Quyển 17 - Chương 4: Oan khuất đại bạch (1).
Lão Trư
30/03/2013
Ngày chín tháng ba năm bảy tám bốn, cảnh vệ tiến vào thông báo: "Đại nhân, có khách nhân đang ở phòng khách đợi ngài".
Đã hai mươi ngày rồi, ngoài cảnh vệ và thẩm phán quan, đây là khách nhân đầu tiên đến thăm, Tử Xuyên Tú phấn chấn tinh thần.
Rèm cửa phòng khách đã được vén lên, ánh nắng buổi chiều chói chang chiếu thẳng vào phòng, một nữ tử xinh đẹp khoác áo choàng đặc thù của bên quân dụng, eo thon dáng thẳng, dung mạo xinh đẹp đoan trang, cử chỉ hiền thục, nhưng thần thái và cử động đều bộc lộ sự mệt mỏi do vừa trải qua quãng đường xa xôi.
Không thể ngờ có thể gặp nàng ở nơi này, Tử Xuyên Tú vừa kinh vừa mừng hô lên: "A, tẩu tử! Tỷ đến Đán nhã từ khi nào thế?"
"Vừa mới đến!" Lí Thanh uyển chuyển đi qua: "A Tú, mấy ngày nay đã ủy khuất cho đệ rồi". Nụ cười nàng rất thân hòa, phảng phất như gió xuân ấm áp lòng người khiến Tử Xuyên Tú xúc động.
Tử Xuyên Tú chân thành nói: "Vì sự tình của tôi khiến đại ca và tẩu tử lo lắng, tôi thật không biết nên cảm tạ thế nào". Gã đoán Lí Thanh đến nhất định có liên quan đến vụ án của gã, hỏi: "Tỷ có gặp La Minh Hải không?"
"Tổng thống lĩnh đại nhân đã về Đế đô rồi".
"Tổng thống lĩnh đại nhân đi rồi? Vậy ai chủ trì điều tra?"
"Điều tra đã hủy bỏ, a Tú, đệ tự do rồi. Chúc mừng đệ phục hồi chức vụ".
Tử Xuyên Tú mắt trừng miệng há nhìn Lí Thanh, rất lâu, gã mới lên tiếng: "Tẩu tử, tỷ thần thông quảng đại, thật là có thể diện a! Tỷ vừa đến Đán nhã thì đã cứu được tôi ra rồi".
Lí Thanh bật cười nhưng hai mày lại khẽ nhíu: "Không phải ta có mặt mũi, là Lưu Phong Sương mới có thể diện lớn".
"Lưu Phong Sương? Liên quan gì đến cô ta?"
"A Tú, đệ bị cách li nên vẫn còn chưa biết, Lưu Phong Sương đã đánh hạ Đa Luân hành tỉnh rồi!"
"Sao có khả năng!" Tử Xuyên Tú đứng phắt lên, kinh hãi đến ngây ngốc, khi bản thân bị cách li với bên ngoài, thế giới bên ngoài đã trời long đất lở như thế: "Đa Luân hành tỉnh! Cô ta làm sao đánh đến đó? Biên phòng quân đâu? Hạm đội Đa luân hồ đâu?"
"Biên phòng quân bại trận liên tiếp mười một trận, hạm đội Đa luân hồ cũng đã không còn tồn tại! Minh Huy bị Quân pháp xứ giảm lỏng vấn tội. Với tốc độ kị binh, Lưu Phong Sương đã cách Đế đô không đến hai ngày lộ trình, vượt qua Lãng thương giang thì chỉ còn bình nguyên, rất thích hợp cho kị binh tung hoành. Đế đô nguy rồi!"
Tử Xuyên Tú minh bạch, bản thân đột nhiên thoát khốn, công lớn chính là nhờ Lưu Phong Sương! Nếu không có nàng, Tử Xuyên Tham Tinh làm gì quan tâm đến ở tây nam còn có một thống lĩnh đang bị giam lỏng, bản thân có khi phải chờ đến đầu bạc răng long cũng không chừng.
Lí Thanh lấy ra một phong thư đưa sang, Tử Xuyên Tú mở ra xem, cười lạnh nói: "Toàn quyền đánh đuổi Lưu Phong Sương? Tham Tinh điện hạ tín nhiệm giao cho nhiệm vụ trọng đại như thế thật khiến hạ quan được sủng mà kinh! Nếu đánh trận mới nhớ đến hạ quan, vậy chi bằng đem các nguyên lão uy phong lẫm lẫm tổ thành một sư đoàn điều tra tổ phái ra tiền tuyến, nói không chừng có thể dọa Lưu Phong Sương hoảng sợ vắt giò mà chạy!"
Lí Thanh không quan tâm đến quái thoại của gã, nói thẳng: "Bệ hạ hi vọng Tú Xuyên thống lĩnh đại nhân soái lĩnh trấn thủ Lãng thương giang chắc chắn, thực thi chiến lược phản kích, đánh lui và tiêu diệt bộ đội Lưu Phong Sương!"
"Tiêu diệt bộ đội Lưu Phong Sương? Nếu như thuận tay thì lấy Viễn Kinh luôn, phải không? Bốn mươi vạn đại quân của Minh Huy bị đánh tơi bời tan tác, bệ hạ hình như có phần quá tin tưởng vào Hắc kì quân rồi!"
Lí Thanh mỉm cười: "Bệ hạ không phải có tín tâm với Hắc kì quân, bệ hạ là có tín tâm đối với đệ. A Tú, đệ hoàn toàn không giống Minh Huy, Minh Huy bất quá là một người thường, lão không phải là đối thủ của Lưu Phong Sương. Đệ và Lưu Phong Sương đều là thiên tài, đệ dùng binh linh hoạt biến hóa như thiên mã hành không, chỉ có đệ mới đủ tài đối địch Lưu Phong Sương, cả Tư Đặc Lâm cũng không bì được. Bệ hạ hoàn toàn minh bạch nên ông ấy tin tưởng đệ. Địch khấu giày xéo quốc thổ, là công dân phải có trách nhiệm cầm đao lên ngựa dốc sức chống đỡ, hà huống đệ còn là một thống lĩnh!"
Lí Thanh nói rất thâm tình, ánh mắt sùng kính nhìn Tử Xuyên Tú, dùng ánh mắt để biểu lộ ý lòng: "Chúng tôi hoàn toàn nhờ vào đệ!"
Nếu là một thanh niên sục sôi máu nóng được mỹ nữ dùng ánh mắt như thế để nhìn, e là hắn sẽ không chút do dự cầm đao xông thẳng ra chiến trường đổ máu huyết chiến. Nhưng Tử Xuyên Tú đã qua cái tuổi xung động đó rồi, gã dùng mông suy nghĩ cũng biết đám đại nhân vật ở Đế đô có chủ ý gì: Minh Huy nắm bốn mươi vạn đại quân bị đánh đến choáng váng, chỉ bằng Tử Xuyên Tú dẫn mười vạn lính thì làm nên trò trống gì, không cầu gã thắng trận, chỉ cầu gã có thể cản được Lưu Phong Sương. Lưu Phong Sương không phải món ăn dễ nuốt, cứ phái Tử Xuyên Tú đi đi! Nếu gã chiến bại, vậy càng có lí do để chà đạp gã!
Gã lắc đầu lia lịa: "Tẩu tử, tổng trưởng rõ ràng đang ra giá trên trời, ông ấy nếu như không cho giá thực, vậy thì vô pháp đàm phán tiếp".
Lí Thanh cười ngặt ngoẽo. Tên gia hỏa này đem quân lệnh biến thành gì đây, mua bán lời lãi sao?
"A Tú, kì thật tổng trưởng và Quân vụ xứ chỉ cần đệ kiên thủ phòng tuyến Lãng thương giang hai tuần, có hai tuần này, Trung ương quân và dự bị quân vừa tổ biến tự nhiên sẽ đến tăng viên cho đệ, bọn họ sẽ tạo thành hai gọng kiềm bao vây hai cánh quân đội Lưu Phong Sương".
"Viện quân do ai thống lĩnh?" Tử Xuyên Tú lập tức hỏi: "Trung ương quân tự nhiên là do Tư Đặc Lâm, dự binh quân vừa tổ biên do ai thống soái?"
Lí Thanh chỉ nói có hai từ: "Đế Lâm".
Tử Xuyên Tú nhướng mày kinh ngạc.
Tử Xuyên Tú, Tư Đặc Lâm, Đế Lâm hiện là ba đại danh tướng dư sức một mình đảm đương bất kì nhiệm vụ nào, đây là hành động quân sự lớn chưa từng có của gia tộc. Xuất động ba vị danh tướng kiệt xuất của Tử Xuyên gia đi đánh Lưu Phong Sương, có thể thấy Đế đô xem trọng Lưu Phong Sương đến mức nào.
Đoán được gã đang nghĩ gì, Lí Thanh mỉm cười gật đầu: "Song phương tham chiến đều là danh tướng siêu việt, trận chiến siêu phàm, độc nhất vô nhị. Vô luận thắng bại, đây sẽ là một trường đại chiến kịch liệt đẹp mắt. Tư Đặc Lâm đang bận rộn quân vụ ở Đế đô nên không thể đến, nhưng huynh ấy có nhắn, nếu a Tú thống lĩnh không tham dự, thiếu đi sự mưu trí quỷ quyệt của đệ, phần thắng của quân ta sẽ giảm đi không ít. Nếu như không tham gia trận chiến liên quan đến mệnh vận đại lục lần này, a Tú thống lĩnh không cảm thấy hối hận sao?"
Tịch dương, hoang nguyên, thiết kị tung hoành, bộ trận như thiết, đao kiếm như rừng, danh tướng đối kháng danh tướng, quân đoàn tinh duệ đụng trận với hồng quân thập tự, sức lực đối kháng sức lực, tinh thần đối kháng tinh thần, tung hoành tráng khoát.
Sinh vào thời đại vĩ đại, được cùng huynh đệ thân ái kề vai tác chiến, như vậy còn có gì nuối tiếc trên đời nữa chứ!
Tử Xuyên Tú cảm giác huyết mạch đập phừng phừng, máu tăng tốc độ lưu chuyển, bản năng quân nhân và chiến tướng bừng lên trong người gã.
Gã chầm chậm siết chặt nắm đấm, tuy không có lên tiếng nhưng ánh mắt quyết liệt của gã đã bộc lộ quá rõ chiến ý trong lòng gã.
Nhìn vào đôi mắt ấy, Lí Thanh hài lòng mỉm cười.
Nàng còn chưa kịp đắc ý, Tử Xuyên Tú đột nhiên lên tiếng hỏi: "Con chuột Mã Duy hiện đang trốn ở đâu?"
Lí Thanh cảnh giới nhìn gã: "Đệ hỏi chuyện này làm gì?"
"Tẩu tử, tỷ là thiên tài diễn thuyết, tôi đã bị tỷ thuyết phục rồi. Nhưng trước khi ra chiến trường, tôi phải giải quyết tên khốn đó, bằng không sao có thể an tâm được?" Tử Xuyên Tủ mỉm cười nói, nhưng trong nụ cười lại mang theo sát khí sâm lãnh.
Lí Thanh không đáp, yên lặng nhìn cảnh đẹp mê người ngoài cửa sổ.
Tử Xuyên Tú cho rằng nàng không nghe, lên tiếng gọi: "Tẩu tử!"
"Tỷ nghe rồi".Lí Thanh quay mặt lại, ôn hòa nói: "A Tú, đệ là thống lĩnh, nhất phương trấn hầu, công danh hiển hách, tỷ không có tư cách bình luận đệ, nhưng đệ đã kêu tôi là tẩu tử, có thể nguyện ý nghe tỷ vài lời không?"
"Mời tỷ nói".
"A Tú, đệ là đại tướng quân, là anh hùng quốc gia, Mã Duy không xứng là đối thủ của đệ. Đệ lấy lạm sát để trị phản nghịch, đó là làm sai, tự mình làm dơ tay mình. Đệ trước giờ ôn hòa, lần này vì sao bạo lực như thế? Không qua Thẩm phán xứ, tự tiện xử quyết bình dân, đệ biết, mọi người ở Đế đô nói đệ thế nào không? 'Tây nam quân phiệt Tử Xuyên Tú, vì tranh giành Tử Xuyên Trữ với Mã Duy mà mượn cớ truy sát toàn gia Mã Duy', nghĩ xem, đệ sẽ có thanh danh gì lưu lại trong lịch sử đây?"
Tử Xuyên Tú hãm nhập mê mang, đối với bình luận chân thành của Lí Thanh, gã lần đầu bị dao động: bản thân có thật công tâm không? Có phải vì sự ác ôn và tàn hại của Mã gia mà diệt chúng hay là vì mượn cớ để trừ diệt cả nhà tình địch?
Kiên quyết lắc lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung, Tử Xuyên Tú bình tĩnh đáp: "Tẩu tử, chuyện lưu danh lịch sử tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết chiếu theo tội hành của Mã gia mà xử lý chúng, bọn chúng đáng chết".
Lí Thanh than: "A Tú, đệ đã quyết tâm thì tỷ cũng không cản đệ. Nhưng giết Mã Duy không dễ. Ba ngày trước, hắn và La Minh Hải quay về Đế đô rồi. Chỉ cần đệ còn ở đây, cả đời hắn cũng không dám trở về tây nam. Nghe nói, tổng trưởng điện hạ có ý an bài cho hắn đến đông bộ làm tổng đốc một hành tỉnh nào đó".
"Vì sao?" Tử Xuyên Tú vỗ mạnh bàn: "Một tên sâu mọt hại dân hại nước, cấu hết tặc khấu, Tử Xuyên Tham Tinh không những không trừng phạt, còn đề bạt bảo hộ cho hắn, hay là lão đã già nên đầu óc có vấn đề rồi!"
"A Tú, bình tĩnh đi! Mã Duy là kẻ xấu, đệ biết, tỷ biết, tổng trưởng cũng biết. Nhưng đệ và tỷ chỉ suy xét vấn đề ở một tầm nhìn ngắn, còn điện hạ phải tính đến chiến lược toàn cục. A Tú, chớ trách điện hạ bảo hộ Mã Duy, đối với việc đệ tru sát toàn bộ Mã gia, điện hạ cũng không trách phạt, thâm ý đó, đệ cũng nên suy xét!"
Nhờ Lí Thanh nhắc nhở, Tử Xuyên Tú dần dần bình tĩnh nhưng ngữ khí vẫn còn giận dữ: "Đa tạ tỷ nhắc nhở".
"Được rồi, mau đi chuẩn bị đi, bộ hạ của đệ đang nôn nóng chờ đệ đó!"
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Đã hai mươi ngày rồi, ngoài cảnh vệ và thẩm phán quan, đây là khách nhân đầu tiên đến thăm, Tử Xuyên Tú phấn chấn tinh thần.
Rèm cửa phòng khách đã được vén lên, ánh nắng buổi chiều chói chang chiếu thẳng vào phòng, một nữ tử xinh đẹp khoác áo choàng đặc thù của bên quân dụng, eo thon dáng thẳng, dung mạo xinh đẹp đoan trang, cử chỉ hiền thục, nhưng thần thái và cử động đều bộc lộ sự mệt mỏi do vừa trải qua quãng đường xa xôi.
Không thể ngờ có thể gặp nàng ở nơi này, Tử Xuyên Tú vừa kinh vừa mừng hô lên: "A, tẩu tử! Tỷ đến Đán nhã từ khi nào thế?"
"Vừa mới đến!" Lí Thanh uyển chuyển đi qua: "A Tú, mấy ngày nay đã ủy khuất cho đệ rồi". Nụ cười nàng rất thân hòa, phảng phất như gió xuân ấm áp lòng người khiến Tử Xuyên Tú xúc động.
Tử Xuyên Tú chân thành nói: "Vì sự tình của tôi khiến đại ca và tẩu tử lo lắng, tôi thật không biết nên cảm tạ thế nào". Gã đoán Lí Thanh đến nhất định có liên quan đến vụ án của gã, hỏi: "Tỷ có gặp La Minh Hải không?"
"Tổng thống lĩnh đại nhân đã về Đế đô rồi".
"Tổng thống lĩnh đại nhân đi rồi? Vậy ai chủ trì điều tra?"
"Điều tra đã hủy bỏ, a Tú, đệ tự do rồi. Chúc mừng đệ phục hồi chức vụ".
Tử Xuyên Tú mắt trừng miệng há nhìn Lí Thanh, rất lâu, gã mới lên tiếng: "Tẩu tử, tỷ thần thông quảng đại, thật là có thể diện a! Tỷ vừa đến Đán nhã thì đã cứu được tôi ra rồi".
Lí Thanh bật cười nhưng hai mày lại khẽ nhíu: "Không phải ta có mặt mũi, là Lưu Phong Sương mới có thể diện lớn".
"Lưu Phong Sương? Liên quan gì đến cô ta?"
"A Tú, đệ bị cách li nên vẫn còn chưa biết, Lưu Phong Sương đã đánh hạ Đa Luân hành tỉnh rồi!"
"Sao có khả năng!" Tử Xuyên Tú đứng phắt lên, kinh hãi đến ngây ngốc, khi bản thân bị cách li với bên ngoài, thế giới bên ngoài đã trời long đất lở như thế: "Đa Luân hành tỉnh! Cô ta làm sao đánh đến đó? Biên phòng quân đâu? Hạm đội Đa luân hồ đâu?"
"Biên phòng quân bại trận liên tiếp mười một trận, hạm đội Đa luân hồ cũng đã không còn tồn tại! Minh Huy bị Quân pháp xứ giảm lỏng vấn tội. Với tốc độ kị binh, Lưu Phong Sương đã cách Đế đô không đến hai ngày lộ trình, vượt qua Lãng thương giang thì chỉ còn bình nguyên, rất thích hợp cho kị binh tung hoành. Đế đô nguy rồi!"
Tử Xuyên Tú minh bạch, bản thân đột nhiên thoát khốn, công lớn chính là nhờ Lưu Phong Sương! Nếu không có nàng, Tử Xuyên Tham Tinh làm gì quan tâm đến ở tây nam còn có một thống lĩnh đang bị giam lỏng, bản thân có khi phải chờ đến đầu bạc răng long cũng không chừng.
Lí Thanh lấy ra một phong thư đưa sang, Tử Xuyên Tú mở ra xem, cười lạnh nói: "Toàn quyền đánh đuổi Lưu Phong Sương? Tham Tinh điện hạ tín nhiệm giao cho nhiệm vụ trọng đại như thế thật khiến hạ quan được sủng mà kinh! Nếu đánh trận mới nhớ đến hạ quan, vậy chi bằng đem các nguyên lão uy phong lẫm lẫm tổ thành một sư đoàn điều tra tổ phái ra tiền tuyến, nói không chừng có thể dọa Lưu Phong Sương hoảng sợ vắt giò mà chạy!"
Lí Thanh không quan tâm đến quái thoại của gã, nói thẳng: "Bệ hạ hi vọng Tú Xuyên thống lĩnh đại nhân soái lĩnh trấn thủ Lãng thương giang chắc chắn, thực thi chiến lược phản kích, đánh lui và tiêu diệt bộ đội Lưu Phong Sương!"
"Tiêu diệt bộ đội Lưu Phong Sương? Nếu như thuận tay thì lấy Viễn Kinh luôn, phải không? Bốn mươi vạn đại quân của Minh Huy bị đánh tơi bời tan tác, bệ hạ hình như có phần quá tin tưởng vào Hắc kì quân rồi!"
Lí Thanh mỉm cười: "Bệ hạ không phải có tín tâm với Hắc kì quân, bệ hạ là có tín tâm đối với đệ. A Tú, đệ hoàn toàn không giống Minh Huy, Minh Huy bất quá là một người thường, lão không phải là đối thủ của Lưu Phong Sương. Đệ và Lưu Phong Sương đều là thiên tài, đệ dùng binh linh hoạt biến hóa như thiên mã hành không, chỉ có đệ mới đủ tài đối địch Lưu Phong Sương, cả Tư Đặc Lâm cũng không bì được. Bệ hạ hoàn toàn minh bạch nên ông ấy tin tưởng đệ. Địch khấu giày xéo quốc thổ, là công dân phải có trách nhiệm cầm đao lên ngựa dốc sức chống đỡ, hà huống đệ còn là một thống lĩnh!"
Lí Thanh nói rất thâm tình, ánh mắt sùng kính nhìn Tử Xuyên Tú, dùng ánh mắt để biểu lộ ý lòng: "Chúng tôi hoàn toàn nhờ vào đệ!"
Nếu là một thanh niên sục sôi máu nóng được mỹ nữ dùng ánh mắt như thế để nhìn, e là hắn sẽ không chút do dự cầm đao xông thẳng ra chiến trường đổ máu huyết chiến. Nhưng Tử Xuyên Tú đã qua cái tuổi xung động đó rồi, gã dùng mông suy nghĩ cũng biết đám đại nhân vật ở Đế đô có chủ ý gì: Minh Huy nắm bốn mươi vạn đại quân bị đánh đến choáng váng, chỉ bằng Tử Xuyên Tú dẫn mười vạn lính thì làm nên trò trống gì, không cầu gã thắng trận, chỉ cầu gã có thể cản được Lưu Phong Sương. Lưu Phong Sương không phải món ăn dễ nuốt, cứ phái Tử Xuyên Tú đi đi! Nếu gã chiến bại, vậy càng có lí do để chà đạp gã!
Gã lắc đầu lia lịa: "Tẩu tử, tổng trưởng rõ ràng đang ra giá trên trời, ông ấy nếu như không cho giá thực, vậy thì vô pháp đàm phán tiếp".
Lí Thanh cười ngặt ngoẽo. Tên gia hỏa này đem quân lệnh biến thành gì đây, mua bán lời lãi sao?
"A Tú, kì thật tổng trưởng và Quân vụ xứ chỉ cần đệ kiên thủ phòng tuyến Lãng thương giang hai tuần, có hai tuần này, Trung ương quân và dự bị quân vừa tổ biến tự nhiên sẽ đến tăng viên cho đệ, bọn họ sẽ tạo thành hai gọng kiềm bao vây hai cánh quân đội Lưu Phong Sương".
"Viện quân do ai thống lĩnh?" Tử Xuyên Tú lập tức hỏi: "Trung ương quân tự nhiên là do Tư Đặc Lâm, dự binh quân vừa tổ biên do ai thống soái?"
Lí Thanh chỉ nói có hai từ: "Đế Lâm".
Tử Xuyên Tú nhướng mày kinh ngạc.
Tử Xuyên Tú, Tư Đặc Lâm, Đế Lâm hiện là ba đại danh tướng dư sức một mình đảm đương bất kì nhiệm vụ nào, đây là hành động quân sự lớn chưa từng có của gia tộc. Xuất động ba vị danh tướng kiệt xuất của Tử Xuyên gia đi đánh Lưu Phong Sương, có thể thấy Đế đô xem trọng Lưu Phong Sương đến mức nào.
Đoán được gã đang nghĩ gì, Lí Thanh mỉm cười gật đầu: "Song phương tham chiến đều là danh tướng siêu việt, trận chiến siêu phàm, độc nhất vô nhị. Vô luận thắng bại, đây sẽ là một trường đại chiến kịch liệt đẹp mắt. Tư Đặc Lâm đang bận rộn quân vụ ở Đế đô nên không thể đến, nhưng huynh ấy có nhắn, nếu a Tú thống lĩnh không tham dự, thiếu đi sự mưu trí quỷ quyệt của đệ, phần thắng của quân ta sẽ giảm đi không ít. Nếu như không tham gia trận chiến liên quan đến mệnh vận đại lục lần này, a Tú thống lĩnh không cảm thấy hối hận sao?"
Tịch dương, hoang nguyên, thiết kị tung hoành, bộ trận như thiết, đao kiếm như rừng, danh tướng đối kháng danh tướng, quân đoàn tinh duệ đụng trận với hồng quân thập tự, sức lực đối kháng sức lực, tinh thần đối kháng tinh thần, tung hoành tráng khoát.
Sinh vào thời đại vĩ đại, được cùng huynh đệ thân ái kề vai tác chiến, như vậy còn có gì nuối tiếc trên đời nữa chứ!
Tử Xuyên Tú cảm giác huyết mạch đập phừng phừng, máu tăng tốc độ lưu chuyển, bản năng quân nhân và chiến tướng bừng lên trong người gã.
Gã chầm chậm siết chặt nắm đấm, tuy không có lên tiếng nhưng ánh mắt quyết liệt của gã đã bộc lộ quá rõ chiến ý trong lòng gã.
Nhìn vào đôi mắt ấy, Lí Thanh hài lòng mỉm cười.
Nàng còn chưa kịp đắc ý, Tử Xuyên Tú đột nhiên lên tiếng hỏi: "Con chuột Mã Duy hiện đang trốn ở đâu?"
Lí Thanh cảnh giới nhìn gã: "Đệ hỏi chuyện này làm gì?"
"Tẩu tử, tỷ là thiên tài diễn thuyết, tôi đã bị tỷ thuyết phục rồi. Nhưng trước khi ra chiến trường, tôi phải giải quyết tên khốn đó, bằng không sao có thể an tâm được?" Tử Xuyên Tủ mỉm cười nói, nhưng trong nụ cười lại mang theo sát khí sâm lãnh.
Lí Thanh không đáp, yên lặng nhìn cảnh đẹp mê người ngoài cửa sổ.
Tử Xuyên Tú cho rằng nàng không nghe, lên tiếng gọi: "Tẩu tử!"
"Tỷ nghe rồi".Lí Thanh quay mặt lại, ôn hòa nói: "A Tú, đệ là thống lĩnh, nhất phương trấn hầu, công danh hiển hách, tỷ không có tư cách bình luận đệ, nhưng đệ đã kêu tôi là tẩu tử, có thể nguyện ý nghe tỷ vài lời không?"
"Mời tỷ nói".
"A Tú, đệ là đại tướng quân, là anh hùng quốc gia, Mã Duy không xứng là đối thủ của đệ. Đệ lấy lạm sát để trị phản nghịch, đó là làm sai, tự mình làm dơ tay mình. Đệ trước giờ ôn hòa, lần này vì sao bạo lực như thế? Không qua Thẩm phán xứ, tự tiện xử quyết bình dân, đệ biết, mọi người ở Đế đô nói đệ thế nào không? 'Tây nam quân phiệt Tử Xuyên Tú, vì tranh giành Tử Xuyên Trữ với Mã Duy mà mượn cớ truy sát toàn gia Mã Duy', nghĩ xem, đệ sẽ có thanh danh gì lưu lại trong lịch sử đây?"
Tử Xuyên Tú hãm nhập mê mang, đối với bình luận chân thành của Lí Thanh, gã lần đầu bị dao động: bản thân có thật công tâm không? Có phải vì sự ác ôn và tàn hại của Mã gia mà diệt chúng hay là vì mượn cớ để trừ diệt cả nhà tình địch?
Kiên quyết lắc lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung, Tử Xuyên Tú bình tĩnh đáp: "Tẩu tử, chuyện lưu danh lịch sử tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết chiếu theo tội hành của Mã gia mà xử lý chúng, bọn chúng đáng chết".
Lí Thanh than: "A Tú, đệ đã quyết tâm thì tỷ cũng không cản đệ. Nhưng giết Mã Duy không dễ. Ba ngày trước, hắn và La Minh Hải quay về Đế đô rồi. Chỉ cần đệ còn ở đây, cả đời hắn cũng không dám trở về tây nam. Nghe nói, tổng trưởng điện hạ có ý an bài cho hắn đến đông bộ làm tổng đốc một hành tỉnh nào đó".
"Vì sao?" Tử Xuyên Tú vỗ mạnh bàn: "Một tên sâu mọt hại dân hại nước, cấu hết tặc khấu, Tử Xuyên Tham Tinh không những không trừng phạt, còn đề bạt bảo hộ cho hắn, hay là lão đã già nên đầu óc có vấn đề rồi!"
"A Tú, bình tĩnh đi! Mã Duy là kẻ xấu, đệ biết, tỷ biết, tổng trưởng cũng biết. Nhưng đệ và tỷ chỉ suy xét vấn đề ở một tầm nhìn ngắn, còn điện hạ phải tính đến chiến lược toàn cục. A Tú, chớ trách điện hạ bảo hộ Mã Duy, đối với việc đệ tru sát toàn bộ Mã gia, điện hạ cũng không trách phạt, thâm ý đó, đệ cũng nên suy xét!"
Nhờ Lí Thanh nhắc nhở, Tử Xuyên Tú dần dần bình tĩnh nhưng ngữ khí vẫn còn giận dữ: "Đa tạ tỷ nhắc nhở".
"Được rồi, mau đi chuẩn bị đi, bộ hạ của đệ đang nôn nóng chờ đệ đó!"
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.