Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 10

Mạc Như Quy

07/06/2024

Edit: Kally

Beta: Phong

Khi buổi học đầu tiên sắp kết thúc, Lão La nhận được một cuộc điện thoại, sau đó vẻ mặt trở nên ngưng trọng: “Bạn học Hứa Tinh Lạc, theo thầy đến phòng giáo viên.”

Tất cả các bạn trong lớp đồng loạt nhìn Hứa Tinh Lạc.

Chắc không phải đâu nhỉ? Trùm trường lại gây chuyện gì rồi?

Nhưng thử nghĩ xem, trùm trường mà không vi phạm kỷ luật gì thì sao có thể bị gọi là trùm trường được, Hứa Tinh Lạc lương thiện quá thì bọn họ không quen.

“Vâng ạ.” Hứa Tinh Lạc vô cùng bình tĩnh, được thôi, chuyện gì nên tới cũng sẽ tới.

Hắn nhìn Tống Thanh Chấp đang lo lắng nhìn mình, chắc là lo lắng nhỉ? Sắc mặt cậu căng thẳng như vậy, còn tưởng là lão La gọi cậu không đấy.

“Không sao đâu.” Để xoa dịu cậu trai lo lắng đến ngồi không yên, Hứa Tinh Lạc nở nụ cười với cậu, sau đó cất sách giáo khoa đi theo lão La ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Kí ở bên cạnh tò mò: “Giáo bá lại gây chuyện gì à?”

Tống Thanh Chấp nhíu chặt mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tao đi xem thử.”

Dù sao thì bây giờ cậu cũng không rõ lắm.

Thẩm Kí sửng sốt, có cảm giác không tốt: “Ê, này......” Gã muốn nói, Chấp ca mày đừng có mà làm việc xấu chung luôn đấy.

Đến phòng giáo viên, Hứa Tinh Lạc nhìn vào bên trong, hắn không nhìn thấy Lâm Khác nhưng lại nhìn thấy một nam sinh lạ mặt, nam sinh kia thấy hắn thì co rúm người lại.

Người phụ nữ trung niên bên cạnh thấy thế thì trừng mắt nhìn Hứa Tinh Lạc: “Cậu đánh con trai tôi có đúng không?”

Lúc này Hứa Tinh Lạc mới hiểu ra, nam sinh này chắc chắc là thành viên tham gia vào buổi đánh hội đồng tối hôm đó.

“Thầy La.” Thấy bọn họ đi vào, thầy Dương đẩy mắt kính trên mũi, ông liếc nhìn Hứa Tinh Lạc, nghiêm túc nói: “Bạn học Hứa Tinh Lạc lớp thầy tối hôm trước đánh bạn học Chu Giang Minh lớp tôi ở ngoài cổng trường, đánh rất mạnh, khiến trên người bạn học Chu Giang Minh có rất nhiều vết bầm, không thể loại trừ khả năng nội tạng bị thương. “

Hứa Tinh Lạc nghe vậy thì không nhịn được nói: “Thầy ơi, không biết là thầy kiểm tra chưa mà đã có kết luận rồi ạ? Em nghĩ rằng thầy đang nói điêu, hoặc thầy đang dặm mắm dặm muối.”

“Hứa Tinh Lạc, em câm miệng!” Thầy Dương tức đến khó thở: “Đánh bạn học rồi còn cãi lại giáo viên, có phải là em không muốn học nữa hay không?”

“......” Hứa Tinh Lạc biết ngay sẽ có câu uy hiếp này mà: “Em không có, thưa thầy......”

“Được rồi Hứa Tinh Lạc, em đừng nói gì nữa, để thầy hỏi cho rõ trước có được không?” Lão La bước ra trấn tĩnh mọi người, nói mọi người đừng cãi nhau, ông nhìn Chu Giang Minh: “Bạn học Chu Giang Minh, em có thể nói xem có chuyện gì xảy ra không?”

Mọi người nhìn Chu Giang Minh, trong đó có cả Hứa Tinh Lạc, mà Chu Giang Minh dường như rất sợ Hứa Tinh Lạc, mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Thầy Dương xem mồm vào nói: “Còn cần phải hỏi sao? Nhìn vết thương sau lưng Chu Giang Minh là hiểu ngay ấy mà, bạn học Hứa Tinh Lạc, em có thừa nhận là mình đánh không?”

Hứa Tinh Lạc không thèm để ý đến ông ta, chỉ nhìn Chu Giang Minh, vẻ mặt hắn nghiêm túc: “Bạn học, cậu cảm thấy sao?” Hắn không muốn làm lớn chuyện, nhưng nếu bạn học Chu Giang Minh này cứ muốn phải bới tung lên thì việc này sẽ không còn nhỏ như vậy nữa đâu.

Hắn muốn để đối phương lựa chọn, dù sao thì hắn cũng chẳng bị sao cả.

“Tôi......” Sau khi vết thương không cẩn thận bị ba mẹ nhìn thấy, Chu Giang Minh bị kéo đến trường cứ ấp a ấp úng, thật ra gã cũng không muốn đổ lỗi cho Hứa Tinh Lạc, nhưng gã không thể chống lại sự tra hỏi mạnh mẽ của cha mẹ mình.

không còn cách nào khác ngoài nói tên Hứa Tinh Lạc.

Hơn nữa, sau khi bị đánh như vậy, Chu Giang Minh ít nhiều cũng ôm hận, gã vô cùng hy vọng Hứa Tinh Lạc sẽ bị đá khỏi Đức Trung.

Bởi vậy gã thuận nước đẩy thuyền luôn.

Thầy Dương nhíu mày: “Bạn học Hứa Tinh Lạc, em có ý gì đây? Em đang uy hiếp bạn học sao?”

Người khác cũng phản ứng như ông ta, vẻ mặt chẳng đẹp đẽ gì, cậu Hứa Tinh Lạc này bị gì vậy, trước mặt họ cũng dám nói những lời như vậy sao?

“Thầy ơi, em có thể vào không ạ?” Một giọng nói vang lên đằng sau cánh cửa.

Là Tống Thanh Chấp, sau khi mọi người nhìn thấy anh, vẻ mặt căng thẳng bỗng dịu dàng đi không ít.

Lão La nói: “Bạn học Tống Thanh Chấp, sao em lại tới đây thế?”

Ông hỏi câu hỏi mà ai trong đây cũng thắc mắc.

“Thật xin lỗi đã làm phiền mọi người.” Tống Thanh Chấp đi vào, đứng cách Hứa Tinh Lạc không xa, hướng mọi người nở nụ cười xin lỗi: “Em tới đây vì em nghĩ mình có quyền lên tiếng trong chuyện này.”

Cậu vừa nói xong, vẻ mặt của Chu Giang Minh có thể thấy rõ sự hoảng hốt.

Mọi người đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên và nghiêm túc: “Tống Thanh Chấp, lời của em có ý gì? Chẳng lẽ em cũng tham dự sao?”

Sao mà được?

Bọn họ nói xong liền cảm thấy hoang đường, không nói đến Tống Thanh Chấp vừa là học sinh giỏi, vừa có nhân cách tốt, còn là học sinh ngoan của thầy cô, sao có thể làm ra chuyện ảnh hưởng đến danh dự của Đức Trung được.

Hứa Tinh Lạc nhìn Tống Thanh Chấp, nghe cậu chàng rất điềm nhiên giải thích, hoặc nói đúng hơn là đang bịa tầm bậy: “Em không tham dự, chỉ có thể coi là hiểu rõ thôi. Vốn dĩ chuyện này chỉ coi là chút xô xát của các bạn, đã nhanh chóng giải quyết riêng rồi, các bạn khác cũng không tính làm lớn chuyện, nhưng sự ảnh hưởng từ các bạn học sinh bên ngoài trưởng đi đánh hội đồng lại lớn hơn......”

“Từ đã, đánh hội đồng sao?” Lão La tức đến khóe miệng run rẩy: “Em nói đi, lớp chúng ta ngoại trừ Hứa Tinh Lạc còn có ai tham gia nữa sao?”

“Chuyện đó thì không ạ.” Tống Thanh Chấp nhanh chóng cứu vớt trái tim lão La: “Đều là học sinh lớp khác ạ.”

Mọi người nhìn về phía thầy Dương, học sinh ngoan của thầy cô cũng đưa mắt nhìn về phía ông, ông ta nhíu mày chần chờ hỏi: “Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chút tự tin của ông đã tan đi phân nửa, không còn mạnh mồm như ban nãy nữa!

“Cũng không phải là chuyện gì lớn đâu ạ.” Tống Thanh Chấp nói: “Chỉ là áp lực khi học lớp 12 khá lớn, các bạn dễ nóng tính, nói không hợp ý liền muốn đánh nhau, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.” Cậu nói rồi nhìn gương mặt đeo khẩu trang của Hứa Tinh Lạc: “Bạn học Hứa Tinh Lạc cũng bị thương mà, bạn học Chu này, cậu không nói với giáo viên ai là người đã gây ra vụ đánh nhau này sao?”

Nói tới đây, sắc mặt của Chu Giang Minh đã trở nên vô cùng xấu xí, trong lòng đầy hoảng hốt.

“A Minh?” Mẹ của gã quay lại nhìn: “Cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra? Con đừng có gạt mẹ, con nói mau đi!”

“......” Chu Giang Minh cắn răng cúi đầu, cuối cùng vẫn im lặng.

Gã ta có thể tràn ngập hận thù và sợ hãi khi đối mặt với Hứa Tinh Lạc, nhưng khi đối mặt với Hoàng tử của Đức Trung Tống Thanh Chấp, gã đến một ý nghĩ cãi lại cũng không có, hoàn toàn tuyệt vọng.

Sự im lặng của Chu Giang Minh đã khiến mọi người hiểu rõ, có vẻ như Hứa Tinh Lạc không phải là người gây ra cuộc ẩu đả bên ngoài trường học.

Lão La nghe đến đây là biết đã có chuyện gì xảy ra, dù sao cũng là bạn lớp khác cùng nhau gây rắc rối cho Hứa Tinh Lạc, đã vậy Hứa Tinh Lạc còn bị đánh, chậc, nếu không phải chuẩn bị thi đại học, ông thật sự muốn loạn một trận với thầy Dương.



Ông nhìn thầy Dương: “Lão Dương, ôi chời, xem ra chỉ là chút xích mích nhỏ giữa các bạn cùng khóa mà thôi, áp lực của học sinh năm 12 lớn, phát tiết ra cũng là điều dễ hiểu, ông xem nếu đã vậy rồi thì không cần phải báo cáo lên trên, ông nói xem có đúng không?”

Biết rằng trong lớp lão La chỉ có một học sinh tham gia đánh nhau, mà lớp của mình không chỉ có một người, thầy Dương còn có thể thế nào, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống thôi.

Dù sao làm lớn hơn cũng chẳng có lợi gì cho ông.

“Cô Lưu, cô thấy thế nào?” Bên phía thầy Dương còn phụ huynh phải giải quyết nữa, vô cùng đau đầu.

Bà Lưu thấy con trai mình còn đánh đấm cỡ nào cũng không thả được một cái rắm, tức đến không nhịn được giơ tay tát một cái: “Sao tao có thể sinh ra một đứa vô dụng như mày chứ!”

Đánh nhau thì đánh không lại người khác, học tập cũng không so được với người khác, nuôi một thằng con trai như thế hỏi có nóng ruột không.

Mọi người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim suy nghĩ......

Lúc này chuông vào học đã sớm vang lên, Tống Thanh Chấp nhớ đến tiến độ học tập của Hứa Tinh Lạc, nhỏ giọng hỏi lão La: “Thầy ơi, tụi em có thể đi chưa ạ?”

“Ồ ồ, đi học đi” Lão La hất cằm về phía cửa: “Hai em đi trước đi, đừng trễ giờ học.”

“Vâng ạ, tụi em đi trước đây ạ.” Hứa Tinh Lạc cũng hạ giọng nói một tiếng với lão La: “Em cảm ơn thầy.”

Ngoại trừ đánh nhau ra thì đứa nhỏ này gần đây rất ngoan ngoãn, lão La tận tình khuyên bảo: “Học tập cho giỏi.”

Hứa Tinh Lạc đặt tay trước ngực, chào ông một cái: “Oke thầy ạ.”

“Đi nhanh lên, cậu có tởn không cơ chứ?” Tống Thanh Chấp thấy hành động của hắn lập tức bị chọc cười kéo hắn ra khỏi phòng Giáo Vụ, thuận tiện nhắc nhở hắn: “Tỉnh táo đi, lão La không thèm đâu.”

Hứa Tinh Lạc khoác tay qua vai cậu: “Đúng vậy, chỉ có cậu thèm thôi.”

Hai người thân mật dựa sát vào nhau, cả người Tống Thanh Chấp cứng đờ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu buông tay ra đi, ở trường mà như vậy, cậu không muốn sống nữa hả?”

“Có sao đâu, bạn nam khoác vai nhau không phải rất bình thường à” Hứa Tinh Lạc nhìn cậu cười dịu dàng: “Ồ, đương nhiên giữa các bạn học nữ cũng rất bình thường luôn.”

“Nhưng mà......”

“Không có nhưng nhị gì sất, trong lòng cậu đừng có quỷ nữa.” Hứa Tinh Lạc nói, siết chặt vai Tống Thanh Chấp kéo sát về phía mình: “Cứ thoải mái tự nhiên vào, cậu dựa vào tôi cũng chả sao cả.”

Tống Thanh Chấp nghe vậy cũng không biết nói gì: “Xảy ra chuyện gì thì cậu chịu trách nhiệm không?”

Hứa Tinh Lạc dõng dạc gật đầu: “Có, tôi chịu trách nhiệm.”

“......”

Chậc, cậu trai bị hắn giam cầm nghĩ thầm, cậu chịu trách nhiệm cái rắm, cậu còn không biết bản thân mình đang làm gì.

“Tôi có một thắc mắc.” Dừng một chút, bạn học Tống Thanh Chấp chậm rãi nhướn mày, nhìn cậu chàng kế bên mình: “Vì sao phải là tôi dựa cậu mà không phải cậu dựa tôi?”

Hứa Tinh Lạc sửng sốt, mỉm cười: “Cũng đúng ha.”

Hắn nói xong thì lập tức buông vai đối phương ra, nhẹ nhàng nâng tay đối phương khoác lên trên vai mình.

“Tôi đùa đấy.” Làm như vậy thật thì cả người Tống Thanh Chấp lại không được tự nhiên, vội vàng rút tay mình về đút vào áo khoác đồng phục đi về phía trước.

“Đúng rồi, ban nãy cảm ơn cậu đã tới cứu nhé.” Hứa Tinh Lạc đuổi theo, dùng tay huých cậu một cái: “Nếu cậu không tới thì có lẽ tôi sẽ phá nát các phòng giáo viên luôn.”

Tống Thanh Chấp: “Ừ.”

Trở lại lớp, hai người nhận được sự chú ý từ tất cả mọi người.

Sau khi họ ngồi xuống, Thẩm Kí hỏi: “Hai người không sao chứ?”

“Không sao, chỉ qua đó bị hỏi mấy câu mà thôi.” Hứa Tinh Lạc vân đạm phong khinh trả lời.

“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Kí cười: “Vẫn là cuộc sống của trùm trường cậu thú vị hơn, ba ngày thì hết hai ngày được gọi lên Phòng Giáo Viên rồi.”

Hứa Tinh Lạc cười hì hì: “Mày hâm mộ sao? Nếu không thì để anh trai dẫn mày theo nhé?”

“Đừng có nghịch, lo học đi.” Tống Thanh Chấp trầm giọng nói.

Hôm nay, Lâm Khác và đám bạn của gã cũng đi học, thấy Chu Giang Minh dẫn phụ huynh đến trường thì cả bọn đều hoảng hốt.

Sợ thằng nhóc kia sẽ khai ra chuyện họ đi đánh hội đồng Hứa Tinh Lạc.

Cứ lo lắng cả một buổi sáng.

Cũng may Chu Giang Minh trở về nói không sao cả, chuyện này được giải quyết trong hòa bình, thầy cũng không truy cứu thêm.

“Hứa Tinh Lạc đã nói gì?”

“Chỉ nói giải quyết riêng, không nhắc đến tụi mày.” Chu Giang Minh mím môi: “Chắc là không muốn làm lớn chuyện.”

Lâm Khác im lặng, nhìn Tần Thư Thụy ở phía trước, vì việc này, Tần Thư Thụy vẫn luôn giận gã khiến gã rất khó chịu.

Có lẽ đi gây rắc rối cho Hứa Tinh Lạc, chẳng qua là để tìm một chỗ để phát tiết thôi.

Cũng vì nguyên nhân này mà Tần Thư Thụy người luôn kề cạnh với gã dường như đang cách gã ngày càng xa, dần dần bước ra khỏi cuộc sống của gã.

Tần Thư Thụy ở phía trước nghe thấy họ nói, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

“Tiểu Thụy, trưa nay cùng ra ngoài ăn cơm không?” Lâm Khác mời.

“Ầy......” Tần Thư Thụy lần nữa nổi da gà: “Em, trưa nay em có hẹn rồi.”

Cậu tìm cớ từ chối.

“Hẹn ai? Hứa Tinh Lạc sao?” Lâm Khác hỏi.

Đối mặt với câu hỏi của Lâm Khác, Tần Thư Thụy muốn chuồn luôn cũng có, nhưng cậu thật sự không muốn đối mặt một mình với Lâm Khác, đành phải vụng về nói dối: “Vâng, đúng ạ.”

“Tiểu Thụy, có phải dạo đây em đang trốn anh không?” Em trai nói dối quá vụng về, Lâm Khác cau mày: “Gần đây anh làm chuyện gì khiến em không vui sao?”

“......” Tần Thư Thụy im lặng.

“Ngoại trừ chuyện của Hứa Tinh Lạc.” Lâm Khác nói.



Tần Thư Thụy thở dài, vì sao lại trốn Lâm Khác sao? Bởi vì thái độ dạo gần đây của Lâm Khác đối với cậu rất kì lạ, đầu tiên là chuyện cậu về Tần gia, thể hiện rất mất kiên nhẫn, sau đó làm tức giận một cách khó hiểu với những người thân cận cậu.

Nói thật, đây không phải là thái độ nên có của một người anh trai đối với em trai mình.

Nhưng cậu ta không biết nên nói thế nào với Lâm Khác.

Chẳng lẽ nói với gã rằng, chúng ta đã trưởng thành rồi, anh đừng quản chuyện của em nữa, quản tốt chính anh là được rồi.

Như vậy thì lại lạnh lùng quá.

“Anh.” Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Thư Thụy tựa lưng vào bạn Lâm Khác nói: “Anh coi như em tới tuổi dậy thì đi, em cần không gian riêng của mình.”

“Được thôi.” Lâm Khác nói: “Không gian riêng của em chính là đi quậy với Hứa Tinh Lạc sao?”

Đối với lời này Tần Thư Thụy âm thầm trợn trắng mắt: “Anh ấy không xấu, em chơi với anh ấy em thấy chả sao cả.”

Lâm Khác im lặng một chút: “Vậy anh cũng đi, anh có lời muốn nói rõ ràng với cậu ta.”

Tần Thư Thụy trở nên căng thẳng: “Anh lại muốn làm gì nữa? Chẳng lẽ anh còn muốn......”

“Anh nói, anh chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với cậu ta.” Thái độ bênh vực người ngoài của em trai khiến Lâm Khác bực mình muốn chết, gã nói: “Em yên tâm đi, anh không tìm cậu ta gây rắc rối nữa đâu.”

Gã chỉ sợ Hứa Tinh Lạc gây bất lợi gì cho Tần Thư Thụy thôi.

“Thật chứ?” Tần Thư Thụy đương nhiên hy vọng hai người bọn họ có thể làm hỏi, cậu nghĩ một chút rồi nói: “Vậy được, để em hỏi anh ấy thử.”

Lâm Khác: “Được.”

Tần Thư Thụy quay người lại nhanh chóng gửi tin nhắn cho Hứa Tinh Lạc: Ngôi Sao! QAQ! Trưa nay cùng ra ngoài ăn trưa không?

Hứa Tinh Lạc thấy tin nhắn, lén lút trả lời: “Mời tôi và Tống Thanh Chấp à?”

Thằng nhóc này cũng giữ chữ tín ghê, lần trước nói muốn mời hai người bọn họ ăn cơm, giờ làm luôn rồi.

Tần Thư Thụy sửng sốt, sua sầm má, liên quan gì tới Tống Thanh Chấp! Sao có thể!

Tần Thư Thụy: Ầy, Lâm Khác có chuyện muốn nói với anh, nhưng anh yên tâm đi, anh ấy đã hứa không gây rắc rối cho anh nữa rồi!

Lâm Khác?

Chậc chậc, Hứa Tinh Lạc nhướng mày, trả lời: Không có hứng thú.

Tần Thư Thụy: QAQ??

Tần Thư Thụy nóng nảy: Không thì anh gọi bạn học Tống đi cùng nhé?

Cậu ôm suy nghĩ thử.

Hứa Tinh Lạc: Để tôi hỏi thử.

Trả lời WeChat xong, duỗi chân đạp ghế bàn trước.

Tống Thanh Chấp nghiêng đầu: “?”

Hứa Tinh Lạc: “Tần Thư Thụy kêu chúng ta trưa nay ra ngoài ăn cơm.”

Tống Thanh Chấp nhíu mày lắc đầu, sau đó ngồi thẳng tiếp tục nghe giảng.

Một phút sau, một tờ giấy ném lên trên bàn cậu, bên trên viết: Còn có Lâm Khác nữa, chắc là muốn đến làm hòa với tôi? Cậu không đi với tôi thì chẳng phải tôi sẽ cô đơn và yếu đuối lắm sao?

Lần trước cậu trai này còn nói rằng mình đã nhớ kỹ Lâm Khác rồi.

Nhìn thấy cái tên Lâm Khác thì chuyện không còn đơn giản nữa, chỉ thấy Tống Thanh Chấp xé một tờ giấy, viết cho hắn: Nếu muốn làm hòa thì nói Lâm Khác dẫn tất cả theo, tôi sẽ làm nhân chứng cho cậu.

Hứa Tinh Lạc đọc xong tờ giấy chứa nét chữ rồng bay phượng mua, run vai lén cười, thầm nghĩ mẹ nó nhân chứng cơ đấy.

Trong chuyện này, Tống Thanh Chấp có thể công bằng công chính mới là lạ.

Hứa Tinh Lạc cầm điện thoại trả lời Tần Thư Thụy: Cậu kêu Lâm Khác dẫn tất cả mọi người theo, trưa nay chúng ta gặp.

Tần Thư Thụy vui vẻ: Anh đồng ý ạ? Bạn học Tống thì sao?

Thật ra cậu không muốn Tống Thanh Chấp tới......

Hứa Tinh Lạc: Cũng tới.

Được thôi.

Tần Thư Thụy nói lại cho Lâm Khác: “Được không?”

Lâm Khác gật đầu ý là được.

Chỉ riêng việc sáng hôm nay Hứa Tinh Lạc không có vạch trần họ ở phòng Giáo Viên thì gã nên tôn trọng Hứa Tinh Lạc là một người có năng lực.

Buổi trưa lúc tan học, khi Tống Thanh Chấp chuẩn bị đi ra ngoài thì khựng lại, cậu nói với Thẩm Kí: “Tao với Hứa Tinh Lạc đi ra ngoài xử lý chút việc.”

Thẩm Kí nhìn bọn họ, cũng chẳng hỏi nhiều: “Ok.”

Nhưng gã cũng đã đoán ra chắc chắn có liên quan đến vụ sáng nay.

“Cần giúp gì không? Đừng ngại nói cho tao nghe.” Thẩm Kí nói, ngó Hứa Tinh Lạc: “Tao đánh nhau không giỏi bằng trùm trường, nhưng cũng không kém nhiều đâu.”

Hứa Tinh Lạc trợn tròn mắt: “Mày nghĩ gì đấy? Tụi tao không có đi đánh nhau.”

Thẩm Kí nghĩ thầm, chuyện này trách tôi được à? Rõ ràng tướng đứng của ngài cứ như chuẩn bị đi đánh lộn.

Đúng lúc Tần Thư Thụy gửi tin nhắn tới: Tụi em đợi anh ở cổng trường.

“Đi thôi.” Hứa Tinh Lạc đi ra ngoài trước.

Tống Thanh Chấp đi theo phía sau giáo bá, Thẩm Kí sờ cằm nhìn bóng dáng họ rời đi, nhìn cảnh tượng này khiến người ta trầm ngâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook