Chương 27
Hạp Gia Hoan Nhạc
22/10/2021
Edit: Heo
Sau khi quay xong, Giản Mộ vào chế độ nghỉ, Lâm Đông đau lòng cho anh, không dám báo trước lịch trình để anh mệt mỏi.
Vì khi quay phim <Thiên hạ> quá gầy nên phải điều chỉnh lại, Giản Mộ không phản đối việc sắp xếp tăng cân của công ty.
Hiếm khi anh được thư giãn, có thể thả lỏng hơn một chút, sao lại không làm.
Nhưng cũng không chỉ để cho vui, Giản Mộ phải bận việc nhà, anh muốn chuyển đi.
Vốn dĩ anh không vã như vậy, dù sao anh và Tạ Bắc Vọng cũng chỉ ở chung một chỗ, nhưng Lâm Đông lại nói rằng anh không còn thời gian, nếu muốn chuyển thì phải đến sớm, thêm vào việc Tạ Bắc Vọng đến căn hộ cũng khá xa, nên việc anh chuyển đến hoàn toàn là không thích hợp. Chạy cả hai đầu rất phiền, vì vậy Giản Mộ thừa dịp dụng nghỉ ngơi này để di chuyển đến nhà của Tạ Bắc Vọng.
Tạ Bắc Vọng đã comeout, mâu thuẫn với gia đình mấy năm nay, hắn đơn phương làm hòa với Ứng Phiên, nhưng gia đình thì khác, không có sự buông lỏng nào cả nên Tạ Bắc Vọng luôn sống một mình.
Giản Mộ chưa bao giờ đến nhà hắn, từng nghĩ rằng Tạ Bắc Vọng đến căn hộ vào một điểm cố định vì hắn nuôi một con chim hoàng yến ở nơi khác, sau khi hỏi qua Tạ Bắc Vọng, mới biết Tạ Bắc Vọng hoàn toàn là vì suy nghĩ cho Giản Mộ.
“Mỗi ngày tôi đều đến thì em có thể chịu được à?”
Giản Mộ: “…”
Lão nam nhân từng từng chút từng chút thả dê, Giản Mộ có chút không thể kìm được.
Mình lại chém đấy chứ raw: 老男人开黄腔一套一套,简暮有点扛不住.
Công việc dọn nhà đã có Lâm Đông Hà Vũ hỗ trợ, Giản Mộ căn bản không phải lo lắng chuyện này, cũng không phải chuyển hết, chỉ chuyển những thứ cần thiết.
Nhờ diện tích nhà Tạ Bắc Vọng rộng hơn, chủ yếu là do vị trí đắc địa, gần công ty, chỉ mất mười phút chạy xe là đến cơ quan, đi làm cũng tiện.
Giản Mộ không có việc gì làm ngoài việc là một con bọ cơm ở nhà chờ Tạ Bắc Vọng tan sở mỗi ngày, sau hai ngày nhàn rỗi, anh không thể chịu đựng được nữa, cảm thấy buồn chán. Anh bắt đầu nghiền ngẫm về các kỹ năng nấu nướng, quyết tâm mở khóa các kỹ năng nấu ăn mới ngoài việc nấu cháo.
Nhưng anh thực sự không chắc về những thứ khác, đọc xong hướng dẫn anh cũng không hiểu, làm rối tinh rối mù đến mức chính anh cũng ăn không trôi.
Khi Tạ Bắc Vọng trở lại, Giản Mộ đã làm đậu hủ Tứ Xuyên lần ba, hai lần trước đều cho nó vào thùng rác trong nhà bếp.
“Làm gì đó?” Tạ Bắc Vọng cởi áo khoác bước vào bếp, vừa mở cửa thì bị xộc lên một mùi cay sặc mũi.
Hắn ho khan hai tiếng, Giản Mộ lấy tay che mặt đóng cửa lại, “Anh đừng vào, em thông khí.”
Công suất của máy hút mùi được bật ở mức tối đa, các cửa sổ trong bếp đều mở, một lúc sau, làn khói tiêu tan, lúc này Giản Mộ mới mở cửa để Tạ Bắc Vọng bước vào.
“Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc nấu ăn?” Tạ Bắc Vọng nhìn bộ dạng xấu hổ của Giản Mộ, dựa lưng vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch cười khẽ.
“Thử đi,” Giản Mộ hãm nắp, “Dù sao gần đây cũng rảnh.”
“Chán à?” Tạ Bắc Vọng giúp Giản Mộ chỉnh thẳng tạp dề, kéo người về phía mình.
“Một chút.” Giản Mộ nói: “Có lẽ trước đây tiết tấu nhanh quá.”
Đã quen với cường độ làm việc nghỉ ngơi, vừa bắt đầu cũng hơi không thích ứng.
“Chờ hai ngày nữa tôi cùng chơi với em.”
Giản Mộ nhướng mắt: “Anh nghỉ à?”
“Ừm.”
“Đi đâu chơi?”
“Tuỳ em.”
Tạ Bắc Vọng nói chuyện giữ lời, nhưng thời gian mà hắn có thể nghỉ phép nhận cũng không lâu.
Cả hai không thể đi xa, Giản Mộ đang cầm máy tính làm chiến lược, chuẩn bị xem có gì vui ở gần đây.
Nhưng anh chưa kịp chọn chỗ thì món quà đã đặt trước hơn nửa năm bất ngờ đến, bưu kiện chuyển phát nhanh từ bên kia đại dương được đóng gói chặt chẽ gửi tới.
Khi anh ký tên vào biên nhận, Tạ Bắc Vọng cũng ở đó, xem Giản Mộ thần thần bí bí, hành động cẩn thận, hắn hỏi: “Cái gì đó?”
“Bí mật.”
“Không thể nhìn xem sao?” Tạ Bắc Vọng đứng dậy đi về hướng Giản Mộ.
Giản Mộ giấu gói hàng sau lưng, “Không phải bây giờ.”
Đậu hủ Tứ Xuyên:Đậu hủ ma bà còn có tên gọi khác là Mapo tòfu, là một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên. Đậu hủ ma bà do một người phụ nữ tên Trần Ma Bà đã sáng tạo nên món ăn ngon miệng, từ đấy dân gian đã lấy tên người phụ nữ đó đặt cho món ăn này.
Sau khi quay xong, Giản Mộ vào chế độ nghỉ, Lâm Đông đau lòng cho anh, không dám báo trước lịch trình để anh mệt mỏi.
Vì khi quay phim <Thiên hạ> quá gầy nên phải điều chỉnh lại, Giản Mộ không phản đối việc sắp xếp tăng cân của công ty.
Hiếm khi anh được thư giãn, có thể thả lỏng hơn một chút, sao lại không làm.
Nhưng cũng không chỉ để cho vui, Giản Mộ phải bận việc nhà, anh muốn chuyển đi.
Vốn dĩ anh không vã như vậy, dù sao anh và Tạ Bắc Vọng cũng chỉ ở chung một chỗ, nhưng Lâm Đông lại nói rằng anh không còn thời gian, nếu muốn chuyển thì phải đến sớm, thêm vào việc Tạ Bắc Vọng đến căn hộ cũng khá xa, nên việc anh chuyển đến hoàn toàn là không thích hợp. Chạy cả hai đầu rất phiền, vì vậy Giản Mộ thừa dịp dụng nghỉ ngơi này để di chuyển đến nhà của Tạ Bắc Vọng.
Tạ Bắc Vọng đã comeout, mâu thuẫn với gia đình mấy năm nay, hắn đơn phương làm hòa với Ứng Phiên, nhưng gia đình thì khác, không có sự buông lỏng nào cả nên Tạ Bắc Vọng luôn sống một mình.
Giản Mộ chưa bao giờ đến nhà hắn, từng nghĩ rằng Tạ Bắc Vọng đến căn hộ vào một điểm cố định vì hắn nuôi một con chim hoàng yến ở nơi khác, sau khi hỏi qua Tạ Bắc Vọng, mới biết Tạ Bắc Vọng hoàn toàn là vì suy nghĩ cho Giản Mộ.
“Mỗi ngày tôi đều đến thì em có thể chịu được à?”
Giản Mộ: “…”
Lão nam nhân từng từng chút từng chút thả dê, Giản Mộ có chút không thể kìm được.
Mình lại chém đấy chứ raw: 老男人开黄腔一套一套,简暮有点扛不住.
Công việc dọn nhà đã có Lâm Đông Hà Vũ hỗ trợ, Giản Mộ căn bản không phải lo lắng chuyện này, cũng không phải chuyển hết, chỉ chuyển những thứ cần thiết.
Nhờ diện tích nhà Tạ Bắc Vọng rộng hơn, chủ yếu là do vị trí đắc địa, gần công ty, chỉ mất mười phút chạy xe là đến cơ quan, đi làm cũng tiện.
Giản Mộ không có việc gì làm ngoài việc là một con bọ cơm ở nhà chờ Tạ Bắc Vọng tan sở mỗi ngày, sau hai ngày nhàn rỗi, anh không thể chịu đựng được nữa, cảm thấy buồn chán. Anh bắt đầu nghiền ngẫm về các kỹ năng nấu nướng, quyết tâm mở khóa các kỹ năng nấu ăn mới ngoài việc nấu cháo.
Nhưng anh thực sự không chắc về những thứ khác, đọc xong hướng dẫn anh cũng không hiểu, làm rối tinh rối mù đến mức chính anh cũng ăn không trôi.
Khi Tạ Bắc Vọng trở lại, Giản Mộ đã làm đậu hủ Tứ Xuyên lần ba, hai lần trước đều cho nó vào thùng rác trong nhà bếp.
“Làm gì đó?” Tạ Bắc Vọng cởi áo khoác bước vào bếp, vừa mở cửa thì bị xộc lên một mùi cay sặc mũi.
Hắn ho khan hai tiếng, Giản Mộ lấy tay che mặt đóng cửa lại, “Anh đừng vào, em thông khí.”
Công suất của máy hút mùi được bật ở mức tối đa, các cửa sổ trong bếp đều mở, một lúc sau, làn khói tiêu tan, lúc này Giản Mộ mới mở cửa để Tạ Bắc Vọng bước vào.
“Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc nấu ăn?” Tạ Bắc Vọng nhìn bộ dạng xấu hổ của Giản Mộ, dựa lưng vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch cười khẽ.
“Thử đi,” Giản Mộ hãm nắp, “Dù sao gần đây cũng rảnh.”
“Chán à?” Tạ Bắc Vọng giúp Giản Mộ chỉnh thẳng tạp dề, kéo người về phía mình.
“Một chút.” Giản Mộ nói: “Có lẽ trước đây tiết tấu nhanh quá.”
Đã quen với cường độ làm việc nghỉ ngơi, vừa bắt đầu cũng hơi không thích ứng.
“Chờ hai ngày nữa tôi cùng chơi với em.”
Giản Mộ nhướng mắt: “Anh nghỉ à?”
“Ừm.”
“Đi đâu chơi?”
“Tuỳ em.”
Tạ Bắc Vọng nói chuyện giữ lời, nhưng thời gian mà hắn có thể nghỉ phép nhận cũng không lâu.
Cả hai không thể đi xa, Giản Mộ đang cầm máy tính làm chiến lược, chuẩn bị xem có gì vui ở gần đây.
Nhưng anh chưa kịp chọn chỗ thì món quà đã đặt trước hơn nửa năm bất ngờ đến, bưu kiện chuyển phát nhanh từ bên kia đại dương được đóng gói chặt chẽ gửi tới.
Khi anh ký tên vào biên nhận, Tạ Bắc Vọng cũng ở đó, xem Giản Mộ thần thần bí bí, hành động cẩn thận, hắn hỏi: “Cái gì đó?”
“Bí mật.”
“Không thể nhìn xem sao?” Tạ Bắc Vọng đứng dậy đi về hướng Giản Mộ.
Giản Mộ giấu gói hàng sau lưng, “Không phải bây giờ.”
Đậu hủ Tứ Xuyên:Đậu hủ ma bà còn có tên gọi khác là Mapo tòfu, là một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên. Đậu hủ ma bà do một người phụ nữ tên Trần Ma Bà đã sáng tạo nên món ăn ngon miệng, từ đấy dân gian đã lấy tên người phụ nữ đó đặt cho món ăn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.