Chương 15: Dây leo
Kỳ Duẫn
11/03/2023
Ngày mùng ba tết, Bùi Y về Giang Thành.
Hiếm khi hai người có kỳ nghỉ trùng nhau hơn năm ngày. Thẩm Yến Lẫm rất hi vọng cô lập tức bay tới ngay ngày nghỉ đầu tiên. Cho dù không về nhà anh đón giao thừa thì cũng ở lại căn hộ của anh đợi đến mùng ba rồi về nhà, nhưng cô kiên quyết từ chối. Thẩm Yến Lẫm cũng không cố chấp. Khó khăn lắm anh mới thuyết phục được cô đồng ý đến bằng cả ép buộc và sắc dụ, không muốn rắc rối thêm vào phút chót, không ngờ hôm đó vẫn xảy ra trục trặc.
Bốn giờ chiều, chuyến bay hạ cánh đúng giờ. Bùi Y mở điện thoại ra, tin nhắn tồn liên tục nhảy ra màn hình. Một tin nhắn của số lạ lẫn trong một đống quảng cáo rác: "Hello cô Bùi, Thẩm Yến Lẫm tạm thời có việc, tôi tới đón cô. Xe của tôi đỗ ở lối ra T3 trước cửa C khoảng mười lăm mét, màu đỏ, biển số xe là..."
Bùi Y cầm di động, thoáng chốc áp lực tăng gấp bội.
Cô không mang nhiều đồ, chỉ có một vali hành lý nhỏ màu trắng theo người. Cô đẩy ra khỏi ga sân bay đi đến điểm hẹn, trông thấy một chiếc xe con màu đỏ và một người phụ nữ trẻ tuổi đang gọi điện thoại ở đằng xa. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu nâu nhạt phối với quần ống rộng màu đen. Khí chất nhanh nhẹn giỏi giang, tóc xoăn dài, trang điểm tinh tế, môi đỏ đậm, tương xứng với chiếc xe bên cạnh.
Đối phương thấy cô đến gần, mỉm cười với cô, mở cốp sau xe ý bảo cô để hành lý vào, vừa lạnh lùng nói vào điện thoại: "... Trước sáu giờ gửi cho tôi, còn không làm tử tế thì năm sau không cần đến làm nữa..."
Cô ấy cúp điện thoại, âm thầm quan sát trên dưới Bùi Y một phen, khuôn mặt ngậm cười giống Thẩm Yến Lẫm đến mấy phần: "Bùi Y?"
Bùi Y gật đầu, lễ phép chào hỏi.
Hai người cùng nhau đi lên trước xe, đối phương nhàn nhã nói chuyện với cô: "Trước nó có nhắc đến chị với em rồi chứ?"
"Có nói ạ, nói có một em gái sinh đôi..."
Tay đối phương mở cửa xe đột nhiên dừng lại, nụ cười hơi trở nên kỳ quặc, dường như nghe thấy chuyện gì buồn cười.
Bùi Y nhạy cảm quan sát thấy vẻ mặt của cô ấy, nửa câu sau lấp lửng trong miệng.
Thẩm Nghiễn An mở cửa xe bước vào, như cười như không: "Đàn ông ấy mà, trời sinh rất để ý chuyện lớn nhỏ."
Cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy người ở ghế phụ rõ ràng có phần ngơ ngác, hòa nhã thản nhiên nói: "Chị là chị của nó."
Bùi Y: "..."
Chuyện này được chứng thực một lần nữa khi Bùi Y vào cửa.
Bảo mẫu lấy dép dê ra, đồng thời nhận lấy đồ trên tay Bùi Y. Tiếng bước chân "bình bịch" thoăn thoắt trên sàn nhà vang lên. Bùi Y vô thức ngước mắt, chạy đến đứng trước mặt cô là một bé trai con lai. Khuôn mặt bụ bẫm, da dẻ trắng bóc, mái tóc nâu xoăn bồng bềnh bẩm sinh, mở to đôi mắt màu nhâu nhạt kiểu châu Âu, nhìn cô nói tròn vành rõ chữ: "Mợ!"
Thẩm Yến Lẫm cũng từng nhắc tới cậu bé trước mặt này, cháu trai của anh, sang năm vừa tròn bốn tuổi, kế thừa hoàn hảo ngoại hình của bố và trí thông minh của mẹ, là một cậu bé khôn lanh, ở nhà họ như cá gặp nước, được chiều chuộng vô cùng.
Bùi Y còn chưa quá quen với xưng hô này, cúi mặt giấu đi biểu cảm xấu hổ, ngồi xổm xuống, vươn tay với cậu bé, mềm giọng chào hỏi: "Chào cháu nha, Ngôn Ngôn."
Bé trai toét miệng cười giảo hoạt, lộ ra một hàng răng nhỏ trắng tinh. Bùi Y vốn muốn xoa đầu cậu bé, nhưng cậu bé lại nhào thẳng vào lòng cô, ôm cổ cô, kiễng chân hôn một cái lên mặt cô.
"Ấy? Thẩm Gia Ngôn..." Thẩm Nghiễn An vừa kinh ngạc vừa buồn cười, giơ tay vò mái tóc xoăn của cậu bé: "Ai dạy con đấy? Trước khi hôn nữ giới con đã được đối phương đồng ý chưa?"
Thẩm Gia Ngôn thân thiết bám trên người Bùi Y, chớp chớp đôi mắt to vô tội: "Cậu nhờ con chăm sóc mợ thật tốt... Mợ, đi, cháu dẫn mợ đến phòng cháu chơi!"
Coi như là Thẩm Nghiễn An thu hoạch bất ngờ tư chất trai đểu dị bẩm của con trai mình. Bên kia, Bùi Y bị cậu bé kéo tay dắt vào trong phòng. Bà Thẩm từ đối diện đi tới, khuôn mặt rạng rỡ, hiền hòa: "Tiểu Y đến rồi à? Từ Vạn Châu đến có mệt không?"
Bùi Y dừng bước, một tay khác âm thầm cuộn lại, khom người lễ phép chào hỏi: "Cháu chào dì."
Sau khi chào hỏi xong, mọi người ngồi quây quần trên ghế sô pha. Bảo mẫu bê đĩa trái cây đến. Bùi Y ngồi ngay ngắn giữa cả nhà họ, hoàn toàn xa lạ, đứng ngồi không yên.
Đương nhiên chủ đề bắt đầu từ Thẩm Yến Lẫm. Đầu tiên là bà Thẩm than phiền công việc của anh bận quá, ngày mùng ba tết cũng không được ở nhà. Sau đó như lơ đãng hỏi Bùi Y, cho dù nó có lòng nhưng không có sức đến Vạn Châu thường xuyên, chắc là bình thường cháu cũng rất nhân nhượng nó, rất vất vả đi lại giữa hai nơi phải không?"
Bùi Y không chắc lời này là thật sự không biết rõ tình hình hay là đang nói bóng gió, ậm ờ đáp lại không được tự nhiên: "Bản thân công việc của anh ấy bận rộn, anh ấy vất vả hơn ạ."
Đối phương khách sáo vài câu, sau đó lại hỏi: "Yến Lẫm nói hồi trước cháu học ở Giang Đại?"
"Vâng."
"Sao một cô gái lại muốn đi xa như thế?"
Bùi Y cầm một miếng cam trong tay, hồi lâu không nhúc nhích, mỉm cười nhẹ: "Cháu muốn đổi hoàn cảnh."
Ông Thẩm vẫn luôn ngồi trên ghế đơn bên cạnh im lặng uống trà, không nói câu nào, cũng dường như không đang nghe bọn họ nói chuyện. Bùi Y lặng lẽ nhìn thoáng qua, cảm thấy tướng mạo Thẩm Yến Lẫm giống mẹ anh nhiều hơn, đương nhiên một phần khí chất uy nghiêm sẵn có là di truyền từ cha anh.
Bà Thẩm nhã nhặn gật đầu: "Hồi trước dì từng đến Vạn Châu mấy lần, hoàn cảnh khá tốt, thích hợp với người trẻ tuổi các cháu. Cuộc sống cũng rất thoải mái, không kém gì Giang Thành..."
Thẩm Nghiễn An bên cạnh bóc quả nho đút vào miệng, một mặt lơ đãng nghe mẹ cô ấy khiêm tốn thăm dò, muốn nói lại thôi; mặt khác quan sát người mới đến nhà này, đằng sau vẻ lễ phép, bình tĩnh vẫn có thể nhìn ra được bất an và căng thẳng được giấu đi.
Trước đó Thẩm Nghiễn An có nghe nói qua tính cách của cô, quan trọng hơn là đã nhận hối lộ của Thẩm Yến Lẫm để làm việc. Cô ấy thầm hắng giọng, thong thả nói chen vào: "Hình như ngành thiết kế ở Vạn Châu cũng tốt hơn một chút."
"Đúng vậy." Bùi Y đáp lời.
Cô ấy quay mặt sang, nghiêm túc nói: "Dạo này công ty bọn chị cũng đang cân nhắc đổi bên B, trình độ của bản địa trước đây rất đáng lo ngại. Sau này nói chi tiết với em."
"Vâng."
Thẩm Nghiễn An vứt vỏ nho đi, rút tờ khăn giấy lau tay: "Chị dẫn em đến phòng Yến Lẫm. Chẳng biết bao giờ nó mới về, em nghỉ ngơi trước đi."
Bùi Y thầm thở phào một hơi, đứng lên theo cô ấy: "Vâng."
Hai người nối nhau lên tầng. Sau khi vào phòng, Thẩm Nghiễn An không ở lại lâu, dặn cô lát nữa ăn cơm tối sẽ đến gọi cô, nếu như có chuyện gì thì nói trên Wechat với mình là được. Cô ấy quay người kéo "bánh trôi nhỏ" lưu luyến muốn ở lại đi, nhẹ tay đóng cửa.
Nhưng đến tận bữa tối, Thẩm Yến Lẫm vẫn chưa về, cũng không liên lạc được. Tiếng pháo nổ bên ngoài lọt vào tai. Không khí trên bàn khó tránh có phần trầm lắng, lo âu. Chỉ có một mình Thẩm Gia Ngôn ồn ào muốn đổi chỗ ngồi bên cạnh mợ, lại muốn tự mình dùng bàn tay mũm mĩm bóc tôm săn sóc mợ... Lúc ứng phó xong bữa cơm tối này, trở lại phòng, Bùi Y thở phào một hơi, ngồi liệt trên ghế sô pha, lười biếng quan sát xung quanh.
Thực ra cũng không có gì để ngắm. Đây là phòng của Thẩm Yến Lẫm trước khi chuyển đến căn hộ của mình. Đồ đạc rất ít, trong tủ quần áo cũng không có mấy bộ đồ, có vẻ anh không thường ngủ lại đây, không cảm giác được quá nhiều hơi thở của anh.
Bùi Y mệt mỏi khoanh tay, dựa vào ghế sô pha nghe kim đồng hồ treo trên tường tích tắc tích tắc, kháng cự tiêu cực cảm giác xa lạ quanh quẩn bên mình. Có lẽ là vì đi đường mệt mọỉ và đêm trước căng thẳng mất ngủ, không bao lâu cô đã mơ màng thiếp đi.
Trong mơ cũng là một khung cảnh xa lạ.
Cô mơ thấy một mình cô đi dọc bên bờ. Tiếng nước chảy xô vào tảng đá. Trời tối đen. Cô không nhìn rõ phương xa, cũng không biết rốt cuộc mình muốn đi đâu, chỉ không ngừng đi về phía trước, dường như như vậy có thể vượt qua đêm tối, đợi đến ban ngày.
Nhưng con đường này dường như mãi mãi không có điểm cuối. Cô dần dần mệt mỏi, tốc độ chậm lại. Đột nhiên, cô dừng bước. Cô nhận ra cảnh tượng quanh mình rất quen, cô lại quay về con đường ban đầu.
Thị giác bị phóng đại quỷ dị trong nỗi bất an. Cuối cùng cô cũng nhận ra dưới chân mình là một hòn đảo hoang tù túng đen kịt, làm sao cô có thể đi ra ngoài được?
Cảm giác sợ hãi tột độ bao trùm cô trong nháy mắt. Cô đứng tại chỗ căng thẳng nhìn xung quanh. Tiếng nước chảy bên tai ngày càng xiết. Nỗi sợ hãi trong lòng cô không ngừng khuếch đại theo âm thanh đó. Cuối cùng đến điểm cuối của tiếng ồn, nhịp tim của cô đập mạnh và rõ ràng. Thế giới đột nhiên tĩnh lặng. Một tiếng nói quen thuộc lãnh đạm từ xa vọng tới: "Y Y..."
Cả người cô bất chợt run rẩy cứng đờ, vừa mở miệng, lại hoảng hốt phát hiện dây leo ven đường chầm chậm vươn tới, quấn chặt lên mắt cá chân cô. Cô muốn hét lên, muốn khoát khỏi nhưng mà không thể nhúc nhích, cũng không phát ra được âm thanh nào.
Sau lưng loáng thoáng vang lên tiếng bước chân, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
Cô như đối mặt với quân thù, toàn thân cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch như chờ hành hình. Người đứng phía sau chậm rãi dừng lại. Giây lát, hắn ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài từ từ cởi dây leo trói trên chân cô, hờ hững lên án: "Lâu lắm rồi em không đến thăm anh."
Trói buộc trên cổ chân cởi ra từng lớp một, nhưng cô không cử động được, cũng không dám cử động. Hồi lâu sau, hắn đứng dậy, xòe bàn tay bị dây leo đâm vào đầm đìa máu ra trước mặt cô, ngữ điệu vẫn thong dong như mây nhẹ gió thoảng: "Là vì em bận quá sao?"
Toàn thân cô rơi vào trạng thái sợ hãi căng thẳng tột độ, nhưng lại không khống chế nổi ma chướng nhìn chằm chằm tay hắn. Những vết thương kia nhanh chóng biến thành màu đen, lan rộng, thối rữa, đến mức cả bàn tay be bét máu thịt, người kia không hề cảm thấy đau đớn, bình tĩnh nhìn cô loạng choạng chực ngã: "Hay là bởi vì em và hắn sống rất hạnh phúc?"
Cô không trả lời được. Bàn tay kia nhẹ nhàng kề lên cổ cô, từ từ dùng sức.
"Trả lời anh, Y Y."
Cô co rúm lại nhắm chặt hai mắt, dường như từ bỏ đấu tranh. Cảm giác đau đớn và ngạt thở trong dự liệu không kéo đến. Bàn tay kia đè trên cổ cô, kéo cô dựa vào trong ngực hắn, giọng nói trầm thấp, lãnh đạm kề sát bên tai như nguyền rủa.
"Em sẽ không hạnh phúc. Loại người như em vĩnh viễn sẽ không."
Bùi Y bất thình lình bừng tỉnh. Độ lớn biên độ động tác cơ thể có thể thấy được phần nào từ phản ứng của người trước sô pha: "Shh!"
Cả căn phòng tối om. Bùi Y hít thở, ngơ ngác phản ứng mất mấy giây mới nương theo ánh trăng nhìn rõ hình bóng quen thuộc che gò má ngồi xổm trên sàn nhà trước người cô.
"Này... Em muốn mưu sát chồng à?" Anh bật cười bất đắc dĩ, cúi người vươn tay ôm eo cô: "Xem ra hôm nay làm bạn nhỏ của anh mệt lả rồi, ngồi trên ghế sô pha cũng ngủ được..."
Người trên ghế sô pha đột nhiên nghiêng người nhào vào ngực anh. Thẩm Yến Lẫm không hề chuẩn bị, suýt nữa bị cô làm ngã nhào. May mà anh phản ứng nhanh, một tay chống vững xuống sàn nhà, lòng còn hoảng hốt đánh vào mông cô, khóe môi ngoác ra: "Ui, nhớ anh đến vậy à? Thế mà bảo em đến sớm mấy ngày còn nhất quyết không chịu?"
Người trong ngực vùi mặt vào cổ anh mãi không nói một lời. Khó khăn lắm Thẩm Yến Lẫm mới bắt được cơ hội, làm sao dễ dàng buông tha cô. Lúc anh đang định trêu cô thêm vài câu, chợt bất ngờ thôi cười.
Anh im lặng mấy giây, nhíu mày: "Em đang khóc?"
Hiếm khi hai người có kỳ nghỉ trùng nhau hơn năm ngày. Thẩm Yến Lẫm rất hi vọng cô lập tức bay tới ngay ngày nghỉ đầu tiên. Cho dù không về nhà anh đón giao thừa thì cũng ở lại căn hộ của anh đợi đến mùng ba rồi về nhà, nhưng cô kiên quyết từ chối. Thẩm Yến Lẫm cũng không cố chấp. Khó khăn lắm anh mới thuyết phục được cô đồng ý đến bằng cả ép buộc và sắc dụ, không muốn rắc rối thêm vào phút chót, không ngờ hôm đó vẫn xảy ra trục trặc.
Bốn giờ chiều, chuyến bay hạ cánh đúng giờ. Bùi Y mở điện thoại ra, tin nhắn tồn liên tục nhảy ra màn hình. Một tin nhắn của số lạ lẫn trong một đống quảng cáo rác: "Hello cô Bùi, Thẩm Yến Lẫm tạm thời có việc, tôi tới đón cô. Xe của tôi đỗ ở lối ra T3 trước cửa C khoảng mười lăm mét, màu đỏ, biển số xe là..."
Bùi Y cầm di động, thoáng chốc áp lực tăng gấp bội.
Cô không mang nhiều đồ, chỉ có một vali hành lý nhỏ màu trắng theo người. Cô đẩy ra khỏi ga sân bay đi đến điểm hẹn, trông thấy một chiếc xe con màu đỏ và một người phụ nữ trẻ tuổi đang gọi điện thoại ở đằng xa. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu nâu nhạt phối với quần ống rộng màu đen. Khí chất nhanh nhẹn giỏi giang, tóc xoăn dài, trang điểm tinh tế, môi đỏ đậm, tương xứng với chiếc xe bên cạnh.
Đối phương thấy cô đến gần, mỉm cười với cô, mở cốp sau xe ý bảo cô để hành lý vào, vừa lạnh lùng nói vào điện thoại: "... Trước sáu giờ gửi cho tôi, còn không làm tử tế thì năm sau không cần đến làm nữa..."
Cô ấy cúp điện thoại, âm thầm quan sát trên dưới Bùi Y một phen, khuôn mặt ngậm cười giống Thẩm Yến Lẫm đến mấy phần: "Bùi Y?"
Bùi Y gật đầu, lễ phép chào hỏi.
Hai người cùng nhau đi lên trước xe, đối phương nhàn nhã nói chuyện với cô: "Trước nó có nhắc đến chị với em rồi chứ?"
"Có nói ạ, nói có một em gái sinh đôi..."
Tay đối phương mở cửa xe đột nhiên dừng lại, nụ cười hơi trở nên kỳ quặc, dường như nghe thấy chuyện gì buồn cười.
Bùi Y nhạy cảm quan sát thấy vẻ mặt của cô ấy, nửa câu sau lấp lửng trong miệng.
Thẩm Nghiễn An mở cửa xe bước vào, như cười như không: "Đàn ông ấy mà, trời sinh rất để ý chuyện lớn nhỏ."
Cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy người ở ghế phụ rõ ràng có phần ngơ ngác, hòa nhã thản nhiên nói: "Chị là chị của nó."
Bùi Y: "..."
Chuyện này được chứng thực một lần nữa khi Bùi Y vào cửa.
Bảo mẫu lấy dép dê ra, đồng thời nhận lấy đồ trên tay Bùi Y. Tiếng bước chân "bình bịch" thoăn thoắt trên sàn nhà vang lên. Bùi Y vô thức ngước mắt, chạy đến đứng trước mặt cô là một bé trai con lai. Khuôn mặt bụ bẫm, da dẻ trắng bóc, mái tóc nâu xoăn bồng bềnh bẩm sinh, mở to đôi mắt màu nhâu nhạt kiểu châu Âu, nhìn cô nói tròn vành rõ chữ: "Mợ!"
Thẩm Yến Lẫm cũng từng nhắc tới cậu bé trước mặt này, cháu trai của anh, sang năm vừa tròn bốn tuổi, kế thừa hoàn hảo ngoại hình của bố và trí thông minh của mẹ, là một cậu bé khôn lanh, ở nhà họ như cá gặp nước, được chiều chuộng vô cùng.
Bùi Y còn chưa quá quen với xưng hô này, cúi mặt giấu đi biểu cảm xấu hổ, ngồi xổm xuống, vươn tay với cậu bé, mềm giọng chào hỏi: "Chào cháu nha, Ngôn Ngôn."
Bé trai toét miệng cười giảo hoạt, lộ ra một hàng răng nhỏ trắng tinh. Bùi Y vốn muốn xoa đầu cậu bé, nhưng cậu bé lại nhào thẳng vào lòng cô, ôm cổ cô, kiễng chân hôn một cái lên mặt cô.
"Ấy? Thẩm Gia Ngôn..." Thẩm Nghiễn An vừa kinh ngạc vừa buồn cười, giơ tay vò mái tóc xoăn của cậu bé: "Ai dạy con đấy? Trước khi hôn nữ giới con đã được đối phương đồng ý chưa?"
Thẩm Gia Ngôn thân thiết bám trên người Bùi Y, chớp chớp đôi mắt to vô tội: "Cậu nhờ con chăm sóc mợ thật tốt... Mợ, đi, cháu dẫn mợ đến phòng cháu chơi!"
Coi như là Thẩm Nghiễn An thu hoạch bất ngờ tư chất trai đểu dị bẩm của con trai mình. Bên kia, Bùi Y bị cậu bé kéo tay dắt vào trong phòng. Bà Thẩm từ đối diện đi tới, khuôn mặt rạng rỡ, hiền hòa: "Tiểu Y đến rồi à? Từ Vạn Châu đến có mệt không?"
Bùi Y dừng bước, một tay khác âm thầm cuộn lại, khom người lễ phép chào hỏi: "Cháu chào dì."
Sau khi chào hỏi xong, mọi người ngồi quây quần trên ghế sô pha. Bảo mẫu bê đĩa trái cây đến. Bùi Y ngồi ngay ngắn giữa cả nhà họ, hoàn toàn xa lạ, đứng ngồi không yên.
Đương nhiên chủ đề bắt đầu từ Thẩm Yến Lẫm. Đầu tiên là bà Thẩm than phiền công việc của anh bận quá, ngày mùng ba tết cũng không được ở nhà. Sau đó như lơ đãng hỏi Bùi Y, cho dù nó có lòng nhưng không có sức đến Vạn Châu thường xuyên, chắc là bình thường cháu cũng rất nhân nhượng nó, rất vất vả đi lại giữa hai nơi phải không?"
Bùi Y không chắc lời này là thật sự không biết rõ tình hình hay là đang nói bóng gió, ậm ờ đáp lại không được tự nhiên: "Bản thân công việc của anh ấy bận rộn, anh ấy vất vả hơn ạ."
Đối phương khách sáo vài câu, sau đó lại hỏi: "Yến Lẫm nói hồi trước cháu học ở Giang Đại?"
"Vâng."
"Sao một cô gái lại muốn đi xa như thế?"
Bùi Y cầm một miếng cam trong tay, hồi lâu không nhúc nhích, mỉm cười nhẹ: "Cháu muốn đổi hoàn cảnh."
Ông Thẩm vẫn luôn ngồi trên ghế đơn bên cạnh im lặng uống trà, không nói câu nào, cũng dường như không đang nghe bọn họ nói chuyện. Bùi Y lặng lẽ nhìn thoáng qua, cảm thấy tướng mạo Thẩm Yến Lẫm giống mẹ anh nhiều hơn, đương nhiên một phần khí chất uy nghiêm sẵn có là di truyền từ cha anh.
Bà Thẩm nhã nhặn gật đầu: "Hồi trước dì từng đến Vạn Châu mấy lần, hoàn cảnh khá tốt, thích hợp với người trẻ tuổi các cháu. Cuộc sống cũng rất thoải mái, không kém gì Giang Thành..."
Thẩm Nghiễn An bên cạnh bóc quả nho đút vào miệng, một mặt lơ đãng nghe mẹ cô ấy khiêm tốn thăm dò, muốn nói lại thôi; mặt khác quan sát người mới đến nhà này, đằng sau vẻ lễ phép, bình tĩnh vẫn có thể nhìn ra được bất an và căng thẳng được giấu đi.
Trước đó Thẩm Nghiễn An có nghe nói qua tính cách của cô, quan trọng hơn là đã nhận hối lộ của Thẩm Yến Lẫm để làm việc. Cô ấy thầm hắng giọng, thong thả nói chen vào: "Hình như ngành thiết kế ở Vạn Châu cũng tốt hơn một chút."
"Đúng vậy." Bùi Y đáp lời.
Cô ấy quay mặt sang, nghiêm túc nói: "Dạo này công ty bọn chị cũng đang cân nhắc đổi bên B, trình độ của bản địa trước đây rất đáng lo ngại. Sau này nói chi tiết với em."
"Vâng."
Thẩm Nghiễn An vứt vỏ nho đi, rút tờ khăn giấy lau tay: "Chị dẫn em đến phòng Yến Lẫm. Chẳng biết bao giờ nó mới về, em nghỉ ngơi trước đi."
Bùi Y thầm thở phào một hơi, đứng lên theo cô ấy: "Vâng."
Hai người nối nhau lên tầng. Sau khi vào phòng, Thẩm Nghiễn An không ở lại lâu, dặn cô lát nữa ăn cơm tối sẽ đến gọi cô, nếu như có chuyện gì thì nói trên Wechat với mình là được. Cô ấy quay người kéo "bánh trôi nhỏ" lưu luyến muốn ở lại đi, nhẹ tay đóng cửa.
Nhưng đến tận bữa tối, Thẩm Yến Lẫm vẫn chưa về, cũng không liên lạc được. Tiếng pháo nổ bên ngoài lọt vào tai. Không khí trên bàn khó tránh có phần trầm lắng, lo âu. Chỉ có một mình Thẩm Gia Ngôn ồn ào muốn đổi chỗ ngồi bên cạnh mợ, lại muốn tự mình dùng bàn tay mũm mĩm bóc tôm săn sóc mợ... Lúc ứng phó xong bữa cơm tối này, trở lại phòng, Bùi Y thở phào một hơi, ngồi liệt trên ghế sô pha, lười biếng quan sát xung quanh.
Thực ra cũng không có gì để ngắm. Đây là phòng của Thẩm Yến Lẫm trước khi chuyển đến căn hộ của mình. Đồ đạc rất ít, trong tủ quần áo cũng không có mấy bộ đồ, có vẻ anh không thường ngủ lại đây, không cảm giác được quá nhiều hơi thở của anh.
Bùi Y mệt mỏi khoanh tay, dựa vào ghế sô pha nghe kim đồng hồ treo trên tường tích tắc tích tắc, kháng cự tiêu cực cảm giác xa lạ quanh quẩn bên mình. Có lẽ là vì đi đường mệt mọỉ và đêm trước căng thẳng mất ngủ, không bao lâu cô đã mơ màng thiếp đi.
Trong mơ cũng là một khung cảnh xa lạ.
Cô mơ thấy một mình cô đi dọc bên bờ. Tiếng nước chảy xô vào tảng đá. Trời tối đen. Cô không nhìn rõ phương xa, cũng không biết rốt cuộc mình muốn đi đâu, chỉ không ngừng đi về phía trước, dường như như vậy có thể vượt qua đêm tối, đợi đến ban ngày.
Nhưng con đường này dường như mãi mãi không có điểm cuối. Cô dần dần mệt mỏi, tốc độ chậm lại. Đột nhiên, cô dừng bước. Cô nhận ra cảnh tượng quanh mình rất quen, cô lại quay về con đường ban đầu.
Thị giác bị phóng đại quỷ dị trong nỗi bất an. Cuối cùng cô cũng nhận ra dưới chân mình là một hòn đảo hoang tù túng đen kịt, làm sao cô có thể đi ra ngoài được?
Cảm giác sợ hãi tột độ bao trùm cô trong nháy mắt. Cô đứng tại chỗ căng thẳng nhìn xung quanh. Tiếng nước chảy bên tai ngày càng xiết. Nỗi sợ hãi trong lòng cô không ngừng khuếch đại theo âm thanh đó. Cuối cùng đến điểm cuối của tiếng ồn, nhịp tim của cô đập mạnh và rõ ràng. Thế giới đột nhiên tĩnh lặng. Một tiếng nói quen thuộc lãnh đạm từ xa vọng tới: "Y Y..."
Cả người cô bất chợt run rẩy cứng đờ, vừa mở miệng, lại hoảng hốt phát hiện dây leo ven đường chầm chậm vươn tới, quấn chặt lên mắt cá chân cô. Cô muốn hét lên, muốn khoát khỏi nhưng mà không thể nhúc nhích, cũng không phát ra được âm thanh nào.
Sau lưng loáng thoáng vang lên tiếng bước chân, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
Cô như đối mặt với quân thù, toàn thân cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch như chờ hành hình. Người đứng phía sau chậm rãi dừng lại. Giây lát, hắn ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài từ từ cởi dây leo trói trên chân cô, hờ hững lên án: "Lâu lắm rồi em không đến thăm anh."
Trói buộc trên cổ chân cởi ra từng lớp một, nhưng cô không cử động được, cũng không dám cử động. Hồi lâu sau, hắn đứng dậy, xòe bàn tay bị dây leo đâm vào đầm đìa máu ra trước mặt cô, ngữ điệu vẫn thong dong như mây nhẹ gió thoảng: "Là vì em bận quá sao?"
Toàn thân cô rơi vào trạng thái sợ hãi căng thẳng tột độ, nhưng lại không khống chế nổi ma chướng nhìn chằm chằm tay hắn. Những vết thương kia nhanh chóng biến thành màu đen, lan rộng, thối rữa, đến mức cả bàn tay be bét máu thịt, người kia không hề cảm thấy đau đớn, bình tĩnh nhìn cô loạng choạng chực ngã: "Hay là bởi vì em và hắn sống rất hạnh phúc?"
Cô không trả lời được. Bàn tay kia nhẹ nhàng kề lên cổ cô, từ từ dùng sức.
"Trả lời anh, Y Y."
Cô co rúm lại nhắm chặt hai mắt, dường như từ bỏ đấu tranh. Cảm giác đau đớn và ngạt thở trong dự liệu không kéo đến. Bàn tay kia đè trên cổ cô, kéo cô dựa vào trong ngực hắn, giọng nói trầm thấp, lãnh đạm kề sát bên tai như nguyền rủa.
"Em sẽ không hạnh phúc. Loại người như em vĩnh viễn sẽ không."
Bùi Y bất thình lình bừng tỉnh. Độ lớn biên độ động tác cơ thể có thể thấy được phần nào từ phản ứng của người trước sô pha: "Shh!"
Cả căn phòng tối om. Bùi Y hít thở, ngơ ngác phản ứng mất mấy giây mới nương theo ánh trăng nhìn rõ hình bóng quen thuộc che gò má ngồi xổm trên sàn nhà trước người cô.
"Này... Em muốn mưu sát chồng à?" Anh bật cười bất đắc dĩ, cúi người vươn tay ôm eo cô: "Xem ra hôm nay làm bạn nhỏ của anh mệt lả rồi, ngồi trên ghế sô pha cũng ngủ được..."
Người trên ghế sô pha đột nhiên nghiêng người nhào vào ngực anh. Thẩm Yến Lẫm không hề chuẩn bị, suýt nữa bị cô làm ngã nhào. May mà anh phản ứng nhanh, một tay chống vững xuống sàn nhà, lòng còn hoảng hốt đánh vào mông cô, khóe môi ngoác ra: "Ui, nhớ anh đến vậy à? Thế mà bảo em đến sớm mấy ngày còn nhất quyết không chịu?"
Người trong ngực vùi mặt vào cổ anh mãi không nói một lời. Khó khăn lắm Thẩm Yến Lẫm mới bắt được cơ hội, làm sao dễ dàng buông tha cô. Lúc anh đang định trêu cô thêm vài câu, chợt bất ngờ thôi cười.
Anh im lặng mấy giây, nhíu mày: "Em đang khóc?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.