Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 41: Tình yêu thấu xương 14
HỎA HỒNG
11/11/2014
Nhớ tới lần nọ Như Yên có nói, mặc dù chỉ là ngấm ngầm hại người, nhưng đủ
làm cho nàng kinh hãi rồi. Đều nói người chết như đèn đã tắt, kỳ thật
bình thường, có rất nhiều chuyện, cũng không phải người đã chết đều một
mực như đèn tắt.
Giống như, có một chút bí mật, người đã chết, chỉ cần bí mật không bị chôn vùi, tùy thời đều có khả năng bị lôi ra lần nữa, mà cuộc sống an tĩnh của nàng nhiều năm nay, cũng tuỳ thời có thể một đi không trở lại.
"Không cần, đóng sân lại, người nào cũng không được lại đây!"
Lấy lại tinh thần, Liễu Tương phức tạp nhìn sân một cái, lại nhìn Cúc Văn, thở dài nói:
"Để cho nàng thanh tĩnh một chút đi!"
Như Yên, nữ nhi của chúng ta, thật sự rất hận ta. Ta tưởng rằng, nàng sẽ lưu lại bức hoạ của ngươi, tối thiểu, có thể cho ta tưởng niệm một mình, nhưng ai biết được, nàng dĩ nhiên nhẫn tâm mang bức hoạ đi theo. Bởi vì nàng từ nhỏ, ngươi cố gắng kéo thân thể bệnh nặng sống năm năm, tính mạng cuối cùng của ngươi, là vì nàng mà kéo dài, ta biết. Nhưng ta đây? Ngươi nghĩ tới ta, nghĩ tới những kỷ niệm của chúng ta hay không? (#Ami: Vì sao năm đó không nhớ???)
Có lẽ, ngươi sẽ oán hận ta thay lòng, oán hận ta xa lánh ngươi, nhưng trải qua chuyện như vậy, chứng kiến ngươi cùng người kia... Ta làm sao có thể giống như trước kia bình tâm tĩnh khí đối đãi ngươi đây?
"Lão gia..."
Liễu Tương hôm nay rất kỳ quái, trong lòng Cúc Văn càng thêm bất an, chuyện của Hạo Nguyệt cũng không biết như thế nào rồi, lão gia lại thần thần bí bí như vậy, có ai có thể quan tâm đến trái tim bất an của nàng đây?
"Cúc Văn, ta nhớ kỹ lúc ấy Như Yên có nói, Hoàn Nhi không phải bệnh chết, lúc ấy ngươi thân cận với hắn nhất, ngươi thấy thế nào?"
Thanh âm bất chợt, Cúc Văn sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Không phải bệnh chết, vậy...
"Lão gia, cái này... Lúc ấy ngươi không phải cũng điều tra sao? Thiếu gia chết, đại phu cũng nói là bệnh chết..."
Bàn tay nắm chặt lấy, Cúc Văn bất an ngừng lại, Liễu Tương bên cạnh đột nhiên quay đầu, nhìn chăm chú Cúc Văn hồi lâu, mới thở dài nói:
"Đúng vậy, đại phu nói không sai, ta đã nói vốn là Như Yên nghĩ nhiều rồi, nếu như Hoàn Nhi bị người hại chết, sao ta lại có thể buông tha hung thủ đây?"
Hung thủ? Sẽ không bỏ qua hung thủ? Cúc Văn ngẩng đầu lên lần nữa, bóng dáng Liễu Tương sớm đã đi xa, nàng bất an nhìn bóng lưng cao lớn đó, lẩm bẩm nói:
"Không thể nào? Sao lại có thể? Nàng đã chết..."
Giống như, có một chút bí mật, người đã chết, chỉ cần bí mật không bị chôn vùi, tùy thời đều có khả năng bị lôi ra lần nữa, mà cuộc sống an tĩnh của nàng nhiều năm nay, cũng tuỳ thời có thể một đi không trở lại.
"Không cần, đóng sân lại, người nào cũng không được lại đây!"
Lấy lại tinh thần, Liễu Tương phức tạp nhìn sân một cái, lại nhìn Cúc Văn, thở dài nói:
"Để cho nàng thanh tĩnh một chút đi!"
Như Yên, nữ nhi của chúng ta, thật sự rất hận ta. Ta tưởng rằng, nàng sẽ lưu lại bức hoạ của ngươi, tối thiểu, có thể cho ta tưởng niệm một mình, nhưng ai biết được, nàng dĩ nhiên nhẫn tâm mang bức hoạ đi theo. Bởi vì nàng từ nhỏ, ngươi cố gắng kéo thân thể bệnh nặng sống năm năm, tính mạng cuối cùng của ngươi, là vì nàng mà kéo dài, ta biết. Nhưng ta đây? Ngươi nghĩ tới ta, nghĩ tới những kỷ niệm của chúng ta hay không? (#Ami: Vì sao năm đó không nhớ???)
Có lẽ, ngươi sẽ oán hận ta thay lòng, oán hận ta xa lánh ngươi, nhưng trải qua chuyện như vậy, chứng kiến ngươi cùng người kia... Ta làm sao có thể giống như trước kia bình tâm tĩnh khí đối đãi ngươi đây?
"Lão gia..."
Liễu Tương hôm nay rất kỳ quái, trong lòng Cúc Văn càng thêm bất an, chuyện của Hạo Nguyệt cũng không biết như thế nào rồi, lão gia lại thần thần bí bí như vậy, có ai có thể quan tâm đến trái tim bất an của nàng đây?
"Cúc Văn, ta nhớ kỹ lúc ấy Như Yên có nói, Hoàn Nhi không phải bệnh chết, lúc ấy ngươi thân cận với hắn nhất, ngươi thấy thế nào?"
Thanh âm bất chợt, Cúc Văn sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Không phải bệnh chết, vậy...
"Lão gia, cái này... Lúc ấy ngươi không phải cũng điều tra sao? Thiếu gia chết, đại phu cũng nói là bệnh chết..."
Bàn tay nắm chặt lấy, Cúc Văn bất an ngừng lại, Liễu Tương bên cạnh đột nhiên quay đầu, nhìn chăm chú Cúc Văn hồi lâu, mới thở dài nói:
"Đúng vậy, đại phu nói không sai, ta đã nói vốn là Như Yên nghĩ nhiều rồi, nếu như Hoàn Nhi bị người hại chết, sao ta lại có thể buông tha hung thủ đây?"
Hung thủ? Sẽ không bỏ qua hung thủ? Cúc Văn ngẩng đầu lên lần nữa, bóng dáng Liễu Tương sớm đã đi xa, nàng bất an nhìn bóng lưng cao lớn đó, lẩm bẩm nói:
"Không thể nào? Sao lại có thể? Nàng đã chết..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.