Tử Xuyên Tam Kiệt

Quyển 17 - Chương 6: Danh thùy thanh sử (5).

Lão Trư

30/03/2013

Ngày mười chín tháng ba năm bảy tám tư, đêm xuống, hai bờ sông lớn đều là một mảng doanh hỏa rực sáng. Mười mấy vạn quân đội giằng co cách Lãng thương giang, tâm tình lại chẳng hề giống nhau.

Lưu Phong quân gặp phải thất bại đầu tiên kể từ khi khai chiến, tâm tình của mọi người giống như đang có một đám mây mù che trên không trung doanh địa, chìm đắm trong mê mang.

Ở bờ đông đối diện, không khí lại đối nghịch hoàn toàn, cả doanh địa đều vui vẻ thoải mái, trong doanh chỗ nào cũng nghe có tiếng ca hát lẫn tiếng cười nói. Giao chiến với Lưu Phong Sương mười năm, Tử Xuyên gia nếm toàn thất bại, hôm nay lần đầu tiên đánh bại địch nhân, sĩ binh Tử Xuyên gia vui mừng khôn tả.

Tử Xuyên Tú lại có ý cổ vũ sĩ khí, lúc ăn cơm, gã tuyên bố đề bạt đối với một trăm mười ba quân quan tác chiến dũng mãnh, sĩ binh tham chiến đều nhận được tưởng thưởng, bạc trắng được phát ngay tại chỗ, sĩ binh tham chiến tối nay được phép uống rượu ca hát, rượu thịt thoải mái. Mấy vạn người cùng nâng ly hoan hô: "Tử Xuyên Tú thống lĩnh vạn tuế!" Tràng diện vui vẻ nhiệt liệt.

Vừa hay khi đêm xuống thì bộ đội tăng viện cũng đuổi đến, phó thống lĩnh Văn Hà dẫn bộ binh Hắc kì quân gấp rút hành quân đến hội hợp với Tử Xuyên Tú ở Đan nạp độ khẩu.

Thấy trong doanh đang vui vẻ ca hát uống rượu, Văn Hà không hỏi cũng biết Tử Xuyên quân hôm nay đã cho Lưu Phong Sương nếm thất bại.

Bàn đến trận chiến hung hiểm hôm nay, các sĩ binh tham chiến đều hào hứng miêu tả, nước bọt văng lả chã, đem Tử Xuyên Tú biến thành thiên hạ vô địch, đặc biệt sự tích một đao chém bay bốn cái đầu địch nhân, ai nấy cũng nhiệt huyết thuật lại, hệt như ai cũng đích thân chứng kiến vậy.

Văn Hà nghe kể vô cùng thống khoái, kế đó lại ảo não, bản thân đã dẫn quân kiêm trình ngày đem, vậy mà vẫn không kịp tham gia trận chiến để đời này. Y cảm thấy hơi hổ thẹn, thống lĩnh phải đích thân ra trận, có thể thấy tình hình nguy cấp mức nào, nếu bản thân đến sớm một chút thì tốt biết mấy.

Ôm tâm tình phức tạp, y tìm đến Trung quân trước báo cáo với Tử Xuyên Tú.

Trong Trung quân trướng cũng đang bày tiệc, Tử Xuyên Tú đang bồi tiếp các quân quan tham chiến hôm nay, Văn Hà bước vào hành lễ, xin lỗi đến trễ.

Tử Xuyên Tú không quan tâm, cười nói: "Văn Hà, ngươi đến nhanh hơn dự kiến rồi. Không cần nôn nóng, cơ hội đánh trận lập công vẫn còn nhiều. Đến đây, ta giới thiệu với ngươi mấy hảo huynh đệ, đại thắng hôm nay, bọn họ là công đầu! Vị này là Hồng y kì bổn Dương Trữ của Tây bắc biên phòng quân, bộ đội của ông ấy hôm nay là chủ lực công kích. Vị này là Ngô Tân kì bổn của Giám sát thính, cống hiến của y cũng rất lớn. Vị này là Phó thống lĩnh Văn Hà của Hắc kì quân, trước đây từng thuộc Trung ương quân, y là công thần cùng Tư Đặc Lâm thủ Mạt y thành, mọi người làm quen đi!"



Chúng tướng quân nói: "Cửu ngưỡng cửu ngưỡng, đại danh của Văn Hà tướng quân chúng tôi đều nghe như sấm bên tai. Mau ngồi mau ngồi, ngài ngồi xuống đây!"

Văn Hà vội khiêm hư vài tiếng, sau đó tới ghế ngồi xuống.

Tử Xuyên Tú nâng ly: "Vì thắng lợi, cạn ly!"

"Vì thắng lợi!" Chúng nhân cùng nâng ly, một hơi uống cạn.

Bởi vì mọi người không cùng một đơn vị, có Hắc kì quân, có Biên phòng quân, có hiến binh bộ đội Giám sát thính, bình thường không có qua lại, cho nên cảm nhận rất mới mẻ hào hứng trong bữa tiệc mừng công này.

Tự nhiên, Tử Xuyên Tú chính là nhân vật trung tâm, ai cũng đều tán dương gã anh minh thần võ, chiến lược gia tài ba...

"Công thần số một hôm nay chắc chắn là Thống lĩnh đại nhân ngài!"

"Không dám đương, không dám đương!" Tử Xuyên Tú vội vàng khiêm tốn: "Không có chư vị nhân huynh giúp đỡ, một mình ta thì có tác dụng gì?"

"Thống lĩnh đại nhân, ngài chớ có khiêm tốn!" Dương Trữ cười hì hì: "Ngài lên chiến lược, bố cục xảo diệu, chỉ huy bình tĩnh, cuối cùng còn đích thân ra trận, anh dũng sát địch, cổ vũ sĩ khí rất lớn! Có vị nào ngồi ở đây mà không thấy rõ? Thống lĩnh đại nhân một đao chém bay bốn cái đầu địch, quân ta hứng khởi như phát cuồng! Nếu không phải có một đao đó của ngài, nếu không phải đích thân ngài ra trận kích thích sĩ khí toàn quân, cho dù có Thạch đầu xa trợ trận, tôi thấy chúng ta cũng không dễ dàng đánh thắng trận này như thế!"

"Đúng thế đúng thế!" Chúng tướng quân dị khẩu đồng thanh phụ họa.

Âu Dương Kính chen vào: "Vừa nãy tôi có đi xem tên tướng quân Lưu Phong gia bị bắt làm tù binh, hình như tên là Anh Mộc Lan? Nói đến võ nghệ của thống lĩnh, y bội phục không thôi, y nói y luyện võ hai mươi năm, nằm mơ cũng không tưởng có dạng cao thủ như thế, nói năm xưa Tả gia minh vương bất quá cũng chỉ đến thế a! Y nói, sớm biết Tử Xuyên gia có cao thủ như thế, đánh chết y cũng không dám xâm lược. Hiện tại y đang mong chờ Lưu Phong Sương sớm ngày bị đánh bại, y dự tính đầu nhập làm đệ tử đại nhân, nói cách khác, đám nhãi nhép Lưu Phong quả thật cũng có vài tên biết nhận thức!"

Tử Xuyên Tú cười thầm, Âu Dương Kính đúng là mồm mép, bịa chuyện để vỗ mông ngựa mà mặt không đổi sắc.



Người khác không biết nhưng gã biết, Anh Mộc Lan một dạ trung thành với Lưu Phong Sương, y tuyệt đối không bao giờ nói cái kiểu "Mong cho Lưu Phong Sương sớm ngày bị đánh bại".

Bất quá đây chỉ là nói chuyện trong lúc nhậu nhẹt, gã đương nhiên cũng không vạch trần Âu Dương Kính, gã cười nói: "Âu Dương hôm nay cũng biểu hiện rất xuất sắc! Ngươi cứ yên tâm, công lao của ngươi, ta sẽ nhớ kỹ, chuyện đáp ứng ngươim tuyệt không phải là nói chơi!"

Âu Dương Kính vui mừng khôn tả, đứng lên quỳ tạ Tử Xuyên Tú: "Đa tạ đại nhân tài bồi!"

"Đứng lên, mau đứng lên! Ở trước mặt nhiều huynh đệ bộ đội trưởng quan như thế, ngươi để người ta cười Hắc kì quân chúng ta à!" Đỡ Âu Dương Kính lên, Tử Xuyên Tú tươi cười nhìn chúng nhân: "Chư vị đại nhân, à, đặc biệt là hai vị đại nhân Dương Trữ và Ngô Tân, các người, một là Biên phòng quân, một là Giám sát thính, Tử Xuyên Tú ta không phải là cấp trên trực tiếp của các người, không có quyền đề bạt hai người. Nhưng ta bảo đảm, sẽ tấu công lao hai người đầy đủ rõ ràng lên cấp trên, tuyệt đối không để mai một tài năng hai người! Dương Trữ, có nghe nói phó thống lĩnh Bạch Hi của Biên phòng quân các ngươi ở đâu không?"

"Bạch Hi đại nhân thất tung trong loạn quân, còn chưa xác định trận vong".

Tử Xuyên Tú vung tay: "Quản hắn trận vong hay không trận vong, lúc quan trọng mà rời đội, nếu không có Dương Trữ ngươi chỉ huy tốt, đội ngũ đã tổn thất lớn. Ta thấy, Bạch Hi đó dù có sống sót, tiền đồ của hắn cũng có hạn rồi. Hắn đi rồi, Biên phòng quân chính là thiếu một vị trí Phó thống lĩnh. Quân vụ xứ Tư Đặc Lâm và ta có chút giao tình, chuyện nhỏ này chắc y cũng không thể không nể mặt ta".

Tử Xuyên Tú nói hàm hồ, nhưng ý tứ lại rõ như ban ngày.

Dương Trữ nghe mà tim đập thình thịch, run giọng: "Đại nhân, nói thô tục một chút, chó săn thì ăn thịt, chó nhà thì ăn ***! Sĩ binh bọn tôi đều coi như là người đã bán mạng, mong muốn lớn nhất chẳng phải là đi theo một thượng ti vừa lợi hại vừa phân minh sao? Đi theo ngài, đánh thắng trận, làm người thống khoái! Cả Lưu Phong Sương còn bị bại trong tay ngài, thượng ti tốt như ngài biết tìm ở đâu chứ? Đại nhân, nếu có thể, tôi chẳng cần thăng quan tiến chức, chỉ mong đại nhân điều tôi sang Hắc kì quân, dù làm một sư trưởng tôi cũng cam tâm tình nguyện!"

Y ngẩng cao đầu, uống cạn ly rượu: "Đại nhân, tôi kính ngài một ly!"

Tử Xuyên Tú cũng nâng ly uống cạn, hai người cười khà khà nhìn nhau.

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Xuyên Tam Kiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook