Tử Xuyên Tam Kiệt

Quyển 16 - Chương 2: Tử Xuyên độc lựu (Khối u của Tử Xuyên)

Lão Trư

30/03/2013

Ngày 24 tháng 12 năm 783, chạng vạng, Tây nam quốc cảnh Tử Xuyên gia.

Lâm Duệ rất ân cần tiễn Tử Xuyên Tú một đoạn đường dài, mãi đến khi phía trước xuất hiện Ưng kì của Tử Xuyên gia.

Trước khi cáo biệt, hai người đều xin lỗi lẫn nhau, hối lỗi vì sự không may lần này, biểu thị sự kiện lần này là ngoài ý liệu, tuyệt không ảnh hưởng đến tình hữu nghị sâu sắc giữa hai người và giữa hai quốc gia.

Trong sắc hoàng hôn, vẫy tay tạm biệt Lâm Duệ, quay lại lãnh địa Lâm gia trong bóng chiều nhập nhoạng, Tử Xuyên Tú áp chế hồi hộp trong lòng, bước trên lãnh thổ tổ quốc, gã có cảm giác an toàn, giống như lãng tử phiêu bạc quay về nhà.

Sự tiễn biệt trên biên cảnh đó đã kinh động đến trạm gác biên phòng Tử Xuyên gia, nhìn thấy Tử Xuyên Tú được phía kia long trọng đưa tiễn sang, Biên phòng quân cũng không dám lề mề, quân quan kính lễ với Tử Xuyên Tú: "Tiên sinh, mời ngài xuất trình chứng kiện".

Tử Xuyên Tú thò tay vào túi mò mò, đột nhiên phát giác cái túi trống rỗng: lúc nãy va chạm với Lâm gia quân, chứng kiện không biết đã rớt đâu rồi.

"Ta làm mất chứng kiện rồi. Ta là thống lĩnh Tử Xuyên Tú của Hắc kì quân".

Nếu không phải khí độ bình thản trấn định như không của Tử Xuyên Tú, lại thêm phía bên kia long trọng tiễn gã, quân quan đó nói không chừng đã cười phá lên: "Ngài...ngài không phải là nói đùa chứ?"

"Dĩ nhiên không đùa".

Quân quan chăm chú quan sát Tử Xuyên Tú, nhíu nhíu mày: "Ách, vị tiên sinh này, ngài không có chứng kiện, chúng tôi cũng chưa thấy qua hình dạng thống lĩnh đại nhân, cái này làm khó chúng tôi rồi".

Tử Xuyên Tú ngẩn ra: "Chẳng lẽ các người không có ai từng thấy qua ta sao?"

"Rất xin lỗi, cấp bậc chúng tôi quá thấp, không có tư cách gặp trực tiếp thống lĩnh".

"Thì ra vậy, kêu tổng đốc hành tỉnh các ngươi đến đây, hắn chắc đã gặp ta rồi".

Đám quan binh đưa mắt nhìn nhau, tổng đốc hành tỉnh là tướng lĩnh quản lý trên vạn trú quân, đối với bọn họ mà nói, đó chính là đại nhân vật! Tùy tiện mời tổng đốc qua đây, vạn nhất người này không phải là thống lĩnh, quấy rầy tổng đốc đại nhân, bọn họ há không phải xui xẻo?

Đám binh lính nhỏ giọng xì xào bàn tán một hồi, cuối cùng quân quan đó nói với Tử Xuyên Tú: "Đại nhân, chúng tôi trước hết báo cáo lên cấp trên, để cấp trên đến giải quyết, như vậy được không?"

"Cấp trên của các người là ai?"

"Cấp trên của chúng tôi là Ngõa Lâm biên phòng trị bộ thiếu, cấp trên nữa là Ngõa Lâm trú quân tham mưu bộ, trên nữa mới đến tổng đốc hành tỉnh..."

Tử Xuyên Tú nhíu mày, nhưng nhìn bộ dạng căng thẳng lo lắng của đám biên phòng quân, gã không nỡ làm khó bọn họ. Gã gật đầu hỏi: "Cũng chỉ đành như thế! Ngươi tên gì? Quan hàm gì?"

"Hạ quan Âu Lộ, quan hàm Tiểu kì".

Tiểu kì quân quan sao lại chỉ làm chỉ huy một trạm gác? Tử Xuyên Tú hơi kinh ngạc nhưng không có truy vấn: "Ậu Lộ tiểu kì, có gì ăn không đem qua đây. Còn nữa, chuẩn bị cho ta một cái giường tạm, đêm nay ta sẽ ngủ ở chỗ các người".

Lúc sẩm tối thì mấy quân nhân đi săn trở về, trên tay xách hai con thỏ rừng, kẻ lột da, kẻ nhóm lửa bắt nồi. Ngoài song cửa là khung cảnh núi rừng hoang dã hắc ám tịch liêu, rừng cây chập chùng xa xa, trong góc nhà có một bếp lửa, vừa chiếu sáng vừa sưởi ấm, ánh lửa bập bùng, hai mươi mấy quân nhân ngồi quanh dùng cơm tối.

Bữa ăn chỉ có cơm trắng và rau, phần lớn thịt thỏ là dành cho Tử Xuyên Tú.

Tử Xuyên Tú và mấy đũa cơm, thịt thỏ vì không có tẩm hương vị toát lên mùi hơi khó ăn, gã thuận miệng hỏi: "Bình thường mọi người đều ăn thế này à? Ăn rau không thì không được, binh sĩ không ăn thịt không có sức, ăn uống không nên quá đơn giản thế này".

Âu Lộ cười khổ không lên tiếng, có binh sĩ nhịn không được đáp: "Đại nhân, rau xanh đã là món ngon của chúng tôi, hôm nay có khách nhân, chúng tôi mới đặc biệt hái rau thêm món, bình thường chúng tôi không có xa xỉ như thế đâu".

"Thế này mà là xa xỉ?" Tử Xuyên Tú giật mình, gã nghĩ đến tửu điếm tân quán trong những buổi tiệc thịnh soạn ở Đán nhã và Đế đô, giai hào mĩ tửu chất như núi, thức ăn thừa mứa đem đổ cho chó.

Bản thân cao cao tại thượng có cuộc sống sung sướng, còn những biên phòng quân này, trồng rau, săn bắn, chẻ củi, cởi quân phục ra lập tức biến thành nông dân. So với kẻ đương quyền xa hoa hủ hóa, những sĩ binh này chính là đối lập, bọn họ chất phát và trung thành, bọn họ mới là người bảo vệ chân chính cho biên cương bao la của Tử Xuyên gia, bọn họ là những anh hùng vô danh.

"Không đúng, trong chuyện này có điểm không đúng!" Tử Xuyên Tú đột nhiên nhớ lại, Phổ Hân và Ngõa Đức đều có báo cáo với gã, mỗi sĩ binh phổ thông của quân đội gia tộc đều có tiêu chuẩn dinh dưỡng là năm đồng bạc mỗi tuần, quân quan là mười đồng bạc, mà Hắc kì quân bởi vì đóng ở địa phương giàu có nên cấp cho quân quan mỗi tuần mười lăm đồng bạc. Như thế mỗi binh sĩ một tháng tiền ăn là hai mươi đồng, thêm tiền lương mỗi tháng mười đồng, làm sao chỉ phải ăn cơm với rau thế này chứ?

Gã hỏi binh sĩ đó: "Các người mỗi tháng lãnh được bao nhiêu tiền ăn?"

"Khải bẩm đại nhân, tiền ăn mỗi tháng của chúng tôi chỉ có hai đồng bạc".

Tử Xuyên Tú kìm lửa giận, lại hỏi: "Vậy mỗi tháng ngươi lãnh được bao nhiêu tiền?"

"Mỗi tháng tôi lãnh được hai đồng bạc".

"Toàn bộ?"

"Đúng, đúng vậy, là toàn bộ!"

Ầm một tiếng, Tử Xuyên Tú phẫn nộ đập lên bàn, nồi cơm đặt trên bàn nảy lên rớt xuống kêu đông đông điếc tai, gã trừng mắt nhìn tên quân quan: "Lại cắt xén nhiều như thế! Ngươi quá tham lam rồi!"

Âu Lộ vội phân biện: "Đại nhân, chuyện không liên quan đến tôi! Tôi một hào cũng không cắt xén, ở trên phát bao nhiêu, tôi đều phát lại toàn bộ cho mọi người!"

Đám sĩ binh cũng nói: "Đại nhân, Âu Lộ trưởng quân không phải hạng người đó, tiền của anh ta cũng bị cắt xén bớt".

Tử Xuyên Tú mới biết vừa nghi oan cho người tốt, vội hỏi: "Ngươi có biết là kẻ nào cắt xén tiền của các ngươi không?"

Âu Lộ do dự một lúc, nhỏ giọng đáp: "Hạ quan không rõ".

Tử Xuyên Tú hiểu rồi, y không phải không biết, y là biết mà không dám nói. Ở trước mặt của nhiều binh sĩ, Tử Xuyên Tú cũng không tiện ép y, gật đầu nói: "Ra thế. Lúc này không còn sớm, mọi người đều đi nghỉ đi".

Nằm trên giường, Tử Xuyên Tú suy nghĩ miên man.

So với quan viên địa phương, đãi ngộ của quân quan thấp hơn nhiều, chỉ có dựa vào tiền lương và hư báo binh viên để kiếm thêm, dần dần kiểu ăn tiền đó đã thành quán lệ trong quân đội, Tử Xuyên Tú biết rõ, nhưng chỉ cần không quá phận thì gã cũng không truy cứu.

Thông thường, ăn chặn từ ba đến năm phần trăm là quán lệ. Nhưng ăn chặn như ở Ngõa Lâm lên đến hơn chín mươi phần trăm thì đó là hành vi hút máu. Nếu không phải bản thân chứng kiến tận mắt, Tử Xuyên Tú tuyệt đối không dám tin, gã cảm thấy rất kì quái, tại sao đến giờ mà bộ đội còn chưa binh biến!

Tử Xuyên Tú ghi chú vào trong sổ nhật kí: "Nhất định phải tra ra con quỷ hút máu này, thu thập nó!"

Vốn cho rằng phải sáng mai mới có quân quan cao cấp đến, nhưng hành động của trú quân Ngõa Luân nhanh ngoài ý liệu, đại khái khoảng 11 giờ đêm, bên ngoài có tiếng xe ngựa lộc cộc và tiếng giày quân nhân giậm xuống đất.

Lính canh của Biên phòng quân hỏi lớn: "Tổng đốc đại nhân khỏe! Kính chào ngài!"

"À, người đó ở đâu?" Một giọng nam trầm ấm vang lên, Tử Xuyên Tú lập tức tỉnh táo, gã đã nghe ra, bản thân đã quên mất tổng đốc Ngõa Lâm hành tỉnh chính là Mã Duy!

Dưới sự bao bọc của đám thân binh cầm đuốc, Mã Duy bước thẳng tới, lạnh lùng nhìn Âu Lộ tiểu kì: "Nghe nói có người mạo danh Tú Xuyên thống lĩnh ở nơi này?"

Âu Lộ tiểu kì căng thẳng hồi đáp: "Đúng thế! Ông ấy đang nghỉ ngơi, đại nhân có muốn vào xem không?"

"Lôi cái tên lừa gạt đó ra cho ta!"

"Không cần phiền, ta tự ra được rồi". Theo tiếng nói, Tử Xuyên Tú cũng mở cửa xuất hiện.

Nhìn thấy Tử Xuyên Tú, Mã Duy chấn kinh há hốc miệng: "Ngài sao"

Hắn lập tức tỉnh ngộ, nghiêm trang hành lễ: "Thống lĩnh đại nhân khỏe! Không biết đại nhân giá đáo, không nghênh đón từ xa, thỉnh đại nhân thứ tội!"

Tử Xuyên Tú xua tay: "Mã Duy các hạ bất tất khách khí. Ta đến cũng không có báo cho ngươi, ngươi có tội gì chứ?"

"Vâng! Không biết đại nhân quang lâm hành tỉnh tôi có gì không? Có chỗ nào cần hạ quan ra sức hay không?"

"Ta là tùy hứng đi chơi thôi, vốn không muốn kinh động các ngươi, nhưng vì chứng kiện bị mất nên bị Biên phòng quân giữ lại, bất đắc dĩ kinh động đến ngươi. Quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, ta cũng rất áy náy".

"Tùy hứng đi chơi?" Mã Duy ngẩn đầu, nhíu mày híp mắt, nhãn quang thoáng qua nét hoài nghi.

Đột nhiên, hắn xoay người tát Âu Lộ tiểu kì một cái rất mạnh, động tác nhanh và bất ngờ khiến Tử Xuyên Tú không kịp ngăn cản.



"Hỗn trướng! Ngu ngốc không có mắt!" Mã Duy lại tát một cái, hung hăng đạp một cú vào bụng khiến Âu Lộ bật té: "Cả thống lĩnh đại nhân cũng dám giữ! Muốn tạo phản sao? Đồ ngu! Đánh chết nó đi!"

Đám thân binh hùa theo: "Vâng!" Có mấy tên bước tới kéo Âu Lộ ra ngoài, trên đất lưu lại vết máu.

Trên mặt chúng quân binh xung quanh đều lộ xuất biểu tình bất nhẫn và hoảng sợ, có người đưa mắt cầu khẩn Tử Xuyên Tú.

Sự tình phát sinh quá đột ngột, Tử Xuyên Tú không dám tin vào mắt mình, lúc này gã mới phản ứng, quát: "Đủ rồi! Dừng tay!"

"Vâng, đại nhân". Mã Duy quát đám thân binh: "Ngừng tay, lui lại đi!"

Hắn lập tức ra lệnh, hai tay chùi lên quân khố, gương mặt tươi cười. Tử Xuyên Tú không dám tin vào mắt, gã còn chưa từng gặp qua gương mặt nào biến đổi nhanh như thế, vừa mới cung thuận biến thành hung tàn, nháy mắt, lại từ hung tàn trở lại bộ dạng ngoan ngoãn dễ coi.

Ánh mắt của gã đụng phải ánh mắt của Mã Duy, tức khắc, gã cảm nhận được sự bạo tàn trong mắt hắn. Tử Xuyên Tú không rét mà run: Tên gia hỏa này là tên ác ôn hung tàn cực độ!

Gã chậm rãi nói: "Mã Duy trưởng quan, Biên phòng quân nhân là hành sự theo luật, người sai là ta, ta không nên đánh mất chứng kiến".

"Vâng! Thống lĩnh đại nhân khoan dung đại lượng, các ngươi còn không đa tạ đại nhân?"

Bốn phía vang lên tiếng đa tạ không đều, Tử Xuyên Tú nhớ đến một chuyện: "Mã Duy các hạ, những quân nhân này vô tội, bất quá có một tên tham ác cần phải trừng trị".

"Không biết kẻ đó là ai? Xin đại nhân nói tên hắn, tôi sẽ xử hắn!"

"Mã Duy các hạ phải thẩm tra quan phụ trách quân nhu. Vừa rồi ta ăn cơm với biên phòng quân, thức ăn của bọn họ không có! Âu Lộ, dẫn ta đi đến chỗ trữ lương thực của các ngươi".

Tháo miệng một cái túi lớn ra, bên trong bốc lên một mùi ẩm mốc khó ngửi, Tử Xuyên Tú đau lòng nói: "Lương thực thế này làm thế nào lại cung ứng cho sĩ binh của ta!"

Mã Duy sắc mặt thâm trầm sai tùy tùng: "Lập tức lôi cổ Quân nhu quan đến Quân pháp xứ!"

Từ Xuyên Tú tán thưởng: "Rất tốt. Còn nữa, cấp phát số tiền đã bị cắt xén cho họ. Mã Duy trưởng quan, bộ đội biên phòng là tuyến đầu thủ vệ quốc gia, chúng ta không thể ngược đãi bọn họ!"

"Đại nhân, hạ quan minh bạch! Hạ quan lập tức bắt Tài vụ quan. Đại nhân, đêm đã rất khuya, mấy việc này để sáng mai xử lý. Đại nhân, ngài mệt mỏi cả ngày, nơi này đơn sơ làm sao nghỉ ngơi chứ? Mời ngài đến Ngõa Lâm thị khu, hoặc tìm một biệt thự gần đây để ngài nghỉ ngơi".

Tử Xuyên Tú đang định đáp ứng, đột nhiên gã rùng mình, liền cải biến chủ ý: "Không phiền ngươi. Vừa rồi ta đã ngủ được một chút, nơi này nghỉ ngơi cũng tốt".

Mã Duy rất nhiệt tình mời mọc mấy lần, nhưng Tử Xuyên Tú vẫn kiên quyết, hắn chỉ đành thôi, ghé sát tai Tử Xuyên Tú nói: "Đại nhân, có thể nói chuyện riêng không?"

Đám tùy tùng ngoan ngoãn ra ngoài, trong nhà chỉ còn hai người, Mã Duy cung kính nói: "Hôm qua tôi mới từ Đán nhã quay về, có sự tình muốn thương nghị với đại nhân, chỉ là Phổ Hân và Văn Hà các hạ nói đại nhân không khỏe không tiếp khách, không ngờ đại nhân lại đến chỗ tôi, thật là bất ngờ, bất ngờ..."

Tử Xuyên Tú ngắt lời: "Ngươi đến Đán nhã tìm ta có chuyện gì?"

"Đại nhân, lần trước ngài quên cái này ở chỗ gia huynh, gia huynh kêu tôi đưa cho ngài".

Mã Duy lấy ra một phong thư, Tử Xuyên Tú mỉm cười, không nhận, nói: "Chuyện này từ từ. Bên phía Viễn Đông còn đánh trận, ta lại đang ở cách xa Viễn Đông, nhất thời cũng không chỉ đạo được, vô công bất thụ lộc, Mã Duy các hạ cứ giữ đi".

Tử Xuyên Tú từ chối, Mã Duy đành thu lại. Hắn không chút ngại ngùng, tươi cười nói: "Đã như thế, tiền này hạ quan tạm giữ cho ngài. Đêm khuya rồi, hạ quan không quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi, chúc đại nhân ngủ ngon, tạm biệt!"

"Tổng đốc đại nhân về nghỉ đi".

Mã Duy lên xe ngựa, gần trăm kị binh tùy tùng cũng lên đường theo, vó ngựa tung bụi dần dần khuất bóng.

Nhìn theo Mã Duy rời đi, Tử Xuyên Tú cảm giác nhẹ nhõm. Ở địa bàn của hắn, khí chất của Mã Duy hoàn toàn bất đồng với lúc hắn ở Đán nhã.

So với bộ dạng tên quan quan trung cấp cẩn thận dè dặt ở Đán nhã, Mã Duy vừa rồi biểu lộ phong thái ngang tàng kiêu hoành, tạo áp lực vô hình lên Tử Xuyên Tú.

"Lại ngang ngược đánh người ở trươc mặt ta? Khốn kiếp, thằng khốn này đúng là muốn làm thổ hoàng đế mà!" Tử Xuyên Tú lẩm bẩm chửi.

Gã chuyển thân đi, bỗng nhiên đám sĩ binh Biên phòng quân đồng loạt quỳ xuống đất.

"Các người sao lại làm như thế! Mau đứng lên!"

Âu Lộ tiểu kì được hai sĩ binh đỡ đứng lên, y rơi lệ nói: "Cảm tạ ơn cứu mạng của đại nhân! Nếu không phải đại nhân ra mặt, tôi hôm nay chắc mất mạng rồi!"

"Mã Duy trưởng quan tính tình nóng nảy, bất quá không đến nỗi lấy mạng người chứ? Gia tộc dù sao còn có vương pháp".

"Đại nhân, ở Ngõa Lâm hành tỉnh, lời của tổng đốc chính là vương pháp! Hôm nay nếu không phải đại nhân ở đây, tôi chắc bị đám thuộc hạ của tổng đốc đánh chết như chó hoang!"

"Không thể nào?"

"Đúng là vậy!" Các sĩ binh chen lời: "Cách đây hơn tháng, Nam phó kì bổn do Biên phòng trị bộ thiếu điều đến không biết sự lợi hại của tổng đốc, khiếu nại tranh cãi với tổng đốc, kết quả bị tổng đốc đại nhân sai người dùng loạn côn đánh chết!"

"Bởi vì Mã tổng đốc cắt xén tiền của chúng tôi quá nhiều, chúng tôi lúc trước có chọn đội sĩ binh đại biểu đi đầu tố với tổng bộ quân đoàn ở Đán nhã, cuối cùng đám đại biểu đều bị bắt trở về, đang sống sờ sờ liền bị đánh chết!"

"Không cần nói đến đám tiểu binh chúng tôi, cả cấp quan ngang với tổng đốc như tỉnh trưởng hành tỉnh, Mã Duy tổng đốc cũng nói đánh là đánh, không hề khách khí! Tháng trước, vì Mã gia chèn ép nông dân thuê ruộng, tỉnh trưởng có nói vài câu công đạo, hôm đó trú quân ở Ngõa Lâm hung hăng xông vào tỉnh trưởng phủ lôi tỉnh trưởng ra đánh một trận, nhẹ nhàng như đánh một con chó vậy!"

Nghe đám sĩ binh tố cáo sự bạo hành của Mã Duy, Tử Xuyên Tú chấn kinh dị thường, Mã gia hoành hành ở Ngõa Lâm hành tỉnh đã bá đạo đến cực độ, có vài sự tình cho dù đám sĩ binh thề thốt bảo đảm mà gã không dám tin: "Không thể à! Tỉnh trưởng là quan viên ngang cấp với tổng đốc, không, ở tây nam thì tỉnh trưởng còn cao hơn một bậc, Mã Duy sáo dám gây chuyện như thế! Công nhiên vũ nhục thượng cấp là tử tội, cho dù hắn dám, bộ hạ của hắn sao dám chấp hành mệnh lệnh như thế?"

"Đại nhân ngài có biết lai lịch của đệ tam thập ngũ bộ binh sư không?"

"Một bộ binh sư thuộc Hắc kì quân, có gì đặc biệt sao?"

"Đại nhân, như vậy ngài chưa biết rồi! Khi gia tộc thu biên lính đánh thuê của Mã gia, không biết là thế nào, lính đánh thuê của Mã gia vẫn lưu lại ở Ngõa Lâm, mà Mã Duy lại trở thành tổng đốc và sư đoàn trưởng! Đệ tam thập ngũ sư toàn là bè đảng trung thành với Mã gia, chỉ sợ Mã Duy kêu làm phản thì bọn chúng cũng chấp hành, khắp cả hành tỉnh Ngõa Lâm đều là một tay Mã gia che trời".

Tử Xuyên Tú lại một lần nữa thất kinh không biết nói gì. Quân vụ xứ thu biên tư binh quý tộc nhập vào quân chính quy, đương thời Tử Xuyên Tú còn ở Viễn Đông, không rõ tình tiết sự vụ này, nhưng nhất quán trước giờ, vì tránh khuynh hướng địa phương hóa quân đội, bộ đội chinh tập không thể đóng ở bổn thổ, đây là thiết luật bất thành văn trong quân đội.

Mã gia đúng là thần thông quảng đại, lại giữ được tư binh của mình đóng lại Ngõa Lâm, thế là gia tộc phải tốn tiền trả lương cho lính đánh thuê của Mã gia. Vì để đạt mục đích, Mã gia rốt cuộc đã mua chuộc bao nhiêu quan viên cao cấp trong quân đội đây?

Tử Xuyên Tú đột nhiên có một ý nghĩ, toàn thân gã như rơi vào hố băng: hành động thu biên trước giờ đều do Quân vụ xứ chủ trì, quân hàm Kì bổn của Mã Duy là tiếp nhận từ Tư Đặc Lâm, Tư Đặc Lâm có dính dáng gì đến vụ này không? Y có biết sự thật của chuyện này không?

Gã lắc mạnh đầu, nỗ lực vứt ý nghĩ đó ra khỏi não, nhìn sang Âu Lộ, hỏi: "Còn ngươi?"

Âu Lộ hiểu ý của Tử Xuyên Tú: "Đại nhân, chúng tôi đều không phải là hệ phái của Mã Duy. Trước khi Mã Duy làm tổng đốc, chúng tôi là quan binh của Ngõa Lâm hành tỉnh, Mã Duy vừa nhậm chức lập tức tống chúng tôi ra biên cảnh trấn thủ biên cương, đem bộ đội thân tín của hắn chuyển thành trú quân đóng trong thành".

"Hắn vì sao làm thế?"

"Đại nhân, lính đánh thuê của Mã gia vốn là ác ôn và lưu manh địa phương, quấy nhiễu bách tính, làm đủ chuyện ác, cảnh sát Trị bộ thiếu không dám quản bọn chúng, lão bách tính chỉ biết cầu cứu trú quân chúng tôi, chúng tôi ba ngày là đụng độ chúng hai lần, kết cừu rất sâu. Khi Mã Duy đắc thế, hắn tự nhiên muốn báo phục chúng tôi, muốn xử lý chúng tôi chỉ là chuyện nhỏ. Mã Duy thường kiếm cớ, hoa ngôn nói trú quân vô năng phải trừng trị nghiêm khắc, nhẹ thì đánh một trận, nặng thì đánh đến chết, lại báo lên trên là bệnh vong, căn bản chẳng ai quan tâm!"

Một sĩ binh chen lời: "Ai cũng nhìn ra, ở lại Ngõa Lâm là chờ chết, rất nhiều quân binh tìm cách được điều đi, điều không được thì làm liều bỏ trốn!"

Âu Lộ gật đầu liên tục: "Nhưng chạy cũng vô dụng. Vô luận là chạy đến đâu, chỉ cần tổng đốc phủ Ngõa Lâm phát một Tập nã hàm đào binh, Giám sát thính ở nơi đó lập tức bắt những kẻ bỏ chạy tống hồi Ngõa Lâm, lúc đó tội danh đào binh chính là tử tội. Đại nhân, tánh mạng của binh lính chẳng đáng một xu, chết cũng chết rồi, chúng tôi chỉ thương cho lão bách tính Ngõa Lâm, Mã gia một tay che trời, che hết ánh sáng a! Sau cải biên, có thân phận của chính quy quân, Mã gia càng hành sự ngang ngược. Các ngành nghề đều có bàn tay của Mã gia thọc vào, quy định phải đóng tiền bảo an, cả ăn xin cũng không ngoại lệ, nếu không nghe lời, vậy thì đơn giản chỉ cho quân lính đến càn quét là xong!"

Mọi người còn nói rất nhiều nhưng Tử Xuyên Tú đã không còn tập trung nghe, gã đang nhớ đến câu nói của Đế Lâm: "Mã thị gia tộc là một khối u trong thân thể quốc gia!" Lúc này gã mới lĩnh hội sâu sắc câu nói đó.

Đế Lâm đã báo cho gã biết Mã gia là một tập đoàn hắc bang lớn nhất ở tây nam địa khu, nhưng lĩnh hội khi nghe nói với lĩnh hội khi đối diện với sự thật lại cách nhau rất xa, gã lúc này biết rõ, Mã thị gia tộc chính là thổ hoàng đế ở tây nam địa khu!

Vị hoa hoa công tử nổi danh trong tầng lớp thượng lưu Đế đô, kẻ bộ hạ cung thuận hữu lễ ở trước mặt gã, kẻ theo đuổi thâm tình với Tử Xuyên Trữ, chân diện mục của hắn lại là hung tàn như thế, không hề thua kém ma tộc, không, so ra còn ngoan độc hơn cả ma tộc! Ma tộc chí ít không thể ngụy trang bản thân, không biết sử dụng hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc người khác, không dùng kim tiền mua chuộc cao quan!

Có kẻ ác ôn như thế giữ vị trí cao, đó chính là tai nạn của người chính trực.

Gã nhìn qua từng khuôn mặt binh sĩ xung quanh, nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng của bọn họ, Tử Xuyên Tú cảm động: bọn họ chỉ là những quan binh phổ thông, chức quyền không có, nhưng đối diện với thế lực gian ác hoành hành bất pháp, cho dù bản thân hay Đế Lâm cũng phải dùng cách uyển chuyển hòa hoãn ứng phó, những nhân vật nhỏ bé này lại chẳng nề hà khổ cực, quyết không hòa mình với bọn chúng, đây mới là dũng khí chân chính!

Gã thầm hạ quyết tâm, về Đán nhã sẽ đem vấn đề của đệ tam thập ngũ sư ra giải quyết. Gã đã vạch sơ một kế hoạch: trước tiên điều Mã Duy rời khỏi đệ tam thập ngũ sư, kế đó là thay đổi đệ tam thập ngũ sư, giải tán và thay máu, thay đổi toàn bộ quân quan trung tầng, lấy binh viên của dự bị dịch bổ sung số lượng thiếu hụt. Tịnh không phải chỉ có Mã Duy mới biết dùng thủ đoạn, luận bàn tâm kế, Tử Xuyên Tú không hề thua hắn, phải im ìm giải bỏ vũ lực của Mã gia, khiến Mã Duy có khổ cũng không nói được.

"Mọi người ủy khuất rồi!" Tử Xuyên Tú trầm ổn nói: "Đối với những chuyện phát sinh ở đây, gia tộc tuyệt đối không thể làm ngơ. Các vị không hổ là quân nhân trung thành của gia tộc. Ta bảo đảm với các vị: phàm kẻ tác ác sẽ không có kết cục tốt, xin mọi người đừng mất lòng tin với gia tộc!"



Âu Lộ kích động nói: "Thống lĩnh đại nhân, chúng tôi chịu khổ cũng chỉ là chờ câu nói này của ngài. Đại nhân, chúng tôi đều là lão binh, bán mạng cho Tử Xuyên gia, chúng tôi tin gia tộc quyết không để cho những kẻ như Mã Duy tồn tại".

"Nhỏ tiếng chút, không nên để người ngoài nghe được".

"Đại nhân, ngài yên tâm đi! Nơi hoang giao dã lĩnh này, người của Mã Duy đã đi rồi, không thể có người nghe được".

"Chuyện này phải chú ý bảo mật".

"Xin đại nhân yên tâm, chúng tôi tuyệt đối thủ khẩu như bình!" Âu Lộ hỏi: "Đại nhân, ngài sẽ hành động đối phó với Mã gia chứ?"

Tử Xuyên Tú cười cười. Đột nhiên, gã đứng phắt dậy, hỏi Âu Lộ: "Ngươi vừa nói cái gì?"

"Tôi nói, chúng tôi tuyệt đối thủ khẩu như bình..."

"Không phải, câu trước!"

"Tôi nói bên ngoài không có người, bên ngoài là hoang sơn dã lĩnh".

Tử Xuyên Tú vỗ đùi: "Chính là câu này!"

Từ khi Mã Duy li khai, Tử Xuyên Tú cứ có cảm giác thiếu sót gì đấy, trong đầu luôn có ý nghĩ cảnh cáo: nguy cơ đang đâu đây! Câu nói của Âu Lộ đã nhắc nhở gã: "Bên ngoài không có người! Bên ngoài không có người!" Đã biết gã đến Ngõa Lâm, chỗ này là hoang sơn dã lĩnh, Mã Duy sao có thể không lưu cảnh vệ bảo vệ cho gã, đây là lễ tiết cơ bản nhất của thuộc hạ, hà cớ gì hắn lại dẫn hết người của hắn đi?"

"Có chuyện bất thường!" Tử Xuyên Tú lẩm nhẩm nói.

Âu Lộ không nghe rõ, hỏi: "Đại nhân, ngài nói gì thế?"

"Âu Lộ, nếu như trạm gác bị công kích, bộ đội tăng viện ở gần nhất là chi nào?"

"Là đệ nhị đoàn của đệ tam thập ngũ sư, bọn chúng là hệ bộ đội của Mã Duy tổng đốc".

"Gần đây liệu có chi bộ đội nào không thuộc sự chỉ huy của Mã Duy không? Giám sát thính có hiến binh đóng ở Ngõa Lâm không?"

Âu Lộ lắc đầu: "Không có, toàn bộ vũ trang bộ đội đều do một tay Mã Duy chỉ huy, hành tỉnh chúng tôi cũng không có hiến binh bộ đội trú trát, bộ đội Trị bộ thiếu tuy không phải là thân tín của Mã Duy, nhưng bọn họ cũng phải nghe theo lệnh của tổng đốc".

Tử Xuyên Tú lẩm nhẩm: "Quả nhiên như thế! Mã Duy đúng là một tay che trời!"

"Đại nhân?"

"Âu Lộ, cả ngươi cũng nghĩ ra ta sẽ hành động đối phó với Mã gia, Mã Duy sao lại ngồi yên chờ ta đến xử lý chứ?"

Các quân nhân đưa mắt nhìn nhau, Âu Lộ run giọng nói: "Chẳng lẽ, Mã Duy tổng đốc lại dám..."

"Ta nghĩ là hắn dám" Nhớ lại nhãn thần điên cuồng của Mã Duy khi nãy, Tử Xuyên Tú nói: "Người này không thể dùng lẽ thường mà xét, người của Mã gia đều có khuynh hướng bạo động mạo hiểm. Sự tình cắt xén quân lương bại lộ, thay vì ngồi chờ chết, Mã Duy nhất định sẽ lựa chọn liều mạng với ta đêm nay. Chúng ta liệu có thể còn thấy bình minh ngày mai hay không còn chưa biết được".

Đám quân nhân đứng phắt dậy, Âu Lộ kiên quyết nói: "Đại nhân, chúng tôi dù có tan xương nát thịt cũng phải bảo đảm an toàn cho ngài, ngài là hi vọng cuối cùng dẹp được tập đoàn tội ác Mã gia".

Đám quân nhân tề thanh hống: "Chúng tôi thề chết bảo vệ đại nhân!"

"Đại nhân, không nên chậm trễ, mời ngài lập tức li khai với chúng tôi! Cả Ngõa Lâm đều là thiên hạ của Mã gia, ngài lưu lại nơi này thật quá nguy hiểm!"

Tử Xuyên Tú trầm ngâm một chút, lộ xuất tiếu dung quỷ dị: "Không cần gấp. Mã Duy tính giết ta, phải biết, giết một thống lĩnh không phải là chuyện đơn giản a!"

* * *

Tập kích bắt đầu lúc gần sáng, dưới ánh trăng mờ mờ, hơn năm trăm Uy khấu hông đeo võ sĩ đao, lưng khoát cung lớn từ tiểu lộ trên núi kéo xuống, xông thẳng đến bình địa ở trước trạm gác, đội ngũ triển khai thành hai cánh thiết lập vòng vây, đuốc sáng vây chặt trạm gác.

"Lên!" Khẩu lệnh phát ra, tiến công bắt đầu. Trong tức thì, hỏa tiễn bay như mưa, vô số hỏa tiễn cắm vào mái tranh trên trạm gác, mái nhà bệt bằng cỏ khô lập tực bốc cháy hừng hừng.

Trong đêm đen, nhãn tình của đám uy khấu xanh âm u như sói, võ sĩ đao lập lòe quang mang. Xung quanh trạm gác, hơn trăm cây cung lớn đã lắp tên căng dây. Võ sĩ Uy tộc kiên nhẫn như lang, ngoan độc như xà, bọn chúng kiên nhẫn chờ đợi, chỉ cần sĩ binh trong trạm gác ra cứu hỏa, bọn họ sẽ bị bắn thành nhím, còn những kẻ khác sẽ bị lửa thiêu chết.

Đám lãng nhân hung ác cười lạnh, bọn chúng nhận được mệnh lệnh rất chuẩn xác: "Giết! Giết sạch toàn bộ người trong trạm gác, gà chó cũng không tha!" Mà ám sát và tập kích đối với Uy khấu mà nói là chuyện như cơm bữa, xuất động nhiều nhân mã như thế chỉ để đối phó với một trạm gác có hai mươi binh lính, đúng là dùng dao mổ trâu giết gà, bọn chúng đều đang chờ tiếng kêu thảm và hô cứu.

Nhưng lửa cháy đã nửa mái tranh trạm gác, lưỡi lửa bốc cao, đứng xa cả dặm cũng nhìn thấy, nhưng không có người ra cứu hỏa, trong trạm gác toát ra không khí thần bí mạc trắc, đám Uy khấu lộ biểu tình kinh ngạc: "Đây là chuyện gì?"

Trên dốc núi cách đó mấy dặm, mấy ngàn bộ binh Tử Xuyên gia yên lặng chờ đợi. Ở trước đội ngũ, một viên tướng lĩnh khoác áo choàng an tĩnh trên lưng ngựa, người này chính là tổng đốc Ngõa Lâm, sư đoàn trưởng Mã Duy của đệ tam thập bộ binh sư, hắn đang ngóng về hướng xa xa, trên mặt lộ thần sắc nôn nóng.

Trong đêm tối, hỏa quang ở phía trước đột nhiên bùng lên, trong đội ngũ xuất hiện tao động.

Quân quan đến bẩm báo: "Đại nhân, đệ thập nhất biên phòng trạm xuất hiện hỏa quang và cảnh báo cầu viện, chúng ta liệu có nên đến tăng viện hay không?"

Mặt Mã Duy đơ đơ như đang đeo mặt nạ, lạnh lùng đáp: "Giữ vững đội hình, chờ mệnh lệnh của ta!"

"Vâng, đại nhân!"

Mã Duy xuống ngựa, nôn nóng bất an đi qua đi lại. Tử Xuyên Tú giấu giấu diếm diếm đột nhiên đến Ngõa Lâm hành tỉnh, chuyện này hoàn toàn ngoài ý liệu của hắn. Chẳng lẽ Mã gia đã bại lộ các nghiệp vụ bí mật của mình? Là ai tiết lộ? Ai là gian tế?

Nhìn hỏa quang xa xa, hắn thở hắt một hơi: Ai tiết lộ giờ đã không còn quan trọng. Tân nhiệm thống lĩnh chắc đã hóa thành tiêu thi ở trong biển lửa, cho dù gã có thể chạy ra, bên ngoài đều là đám cuồng sĩ không sợ chết của Đại Cốc Bình, vô luận Tử Xuyên Tú lợi hại đến đâu, gã cũng không thể thoát khỏi vòng vây của hơn năm trăm tử sĩ.

Khiến Mã Duy đau lòng chính chi phí bỏ ra để thuê đám Uy khấu này, bọn chúng đúng là sài lang tham lam. Bình thường cho bọn chúng bao nhiêu chỗ tốt, lúc quan trọng còn như sư tử há mồm, Uy khấu đều là bại hoại vô liêm si!

Nhưng vô luận Uy khấu đòi giá cao cỡ nào, Mã Duy đều đành ngoan ngoãn giao ra. Nguyên nhân chỉ có một, ám sát Tử Xuyên Tú chỉ có thể giao bọn chúng thi hành, tuyệt không thể để bộ hạ của hắn đảm đương nhiệm vụ này.

Tử Xuyên Tú dù sao cũng là thống lĩnh, ở trước một thống lĩnh gia tộc bạt kiếm hô lớn biểu thị thân phận, Mã Duy rất sợ tình cảnh một lượng lớn binh sĩ của hắn phản biến chĩa giáo về phía hắn.

Tử Xuyên Tú không giống thống lĩnh bình thường, gã nắm thực quyền quân sự ở Viễn Đông, có tình cảm với người kế thừa gia tộc Tử Xuyên Trữ, có tình huynh đệ thâm sâu với hai tướng lĩnh hàng đầu của gia tộc là Đế Lâm và Tư Đặc Lâm, hơn nữa tài hoa quân sự của gã cũng xuất loại bạt tụy.

Mã gia đã nghiên cứu rất kỹ, vô luận là nhìn từ góc độ nào, Tử Xuyên Tú đều là người có thực lực.

Làm địch nhân với một nhân vật đang quật khởi như thế không phù hợp với tôn chỉ của Mã gia, phải giữ quan hệ hữu hảo với Tử Xuyên Tú mới là cần thiết, bản thân vì quan hệ với Tử Xuyên Trữ mà đắc tội với gã, đây là sai lầm cần phải được bù đắp.

Đại ca hắn là Mã Khâm quỵ lụy theo Tử Xuyên Tú, dùng mỹ nhân và tiền tài hối lộ gã, chính là vì mục đích đó, cái gì mà tài sản ở Viễn Đông, đó hoàn toàn chỉ là mượn cớ, trong chiến tranh Viễn Đông, ma tộc rình rập kề bên, ai mà quan tâm đến mớ tài sản vứt đi đó, nào ngờ tên ngốc này lại xem mớ phế sản đó là bảo bối!

Nhưng lần đầu gặp mặt ở Đán nhã, Mã Duy liền biết, mọi nỗ lực đều thất bại: trong cái nhìn đầu tiên, dù có gương mặt tươi cười che giấu, nhưng Mã Duy vẫn cảm nhận được sát khí, chán ghét, phẫn nộ trong mắt Tử Xuyên Tú.

Khi mỹ nữ đông doanh xinh đẹp nhất dưới trướng hắn bị từ chối, Mã Duy tuyệt vọng rồi. Hắn không muốn làm địch nhân của Tử Xuyên Tú, nhưng lại không thể không thành tử địch của gã.

Một thanh niên thống lĩnh tiền đồ vô lượng, rất có khả năng tiến đến đỉnh phong quyền lực, đến lúc đó, bản thân là tình địch của gã, khẳng định là vô cùng thê thảm.

Muốn trừ Tử Xuyên Tú không khó, cho dù gã là nhất lưu cao thủ và quân quan cao cấp, nhưng Mã gia có kinh nghiệm phong phú trong việc ám sát, đầu độc, hành thích, độc châm, sự cố ngoài ý...chiêu thức xuất không hết, phòng cũng không phòng nổi.

Mấy chục năm lại đây, tuy Mã gia không có địch nhân là cao thủ, nhưng bọn chúng vẫn nghiêm khắc rèn luyện kỹ năng ám sát, cả Vân Sơn Hà nắm trọng binh cũng không thoát được thủ đoạn của bọn chúng.

Mã Duy lo lắng là lo hậu quả sau khi ám sát Tử Xuyên Tú. Tử Xuyên Tú dù sao cũng là thống lĩnh, là tướng lĩnh cao cấp trong quân đội, chưa cần nói đến truy tra của gia tộc, chỉ một mình Đế Lâm cũng đủ khiến người ta sợ hãi rồi.

Ngay ngày Tử Xuyên Tú đến tây nam nhậm chức, Đế Lâm bí mật triệu kiến Mã Khâm, hắn lạnh lùng tuyên bố: "Tử Xuyên Tú ở tây nam có sơ sảy gì đều tính cho Mã gia các ngươi. Các ngươi tốt nhất là bảo đảm Tú Xuyên thống lĩnh không gặp rủi ro gì, bằng không đem toàn bộ các ngươi tuẫn táng theo gã!" Không có ai dám hoài nghi Đế Lâm chỉ đe dọa suông, một đêm trảm sát ba vạn bình dân vô tội, pháp luật chẳng thể ước thúc được tên Tu la vương này!

Mà khi biết được Tử Xuyên Tú đơn thân bí mật đến Ngõa Luân, Mã Duy không kìm nổi vui mừng: đây là thời cơ trời cho a! Tổng bộ Hắc kì quân đã công khai tuyên bố thống lĩnh đang dưỡng bệnh ở Đán nhã, không có ai biết Tử Xuyên Tú bị giết ở Ngõa Lâm, tân nhiệm thống lĩnh thất tung thần bí, cho dù Tu la vương không giảng đạo lý cũng không có lý do nào để báo phục Mã gia!

Li khai Biên phòng trạm, Mã Duy giục ngựa chạy gấp đến chỗ thủ lĩnh Đại Cốc Bình của Uy khấu, thuê hắn công đánh đệ thập nhất trạm, Mã Duy giấu sự tình, chỉ yêu cầu giết sạch người ở trong đệ thập nhất trạm, không để bất kỳ kẻ nào biết Tử Xuyên Tú đến Ngõa Luân còn sống.

Lửa càng lúc càng lớn, trong gió ẩn ẩn truyền lại tiếng chém giết và tiếng gào thảm trước tử vong, đám binh sĩ ngưng thần lắng nghe, rất nhiều người lộ thần sắc nôn nóng: bọn họ không hiểu vì sao phải án binh bất động ở đây!

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Xuyên Tam Kiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook