Quyển 17 - Chương 5: Danh tướng đối lũy (1).
Lão Trư
30/03/2013
Thanh âm thê thảm hồi đãng quanh hai đầu sông, trong nhất thời, mười mấy vạn bộ đội đang tụ tập ở hai bờ Lãng thương giang đều yên lặng như tượng, mọi người đều lắng tai nghe, tạm quên mất Lưu Phong Sương đang truy đuổi phía sau.
Một thanh âm lắc cắc vang khẽ, tiếng kêu thảm liền ngưng, ai nấy như trút được gánh nặng thở phào một hơi, liền đó, hai bờ bạo phát tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô như sấm: "Tuyệt vời, Thống lĩnh đại nhân!"
Có tấm gương trước mắt, không còn kẻ nào dám làm loạn giành đường, trật tự qua sông lại được vãn hồi, dưới sự chỉ huy của Thủ bị đội, cứ bốn sĩ binh dàn một hàng qua sông, tốc độ tăng lên rất nhiều.
Cầu nổi cũng kết rất chắc, Âu Dương Kính có hành động kì lạ, đem mấy chục xe ngựa xỏ thành chuỗi rồi đẩy xuống sông, do mấy sĩ binh đứng trên cầu kéo qua đầu bờ bên kia.
Xe ngựa đều do bản gỗ đóng thành, xuống nước liền nổi lên, các sĩ binh có thể đạp lên xe ngựa nổi dưới sông mà chạy bộ qua sông.
Cứ thế tạo được hai cây cầu nổi, hai bờ sông hoan hô rầm rĩ, các sĩ binh kích động hô lớn liên tục: "Tú Xuyên thống lĩnh vạn tuế! Tú Xuyên thống lĩnh vạn tuế!"
Đầu cầu bên này dựng lên một Chỉ huy bộ lâm thời, trong dòng người đang ồn ào vui mừng, Tử Xuyên Tú ngồi trên một gốc cây dùng làm ghế, trải bản đồ ra xem.
Quan sát địa hình đồ, lòng gã vạn phần nôn nóng.
Đan nạp độ khẩu và cầu lớn là đường phải qua nếu muốn từ tây bắc đến Đế đô, cả Lãng thương giang chỉ có đoạn sông này là hẹp nhất, nước chảy chậm rãi. Qua khỏi độ khẩu này, kị binh lập tức giậm vó lên bình nguyên, mặc sức tiến thẳng về Đế đô.
Đây là chỗ yếu hại khiến địch nhân bằng mọi giá cũng phải đoạt lấy, một trận địa trọng yếu thế này, Tử Xuyên Tú lại chỉ có thể dựa vào một vạn ki binh để thủ.
Đối diện quân Lưu Phong Sương cường hãn, gã cảm giác giống như đang mặc áo mỏng mà phải đối diện với gió rét cắt xương.
Có người tiến đến, Tử Xuyên Tú ngẩng đầu, Đức Long kì bổn của Tam thập nhị sư đang đứng trước mặt gã.
Lão quân quan mang theo tâm trạng bất an nói với Tử Xuyên Tú: "Đại nhân, muốn thủ được nơi này, ít nhất phải có hai bộ binh sư. Tác chiến ở bờ sông chật hẹp thế này, kị binh chẳng mấy tác dụng, chỉ có thể chuyển thành Thủ bị đội chờ phản kích.
Địch nhân có thể tới bất kỳ lúc nào, thời gian chúng ta không còn nhiều, cần phải lập tức xây dựng công sự".
Lão quân quan kinh nghiệm phong phú có kết luận giống hệt Tử Xuyên Tú. Nhìn gương mặt đen thui gầy rộc của Đức Long, Tử Xuyên Tú tỏ vẻ đành chịu.
Rất nhiều chuyện không phải dùng ý chí là có thể thay đổi, Tử Xuyên Tú dĩ nhiên minh bạch, hiện tại an toàn nhất là phá cầu để tránh cây cầu rời vào tay Lưu Phong Sương, nhưng lại không thể làm vì mấy vạn bộ đội triệt thoái đang trông ngóng cây cầu này cứu mạng!
"Có hai chuyện cần phải làm gấp, thứ nhất, lập tức triển khai phòng tuyến dọc bờ sông, nhưng binh lực chúng ta không đủ. Thứ hai, tập kết bại quân lại, tổ chức bọn họ thành các chi bộ đội để tham gia trận chiến, nhưng khả năng là làm không kịp".
Tử Xuyên Tú nhìn rất nhiều bại quân trên người không một vết thương nói: "Bọn họ khả năng là chưa giao thủ với quân Lưu Phong Sương thì đã quay đầu bỏ chạy rồi!"
Đức Long liên tiếp gật đầu, vị quan chỉ huy kinh nghiệm này đều hiểu, muốn gom các lão binh đã qua thực chiến thất bại thì dễ hơn nhiều so với gom các sĩ binh còn chưa giao thủ với địch nhân đã tự thua.
Các lão binh là mặt đối mặt với địch nhân, đã nếm trải máu và tử vong, còn đám tân binh không chịu nổi áp lực tâm lí, trong lòng bọn họ đã tồn tại ám ảnh thất bại, sợ bóng sợ gió.
"Báo cáo!"
Chúng nhân cùng nhìn ra ngoài Chỉ huy bộ, một Hồng y kì bổn trung niên đang đứng ở đó.
Dáng người y trung bình, mái tóc đã lốm đốm bạc, dưới ánh nhìn chăm chú của mấy người không quen, vị Hồng y kì bổn đó tỏ vẻ hơi bất an.
Y bước vào trướng bồng chỉ huy, nhìn quanh mọi người: "Nghe nói ở đây có một Chỉ huy bộ lâm thời, có một thống lĩnh đang ở đây chỉ huy?"
Nhìn thấy kim tinh trên vai Tử Xuyên Tú, mắt y giống như bị chói một lúc, giậm chân rất kêu: "Thống lĩnh đại nhân!"
Tử Xuyên Tú đứng dậy, mê hoặc nhìn y: "Xin hỏi tôn tính đại danh, quý quân là bộ đội nào?"
"Dương Trữ! Là ngươi, Dương Trữ?" Đức Long đột nhiên vui mừng kêu lên: "Dương Trữ, lão đồng học, ngươi không nhận ra ta à, ta là Đức Long!"
"Đức Long, là ngươi! Quá lâu không gặp rồi, ta xém chút không nhìn ra ngươi!"
Hai người kích động bắt tay hỏi han, nhiều năm mới gặp, cho dù trên chiến trường cũng là chuyện đáng mừng.
Đức Long trực tiếp hỏi: "Hiện tại ngươi đang ở đâu?"
"Ta đang đảm nhiệm Phó chỉ huy đệ tam binh đoàn của Biên phòng quân, kiêm nhiệm sư trưởng Nhị thập tam bộ binh sư".
"A!" Mấy thanh âm kinh ngạc cất lên, Đức Long nhìn Tử Xuyên Tú: "Tên Mễ Hải vừa rồi hình như cũng là người của đệ tam binh đoàn tây bắc biên phòng quân".
Dương Trữ xua xua tay: "Chớ có hiểu lầm, chớ có hiểu lầm, tôi không phải vì chuyện đó mà đến. Mễ Hải tuy là đồng liêu của tôi nhưng cái chết của hắn, hoàn toàn là do hắn tự chuốc lấy. Thống lĩnh đại nhân, tôi cũng là quân quan, cũng biết lệnh hành cấm chỉ, quân lệnh như sơn. Mễ Hải biết rõ còn phạm, chọc giận chúng binh. Hiện tại mười mấy vạn binh mã không ra thể thống gì, nếu không giết người lập uy, làm sao có thể điều khiển? Tôi nếu là ngài, tôi cũng phải trảm hắn".
Mắt thấy đối phương không phải hưng sư vấn tội mà đến, Tử Xuyên Tú thở khì, đưa tay bắt tay Dương Trữ lắc lắc: "Cảm ơn! Dương Trữ các hạ, cảm tạ đã hiểu! Nhưng mà, các hạ, bộ đội của ông đang ở đâu?"
Tử Xuyên Tú hỏi, nhưng trong lòng không có hi vọng mấy.
Trên đường, gã đã thấy qua vô số bộ đội bị đánh nhếch nhác thối lui cùng đám tư lệnh chẳng khác gì mấy tên lưu manh ngoài đường.
Dương Trữ mạnh mẽ đáp: "Hai sư Nhị thập tam, Nhị thập tứ đã qua cầu, Nhị thập ngũ bộ binh sư còn đang ở bên kia sông, còn có một Truy trọng đội(Đội quân nhu) đang chờ bên đó. Đại nhân, tôi mạn phép thỉnh cầu ngài cho phép bộ đội của tôi được ưu tiên qua sông!"
Tử Xuyên Tú nhướng mắt: "Binh đoàn của ngươi còn bảo tồn biên chế hoàn chỉnh không?"
"Triệt thối quá hỗn loạn, chúng tôi bị Lưu Phong Sương đuổi kịp chỉ huy bộ, tổng chỉ huy binh đoàn là Phó thống lĩnh Bạch Hi thất tung, khả năng đã..." Y ngưng lời một chút, mọi người đều minh bạch ý của y, im lặng tháo nón xuống.
"Nhưng lực chiến đấu của binh đoàn vẫn bảo trì hoàn hảo, Truy trọng đội và Lương thảo đội vẫn còn đủ". Dương Trữ nhỏ giọng giải thích, phảng phất binh đoàn tháo chạy là do lỗi của y.
Phảng phất như có người đằng sau đẩy mình, Tử Xuyên Tú đột ngột bước nhào đến trước mặt Dương Trữ, nhiệt tình nắm chặt tay y: "Dương Trữ hồng y các hạ, các người hiện tại đang làm nhiệm vụ gì?"
"Chúng tôi đã mất liên hệ với Minh Huy đại nhân, không có ai hạ lệnh cho chúng tôi".
"Vậy có nghĩa hiện tại các người chỉ là tháo chạy?"
"Vâng".
"Hiểu rồi!" Tử Xuyên Tú chỉnh lại quân trang: "Ta là Tử Xuyên Tú, thành viên Thống lĩnh xứ kiêm tư lệnh Hắc kì quân. Tuy ngươi thuộc Biên phòng quân, ta thuộc Hắc kì quân, nhưng căn cứ mệnh lệnh của Quân vụ xứ, ta nắm toàn quyền phòng ngự ở Lãng thương giang, tất cả bộ đội qua đây đều chịu sự chỉ huy của ta".
"Rõ!"
"Muốn tới Đế đô phải đoạt Lãng thương giang. Muốn đoạt Lãng thương giang phải đoạt Đan nạp độ khẩu trước! Nhất định phải thủ chắc độ khẩu, đây là tử mệnh lệnh!"
"Nghe lệnh, thống lĩnh đại nhân!" Dương Trữ giậm mạnh chân, đứng nghiêm hành lễ.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Một thanh âm lắc cắc vang khẽ, tiếng kêu thảm liền ngưng, ai nấy như trút được gánh nặng thở phào một hơi, liền đó, hai bờ bạo phát tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô như sấm: "Tuyệt vời, Thống lĩnh đại nhân!"
Có tấm gương trước mắt, không còn kẻ nào dám làm loạn giành đường, trật tự qua sông lại được vãn hồi, dưới sự chỉ huy của Thủ bị đội, cứ bốn sĩ binh dàn một hàng qua sông, tốc độ tăng lên rất nhiều.
Cầu nổi cũng kết rất chắc, Âu Dương Kính có hành động kì lạ, đem mấy chục xe ngựa xỏ thành chuỗi rồi đẩy xuống sông, do mấy sĩ binh đứng trên cầu kéo qua đầu bờ bên kia.
Xe ngựa đều do bản gỗ đóng thành, xuống nước liền nổi lên, các sĩ binh có thể đạp lên xe ngựa nổi dưới sông mà chạy bộ qua sông.
Cứ thế tạo được hai cây cầu nổi, hai bờ sông hoan hô rầm rĩ, các sĩ binh kích động hô lớn liên tục: "Tú Xuyên thống lĩnh vạn tuế! Tú Xuyên thống lĩnh vạn tuế!"
Đầu cầu bên này dựng lên một Chỉ huy bộ lâm thời, trong dòng người đang ồn ào vui mừng, Tử Xuyên Tú ngồi trên một gốc cây dùng làm ghế, trải bản đồ ra xem.
Quan sát địa hình đồ, lòng gã vạn phần nôn nóng.
Đan nạp độ khẩu và cầu lớn là đường phải qua nếu muốn từ tây bắc đến Đế đô, cả Lãng thương giang chỉ có đoạn sông này là hẹp nhất, nước chảy chậm rãi. Qua khỏi độ khẩu này, kị binh lập tức giậm vó lên bình nguyên, mặc sức tiến thẳng về Đế đô.
Đây là chỗ yếu hại khiến địch nhân bằng mọi giá cũng phải đoạt lấy, một trận địa trọng yếu thế này, Tử Xuyên Tú lại chỉ có thể dựa vào một vạn ki binh để thủ.
Đối diện quân Lưu Phong Sương cường hãn, gã cảm giác giống như đang mặc áo mỏng mà phải đối diện với gió rét cắt xương.
Có người tiến đến, Tử Xuyên Tú ngẩng đầu, Đức Long kì bổn của Tam thập nhị sư đang đứng trước mặt gã.
Lão quân quan mang theo tâm trạng bất an nói với Tử Xuyên Tú: "Đại nhân, muốn thủ được nơi này, ít nhất phải có hai bộ binh sư. Tác chiến ở bờ sông chật hẹp thế này, kị binh chẳng mấy tác dụng, chỉ có thể chuyển thành Thủ bị đội chờ phản kích.
Địch nhân có thể tới bất kỳ lúc nào, thời gian chúng ta không còn nhiều, cần phải lập tức xây dựng công sự".
Lão quân quan kinh nghiệm phong phú có kết luận giống hệt Tử Xuyên Tú. Nhìn gương mặt đen thui gầy rộc của Đức Long, Tử Xuyên Tú tỏ vẻ đành chịu.
Rất nhiều chuyện không phải dùng ý chí là có thể thay đổi, Tử Xuyên Tú dĩ nhiên minh bạch, hiện tại an toàn nhất là phá cầu để tránh cây cầu rời vào tay Lưu Phong Sương, nhưng lại không thể làm vì mấy vạn bộ đội triệt thoái đang trông ngóng cây cầu này cứu mạng!
"Có hai chuyện cần phải làm gấp, thứ nhất, lập tức triển khai phòng tuyến dọc bờ sông, nhưng binh lực chúng ta không đủ. Thứ hai, tập kết bại quân lại, tổ chức bọn họ thành các chi bộ đội để tham gia trận chiến, nhưng khả năng là làm không kịp".
Tử Xuyên Tú nhìn rất nhiều bại quân trên người không một vết thương nói: "Bọn họ khả năng là chưa giao thủ với quân Lưu Phong Sương thì đã quay đầu bỏ chạy rồi!"
Đức Long liên tiếp gật đầu, vị quan chỉ huy kinh nghiệm này đều hiểu, muốn gom các lão binh đã qua thực chiến thất bại thì dễ hơn nhiều so với gom các sĩ binh còn chưa giao thủ với địch nhân đã tự thua.
Các lão binh là mặt đối mặt với địch nhân, đã nếm trải máu và tử vong, còn đám tân binh không chịu nổi áp lực tâm lí, trong lòng bọn họ đã tồn tại ám ảnh thất bại, sợ bóng sợ gió.
"Báo cáo!"
Chúng nhân cùng nhìn ra ngoài Chỉ huy bộ, một Hồng y kì bổn trung niên đang đứng ở đó.
Dáng người y trung bình, mái tóc đã lốm đốm bạc, dưới ánh nhìn chăm chú của mấy người không quen, vị Hồng y kì bổn đó tỏ vẻ hơi bất an.
Y bước vào trướng bồng chỉ huy, nhìn quanh mọi người: "Nghe nói ở đây có một Chỉ huy bộ lâm thời, có một thống lĩnh đang ở đây chỉ huy?"
Nhìn thấy kim tinh trên vai Tử Xuyên Tú, mắt y giống như bị chói một lúc, giậm chân rất kêu: "Thống lĩnh đại nhân!"
Tử Xuyên Tú đứng dậy, mê hoặc nhìn y: "Xin hỏi tôn tính đại danh, quý quân là bộ đội nào?"
"Dương Trữ! Là ngươi, Dương Trữ?" Đức Long đột nhiên vui mừng kêu lên: "Dương Trữ, lão đồng học, ngươi không nhận ra ta à, ta là Đức Long!"
"Đức Long, là ngươi! Quá lâu không gặp rồi, ta xém chút không nhìn ra ngươi!"
Hai người kích động bắt tay hỏi han, nhiều năm mới gặp, cho dù trên chiến trường cũng là chuyện đáng mừng.
Đức Long trực tiếp hỏi: "Hiện tại ngươi đang ở đâu?"
"Ta đang đảm nhiệm Phó chỉ huy đệ tam binh đoàn của Biên phòng quân, kiêm nhiệm sư trưởng Nhị thập tam bộ binh sư".
"A!" Mấy thanh âm kinh ngạc cất lên, Đức Long nhìn Tử Xuyên Tú: "Tên Mễ Hải vừa rồi hình như cũng là người của đệ tam binh đoàn tây bắc biên phòng quân".
Dương Trữ xua xua tay: "Chớ có hiểu lầm, chớ có hiểu lầm, tôi không phải vì chuyện đó mà đến. Mễ Hải tuy là đồng liêu của tôi nhưng cái chết của hắn, hoàn toàn là do hắn tự chuốc lấy. Thống lĩnh đại nhân, tôi cũng là quân quan, cũng biết lệnh hành cấm chỉ, quân lệnh như sơn. Mễ Hải biết rõ còn phạm, chọc giận chúng binh. Hiện tại mười mấy vạn binh mã không ra thể thống gì, nếu không giết người lập uy, làm sao có thể điều khiển? Tôi nếu là ngài, tôi cũng phải trảm hắn".
Mắt thấy đối phương không phải hưng sư vấn tội mà đến, Tử Xuyên Tú thở khì, đưa tay bắt tay Dương Trữ lắc lắc: "Cảm ơn! Dương Trữ các hạ, cảm tạ đã hiểu! Nhưng mà, các hạ, bộ đội của ông đang ở đâu?"
Tử Xuyên Tú hỏi, nhưng trong lòng không có hi vọng mấy.
Trên đường, gã đã thấy qua vô số bộ đội bị đánh nhếch nhác thối lui cùng đám tư lệnh chẳng khác gì mấy tên lưu manh ngoài đường.
Dương Trữ mạnh mẽ đáp: "Hai sư Nhị thập tam, Nhị thập tứ đã qua cầu, Nhị thập ngũ bộ binh sư còn đang ở bên kia sông, còn có một Truy trọng đội(Đội quân nhu) đang chờ bên đó. Đại nhân, tôi mạn phép thỉnh cầu ngài cho phép bộ đội của tôi được ưu tiên qua sông!"
Tử Xuyên Tú nhướng mắt: "Binh đoàn của ngươi còn bảo tồn biên chế hoàn chỉnh không?"
"Triệt thối quá hỗn loạn, chúng tôi bị Lưu Phong Sương đuổi kịp chỉ huy bộ, tổng chỉ huy binh đoàn là Phó thống lĩnh Bạch Hi thất tung, khả năng đã..." Y ngưng lời một chút, mọi người đều minh bạch ý của y, im lặng tháo nón xuống.
"Nhưng lực chiến đấu của binh đoàn vẫn bảo trì hoàn hảo, Truy trọng đội và Lương thảo đội vẫn còn đủ". Dương Trữ nhỏ giọng giải thích, phảng phất binh đoàn tháo chạy là do lỗi của y.
Phảng phất như có người đằng sau đẩy mình, Tử Xuyên Tú đột ngột bước nhào đến trước mặt Dương Trữ, nhiệt tình nắm chặt tay y: "Dương Trữ hồng y các hạ, các người hiện tại đang làm nhiệm vụ gì?"
"Chúng tôi đã mất liên hệ với Minh Huy đại nhân, không có ai hạ lệnh cho chúng tôi".
"Vậy có nghĩa hiện tại các người chỉ là tháo chạy?"
"Vâng".
"Hiểu rồi!" Tử Xuyên Tú chỉnh lại quân trang: "Ta là Tử Xuyên Tú, thành viên Thống lĩnh xứ kiêm tư lệnh Hắc kì quân. Tuy ngươi thuộc Biên phòng quân, ta thuộc Hắc kì quân, nhưng căn cứ mệnh lệnh của Quân vụ xứ, ta nắm toàn quyền phòng ngự ở Lãng thương giang, tất cả bộ đội qua đây đều chịu sự chỉ huy của ta".
"Rõ!"
"Muốn tới Đế đô phải đoạt Lãng thương giang. Muốn đoạt Lãng thương giang phải đoạt Đan nạp độ khẩu trước! Nhất định phải thủ chắc độ khẩu, đây là tử mệnh lệnh!"
"Nghe lệnh, thống lĩnh đại nhân!" Dương Trữ giậm mạnh chân, đứng nghiêm hành lễ.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.