Tử Xuyên Tam Kiệt

Quyển 23 - Chương 3: Kỳ Binh Nổi Lên

Lão Trư

30/03/2013

Hai tiếng đồng hồ sau, Tạp Ni hầu tước về tới bộ tư lệnh Đông Nam quân, hắn trả lời thuyết phục Ma Thần Hoàng: “Có thể đem quân đoàn mười sáu trả lại cho loài người”. Sự tình quả nhiên nằm trong dự liệu của Tử Xuyên Tú, so với việc cả Thần tộc đại quân tồn vong, tính mạng vài phản đồ loài người thật sự không quan trọng, Ma Thần Hoàng không cần phải vi bọn họ mà làm sai đàm phán cùng loài người.

Lần này, Tư Đặc Lâm muốn nhanh chóng chỉnh quân ứng chiến, không có thời gian nói chuyện phiếm cùng hắn. Hắn phái mấy vị tham mưu đến đàm phán, điều này làm cho Tạp Lộ cảm thấy khó hiểu, tại sao chỉ qua hai tiếng đồng hồ, cung cách loài người đối đãi mình lại có sự khác biệt nhiều đến thế?

Sau giờ cơm, Tử Xuyên Tú đi vào phòng, thẳng thắn nói với sứ giả về những điều kiện của đàm phán Ma Thần Hoàng, Tử Xuyên gia tộc cảm thấy không thể chấp nhận được.

Nghe xong Tử Xuyên Tú trả lời, biểu tình trên mặt sứ giả rất phong phú, hắn đầu tiên là hoang mang mà lắc đầu, giống như không dám tin câu trả lời mình vừa nghe. Chờ nghe rõ câu trả lời, hắn dùng một loại khẩu khí rất ủy khuất, giống như bị tổn thương để hỏi Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên gia rốt cuộc muốn cái gì? Chẳng lẽ Thần tộc cùng Thần hoàng bệ hạ còn chưa biểu hiện đủ thành ý sao? Không lẽ Tử Xuyên gia rốt cuộc nhìn không ra, nếu tiếp tục đánh chẳng phải là cùng nhau đi vào địa ngục sao?

“Các hạ”, Tử Xuyên Tú cắt lời hắn bình tĩnh nói: “Bộ đội đã vào trận địa, chuẩn bị đợt công kích thứ hai, bây giờ ngài ra về vẫn còn kịp”.

Một giờ trưa, dường như ngay lúc sứ giả Ma tộc hoảng sợ rời khỏi bộ tư lệnh Đông Nam, trận chiến lại bắt đầu, loài người một lần nữa phát động tiến công.

Thời gian nghỉ ngơi nửa ngày có thể hồi phục thể lực binh lính, nhưng không đủ khôi phục ý chí chiến đấu cùng tinh thần của bọn họ. Bên loài người còn có đội dự bị có thể thay nhau tác chiến, nhưng Ma tộc đã cạn kiệt từ sớm. Sau khi kịch chiến, bọn lính đều cùng vào lều vải tại chiến hào nghỉ ngơi, đột nhiên bị loài người tiến công nên trở tay không kịp. Bộ binh đến từ Áo Tư tỉnh tập trung dày đặc giữa Ma tộc trận địa. Ma tộc quan binh đang ngủ bị giật mình tỉnh giấc đều sợ hãi la hét, tay không tấc sắt từ chiến hào lao tới, bị chém giết rất nhiều.

“Cái gì?”. Vân Thiển Tuyết bị bộ hạ đánh thức vừa kinh sợ vừa buồn cười: “Chúng ta giữa ban ngày ban mặt lại để loài người đánh lén thành công!”.

Đoàn đội trưởng ấp úng nói: “Thành thật mà nói, cũng không thể xem đánh lén... Bọn họ nghênh ngang mà liều chết xông qua, chỉ là bộ đội đều đang ngủ nên trở tay không kịp”.

“Nghỉ ngơi mà không sắp xếp lính canh gác sao?”.

“Ngay cả lính canh cũng ngủ thiếp đi, mọi người mệt muốn chết, nghe nói bệ hạ vừa cùng loài người bắt đầu đàm phán vì vậy cũng lỏng lẻo hơn. Ai mà biết chưa đến ba tiếng sau, loài người lập tức tấn công lên đây...”.

“Đừng nhiều lời!”. Vân Thiển Tuyết vội vã mặc chế phục ra khỏi lều vài.

Đang ngủ trưa bị gọi dậy, bị mặt trời giữa trưa chiếu xuống, Vân Thiển Tuyết trước mắt tối sầm, đầu hoa mắt váng.

Vị trí chủ soái doanh là một mảnh đất cao, nhưng bị rừng cây trước lều vải che chắn, Vân Thiển Tuyết không có cách nào thấy rõ chiến trường, âm thanh lớn như bão đập vào mặt mà đến, Vân Thiển Tuyết cái gì cũng nghe không được, nhưng ngay lập tức, hắn có thể nghe trong đó rành rọt tiếng vó, tiếng ngựa hí cùng tiếng quát xé gió của chiến sĩ loài người, tiếng “Ngõa Cách Lạp!” của Ma tộc binh mã.

Hắn lắng tai nghe, cảm giác được bên cánh phải tiếng giao tranh vang vọng hơn, liền truyền các thân binh đến: “Các ngươi đi quan sát xem loài người chủ công tại hướng nào. Còn nữa, quân ta tình hình sao rồi? Tình huống các đội quân xung quanh thế nào? Nhanh chóng điều tra chi tiết, về hồi báo cho ta. Ta ở tại Bách Huy bộ của cận vệ đoàn, các ngươi cứ đến đó tìm ta”.

Thân binh nhất tề lĩnh mệnh rời khỏi, Vân Thiển Tuyết lúc này mới cất bước lên ngựa, quan chỉ huy cận vệ đoàn đích thân dẫn đường cho hắn ra khỏi rừng cây, vì vậy có thể nhìn rõ thế cục chiến trường.

Xa xa ngay phía trước xa, chiến trường mở ra từng lớp tựa như một quyền tranh, đứng ở chỗ cao nhìn khắp chiến trường, cảm giác như đang đứng giữa mây mù. Những bộ binh đang chạy trốn, chém giết, đổ máu, rên rỉ, từ xa nhìn tới, chỉ còn là những chấm đen đang di chuyển.

Mặc dù đang hỗn loạn, nhưng tố chất chiến đấu kiên cường của TắcNội Á Ma tộc binh vào lúc này đã phát huy tác dụng, cứ ba đến năm lính tự giác tụ vào một chỗ, tạo thành từng tiểu trận một, hàng trăm hàng ngàn tiểu trận cấu thành phòng tuyến đoàn đội, hơn mười đoàn đội đồng loạt xếp lại, chiến tuyến như một con rắn dài liên miên không dứt nhìn không thấy điểm cuối.

Trong nháy mắt, Vân Thiển Tuyết lập tức đã nhận ra nguy hiểm, phòng ngự sắp đặt quá rộng, trận tuyến quá đơn bạc. Loại trường xà trận, loài người rất dễ dàng thực hiện đột phá tại một khu vực nào đó, trong tay mình ngay cả một đoàn binh dự bị cũng không có, không cách nào ngăn chặn được khuyết điểm trên trận địa.

Phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, Vân Thiển Tuyết xoay người, Lăng Bộ Hư cưỡi trên chiến mã đi về phía hắn, Tây nam Đại tướng tại trên lưng ngựa gặp Vũ Lâm tướng quân vội vã thi lễ, Vân Thiển Tuyết cũng nhanh chóng đáp lễ.

“Tướng quân, bên ngài sao rồi?”.

“Không tốt”. Lăng Bộ Hư nhướn mày, hắn đang muốn nói chuyện, nhưng Vân Thiển Tuyết cắt lời: “Tướng quân, có thể cho ta rút ba đoàn...”. Xem sắc mặt Lăng Bộ Hư, hắn vội vàng đổi giọng: “Hai đoàn! Ta đang cần gấp hai đoàn binh dự bị để phản công đột kích lại loài người! Tướng quân, tình thế rất nguy hiểm, bên người còn có thể rút được đội nào không?”.

Lăng Bộ Hư quay đầu, ánh mắt như chim ưng tìm mồi nhìn về phía chiến trường, hắn chỉ đơn giản nói: “Không thể!”.

“Tướng quân, một khi chiến tuyến bị đột phá thì chúng ta cũng xong đời! Đây không phải lúc keo kiệt binh lực, bảo tồn thực lực!”.

“Đi theo ta”. Lăng Bộ Hư đưa tay cầm dây cương chiến mã của Vân Thiển Tuyết, dẫn Vân Thiển Tuyết đi về phía sau rừng cây, Vân Thiển Tuyết nhịn không được đành gọi: “Đi đâu? Đi đâu vậy?”. Nhưng Lăng Bộ Hư không nói không rằng cứ cố chấp nắm dây cương, vệ binh theo sau Vân Thiển Tuyết không biết làm sao.

Từ hướng Tây Bắc ra khỏi rừng cây, Lăng Bộ Hư chỉ về mảng rừng bách rậm rạp cách xa cả ngàn dặm.

Vân Thiển Tuyết bối rối: “Làm gì?”.

“Nhìn đi”. Lời Tây nam Đại tướng nói chắc chắn không dễ gì hiểu được.

Vân Thiển Tuyết nghi hoặc nhướng mi mắt lên, bởi vì mảng cây cối kia có khoảng cách quá xa, cho dù là nhãn lực tốt cũng chỉ có thể thấy một mảnh mịt mờ xanh lục, hình dáng khu rừng rậm giống như mây mù thoắt ẩn thoắt hiện.

Vân Thiển Tuyết nhìn lướt qua không thấy gì khác thường, hắn nghi hoặc liếc mắt nhìn Lăng Bộ Hư một cái, nếu không phải Đại tướng Tây nam trước giờ có danh dự tốt đẹp, hắn thật sự tưởng rằng người này đang lấy mình ra làm trò đùa.

Lăng Bộ Hư đưa ngón tay chỉ, Vân Thiển Tuyết nhìn theo hướng tay hắn, đột nhiên hắn bị chấn động, dụi dụi đôi tròng mắt kêu lên: “Đó là gì vậy?”.

Tại bìa khu rừng rậm, có một điểm nhỏ, màu sắc của điểm nhỏ này không giống với màu sắc của khu rừng rậm, dường như đang di chuyển. Vân Thiển Tuyết nhìn thật chăm chú, không sai, đó đích thực là một điểm nhỏ đang di động.

“Đó là cây cối? Hay là người?”.

“Người”.

“Người nào? Là đội số mười sáu của loài người? Hay là nông dân địa phương đang quan sát cuộc chiến?”.

“Ta có hỏi Mã Duy, hắn nói không phải người của hắn”.

Lăng Bộ Hư cùng Vân Thiển Tuyết liếc nhau cùng phát hiện ra nỗi sợ hãi ẩn sâu trong mắt đối phương.

Lần đảo mắt quan sát một lần nữa, Vân Thiển Tuyết phát hiện này điểm nhỏ không hề đi về phía chiến trường, điều này khiến hắn dễ chịu một chút: “Bọn họ dường như đang đứng bất động ở đó? Đang làm gì vậy?”.

Lăng Bộ Hư nhè nhẹ nhướn lòng mày, tỏ vẻ hắn cũng không rõ.

“Tướng quân, ta lập tức hướng về đó thám báo trinh sát. Ta hy vọng không phải, nhưng nếu đúng như chúng ta tưởng tượng thì phải sớm có sự chuẩn bị”.

Lăng Bộ Hư gật đầu: “Bộ của ta đã thiết lập phòng ngự”.

Hắn gay gắt liếc nhìn Vân Thiển Tuyết một cái, người sau lập lức hiểu rõ, những lời mà vị Tây nam Đại tướng nghiêm khắc chưa nói ra: “Để yểm hộ cho quân ta lui lại”.

Phía trước cuộc chiến đang hồi dầu sôi lửa bỏng, bởi vì chiến sự tàn khốc, trận tuyến hai quân đều co rút lại. Quân đoàn Bùi Mã bên cánh hữu thậm chí còn không thể duy trì trận tuyến, không thể không dựa vào quân đoàn trung ương của Vân Thiển Tuyết cùng Lăng Bộ Hư. Cuối cùng quân đoàn bên phải của Vân Thiển Tuyết co rút nhanh chóng thành một đại phương trận, vì khu vực cần phòng ngự ít đi, nhân sự dày đặc, Ma tộc trận địa đang bị bủa vây tác chiến dường như củng cố lại được nhiều. Vân Thiển Tuyết đưa đi một vài binh lính có vẻ mạnh khỏe đi, hắn thậm chí còn rút hai đoàn quân dư thừa từ Vũ Lâm quân để tiến công, tặng cho quân đoàn Văn Hà một cú phản kích thật đẹp. Ma tộc bộ binh tàn ác mang theo đao thương tiến vào trận địa đánh cho kị binh loài người chật vật lui khỏi.

Sĩ khí Đông Nam quân sa cơ lỡ vận được cổ vũ, nhưng không thể kéo dài. Văn Hà khua đao kiếm tự mình đốc chiến nơi tiền tuyến liên tiếp chém ngã mấy bộ đội trưởng quan đang tháo lui, nhưng binh sĩ thật sự rất mệt mỏi, gần một nửa binh sĩ thương vong, số dũng sĩ thấy chết không sợ chẳng còn bao nhiêu.

Ý chí của Tư Đặc Lâm phi thường kiên quyết, nhưng bộ đội trưởng quan dường như chấp hành cho có lệ... Những binh sĩ dũng cảm nhất kiên quyết nhất trong lần chiến đấu trước đã chết gần hết, còn lại hơn phân nửa đều là những lão binh cùng binh lính chậm chạp, mới tiếp chiến với Ma tộc một hơi liền lui xuống.

Đông Nam quân tiến công đến chừng ba giờ chiều thì tạm dừng, binh lính loài người tiến công như thủy triều đã lui xuống, Vân Thiển Tuyết vẫn chưa kịp thở phào, đã thấy một viên kị binh lấy cưỡi ngựa bạt mạng với tốc độ như bay về phía chỉ huy doanh.

Vệ đội lập tức tiến lên ngăn cản bọn họ, quát: “Kẻ đi tới là người phương nào? Dám xông vào chủ soái doanh, không sợ mất đầu sao?”.

Thủ lĩnh kị binh chật vật lăn xuống yên ngựa cởi búi tóc, từ đó Vân Thiển Tuyết nhận ra hắn là đội trưởng trinh sát do mình phái đi, trên mặt đầy bụi đất cùng kinh hoàng, hắn cắm đầu chạy về phía trước, nhưng vấp phải hòn đá dưới mặt đất ngã ra đất làm cho cảnh giới binh cả đại doanh cùng cười rộ lên, nhưng rất nhanh tiếng cười của bọn họ còn chưa thoát ra, trinh sát đội trưởng đã ngẩng đầu, giọng nói thê lương không giống tiếng người mà giống tiếng không khí bị nỗi sợ hãi xé rách: “Cảnh báo! Cảnh báo! Đại quân tới! Hồng triều tới rồi!”.

Vân Thiển Tuyết bỗng nhiên đứng lên sắc mặt xanh mét, lúc này, tuyến thượng bình địa phía tây xuất hiện vệt sáng loáng phát lên từ rừng thích thương đầu tiên, điểm nhỏ màu đỏ tập hợp thành tuyến tập trung tiến về phía trước.

Ngày 23 tháng 12 năm 784, ba giờ chiều, Lưu Phong quân xuất hiện tại trên chiến trường.

Lưu Phong quân đoàn từ những bụi cây trong rừng hiện thân, quân dung nghiêm chỉnh tiến nhanh về phía trước. Đang triển khai thế trận phía trước chính là khinh ki binh liên đội ba mươi mốt, đó là tinh hoa của Lưu Phong gia, do phần lớn là những lão binh cường hãn, kinh nghiệm nhất của Lưu Phong gia tạo thành, đội ngũ kị binh dày đặc đẩy mạnh về trước, thần sắc sâm nghiêm, thân thể theo chiến mã đi tới nhưng vẫn có chút đung đưa theo tiết tấu.

Theo sát kị binh chính là quân đoàn bộ binh, bộ binh đội nhóm đen đúa như rừng rậm liếc mắt một cái nhìn không thấy cuối, phía sau đội còn đang cuồn cuộn chảy không ngừng, các liên đội đội trưởng đều vận giáp khôi hoa lệ, giơ cờ xí đi trước chính là đội dẫn đường.

Truyền lệnh binh khoái mã chạy giữa các đội, mảnh áo choàng màu đỏ phất phới tung bay sau lưng, xẹt qua rất nhanh như đuôi sao băng giữa trời, khắp trận vang đội tiếng lệnh hô: “Trầm ổn trận cước, bảo trì đội nhóm!”.

“Bảo trì tốc độ!”.

“Tiền đội... chậm lại!”.

Quân kiện uy nghiêm như núi, cuồn cuộn tựa biển.



Cùng Lưu Phong Sương quân đoàn xuất quy, còn có Minh Huy bộ đội thuộc Tử Xuyên gia phía tây quân. Hắn cùng Lưu Phong Sương từ sớm đã đến hai đầu chiến trường, điểm nhỏ mà Lăng Bộ Hư phát hiện chính là binh mã của hắn.

Hoàng hôn hôm qua, Tây Bắc liên quân mạnh mẽ vượt qua dòng sông Ngõa Niết Hà đang đóng băng, tiến quân vào chiến trường Ba Đan, ngày đêm hành quân được tám mươi dặm nên chín giờ sáng đã đến sâm tòa sau sườn chiến trường, ngay lúc Ma Thần Hoàng cùng loài người đang đàm phán, Minh Huy đã chỉnh xong binh mã. Tuy là tiên phong nhưng binh lực của hắn quá yếu, không dám một mình tiến vào chiến trường, chỉ có thể thúc giục Lưu Phong Sương cùng nhau tiến binh, Lưu Phong Sương trả lời: “Binh mã đang nghỉ ngơi”.

Mãi đến ba giờ chiều, Lưu Phong gia tướng lĩnh đang án binh bất động trong rừng rậm quan sát cuộc chiến nhận được chỉ thị rõ ràng của Lưu Phong Sương: “Đến lúc rồi, hãy cho Tư Đặc Lâm dễ thở hơn chút nào!”.

Không đầy nửa giờ, thập tự chinh tiền doanh Chỉ huy sử Mông Na thiếu tướng, quốc phòng hai mươi tám quân trưởng quân Tiêu Nguyên trung tướng, quốc phòng hai mươi bảy trưởng quân Phí Gia trung tướng, thập tự chinh trung doanh Bách Huy sứ Anh Mộc Lan thiếu tướng đều đưa bộ đội từ trong rừng rậm ra, nghênh ngang triển khai đội nhóm phía sau Ma tộc quân.

Tây Bắc liên quân lần này tới viện trợ bao gồm Lưu Phong Sương quân đoàn cùng Tử Xuyên Gia Tây Bắc quân đoàn chủ lực, binh mã có hơn hai mươi lăm vạn người. Lưu Phong gia quân trận hạo đãng, bộ kị binh đồng màu đỏ đậm, cả quân trận giống như biển đỏ, từ trong rừng rậm không ngừng chảy xuôi đi ra.

Lưu Phong quân tới rồi! Lưu Phong quân tới rồi!”.

Quân đội màu đỏ đến, liền mang đến chấn động lớn nhất cho chiến trường Ba Đan, không thua gì trận động đất cấp tám.

Chiến cuộc đột nhiên phát sinh biến hóa, nghe nói Lưu Phong quân xuất quy, Ma thần hoàng buông tay làm rơi chiếc tách trên tay xuống đất, nhìn tuyến thượng bình địa quân đội cuồn cuộn tuôn ra, lại nhìn đao thương kiếm trận sừng sững như núi lóe sáng, từng lá cờ thêu chữ Sương màu đỏ tung bay trong không trung, ông ta bị một loại dự cảm trầm trọng, cực kỳ đáng sợ ép tới không thở nổi.

Trong thời gian mười phút, Ma Thần Hoàng một câu nói cũng nói không nên lời, cấp dưới cũng không nói một câu. Chỉ huy trướng bị một mảnh áp lực, trầm trọng tĩnh lặng bao phủ.

“Vương quốc tiêu rồi”.

Đây là câu nói bật ra trong lòng mỗi người.

Ma Thần Hoàng cùng Tư Đặc Lâm chiến đấu đã một ngày một đêm bất phân thắng bại, nhưng sau khi Lưu Phong Sương đến, mọi thứ đã nhanh chóng thay đổi.

Tiếp xúc cùng Lưu Phong quân đầu tiên chính là quân đoàn mười sáu lưu trú phía sau đại doanh Ma tộc, tiếp trận được một lúc, quân đoàn mười sáu như pháo đài được làm từ cát nhanh chóng bị phá vỡ, tan rã.

Đại thế đã rõ, binh lính phản quân cũng không vì chính quyền dị tộc mà chết, hơn nữa đối với những ai từng phản bội Tử Xuyên gia, quy hàng Lưu Phong gia xem ra là con đường tốt nhất cho bọn họ.

Mông Na tướng quân suất lĩnh một đại đội khinh kị binh vừa mới đến, phản quân lũ lượt hạ vũ khí, đại bộ phận đều đang quỳ xuống xin hàng, số ít quan quân cùng đầu mục rời ngựa chạy trốn. Quân tâm tinh thần sa sút như thế, chút thế lực mà Mã Duy cố gắng duy trì cũng không còn, cưỡi ngựa chạy trốn lên sườn núi Ma vương.

Để ngăn cản Lưu Phong quân đi tới, Ma tộc không phải không có thế lực, từ Đông Nam quân đang tác chiến trận tuyến trọng, Lăng Bộ Hư khẩn cấp điều động năm đoàn quân quay trở về phòng ngự, nhưng ngay cả bản thân hắn đối với lần đột kích không có chút tin tưởng.

Lưu Phong Sương lựa chọn thời cơ tấn công quá tốt, Ma tộc quân vô luận tinh thần hạy thể lực đều rơi xuống điểm thấp nhất, phòng tuyến vội vàng tạo thành chịu không được tiến công trên diện rộng của Lưu Phong Sương, đối với Ma tộc bộ binh bộ hạ của Lăng Bộ Hư uể oải, Mông Na căn bản không cần nhìn, kị binh khổng lồ phá tan phòng tuyến vừa tổ kiến, từ chiến tuyến cánh hữu vẽ nên một vòng cung, cuối cùng đột nhinê xông vào trong quân của Bùi Mã.

Quân đoàn Bùi Mã vốn thường bị Văn Hà đánh cho chống đỡ không được, bây giờ hai mặt thụ địch rốt cục hoàn toàn sụp đổ, trước kị binh đến nhanh như lôi đình của Lưu Phong gia, Ma tộc binh sợ hãi chạy tứ tán, sụp đổ tan tành. Ngay sau đó, kị binh mãnh liệt như thủy triều hướng Vân Thiển Tuyết quân đoàn xông tới, đồng thời nhìn thấy viện quân đến nên tinh thần đại chấn, Đông Nam quân một lần nữa phát động tiến công.

Năm giờ chiều, Mông Na suất lĩnh kị binh bộ đội đã gặp lại quân đoàn Bùi Mã sau khi cùng bộ đội của Văn Hà tao ngộ.

Ma tộc quân liên tiếp không ngừng gặp phải đả kích đến từ bốn phương tám hướng, bọn họ ngay cả thời gian để thở cũng không có, Đông Nam quân trọng binh giáp kị trùng trận, khinh kị binh của Lưu Phong Sương như một trận bạo phong cuốn đến, phi tiễn, trường thương, khảm đao, gậy răng sói của Bán thú nhân chém vào Ma tộc tan xương nát thịt, thi thể chất cao như núi.

Ma tộc mười một quân trận địa đều hoảng loạn như nhau, Tắc Nội Á binh kiêu dũng nhưng, dù sao chỉ còn lựa chọn muốn chết hay là muốn sống sót.

Ai cũng biết đại thế đã mất, xung quanh đều là sắc mặt trắng bệch kinh hoàng của Ma tộc binh ý đồ tìm một con đường sống cho chính mình, rất nhiều Ma tộc quan quân cũng đang bối rối cởi bỏ giáp quan cùng những vũ mao quân mạo đầy màu sắc rực rỡ, vội vàng từ đống tử thi lôi ra chế phục binh lính bình thường dính đầy máu mặc vào, như vậy sẽ dễ dàng bỏ chạy hơn.

Sau khi quân đoàn Lưu Phong Sương xuất quy bên trái chiến trường, việc đầu tiên hoàng tử Tạp Lan làm là nhào tới trước mặt Vận Thiển Tuyết, cật lực thúc giục hắn rút lui.

“Nếu không đi tựu sẽ không kịp mất! Chạy mau, Lưu Phong Sương muốn cắt đường lui của chúng ta!”.

“Điện hạ, ngài thật không biết hay là giả bộ không biết? Không có dũng khí, hạ lệnh lui binh, tuy được sủng ái, nhưng bệ hạ cũng sẽ lấy đầu chúng ta!”.

Tạp Lan giận dữ hét: “Vân, ngươi không có mắt sao? Bây giờ còn nói cái gì bệ hạ! Vương quốc xong đời rồi, phụ hoàng xong đời rồi! Nếu không đi, Lưu Phong Sương cùng Tư Đặc Lâm sẽ lột da chúng ta mất!

Ngươi không thấy sao, quân đoàn mười sáu Mã Duy đã suy sụp, quân đoàn mười một Bùi Mã cũng đã bại, hắn bỏ trốn rồi!”.

“Cái gì!”. Nghe tin Bùi Mã chạy trốn, giống như tiếng sấm bên tai Vân Thiển Tuyết, lỗ tai đầy tiếng vo vo, hắn dùng thanh am như xé gió hỏi Tạp Lan: “Điện hạ, không có khả năng này! Ta biết Bùi Mã hắn không làm như vậy đâu!”.

“Vân, ngươi tự mình mở to mắt xem đi! Trừ Vũ Lâm quân bây giờ còn đơn vị bộ đội đang chống cự! Ngươi phái người đi khắp quân trận mười một kiểm tra thử xem còn có người nào đang thủ không!”.

Vân Thiển Tuyết không thể tin được, không thể tin được bằng hữu tốt của mình, tướng lãnh quý tộc Bùi Mã vốn dũng cảm lại chạy trốn. nhưng hắn không biết, khi bình thường người ta luôn biểu hiện ra mặt tốt đẹp hơn trong nhân tính của mình, hắn sẽ ra vẻ trẻ con, hào phóng, tài giỏi có thừa. Nhưng là tại thời khắc nguy hiểm, bị sợ hãi cùng áp lực thì không thể thừa nhận, người ta sẽ lộ ra sự hèn nhát cùng nhược điểm.

Bùi Mã cùng là như thế, cả ngày không ngủ không nghỉ chiến đấu đã đè bẹp ý chí cùng sức phán đoán của hắn.

Lúc Lưu Phong Sương kị binh xông vào hướng do hắn chỉ huy, bị đơn vị bộ đội nổi tiếng sinh lực mạnh mẽ uy hiếp, Bùi Mã mất đi lý trí, không quan tâm cấp dưới cùng những thân vệ ngăn trở, hắn cơ hồ đoạt lấy một chiến mã, một mình trốn khỏi bộ chỉ huy. Biết được chủ soái lâm trận bỏ trốn, quân đoàn mười một vốn tinh thần uể oải sa sút không chịu nổi một cú tiến công của Lưu Phong Sương.

Không cần phái người đi dò xét, từ lều vài có thể nhìn thấy, binh sĩ bại trận thuộc quân đoàn mười một đầy khắp núi, một mảng tối đen hướng về bên này xông tới. Vân Thiển Tuyết xanh mặt hạ lệnh Vũ Lâm quân bắn tên vào binh sĩ quân đoàn mười một, ra lệnh cho bọn hắn một lần nữa xông lên chiến trường. Vì vậy những bại binh đang thương bị đao thương Vũ Lâm quân cùng thiết kị Lưu Phong Sương kẹp ở giữa, không thể tiến lui, chạy đi chạy lại, kinh hoàng thất thố, bị chém giết từng mảng lớn, tiếng khóc kêu thảm thiết rung trời, bại binh không dậy nổi ý niệm phản kháng trong đầu, gặp đao bị đao giết chết, gặp kiếm bị kiếm đâm mất mạng. Cảnh tượng chật vật và thê lương này, hoàn toàn không giống một Tử Xuyên gia vô địch mạnh mẽ, từng tung hoành đại lục, chinh phục hơn phân nửa Viễn Đông.

Chứng kiến tình hình thê thảm của bại binh quân đoàn mười một, Tạp Lan mặt mũi trắng bệch, hắn càng hăng say thúc giục Vân Thiển Tuyết mau mau lui lại, nếu không thì thật sự không còn kịp rồi, nhưng Vân Thiển Tuyết còn đang chần chừ, vương quốc vẫn còn có hy vọng cuối cùng, quân đoàn mười lăm không tham gia chiến đấu, hơn hai mươi vạn Ma tộc quan binh vẫn lưu trú tại Đạt Khắc thành. Mặc dù thế cục trước mắt cực đoan không ổn, nhưng nếu quân đoàn mười lăm có thể kịp thời chạy tới, nhất định đối với cục diện chiến đấu hiện tại có sự thay đổi lớn, vương quốc vẫn còn có hy vọng.

Nhưng khoảng chừng sáu giờ chiều, một đội binh mã từ hướng tây chạy tới tuyên cáo hy vọng cuối cùng của Ma tộc quận đã tan biến. Bọn họ mang đến tin tức, sau hai ngày lọt vào vây công của Đế Đô quân, khiếp sợ uy danh Đế Lâm, bảy tộc trưởng tiểu bộ lạc hiệp thương, đoàn trưởng quân đoàn mười lăm Lôi Báo công tước quyết định đầu hàng quân đoàn Đế Đô của loài ngươi. Nhưng Lôi Báo công tước vẫn còn niệm tình, hắn không đưa giám quân thuộc quân đoàn mười lăm của Tắc Nội Á tộc cho loài người xử lý, mà trước khi đầu hàng tiễn đưa toàn bộ bọn họ xuất thành, thả bọn họ về bên Ma thần hoàng báo tin.

“Hoàng tử điện hạ, Vũ Lâm tướng quân, Đế Lâm đại quân đoạt thành nhưng không đóng lại, mà huy sư lao thẳng tới Ba Đan! Đế Lâm binh lực hùng hậu, trong quân có cung kích mạnh mẽ đáng sợ, ngoài tầm bắn gấp đôi cung tên thông thường, còn có thể bắn liên tục, thực sự rất đáng sợ! Phải sớm thông tri với bệ hạ, để sớm đề phòng!”. Giám quân được Lôi Báo thả về nhìn Vân Thiển Tuyết thì kích động giống như được gặp người thân nói liền một hơi, nhưng lại không chú ý tới sắc mặt tối tăm của Tạp Lan hoàng tử cùng Vũ Lâm tướng.

Vân Thiển Tuyết chậm rãi gật đầu: “Biết rồi, bệ hạ ngay cánh tả, cách nơi này khoảng ba đặm đường, ta sẽ phái người dẫn đường cho ngươi”.

Giám quân sứ cảm tạ rồi rời đi, Vân Thiển Tuyết cùng Tạp Lan liếc nhau, cũng thấy được trong mắt đối phương nỗi sợ hãi.

“Không có viện quân đâu”.

“Đế Lâm cũng đang chạy tới bên này”.

“A Vân”. Tạp Lan thần sắc nghiêm túc hiếm thấy: “Lần này là thật rồi, ta hiểu rõ tính cách phụ hoàng, lần này bị bại thê thảm như vậy, người tuyệt đối không thể có thể hạ lệnh lui về, chúng ta chỉ có hai con đường, sẽ cùng phụ hoàng sống chết, hoặc là bỏ chạy thoát thân”.

“Thà chết trận, không thể đào tẩu”. Vân Thiển Tuyết nói như chém đinh chặt sắt: “Điện hạ, ta là thống quân Đại tướng, ta có trách nhiệm với trận địa, còn ngài thì không. Điện hạ, ta an bài nhân mã đưa ngài ra khỏi Đông Nam, ta sẽ lưu lại cùng bồi bệ hạ chiến đấu đến cùng!”.

“Vân, ngươi căn bản không rõ!”. Tạp Lan táo bạo nói: “Một mình ta bỏ chạy, không khó chút nào! Nhưng bỏ lại phụ hoàng để chạy trốn, trở lại vương quốc ta cũng khó tránh tội chết, Tạp Đốn hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho ta! Hắn tùy tiện an bài một tội danh cũng đủ khiến ta phải chết, nhưng mang theo Vũ Lâm quân trở về, có này đơn vị mạnh mẽ này bảo vệ ta, Tạp Đốn đương nhiên không thể làm gì ta!”.

“Dù sao cũng không được! Vũ Lâm quân mà rút lui, đại quân vương quốc sẽ hoàn toàn sụp đổ”.

“Vương quốc thua định rồi, dù Vũ Lâm quân có tử thủ đến cùng cũng không thay đổi được bại cục!”.

“... Ít nhất...”. Vân Thiển Tuyết u buồn mà nói: “Địch nhân không phải phá được trận địa của ta. Cho dù chết, xuống cửu tuyền gặp bệ hạ, ta cũng không thẹn với lương tâm. Bệ hạ đối ta ân trọng như núi, đề bạt ta làm thân quân trưởng quan, vừa rồi lại đem ái nữ duy nhất hứa gả cho ta, đây là thời điểm mấu chốt cuối cùng, ta không thể bỏ bệ hạ lại. Hoàng tử điện hạ, ngài ra lệnh, ta luôn luôn bảo sao nghe vậy. Nhưng lần này, thứ lỗi mạt tướng không thể tòng mệnh, nếu phải rời khỏi, xin mời ngồi vững, ta sẽ vì ngài chuẩn bị tốt khoái mã cùng vệ đội”.

Tạp Lan hoàng tử sắc mặt biến ảo, trầm mặc một lúc lâu, hắn dùng thanh âm cổ quái nói: “Vân, tâm ý của ngươi ta đã hiểu, nếu đã như vậy ta sẽ cùng ngươi kiên trì đến cùng”.

Không rõ Tạp Lan hoàng tử vì sao đột nhiên thay đổi tâm ý, nhưng Vân Thiển Tuyết rất vui mừng: “Cảm ơn điện hạ! Chúng ta cùng nhau đến tiền tuyến, hội họp cùng Lăng Bộ Hư đại nhân, mọi người cùng nhau thương lượng xem còn biện pháp nào không”.

“Ui, ngươi dẫn đường đi”.

Vân Thiển Tuyết xoay người, đang muốn cất bước đi khỏi lều vải, đột nhiên sau lưng vang động phong thanh, hắn vẫn chưa kịp xoay người, chỉ nghe “bịch” một tiếng, Vân Thiển Tuyết khó khăn quay đầu lại, cảnh tượng cuối cùng còn nhìn thấy được, là nét mặt kinh hoàng của Tạp Lan hoàng tử.

“Điện hạ, ngài!...”.

Trước mắt tối sầm, Vân Thiển Tuyết đổ gục người về phía trước ngất đi.

*

* *

Vân Thiển Tuyết không biết chính mình đã hôn mê trong thời gian bao lâu, hắn cảm giác dường như không dài, tựa hồ chưa đến năm phút đồng hồ, chỉ là dưới thân rung động liên tục không ngừng khiến hắn hoảng hốt tỉnh dậy. Khi hắn tỉnh lại, đầu tiên cảm thấy một mảnh yên tĩnh, trước mặt một khuôn mặt quen thuộc đang ân cần nhìn hắn.

Tạp Lan hoàng tử.



Nhìn thấy Vân Thiển Tuyết tỉnh lại, hoàng tử lộ ra biểu tình như vừa trút được gánh nặng: “Tốt rồi, rốt cục đã tỉnh lại! Ta còn lo xuống tay quá nặng, đánh ngươi trọng thương! Lão muội thế nào cũng sẽ tìm ta liều mạng”.

Vân Thiển Tuyết sờ sờ đầu, đầu óc vẫn còn đang ong ong, hắn chậm rãi ngồi dậy, phát hiện mình đang ngồi trong một chiếc xe ngựa, xe đang lao về trước với tốc độ nhanh, từ cửa sổ xe ngựa nhìn ra có thể thấy đại đội Vũ Lâm quân sĩ đang đi chung quanh xe ngựa, bộ đội đang ùn ùn hành quân qua rừng cây, tà dương trên cao lộ ra chút ánh sáng cuối cùng.

“Bây giờ là lúc nào rồi?”.

“Hơn 7h tối rồi, ngươi đã bất tỉnh hơn một giờ đồng hồ rồi”.

“Chúng ta đang ở đâu?”.

“Trên xe ngựa”.

“Nói nhảm! Ta hỏi địa điểm kia!”.

Tránh né ánh mắt bức người của Vân Thiển Tuyết, Tạp Lan nhẹ giọng nói: “Hướng đến Tháp Luân thành”.

“Chỉ có chúng ta?”.

“Còn có Vũ Lâm quân”.

“Ngài làm sao điều động được bọn họ?”.

“Ngươi té xỉu nên không thể xử lý sự việc, ta đành tiếp nhận quyền chỉ huy, sau đó ta nói với các đoàn đội trưởng, bệ hạ có quân lệnh, sai phái chúng ta đến Tháp Luân thành chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp”.

“Lời nói dối trắng trợn!”. Vân Thiển Tuyết giận dữ hét: “Sẽ không có ai tin đâu! Đây rõ ràng là lâm trận đào tẩu! Mọi người không thể không nhìn ra!”.

Tạp Lan hoàng tử nhún nhún vai vung tay: “Không có một đoàn đội trưởng nào phản đối, tất cả mọi người đều vui vẻ phục tòng mệnh lệnh”.

“Làm sao có thể!”.

“Ngươi tự mình xem đi, sự thật xảy ra trước mắt, cả Vũ Lâm quân đều đang đi cùng chúng ta”.

Vân Thiền Tuyết mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Vũ Lâm quân binh mã đang hành quân bên ngoài cửa sổ không nói được lời nào.

Tạp Lan thân thiết giữ lấy vai hắn: “Vân, không nên tình nguyện như vậy nữa, không ai nguyện ý vì phụ hoàng mà chết, hắn điên rồi. Chúng ta không cần phải dùng tính mạng tốt đẹp cùng nhau bồi táng ở chỗ này, có đúng không? Sau này về nước, ta đăng cơ xong, ngươi sẽ là hộ quốc Đại tướng quân, đôi ta cùng khai sáng một phen sự nghiệp, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, ha ha!”.

Vân Thiển Tuyết quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạp Lan, nụ cười mỉm làm khuôn mặt đối phương anh tuấn giờ đây lộ ra một vẻ tàn ác.

Nhận thấy ánh mắt hung ác của hắn, Tạp Lan lui về phía sau một chút: “Làm sao vậy?”.

Vân Thiển Tuyết lạnh lùng nói: “Ta rất muốn một quyền đánh gãy mũi ngươi!”.

Giật mình thối lui một bước, Tạp Lan vội vàng nhấc tay che chắn trước mặt: “Đừng! Vân, chúng ta đều là người nho nhã, ngươi muốn trả thù thì cứ đánh, tốt thôi, nhưng đừng đánh vào mặt ta”.

Không để ý đến hắn, Vân Thiển Tuyết hô to: “Dừng xe!”.

Xe ngựa dừng lại, Vân Thiển Tuyết đẩy cửa nhảy khỏi xe ngựa, hai chân bước trên mặt đất kiên cố, đầu óc mê muội đi, sau khi bị Tạp Lan dùng một quyền ám toán, di chứng còn chưa mất đi, cái ót vẫn còn rất đau.

Một đội kị binh Vũ Lâm quân đi qua, Vân Thiển Tuyết nói với bách nhân đội trưởng: “Đem chiến mã của ngươi cho ta”.

Bách nhân đội trưởng lập tức xuống ngựa, đem dây cương giao cho Vân Thiển Tuyết, Vân Thiển Tuyết xoay người lên ngựa. Lúc này, Tạp Lan từ trong xe ngựa đi ra thăm dò kêu lên: “Vân, ngươi muốn đi đâu?”.

Vân Thiển Tuyết lạnh lùng nói: “Đến nơi cần đến”.

Vừa kéo roi ngựa, đi ngươc lại phương hướng của Vũ Lâm quân, chiến mã chuẩn bị đổi hướng chạy đi.

Vân Thiển Tuyết nghe thấy tiếng la từ phía sau truyền đến của Tạp Lan hoàng tử: “Vân, ta chờ ngươi tại Tháp Luân thành! chúng ta gặp nhau ở đó, nhớ đó!”.

Mặc dù nghe được, nhưng Vân Thiển Tuyết căn bản không để lời tâm lời của hoàng tử, lúc này hắn toàn tâm toàn ý nghĩ đến chiến cuộc, hắn chôn giấu trong lòng nỗi sợ hãi cực đại, Tạp Lan hoàng tư đột nhiên đưa Vũ Lâm quân đi khỏi trận địa, Thần tộc đại quân có phải đã bại trận rồi không?

Vân Thiển Tuyết cấp bách cưỡi ngựa trở lại chiến trường thì đã hơn tám giờ tối rồi, hiện ra trước mặt hắn là cảnh tượng hỗn loạn đầy kinh sợ, một loạt tiếng động lớn rầm rì, liệt hỏa thiêu đỏ màn đêm phía chân trời, đoàn người chạy loạn, tiếng hô hào khắp nơi không nhìn rõ ai là ai, binh mã bại binh không ngừng xông lên bên cạnh Vân Thiển Tuyết, Vân Thiển Tuyết thậm chí còn không kịp xem cờ xí cùng trang phục của bọn họ.

Đúng như Vân Thiển Tuyết lo lắng, việc tháo lui của Vũ Lâm quân chẳng những trước mặt Lưu Phong quân mở rộng trận địa, mà còn đả kích trầm trọng sĩ khí Ma tộc quân. Vũ Lâm quân trước nay là quân đoàn thân vệ hộ vệ hoàng thất, Vân Thiển Tuyết bản thân cũng là Đại tướng số một số hai vương quốc, nếu bọn họ cũng bỏ chạy, cảm giác bị phản bội phẫn nộ tràn dâng trong lòng, rất nhiều đội quân xảy ra hỗn loạn. Ma tộc quan binh huyết lưu đầy mặt cự tuyệt tác chiến, bọn họ phẫn nộ đem vũ khí đập nát trên mặt đất, kêu lên: “Các người đều chết đi, còn đánh làm gì?”. Có vài địa phương, quan quân không thể không giết đi một vài binh sĩ bị dao động nhất.

Ngay cả Tắc Nội Á Tộc chiến sĩ trung thành kiên định với Ma thần hoàng nhất cũng bắt đầu kinh hoảng, đó là tín hiệu vương quốc Ma tộc đã hoàn toàn thất bại.

Đây là giây phút cuối cùng của Ma tộc vương quốc, Ma tộc quân đoàn từ tứ phía đột kích vào, Lưu Phong Sương từ sau lưng mãnh công Diệp Nhĩ Mã, Tử Xuyên Tú thì mặt trước cản trở Diệp Nhĩ Mã, Bùi Mã bị kích hội, Vân Thiển Tuyết bị đánh lui... Lăng Bộ Hư cố gắng chống đỡ, cả quân đoàn của hắn dĩ nhiên muốn ngăn cản Văn Hà, Tư Đặc Lâm cùng Mông Na ba đường đại quân vây công.

Tám giờ tối, Ma tộc trong quân lộ ti bị Anh Mộc Lan đột phá, Tiêu Nguyên chiếm lĩnh nơi Ma Thần Hoàng từng trú đóng dưới chân sườn núi Ma vương, cùng Tư Đặc Lâm chủ lực hội sư, Phí Gia từ sườn sau đột phá chặt đứt đường liên lạc của Ma tộc chủ soái cùng cánh tả. Lúc này, Ma tộc đại quân đã không tồn tại như một chỉnh thể nữa. Ma tộc các quân đoàn, không thể không vì sinh tồn của bản thân cùng quân đoàn loài người bốn phương tám hướng xông tới chiếm ưu thế tuyệt đối mà dốc sức chiến đấu hăng hái.

Gian nan khổ chiến nhất vẫn là trung lộ, bởi vì Vũ Lâm quân đột nhiên lui lại, Lăng Bộ Hư các đoàn đội Tư Đặc Lâm đại quân từ lỗ hổng cuồn cuộn lao tới đánh cho tan thành từng mảnh nhỏ. Làm quân đoàn trưởng, Lăng Bộ Hư mất đi tất cả đoàn đội liên lạc bên hắn, huyết chiến đến cuối cùng, hắn thủ chiến một mặt đại kỳ, bên người còn sót lại không tới mười tên vệ binh.

Văn Hà quát hỏi hắn: “Lăng Bộ Hư tướng quân, đầu hàng đi, ngươi cùng loài người chúng ta không có nợ máu, ta có thể tha mạng!”.

Lăng Bộ Hư quát trả: “Cẩu phân!”.

Ngày 23 tháng 12 năm 784. Tám giờ tối, Tây nam Đại tướng Lăng Bộ Hư công tước chết trận, một tiếng đồng hồ sau, Ma tộc quân đoàn trưởng Bùi Mã công tước bị bắt.

Lúc trước, Bùi Mã từng từ trận địa bỏ trốn, nhưng khi tỉnh táo lại, hắn đau đớn khóc ròng.

Truóc giờ, hắn vẫn tưởng mình là một dũng sĩ kiên cường không sợ chết, đến khi giáp mặt tử thần hắn mới đột nhiên hiểu rõ, chính mình nguyên lai là một kẻ nhát gan sợ chết nhu nhược, đả kích này đối với hắn thật sự là quá lớn.

Hắn muốn trở lại bộ đội tiếp tục chiến đấu, nhưng mười một quân đã tan tành, hắn muốn đến trong quân của Vân Thiển Tuyết, nhưng tìm không được Vân Thiển Tuyết Bách Huy bộ, hắn còn không biết Vân Thiển Tuyết cùng Tạp Lan đã rút lui rồi.

Lúc này, trên chiến trường đã rất hỗn loạn, các lộ quân của loài người đều cùng tiến vào. Ma tộc quân hoàn toàn thất trận, quan binh bại trận chạy lung tung như nước thủy triều, người la ngựa hí, không ai chịu nhường ai. Vị tướng quân đã mất đi quân trận bồi hồi đứng giữa cảnh hỗn loạn, sóng người ùn ùn lao tới, thất hồn lạc phách. Sau đó, hắn gặp đám bại quân từ quân đoàn mười một, ra lệnh làm cho bọn hắn đi theo hắn, bọn họ trú đóng tại một ngọn núi nhỏ ngoan cường cố thủ, một đội Lưu Phong gia kị binh từ bên này đi ngang qua, chỉ cần buông cung tiễn một lần, các bại binh giải tán lập tức, chỉ còn lại duy nhất Bùi Mã.

Lúc này, Bùi Mã đã không còn vì hy vọng thắng lợi mà chiến đấu, hắn chỉ muốn chết, hắn giơ trường kiếm điên cuồng kêu to: “Ta là vương quốc công tước, ta là quân đoàn trưởng! Đến đây, đến đây đi! Giết ta, cho ta chết trong quang vinh đi!”.

Nhưng kị binh Lưu Phong chỉ xem hắn là người điên, từ bên cạnh hắn phóng qua như gió. Ma tộc quân đại bại, đang là lúc truy kích, Lưu Phong gia quân công tặng phẩm phong phú, ai cũng không nghĩ vì người điên này mà chậm trễ việc giết địch lập công.

Tiếp đến là các bộ binh đoàn đội dưới trướng Tư Đặc Lâm, bộ binh loài người cũng tưởng Ma tộc hoàng tộc có ngoại hình không khác gì với con người này thuộc loài người, Ma tộc nếu không chết trận, thì cũng bỏ trốn, sao lại có thể ở đây hô to như vậy?”.

Ngay lúc này, dưới tác dụng của tư duy theo quán tính bọn họ cũng tránh né kẻ điên đang hô gào này.

Bùi Mã vừa nhảy vừa la, đến khi cuống họng khàn đặc phát không ra tiếng nữa, hắn lên tiếng khóc lớn, nước mắt rơi như mưa, nhưng lại khóc không ra tiếng, quân đội loài người từng đội từng đội như thủy triều từ bên cạnh hắn vọt qua, nhưng không ai dừng lại cho hắn một kiếm, mãi cho đến khi Tư Đặc Lâm dẫn ngựa từ bên này đi qua, chứng kiến bên kia có kẻ tay chân múa máy liền hỏi: “Người nọ là người bộ đội nào? Hắn là người điên sao?”.

Cảnh vệ tiến lên xem xét, đến lúc này mọi người mới nhận trên người thấy Bùi Mã phục sức hoàn toàn bất đồng với loài người, chú ý tới kim vũ mao xộc xệch trên đầu hắn, một người kinh hãi hò lên: “Hắn là Tắc Nội Á hoàng tộc! Là quý tộc Ma tộc!”.

Tư Đặc Lâm giục ngựa lên trước, dùng Ma tộc ngữ quát: “Ta là Đông Nam quân thống lĩnh Tư Đặc Lâm! Ngươi là ai?”.

Nghe thấy danh vũ Tư Đặc Lâm, tựu như bị một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, Bùi Mã từ trạng thái điên cuồng tỉnh lại, hắn nheo hai tròng mắt đánh giá người trước mắt, sát thủ loài người đã biết đã giết chết niềm hy vọng của Ma tộc, hắn dùng thanh âm khàn khàn không giống tiếng người, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Trưởng quân quân đoàn mười một Vương quốc, Bùi Mã! Tư ĐặcLâm, quyết đấu đi! Ngươi và ta chỉ có thể một sống một còn!”.

Hắn huy khởi trường kiếm hướng Tư Đặc Lâm lao đến, thế mạnh như hổ điên, đổi lại hành động này của một bại tướng, Tư Đặc Lâm chỉ thương xót nhìn hắn, không đợi Bùi Mã tiến thêm, vệ sĩ bên cạnh Tư Đặc Lâm cùng xông lên đánh bay trường kiếm Bùi Mã đang cố cầm trong tay, đè hắn nằm xuống đất.

“Ngươi là bại tướng, còn muốn quyết đấu với đại nhân ta? Không phải đang nằm mơ chứ!”.

Chúng vệ sĩ phát ra tiếng cười vui sướng, như đang đánh một con chó, chẳng chút thương xót dùng thương can đánh tới tấp Bùi Mã. Bùi Mã bị đánh kêu la thảm thiết đến nỗi gân xanh trên mặt lòi cả ra.

Nghe tiếng kêu thảm thiết như vậy, Tư Đặc Lâm yên lặng nghĩ, thắng bại thật sự chỉ chênh nhau nhờ may rủi, nếu không phải Lưu Phong Sương kịp thời chạy tới mà là Tạp Đốn, thì cảnh tượng bị đánh đập như một con chó hiện nay có khi là chính mình chứ không phải Bùi Mã kia sao?

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Xuyên Tam Kiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook