Quyển 16 - Chương 1: Viễn Kinh dật sự
Lão Trư
30/03/2013
Đối với Lưu Phong gia mà nói, năm 783 là một năm có nhiều tai ương. Cuối thu năm này, gia trưởng đời thứ bảy Lưu Phong Tây Sơn sau tám năm ngã bệnh, cuối cùng không qua khỏi năm thứ chín, một mạng ô hô.
Phải nói, Lưu Phong Tây Sơn rất đáng tự hào về bản thân. Lúc khứ thế, lão để lại cho người thừa kế một trăm vạn quân đội, quốc khố đầy và cơ cấu chính quyền chặt chẽ, chỉ cần người kế thừa có trí lực trên trung bình, quốc gia sẽ không gặp phải vấn đề gì nguy cấp.
Đáng tiếc đó là, ba người con trai của lão đều không xứng đáng. Con lớn Lưu Phong Sâm nghe nói đánh cờ còn không lại cả vượn, hai đứa em của hắn cũng chẳng khá hơn, Lưu Phong Thanh viết tên mười lần chỉ đúng được năm, còn Lưu Phong Minh hai mươi lăm tuổi mới không phải đeo khăn chậm nước miếng.
Mấy tên này đúng là cơn ác mộng của tất cả lý luận di truyền học, các học giả vô pháp giải thích vì sao một phụ thân duệ trí như thế lại có ba đứa con ngu ngốc quá mức, chẳng khác gì mẫu lão thử sinh ra tiểu miêu vậy.
Chẳng tìm được căn cứ, đám học giả chỉ có thể bóng gió: "Trong một đêm mưa gió vần vũ, phu nhân của Lưu Phong Tây Sơn về nhà trễ hơn bình thường một tiếng, mà sự tình giống vậy phát sinh tổng cộng ba lần!"
Mà bất hạnh không thể hiểu nổi của Lưu Phong gia chính là đại hạnh của Tử Xuyên gia. Vì tuyển chọn người kế thừa trong ba huynh đệ, Lưu Phong Tây Sơn khổ cực suy xét, nhưng ba tên đó đúng là "Không có kẻ ngu xuẩn nhất, chỉ có ngu xuẩn ngang nhau". Mãi đến trước khi lâm chung không lâu, lão mới hồi quang phản chiếu nghĩ thông được: "Đã đều là ba tên ngu xuẩn, kì thật chọn tên nào cũng giống nhau".
Gã gọi ba tên con lại: "Các con trai, các ngươi đều là người ưu tú, lão già ta vì tương lai lâu dài của Lưu Phong gia, quyết định dùng một phương pháp vừa công bình lại đơn giản để quyết định".
Phương pháp đơn giản công bình đó là thế nào?
Trong tông miếu điện đường Lưu Phong gia, các vị trọng thần của gia tộc tề tập, Lưu Phong Tây Sơn đương trường viết ba tấm thẻ, sau đó lạnh lùng nhìn ba đứa con của lão: "Đến đây, ở trước liệt tổ liệt tông của Lưu Phong gia, xem coi thiên ý thuộc về ai!"
Sự thật chứng minh, lão thiên ưu ái kẻ ngốc, đặc biệt là kẻ ngốc đến mức siêu quần bạt tụy. Sau một phút, Lưu Phong Sâm cao hứng hoan hô, hai tiểu đệ của hắn thì mặt mày ủ rũ, đám trọng thần nhất tề cung kính: "Chúc mừng Sâm điện hạ!" Mọi người chốc lát quên mất Lưu Phong Tây Sơn, vây quanh chúc mừng tân chủ tử.
Lưu Phong Tây Sơn cô độc nằm trên ghế tựa, im lìm nhìn kẻ thắng lợi cao hứng nhảy nhót hò hét và kẻ thất bại ủ rũ ỉu xìu, lão đã nhìn ra nhân tình ấm lạnh, sau khi thái tử xuất hiện, tác dụng cuối cùng của lão trên thế gian cũng đã cáo chung, Lưu Phong gia đã có tân gia chủ, đám thần tử việc gì phải quan tâm đến một lão già đã bước một chân vào quan tài chứ!
Lão nằm đó suy nghĩ liên miên, một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên vai lão: "Cha, con đưa cha về nghỉ".
Lão quay đầu lại, trước mặt là cô gái duy nhất ở đây, một cô gái xinh đẹp toàn thân nhung trang. Trong đám đông a dua nịnh bợ, vẻ cô ngạo của nàng giống như tuyết liên trong hoang mạc, thu hút sự chú ý.
Nhìn nàng, Lưu Phong Tây Sơn đau lòng không thôi, trời cao đã cho nàng tất cả tài hoa của nam tử, vì sao lại không để nàng là thân nam nhân chứ?
Hai người im lặng nhìn nhau, phụ thân và con gái, một danh tướng quá khứ và một danh tướng hôm nay, một không còn bao nhiêu thời gian, một đang ở thời kì tràn trề sức sống.
"Sương nhi, ủy khuất cho con rồi!"
"Cha, người chớ nghĩ nhiều, như thế cũng tốt".
"Gia pháp tổ tông quy định nên ta không thể lập con làm chủ, nhưng tương lai..." Lưu Phong Tây Sơn đưa mắt nhìn sang kẻ may mắn đang được đám đông tung hô, nhỏ giọng nói: "Sau khi ta chết, con phế hắn, tự mình làm gia chủ".
Lưu Phong Sương chấn kinh, nàng cũng nhỏ giọng nói: "Chuyện này, tuyệt không khả năng".
"Có thể, con cũng nên làm như thế". Lưu Phong Tây Sơn lẩm nhẩm: "Không ngờ, a Hằng còn đi trước ta. Tương lai, Lưu Phong gia phải dựa vào con...Nhờ con, Sương nhi à..."
Lão già chầm chậm cúi đầu, khóe miệng ứa nước miếng, lão đã mê rồi.
Nhìn mái đầu bạc của phụ thân, Lưu Phong Sương mặt đầy lệ, phảng phất sợ lão nhân kinh tỉnh, thanh âm của nàng gần như thì thào: "Cha, xin cứ yên tâm".
Một tuần sau, Lưu Phong Tây Sơn khứ thế.
Tướng mạo của tân gia chủ Lưu Phong Sâm thật khiến người ta không thể biết khen chỗ nào, thân thể hắn thô dã, lưng gù, tay chân dài như vượn, đầu thì to, xương cốt lồ lộ, hai mắt sâu hoắm đa nghi, cả người đầy lông.
Lần đầu tiên thấy hắn, đa số người đều liên tưởng đến một loài linh trưởng có trí tuệ, thậm chí món ăn mà Lưu Phong Sâm thích ăn nhất, không có ai biết mà không kêu thảm, chuối tiêu!
Tính cách của hắn cũng giống như tinh tinh, hắn tham lam, tự tư, hiềm nghi, nóng nảy, con người hắn chẳng có được một đức tính tốt của nhân loại, không có trí tuệ lão mưu thâm toán của phụ thân, cũng không có mị lực nhân cách đủ hấp dẫn bộ hạ, hắn chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất để giải quyết vấn đề, phàm là ai uy hiếp địa vị của hắn, cứ giết sạch!
Ở những ngày sắp đăng cơ, hắn bận rộn không kịp tập trung quân đội của mình vào thành, bao vây phủ đệ của hai thằng em, nếu thật có thể thuận lợi hành động cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt, lập tức trảm trừ manh nha phân liệt trong tương lai, cũng có thể lưu danh trong lịch sử "Vì đại nghiệp huy hoàng lệ trảm thân đệ, thành đại sư không câu nệ tiểu tiết".
Từ xưa đến nay, biến hóa cung đình đếm không xuể, mà kẻ thắng lợi có đặc quyền không bị khiển trách.
Sự thật chứng minh, Lưu Phong Sâm hoàn toàn không phải không biết liệu tính. Muốn giết hai thằng em thì chỉ cần một chung rượu độc, một tên thích khách là có thể giải quyết, nhưng vì để thể hiện uy phong hách hách của tân nhiệm quốc quân, Lưu Phong Sâm cố tình mượn mười vạn man binh của thổ tộc ở tây bắc hoang nguyên xa xôi, một lượng lớn bộ đội man nhân ùn ùn kéo về Viễn Kinh, khói bụi mịt mù.
Không đợi đại quân giết đến, mỗi một con kiến ở trong Viễn Kinh thành cũng vội bỏ chạy, Lưu Phong Thanh và Lưu Phong Minh phát giác bản thân không có bản lĩnh một mình ngăn cản cả lộ đại quân như Tả gia minh vương, bọn chúng vội vàng vẫy tay nói bái bai, sau đó chạy nhanh như gió.
Hoàn cảnh gian khổ ở tây bắc đã rèn luyện sinh mệnh lực kiên cường cho thổ tộc, cũng tạo cho bọn chúng quen với sinh hoạt vô cùng ác liệt, bất thông liêm sỉ, không sợ sinh tử, đây là hình dung tốt nhất đối với thổ tộc nhân, bọn chúng căn bản không hòa nhập với nền văn minh thế giới.
Chẳng hạn như, trong đầu thổ tộc nhân, bọn chúng căn bản không có nhà xí, không có khái niệm rửa tay, bởi vì gia hương bọn chúng chính là sa mạc rộng lớn vô biên, ở đó chẳng phải có quá nhiều đất để giải quyết vấn đề sinh lý sao? Bởi vì vấn đề phải đi nhà xí để giải quyết mà thổ tộc binh cảm thấy phiền phức chẳng thể hiểu nổi: "Người trong thành thật là quá phiền đi, cả tòa thành lớn như thế, chẳng lẽ không có chỗ ỉa sao? Hà tất phải bắt buộc đi xa như thế?"
Thế là, bọn chúng mang cả sinh hoạt tập quán "Rất tiện" ở gia hương đến Viễn Kinh.
Từ đó, thị dân Viễn Kinh có phúc, bọn họ mỗi ngày đều "Kinh hỉ" nhìn thấy trước cửa nhà mình có vài đống phân, không đến một tuần, Viễn Kinh phồn hoa đã xú khí kinh thiên, trên đại nhai không có chỗ sạch để đặt chân, hơn nữa mấy cái đống vàng vàng thúi hoắc đó lại gia tăng với tốc độ chóng mặt.
Thị dân kinh hoàng phát hiện, nếu như tính toán tốc độ phát triển, không đến nửa tháng, cả kinh thành sẽ bị ngập bởi ***, độ cao tương đương báo động triều cường cấp một.
Bộ đội thổ tộc vào thành dẫn đến sự phản cảm cường liệt của thị dân Viễn Kinh, nhưng so với hành vi khác của bọn chúng, hành vi đại tiểu tiện tùy ý chỉ là chuyện nhỏ. Thổ tộc nhân ngày ngày chỉ thấy cát vàng và xương rồng, lần này được thấy đám nữ nhân xinh đẹp trong thành, mắt tên nào cũng phun lửa: "Đám bà nương này rất tốt a!"
Bộ lạc sa mạc trước giờ sùng bái dũng sĩ và vũ lực, lúc kết hôn đều là tân lang dùng dây thừng trói tân nương tử khóc lóc vừa "Cướp" được lên lạc đà về nhà, rất tự nhiên, dũng sĩ man tộc cũng phát dương quang đại phong tục "Rất hay" này của chúng tại Viễn Kinh.
Thổ tộc binh ngang nhiên trên đường hiếp dâm, cưỡng bức, bắt cóc phụ nữ, trong nhất thời, nữ nhân toàn thành Viễn Kinh đều gặp nguy, đương nhiên, xú nữ thì không cần lo lắng, thế nhưng bọn họ lại tỏ vẻ hãi sợ, kêu khóc: "Đáng sợ, đáng sợ quá! Làm sao người ta dám ra đường đây!" Có người tốt bụng an ủi bọn họ: "Man tộc binh chỉ là đám dã man mà thôi, bọn chúng có mắt cũng như mù, các cô cứ đi đi, chẳng bị 'Cướp' đâu..."
Nghe báo man tộc binh gây loạn, bộ đội thủ bị và cảnh sát trong thành vội xuất quân khuyên cản, dùng lời dễ nghe nhắc nhở, không ngờ đám dũng sĩ cảm thấy tín ngưỡng hôn nhân tự do thần thánh bị xúc phạm, trừng trừng mắt: "Các ngươi cho rằng dũng sĩ thổ tộc dễ bị khi phụ sao?"
Tù trưởng hạ lệnh, cả ngàn dã man binh xoắn tay ẩu đả với cảnh sát và thủ bị binh đến bể đầu sứt trán, nhân loạn phá tan luôn cả đại doanh thủ bị quân trong thành. Mắt thấy dã nhân binh đông đảo, quan binh thủ bị vội báo cáo sự việc cho Tư lệnh bộ Vệ thú quân Viễn Kinh, yêu cầu xuất động bộ đội trấn áp bọn man tộc xuẩn động, tróc nã kẻ gây sự. Nhưng Lưu Phong Sâm lúc này đang cần man binh trợ lực để đối phó với hai thằng em của hắn, ra chỉ ý: "Đều là bộ đội anh em, lấy hữu nghị làm trọng, đại cục làm trọng!"
Đã có lời mớm, đám man binh càng thêm không úy kị, bọn chúng căn bản không giống quân đội, mà là một tập hợp cường đạo đoàn siêu đại, quân kỉ lỏng lẻo, bộ đội tùy tiện bỏ đi, cướp bóc, cưỡng gian, sát hại bình dân, thích gì cứ làm.
Cho dù ngôn ngữ bất thông, nhưng chuyện này chẳng ảnh hưởng đến nhiệt tình đang tưng bừng của man tộc binh, đao bén chính là công cụ phiên dịch tốt nhất!
Cảnh sát cục bị đốt cháy rụi, thủ bị doanh bị san bằng, không có pháp luật, không có tôn nghiêm, không ai dám ngăn cản, không ai dám phản kháng, trật tự biến mất, trong những ngày u ám đó, trong Viễn Kinh thành đầy tiếng kêu khóc y như địa ngục.
Dưới tình huống thông thường, man tộc binh chỉ cần phá đại môn, trừng mắt, chủ nhà thức thời tự nhiên ngoan ngoãn đem tất cả tài sản trong nhà dâng lên cho bọn chúng, chỉ cần có chút chống cự, đám dã man binh lập tức bắt toàn bộ người trong nhà ra treo cổ trước cửa!
Sau một tuần, cục diện hỗn loạn đã phát triển đến đỉnh, cả hoàng cung cũng trở thành đối tượng để đám man tộc cướp đoạt, chính điện hoàng cung bị cướp sạch bách, lúc vệ đội hoàng cung đến ngăn cản, đám man binh đã hè nhau vác sạch thảm trải và điêu hoa ngọc binh đi mất.
Nhìn hoàng vị bảo tọa bị bẻ mất hai cái chân (Man binh hoài nghi hai cái chân là do vàng ròng đúc thành), biểu tình của Lưu Phong Sâm quả thật rất khó hình dung.
Mỗi ngày khi mặt trời xuống núi, đám thổ tộc man binh tụ tập trên đường, dùng cửa gỗ, các dụng cụ cháy được đốt thành từng đống lửa lớn, thưởng thức thịt heo nướng, uống rượu, cướp nữ nhân về cưỡng bức, tiếng cười hung tàn lẫn tiếng kêu khóc thảm thiết vang vọng nơi nơi.
Tuyệt không thể nói man binh cũng dã man như dã thú, bọn chúng dù sao cũng có một nền văn hóa cổ xưa lưu truyền đến giờ, đặc biệt ca vũ rất đặc sắc. Khi đám man binh tụ tập ăn uống thì cũng là lúc biểu diễn ca vũ bắt đầu.
Một đám người nhảy quanh đống lửa, miệng hát lí la lí lô chẳng hiểu mô tê gì, trên người chỉ có duy nhất một cái khố bị xé tả tơi tung tăng theo điệu nhảy, trên mặt bọn chúng đầy vẻ sung sướng vui vẻ. Có vài người có giao tiếp qua với bọn chúng, phiên dịch đại khái lời hát của bọn chúng là: "Chúng ta là trùng hại, chúng ta là trùng hại..."
Lưu Phong Sâm mời đám dã man nhân đến, nhưng chính hắn cũng không biết làm cách nào để tống tiễn chúng đi.
Hắn mệnh lệnh bộ đội thổ tộc ra ngoài thành, nhưng không một tù trưởng nào chịu nghe lệnh. So với phồn hoa trong thành không cần tốn sức cũng có thu hoạch, ai nguyện ý rời khỏi thành chịu khổ chứ? Đại tù trưởng thô thanh thô khí hồi đáp: "Sâm đại nhân, đám hài nhi của ta còn chưa chơi đủ đâu!"
"Cho chúng tôi thêm ba ngày, ba ngày sau chúng tôi sẽ thối lui!"
"Chiếu theo phong tục của chúng tôi, khách nhân đến chủ nhà phải giữ khách một tuần!"
"Thổ tộc chúng tôi là dân tộc thiểu số, dân tộc thiểu số có quy cũ của nó. Chiếu theo quy cũ của chúng tôi, làm khách phải ở một tháng!"
"Chiếu theo quy của của thổ tộc chúng tôi, làm khách phải ở nhà chủ nhân chơi hai tháng!"
Cuối cùng, có tên nộ khí trùng trùng quát: "Chẳng lẽ không phải ngài mời chúng tôi đến sao? Chủ nhân trục xuất khách nhân khỏi nhà mình, theo phong tục của chúng tôi thì đó là đại vũ nhục! Chiến sĩ thổ tộc dũng cảm tuyệt không tiếp thụ vũ nhục như thế!"
Lưu Phong Sâm không dám nói thêm, vội dẫn vệ binh chuồn đi: ai mà biết thổ tộc có phong tục giết người rửa nhục hay không? Hắn hối hận vô cùng, dẫn một đám vô lại man rợ về nhà, cứ theo hướng thế này, không cần chờ Tử Xuyên gia đến thì Viễn Kinh thành nổi danh văn vật cũng hủy trong tay đám dã man nhân này.
Kết cục của sự tình lại cực kì hí kịch hóa. Sau hai tuần, nguyên soái Lưu Phong Sương trấn thủ đông bộ chiến tuyến dẫn binh phản hồi Viễn Kinh.
Nghe được tin tức Lưu Phong Sương sắp trở về, các chiến sĩ thổ tộc dũng cảm đột nhiên nhớ ra bọn họ đi chơi đã quá lâu rồi, trong một đêm triệt thoái không còn một tên.
Cả sự kiện này lấy chính kịch đăng tràng, dùng nháo kịch hạ tràng, thuận tiện bạo lộ hoàn toàn sự vô năng của tân nhiệm quốc quân, đụng một tí là thích sử dụng vũ lực lại vô pháp khống chế vũ lực, tính cách thế này đối với một tên sơn đại vương thì đúng là mĩ đức, nhưng đối với một quốc gia có lễ pháp và đạo đức hoàn chỉnh ba trăm năm, Lưu Phong Sâm là một tên hôn quân không hơn không kém.
Nhưng sự tình không có kết thúc ở đó. Vì sự kiện Viễn Kinh ngu xuẩn lần này, Lưu Phong Sương mắng cho Lưu Phong Sâm một trận, dùng từ rất khắc bạc, ngay cả heo mà nghe cũng phải xấu hổ.
Nhưng Lưu Phong Sâm cả một phân liêm sỉ cũng không có, nghe Lưu Phong Sương mắng, hắn chẳng những trơ trơ mặt, còn đề xuất muốn mượng quân đội của Lưu Phong Sương! Lưu Phong Sương hỏi: "Ma tộc binh đã đuổi trở về rồi, đại ca muốn bộ đội để làm gỉ?"
Lưu Phong Sâm đáp rất tự nhiên: "Đương nhiên là giết hai kẻ phản nghịch đó!"
Lưu Phong Sương mắt trừng miệng há nhìn trưởng huynh của nàng, không dám tin có nguời lại vô sỉ và ngu xuẩn đến trình độ như thế: tên gia hỏa này không hấp thụ được chút giáo huấn nào từ tai họa vừa mới kết thúc!
Nàng trầm mặc rất lâu, cuối cùng lạnh lùng nói: "Thập tự quân còn chưa có học qua đánh nội chiến!" Nàng xoay người lạnh lùng bước khỏi hoàng cung.
Lưu Phong Sâm ngồi nguyên chỗ, trên đầu toát mồ hôi lạnh: trong chớp mắt vừa rồi, hắn thật sự nghĩ Lưu Phong Sương muốn giết hắn.
Sau trận mắng đó, Lưu Phong Sâm quyết tâm phải giải trừ binh quyền của Lưu Phong Sương, mấy chục vạn đông bộ quân cường hãn uy hiếp quá lớn, cá tính Lưu Phong Sương quật cường vô pháp chế ngự, có nàng, cái ghế quân chủ ngồi không yên.
"Lưu Phong Sương nguyên soái, ta lấy danh nghĩa gia chủ của Lưu Phong gia tộc, quyết định giải trừ binh quyền của ngươi!" Cho dù cho Lưu Phong Sâm thêm hai lá gan nữa thì hắn cũng không dám đường đường chính chính đối đầu với Lưu Phong Sương.
Hắn giả lả đi tìm Lưu Phong Sương, trên mặt cười giả dối, tán tụng nịnh bộ một hồi, nói: "Hảo muội muội, muội vì Lưu Phong gia tộc mà chinh chiến nhiều năm, đúng là quá gian khổ, ta làm đại ca cũng không thể đứng nhìn, ta quyết định cho muội nghỉ phép một tháng, muội thoải mái đi chơi đi! Quân đội cứ để đó, muội không cần quan tâm, Ân Thái Khắc là một người đáng tin, muội hoàn toàn không cần lo lắng đâu!"
"Hoàn toàn không cần lo lắng đâu!" Lưu Phong Sâm tươi cười đảm bảo, hắn hồi hộp toát mồ hơi ướt đẫm lưng: Trong Viễn Kinh thành đều là quân đội của Lưu Phong Sương, ngoài Viễn Kinh thành cũng là quân đội của Lưu Phong Sương, nàng có thể dễ dàng phế truất hắn, bản thân hắn đang giỡn với hổ à!
Lưu Phong Sương mặt vô biểu tình, chăm chú nhìn hắn, khẽ nghiêng mình: "Tuân mệnh, gia chủ".
Nàng đặt binh quyền lệnh phù lên bàn, bình tĩnh hỏi: "Còn có phân phó gì không, gia chủ?"
Cả Lưu Phong Sâm cũng không ngờ sự tình thuận lợi như thế, hắn kinh ngạc đến mức không biết nói gì.
Lưu Phong Sương nhẹ nhàng thi lễ: "Nếu không có chuyện gì khác, tôi phải đi chuẩn bị hành lý".
"Muội...Muội muốn đi đâu?"
"Nếu như gia chủ cho phép, tôi tính sang phía Lâm gia nghỉ ngơi một đoạn thời gian, Hà khâu là thành thị nổi danh, phong cảnh rất đẹp". Lưu Phong Sương khép mắt, nhẹ giọng nói: "Cũng như gia chủ nói, tôi quá mệt rồi. Phụ thân đã đem đại nghiệp giao cho ngài, đại ca ngài phải đảm đương nhiều việc, thứ cho tiểu muội không giúp được. Đại ca, mọi việc nhờ ngài!"
Nhìn đôi mắt trong sáng đầy chính khí, cho dù Lưu Phong Sâm tự nhận vô sỉ cùng cực cũng không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Đã một thời gian dài, Lưu Phong Sương đã được xem là trụ cột thủ hộ cho Lưu Phong gia, tin tức nàng bị bãi chức dẫn đến oanh động cực lớn, dân gian nghị luận khắp nơi, mà theo tin tức Lưu Phong Sương thất thế còn có một tin tức khác giật gân không kém: "Lưu Phong Sâm lên ngôi bất chính!"
Lời đồn đãi giống như hoa Bồ công anh tán phát khắp hang cùng ngõ hẻm, đám người rảnh rỗi tụ tập tán chuyện rất linh hoạt, nước miếng bắn tung tóe, phảng phất đích thân bọn họ chứng kiến sự tình: "Trước khi Tây Sơn đại nhân lâm chung, trong phòng chỉ có một mình Lưu Phong Sâm, tất cả thị vệ và đại thân đều bị đuổi ra ngoài. Đại nhân buổi sáng tinh thần còn quắc thước, kết quả sau khi Lưu Phong Sâm bước vào, chưa đến năm phút đi ra, Tây Sơn đại nhân đã tắt thở!"
Tin tức càng truyền càng lệch lạc, thêm rất nhiều tình tiết nhỏ, nghe nói đương thời bên ngoài có có "Người", mà "Người" này lại thay đổi trong các lời đồn đãi, có nơi thì nói là một thị vệ trẻ tuổi, có nơi thì là một lão cung nữ, sang chỗ khác lại biến thành một trọng thần đức cao vọng trọng. Nhưng cho dù là ai đều có một điểm chung, đó là khi đó ở ngoài nghe được bên trong phòng có tiếng mắng chửi ác độc, tiếng đánh đập, tiếng thở nặng nhọc, người bị hại rên rỉ kêu cứu, thanh âm bi ai cầu khẩn rất nhanh biến mất, gia chủ tiền nhiệm tắt thở rồi.
Không có ai có thể tận mắt nhìn thấy di thể của Lưu Phong Tây Sơn, thái y nghiệm thi bị xe ngựa đụng phải rất kì lạ, vệ đội phong tỏa hiện trường đều bị điều đến chiến trường tây bắc, trên đường thất tung thần bí, thậm chí bằng chứng lớn nhất về sự kế vị của Lưu Phong Sâm là di thư của Lưu Phong Tây Sơn, nghe nói chẳng ai được đọc qua. Người nói vung tay, ngữ khí khẳng định với những người nghe: "Ngươi xem, chẳng phải sự tình đã quá rõ ràng hay sao?"
Lời đồn càng truyền càng thịnh, Lưu Phong Sâm nổi giận truy tìm người truyền ngôn, nhưng dao ngôn giống như gió chẳng có thân thể, muốn tóm lấy cũng không được, Lưu Phong Sâm ôm một bụng lửa giận không nơi phát tác.
Trong lúc mất kiên nhẫn, hắn phát động một chiến dịch quảng cáo, quan hệ công chúng rầm rộ nhằm chống lại lời đồn, báo giấy mỗi ngày đều giật tít tiêu đề: "Lưu Phong Sâm điện hạ kính ái đi thăm cô nhi viện!"
"Lưu Phong Sâm điện hạ khảng khái đóng góp cho quỹ người thất học!"
"Thất nghiệp không thất chí! Lưu Phong Sâm điện hạ bắt tay thân thiết các công nhân thất nghiệp, cổ vũ tinh thần bọn họ!"
"Lưu Phong Sâm điện hạ phát động lao động công ích, tự thân đi dọn nhà xí công cộng!"
"Lưu Phong Sâm điện hạ dẫn đội săn bắt cướp chuyên bắt trộm cướp trên đại nhai!"
"Lưu Phong Sâm điện hạ bị lộ thân phận người dơi của mình, khiêm tốn phát biểu: bảo hộ chính nghĩa, cứu trợ nhược tiểu, đó là mộng tưởng từ nhỏ của tôi!"
Rất nhiều báo chí đều cấp thiết vạch rõ, vị quốc quân tốt Lưu Phong Sâm của chúng ta là một kẻ sĩ nhân nghĩa có lòng thiện và công đức to lớn, ngài quán triệt lí tưởng chính nghĩa, không e sợ tội ác, yêu mến quan tâm đến dân chúng, là một người thanh niên lương thiện, ngài sao có thể gây tội ác giết phụ thân chứ?
Nhưng đáng tiếc, chiến dịch cộng đồng rầm rộ đó lại không đạt được hiệu quả như mong đợi. Ngược với thái độ tò mò, hứng thú với các tin đồn, đối với chiến dịch tự đánh bóng bản thân của Lưu Phong Sâm, dân chúng hầu như hết sức thờ ơ.
Chỉ vào tấm hình "Lưu Phong Sâm thân thiết bắt tay với công nhân thất nghiệp", một tiểu hài hỏi: "Mẹ ơi, đây là hình ai vậy?"
Người mẹ hờ hững đáp: "Là tấm ảnh người nuôi dưỡng thú và đại tinh tinh".
Mắt thấy đã dùng hết chiêu số, Lưu Phong Sâm chán nản mặc kệ, dao ngôn lại đồn đãi khắp nơi, cuối cùng, báo chí đành đăng trực tiếp: "Lưu Phong Sâm điện hạ kế vị hoàn toàn hợp pháp, ngài không có thay đổi di thư, không có mưu hại phụ thân và đệ đệ!" Lưu Phong Sâm giận dữ mắng bộ trưởng tuyên truyền là gian tế do địch nhân cài vào chính phủ.
Mà lúc Lưu Phong Sâm giận dữ luống cuống, địch nhân của hắn cũng không có thoải mái nghỉ ngơi.
Lưu Phong Thanh và Lưu Phong Minh, hai huynh đệ bình thường như thủy hỏa bất dung, hiện tại liên thủ, bọn chúng tuyên bố công khai, lời đồn hoàn toàn là sự thật, đích thân bọn chúng nhìn thấy Lưu Phong Sâm mưu nghịch giết cha đoạt ngôi, vì thế bị hắn bức hại, truy sát.
Hai vị Lưu Phong thiếu gia hô hào các dũng sĩ của gia tộc đứng lên, đấu tranh với kẻ đại ác giết cha đoạt ngôi, đem Lưu Phong chính quyền trả lại cho người kế vị chân chính.
Theo tốc độ lan truyền của tin đồn, Lưu Phong Thanh và Lưu Phong Minh cũng tập kết quân đội của mình, tổng binh lực đạt hơn năm mươi vạn bộ đội, rình rập Viễn Kinh.
Trong nội bộ giai cấp thống trị Viễn Kinh phát sinh phân liệt nghiêm trọng, sự kinh hoảng và lo lắng lan nhanh khắp các hành tỉnh và trong quân đội như ôn dịch, quân tâm dao động, dân tâm hoang mang, cơ quan chính phủ gần như tê liệt, phản quân thì từ từ gây áp lực lên Viễn Kinh. Lưu Phong thế gia truyền thừa ba trăm năm, chưa có một gia chủ nào vừa tiếp vị đã như ngồi trên đống lửa như lúc này, có người còn tiên đoán: "Cái ngày nghênh đón gia chủ thứ chín không còn xa rồi".
Trọng thần li tâm, dân tâm hoảng loạn, phản loạn bốn bề, quốc cảnh nguy cơ rình rập, Lưu Phong Sâm vỗ trán than thở không thôi.
Vì bảo vệ chính quyền, hắn ra một quyết định ngu xuẩn khiến người ngoài không biết bàn luận thế nào: Hắn xin xưng thần với cừu địch nhiều đời Tử Xuyên gia, cắt đất, tiến cống, điều kiện là Tử Xuyên gia phải giúp đỡ hắn trấn áp phản loạn trong nước.
Trong đàm phán, thủ tịch đại biểu Đế Lâm của Tử Xuyên gia đề xuất một điều kiện: "Lưu Phong điện hạ, vì chứng minh thành ý của ngài, có lẽ ngài sẽ dâng nộp vô số trân tài địa bảo hiếm có, nhưng chúng tôi còn rất bất mãn một người, người này trong mười năm đã giết hại vô số tướng sĩ Tử Xuyên gia, hai tay nhuộm máu. Có người đó, hai nước tuyệt đối không có hòa bình. Điện hạ, ngài hiểu ý của ta chứ?"
Nghe điều kiện đó, Lưu Phong Sâm chấn kinh sững người, sau đó mới kinh hoảng thốt: "Vậy sao được, dù sao cũng là thân muội muội của tôi!"
Hắn năn nỉ: "Điều kiện gì cũng có thể, nhưng điều kiện này thật không làm được! Đế Lâm đại nhân, tôi nhường thêm hai hành tỉnh cho Tử Xuyên gia được không?"
"Đối với sự thương xót tình thân của Lưu Phong điện hạ, tại hạ hết sức cảm động. Tôi đoán hai vị đệ đệ của điện hạ chắc cũng đang ở gần Viễn Kinh, các vị đại nhân, chúng ta đi thôi, không nên cản trở Lưu Phong điện hạ thân mật đoàn tụ với đệ đệ muội muội của ông ấy".
Đế Lâm đứng lên định ra ngoài, các đại biểu đến đàm phán cũng đứng lên muốn đi theo, trán Lưu Phong Sâm đầy mồ hôi, hắn nghiến răng gọi: "Đế Lâm đại nhân, xin ngừng bước!"
"Tôi...Tôi đáp ứng ngài là được rồi!"
Từ thời khắc này, Lưu Phong thế gia từng hùng cứ tây phương đại lục ba trăm năm bắt đầu nhanh chóng suy bại.
-o0o-
Phải nói, Lưu Phong Tây Sơn rất đáng tự hào về bản thân. Lúc khứ thế, lão để lại cho người thừa kế một trăm vạn quân đội, quốc khố đầy và cơ cấu chính quyền chặt chẽ, chỉ cần người kế thừa có trí lực trên trung bình, quốc gia sẽ không gặp phải vấn đề gì nguy cấp.
Đáng tiếc đó là, ba người con trai của lão đều không xứng đáng. Con lớn Lưu Phong Sâm nghe nói đánh cờ còn không lại cả vượn, hai đứa em của hắn cũng chẳng khá hơn, Lưu Phong Thanh viết tên mười lần chỉ đúng được năm, còn Lưu Phong Minh hai mươi lăm tuổi mới không phải đeo khăn chậm nước miếng.
Mấy tên này đúng là cơn ác mộng của tất cả lý luận di truyền học, các học giả vô pháp giải thích vì sao một phụ thân duệ trí như thế lại có ba đứa con ngu ngốc quá mức, chẳng khác gì mẫu lão thử sinh ra tiểu miêu vậy.
Chẳng tìm được căn cứ, đám học giả chỉ có thể bóng gió: "Trong một đêm mưa gió vần vũ, phu nhân của Lưu Phong Tây Sơn về nhà trễ hơn bình thường một tiếng, mà sự tình giống vậy phát sinh tổng cộng ba lần!"
Mà bất hạnh không thể hiểu nổi của Lưu Phong gia chính là đại hạnh của Tử Xuyên gia. Vì tuyển chọn người kế thừa trong ba huynh đệ, Lưu Phong Tây Sơn khổ cực suy xét, nhưng ba tên đó đúng là "Không có kẻ ngu xuẩn nhất, chỉ có ngu xuẩn ngang nhau". Mãi đến trước khi lâm chung không lâu, lão mới hồi quang phản chiếu nghĩ thông được: "Đã đều là ba tên ngu xuẩn, kì thật chọn tên nào cũng giống nhau".
Gã gọi ba tên con lại: "Các con trai, các ngươi đều là người ưu tú, lão già ta vì tương lai lâu dài của Lưu Phong gia, quyết định dùng một phương pháp vừa công bình lại đơn giản để quyết định".
Phương pháp đơn giản công bình đó là thế nào?
Trong tông miếu điện đường Lưu Phong gia, các vị trọng thần của gia tộc tề tập, Lưu Phong Tây Sơn đương trường viết ba tấm thẻ, sau đó lạnh lùng nhìn ba đứa con của lão: "Đến đây, ở trước liệt tổ liệt tông của Lưu Phong gia, xem coi thiên ý thuộc về ai!"
Sự thật chứng minh, lão thiên ưu ái kẻ ngốc, đặc biệt là kẻ ngốc đến mức siêu quần bạt tụy. Sau một phút, Lưu Phong Sâm cao hứng hoan hô, hai tiểu đệ của hắn thì mặt mày ủ rũ, đám trọng thần nhất tề cung kính: "Chúc mừng Sâm điện hạ!" Mọi người chốc lát quên mất Lưu Phong Tây Sơn, vây quanh chúc mừng tân chủ tử.
Lưu Phong Tây Sơn cô độc nằm trên ghế tựa, im lìm nhìn kẻ thắng lợi cao hứng nhảy nhót hò hét và kẻ thất bại ủ rũ ỉu xìu, lão đã nhìn ra nhân tình ấm lạnh, sau khi thái tử xuất hiện, tác dụng cuối cùng của lão trên thế gian cũng đã cáo chung, Lưu Phong gia đã có tân gia chủ, đám thần tử việc gì phải quan tâm đến một lão già đã bước một chân vào quan tài chứ!
Lão nằm đó suy nghĩ liên miên, một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên vai lão: "Cha, con đưa cha về nghỉ".
Lão quay đầu lại, trước mặt là cô gái duy nhất ở đây, một cô gái xinh đẹp toàn thân nhung trang. Trong đám đông a dua nịnh bợ, vẻ cô ngạo của nàng giống như tuyết liên trong hoang mạc, thu hút sự chú ý.
Nhìn nàng, Lưu Phong Tây Sơn đau lòng không thôi, trời cao đã cho nàng tất cả tài hoa của nam tử, vì sao lại không để nàng là thân nam nhân chứ?
Hai người im lặng nhìn nhau, phụ thân và con gái, một danh tướng quá khứ và một danh tướng hôm nay, một không còn bao nhiêu thời gian, một đang ở thời kì tràn trề sức sống.
"Sương nhi, ủy khuất cho con rồi!"
"Cha, người chớ nghĩ nhiều, như thế cũng tốt".
"Gia pháp tổ tông quy định nên ta không thể lập con làm chủ, nhưng tương lai..." Lưu Phong Tây Sơn đưa mắt nhìn sang kẻ may mắn đang được đám đông tung hô, nhỏ giọng nói: "Sau khi ta chết, con phế hắn, tự mình làm gia chủ".
Lưu Phong Sương chấn kinh, nàng cũng nhỏ giọng nói: "Chuyện này, tuyệt không khả năng".
"Có thể, con cũng nên làm như thế". Lưu Phong Tây Sơn lẩm nhẩm: "Không ngờ, a Hằng còn đi trước ta. Tương lai, Lưu Phong gia phải dựa vào con...Nhờ con, Sương nhi à..."
Lão già chầm chậm cúi đầu, khóe miệng ứa nước miếng, lão đã mê rồi.
Nhìn mái đầu bạc của phụ thân, Lưu Phong Sương mặt đầy lệ, phảng phất sợ lão nhân kinh tỉnh, thanh âm của nàng gần như thì thào: "Cha, xin cứ yên tâm".
Một tuần sau, Lưu Phong Tây Sơn khứ thế.
Tướng mạo của tân gia chủ Lưu Phong Sâm thật khiến người ta không thể biết khen chỗ nào, thân thể hắn thô dã, lưng gù, tay chân dài như vượn, đầu thì to, xương cốt lồ lộ, hai mắt sâu hoắm đa nghi, cả người đầy lông.
Lần đầu tiên thấy hắn, đa số người đều liên tưởng đến một loài linh trưởng có trí tuệ, thậm chí món ăn mà Lưu Phong Sâm thích ăn nhất, không có ai biết mà không kêu thảm, chuối tiêu!
Tính cách của hắn cũng giống như tinh tinh, hắn tham lam, tự tư, hiềm nghi, nóng nảy, con người hắn chẳng có được một đức tính tốt của nhân loại, không có trí tuệ lão mưu thâm toán của phụ thân, cũng không có mị lực nhân cách đủ hấp dẫn bộ hạ, hắn chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất để giải quyết vấn đề, phàm là ai uy hiếp địa vị của hắn, cứ giết sạch!
Ở những ngày sắp đăng cơ, hắn bận rộn không kịp tập trung quân đội của mình vào thành, bao vây phủ đệ của hai thằng em, nếu thật có thể thuận lợi hành động cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt, lập tức trảm trừ manh nha phân liệt trong tương lai, cũng có thể lưu danh trong lịch sử "Vì đại nghiệp huy hoàng lệ trảm thân đệ, thành đại sư không câu nệ tiểu tiết".
Từ xưa đến nay, biến hóa cung đình đếm không xuể, mà kẻ thắng lợi có đặc quyền không bị khiển trách.
Sự thật chứng minh, Lưu Phong Sâm hoàn toàn không phải không biết liệu tính. Muốn giết hai thằng em thì chỉ cần một chung rượu độc, một tên thích khách là có thể giải quyết, nhưng vì để thể hiện uy phong hách hách của tân nhiệm quốc quân, Lưu Phong Sâm cố tình mượn mười vạn man binh của thổ tộc ở tây bắc hoang nguyên xa xôi, một lượng lớn bộ đội man nhân ùn ùn kéo về Viễn Kinh, khói bụi mịt mù.
Không đợi đại quân giết đến, mỗi một con kiến ở trong Viễn Kinh thành cũng vội bỏ chạy, Lưu Phong Thanh và Lưu Phong Minh phát giác bản thân không có bản lĩnh một mình ngăn cản cả lộ đại quân như Tả gia minh vương, bọn chúng vội vàng vẫy tay nói bái bai, sau đó chạy nhanh như gió.
Hoàn cảnh gian khổ ở tây bắc đã rèn luyện sinh mệnh lực kiên cường cho thổ tộc, cũng tạo cho bọn chúng quen với sinh hoạt vô cùng ác liệt, bất thông liêm sỉ, không sợ sinh tử, đây là hình dung tốt nhất đối với thổ tộc nhân, bọn chúng căn bản không hòa nhập với nền văn minh thế giới.
Chẳng hạn như, trong đầu thổ tộc nhân, bọn chúng căn bản không có nhà xí, không có khái niệm rửa tay, bởi vì gia hương bọn chúng chính là sa mạc rộng lớn vô biên, ở đó chẳng phải có quá nhiều đất để giải quyết vấn đề sinh lý sao? Bởi vì vấn đề phải đi nhà xí để giải quyết mà thổ tộc binh cảm thấy phiền phức chẳng thể hiểu nổi: "Người trong thành thật là quá phiền đi, cả tòa thành lớn như thế, chẳng lẽ không có chỗ ỉa sao? Hà tất phải bắt buộc đi xa như thế?"
Thế là, bọn chúng mang cả sinh hoạt tập quán "Rất tiện" ở gia hương đến Viễn Kinh.
Từ đó, thị dân Viễn Kinh có phúc, bọn họ mỗi ngày đều "Kinh hỉ" nhìn thấy trước cửa nhà mình có vài đống phân, không đến một tuần, Viễn Kinh phồn hoa đã xú khí kinh thiên, trên đại nhai không có chỗ sạch để đặt chân, hơn nữa mấy cái đống vàng vàng thúi hoắc đó lại gia tăng với tốc độ chóng mặt.
Thị dân kinh hoàng phát hiện, nếu như tính toán tốc độ phát triển, không đến nửa tháng, cả kinh thành sẽ bị ngập bởi ***, độ cao tương đương báo động triều cường cấp một.
Bộ đội thổ tộc vào thành dẫn đến sự phản cảm cường liệt của thị dân Viễn Kinh, nhưng so với hành vi khác của bọn chúng, hành vi đại tiểu tiện tùy ý chỉ là chuyện nhỏ. Thổ tộc nhân ngày ngày chỉ thấy cát vàng và xương rồng, lần này được thấy đám nữ nhân xinh đẹp trong thành, mắt tên nào cũng phun lửa: "Đám bà nương này rất tốt a!"
Bộ lạc sa mạc trước giờ sùng bái dũng sĩ và vũ lực, lúc kết hôn đều là tân lang dùng dây thừng trói tân nương tử khóc lóc vừa "Cướp" được lên lạc đà về nhà, rất tự nhiên, dũng sĩ man tộc cũng phát dương quang đại phong tục "Rất hay" này của chúng tại Viễn Kinh.
Thổ tộc binh ngang nhiên trên đường hiếp dâm, cưỡng bức, bắt cóc phụ nữ, trong nhất thời, nữ nhân toàn thành Viễn Kinh đều gặp nguy, đương nhiên, xú nữ thì không cần lo lắng, thế nhưng bọn họ lại tỏ vẻ hãi sợ, kêu khóc: "Đáng sợ, đáng sợ quá! Làm sao người ta dám ra đường đây!" Có người tốt bụng an ủi bọn họ: "Man tộc binh chỉ là đám dã man mà thôi, bọn chúng có mắt cũng như mù, các cô cứ đi đi, chẳng bị 'Cướp' đâu..."
Nghe báo man tộc binh gây loạn, bộ đội thủ bị và cảnh sát trong thành vội xuất quân khuyên cản, dùng lời dễ nghe nhắc nhở, không ngờ đám dũng sĩ cảm thấy tín ngưỡng hôn nhân tự do thần thánh bị xúc phạm, trừng trừng mắt: "Các ngươi cho rằng dũng sĩ thổ tộc dễ bị khi phụ sao?"
Tù trưởng hạ lệnh, cả ngàn dã man binh xoắn tay ẩu đả với cảnh sát và thủ bị binh đến bể đầu sứt trán, nhân loạn phá tan luôn cả đại doanh thủ bị quân trong thành. Mắt thấy dã nhân binh đông đảo, quan binh thủ bị vội báo cáo sự việc cho Tư lệnh bộ Vệ thú quân Viễn Kinh, yêu cầu xuất động bộ đội trấn áp bọn man tộc xuẩn động, tróc nã kẻ gây sự. Nhưng Lưu Phong Sâm lúc này đang cần man binh trợ lực để đối phó với hai thằng em của hắn, ra chỉ ý: "Đều là bộ đội anh em, lấy hữu nghị làm trọng, đại cục làm trọng!"
Đã có lời mớm, đám man binh càng thêm không úy kị, bọn chúng căn bản không giống quân đội, mà là một tập hợp cường đạo đoàn siêu đại, quân kỉ lỏng lẻo, bộ đội tùy tiện bỏ đi, cướp bóc, cưỡng gian, sát hại bình dân, thích gì cứ làm.
Cho dù ngôn ngữ bất thông, nhưng chuyện này chẳng ảnh hưởng đến nhiệt tình đang tưng bừng của man tộc binh, đao bén chính là công cụ phiên dịch tốt nhất!
Cảnh sát cục bị đốt cháy rụi, thủ bị doanh bị san bằng, không có pháp luật, không có tôn nghiêm, không ai dám ngăn cản, không ai dám phản kháng, trật tự biến mất, trong những ngày u ám đó, trong Viễn Kinh thành đầy tiếng kêu khóc y như địa ngục.
Dưới tình huống thông thường, man tộc binh chỉ cần phá đại môn, trừng mắt, chủ nhà thức thời tự nhiên ngoan ngoãn đem tất cả tài sản trong nhà dâng lên cho bọn chúng, chỉ cần có chút chống cự, đám dã man binh lập tức bắt toàn bộ người trong nhà ra treo cổ trước cửa!
Sau một tuần, cục diện hỗn loạn đã phát triển đến đỉnh, cả hoàng cung cũng trở thành đối tượng để đám man tộc cướp đoạt, chính điện hoàng cung bị cướp sạch bách, lúc vệ đội hoàng cung đến ngăn cản, đám man binh đã hè nhau vác sạch thảm trải và điêu hoa ngọc binh đi mất.
Nhìn hoàng vị bảo tọa bị bẻ mất hai cái chân (Man binh hoài nghi hai cái chân là do vàng ròng đúc thành), biểu tình của Lưu Phong Sâm quả thật rất khó hình dung.
Mỗi ngày khi mặt trời xuống núi, đám thổ tộc man binh tụ tập trên đường, dùng cửa gỗ, các dụng cụ cháy được đốt thành từng đống lửa lớn, thưởng thức thịt heo nướng, uống rượu, cướp nữ nhân về cưỡng bức, tiếng cười hung tàn lẫn tiếng kêu khóc thảm thiết vang vọng nơi nơi.
Tuyệt không thể nói man binh cũng dã man như dã thú, bọn chúng dù sao cũng có một nền văn hóa cổ xưa lưu truyền đến giờ, đặc biệt ca vũ rất đặc sắc. Khi đám man binh tụ tập ăn uống thì cũng là lúc biểu diễn ca vũ bắt đầu.
Một đám người nhảy quanh đống lửa, miệng hát lí la lí lô chẳng hiểu mô tê gì, trên người chỉ có duy nhất một cái khố bị xé tả tơi tung tăng theo điệu nhảy, trên mặt bọn chúng đầy vẻ sung sướng vui vẻ. Có vài người có giao tiếp qua với bọn chúng, phiên dịch đại khái lời hát của bọn chúng là: "Chúng ta là trùng hại, chúng ta là trùng hại..."
Lưu Phong Sâm mời đám dã man nhân đến, nhưng chính hắn cũng không biết làm cách nào để tống tiễn chúng đi.
Hắn mệnh lệnh bộ đội thổ tộc ra ngoài thành, nhưng không một tù trưởng nào chịu nghe lệnh. So với phồn hoa trong thành không cần tốn sức cũng có thu hoạch, ai nguyện ý rời khỏi thành chịu khổ chứ? Đại tù trưởng thô thanh thô khí hồi đáp: "Sâm đại nhân, đám hài nhi của ta còn chưa chơi đủ đâu!"
"Cho chúng tôi thêm ba ngày, ba ngày sau chúng tôi sẽ thối lui!"
"Chiếu theo phong tục của chúng tôi, khách nhân đến chủ nhà phải giữ khách một tuần!"
"Thổ tộc chúng tôi là dân tộc thiểu số, dân tộc thiểu số có quy cũ của nó. Chiếu theo quy cũ của chúng tôi, làm khách phải ở một tháng!"
"Chiếu theo quy của của thổ tộc chúng tôi, làm khách phải ở nhà chủ nhân chơi hai tháng!"
Cuối cùng, có tên nộ khí trùng trùng quát: "Chẳng lẽ không phải ngài mời chúng tôi đến sao? Chủ nhân trục xuất khách nhân khỏi nhà mình, theo phong tục của chúng tôi thì đó là đại vũ nhục! Chiến sĩ thổ tộc dũng cảm tuyệt không tiếp thụ vũ nhục như thế!"
Lưu Phong Sâm không dám nói thêm, vội dẫn vệ binh chuồn đi: ai mà biết thổ tộc có phong tục giết người rửa nhục hay không? Hắn hối hận vô cùng, dẫn một đám vô lại man rợ về nhà, cứ theo hướng thế này, không cần chờ Tử Xuyên gia đến thì Viễn Kinh thành nổi danh văn vật cũng hủy trong tay đám dã man nhân này.
Kết cục của sự tình lại cực kì hí kịch hóa. Sau hai tuần, nguyên soái Lưu Phong Sương trấn thủ đông bộ chiến tuyến dẫn binh phản hồi Viễn Kinh.
Nghe được tin tức Lưu Phong Sương sắp trở về, các chiến sĩ thổ tộc dũng cảm đột nhiên nhớ ra bọn họ đi chơi đã quá lâu rồi, trong một đêm triệt thoái không còn một tên.
Cả sự kiện này lấy chính kịch đăng tràng, dùng nháo kịch hạ tràng, thuận tiện bạo lộ hoàn toàn sự vô năng của tân nhiệm quốc quân, đụng một tí là thích sử dụng vũ lực lại vô pháp khống chế vũ lực, tính cách thế này đối với một tên sơn đại vương thì đúng là mĩ đức, nhưng đối với một quốc gia có lễ pháp và đạo đức hoàn chỉnh ba trăm năm, Lưu Phong Sâm là một tên hôn quân không hơn không kém.
Nhưng sự tình không có kết thúc ở đó. Vì sự kiện Viễn Kinh ngu xuẩn lần này, Lưu Phong Sương mắng cho Lưu Phong Sâm một trận, dùng từ rất khắc bạc, ngay cả heo mà nghe cũng phải xấu hổ.
Nhưng Lưu Phong Sâm cả một phân liêm sỉ cũng không có, nghe Lưu Phong Sương mắng, hắn chẳng những trơ trơ mặt, còn đề xuất muốn mượng quân đội của Lưu Phong Sương! Lưu Phong Sương hỏi: "Ma tộc binh đã đuổi trở về rồi, đại ca muốn bộ đội để làm gỉ?"
Lưu Phong Sâm đáp rất tự nhiên: "Đương nhiên là giết hai kẻ phản nghịch đó!"
Lưu Phong Sương mắt trừng miệng há nhìn trưởng huynh của nàng, không dám tin có nguời lại vô sỉ và ngu xuẩn đến trình độ như thế: tên gia hỏa này không hấp thụ được chút giáo huấn nào từ tai họa vừa mới kết thúc!
Nàng trầm mặc rất lâu, cuối cùng lạnh lùng nói: "Thập tự quân còn chưa có học qua đánh nội chiến!" Nàng xoay người lạnh lùng bước khỏi hoàng cung.
Lưu Phong Sâm ngồi nguyên chỗ, trên đầu toát mồ hôi lạnh: trong chớp mắt vừa rồi, hắn thật sự nghĩ Lưu Phong Sương muốn giết hắn.
Sau trận mắng đó, Lưu Phong Sâm quyết tâm phải giải trừ binh quyền của Lưu Phong Sương, mấy chục vạn đông bộ quân cường hãn uy hiếp quá lớn, cá tính Lưu Phong Sương quật cường vô pháp chế ngự, có nàng, cái ghế quân chủ ngồi không yên.
"Lưu Phong Sương nguyên soái, ta lấy danh nghĩa gia chủ của Lưu Phong gia tộc, quyết định giải trừ binh quyền của ngươi!" Cho dù cho Lưu Phong Sâm thêm hai lá gan nữa thì hắn cũng không dám đường đường chính chính đối đầu với Lưu Phong Sương.
Hắn giả lả đi tìm Lưu Phong Sương, trên mặt cười giả dối, tán tụng nịnh bộ một hồi, nói: "Hảo muội muội, muội vì Lưu Phong gia tộc mà chinh chiến nhiều năm, đúng là quá gian khổ, ta làm đại ca cũng không thể đứng nhìn, ta quyết định cho muội nghỉ phép một tháng, muội thoải mái đi chơi đi! Quân đội cứ để đó, muội không cần quan tâm, Ân Thái Khắc là một người đáng tin, muội hoàn toàn không cần lo lắng đâu!"
"Hoàn toàn không cần lo lắng đâu!" Lưu Phong Sâm tươi cười đảm bảo, hắn hồi hộp toát mồ hơi ướt đẫm lưng: Trong Viễn Kinh thành đều là quân đội của Lưu Phong Sương, ngoài Viễn Kinh thành cũng là quân đội của Lưu Phong Sương, nàng có thể dễ dàng phế truất hắn, bản thân hắn đang giỡn với hổ à!
Lưu Phong Sương mặt vô biểu tình, chăm chú nhìn hắn, khẽ nghiêng mình: "Tuân mệnh, gia chủ".
Nàng đặt binh quyền lệnh phù lên bàn, bình tĩnh hỏi: "Còn có phân phó gì không, gia chủ?"
Cả Lưu Phong Sâm cũng không ngờ sự tình thuận lợi như thế, hắn kinh ngạc đến mức không biết nói gì.
Lưu Phong Sương nhẹ nhàng thi lễ: "Nếu không có chuyện gì khác, tôi phải đi chuẩn bị hành lý".
"Muội...Muội muốn đi đâu?"
"Nếu như gia chủ cho phép, tôi tính sang phía Lâm gia nghỉ ngơi một đoạn thời gian, Hà khâu là thành thị nổi danh, phong cảnh rất đẹp". Lưu Phong Sương khép mắt, nhẹ giọng nói: "Cũng như gia chủ nói, tôi quá mệt rồi. Phụ thân đã đem đại nghiệp giao cho ngài, đại ca ngài phải đảm đương nhiều việc, thứ cho tiểu muội không giúp được. Đại ca, mọi việc nhờ ngài!"
Nhìn đôi mắt trong sáng đầy chính khí, cho dù Lưu Phong Sâm tự nhận vô sỉ cùng cực cũng không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Đã một thời gian dài, Lưu Phong Sương đã được xem là trụ cột thủ hộ cho Lưu Phong gia, tin tức nàng bị bãi chức dẫn đến oanh động cực lớn, dân gian nghị luận khắp nơi, mà theo tin tức Lưu Phong Sương thất thế còn có một tin tức khác giật gân không kém: "Lưu Phong Sâm lên ngôi bất chính!"
Lời đồn đãi giống như hoa Bồ công anh tán phát khắp hang cùng ngõ hẻm, đám người rảnh rỗi tụ tập tán chuyện rất linh hoạt, nước miếng bắn tung tóe, phảng phất đích thân bọn họ chứng kiến sự tình: "Trước khi Tây Sơn đại nhân lâm chung, trong phòng chỉ có một mình Lưu Phong Sâm, tất cả thị vệ và đại thân đều bị đuổi ra ngoài. Đại nhân buổi sáng tinh thần còn quắc thước, kết quả sau khi Lưu Phong Sâm bước vào, chưa đến năm phút đi ra, Tây Sơn đại nhân đã tắt thở!"
Tin tức càng truyền càng lệch lạc, thêm rất nhiều tình tiết nhỏ, nghe nói đương thời bên ngoài có có "Người", mà "Người" này lại thay đổi trong các lời đồn đãi, có nơi thì nói là một thị vệ trẻ tuổi, có nơi thì là một lão cung nữ, sang chỗ khác lại biến thành một trọng thần đức cao vọng trọng. Nhưng cho dù là ai đều có một điểm chung, đó là khi đó ở ngoài nghe được bên trong phòng có tiếng mắng chửi ác độc, tiếng đánh đập, tiếng thở nặng nhọc, người bị hại rên rỉ kêu cứu, thanh âm bi ai cầu khẩn rất nhanh biến mất, gia chủ tiền nhiệm tắt thở rồi.
Không có ai có thể tận mắt nhìn thấy di thể của Lưu Phong Tây Sơn, thái y nghiệm thi bị xe ngựa đụng phải rất kì lạ, vệ đội phong tỏa hiện trường đều bị điều đến chiến trường tây bắc, trên đường thất tung thần bí, thậm chí bằng chứng lớn nhất về sự kế vị của Lưu Phong Sâm là di thư của Lưu Phong Tây Sơn, nghe nói chẳng ai được đọc qua. Người nói vung tay, ngữ khí khẳng định với những người nghe: "Ngươi xem, chẳng phải sự tình đã quá rõ ràng hay sao?"
Lời đồn càng truyền càng thịnh, Lưu Phong Sâm nổi giận truy tìm người truyền ngôn, nhưng dao ngôn giống như gió chẳng có thân thể, muốn tóm lấy cũng không được, Lưu Phong Sâm ôm một bụng lửa giận không nơi phát tác.
Trong lúc mất kiên nhẫn, hắn phát động một chiến dịch quảng cáo, quan hệ công chúng rầm rộ nhằm chống lại lời đồn, báo giấy mỗi ngày đều giật tít tiêu đề: "Lưu Phong Sâm điện hạ kính ái đi thăm cô nhi viện!"
"Lưu Phong Sâm điện hạ khảng khái đóng góp cho quỹ người thất học!"
"Thất nghiệp không thất chí! Lưu Phong Sâm điện hạ bắt tay thân thiết các công nhân thất nghiệp, cổ vũ tinh thần bọn họ!"
"Lưu Phong Sâm điện hạ phát động lao động công ích, tự thân đi dọn nhà xí công cộng!"
"Lưu Phong Sâm điện hạ dẫn đội săn bắt cướp chuyên bắt trộm cướp trên đại nhai!"
"Lưu Phong Sâm điện hạ bị lộ thân phận người dơi của mình, khiêm tốn phát biểu: bảo hộ chính nghĩa, cứu trợ nhược tiểu, đó là mộng tưởng từ nhỏ của tôi!"
Rất nhiều báo chí đều cấp thiết vạch rõ, vị quốc quân tốt Lưu Phong Sâm của chúng ta là một kẻ sĩ nhân nghĩa có lòng thiện và công đức to lớn, ngài quán triệt lí tưởng chính nghĩa, không e sợ tội ác, yêu mến quan tâm đến dân chúng, là một người thanh niên lương thiện, ngài sao có thể gây tội ác giết phụ thân chứ?
Nhưng đáng tiếc, chiến dịch cộng đồng rầm rộ đó lại không đạt được hiệu quả như mong đợi. Ngược với thái độ tò mò, hứng thú với các tin đồn, đối với chiến dịch tự đánh bóng bản thân của Lưu Phong Sâm, dân chúng hầu như hết sức thờ ơ.
Chỉ vào tấm hình "Lưu Phong Sâm thân thiết bắt tay với công nhân thất nghiệp", một tiểu hài hỏi: "Mẹ ơi, đây là hình ai vậy?"
Người mẹ hờ hững đáp: "Là tấm ảnh người nuôi dưỡng thú và đại tinh tinh".
Mắt thấy đã dùng hết chiêu số, Lưu Phong Sâm chán nản mặc kệ, dao ngôn lại đồn đãi khắp nơi, cuối cùng, báo chí đành đăng trực tiếp: "Lưu Phong Sâm điện hạ kế vị hoàn toàn hợp pháp, ngài không có thay đổi di thư, không có mưu hại phụ thân và đệ đệ!" Lưu Phong Sâm giận dữ mắng bộ trưởng tuyên truyền là gian tế do địch nhân cài vào chính phủ.
Mà lúc Lưu Phong Sâm giận dữ luống cuống, địch nhân của hắn cũng không có thoải mái nghỉ ngơi.
Lưu Phong Thanh và Lưu Phong Minh, hai huynh đệ bình thường như thủy hỏa bất dung, hiện tại liên thủ, bọn chúng tuyên bố công khai, lời đồn hoàn toàn là sự thật, đích thân bọn chúng nhìn thấy Lưu Phong Sâm mưu nghịch giết cha đoạt ngôi, vì thế bị hắn bức hại, truy sát.
Hai vị Lưu Phong thiếu gia hô hào các dũng sĩ của gia tộc đứng lên, đấu tranh với kẻ đại ác giết cha đoạt ngôi, đem Lưu Phong chính quyền trả lại cho người kế vị chân chính.
Theo tốc độ lan truyền của tin đồn, Lưu Phong Thanh và Lưu Phong Minh cũng tập kết quân đội của mình, tổng binh lực đạt hơn năm mươi vạn bộ đội, rình rập Viễn Kinh.
Trong nội bộ giai cấp thống trị Viễn Kinh phát sinh phân liệt nghiêm trọng, sự kinh hoảng và lo lắng lan nhanh khắp các hành tỉnh và trong quân đội như ôn dịch, quân tâm dao động, dân tâm hoang mang, cơ quan chính phủ gần như tê liệt, phản quân thì từ từ gây áp lực lên Viễn Kinh. Lưu Phong thế gia truyền thừa ba trăm năm, chưa có một gia chủ nào vừa tiếp vị đã như ngồi trên đống lửa như lúc này, có người còn tiên đoán: "Cái ngày nghênh đón gia chủ thứ chín không còn xa rồi".
Trọng thần li tâm, dân tâm hoảng loạn, phản loạn bốn bề, quốc cảnh nguy cơ rình rập, Lưu Phong Sâm vỗ trán than thở không thôi.
Vì bảo vệ chính quyền, hắn ra một quyết định ngu xuẩn khiến người ngoài không biết bàn luận thế nào: Hắn xin xưng thần với cừu địch nhiều đời Tử Xuyên gia, cắt đất, tiến cống, điều kiện là Tử Xuyên gia phải giúp đỡ hắn trấn áp phản loạn trong nước.
Trong đàm phán, thủ tịch đại biểu Đế Lâm của Tử Xuyên gia đề xuất một điều kiện: "Lưu Phong điện hạ, vì chứng minh thành ý của ngài, có lẽ ngài sẽ dâng nộp vô số trân tài địa bảo hiếm có, nhưng chúng tôi còn rất bất mãn một người, người này trong mười năm đã giết hại vô số tướng sĩ Tử Xuyên gia, hai tay nhuộm máu. Có người đó, hai nước tuyệt đối không có hòa bình. Điện hạ, ngài hiểu ý của ta chứ?"
Nghe điều kiện đó, Lưu Phong Sâm chấn kinh sững người, sau đó mới kinh hoảng thốt: "Vậy sao được, dù sao cũng là thân muội muội của tôi!"
Hắn năn nỉ: "Điều kiện gì cũng có thể, nhưng điều kiện này thật không làm được! Đế Lâm đại nhân, tôi nhường thêm hai hành tỉnh cho Tử Xuyên gia được không?"
"Đối với sự thương xót tình thân của Lưu Phong điện hạ, tại hạ hết sức cảm động. Tôi đoán hai vị đệ đệ của điện hạ chắc cũng đang ở gần Viễn Kinh, các vị đại nhân, chúng ta đi thôi, không nên cản trở Lưu Phong điện hạ thân mật đoàn tụ với đệ đệ muội muội của ông ấy".
Đế Lâm đứng lên định ra ngoài, các đại biểu đến đàm phán cũng đứng lên muốn đi theo, trán Lưu Phong Sâm đầy mồ hôi, hắn nghiến răng gọi: "Đế Lâm đại nhân, xin ngừng bước!"
"Tôi...Tôi đáp ứng ngài là được rồi!"
Từ thời khắc này, Lưu Phong thế gia từng hùng cứ tây phương đại lục ba trăm năm bắt đầu nhanh chóng suy bại.
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.