Chương 28
Hạp Gia Hoan Nhạc
22/10/2021
Edit: Heo
Trước khi Giản Mộ và Tạ Bắc Vọng ở bên nhau, anh kỳ thực đã tưởng tượng, thậm chí chỉ vì những điều viển vông này mà anh đã làm rất nhiều điều ngốc, món quà đã hẹn trước hơn nửa năm này là sản phẩm của sự kích động của anh.
Nhưng anh không ngờ rằng nửa năm sau, món quà bốc đồng này lại đến vào thời điểm như vậy.
Giản Mộ đã đặt mua cặp nhẫn phù hợp.
Tự nhốt trong phòng, Giản Mộ tự mình mở hộp, đặt hai chiếc nhẫn nhẫn bằng bạc lên tấm vải nhung, anh đã sớm xem bản vẽ thiết kế, nhưng cảm giác mà bản vẽ thiết kế mang lại cho anh hoàn toàn khác với cảm giác nhận được đồ thật lúc này.
Chiếc nhẫn có trọng lượng, cầm ở trong tay có thể cảm nhận được những đường vân không đều.
Chạm vào chiếc nhẫn hết lần này đến lần khác, Giản Mộ không khỏi nhếch lên khóe miệng, nhưng ngay lập tức gặp khó khăn, nên đưa cho Tạ Bắc Vọng như thế nào đây?
Ban đầu, kế hoạch của anh là tặng nó như một món quà nhỏ, lừa gạt Tạ Bắc Vọng là tiện tay mua một món đồ chơi nhỏ, tình hình hiện tại đã khác, họ đã trở thành người yêu của nhau, đương nhiên không thể qua loa như vậy được.
Nhưng rất muốn tặng nhẫn … băn khoăn quá.
Thật ra, họ ở bên nhau chưa tới mười ngày.
Giản Mộ buồn bã cầm lấy chiếc nhẫn và đặt nó xuống, lặp đi lặp lại động tác cứng nhắc vài lần, cuối cùng quyết tâm đưa trực tiếp cho Tạ Bắc Vọng.
Đừng hoa hoè màu mè cầu kỳ gì, cứ là tặng quà cho người ta đeo.
Anh nóng lòng muốn thấy dáng vẻ Tạ Bắc Vọng đeo nhẫn.
Sau khi quyết định, Giản Mộ cất chiếc nhẫn vào hộp, gói lại, mở cửa đi vào phòng khách, Tạ Bắc Vọng ngồi trên đệm chơi với một cái mô hình.
Nhìn thấy mô hình, Giản Mộ có chút chột dạ, chiếc máy bay ban đầu được đặt trên đầu giường của Tạ Bắc Vọng, đêm qua lăn lộn, anh không cẩn thận đã va vào nó, trực tiếp làm vỡ nó, may mắn là bên ngoài có một lớp kính, nên mô hình bên trong chỉ bị một vết nứt.
“Anh sửa chưa?” Giản Mộ đưa tay sang bên ngồi xuống bên cạnh Tạ Bắc Vọng, hắng giọng rồi cúi đầu nhìn kỹ hơn.
“Gần rồi.” Tạ Bắc Vọng dùng keo 502 che, dùng tăm nhẹ nhàng loại bỏ phần thừa, các đường nứt vẫn còn, nhưng chúng không quá rõ ràng.
Giản Mộ vươn tay sờ cánh máy bay, sau đó thu tay về, “Lần sau đừng kê đầu giường.”
“Em muốn đặt nó ở đâu?” Tạ Bắc Vọng nói.
“Thư phòng?”
“Lỡ như lần sau chúng ta làm ở thư phòng thì sao?”
Giản Mộ: “…”
Giản Mộ ho nhẹ, Tạ Bắc Vọng dừng chủ đề, đặt thiết bị vào hộp công cụ.
“Làm xong rồi, để khô rồi mang đi.”
“Ừ.” Giản Mộ khoác tay Tạ Bắc Vọng, cảm thấy lo lắng vô cớ, anh nhìn chằm chằm vào máy bay một lúc, đưa chiếc hộp đựng nhẫn mà anh đã giữ từ lâu cho Tạ Bắc Vọng.
“Cái gì?” Hộp quà đột nhiên xuất hiện khiến Tạ Bắc Vọng nhướng mày, đẩy hộp công tác xuống gầm bàn, lấy nó từ tay Giản Mộ.
“Khụ, anh xem thì biết.” Giản Mộ lùi lại, nắm lấy một chiếc gối, vò nó trong vòng tay anh.
Tạ Bắc Vọng không chút do dự mở ra, hai chiếc nhẫn đơn giản cứ vậy xuất hiện trước mặt hắn.
Tạ Bắc Vọng đột nhiên cứng đờ, Giản Mộ nhìn chằm chằm vào biểu hiện của hắn, vì sợ bỏ lỡ phản ứng của hắn.
“Bất ngờ nho nhỏ,… haha.” Giản Mộ siết chặt góc gối, “Hồi trước em thấy nó trên mạng, nghĩ cũng khá đẹp,… khụ khụ là không đắt lắm, mua cho vui thôi.”
Giản Mộ giải thích dài dòng, sau đó nói thêm một câu: “Anh có thấy chiếc nhẫn này đẹp không?”
Tạ Bắc Vọng đã lấy lại tinh thần, hắn lấy ra một cái ra hỏi: “Thấy nó trên mạng?”
“A, đúng vậy, vừa nhìn đã thấy thật chói mắt.” Giản Mộ nói: “Anh muốn đeo hay không đeo cũng được, dù sao cũng chỉ là đồ dùng mà thôi.”
Vừa dứt lời, Tạ Bắc Vọng liền trả lại hộp nhẫn cho Giản Mộ, Giản Mộ nhanh chóng cụp mắt xuống, không ngờ Tạ Bắc Vọng thực sự không muốn đeo nó.
Anh bóp nhẹ, các góc nhọn chiếc hộp nhung cộm trong lòng bàn tay, để lại một vết nhói, trong nháy mắt, Tạ Bắc Vọng nói: “Em không đeo cho tôi sao?”
Tạ Bắc Vọng đưa tay ra trước mặt Giản Mộ, “Làm sao tôi có thể tự đeo nhẫn được?” Để tối mình sẽ up nốt
Trước khi Giản Mộ và Tạ Bắc Vọng ở bên nhau, anh kỳ thực đã tưởng tượng, thậm chí chỉ vì những điều viển vông này mà anh đã làm rất nhiều điều ngốc, món quà đã hẹn trước hơn nửa năm này là sản phẩm của sự kích động của anh.
Nhưng anh không ngờ rằng nửa năm sau, món quà bốc đồng này lại đến vào thời điểm như vậy.
Giản Mộ đã đặt mua cặp nhẫn phù hợp.
Tự nhốt trong phòng, Giản Mộ tự mình mở hộp, đặt hai chiếc nhẫn nhẫn bằng bạc lên tấm vải nhung, anh đã sớm xem bản vẽ thiết kế, nhưng cảm giác mà bản vẽ thiết kế mang lại cho anh hoàn toàn khác với cảm giác nhận được đồ thật lúc này.
Chiếc nhẫn có trọng lượng, cầm ở trong tay có thể cảm nhận được những đường vân không đều.
Chạm vào chiếc nhẫn hết lần này đến lần khác, Giản Mộ không khỏi nhếch lên khóe miệng, nhưng ngay lập tức gặp khó khăn, nên đưa cho Tạ Bắc Vọng như thế nào đây?
Ban đầu, kế hoạch của anh là tặng nó như một món quà nhỏ, lừa gạt Tạ Bắc Vọng là tiện tay mua một món đồ chơi nhỏ, tình hình hiện tại đã khác, họ đã trở thành người yêu của nhau, đương nhiên không thể qua loa như vậy được.
Nhưng rất muốn tặng nhẫn … băn khoăn quá.
Thật ra, họ ở bên nhau chưa tới mười ngày.
Giản Mộ buồn bã cầm lấy chiếc nhẫn và đặt nó xuống, lặp đi lặp lại động tác cứng nhắc vài lần, cuối cùng quyết tâm đưa trực tiếp cho Tạ Bắc Vọng.
Đừng hoa hoè màu mè cầu kỳ gì, cứ là tặng quà cho người ta đeo.
Anh nóng lòng muốn thấy dáng vẻ Tạ Bắc Vọng đeo nhẫn.
Sau khi quyết định, Giản Mộ cất chiếc nhẫn vào hộp, gói lại, mở cửa đi vào phòng khách, Tạ Bắc Vọng ngồi trên đệm chơi với một cái mô hình.
Nhìn thấy mô hình, Giản Mộ có chút chột dạ, chiếc máy bay ban đầu được đặt trên đầu giường của Tạ Bắc Vọng, đêm qua lăn lộn, anh không cẩn thận đã va vào nó, trực tiếp làm vỡ nó, may mắn là bên ngoài có một lớp kính, nên mô hình bên trong chỉ bị một vết nứt.
“Anh sửa chưa?” Giản Mộ đưa tay sang bên ngồi xuống bên cạnh Tạ Bắc Vọng, hắng giọng rồi cúi đầu nhìn kỹ hơn.
“Gần rồi.” Tạ Bắc Vọng dùng keo 502 che, dùng tăm nhẹ nhàng loại bỏ phần thừa, các đường nứt vẫn còn, nhưng chúng không quá rõ ràng.
Giản Mộ vươn tay sờ cánh máy bay, sau đó thu tay về, “Lần sau đừng kê đầu giường.”
“Em muốn đặt nó ở đâu?” Tạ Bắc Vọng nói.
“Thư phòng?”
“Lỡ như lần sau chúng ta làm ở thư phòng thì sao?”
Giản Mộ: “…”
Giản Mộ ho nhẹ, Tạ Bắc Vọng dừng chủ đề, đặt thiết bị vào hộp công cụ.
“Làm xong rồi, để khô rồi mang đi.”
“Ừ.” Giản Mộ khoác tay Tạ Bắc Vọng, cảm thấy lo lắng vô cớ, anh nhìn chằm chằm vào máy bay một lúc, đưa chiếc hộp đựng nhẫn mà anh đã giữ từ lâu cho Tạ Bắc Vọng.
“Cái gì?” Hộp quà đột nhiên xuất hiện khiến Tạ Bắc Vọng nhướng mày, đẩy hộp công tác xuống gầm bàn, lấy nó từ tay Giản Mộ.
“Khụ, anh xem thì biết.” Giản Mộ lùi lại, nắm lấy một chiếc gối, vò nó trong vòng tay anh.
Tạ Bắc Vọng không chút do dự mở ra, hai chiếc nhẫn đơn giản cứ vậy xuất hiện trước mặt hắn.
Tạ Bắc Vọng đột nhiên cứng đờ, Giản Mộ nhìn chằm chằm vào biểu hiện của hắn, vì sợ bỏ lỡ phản ứng của hắn.
“Bất ngờ nho nhỏ,… haha.” Giản Mộ siết chặt góc gối, “Hồi trước em thấy nó trên mạng, nghĩ cũng khá đẹp,… khụ khụ là không đắt lắm, mua cho vui thôi.”
Giản Mộ giải thích dài dòng, sau đó nói thêm một câu: “Anh có thấy chiếc nhẫn này đẹp không?”
Tạ Bắc Vọng đã lấy lại tinh thần, hắn lấy ra một cái ra hỏi: “Thấy nó trên mạng?”
“A, đúng vậy, vừa nhìn đã thấy thật chói mắt.” Giản Mộ nói: “Anh muốn đeo hay không đeo cũng được, dù sao cũng chỉ là đồ dùng mà thôi.”
Vừa dứt lời, Tạ Bắc Vọng liền trả lại hộp nhẫn cho Giản Mộ, Giản Mộ nhanh chóng cụp mắt xuống, không ngờ Tạ Bắc Vọng thực sự không muốn đeo nó.
Anh bóp nhẹ, các góc nhọn chiếc hộp nhung cộm trong lòng bàn tay, để lại một vết nhói, trong nháy mắt, Tạ Bắc Vọng nói: “Em không đeo cho tôi sao?”
Tạ Bắc Vọng đưa tay ra trước mặt Giản Mộ, “Làm sao tôi có thể tự đeo nhẫn được?” Để tối mình sẽ up nốt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.