Chương 14: Bóng cây
Kỳ Duẫn
09/03/2023
Chiều ngày hôm sau, Thẩm Yến Lẫm lên máy bay về Giang Thành.
Buổi sáng, anh dụ dỗ Bùi Y làm thêm một lần. Sau khi thỏa mãn ham muốn cá nhân, tinh thần sảng khoái ngâm nga hát, xuống giường đi nấu cơm trưa. Đến khi bữa cơm kết thúc, Bùi Y vẫn mệt mỏi, ngay cả cuối cùng tiễn anh cũng không chịu bước ra cửa nhà nửa bước, dừng trước tủ giày nói qua loa một câu "Lên đường bình an" rồi đóng cửa lại.
Thẩm Yến Lẫm không hề để bụng, bởi vì hai tuần sau anh lại đến.
Bùi Y cảm thấy lòng lang dạ thú của người đàn ông đúng là đường hoàng, ngang nhiên. Trước kia lúc theo đuổi cô, anh cũng không siêng năng đến như thế. Sau buổi tối hôm đó, tự nhiên anh lại rảnh rỗi, công việc không bận nữa, chuyến bay cũng không trễ nữa. Cách hai, ba tuần là chạy đến chỗ cô, cũng không sắp xếp những việc hẹn hò nữa. Từ sáng đến tối ở trong nhà quấn lấy cô mãi không thôi, làm cho cô không nhịn được, chủ động đề nghị: "Chúng ta đi ra ngoài một chút đi."
Thẩm Yến Lẫm kéo cô vào trong ngực, xoa mặt cô, buồn cười hết sức: "Em vẫn chưa đi đủ?"
Vạn Châu to như vậy, mấy năm kia theo đuổi cô, bọn họ đã đi hết những nơi có thể đi rồi. Nếu như cô còn không chấp thuận anh, anh cũng không biết sắp xếp cuộc hẹn hò tiếp theo như thế nào.
Người trong ngực ôm cổ anh, nhỏ giọng kề sát tai anh, đã cực kỳ thành thạo quá trình lấy lòng: "Cũng không cần quá xa... Chúng ta đi siêu thị đi, được không?"
Thẩm Yến Lẫm cố tình chần chừ không gật đầu, nghe cô mềm giọng bập bõm dẫn dụ: "Em học được một món mới, anh không muốn nếm thử sao?"
"Không đói lắm."
"Hoa quả trong tủ lạnh hết rồi, em muốn ăn nho."
"Gọi giao hàng đưa đến."
"Em có rất nhiều thứ cần mua, anh bê về giúp em nha."
"Lên mạng mua."
Cô u oán vùi mặt vào cổ anh, thở dài một hơi rất khẽ. Hồi lâu sau, cô ấp a ấp úng nhỏ giọng nói: "Lúc trước anh mua cái đó... cái đó sắp dùng hết rồi... Đêm nay chỉ có một cái."
Người đàn ông nghiêm mặt, quyết định thật nhanh: "Đi."
"..." Bùi Y đấm một cái vào lưng anh.
Gần tết, trong siêu thị ngập tràn màu đỏ mừng vui, đông người hơn hẳn ngày thường.
Thẩm Yến Lẫm chịu trách nhiệm đẩy xe, Bùi Y ở bên cạnh nhàn nhã đi dạo. Cô lần lượt lấy đồ vào trong xe theo danh sách. Lúc xếp hàng thanh toán, quay đầu nhìn thấy một gói quà Want Want cỡ lớn bắt mắt xếp chồng trên một đống vật phẩm sinh hoạt.
Bình thường Bùi Y không thấy anh ăn đồ ăn vặt, thuận miệng hỏi: "Anh thích ăn cái này?"
Thẩm Yến Lẫm đang chọn "trang bị", lơ đãng nói: "Mua cho bạn nhỏ của anh."
Khuôn mặt điển trai kia đầy vẻ đạo mạo trước sau như một, ngay sau đó tay cầm mấy hộp bao mới từ trên giá ném vào trong xe, cười tủm tỉm, trịnh trọng hỏi cô: "Đêm nay đổi cái này thử xem được không, người bạn nhỏ?"
Xếp hàng ngay đằng sau bọn họ là người bạn nhỏ thật sự. Em bé ba, bốn tuổi, mặc một bộ áo khoác lông con gấu màu nâu, ngồi trên xe đẩy mở to đôi mắt tròn trịa nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ.
Mặt Bùi Y tức khắc đỏ lên, quay lưng đi giả vờ không quen biết anh. Đến lúc trả tiền mới quay lại lấy điện thoại ra, bị Thẩm Yến Lẫm đưa tiền mặt ra ngăn lại trước một bước, lời lẽ đứng đắn từ chối: "Cô gái, tại sao lại tùy tiện tính tiền giúp đàn ông lạ? Chi phí bắt chuyện kiểu này có cao quá không? Chỉ cần cô nhìn qua đồ tôi mua hẳn là rất dễ nhận ra tôi có bạn gái chứ?"
Bùi Y: "..."
Chị gái thu ngân ở bên cạnh nghe vậy hơi sửng sốt, hai tay cầm tiền lẻ và hóa đơn đưa lại, nghiền ngẫm liếc nhìn qua túi đồ của anh.
Bùi Y không muốn đi ra ngoài cùng anh nữa.
Về đến nhà vừa đúng giờ cơm tối. Bùi Y thực hiện lời hứa, một mình ở phòng bếp làm món ăn mới của cô. Lúc ra ngoài thấy Thẩm Yến Lẫm đang dán chữ Phúc siêu thị tặng lên cửa kính phòng khách. Ánh đèn sáng tỏ chiếu vào, màu đỏ của chữ Phúc phản chiếu ra ngọn đèn của vạn nhà, đúng là phảng phất bầu không khí năm mới.
Bùi Y thôi nhìn, đặt đĩa lên bàn.
Anh ngồi xuống thử đồ ăn, uống trước một ngụm nước ấm cho đủ nghi thức. Sau khi ăn miếng đầu tiên không phải là khen ngợi mà là bình tĩnh hỏi cô mà không hề báo trước:
"Bạn nhỏ, năm nay có muốn cùng anh về nhà ăn tết không?"
Động tác của người bên kia bàn dừng lại, im lặng mấy giây, nhã nhặn từ chối không ngoài dự đoán của anh: "Có hơi nhanh."
"Việc này thật sự không nhanh." Thẩm Yến Lẫm cười tự giễu: "Chúng ta đã ở bên nhau hai năm rưỡi rồi, phàm là anh nỗ lực một chút thì rượu đầy tháng của con cũng làm xong được rồi."
Bùi Y cười không nổi, biểu cảm trên khuôn mặt thanh tú không được tự nhiên.
Thẩm Yến Lẫm coi như không thấy, gắp thức ăn, ngữ điệu không đổi: "Người nhà anh đều biết em, nhất là mẹ anh rất muốn gặp em."
Một câu của anh qua loa hời hợt, thực chất lược bỏ rất nhiều chi tiết.
Đơn xin thuyên chuyển công tác tháng trước là anh giấu gia đình nộp thẳng lên trên, chưa đến bốn mươi tám giờ đã bị Cục trưởng Thẩm đích thân gọi một cuộc điện thoại khẩn cấp ra lệnh về nhà. Anh vừa vào nhà, hai người trên ghế sô pha đồng thời nhíu mày nghiêm mặt nhìn sang. Thẩm Nghiễn An ngồi bên cạnh bất đắc dĩ bĩu môi với anh. Không khí trong phòng ngột ngạt căng thẳng.
Anh ngồi xuống ghế đơn, chuẩn bị nghênh đón sự gột rửa của mưa gió.
Nhà họ luôn là bà Thẩm đại diện phát biểu đầu tiên: "Thằng bé này sao lại lẳng lặng ra quyết định lớn như thế? Ít nhất con cũng phải dẫn người ta về trước cho bố mẹ gặp chứ?"
Thẩm Yến Lẫm mím môi gãi đầu, không trả lời.
Tiền trảm hậu tấu đương nhiên là tính toán xuất phát từ thực tế. Nếu như anh nói trước với gia đình, tờ đơn xin kia ắt không nộp được lên.
Trên khuôn mặt được chăm sóc tốt của bà Thẩm hiện lên vẻ sầu lo hiếm thấy: "Các con còn đang yêu đương, con đã muốn theo con bé đi xa như vậy? Nếu như sau này hai đứa chia tay thì sao?"
Thẩm Yến Lẫm dựa vào ghế sô pha bất đắc dĩ đỡ trán: "Mẹ, bọn con sẽ kết hôn, sẽ không chia tay."
Bà Thẩm rất không có lòng tin đối với anh, lo lắng: "Con theo đuổi người ta mất lâu như vậy, con cầu hôn còn phải mất bao nhiêu năm?"
Thẩm Yến Lẫm: "..."
Thẩm Nghiễn An ở đằng sau khổ sở nhịn cười, bị ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Yến Lẫm liếc qua, vội vàng chỉnh đốn sắc mặt, nghiêm túc bênh vực: "Mẹ, con trai của mẹ là người ba mươi tuổi rồi, đã đưa ra quyết định này thì hẳn là nắm chắc mối quan hệ này."
Cục trưởng Thẩm bên cạnh vẫn luôn im lặng chợt trầm giọng nói: "Đã nắm chắc thì tại sao không dẫn con bé về?"
Không ai hiểu con ngoài cha.
Trước đó Thẩm Yến Lẫm từng mấy lần ám chỉ đến việc muốn dẫn Bùi Y về nhà, mỗi lần đều bị cô đổi chủ đề tránh đi. Anh rất phiền não nhưng cũng hiểu từ nhỏ cô không được cảm nhận sự ấm áp của gia đình. Có lẽ là căng thẳng khi đối đáp với bề trên, cũng có lẽ là bất an khi đối mặt với một gia đình xa lạ. Anh không vội vã ép cô, một mặt là đang cho cô thời gian từ từ thích ứng, mặc khác cũng là anh muốn sắp xếp xong thủ tục sống chung của hai người trước, cho cô lòng tin.
"Công việc của cô ấy khá bận, trước đó hai bọn con cũng đang thích nghi. Con dự định tết năm nay dẫn cô ấy về."
Ván đã đóng thuyền, quở trách thế nào đi nữa cũng là phí công. Cha mẹ nhà họ Thẩm cũng rất muốn gặp Bùi Y, rốt cuộc là có sức hút gì mà mê hoặc con trai mình đến nỗi này.
Cuộc gặp mặt này rất quan trọng.
Trong lòng Thẩm Yến Lẫm biết rõ nỗi sốt ruột của người làm cha làm mẹ thương con. Chỉ là họ tôn trọng lựa chọn của anh. Nếu như Bùi Y làm họ không hài lòng, Cục trưởng Thẩm vẫn có cách khiến tờ đơn anh nộp lên mất hiệu lực.
Anh sầu muộn trù tính chuyện này rất lâu. Kể trước với bà Thẩm rất nhiều điểm tốt của cô, lẻn vào phòng làm việc của Cục trưởng Thẩm dốc lòng nghiên cứu sở thích của ông gần đây, còn tốn nhiều tiền mua chuộc Thẩm Nghiễn An để đến lúc đó tùy cơ ứng biến trợ giúp anh... Thế nhưng ngay cả gặp mặt cô cũng không muốn gặp.
"Em cảm thấy em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Thẩm Yến Lẫm ngước mắt, lạnh nhạt hỏi lại: "Bao giờ thì em chuẩn bị sẵn sàng?"
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, Bùi Y rất nhạy cảm nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của anh, biết anh đang không vui, không tiếp tục nói nữa.
"Y Y, em nhất định phải gặp bố mẹ anh." Vẻ buông thả trên mặt anh giấu đi, khí chất lộ ra có phần áp bức: "Anh đã nói với họ năm nay sẽ dẫn em về."
"Em có gì lo lắng thì bây giờ nói ra để anh giải quyết."
Bùi Y bất đắc dĩ mím môi, im lặng hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng trả lời: "Không có."
Chuyện này cứ quyết định như vậy.
Có lẽ là biết trong lòng cô không thoải mái, đêm đó hiếm khi Thẩm Yến Lẫm dịu dàng một lần. Màn dạo đầu tinh tế săn sóc hơn hẳn thường ngày. Bùi Y rất ghét hành vi bức ép cô trước sau đó lại đến nịnh nọt này của anh. Toàn bộ quá trình cô nghiêng đầu sang chỗ khác, tỏ thái độ không phối hợp, nhưng thân thể lại rất thành thật bị anh lấy lòng. Lúc này thì cô càng ghét bản thân hơn.
Trọng lượng ấm áp trên người tạm thời rời đi. Một cánh tay lướt qua mặt cô sờ tìm hộp trên tủ đầu giường, tiếp đó là tiếng răng xé mở bao nilon. Cô nhắm mắt lại, ngẩn ngơ trong phút chốc, sau đó cảm giác áp bức kia lại phủ xuống, thô bạo bẻ cằm cô, miết đến mức cô nhíu mày đang định kêu đau, răng môi bị nhân cơ hội tập kích.
Nếu như nói màn dạo đầu vừa rồi còn là lấy lòng, vậy cái hôn này rõ ràng chính là phát tiết.
Thế nhưng anh dựa vào đâu mà phát tiết?
Bùi Y càng nghĩ càng ấm ức, cắn mạnh lên môi anh một cái, nhưng không thấy anh dừng động tác, trái lại là một tiếng cười cực thấp vang ra từ lồng ngực anh kề sát nhịp đập của cô. Sau đó tay anh phủ lên lưng cô, thản nhiên nâng eo cô lên.
"Ưm..."
Âm thanh mềm mại kia kiều diễm vô tận trong bầu không khí tối tăm. Anh lại cứ buông lỏng đè ép trên môi vào lúc này, ung dung chống người bên cạnh cô cúi nhìn dáng vẻ cô không nhịn được mà động tình, nụ cười mê hoặc lại xấu xa. Cả khuôn mặt Bùi Y đỏ rần, ngón tay nắm chặt hư không.
"Cục cưng muốn chiến tranh lạnh với anh sao?"
Anh chậm rãi chuyển động, cúi đầu hôn nhẹ chóp mũi tinh xảo của cô.
Bùi Y biết rõ thể lực và mồm mép của mình đều không phải là đối thủ của anh, vùng vằng quay mặt đi, từ chối giao chiến chính diện với anh.
Thẩm Yến Lẫm bị hành vi "đà điểu" này của cô chọc cười, cũng rất bất đắc dĩ: "Làm sao bảo em theo anh về nhà cứ như là bảo em đi tra tấn thế? Vậy em nói xem em đang lo lắng cái gì, nói ra ba lý do thì anh nghe em."
Con thỏ nhỏ không chịu được cám dỗ, quay đầu lại, khóe mắt ướt đẫm, mềm giọng nói nghèn nghẹt: "Thật không?"
Thẩm Yến Lẫm hôn cằm cô, mỉm cười gật đầu.
Cô do dự: "Vậy cái thứ nhất... em lo bố mẹ anh không thích em."
"Tại sao?"
"Bởi vì thân phận của em."
"Thân phận của em làm sao?" Thẩm Yến Lẫm nắm giữ tiết tấu vừa vặn giữa tình dục và sáng suốt, từ từ vào sâu ra nông.
Trong mắt Bùi Y dần dần ướt át mơ màng, nhưng suy nghĩ vẫn còn tỉnh táo một nửa: "Chẳng phải anh biết hết sao?"
Thẩm Yến Lẫm cười một tiếng. Lúc này cô dễ bảo nhất cũng dễ dụ nhất.
"Vậy có liên quan gì tới em, đâu phải là lựa chọn của em."
"Nhưng mà... ưm... nhưng mà người khác sẽ chỉ thấy em không có mẹ, bố cũng không chấp nhận em..." Trong đôi mắt đen nhánh của cô lấp lánh ánh nước, không biết là bởi vì tủi thân hay là mê đắm.
"Không đâu, Y Y." Thẩm Yến Lẫm cúi đầu dịu dàng hôn trán cô, khẽ giọng trấn an: "Anh sẽ giải thích, họ cũng sẽ không nghĩ như vậy."
Giọng nói của cô lại càng nhẹ càng run rẩy: "Nhưng họ sẽ hi vọng... hi vọng không khí gia đình... gia đình bạn gái anh tốt một chút..."
Thẩm Yến Lẫm thoáng dừng lại, lẳng lặng nhìn cô một lát, cuối cùng cũng hiểu cô đang lo lắng cái gì.
Anh nhẹ nhàng vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô, dịu dàng hôn đuôi mắt chân mày cô: "Y Y, em rất tốt."
Hàng mi cô buông xuống run run, an tĩnh làm người ta đau lòng.
"Tính cách một người có liên quan đến gia đình, nhưng mọi thứ không có tuyệt đối. Mỗi người đều có khuyết điểm. Nếu có người cố tình phóng đại khuyết điểm của em vì nguyên nhân gia đình ngay từ ấn tượng đầu tiên thì đó là thành kiến, em không cần quan tâm. Anh cũng sẽ không quan tâm."
"Em có khuyết điểm, nhưng ưu điểm nhiều hơn. Anh hiểu rõ tất cả, cũng đều chấp nhận hết." Anh nắm tay cô, đặt bên môi hôn nhẹ: "Em rất tốt, rất đáng để anh thích."
Bùi Y ngước mắt nhìn người trước mặt, có ấm áp từ đầu ngón tay chầm chậm truyền đến trái tim tương liên. Lồng ngực cô nghẹn đắng xót xa trong một chớp mắt, sự lạ lẫm và mềm mại ập vào tim.
Cô có phần quyến luyến lại sợ hãi cảm giác đó, im lặng mím môi, một lúc sau nhẹ nhàng lên tiếng dời sự chú ý của hai người: "Em nói cái thứ hai."
"Đừng nói nữa cục cưng." Thẩm Yến Lẫm nhíu mày bật cười, đè xuống hôn cô: "Còn nói thêm nữa anh thật sự sắp không kiên trì được mất."
Bùi Y hiểu ra anh chỉ cái gì chậm mất nửa nhịp, khuôn mặt lại tức tốc nóng cháy, đẩy vai anh nhỏ giọng phàn nàn: "Không phải đã bảo ba lý do sao..."
Anh cười nhẹ phủ kín cái hôn trên cổ cô, lơ đãng có lệ: "Lần sau gặp mặt rồi nói."
Con thỏ nhỏ vẫn chưa ngốc hoàn toàn, yếu ớt kháng nghị: "Lần sau không phải là năm mới rồi sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy em còn nói cái... Ư... Thẩm Yến Lẫm!"
Bóng đêm ngoài cửa sổ trĩu nặng. Ánh trăng và bóng cây diễm lệ đan vào nhau. Cho đến khi chân trời nơi xa lấp ló tia sáng.
Ngày mai là một ngày đẹp trời.
Buổi sáng, anh dụ dỗ Bùi Y làm thêm một lần. Sau khi thỏa mãn ham muốn cá nhân, tinh thần sảng khoái ngâm nga hát, xuống giường đi nấu cơm trưa. Đến khi bữa cơm kết thúc, Bùi Y vẫn mệt mỏi, ngay cả cuối cùng tiễn anh cũng không chịu bước ra cửa nhà nửa bước, dừng trước tủ giày nói qua loa một câu "Lên đường bình an" rồi đóng cửa lại.
Thẩm Yến Lẫm không hề để bụng, bởi vì hai tuần sau anh lại đến.
Bùi Y cảm thấy lòng lang dạ thú của người đàn ông đúng là đường hoàng, ngang nhiên. Trước kia lúc theo đuổi cô, anh cũng không siêng năng đến như thế. Sau buổi tối hôm đó, tự nhiên anh lại rảnh rỗi, công việc không bận nữa, chuyến bay cũng không trễ nữa. Cách hai, ba tuần là chạy đến chỗ cô, cũng không sắp xếp những việc hẹn hò nữa. Từ sáng đến tối ở trong nhà quấn lấy cô mãi không thôi, làm cho cô không nhịn được, chủ động đề nghị: "Chúng ta đi ra ngoài một chút đi."
Thẩm Yến Lẫm kéo cô vào trong ngực, xoa mặt cô, buồn cười hết sức: "Em vẫn chưa đi đủ?"
Vạn Châu to như vậy, mấy năm kia theo đuổi cô, bọn họ đã đi hết những nơi có thể đi rồi. Nếu như cô còn không chấp thuận anh, anh cũng không biết sắp xếp cuộc hẹn hò tiếp theo như thế nào.
Người trong ngực ôm cổ anh, nhỏ giọng kề sát tai anh, đã cực kỳ thành thạo quá trình lấy lòng: "Cũng không cần quá xa... Chúng ta đi siêu thị đi, được không?"
Thẩm Yến Lẫm cố tình chần chừ không gật đầu, nghe cô mềm giọng bập bõm dẫn dụ: "Em học được một món mới, anh không muốn nếm thử sao?"
"Không đói lắm."
"Hoa quả trong tủ lạnh hết rồi, em muốn ăn nho."
"Gọi giao hàng đưa đến."
"Em có rất nhiều thứ cần mua, anh bê về giúp em nha."
"Lên mạng mua."
Cô u oán vùi mặt vào cổ anh, thở dài một hơi rất khẽ. Hồi lâu sau, cô ấp a ấp úng nhỏ giọng nói: "Lúc trước anh mua cái đó... cái đó sắp dùng hết rồi... Đêm nay chỉ có một cái."
Người đàn ông nghiêm mặt, quyết định thật nhanh: "Đi."
"..." Bùi Y đấm một cái vào lưng anh.
Gần tết, trong siêu thị ngập tràn màu đỏ mừng vui, đông người hơn hẳn ngày thường.
Thẩm Yến Lẫm chịu trách nhiệm đẩy xe, Bùi Y ở bên cạnh nhàn nhã đi dạo. Cô lần lượt lấy đồ vào trong xe theo danh sách. Lúc xếp hàng thanh toán, quay đầu nhìn thấy một gói quà Want Want cỡ lớn bắt mắt xếp chồng trên một đống vật phẩm sinh hoạt.
Bình thường Bùi Y không thấy anh ăn đồ ăn vặt, thuận miệng hỏi: "Anh thích ăn cái này?"
Thẩm Yến Lẫm đang chọn "trang bị", lơ đãng nói: "Mua cho bạn nhỏ của anh."
Khuôn mặt điển trai kia đầy vẻ đạo mạo trước sau như một, ngay sau đó tay cầm mấy hộp bao mới từ trên giá ném vào trong xe, cười tủm tỉm, trịnh trọng hỏi cô: "Đêm nay đổi cái này thử xem được không, người bạn nhỏ?"
Xếp hàng ngay đằng sau bọn họ là người bạn nhỏ thật sự. Em bé ba, bốn tuổi, mặc một bộ áo khoác lông con gấu màu nâu, ngồi trên xe đẩy mở to đôi mắt tròn trịa nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ.
Mặt Bùi Y tức khắc đỏ lên, quay lưng đi giả vờ không quen biết anh. Đến lúc trả tiền mới quay lại lấy điện thoại ra, bị Thẩm Yến Lẫm đưa tiền mặt ra ngăn lại trước một bước, lời lẽ đứng đắn từ chối: "Cô gái, tại sao lại tùy tiện tính tiền giúp đàn ông lạ? Chi phí bắt chuyện kiểu này có cao quá không? Chỉ cần cô nhìn qua đồ tôi mua hẳn là rất dễ nhận ra tôi có bạn gái chứ?"
Bùi Y: "..."
Chị gái thu ngân ở bên cạnh nghe vậy hơi sửng sốt, hai tay cầm tiền lẻ và hóa đơn đưa lại, nghiền ngẫm liếc nhìn qua túi đồ của anh.
Bùi Y không muốn đi ra ngoài cùng anh nữa.
Về đến nhà vừa đúng giờ cơm tối. Bùi Y thực hiện lời hứa, một mình ở phòng bếp làm món ăn mới của cô. Lúc ra ngoài thấy Thẩm Yến Lẫm đang dán chữ Phúc siêu thị tặng lên cửa kính phòng khách. Ánh đèn sáng tỏ chiếu vào, màu đỏ của chữ Phúc phản chiếu ra ngọn đèn của vạn nhà, đúng là phảng phất bầu không khí năm mới.
Bùi Y thôi nhìn, đặt đĩa lên bàn.
Anh ngồi xuống thử đồ ăn, uống trước một ngụm nước ấm cho đủ nghi thức. Sau khi ăn miếng đầu tiên không phải là khen ngợi mà là bình tĩnh hỏi cô mà không hề báo trước:
"Bạn nhỏ, năm nay có muốn cùng anh về nhà ăn tết không?"
Động tác của người bên kia bàn dừng lại, im lặng mấy giây, nhã nhặn từ chối không ngoài dự đoán của anh: "Có hơi nhanh."
"Việc này thật sự không nhanh." Thẩm Yến Lẫm cười tự giễu: "Chúng ta đã ở bên nhau hai năm rưỡi rồi, phàm là anh nỗ lực một chút thì rượu đầy tháng của con cũng làm xong được rồi."
Bùi Y cười không nổi, biểu cảm trên khuôn mặt thanh tú không được tự nhiên.
Thẩm Yến Lẫm coi như không thấy, gắp thức ăn, ngữ điệu không đổi: "Người nhà anh đều biết em, nhất là mẹ anh rất muốn gặp em."
Một câu của anh qua loa hời hợt, thực chất lược bỏ rất nhiều chi tiết.
Đơn xin thuyên chuyển công tác tháng trước là anh giấu gia đình nộp thẳng lên trên, chưa đến bốn mươi tám giờ đã bị Cục trưởng Thẩm đích thân gọi một cuộc điện thoại khẩn cấp ra lệnh về nhà. Anh vừa vào nhà, hai người trên ghế sô pha đồng thời nhíu mày nghiêm mặt nhìn sang. Thẩm Nghiễn An ngồi bên cạnh bất đắc dĩ bĩu môi với anh. Không khí trong phòng ngột ngạt căng thẳng.
Anh ngồi xuống ghế đơn, chuẩn bị nghênh đón sự gột rửa của mưa gió.
Nhà họ luôn là bà Thẩm đại diện phát biểu đầu tiên: "Thằng bé này sao lại lẳng lặng ra quyết định lớn như thế? Ít nhất con cũng phải dẫn người ta về trước cho bố mẹ gặp chứ?"
Thẩm Yến Lẫm mím môi gãi đầu, không trả lời.
Tiền trảm hậu tấu đương nhiên là tính toán xuất phát từ thực tế. Nếu như anh nói trước với gia đình, tờ đơn xin kia ắt không nộp được lên.
Trên khuôn mặt được chăm sóc tốt của bà Thẩm hiện lên vẻ sầu lo hiếm thấy: "Các con còn đang yêu đương, con đã muốn theo con bé đi xa như vậy? Nếu như sau này hai đứa chia tay thì sao?"
Thẩm Yến Lẫm dựa vào ghế sô pha bất đắc dĩ đỡ trán: "Mẹ, bọn con sẽ kết hôn, sẽ không chia tay."
Bà Thẩm rất không có lòng tin đối với anh, lo lắng: "Con theo đuổi người ta mất lâu như vậy, con cầu hôn còn phải mất bao nhiêu năm?"
Thẩm Yến Lẫm: "..."
Thẩm Nghiễn An ở đằng sau khổ sở nhịn cười, bị ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Yến Lẫm liếc qua, vội vàng chỉnh đốn sắc mặt, nghiêm túc bênh vực: "Mẹ, con trai của mẹ là người ba mươi tuổi rồi, đã đưa ra quyết định này thì hẳn là nắm chắc mối quan hệ này."
Cục trưởng Thẩm bên cạnh vẫn luôn im lặng chợt trầm giọng nói: "Đã nắm chắc thì tại sao không dẫn con bé về?"
Không ai hiểu con ngoài cha.
Trước đó Thẩm Yến Lẫm từng mấy lần ám chỉ đến việc muốn dẫn Bùi Y về nhà, mỗi lần đều bị cô đổi chủ đề tránh đi. Anh rất phiền não nhưng cũng hiểu từ nhỏ cô không được cảm nhận sự ấm áp của gia đình. Có lẽ là căng thẳng khi đối đáp với bề trên, cũng có lẽ là bất an khi đối mặt với một gia đình xa lạ. Anh không vội vã ép cô, một mặt là đang cho cô thời gian từ từ thích ứng, mặc khác cũng là anh muốn sắp xếp xong thủ tục sống chung của hai người trước, cho cô lòng tin.
"Công việc của cô ấy khá bận, trước đó hai bọn con cũng đang thích nghi. Con dự định tết năm nay dẫn cô ấy về."
Ván đã đóng thuyền, quở trách thế nào đi nữa cũng là phí công. Cha mẹ nhà họ Thẩm cũng rất muốn gặp Bùi Y, rốt cuộc là có sức hút gì mà mê hoặc con trai mình đến nỗi này.
Cuộc gặp mặt này rất quan trọng.
Trong lòng Thẩm Yến Lẫm biết rõ nỗi sốt ruột của người làm cha làm mẹ thương con. Chỉ là họ tôn trọng lựa chọn của anh. Nếu như Bùi Y làm họ không hài lòng, Cục trưởng Thẩm vẫn có cách khiến tờ đơn anh nộp lên mất hiệu lực.
Anh sầu muộn trù tính chuyện này rất lâu. Kể trước với bà Thẩm rất nhiều điểm tốt của cô, lẻn vào phòng làm việc của Cục trưởng Thẩm dốc lòng nghiên cứu sở thích của ông gần đây, còn tốn nhiều tiền mua chuộc Thẩm Nghiễn An để đến lúc đó tùy cơ ứng biến trợ giúp anh... Thế nhưng ngay cả gặp mặt cô cũng không muốn gặp.
"Em cảm thấy em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Thẩm Yến Lẫm ngước mắt, lạnh nhạt hỏi lại: "Bao giờ thì em chuẩn bị sẵn sàng?"
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, Bùi Y rất nhạy cảm nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của anh, biết anh đang không vui, không tiếp tục nói nữa.
"Y Y, em nhất định phải gặp bố mẹ anh." Vẻ buông thả trên mặt anh giấu đi, khí chất lộ ra có phần áp bức: "Anh đã nói với họ năm nay sẽ dẫn em về."
"Em có gì lo lắng thì bây giờ nói ra để anh giải quyết."
Bùi Y bất đắc dĩ mím môi, im lặng hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng trả lời: "Không có."
Chuyện này cứ quyết định như vậy.
Có lẽ là biết trong lòng cô không thoải mái, đêm đó hiếm khi Thẩm Yến Lẫm dịu dàng một lần. Màn dạo đầu tinh tế săn sóc hơn hẳn thường ngày. Bùi Y rất ghét hành vi bức ép cô trước sau đó lại đến nịnh nọt này của anh. Toàn bộ quá trình cô nghiêng đầu sang chỗ khác, tỏ thái độ không phối hợp, nhưng thân thể lại rất thành thật bị anh lấy lòng. Lúc này thì cô càng ghét bản thân hơn.
Trọng lượng ấm áp trên người tạm thời rời đi. Một cánh tay lướt qua mặt cô sờ tìm hộp trên tủ đầu giường, tiếp đó là tiếng răng xé mở bao nilon. Cô nhắm mắt lại, ngẩn ngơ trong phút chốc, sau đó cảm giác áp bức kia lại phủ xuống, thô bạo bẻ cằm cô, miết đến mức cô nhíu mày đang định kêu đau, răng môi bị nhân cơ hội tập kích.
Nếu như nói màn dạo đầu vừa rồi còn là lấy lòng, vậy cái hôn này rõ ràng chính là phát tiết.
Thế nhưng anh dựa vào đâu mà phát tiết?
Bùi Y càng nghĩ càng ấm ức, cắn mạnh lên môi anh một cái, nhưng không thấy anh dừng động tác, trái lại là một tiếng cười cực thấp vang ra từ lồng ngực anh kề sát nhịp đập của cô. Sau đó tay anh phủ lên lưng cô, thản nhiên nâng eo cô lên.
"Ưm..."
Âm thanh mềm mại kia kiều diễm vô tận trong bầu không khí tối tăm. Anh lại cứ buông lỏng đè ép trên môi vào lúc này, ung dung chống người bên cạnh cô cúi nhìn dáng vẻ cô không nhịn được mà động tình, nụ cười mê hoặc lại xấu xa. Cả khuôn mặt Bùi Y đỏ rần, ngón tay nắm chặt hư không.
"Cục cưng muốn chiến tranh lạnh với anh sao?"
Anh chậm rãi chuyển động, cúi đầu hôn nhẹ chóp mũi tinh xảo của cô.
Bùi Y biết rõ thể lực và mồm mép của mình đều không phải là đối thủ của anh, vùng vằng quay mặt đi, từ chối giao chiến chính diện với anh.
Thẩm Yến Lẫm bị hành vi "đà điểu" này của cô chọc cười, cũng rất bất đắc dĩ: "Làm sao bảo em theo anh về nhà cứ như là bảo em đi tra tấn thế? Vậy em nói xem em đang lo lắng cái gì, nói ra ba lý do thì anh nghe em."
Con thỏ nhỏ không chịu được cám dỗ, quay đầu lại, khóe mắt ướt đẫm, mềm giọng nói nghèn nghẹt: "Thật không?"
Thẩm Yến Lẫm hôn cằm cô, mỉm cười gật đầu.
Cô do dự: "Vậy cái thứ nhất... em lo bố mẹ anh không thích em."
"Tại sao?"
"Bởi vì thân phận của em."
"Thân phận của em làm sao?" Thẩm Yến Lẫm nắm giữ tiết tấu vừa vặn giữa tình dục và sáng suốt, từ từ vào sâu ra nông.
Trong mắt Bùi Y dần dần ướt át mơ màng, nhưng suy nghĩ vẫn còn tỉnh táo một nửa: "Chẳng phải anh biết hết sao?"
Thẩm Yến Lẫm cười một tiếng. Lúc này cô dễ bảo nhất cũng dễ dụ nhất.
"Vậy có liên quan gì tới em, đâu phải là lựa chọn của em."
"Nhưng mà... ưm... nhưng mà người khác sẽ chỉ thấy em không có mẹ, bố cũng không chấp nhận em..." Trong đôi mắt đen nhánh của cô lấp lánh ánh nước, không biết là bởi vì tủi thân hay là mê đắm.
"Không đâu, Y Y." Thẩm Yến Lẫm cúi đầu dịu dàng hôn trán cô, khẽ giọng trấn an: "Anh sẽ giải thích, họ cũng sẽ không nghĩ như vậy."
Giọng nói của cô lại càng nhẹ càng run rẩy: "Nhưng họ sẽ hi vọng... hi vọng không khí gia đình... gia đình bạn gái anh tốt một chút..."
Thẩm Yến Lẫm thoáng dừng lại, lẳng lặng nhìn cô một lát, cuối cùng cũng hiểu cô đang lo lắng cái gì.
Anh nhẹ nhàng vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô, dịu dàng hôn đuôi mắt chân mày cô: "Y Y, em rất tốt."
Hàng mi cô buông xuống run run, an tĩnh làm người ta đau lòng.
"Tính cách một người có liên quan đến gia đình, nhưng mọi thứ không có tuyệt đối. Mỗi người đều có khuyết điểm. Nếu có người cố tình phóng đại khuyết điểm của em vì nguyên nhân gia đình ngay từ ấn tượng đầu tiên thì đó là thành kiến, em không cần quan tâm. Anh cũng sẽ không quan tâm."
"Em có khuyết điểm, nhưng ưu điểm nhiều hơn. Anh hiểu rõ tất cả, cũng đều chấp nhận hết." Anh nắm tay cô, đặt bên môi hôn nhẹ: "Em rất tốt, rất đáng để anh thích."
Bùi Y ngước mắt nhìn người trước mặt, có ấm áp từ đầu ngón tay chầm chậm truyền đến trái tim tương liên. Lồng ngực cô nghẹn đắng xót xa trong một chớp mắt, sự lạ lẫm và mềm mại ập vào tim.
Cô có phần quyến luyến lại sợ hãi cảm giác đó, im lặng mím môi, một lúc sau nhẹ nhàng lên tiếng dời sự chú ý của hai người: "Em nói cái thứ hai."
"Đừng nói nữa cục cưng." Thẩm Yến Lẫm nhíu mày bật cười, đè xuống hôn cô: "Còn nói thêm nữa anh thật sự sắp không kiên trì được mất."
Bùi Y hiểu ra anh chỉ cái gì chậm mất nửa nhịp, khuôn mặt lại tức tốc nóng cháy, đẩy vai anh nhỏ giọng phàn nàn: "Không phải đã bảo ba lý do sao..."
Anh cười nhẹ phủ kín cái hôn trên cổ cô, lơ đãng có lệ: "Lần sau gặp mặt rồi nói."
Con thỏ nhỏ vẫn chưa ngốc hoàn toàn, yếu ớt kháng nghị: "Lần sau không phải là năm mới rồi sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy em còn nói cái... Ư... Thẩm Yến Lẫm!"
Bóng đêm ngoài cửa sổ trĩu nặng. Ánh trăng và bóng cây diễm lệ đan vào nhau. Cho đến khi chân trời nơi xa lấp ló tia sáng.
Ngày mai là một ngày đẹp trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.