Tử Xuyên Tam Kiệt

Quyển 17 - Chương 6: Danh thùy thanh sử (hết).

Lão Trư

30/03/2013

Tử Xuyên Tú cạn ly với Dương Trữ xong thì quay sang Ngô kì bổn, nhẹ giọng nói: "Ngô kì bổn, theo lý thì hôm nay ông chính là công thần số một, nhưng ta không thể cất nhắc ông. Vì sao ư? Nguyên nhân chắc ông cũng biết đại khái, ông không phải là tướng lĩnh quân đội, khen thưởng cho ông thuộc quyền người quản lý trực tiếp của ông, ông minh bạch ý ta không?"

Ngô kì bổn hiền hậu cười đáp: "Đại nhân, tôi minh bạch. Kì thật, tôi cũng chỉ biết chế tạo cơ khí, kêu tôi dẫn binh đánh trận, vậy thì làm khó tôi rồi. Ở vị trí hiện tại này, tôi rất hài lòng rồi".

Tử Xuyên Tú ôn hòa nhìn y, đối với viên quân quan kĩ thuật thiên tài này, gã đặc biệt kính trọng.

Người thường hay hiểu lầm là đám quân chủ và tướng quân tạo nên lịch sữ, nhưng Tử Xuyên Tú biết, danh tướng chỉ đại biểu cho sát lục, chân chính thúc đẩy tiến bộ lịch sử và văn minh, chính là các khoa kĩ công tác giả như Ngô Tân, bọn họ chân chính là các anh hùng vô danh đứng sau tấm màn lịch sử.

Tử Xuyên Tú hai tay nâng ly: "Này, Ngô kì bổn, ta kính ông một ly!"

"A, không dám không dám. Thống lĩnh đại nhân, phải là tôi kính ngài mới đúng". Ngô kì bổn hoảng hốt cầm ly đứng lên, nhưng Tử Xuyên Tú lại cố chấp kiên trì: "Không, ly này ta nhất định kính ông! Không chỉ là ta cảm tạ ông, ta thay mặt cho tướng sĩ còn sống và đã hi sinh, toàn quân ta đều phải cảm tạ ông, cả Tử Xuyên gia tộc cũng phải cảm tạ ông! Ta uống trước kính ông!"

Ngô kì bổn kích động ứa lệ, tay run rẩy bưng ly uống cạn.

Tử Xuyên Tú lại châm đầy rượu, nói với chúng nhân: "Đây, chúng ta cùng nâng ly, mong sớm ngày đánh bại Lưu Phong Sương, khôi phục hòa bình!"

"Vâng!" Chúng tướng ào ào đứng lên: "Có thống lĩnh đại nhân, quân ta nhất định cao tấu khải ca!" Âu Dương Kính gào lên: "Tôi nhất định chém đầu Lưu Phong Sương!"

Tử Xuyên Tú lắc đầu: "Không không không, Lưu Phong Sương không thể giết được, phải bắt sống". Chúng nhân ngạc nhiên: "Vì sao?"

Tử Xuyên Tú bất động thanh sắc đáp: "Bởi vì ta phải bắt cô ta làm lão bà cho ta!" Trầm mặc một chốc, sau đó cả doanh trướng bạo phát tiếng cười.

Đám tướng quân cười nghiêng ngã, đều nói: "Thống lĩnh đại nhân nói không sai chút nào. Đại nhân chúng ta thiếu niên anh hùng, nghe nói Lưu Phong Sương cũng là mỹ nữ hiếm có, cô ta phối với đại nhân quả là quá xứng đôi rồi!"

Rượu qua tam tuần, không khí càng thêm vui vẻ, mọi người đều đã vứt bỏ tôn ti trật tự trên dưới, đại nhân, các hạ gì cũng chẳng xưng hô, cứ mở miệng là huynh đệ.

Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, mọi người ăn uống đang lúc thống khoái nhất, bên ngoài truyền vào tiếng cảnh vệ thông báo: "Báo cáo đại nhân, khâm sai Lí Thanh đại nhân mang công hàm khẩn cấp đến. Đại nhân ấy yêu cầu lập tức cầu kiến Tú Xuyên thống lĩnh!"



"A!" Tử Xuyên Tú uống khá nhiều rồi, mặt đã đỏ bừng, gã cười nói với chúng tướng: "Đế đô nhận được tin mừng của chúng ta nhanh thế sao, cho người mang thưởng lệnh đến rồi ư! Mau mời Lí Thanh vào, để cô ấy tuyên đọc trước chúng tướng để trợ tửu hứng!"

Mọi người hưng phấn không thôi, chỉ có Đức Long còn do dự: "Đại nhân, chúng ta liệu có nên thu dọn tiệc hoặc ra ngoài đón tiếp Lí Thanh đại nhân không? Đang lúc chiến tranh không cho uống rượu, bị khâm sai nhìn thấy, dù sao cũng không hay..."

"Không sao! Cả đại doanh đều đang vui vẻ, Lí Thanh có nhắm mắt cũng đã biết, giấu diếm gì nữa!" Tử Xuyên Tú cười nói: "Chúng ta vừa đánh thắng trận, Lí Thanh không phải hạng người ngốc, chút lỗi này sẽ không để ý đâu. Mau mời Thanh đại nhân vào, nói không chừng cô ấy còn uống mấy ly chúc mừng chúng ta! Các vị huynh đệ, người đến là cận thần bên cạnh tổng trưởng điện hạ, còn là lão bà của Tư Đặc Lâm! Ai có bản lĩnh chuốc say bà nương Lí Thanh, ta sẽ ghi một công cho hắn!"

Không khí càng thêm náo nhiệt, đám tướng quân thô lỗ gào lên: "Đại nhân, chúng tôi bảo đảm Thanh đại nhân không còn tỉnh táo bước ra doanh đâu!"

Đang nói thì một vị mỹ nữ vận chế phục Cấm vệ quân, anh tư hào sảng, bước thẳng vào Trung quân doanh trước, chính là Lí Thanh.

Tử Xuyên Tú nghênh đón: "Thanh đại nhân, cô đến rất đúng lúc, hôm nay chúng tôi..."

Gã đột nhiên không nói tiếp, trên mặt Lí Thanh như đang phủ một tầng băng mỏng.

Nàng lạnh lùng nhìn qua chúng tướng, các tướng quân bị nàng nhìn tới đều không tự chủ khẽ rùng mình. Nhìn trong doanh trướng ly chén ngả nghiêng, mùi rượu nồng nặc, nhãn quang của nàng càng thêm lạnh lùng, bước nhanh tới trước, bàn tiệc bị hất văng đi, mỹ tửu, đồ nhắm văng tứ tung, Dương Trữ và Ngô Tân né không kịp bị dĩa thịt kho tàu văng trúng đầu, nhếch nhác vô cùng.

Chúng tướng kinh hãi, tuy trong quân uống rượu là sai, nhưng ngồi ở đây chức vị thấp nhất cũng là Kì bổn, uống chút rượu căn bản chẳng phải chuyện lớn lao gì. Lí Thanh xông vào phá tiệc, chẳng nể mặt mũi chúng tướng, hành động thật hơi quá phận, Tử Xuyên Tú giận quát: "Lí Thanh, cô làm thế có ý gì?"

Lí Thanh quay đầu nhìn gã, thanh âm lạnh như băng: "Tú Xuyên đại nhân, lúc này là lúc nào mà các người còn tâm tư ăn uống vui vẻ? Ma tộc đã phá Ngõa luân quan rồi, Ma tộc đại quân đã nhập quan rồi!"

"Ngõa luân quan bị phá rồi? Ma tộc quân đã nhập quan rồi?"

"Đang" một tiếng, không biết là ai đánh rơi ly rượu xuống đất, sắc mặt đang đỏ bừng vì rượu của chúng tướng rất nhanh chuyển thành màu trắng tái.

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Xuyên Tam Kiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook