Chương 9
Mạc Như Quy
07/06/2024
Edit: Kally
Beta: Phong
Hứa Tinh Lạc cầm cơm hộp quay về, dọn sơ mấy thứ trên bàn Tống Thanh Chấp: “Ăn rồi làm tiếp.”
“Ừ.” Trên mặt cậu chàng vẫn đỏ bừng, nhỏ giọng đáp, rồi ho nhẹ một tiếng mới ngồi dậy từ trên giường, bỗng cảm thấy may mắn khi mình vẫn còn đang mặc đồng phục, đủ rộng để có thể ngăn cản một số điều xấu hổ: “Hứa Tinh Lạc, bình thường cậu đều gọi cơm ngoài à?”
Cậu cảm thấy mình phải nói gì để đánh tan bầu không khí ái muội này, không thì xấu hổ lắm.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu thì thấy vết bầm bên khóe môi Hứa Tinh Lạc.
“Mặt cậu bị sao thế?” Tống Thanh Chấp vừa nhìn thấy khuôn mặt Hứa Tinh Lạc bị thương liền cau chặt mày, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Cậu đánh nhau à?”
Hứa Tinh Lạc sờ mặt mình, trả lời vấn đề này trước: “Ừ, tối hôm qua đánh một trận với đám trẻ trâu kia.” Sau đó mới trả lời câu hỏi đầu tiên của Tống Thanh Chấp: “Đương nhiên. Cậu thấy chỗ này của tôi giống chỗ có thể nấu cơm được sao?”
Cho dù có thể nấu cơm thì hắn cũng không nấu.
“Sau khi tôi đi thì bọn họ vẫn đi theo để đánh cậu sao?” Mặt mày Tống Thanh Chấp lạnh lẽo, toàn bộ tâm tư để ý khuôn mặt của Hứa Tinh Lạc, nào còn rảnh quan tâm đến chuyện khác.
“Đúng vậy, năm người hội đồng tôi.” Hứa Tinh Lạc còn chẳng thèm để ý: “Nhưng bọn họ cùi bắp lắm, không phải đối thủ của tôi.”
Tống Thanh Chấp: “......”
Vẻ mặt của Tống Thanh Chấp rất khó coi, không tự chủ được nắm chặt tay, muốn nói rồi lại thôi.
Tính cách lạnh lùng ít nói khiến cậu không thể thốt ra lời nào khó nghe.
“Nếu bây giờ cậu nói câu ' đcm nó' thì tâm trạng cậu sẽ tốt hơn nhiều đó, không tin thì cậu thử đi.” Hứa Tinh Lạc nhìn cậu, vừa dọn bàn vừa nở nụ cười nhẹ, rõ ràng là rất hiểu rõ cậu đang nghĩ gì.
“Cậu còn cười được.”
Tống Thanh Chấp khó chịu nói, giúp hắn dọn bàn, nhưng trong lòng có thể nào vẫn không nuốt trôi được cục tức này: “Lâm Khác đúng không, tôi sẽ nhớ kỹ.”
“Nè nè, nhớ làm gì?” Hứa Tinh Lạc dừng lại, cảnh cáo: “Học sinh gương mẫu đừng có làm trò ngu ngốc.”
Tống Thanh Chấp cãi lại: “Cậu cho rằng tôi là cậu chỉ biết ra tay đánh nhau thôi sao.”
Hứa Tinh Lạc bị diss mà không còn lời nào để cãi, chỉ là hắn không muốn Tống Thanh Chấp làm việc xấu mà thôi, thật đấy, làm một hot boy trường năm tốt trong sáng thơ ngây đầy hơi thở thanh xuân không tốt sao?
Hắn nói: “Dù sao thì cũng đừng có vì tôi làm gì hết, không nên đâu.”
“......” Tống Thanh Chấp nghĩ thầm, cậu quản được tôi chắc.
Hai người cùng nhau ăn tối, Hứa Tinh Lạc nói: “Được rồi, chúng ta học bài tiếp thôi.”
“Không vứt rác đi à?” Trong nhà toàn mùi cơm hộp, Tống Thanh Chấp chịu không nổi, cậu đứng lên nói: “Tôi xuống nhà vứt rác.”
“Cậu cẩn thận ghê.” Hứa Tinh Lạc cũng không ngăn cản.
Sau khi Tống Thanh Chấp cầm rác đi xuống nhà vứt, cũng tiện đường ghé tiệm thuốc nhỏ dưới nhà......Cậu mua một số thuốc trị vết thương bên ngoài và thuốc xịt vết thương.
Lúc cậu đi xuống lầu thì một mình Hứa Tinh Lạc ở trong phòng làm đề, thấy cậu quay về thì nhướng mày: “Cậu mua gì vậy?”
Tống Thanh Chấp: “Tiện tay mua một ít thuốc thường dùng thôi.”
Hứa Tinh Lạc khựng lại: “Sao cậu biết chỗ tôi không có?”
Tống Thanh Chấp khinh thường nở nụ cười: “Cái này mà cũng cần đoán sao?”Người như Hứa Tinh Lạc có thể nghĩ mà chuẩn bị cho mình đến vậy thì mới đúng là kì lạ.
Im lặng một lúc, Hứa Tinh Lạc nói: “Cậu cứ đáng yêu như vậy thì tôi sẽ hôn cậu đó.”
“......” Tống Thanh Chấp đỏ mặt, bỗng trở thành một bé mèo bị ngậm lưỡi, không dám nói tiếp nữa.
Nhưng mà lại có một chút chờ mong.
“Được rồi, đưa thuốc cho tôi với.” Hứa Tinh Lạc cầm lấy xịt cho mình mấy cái, dáng vẻ kệch cỡm nói: “Thoải mái ghê, cảm ơn bịch thuốc tình yêu của babyboo, xịt một cái liền không còn đau nữa.”
“Chậc, nói tầm bậy không.” Tống Thanh Chấp nói vậy nhưng trong lòng yên tâm đi không ít.
Ít nhất vào lúc học cũng không còn lo rằng vết thương của Hứa Tinh Lạc có còn đau không nữa.
Ăn cơm xong thì tập trung học thật, không xảy ra chuyện nào làm người ta bối rối nữa.
Khi Hứa Tinh Lạc nghiêm túc thì toàn bộ tâm tư đều dành cho đề thi, thậm chí lúc Tống Thanh Chấp giảng bài cho cũng hiểu rất nhanh, còn suy một ra ba, bổ sung cho mình được rất nhiều kiến thức.
Một Hứa Tinh Lạc như vậy khiến Tống Thanh Chấp cảm thấy, nếu đối phương sớm nghiêm túc thì thành tích thi đại học chắc gì đã kém hơn mình, nhưng tiếc rằng đối phương nghĩ thông muộn quá, đúng là phí cái đầu thông minh.
Nhìn góc nghiêng nghiêm túc làm bài của Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp không nhịn được nói: “Cậu giỏi như vậy mà bây giờ mới bắt đầu học thì lãng phí quá.”
Hứa Tinh Lạc ngầm trợn trắng mắt, vô nghĩa, trước kia hắn chính là học bá cực kì nổi tiếng đấy.
Không chỉ thể còn là tuýt người bình thường thì chẳng siêng năng học lắm, nước đến chân mới nhảy, gần thi mới ôm chân Phật, nhưng đến cuối lại thi rất khá khiến ai cũng tức muốn chết.
“Học tới 9 rưỡi thì cậu đi về đi.” Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc Hứa Tinh Lạc nói thì cũng đã là 9 giờ.
Hắn lo Tống Thanh Chấp về nhà muộn quá thì người nhà sẽ lo lắng.
“10 giờ rưỡi.” Tống Thanh Chấp bày ra vẻ mặt không tới phiên cậu quản tôi, tôi tự lo cho mình.
“Sao cậu lại lì thế?” Im lặng một lúc, Hứa Tinh Lạc nhìn cậu.
“......” Bị ánh mắt thâm thúy nhìn khiến trái tim nảy lên, Tống Thanh Chấp cúi đầu đọc sách: “Cha mẹ tôi biết tôi ôn bài ở nhà bạn, học sinh lớp 12 học đến khuya không phải chuyện bình thường à?”
Là chuẩn rất bình thường, nhưng Hứa Tinh Lạc sẽ lo lắng: “Một mình cậu về nhà muộn như vậy tôi không yên tâm..”
Tống Thanh Chấp bị lời nói của Hứa Tinh Lạc chọc cho nóng lên, không hiểu sao lại thấy không được tư nhiên, cậu lạnh mặt nói: “Làm sao? Cậu khinh thường tôi à? Một mình tôi về nhà thì có làm sao?”
“Đúng là cũng không làm sao.” Hứa Tinh Lạc nhìn anh cười: “Tôi chỉ sợ cậu gặp được người như tôi thôi......”
“Người như gì cơ?” Tống Thanh Chấp hỏi lại, nhận ra Hứa Tinh Lạc ghé sát mặt lại, cậu lại đỏ mặt lần thứ N: “Cậu ghé sát như vậy làm gì?”
“Còn có thể làm gì đây? Đương nhiên là chơi trò lưu manh rồi.” Hứa Tinh Lạc vừa nói vừa ghé gần ôm lấy cái gáy Tống Thanh Chấp hôn một cái.
“Còn nói mình phải tận dụng thời gian để học bài, đồ lừa đảo......” Tống Thanh Chấp bực bội, tóm được khe hở lên án Hứa Tinh Lạc một câu, nhưng đối phương không thèm để ý, hôn hôn cậu biện minh cho mình: “Nếu phải học đến 10 giờ rưỡi thì phải tranh thủ nghỉ ngơi một chút chứ.”
“Ưm......” Tất cả những kháng nghị của Tống Thanh Chấp đều bị nuốt hết qua nụ hôn bá đạo của Hứa Tinh Lạc.
Năm phút sau, Hứa Tinh Lạc buông cậu ra, lùi về ghế của mình, liếm môi tiếp tục làm bài.
So với Hứa Tinh Lạc nháy mắt rút ra, Tống Thanh Chấp bị hôn đến như lọt vào sương mù, vẫn đang còn chìm sâu trong sự dây dưa vừa rồi, trái tim vẫn chưa bình tĩnh đập liên hồi, mãi một lúc sau mới kịp bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc thân mật với người khác, tất cả mọi chuyện đôi với cậu mà nói thì đều...... Rất xa lạ.
Nhưng Hứa Tinh Lạc lại thành thạo như vậy khiến người khác nghi ngờ hắn...... À không, không có gì để nghi ngờ cả, Tống Thanh Chấp nghĩ thầm, hắn chỉ là một tay sỏi đời.
Căn bản không cần nghi ngờ
Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa gì đã tới 10 giờ rưỡi, Hứa Tinh Lạc xem đồng hồ rồi nói: “Đến giờ rồi, dọn đồ đi, tôi đưa cậu xuống xe.”
Đã 10 giờ rưỡi rồi sao?
Tống Thanh Chấp thoát khỏi sự tập trung làm bài, không hề có cảm giác chân thật, cậu nhìn Hứa Tinh Lạc.
“Nhìn tôi làm gì, đi, tôi đưa cậu về.” Hứa Tinh Lạc buồn cười.
Tống Thanh Chấp mím môi, giúp hắn dọn đồ: “Không cần đưa tôi xuống đâu, tôi tự đi được.”
“Đừng nói nữa.” Hứa Tinh Lạc không cho đối phương cơ hội mặc cả, hắn dọn tài liệu cho gọn gàng rồi nhét vào cặp cho học bá, đeo lên vai mình: “Đi thôi nào.”
Người này cũng bá đạo quá đi.
Nhưng kì lạ là Tống Thanh Chấp chẳng thấy tức giận chút nào, ngược lại còn có cảm giác rất khó nói.
Khụ, đặc biệt là nhìn thấy vết thương trên mặt Hứa Tinh Lạc thì bỗng thấy Hứa Tinh Lạc cũng đẹp trai quá.......
Tống Thanh Chấp đi theo đối phương ra ngoài, khi đứng ở ven đường chờ xe, cậu giả vờ liếc nhìn cậu trai đứng bên cạnh mình trông vẫn thoải mái ngang ngược như vậy.
Đúng là....... Người gặp khó khăn không giận không từ bỏ, trong chuyện tình thì thẳng thắn bá đạo, đã thế còn suốt ngày cười vô tâm, đẹp trai đến phát hờn.
Tóm lại, ấn tượng của Tống Thanh Chấp với Hứa Tinh Lạc đã đổi mới rất nhiều.
Ồ, Hứa Tinh Lạc còn biết đọc thơ Shakespeare bằng tiếng Anh.
“Nghĩ gì đấy, xe tới rồi kìa.” Hứa Tinh Lạc nói, mở cửa xe, bỏ cặp của cậu vào xe trước, sau đó nhắc nhở hot bot trường đang phát ngốc: “Về tới nhà nhớ nhắn cho tôi.”
“Biết rồi......” Tống Thanh Chấp ừ một tiếng, nhìn Hứa Tinh Lạc chuẩn bị quay về nhà, cậu ghé lại gần cửa sổ nói: “Ngày mai gặp.”
“Ừ.” Hứa Tinh Lạc hào phóng tặng cậu một nụ hôn gió: “Ngủ ngon nhé.”
Tống Thanh Chấp nóng cả mặt, lùi về đáng sau ấn cửa kính lên, “......”
Tài xế xe không nhịn được cười: “......” Nghĩ thầm mấy đứa trẻ dạo này biết đùa ghê.
Về đến nhà tắm rửa xong mới thấy tin nhắn của Tống Thanh Chấp trên WeChat, Hứa Tinh Lạc trả lời: Nhận được rồi.
Vốn dĩ hắn không tính trả lời ngắn như vậy, nhưng quan hệ bây giờ của hai người họ, theo lời của Tống Thanh Chấp thì giữa bọn họ chỉ là quan hệ giải quyết nỗi buồn thôi, dính nhau quá thì lại không bình thường...... Không phải sao?
Tống Thanh Chấp về đến nhà cũng đi tắm trước, nhưng đầu óc lại rất mơ màng, bởi vì trong lòng cậu vẫn không nhịn được nhớ đến chuyện xảy ra ở căn phòng cho thuê của Hứa Tinh Lạc......
Nghĩ một hồi, bàn chân đặt bên mép giường không nhịn được co ngón chân lại.
Làn da sau gáy giống như bị ai chạm vào mà nổi lên một lớp da gà mỏng.
Dù sao thì việc ở bên Hứa Tinh Lạc có cảm giác rất kích thích, không chỉ thế còn có chút hoảng loạn.
Tống Thanh Chấp nhíu mày, nằm lùi về đằng sau......
Cậu không hiểu, rõ ràng trong lòng mình thích một người khác, lại cùng một người khác không chút e dè ôm nhau hôn nhau, chuyện này là sao đây?
Trong lòng không có đáp án, Tống Thanh Chấp muốn Hứa Tinh Lạc cho mình một đáp án, nhưng lại sợ không dám.
Nhìn thấy tin nhắn trả lời hai chữ đơn giản của người nọ, tâm trạng của cậu bỗng chốc bình tĩnh hẳn.
“Cậu chủ Thanh Chấp, tôi làm chút món ăn khuya, cậu có muốn ăn không?” Dì giúp việc bưng một đĩa thức ăn đi vào, quan tâm hỏi: “Lát nữa cậu còn học bài không?”
Tống Thanh Chấp cầm lấy ăn: “Cảm ơn dì, cháu không học nữa, cháu ăn xong sẽ ngủ ạ.”
Ngày hôm sau đi học, Hứa Tinh Lạc như thường lệ dẫm lên tiếng chuông vào học vào lớp, cứ như đến sớm một tí thì hắn sẽ mệt chết vậy.
Đi ngang qua chỗ ngồi của Tống Thanh Chấp, cậu thấy hắn lấy từ trong lòng một bình sữa, đặt đến trước mặt đối phương: “Nóng đấy nhá, đợi nguội rồi uống.”
Tống Thanh Chấp còn định lạnh lùng với cậu chàng một tí, cũng để cho mình bình tĩnh một chút, kết quả chỉ vì một bình sữa bò liền đầu hàng: “Cậu đã uống chưa đấy?”
Cậu biết tình trạng tài chính của Hứa Tinh Lạc bây giờ chắc là không tốt lắm đâu
“Chưa đâu.” Hứa Tinh Lạc cười rất không quan tâm: “Tôi tiết kiệm từ miệng mình ra đấy, cậu cảm động không?”
Tống Thanh Chấp cạn lời, muốn trả lại cho hắn: “Ồ thế à? Vậy nhường cậu uống đó.”
“Nè, đùa đấy, tôi là người như thế sao?” Hứa Tinh Lạc lập tức đổi thành vẻ mặt bất lực, nghiêm túc nói: “Cậu uống đi.”
“......”Ánh mắt Tống Thanh Chấp rất nghi ngờ, đương nhiên là không tin.
“Thật đấy, không tin thì cậu kiểm tra đi?” Hứa Tinh Lạc nhướng mày.
“Được được, tôi tin cậu.” Tống Thanh Chấp lập tức nói, đồng thời nhận lấy bình sữa nóng đã được trùm trường che chắn cẩn thận.
Thẩm Kí mỗi ngày đều được bọn họ đổi mới tam quan, bây giờ thấy nhiều đã quen, thậm chí còn từ bỏ sự hận thù đối với Hứa Tinh Lạc.
Nghĩ nghĩ, gã quay đầu nói: “Bạn học Hứa, tao cũng là bạn trước bàn của mày, lần sau có thể sắp xếp đầy đủ hơn không.”
Hứa Tinh Lạc ngoài cười nhưng trong không cười: “Mày có biết xấu hổ không?”
Thẩm Kí: “......”
“Nhưng cũng được.” Hứa Tinh Lạc sờ cằm, tròng mắt vừa chuyển nói: “Mày gọi tao là Hứa ca đi, ngày mai tao sẽ sắp xếp cho mày.”
Thẩm Kí cười giả lả: “Vậy thì xin kiếu nhé, người duy nhất được tao gọi là anh chỉ có Chấp ca.”
Hứa Tinh Lạc nhún vai: “Vậy thì mày đừng có mơ uống sữa của tao.”
Tống Thanh Chấp ngồi bên trên vừa xoay nắp bình sữa chuẩn bị uống, nghe thấy Hứa Tinh Lạc nói ' sữa của tao ' lập tức bị nghẹn: “Khụ khụ......”
“Chấp ca, có sao không?” Thẩm Kí vỗ lưng cho cậu: “Mày uống cẩn thận vào.”
“Không sao.” Tống Thanh Chấp ngừng ho, dặn dò bản thân đừng nghĩ quá nhiều.
Nhưng lúc uống sữa, cậu vẫn không nhịn được mà nghĩ lung tung.
Khụ, sữa của trùm trường, uống cũng ngon ghê.
Beta: Phong
Hứa Tinh Lạc cầm cơm hộp quay về, dọn sơ mấy thứ trên bàn Tống Thanh Chấp: “Ăn rồi làm tiếp.”
“Ừ.” Trên mặt cậu chàng vẫn đỏ bừng, nhỏ giọng đáp, rồi ho nhẹ một tiếng mới ngồi dậy từ trên giường, bỗng cảm thấy may mắn khi mình vẫn còn đang mặc đồng phục, đủ rộng để có thể ngăn cản một số điều xấu hổ: “Hứa Tinh Lạc, bình thường cậu đều gọi cơm ngoài à?”
Cậu cảm thấy mình phải nói gì để đánh tan bầu không khí ái muội này, không thì xấu hổ lắm.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu thì thấy vết bầm bên khóe môi Hứa Tinh Lạc.
“Mặt cậu bị sao thế?” Tống Thanh Chấp vừa nhìn thấy khuôn mặt Hứa Tinh Lạc bị thương liền cau chặt mày, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Cậu đánh nhau à?”
Hứa Tinh Lạc sờ mặt mình, trả lời vấn đề này trước: “Ừ, tối hôm qua đánh một trận với đám trẻ trâu kia.” Sau đó mới trả lời câu hỏi đầu tiên của Tống Thanh Chấp: “Đương nhiên. Cậu thấy chỗ này của tôi giống chỗ có thể nấu cơm được sao?”
Cho dù có thể nấu cơm thì hắn cũng không nấu.
“Sau khi tôi đi thì bọn họ vẫn đi theo để đánh cậu sao?” Mặt mày Tống Thanh Chấp lạnh lẽo, toàn bộ tâm tư để ý khuôn mặt của Hứa Tinh Lạc, nào còn rảnh quan tâm đến chuyện khác.
“Đúng vậy, năm người hội đồng tôi.” Hứa Tinh Lạc còn chẳng thèm để ý: “Nhưng bọn họ cùi bắp lắm, không phải đối thủ của tôi.”
Tống Thanh Chấp: “......”
Vẻ mặt của Tống Thanh Chấp rất khó coi, không tự chủ được nắm chặt tay, muốn nói rồi lại thôi.
Tính cách lạnh lùng ít nói khiến cậu không thể thốt ra lời nào khó nghe.
“Nếu bây giờ cậu nói câu ' đcm nó' thì tâm trạng cậu sẽ tốt hơn nhiều đó, không tin thì cậu thử đi.” Hứa Tinh Lạc nhìn cậu, vừa dọn bàn vừa nở nụ cười nhẹ, rõ ràng là rất hiểu rõ cậu đang nghĩ gì.
“Cậu còn cười được.”
Tống Thanh Chấp khó chịu nói, giúp hắn dọn bàn, nhưng trong lòng có thể nào vẫn không nuốt trôi được cục tức này: “Lâm Khác đúng không, tôi sẽ nhớ kỹ.”
“Nè nè, nhớ làm gì?” Hứa Tinh Lạc dừng lại, cảnh cáo: “Học sinh gương mẫu đừng có làm trò ngu ngốc.”
Tống Thanh Chấp cãi lại: “Cậu cho rằng tôi là cậu chỉ biết ra tay đánh nhau thôi sao.”
Hứa Tinh Lạc bị diss mà không còn lời nào để cãi, chỉ là hắn không muốn Tống Thanh Chấp làm việc xấu mà thôi, thật đấy, làm một hot boy trường năm tốt trong sáng thơ ngây đầy hơi thở thanh xuân không tốt sao?
Hắn nói: “Dù sao thì cũng đừng có vì tôi làm gì hết, không nên đâu.”
“......” Tống Thanh Chấp nghĩ thầm, cậu quản được tôi chắc.
Hai người cùng nhau ăn tối, Hứa Tinh Lạc nói: “Được rồi, chúng ta học bài tiếp thôi.”
“Không vứt rác đi à?” Trong nhà toàn mùi cơm hộp, Tống Thanh Chấp chịu không nổi, cậu đứng lên nói: “Tôi xuống nhà vứt rác.”
“Cậu cẩn thận ghê.” Hứa Tinh Lạc cũng không ngăn cản.
Sau khi Tống Thanh Chấp cầm rác đi xuống nhà vứt, cũng tiện đường ghé tiệm thuốc nhỏ dưới nhà......Cậu mua một số thuốc trị vết thương bên ngoài và thuốc xịt vết thương.
Lúc cậu đi xuống lầu thì một mình Hứa Tinh Lạc ở trong phòng làm đề, thấy cậu quay về thì nhướng mày: “Cậu mua gì vậy?”
Tống Thanh Chấp: “Tiện tay mua một ít thuốc thường dùng thôi.”
Hứa Tinh Lạc khựng lại: “Sao cậu biết chỗ tôi không có?”
Tống Thanh Chấp khinh thường nở nụ cười: “Cái này mà cũng cần đoán sao?”Người như Hứa Tinh Lạc có thể nghĩ mà chuẩn bị cho mình đến vậy thì mới đúng là kì lạ.
Im lặng một lúc, Hứa Tinh Lạc nói: “Cậu cứ đáng yêu như vậy thì tôi sẽ hôn cậu đó.”
“......” Tống Thanh Chấp đỏ mặt, bỗng trở thành một bé mèo bị ngậm lưỡi, không dám nói tiếp nữa.
Nhưng mà lại có một chút chờ mong.
“Được rồi, đưa thuốc cho tôi với.” Hứa Tinh Lạc cầm lấy xịt cho mình mấy cái, dáng vẻ kệch cỡm nói: “Thoải mái ghê, cảm ơn bịch thuốc tình yêu của babyboo, xịt một cái liền không còn đau nữa.”
“Chậc, nói tầm bậy không.” Tống Thanh Chấp nói vậy nhưng trong lòng yên tâm đi không ít.
Ít nhất vào lúc học cũng không còn lo rằng vết thương của Hứa Tinh Lạc có còn đau không nữa.
Ăn cơm xong thì tập trung học thật, không xảy ra chuyện nào làm người ta bối rối nữa.
Khi Hứa Tinh Lạc nghiêm túc thì toàn bộ tâm tư đều dành cho đề thi, thậm chí lúc Tống Thanh Chấp giảng bài cho cũng hiểu rất nhanh, còn suy một ra ba, bổ sung cho mình được rất nhiều kiến thức.
Một Hứa Tinh Lạc như vậy khiến Tống Thanh Chấp cảm thấy, nếu đối phương sớm nghiêm túc thì thành tích thi đại học chắc gì đã kém hơn mình, nhưng tiếc rằng đối phương nghĩ thông muộn quá, đúng là phí cái đầu thông minh.
Nhìn góc nghiêng nghiêm túc làm bài của Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp không nhịn được nói: “Cậu giỏi như vậy mà bây giờ mới bắt đầu học thì lãng phí quá.”
Hứa Tinh Lạc ngầm trợn trắng mắt, vô nghĩa, trước kia hắn chính là học bá cực kì nổi tiếng đấy.
Không chỉ thể còn là tuýt người bình thường thì chẳng siêng năng học lắm, nước đến chân mới nhảy, gần thi mới ôm chân Phật, nhưng đến cuối lại thi rất khá khiến ai cũng tức muốn chết.
“Học tới 9 rưỡi thì cậu đi về đi.” Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc Hứa Tinh Lạc nói thì cũng đã là 9 giờ.
Hắn lo Tống Thanh Chấp về nhà muộn quá thì người nhà sẽ lo lắng.
“10 giờ rưỡi.” Tống Thanh Chấp bày ra vẻ mặt không tới phiên cậu quản tôi, tôi tự lo cho mình.
“Sao cậu lại lì thế?” Im lặng một lúc, Hứa Tinh Lạc nhìn cậu.
“......” Bị ánh mắt thâm thúy nhìn khiến trái tim nảy lên, Tống Thanh Chấp cúi đầu đọc sách: “Cha mẹ tôi biết tôi ôn bài ở nhà bạn, học sinh lớp 12 học đến khuya không phải chuyện bình thường à?”
Là chuẩn rất bình thường, nhưng Hứa Tinh Lạc sẽ lo lắng: “Một mình cậu về nhà muộn như vậy tôi không yên tâm..”
Tống Thanh Chấp bị lời nói của Hứa Tinh Lạc chọc cho nóng lên, không hiểu sao lại thấy không được tư nhiên, cậu lạnh mặt nói: “Làm sao? Cậu khinh thường tôi à? Một mình tôi về nhà thì có làm sao?”
“Đúng là cũng không làm sao.” Hứa Tinh Lạc nhìn anh cười: “Tôi chỉ sợ cậu gặp được người như tôi thôi......”
“Người như gì cơ?” Tống Thanh Chấp hỏi lại, nhận ra Hứa Tinh Lạc ghé sát mặt lại, cậu lại đỏ mặt lần thứ N: “Cậu ghé sát như vậy làm gì?”
“Còn có thể làm gì đây? Đương nhiên là chơi trò lưu manh rồi.” Hứa Tinh Lạc vừa nói vừa ghé gần ôm lấy cái gáy Tống Thanh Chấp hôn một cái.
“Còn nói mình phải tận dụng thời gian để học bài, đồ lừa đảo......” Tống Thanh Chấp bực bội, tóm được khe hở lên án Hứa Tinh Lạc một câu, nhưng đối phương không thèm để ý, hôn hôn cậu biện minh cho mình: “Nếu phải học đến 10 giờ rưỡi thì phải tranh thủ nghỉ ngơi một chút chứ.”
“Ưm......” Tất cả những kháng nghị của Tống Thanh Chấp đều bị nuốt hết qua nụ hôn bá đạo của Hứa Tinh Lạc.
Năm phút sau, Hứa Tinh Lạc buông cậu ra, lùi về ghế của mình, liếm môi tiếp tục làm bài.
So với Hứa Tinh Lạc nháy mắt rút ra, Tống Thanh Chấp bị hôn đến như lọt vào sương mù, vẫn đang còn chìm sâu trong sự dây dưa vừa rồi, trái tim vẫn chưa bình tĩnh đập liên hồi, mãi một lúc sau mới kịp bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc thân mật với người khác, tất cả mọi chuyện đôi với cậu mà nói thì đều...... Rất xa lạ.
Nhưng Hứa Tinh Lạc lại thành thạo như vậy khiến người khác nghi ngờ hắn...... À không, không có gì để nghi ngờ cả, Tống Thanh Chấp nghĩ thầm, hắn chỉ là một tay sỏi đời.
Căn bản không cần nghi ngờ
Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa gì đã tới 10 giờ rưỡi, Hứa Tinh Lạc xem đồng hồ rồi nói: “Đến giờ rồi, dọn đồ đi, tôi đưa cậu xuống xe.”
Đã 10 giờ rưỡi rồi sao?
Tống Thanh Chấp thoát khỏi sự tập trung làm bài, không hề có cảm giác chân thật, cậu nhìn Hứa Tinh Lạc.
“Nhìn tôi làm gì, đi, tôi đưa cậu về.” Hứa Tinh Lạc buồn cười.
Tống Thanh Chấp mím môi, giúp hắn dọn đồ: “Không cần đưa tôi xuống đâu, tôi tự đi được.”
“Đừng nói nữa.” Hứa Tinh Lạc không cho đối phương cơ hội mặc cả, hắn dọn tài liệu cho gọn gàng rồi nhét vào cặp cho học bá, đeo lên vai mình: “Đi thôi nào.”
Người này cũng bá đạo quá đi.
Nhưng kì lạ là Tống Thanh Chấp chẳng thấy tức giận chút nào, ngược lại còn có cảm giác rất khó nói.
Khụ, đặc biệt là nhìn thấy vết thương trên mặt Hứa Tinh Lạc thì bỗng thấy Hứa Tinh Lạc cũng đẹp trai quá.......
Tống Thanh Chấp đi theo đối phương ra ngoài, khi đứng ở ven đường chờ xe, cậu giả vờ liếc nhìn cậu trai đứng bên cạnh mình trông vẫn thoải mái ngang ngược như vậy.
Đúng là....... Người gặp khó khăn không giận không từ bỏ, trong chuyện tình thì thẳng thắn bá đạo, đã thế còn suốt ngày cười vô tâm, đẹp trai đến phát hờn.
Tóm lại, ấn tượng của Tống Thanh Chấp với Hứa Tinh Lạc đã đổi mới rất nhiều.
Ồ, Hứa Tinh Lạc còn biết đọc thơ Shakespeare bằng tiếng Anh.
“Nghĩ gì đấy, xe tới rồi kìa.” Hứa Tinh Lạc nói, mở cửa xe, bỏ cặp của cậu vào xe trước, sau đó nhắc nhở hot bot trường đang phát ngốc: “Về tới nhà nhớ nhắn cho tôi.”
“Biết rồi......” Tống Thanh Chấp ừ một tiếng, nhìn Hứa Tinh Lạc chuẩn bị quay về nhà, cậu ghé lại gần cửa sổ nói: “Ngày mai gặp.”
“Ừ.” Hứa Tinh Lạc hào phóng tặng cậu một nụ hôn gió: “Ngủ ngon nhé.”
Tống Thanh Chấp nóng cả mặt, lùi về đáng sau ấn cửa kính lên, “......”
Tài xế xe không nhịn được cười: “......” Nghĩ thầm mấy đứa trẻ dạo này biết đùa ghê.
Về đến nhà tắm rửa xong mới thấy tin nhắn của Tống Thanh Chấp trên WeChat, Hứa Tinh Lạc trả lời: Nhận được rồi.
Vốn dĩ hắn không tính trả lời ngắn như vậy, nhưng quan hệ bây giờ của hai người họ, theo lời của Tống Thanh Chấp thì giữa bọn họ chỉ là quan hệ giải quyết nỗi buồn thôi, dính nhau quá thì lại không bình thường...... Không phải sao?
Tống Thanh Chấp về đến nhà cũng đi tắm trước, nhưng đầu óc lại rất mơ màng, bởi vì trong lòng cậu vẫn không nhịn được nhớ đến chuyện xảy ra ở căn phòng cho thuê của Hứa Tinh Lạc......
Nghĩ một hồi, bàn chân đặt bên mép giường không nhịn được co ngón chân lại.
Làn da sau gáy giống như bị ai chạm vào mà nổi lên một lớp da gà mỏng.
Dù sao thì việc ở bên Hứa Tinh Lạc có cảm giác rất kích thích, không chỉ thế còn có chút hoảng loạn.
Tống Thanh Chấp nhíu mày, nằm lùi về đằng sau......
Cậu không hiểu, rõ ràng trong lòng mình thích một người khác, lại cùng một người khác không chút e dè ôm nhau hôn nhau, chuyện này là sao đây?
Trong lòng không có đáp án, Tống Thanh Chấp muốn Hứa Tinh Lạc cho mình một đáp án, nhưng lại sợ không dám.
Nhìn thấy tin nhắn trả lời hai chữ đơn giản của người nọ, tâm trạng của cậu bỗng chốc bình tĩnh hẳn.
“Cậu chủ Thanh Chấp, tôi làm chút món ăn khuya, cậu có muốn ăn không?” Dì giúp việc bưng một đĩa thức ăn đi vào, quan tâm hỏi: “Lát nữa cậu còn học bài không?”
Tống Thanh Chấp cầm lấy ăn: “Cảm ơn dì, cháu không học nữa, cháu ăn xong sẽ ngủ ạ.”
Ngày hôm sau đi học, Hứa Tinh Lạc như thường lệ dẫm lên tiếng chuông vào học vào lớp, cứ như đến sớm một tí thì hắn sẽ mệt chết vậy.
Đi ngang qua chỗ ngồi của Tống Thanh Chấp, cậu thấy hắn lấy từ trong lòng một bình sữa, đặt đến trước mặt đối phương: “Nóng đấy nhá, đợi nguội rồi uống.”
Tống Thanh Chấp còn định lạnh lùng với cậu chàng một tí, cũng để cho mình bình tĩnh một chút, kết quả chỉ vì một bình sữa bò liền đầu hàng: “Cậu đã uống chưa đấy?”
Cậu biết tình trạng tài chính của Hứa Tinh Lạc bây giờ chắc là không tốt lắm đâu
“Chưa đâu.” Hứa Tinh Lạc cười rất không quan tâm: “Tôi tiết kiệm từ miệng mình ra đấy, cậu cảm động không?”
Tống Thanh Chấp cạn lời, muốn trả lại cho hắn: “Ồ thế à? Vậy nhường cậu uống đó.”
“Nè, đùa đấy, tôi là người như thế sao?” Hứa Tinh Lạc lập tức đổi thành vẻ mặt bất lực, nghiêm túc nói: “Cậu uống đi.”
“......”Ánh mắt Tống Thanh Chấp rất nghi ngờ, đương nhiên là không tin.
“Thật đấy, không tin thì cậu kiểm tra đi?” Hứa Tinh Lạc nhướng mày.
“Được được, tôi tin cậu.” Tống Thanh Chấp lập tức nói, đồng thời nhận lấy bình sữa nóng đã được trùm trường che chắn cẩn thận.
Thẩm Kí mỗi ngày đều được bọn họ đổi mới tam quan, bây giờ thấy nhiều đã quen, thậm chí còn từ bỏ sự hận thù đối với Hứa Tinh Lạc.
Nghĩ nghĩ, gã quay đầu nói: “Bạn học Hứa, tao cũng là bạn trước bàn của mày, lần sau có thể sắp xếp đầy đủ hơn không.”
Hứa Tinh Lạc ngoài cười nhưng trong không cười: “Mày có biết xấu hổ không?”
Thẩm Kí: “......”
“Nhưng cũng được.” Hứa Tinh Lạc sờ cằm, tròng mắt vừa chuyển nói: “Mày gọi tao là Hứa ca đi, ngày mai tao sẽ sắp xếp cho mày.”
Thẩm Kí cười giả lả: “Vậy thì xin kiếu nhé, người duy nhất được tao gọi là anh chỉ có Chấp ca.”
Hứa Tinh Lạc nhún vai: “Vậy thì mày đừng có mơ uống sữa của tao.”
Tống Thanh Chấp ngồi bên trên vừa xoay nắp bình sữa chuẩn bị uống, nghe thấy Hứa Tinh Lạc nói ' sữa của tao ' lập tức bị nghẹn: “Khụ khụ......”
“Chấp ca, có sao không?” Thẩm Kí vỗ lưng cho cậu: “Mày uống cẩn thận vào.”
“Không sao.” Tống Thanh Chấp ngừng ho, dặn dò bản thân đừng nghĩ quá nhiều.
Nhưng lúc uống sữa, cậu vẫn không nhịn được mà nghĩ lung tung.
Khụ, sữa của trùm trường, uống cũng ngon ghê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.