Tử Xuyên Tam Kiệt

Quyển 23 - Chương 4: Loài Người Hoan Ca

Lão Trư

30/03/2013

Lưu Phong quân trường ùn ùn đâm thẳng vào, chém giết Ma tộc quân trận như hoa rơi nước chảy, khắp nơi là một đống hỗn độn, hỏa quang, tiếng chém giết, hô hào tuyệt mệnh, tiếng kêu thảm thiết, vô số âm thanh từ cuộc chém giết tập hợp một dòng thác tuôn trào, vang vọng lên tận trời cao.

“Bệ hạ!”. Cận vệ hành trình chỉ huy Lôi Âu công tước dẫn một đội giáp thú đi tới trước mặt Ma Thần Hoàng, đôi mắt hắn hung ác đáng sợ, cấp tốc nói: “Bệ hạ, cứu lấy vương quốc, cũng là cứu lấy chính ngài! Loài người vẫn chưa hợp vây, bây giờ rút lui còn kịp!”.

Ma Thần Hoàng nhìn hắn lãnh đạm nói: “Ta rời đi thế nào?”.

“Bệ hạ, bây giờ còn kịp! Thần chuẩn bị ngựa tốt, giữ lại cho bệ hạ cùng hoàng tử và công chúa điện hạ. Thần cùng cận vệ che chở đường lui cho ngài! Bệ hạ, lên đường xin bảo trọng!”.

Ma Thần Hoàng sắc mặt âm trầm nhìn Lôi Âu, một hồi lâu, ông ta mới lên tiếng: “Vì phán quyết của trẫm, mà vương quốc lần này phát khởi tây chinh, bây giờ một nửa tướng sĩ của vương quốc đã chết ở nơi này, chẳng lẽ trẫm có thể rời đi sao? Trẫm không còn thể diện trở về nhìn những Mông Hãn đang hả hê sắc mặt, cũng không có thể diện quay về nhìn thần dân vương quốc”.

“Phụ hoàng!”. Một giọng nữ nhi thanh thúy cắt ngang lời Ma Thần Hoàng, Tạp Đan công chúa từ sau trướng đi ra, nàng định hướng về Ma Thần Hoàng hành lễ, nhưng lại bị Ma Thần Hoàng ngăn cản: “Lúc nào rồi mà còn nhiều lễ tiết như vậy!”.

“Vâng! Phụ hoàng, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, phụ hoàng là quốc chi căn bản, chỉ cần phụ hoàng an toàn, vương quốc sẽ giữ vững căn bản...”.

Tạp Đan đang thao thao nói, Ma Thần Hoàng lại đột nhiên cắt lời: “Tạp Đan, có một số việc con không biết, có người chỉ có thể thắng không thể bại. Một khi thất bại, hắn sẽ không còn là gì nữa!”.

Tạp Đan hô to: “Phụ hoàng, tại sao? Từ xưa có tướng quân nào chưa từng bại trận? Tư Đặc Lâm trước mắt, hắn không phải cũng từng bị đánh bại tại Áo Tư? Tại Khăn Y bị ép cùng chúng ta ký hiệp ước dưới chân thành? Tử Xuyên Tú, hắn không phải tại Hồng Hà Loan bị Lăng Bộ Hư tướng quân đánh cho hoa rơi nước chảy hay sao? Ngay cả người được xưng tụng là đệ nhất danh tướng Lưu Phong Sương của loài người, nàng ta không phải cũng từng bị Tử Xuyên Tú đánh bại sao?”.

“Nhưng bọn họ không phải Thần Hoàng”. Ma Thần Hoàng cười nhạt, trong nụ cười mang niềm kiêu ngạo cùng thê lương nói không nên lời: “Trên đời này, chỉ có hoàng đế Tạp Đặc thắng lợi, không có Tạp Đặc bại trận”.

Thấy Tạp Đan còn muốn nói chuyện, Ma Thần Hoàng khoát tay: “Lôi Âu, ngươi phái người đưa công chúa vượt vòng vây lui về nước, đây là mệnh lệnh, không tranh cãi nữa”.

Lôi Âu lập tức chấp hành, vệ đội của công chúa thúc giục Tạp Đan công chúa lên xe ngựa, bảo vệ nàng phi về hướng nam. Đại đạo hướng đông đã bị Đông Nam quân cùng Viễn Đông quân phá hỏng, Lưu Phong Sương từ Tây Bắc nghiêng nghiêng tiến vào, cường thế binh mã đang gấp rút triển khai bao sườn cho chiến trường bên ngoài. Ma tộc nếu muốn lui về, lối ra duy nhất là từ hướng Đông Nam thối lui trước khi Lưu Phong Sương cùng Đông Nam quân hợp vây.

Quân đoàn trưởng Diệp Nhĩ Mã tức giận mà hùng hổ tâu: “Bệ hạ! Xin người hạ mệnh lệnh, Vân Thiển Tuyết bọn chuột nhắt đó, cư nhiên dám lâm trận tuyển thoát! Vi thần muốn chặn Vũ Lâm quân lại, muốn cho tiểu nhân vô sỉ Vân Thiển Tuyết kia biết vương quốc phẫn nộ đáng sợ ra sao!”.

Lôi Âu liếc nhìn hắn một cái, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

Diệp Nhĩ Mã bốc phét thật dễ nghe, đi chặn Vũ Lâm quân, hắn lấy cái gì mà chặn? Đệ tam quân hao binh tổn tướng miễn cưỡng còn chống đỡ tại trận địa, là bởi vì đối Ma Thần Hoàng mù quáng tín ngưỡng, binh sĩ còn chưa bắt đầu chọn cái chết quá nhiều, Diệp Nhĩ Mã không thể không biết, hắn chỉ lấy cớ xuất binh ngăn chặn Vàn Thiển Tuyết kỳ thật bất quá là muốn từ chỗ nấp bên Ma Thần Hoàng, nhân cơ hội này chạy trốn thôi.

Ma Thần Hoàng đứng trước cửa trướng soái, bên ngoài tiếng binh khí cùng gào thét vang dội, Ma Thần Hoàng trầm mặc nhìn lực lượng vạn quân.

Lôi Âu hiểu rõ lúc này tâm lý của Thần Hoàng, hơn cả việc bại trận trên chiến trường cầm chắc thất bại này, việc Vân Thiển Tuyết chạy trốn đả kích Thần Hoàng trầm trọng hơn, trọng thần do chính mình khen ngợi và tài bồi lại là một kẻ tham sống sợ chết, nhu nhược, điều này làm cho Thần Hoàng cảm nhận nỗi mất mát sâu sắc.

“Bệ hạ! Vũ Lâm tướng quân cầu kiến!”.

“Cái gì?”. Diệp Nhĩ Mã kinh hãi hô lên.

Ma Thần Hoàng bỗng nhiên xoay người, sắc mặt lộ vẻ vui mừng: “Kêu hắn vào đây!”.

Vân Thiển Tuyết tiến nhanh lên, hắn dùng thái độ đoan trang hướng về Ma Thần Hoàng quỳ xuống hành lễ, trầm ổn mà nói: “Vi thần tham kiến bệ hạ!”.

“Thời gian gấp gáp, Vũ Lâm khanh mau đứng lên”.

“Tạ ơn bệ hạ”.

“Vũ Lâm khanh, Vũ Lâm quân hôm nay ở đâu? Tình thế ra sao?”.

“Khởi bẩm bệ hạ, trong lúc này Tạp Lan điện hạ suất lĩnh bộ đội thuộc Vũ Lâm quân chuyển tiến về hướng Đông Nam Tháp Luân thành, lúc vi thần rời đi, bộ quân bị Lưu Phong quân truy kích, nhưng tiền phương không bị chặn lại”.

“Có bao nhiêu người bình an thoát ly vòng vây?”.

“Tình huống rất hỗn loạn, không thể thống kê được, quân đoàn mười hai Vũ Lâm quân có thể rút lui an toàn không tới ba vạn người, nhưng còn một số huynh đệ thuộc quân đoàn số năm và số mười một gia nhập đội ngũ của chúng ta, phỏng chừng có bốn vạn người có thể xông ra vòng vây”.

Ma Thần Hoàng gật đầu thấp giọng nói: “Chỉ có bốn vạn người sao? Lúc đi bách vạn chi sư, tới bây giờ chỉ còn lại bốn vạn tàn binh bại tướng?”.

“Bệ hạ, thế trận theo phỏng đoán vi thần, vòng vây loài người quá lớn, bọn họ binh lực không đủ duy trì tất nhiên sẽ có nhiều khe hở, binh mã có thể phá vòng vây tuyệt đối không chỉ có một bộ quân của vi thần. Nhưng theo tình báo nói, Đế Lâm đã bắt Đạt Khắc cũng đang hướng tới nơi này, nếu hắn mà đến... chúng ta...”. Vân Thiển Tuyết vốn định nói ‘có cánh cũng không bay được’ nhưng hắn đổi sang cách nói ôn hòa hơn: “Càng thêm khó khăn”.



Ma Thần Hoàng gật đầu, đột nhiên hỏi: “Vân, tại sao ngươi trở về?”.

“Vi thần vô năng, không thể ngăn cản hoàng tử điện hạ làm xằng làm bậy, đó là tử tội, thần vô cùng sợ hãi, nhưng nếu bỏ rơi Bệ hạ một mình tìm đường sống, vi thần thật sự làm không được”.

Ma Thần Hoàng trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Vân Thiển Tuyết, ngươi làm tốt lắm”.

“Vi thần hổ thẹn không dám nhận”.

Thấy tình huống trước mắt khẩn cấp như vậy, Ma Thần Hoàng cùng Vân Thiển Tuyết vẫn bình thản nói chuyện, lãng phí khoảng thời gian quý giá, Diệp Nhĩ Mã nghe mà tâm lý bốc hỏa, xen miệng vào: “Bệ hạ, tình huống khẩn cấp, chúng ta hay là nghĩ đối sách trước đi?”.

“Diệp Nhĩ Mã yên tâm, ngươi còn thời gian để chạy trốn”. Ma Thần Hoàng điểm đạm nói, xoay người đi nhanh khỏi doanh trướng.

Lôi Âu liếc nhìn Diệp Nhĩ Mã một cách khinh bỉ, trầm thấp nói: “Công tước, kẻ nhát gan nhà người toàn nói lời rắm thối!”. Hắn cũng theo sau Ma Thần Hoàng bước đi ra ngoài.

Diệp Nhĩ Mã cứng lưỡi chết đứng tại chỗ, mặt đỏ tới mang tai.

Đại hỏa đang thiêu đốt chân trời một mảnh hỏa hồng, quân thứ ba cùng binh lính cận vệ hành trình còn sót lại tập hợp trước chủ soái doanh.

So với trước lúc xuất chiến của ngày hôm qua, binh lính hàng ngũ đã rất điêu linh, binh lính còn sót lại trên người đều mang thương tích, mệt mỏi, uể oải, xiêm y rách nát, nhưng bọn hắn trong ánh mắt vẫn lóe lên một cỗ ngạo khí, đó là một loại phẫn nộ không cam lòng chịu thua, đó là ánh mắt không thể tin được những gì phát sinh trước mắt.

Quân đoàn mười sáu đầu hàng, thiết kị quân tan nát, Vũ Lâm quân đào thoát, Tây nam quân bị vây hãm, chỉ mới cách đây năm tiếng đồng hồ, những lộ quân đoàn trên đều là những sư đội mạnh mẽ chưa từng nếm mùi thất bại, là biểu tượng bất bại của vương quốc. Nhưng trước mắt bọn họ lúc này đây, những quân đoàn hiển hách thuộc Hoàng Bài đội từng đoàn, từng đoàn một bị loài người đánh tan, diệt sạch.

Những binh lính Ma tộc ngu muội mà đơn thuần, kiên trì tin tưởng Ma tộc đế quốc cuồng đại không ai địch nổi, Ma Thần Hoàng anh minh cơ trí chân mệnh thiên tử, cỗ máy chiến tranh uy lực vô cùng do đế quốc chế tạo thu về thắng lợi cũng tự nhiên như khoai tây trồng trên mặt đất như mặt trời mọc từ đằng đông vậy. Cho tới hôm nay, hàng vạn binh lính bại trận kinh qua trận địa của họ, bọn họ chính mắt nhìn thấy cảnh những đồng đội cùng Tắc Nội Á tộc phục sức, cùng mang huyết thống hoàng kim tộc đang khóc hô bỏ chạy trối chết, những bằng hữu chiến sĩ đó bị kị binh loài người giết chết rất nhiều, nhìn thấy quân đoàn vô địch thất bại ngay trước mắt mình, chiến sĩ anh dũng bị đuổi giết, binh lính Tắc Nội Á phẫn nộ đến nỗi lồng ngực như muốn phun trào ra một ngọn lửa, trong phẫn nộ mang theo cả sợ hãi, chẳng lẽ vương quốc thật sự thất bại sao? Do Ma Thần Hoàng tự mình chỉ huy, có nhiều ưu tú tướng lãnh như vậy, nhiều cường đại quân đoàn chiến sĩ kiêu dũng tổ chiến như vậy, thật sự sẽ thảm bại như vậy sao?

Bọn họ cấp bách muốn biết đáp án, bây giờ, người mang đến đáp án tốt nhất cho bọn hắn đã xuất hiện rồi, Ma Thần Hoàng đã xuất hiện!

Ma Thần Hoàng xuất hiện trước mặt quân đội, vẫn là thần thái phấn khởi như cũ, chỉ là trong ánh mắt mang thêm một nỗi u buồn thâm trầm, ông ta dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn chăm chú mọi người: “Binh lính, dũng sĩ Tắc Nội Á, những hài tử của ta, chúng ta bị đánh bại rồi”.

Khói đen tại phương xa từ từ dâng lên, tiếng chém giết xé gió không ngừng truyền đến, đám người yên lặng tựa hồ đã chết rồi, không ai kêu la, không ai gào khóc, bọn lính chỉ ngơ ngác nhìn Ma Thần Hoàng, Ma Thần Hoàng chính là vị thần, là tín ngưỡng bất bại của bọn họ, là mặt trời trên cao vĩnh viễn soi rọi cho bọn họ.

Bây giờ, ánh dương đã tắt lửa.

Ma Thần Hoàng bình tĩnh nói, trong thanh âm bình tĩnh đó ẩn chứa lực lượng cường đại: “Từ xưa tới nay, dân tộc chúng ta trước nay trải qua không biết bao nhiêu gian lao cực khổ, nạn đói, tử địa, chiến tranh, ôn dịch, nước của chúng ta được gây dựng lên từ tai nạn cùng nước mắt, ta từng tưởng rằng ta có thể thống lĩnh các ngươi rời xa mảnh đất đầy tai nạn, chấm dứt đoạn lộ trình đong đầy nước mắt cùng tử vong.

Nhưng là, cuối cùng chúng ta cũng đã thất bại.

Các hài tử của ta, các ngươi đã anh dũng chiến đấu, không thẹn với vương quốc và người thân.

Trẫm vô năng lỗ mãng, nên vương quốc Mông Cổ bị tổn hại lớn, khiến quần thần phải hứng chịu cái giá quá lớn, trẫm thẹn với vương quốc càng có lỗi với các chiến sĩ đã vì trẫm mà chết trận”.

Đối với chúng binh lính trước mặt, Ma Thần Hoàng khom hạ thắt lưng, cúi người thật thấp.

Chúng binh sĩ bị một cơn chấn động mạnh mẽ, đối mặt với lời xin lỗi chưa từng có trong lịch sử từ Ma Thần Hoàng, Vân Thiển Tuyết, Lôi Âu và các tướng lĩnh phản ứng lại đầu tiên, vội vàng quỳ xuống đáp lễ, ngay sau đó là các quân quan, giống như cơn gió lớn thổi qua điền dã, bọn lính như bị gió thổi ngã rạp đều đồng loạt quỳ xuống.

“Thất bại không phải là kết thúc, gian khổ chỉ vừa mới bắt đầu, sau khi chiếm được ưu thế về quân sự, loài người tất nhiên mưu cầu thống trị về chính trị so với chúng ta, bọn họ muốn cướp đoạt đất đai chúng ta, nô dịch nhân dân chúng ta, tiêu diệt lịch sử chúng ta, văn vũ cùng truyền thống, mưu cầu từ căn bản đến đồng hóa Thần tộc vĩ đại, đem chúng ta biến thành nước chư hầu cùng tay sai làm cho tử tôn chúng ta biến thành quân đánh thuê cho loài người!

Các binh sĩ, các ngươi có người chết trận, có người may mắn còn tồn tại. Những ai chết trận, trẫm sẽ đưa các ngươi đi gặp Đại Ma thần, nói cho người, con dân của người đã anh dũng chiến đấu, không thẹn với uy danh vương quốc.

Những binh sĩ còn sống sót, các ngươi có nhiệm vụ gian nan và kiên cường hơn, nói cho con cháu chúng ta hiểu rõ chân tướng, nói cho bọn họ, trong lịch sử từng có một Ma thần vương quốc như vậy, con dân cần lao mà cứng cỏi, chiến sĩ kiêu dũng mà trung thành, hoàng đế cơ trí mà dũng cảm, diện tích quốc thổ rộng lớn, quân đội cường đại vô cùng! Đứng trước mặt vương quốc Ma thần cường đại, tất cả các đế quốc của loài người đều run rẩy!

Nói cho tử tôn của chúng ta biết, lời đồn thổi của loài người đều là nói dối, đứng trước Thần tộc chiến sĩ nhất trí đoàn kết, quân đội cường đại của loài người bất quá cũng chỉ như con gà con chó, bọn họ không thể đánh bại được... Lực trì thân!

Chúng ta sở dĩ thất bại cũng không phải là chúng ta chiến sĩ không đủ dũng cảm, không đủ ưu tú, nguyên nhân duy nhất là chúng ta không đủ đoàn kết, phản đồ hèn hạ bán đứng vương quốc chúng ta, mà loài người lại có được sự đoàn kết chưa từng có, chúng ta đã gặp phải quân đội cường đại nhất trong lịch sử loài người.

Quân đội Thần tộc từng giành được vô hạn thắng lợi, mặc dù cuối cùng đã thất bại, nhưng chúng ta đã làm rung động cả đại lục!



Chúng binh lính, hãy sống tiếp, hơn nữa nhớ kỹ, muốn vĩnh viễn chinh phục Thần tộc dân tộc vốn cường hãn như vậy là điều không thể, loài người tuyệt không thể thống trị được lâu. Cuối cùng có một ngày, tử tôn chúng ta sẽ giơ cao hoàng kim đại kỳ phất cờ trở lại! Mong sao bọn họ dũng cảm, kiên cường và có vận khí tốt hơn chúng ta!

Hãy làm cho bọn tử tôn nhớ kỹ lời ta tiên đoán, khi nào cờ xí hoàng kim sư tử này lần nữa lóe ra, hoàng tướng của chúng ta sẽ tái xuất!

Để bọn họ đời đời kiếp kiếp nhớ kỹ những lời này: ‘Ma thần vương quốc vạn tuế!’”.

“Ma thần vương quốc vạn tuế!”. Năm vạn người đồng thanh hô, tiếng hô rung động như lôi đình xé gió, vang vọng khắp nơi, áp đào tiếng oanh minh từ cuộc chiến phương xa truyền đến.

Lá cờ hoàng kim sư tử của vương quốc vốn tung bay trước chủ doanh bị hạ xuống, nhìn thấy cờ xí từ từ hạ xuống, binh lính đau lòng khóc thành tiếng, Hoàng Kim Sư Tử kỳ vô địch! Tượng trưng cho vương quốc cường đại cùng huy hoàng, rốt cục cũng phải hạ xuống sao?

Ma Thần Hoàng xếp dải cờ xí mềm mại bằng lụa lại, đưa cho Vân Thiển Tuyết: “Giao cái này cho Tạp Lan. Mặc dù hài tử này của trẫm không tài giỏi lắm, nhưng lúc này cũng chỉ có hắn mới chống giữ vương quốc”.

Đây không chỉ là chuyền giao một lá cờ, mà tượng trung cho việc đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho Tạp Lan, nhìn gương mặt Ma Thần Hoàng anh tuấn mà hòa ái, biết rõ quyết tâm dấn thân vào cuộc chiến định sẵn tử lộ của Bệ hạ, yết hầu căng lên như khối sắt, Vân Thiển Tuyết quỳ xuống, hắn ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói ra được: “Bệ hạ, xin cho Lôi Âu đại nhân đảm đương nhiệm vụ này, xin cho phép vi thần đi theo ngài cùng chiến đấu!”.

“Lôi Âu cùng cận vệ hành trình đi không nhanh, sẽ bị kị binh loài người đuổi theo. Vân, thời đại không còn như xưa nữa, những ngày tới vương quốc càng cần những chính trị gia biết đánh giá tình hình, xảo trá đa trí. Lôi Âu đơn thuần là võ sĩ, không thể phát huy được gì, chỉ càng khiến hắn buồn bực u sầu mà chết già trong cô đơn, chi bằng ban cho hắn lần huy hoàng cuối cùng”.

“Bệ hạ!”. Vân Thiển Tuyểt nước mắt như mưa, hắn kẹp chặt cờ xí cẩn thận cất vào trong túi áo bên người, hướng Ma Thần Hoàng kính cẩn dập đầu: “Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định đem cờ xí an toàn giao cho Tạp Lan điện hạ! Xin bệ hạ bảo trọng!”.

Ma Thần Hoàng mỉm cười nói: “Phụ trợ tốt Tạp Lan, nói với hắn, có nhiêu việc nên nghe lời muội muội của hắn”.

Đây là lần cuối cùng Vân Thiển Tuyết nhìn thấy Ma Thần Hoàng, nụ cười trong sáng của Ma Thần Hoàng vẫn lưu lại trong lòng hắn, một niểu hùng hùng vĩ tuyệt thế, cả đời vô địch, mặc dù cuối cùng gặp thất bại, nhưng nhớ tới ông ta vô luận là địch nhân hay bằng hữu, ai cũng không thể không thừa nhận ông ta là đấu sĩ kinh khủng nhất, cũng là vĩ đại nhất thời đại hoàng kim...

Sắc trời đã tối đen, cuộc thảm chiến vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt, dưới sức ép khổng lồ từ tập đoàn chiến đấu Tư Đặc Lâm, Văn Hà cùng Lưu Phong Sương, Ma tộc đã mất đi bất cứ hy vọng chiến thắng xa vời nào, Ma Thần Hoàng hạ lệnh bỏ lại hết thảy quân nhu, Ma tộc binh trên đường tháo lui phóng hỏa thiêu hủy đại doanh của chính mình, mục đích là ngăn trở sự truy kích sau lưng từ Lưu Phong quân, thiêu đốt đại doanh làm dấy lên ngọn lửa cao đến tận trời làm đỏ một phương, cách xa hơn hai mươi dặm cũng nhìn thấy.

Dưới ánh lửa đỏ bừng chiếu rọi, chiến dịch phá vòng vây của Ma tộc quân được bắt đầu, dưới sự chủ đạo của giáp thú binh mở đường, đám đông Ma tộc bộ binh, kị binh mãnh liệt đánh về phía trận địa Đông Quân.

Đây là trận chiến cuối cùng rồi, quân đoàn giáp thú một lần nữa đồng thanh hô vang, thanh âm ầm ầm như xé gió, Tử Xuyên Tú nhận được nghiêm lệnh từ Đông Nam quân bộ chỉ huy: “Viễn Đông quân cần phải kiên đến khi tăng viện đến, tuyệt không thể để cho Ma Thần Hoàng chạy thoát!”.

Một bên quyết ý thủ vững một bên là liều chết chạy trốn, đêm tàn khốc nhất, bãi đất Điệp Huyết trở thành tiêu điểm tranh đoạt của song phương. Ma tộc quân lấy tư thế quyết tử hoàn toàn không giống trước đây, mãnh phác đi lên, cùng phòng thủ bãi đất Tú Chữ Doanh triển khai vật lộn. Vì đang là ban đêm, máy bắn vũ khí viễn trình chỉ phát huy tác dụng rất nhỏ, hai quân cũng chỉ có thể dựa vào chém giết bằng đao kiếm đơn thuần.

Trong bóng đêm chiến đấu cùng giáp thú binh đang nóng lòng chạy trốn, đây là cơn ác mộng của Viễn Đông quân, trong ánh lửa đỏ như máu, thỉnh thoảng lóe ra thân ảnh bị giết, máu tươi phun ra, thân ảnh đang chạy trốn đột nhiên ngã xuống đất hò hét kinh hoàng không dứt bên tai, cuối cùng dũng sĩ phát ra tiếng gầm rú tuyệt vọng khắp bãi đất Điệp Huyết, những thi thể chết trận tại đất bằng phẳng chất thành một tòa núi nhỏ. Gần nửa giờ chiến đấu, Viễn Đông quân thương vong hơn năm ngàn người, bản thân quan chỉ huy trận địa La Kiệt bị một côn gõ cho hôn mê bất tỉnh, được bộ hạ khiêng khỏi trận địa, đội của hắn không ngăn cản được giáp thú mãnh liệt phía Ma tộc binh xông tới, trận địa tuyên cáo thất thủ.

Trong đêm kịch chiến liệt hỏa đầy trời, các nơi kịch liệt vang lên những tiếng tuyên cáo cảnh báo như xé gió. Viễn Đông quân bị thất thủ tại trận địa Điệp Huyết, để hở một lỗ hổng, từ lỗ hổng này, Ma tộc đại quân cấp tốc thông qua, hoảng loạn tìm cách thoát thân. Thống soái Viễn Đông quân bộ cố gắng lấp lỗ hổng này lại, Bạch Xuyên cùng Tử Xuyên Tú mang theo bộ đội tăng viện muốn đoạt lại trận địa Điệp Huyết, nhưng như vậy giống như dùng chai bia để hứng lấy cơn đại hồng thủy tuôn trào, căn bản không làm được gì, ba lần phản kích đều bị Ma tộc đẩy lui, để lại hàng đống thi hài, bộ đội giáp thú vững vàng khống chế được trận địa này, mở đường cho Ma tộc đại quân lui về sau.

Hết lần này đến lần khác phản công thất bại, cuối cùng Tử Xuyên Tú rốt cục chán nản nhận ra, sĩ khí cùng thể lực đều bị suy yếu nghiêm trọng. Hôm nay, Viễn Đông quân đứng ở điểm thấp nhất, không có khả năng ngăn chặn được bộ đội Ma tộc tinh nhuệ đang nóng lòng chạy trốn.

“Quân đoàn Ma Thần Hoàng đã đột phá phòng tuyến ta, phá vòng vây hướng đông! Cần tăng viện ngay!”.

Sứ giả phái đi cầu viện Tư Đặc Lâm đã ra rồi, nhưng trước khi tăng viện đến, Tử Xuyên Tú cũng không nhàn rỗi, hắn phát hiện Ma kỳ quân hành động mặc dù hỗn loạn nhưng vẫn có thể nhìn ra trật tự, Ma tộc binh mã đang tháo lui phân chia rõ ràng thành hai bộ, bộ thứ nhất là đệ tam quân Ma tộc binh bình thường, dưới sự thống lĩnh của các quan quân, bọn họ chạy nước kiệu xông lên trước nhưng không dừng lại chút nào. Một bộ khác là cận vệ hành trình binh mã lấy giáp thú làm chủ, bộ phận binh mã này đi sau đại quân, lợi dụng các loại địa hình mà chống cự, tận dụng mọi khả năng cản trở binh mã loài người truy kích.

Suy tư một lát Tư Xuyên Tú lập tức hiểu được: “Bởi vì chạy không nhanh, cho nên bọn giáp thú bị lưu lại để phong tỏa đội cảm tử sao?”. Hắn rất tự nhiên đoán ra, Ma Thần Hoàng nhất định là ở tại đạo quân thứ ba đang tháo lui.

Hắn hạ lệnh: “Không cần lo bọn giáp thú này, bọn họ không chạy thoát được đâu! Truy đuổi quân thứ ba, Ma Thần Hoàng ở ngay phía trước!”.

Trong đêm tối nơi binh hoang mã loạn hỗn tạp, Viễn Đông quân được tổ chức theo hệ thống hoàn toàn bị đánh cho rỗi loạn, có bộ bị đánh tan, có bộ bị tiêu diệt, đại đa số bộ đội đều đã sụt giảm số lượng thảm trọng cùng nhiều thương vong. Bị Ma tộc xông lên đánh cho tan tành, những truyền lệnh binh muốn truyền tin đi các đơn vị bộ đội khác hầu như đều không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.

Tử Xuyên Tú đối bên người cảnh vệ các hạ lệnh nói: “Hô đi, hô thật to!”, những binh lính nghe thấy liền hô theo: “Quang Minh Vương có lệnh, không cần biết sống chết, bắt được Ma Thần Hoàng, tiền thưởng năm trăm vạn...”.

Trong đêm tối, tiếng hô xé gió vang lên: “Ma Thần Hoàng ở phía trước! Bắt lấy hắn!”.

Một truyền mười, mười truyền trăm, trong đêm tối càng lúc càng nhiêu bộ đội cùng hô quát: “Bắt được Ma Thần Hoàng, tiền thưởng năm trăm vạn!”.

Hô tiếng xé gió càng lúc càng lớn, cuối cùng trở thành đinh tai nhức óc, người người càng cuồng nhiệt hô quát, tinh nhãn đỏ ngầu, đây không chỉ vì bị tiền thưởng năm trăm vạn kích động, mà còn vì tiếng hô xé gió mang theo một thông điêp trọng yếu tin tức, mang theo tín hiệu thắng lợi! Ngươi xem, Quang Minh Vương nâng phần thưởng với thủ cấp của Ma Thần Hoàng, như vậy khẳng định chúng ta sắp chiến thắng rồi!

Thiếu q23-4-3...

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Xuyên Tam Kiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook