Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 42: Tâm tư sợ hãi khi động phòng 1
HỎA HỒNG
11/11/2014
Lần đầu tiên thành thân, tâm lý luôn không tránh khỏi cảm giác căng thẳng,
không biết bản thân đã bái đường thành thân như thế nào, cũng không biết vào được phòng tân hôn từ lúc nào. Cả ngày, đầu óc hoàn toàn mơ mơ màng màng. Khi đầu óc rốt cuộc thanh tỉnh, cũng thấy được cây nến đỏ thẫm
đang cháy.
"Lam Nhi, Lam Nhi..."
Cổ đau nhức, mũ phượng quá nặng. Cả ngày nàng chưa có uống một ngụm nước nào, lúc này bụng nàng cũng bắt đầu kêu gào kháng nghị. Khăn trùm đầu là phải chờ tân lang đến mở, Tàn Nguyệt hiểu rõ đạo lý này, mặc dù là cổ đau đớn, đầu cũng đau đớn, nhưng nàng cũng chịu đựng không vén khăn lên.
Không có ai trả lời nàng, nhưng trước mặt nàng xuất hiện một đôi giày thêu màu đỏ sậm, Tàn Nguyệt không nghi ngờ gì, nhỏ giọng nói:
"Lam Nhi, mấy giờ rồi? Ta rất khát, giúp ta rót chén nước đi!"
Lam Nhi vẫn như cũ không nói gì, nhưng hai chân lại rời đi, chỉ chốc lát sau, một ly trà nóng được đưa tới, Tàn Nguyệt cảm kích cười, một tay tiếp nhận ly trà, tay kia cẩn thận nâng khăn chùm đầu, ừng ực ừng ực uống xuống.
"Cám ơn..."
Nước nóng thật là tốt, sau khi uống xong, trong bụng cảm giác ấm áp, mặc dù vẫn hơi đói, nhưng trái tim lại kiên định hơn nhiều. Cái đầu bị che khuất hơn nửa tầm mắt, từ đó nhìn xuống phía dưới, tầm mắt Tàn Nguyệt thấy được có hạn, lọt vào tầm mắt bất quá chỉ là một mảng màu đỏ. Chung quanh yên tĩnh, cũng không nghe được tiếng động, xem ra tân phòng có vị trí khá xa xôi, bằng không, sao lại có thể tĩnh lặng như vậy?
Thái tử, hẳn là còn lưu lại ở phía trước uống rượu? Thật khó mà tin tưởng, chỉ gặp nam tử kia có một lần mà nàng cùng hắn cư nhiên kết thành vợ chồng. Còn nhớ rõ ngày đó, hắn rất tốt, rất tuấn mỹ, mắt hắn rất đẹp, đặc biệt là lúc cười, cảm giác bất kể là người nào chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn đều đã trầm luân vào trong ôn nhu không rõ đến từ đâu đó.
Nhưng đó là đại đa số nữ tử, không phải Tàn Nguyệt nàng. Tàn Nguyệt, bản thân không hoàn mỹ, nàng không thích những thứ đẹp, càng không thích mỹ nam! Mỹ nam, làm cho người ta có cảm giác rất khó nắm bắt được, bọn họ có điều kiện tốt, có nhiều cơ hội lựa chọn, cơ hội bị cám dỗ cũng nhiều hơn, cũng rất dễ dàng thay đổi tình cảm.
Tàn Nguyệt từ nhỏ đã biết điều này, cho nên nàng không thích mỹ nam, đặc biệt gia thế tốt, điều kiện lại tốt. Mà thái tử, rất hiển nhiên chính là đối tượng đầu tiên nàng bài xích...
"Lam Nhi, Lam Nhi..."
Cổ đau nhức, mũ phượng quá nặng. Cả ngày nàng chưa có uống một ngụm nước nào, lúc này bụng nàng cũng bắt đầu kêu gào kháng nghị. Khăn trùm đầu là phải chờ tân lang đến mở, Tàn Nguyệt hiểu rõ đạo lý này, mặc dù là cổ đau đớn, đầu cũng đau đớn, nhưng nàng cũng chịu đựng không vén khăn lên.
Không có ai trả lời nàng, nhưng trước mặt nàng xuất hiện một đôi giày thêu màu đỏ sậm, Tàn Nguyệt không nghi ngờ gì, nhỏ giọng nói:
"Lam Nhi, mấy giờ rồi? Ta rất khát, giúp ta rót chén nước đi!"
Lam Nhi vẫn như cũ không nói gì, nhưng hai chân lại rời đi, chỉ chốc lát sau, một ly trà nóng được đưa tới, Tàn Nguyệt cảm kích cười, một tay tiếp nhận ly trà, tay kia cẩn thận nâng khăn chùm đầu, ừng ực ừng ực uống xuống.
"Cám ơn..."
Nước nóng thật là tốt, sau khi uống xong, trong bụng cảm giác ấm áp, mặc dù vẫn hơi đói, nhưng trái tim lại kiên định hơn nhiều. Cái đầu bị che khuất hơn nửa tầm mắt, từ đó nhìn xuống phía dưới, tầm mắt Tàn Nguyệt thấy được có hạn, lọt vào tầm mắt bất quá chỉ là một mảng màu đỏ. Chung quanh yên tĩnh, cũng không nghe được tiếng động, xem ra tân phòng có vị trí khá xa xôi, bằng không, sao lại có thể tĩnh lặng như vậy?
Thái tử, hẳn là còn lưu lại ở phía trước uống rượu? Thật khó mà tin tưởng, chỉ gặp nam tử kia có một lần mà nàng cùng hắn cư nhiên kết thành vợ chồng. Còn nhớ rõ ngày đó, hắn rất tốt, rất tuấn mỹ, mắt hắn rất đẹp, đặc biệt là lúc cười, cảm giác bất kể là người nào chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn đều đã trầm luân vào trong ôn nhu không rõ đến từ đâu đó.
Nhưng đó là đại đa số nữ tử, không phải Tàn Nguyệt nàng. Tàn Nguyệt, bản thân không hoàn mỹ, nàng không thích những thứ đẹp, càng không thích mỹ nam! Mỹ nam, làm cho người ta có cảm giác rất khó nắm bắt được, bọn họ có điều kiện tốt, có nhiều cơ hội lựa chọn, cơ hội bị cám dỗ cũng nhiều hơn, cũng rất dễ dàng thay đổi tình cảm.
Tàn Nguyệt từ nhỏ đã biết điều này, cho nên nàng không thích mỹ nam, đặc biệt gia thế tốt, điều kiện lại tốt. Mà thái tử, rất hiển nhiên chính là đối tượng đầu tiên nàng bài xích...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.