Chương 108: Xác định quan hệ (1)
Tư Không Vũ Tịch
20/06/2021
"Được rồi, thế em đi ngủ trước nhé. Anh cũng nhanh làm rồi đi ngủ, đừng làm hại sức khỏe quá"
Thẩm Quân Kỳ gật đầu, anh chờ Tiểu Chi lên trên rồi mới đi vào phòng làm việc.
"Alo, tôi cần cậu giúp một việc. Hãy để ý động tĩnh của chú tôi xem ông ấy có tiếp tục đầu tư hay rút vốn dự án phim của Trịnh Thuần Hải. Nếu ông ấy rút thì hãy chuẩn bị một khoản để bù vào đó."
"Vâng thưa Thẩm tổng"
Thẩm Quân Kỳ ngồi xuống ghế, anh vốn không định ra mặt vì sợ Tiểu Chi sẽ cảm thấy khó xử. Nhưng nếu anh không ra mặt thì sẽ phải để cô chịu thiệt thòi, chừng ấy ấm ức với cô đã là quá đủ rồi. Nhìn dáng vẻ phải nhẫn nhịn của cô anh thật sự đau lòng. Chợt có người đẩy cửa bước vào cắt ngang dòng suy nghĩ của anh "Em không làm phiền anh chứ."
Là Tiểu Chi, trên tay cô là một ly sữa ấm.
"Sao em còn chưa đi ngủ"
“Anh làm việc khuya quá, em định pha cho anh một ly sữa rồi đi ngủ"
"Nhưng anh không quen uống sữa, khi thức khuya anh chỉ muốn uống cafe"
" lần sau em sẽ chú ý hơn. Hay giờ em đi đổi thành cafe cho anh nhé"
Tiểu Chi định cầm ly sữa ra ngoài nhưng liền bị Thẩm Quân Kỳ ngăn lại:
"Thôi không cần đâu, em cứ để đấy cũng được."
Nói rồi anh đem ly sữa đặt xuống bàn làm việc, ôm chặt Tiểu Chi vào lòng. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, xoa nhẹ mái tóc còn ướt.
“Sao tóc em còn ướt thế này? Để thế sẽ ốm đấy”
"Em định sẽ đưa sữa tới cho anh rồi mới sấy tóc"
"Để anh giúp em"
“Anh làm được sao"
“Em đang khinh thường anh đấy à. Không có việc gì mà anh không làm được hết"
"Vậy anh giúp em đi"
Thẩm Quân Kỳ bế cô lên lầu, cầm máy sấy tóc cho cô. Lần đầu tiên làm nên chân tay anh cứ lóng ngóng suýt thì làm rối cả mái tóc dài của cô. Tiểu Chi phì cười:
“Anh có làm được thật không đấy. Không khéo mai em lại phải ra salon mất."
"Em cứ để yên đấy. Anh làm được mà"
Một lúc sau, tóc Tiểu Chi đã khô.
"Được rồi đấy, em đi ngủ đi. Khuya rồi"
"Anh không đi ngủ luôn sao."
"Anh còn chút chuyện phải làm nữa"
"Dạ"
Thẩm Quân Kỳ xuống phòng làm việc, cứ tưởng anh có việc hệ trọng gì, hóa ra chỉ là để uống cốc sữa mà Tiểu Chi pha cho. Anh cầm ly sữa lên, lắc lắc rồi khẽ mỉm cười uống một hơi đã hết.
Sáng hôm sau tỉnh dậy Tiểu Chi đưa tay sờ sang bên cạnh nhưng đã không thấy bóng dáng Thẩm Quân Kỳ đâu. Anh đã đi làm từ sáng sớm nhưng không muốn đánh thức cô. Tiểu Chi vươn vai tỉnh dậy, nhìn lên bàn đã thấy một mảnh giấy để sẵn "Anh đi làm trước vì có việc cần giải quyết. Anh đã chuẩn bị bữa sáng cho em, ăn sáng ngon nhé."
Tiểu Chi mỉm cười hạnh phúc. Cô đánh răng rồi tìm xuống nhà bếp xem anh đã chuẩn bị món gì cho mình. Xuống đến nơi cô đã thấy trên bàn là một bát cháo yến và một ly nước ép cam. Tiểu
Chi ngồi xuống lấy điện thoại nhắn tin cảm ơn anh rồi thưởng thức bữa sáng một cách ngon lành. Một lúc sau bỗng chuông điện thoại cô reo lên, thì ra là Thẩm Quân Kỳ.
"Alo, em đã dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm chút nữa"
“Em ngủ đủ rồi, hơn nữa sáng nay em cũng cần ra ngoài có chút việc mà."
"Cần anh gọi tài xế đưa em đi không"
"Không cần phiền vậy đâu em có thể tự đi được. Anh yên tâm đi, thế thôi nhé."
Nói rồi Tiểu Chi gác điện thoại. Phía bên kia Thẩm Quân Kỳ vừa trở lại cuộc họp. Lúc nãy khi đang họp, anh vừa nhắn tin vừa tủm tỉm cười đến lúc được nhân viên nhắc nhở mới nhớ ra đang họp.
Thế nên anh đã cho cuộc họp tạm nghỉ để gọi điện cho Tiểu Chi. Tiểu Chi thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, chợt có điện thoại gọi tới.
"Alo"
“Là tôi Lý Xuân Nhi đây."
“Có chuyện gì sao."
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô, chúng ta gặp nhau đi. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô."
"Được rồi."
Tiểu Chi gọi một chiếc taxi rồi đi tới nơi hẹn. Lý Xuân Nhi đã ngồi đợi đó từ lâu. Vừa mới thấy cô tới cô ta đã liền lên giọng.
"Chà không dễ gì tôi mới mời được diễn viên nổi tiếng tới đây. Thật vinh dự cho tôi quá"
“Cô đừng nói thế. Tôi vẫn còn phải học tập thêm ở cô nhiều hơn chút. Mong cô giúp tôi trong vai diễn lần này."
“Cô đang trêu ngươi tôi đấy à"
Lý Xuân Nhi liền đổi sắc mặt từ cười cợt thành tức tối. Đúng là gậy ông đập lưng ông, thế mà lại bị Tiểu Chi chơi lại một vố. Nhưng cô ả cũng không vừa liền lập tức phản đáp lại:
"Cô đừng tưởng có thể dựa hơi Thẩm Quân Kỳ mà lên mặt với tôi. Nói không chừng chỉ vài tháng nữa thôi là anh ấy có thể đá cô ra đường đấy."
"Ồ vậy sao, chắc cô cũng từng bị anh ấy đá như thế nên mới hiểu rõ. Cảm ơn cô vì đã quan tâm".
“Quan hệ lâu năm của tôi và Thẩm Quân Kỳ làm sao giống được mối quan hệ qua đường ăn chơi như cô chứ."
Lý Xuân Nhi này thật là quá hoang đường rồi. Thế mà lại dám ngang nhiên đem Thẩm Quân Kỳ ra để đôi co với cô. Nhưng Tiểu Chi cũng không hề yếu thế cô liền trả lời:
“Sao cô đã có Thẩm Bửu An rồi mà vẫn còn lưu luyến Thẩm Quân Kỳ thế? Tính một chân đạp hai thuyền à"
Lý Xuân Nhi đứng dậy, đập mạnh tay xuống bàn nhưng khi bị mọi người xung quanh nhìn thì cô ta lập tức ngồi xuống, nhìn thẳng mặt Tiểu Chi mà nói: "Cô còn nói được thế sao? Còn không phải do cô xuất hiện phá vỡ mối quan hệ của chúng tôi"
“Ồ nếu vậy thì tôi thật có lỗi quá đi. Nhưng việc này còn phải hỏi lại Thẩm Quân Kỳ đấy, không có tôi cũng chắc gì cô đã trở thành bạn gái anh ấy"
“Cô đừng quá ngông cuồng đắc ý. Để tôi chống mắt lên xem cô đắc ý được bao lâu. Vai diễn lần này xem như tôi bố thí cho cô. Dù sao với cô nó cũng quý giá hơn với tôi gấp ngàn lần."
“Tôi không dám nhận hai chữ bố thí này của cô. Thực lực của tôi có được nhờ nỗ lực nên tôi không cần phải xin xỏ hay van nài ai. Tôi nghĩ mình cũng không còn gì để nói với cô nữa, tôi xin phép về trước." Nói xong Tiểu Chi đứng dậy ra về nhưng Lý Xuân Nhi vẫn chưa chịu buông tha cho cô. Cô ta hét lên:
“Cô đứng lại đó cho tôi. Chuyện này tôi còn chưa nói xong, ai cho phép cô được về"
Tiểu Chi không thèm để mặt tới cô ta cứ thế bỏ về, dù sao cô cũng sắp đóng phim không thể vì mấy chuyện này mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng bản thân được. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Lý Xuân Nhi đuổi theo cô, giật tay cô lại. Vừa hay lúc này Thẩm Quân Kỳ đã tới, anh dành lại tay Tiểu Chi, đẩy cô ra phía sau.
"Em đang làm trò quái quỷ gì vậy hả?"
“Em làm gì chứ. Em chỉ đang muốn nói chuyện với cô ta thôi, chính cô ta không xem trọng em"
“Đừng đòi hỏi Tiểu Chi phải tôn trọng em, cô ấy đã không muốn nói chuyện thì em đừng ép"
“Không ngờ quan hệ giữa chúng ta chỉ vì một con đàn bà này mà anh nỡ buông bỏ."
"Em đừng ăn nói bậy bạ. Lần này xem như anh bỏ qua nếu như anh còn phát hiện em hẹn gặp Tiểu Chi một lần nào nữa anh sẽ không tha thứ đâu. Xuân Nhi, chúng ta quen biết đã lâu, em biết rõ tính anh nói là sẽ làm rồi đúng không?”
Nói xong Thẩm Quân Kỳ dẫn Tiểu Chi rời đi. Lý Xuân Nhi chỉ biết đứng sau tức tối la hét:
"Thẩm Quân Kỳ. Anh đứng lại đó."
Thẩm Quân Kỳ gật đầu, anh chờ Tiểu Chi lên trên rồi mới đi vào phòng làm việc.
"Alo, tôi cần cậu giúp một việc. Hãy để ý động tĩnh của chú tôi xem ông ấy có tiếp tục đầu tư hay rút vốn dự án phim của Trịnh Thuần Hải. Nếu ông ấy rút thì hãy chuẩn bị một khoản để bù vào đó."
"Vâng thưa Thẩm tổng"
Thẩm Quân Kỳ ngồi xuống ghế, anh vốn không định ra mặt vì sợ Tiểu Chi sẽ cảm thấy khó xử. Nhưng nếu anh không ra mặt thì sẽ phải để cô chịu thiệt thòi, chừng ấy ấm ức với cô đã là quá đủ rồi. Nhìn dáng vẻ phải nhẫn nhịn của cô anh thật sự đau lòng. Chợt có người đẩy cửa bước vào cắt ngang dòng suy nghĩ của anh "Em không làm phiền anh chứ."
Là Tiểu Chi, trên tay cô là một ly sữa ấm.
"Sao em còn chưa đi ngủ"
“Anh làm việc khuya quá, em định pha cho anh một ly sữa rồi đi ngủ"
"Nhưng anh không quen uống sữa, khi thức khuya anh chỉ muốn uống cafe"
" lần sau em sẽ chú ý hơn. Hay giờ em đi đổi thành cafe cho anh nhé"
Tiểu Chi định cầm ly sữa ra ngoài nhưng liền bị Thẩm Quân Kỳ ngăn lại:
"Thôi không cần đâu, em cứ để đấy cũng được."
Nói rồi anh đem ly sữa đặt xuống bàn làm việc, ôm chặt Tiểu Chi vào lòng. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, xoa nhẹ mái tóc còn ướt.
“Sao tóc em còn ướt thế này? Để thế sẽ ốm đấy”
"Em định sẽ đưa sữa tới cho anh rồi mới sấy tóc"
"Để anh giúp em"
“Anh làm được sao"
“Em đang khinh thường anh đấy à. Không có việc gì mà anh không làm được hết"
"Vậy anh giúp em đi"
Thẩm Quân Kỳ bế cô lên lầu, cầm máy sấy tóc cho cô. Lần đầu tiên làm nên chân tay anh cứ lóng ngóng suýt thì làm rối cả mái tóc dài của cô. Tiểu Chi phì cười:
“Anh có làm được thật không đấy. Không khéo mai em lại phải ra salon mất."
"Em cứ để yên đấy. Anh làm được mà"
Một lúc sau, tóc Tiểu Chi đã khô.
"Được rồi đấy, em đi ngủ đi. Khuya rồi"
"Anh không đi ngủ luôn sao."
"Anh còn chút chuyện phải làm nữa"
"Dạ"
Thẩm Quân Kỳ xuống phòng làm việc, cứ tưởng anh có việc hệ trọng gì, hóa ra chỉ là để uống cốc sữa mà Tiểu Chi pha cho. Anh cầm ly sữa lên, lắc lắc rồi khẽ mỉm cười uống một hơi đã hết.
Sáng hôm sau tỉnh dậy Tiểu Chi đưa tay sờ sang bên cạnh nhưng đã không thấy bóng dáng Thẩm Quân Kỳ đâu. Anh đã đi làm từ sáng sớm nhưng không muốn đánh thức cô. Tiểu Chi vươn vai tỉnh dậy, nhìn lên bàn đã thấy một mảnh giấy để sẵn "Anh đi làm trước vì có việc cần giải quyết. Anh đã chuẩn bị bữa sáng cho em, ăn sáng ngon nhé."
Tiểu Chi mỉm cười hạnh phúc. Cô đánh răng rồi tìm xuống nhà bếp xem anh đã chuẩn bị món gì cho mình. Xuống đến nơi cô đã thấy trên bàn là một bát cháo yến và một ly nước ép cam. Tiểu
Chi ngồi xuống lấy điện thoại nhắn tin cảm ơn anh rồi thưởng thức bữa sáng một cách ngon lành. Một lúc sau bỗng chuông điện thoại cô reo lên, thì ra là Thẩm Quân Kỳ.
"Alo, em đã dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm chút nữa"
“Em ngủ đủ rồi, hơn nữa sáng nay em cũng cần ra ngoài có chút việc mà."
"Cần anh gọi tài xế đưa em đi không"
"Không cần phiền vậy đâu em có thể tự đi được. Anh yên tâm đi, thế thôi nhé."
Nói rồi Tiểu Chi gác điện thoại. Phía bên kia Thẩm Quân Kỳ vừa trở lại cuộc họp. Lúc nãy khi đang họp, anh vừa nhắn tin vừa tủm tỉm cười đến lúc được nhân viên nhắc nhở mới nhớ ra đang họp.
Thế nên anh đã cho cuộc họp tạm nghỉ để gọi điện cho Tiểu Chi. Tiểu Chi thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, chợt có điện thoại gọi tới.
"Alo"
“Là tôi Lý Xuân Nhi đây."
“Có chuyện gì sao."
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô, chúng ta gặp nhau đi. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô."
"Được rồi."
Tiểu Chi gọi một chiếc taxi rồi đi tới nơi hẹn. Lý Xuân Nhi đã ngồi đợi đó từ lâu. Vừa mới thấy cô tới cô ta đã liền lên giọng.
"Chà không dễ gì tôi mới mời được diễn viên nổi tiếng tới đây. Thật vinh dự cho tôi quá"
“Cô đừng nói thế. Tôi vẫn còn phải học tập thêm ở cô nhiều hơn chút. Mong cô giúp tôi trong vai diễn lần này."
“Cô đang trêu ngươi tôi đấy à"
Lý Xuân Nhi liền đổi sắc mặt từ cười cợt thành tức tối. Đúng là gậy ông đập lưng ông, thế mà lại bị Tiểu Chi chơi lại một vố. Nhưng cô ả cũng không vừa liền lập tức phản đáp lại:
"Cô đừng tưởng có thể dựa hơi Thẩm Quân Kỳ mà lên mặt với tôi. Nói không chừng chỉ vài tháng nữa thôi là anh ấy có thể đá cô ra đường đấy."
"Ồ vậy sao, chắc cô cũng từng bị anh ấy đá như thế nên mới hiểu rõ. Cảm ơn cô vì đã quan tâm".
“Quan hệ lâu năm của tôi và Thẩm Quân Kỳ làm sao giống được mối quan hệ qua đường ăn chơi như cô chứ."
Lý Xuân Nhi này thật là quá hoang đường rồi. Thế mà lại dám ngang nhiên đem Thẩm Quân Kỳ ra để đôi co với cô. Nhưng Tiểu Chi cũng không hề yếu thế cô liền trả lời:
“Sao cô đã có Thẩm Bửu An rồi mà vẫn còn lưu luyến Thẩm Quân Kỳ thế? Tính một chân đạp hai thuyền à"
Lý Xuân Nhi đứng dậy, đập mạnh tay xuống bàn nhưng khi bị mọi người xung quanh nhìn thì cô ta lập tức ngồi xuống, nhìn thẳng mặt Tiểu Chi mà nói: "Cô còn nói được thế sao? Còn không phải do cô xuất hiện phá vỡ mối quan hệ của chúng tôi"
“Ồ nếu vậy thì tôi thật có lỗi quá đi. Nhưng việc này còn phải hỏi lại Thẩm Quân Kỳ đấy, không có tôi cũng chắc gì cô đã trở thành bạn gái anh ấy"
“Cô đừng quá ngông cuồng đắc ý. Để tôi chống mắt lên xem cô đắc ý được bao lâu. Vai diễn lần này xem như tôi bố thí cho cô. Dù sao với cô nó cũng quý giá hơn với tôi gấp ngàn lần."
“Tôi không dám nhận hai chữ bố thí này của cô. Thực lực của tôi có được nhờ nỗ lực nên tôi không cần phải xin xỏ hay van nài ai. Tôi nghĩ mình cũng không còn gì để nói với cô nữa, tôi xin phép về trước." Nói xong Tiểu Chi đứng dậy ra về nhưng Lý Xuân Nhi vẫn chưa chịu buông tha cho cô. Cô ta hét lên:
“Cô đứng lại đó cho tôi. Chuyện này tôi còn chưa nói xong, ai cho phép cô được về"
Tiểu Chi không thèm để mặt tới cô ta cứ thế bỏ về, dù sao cô cũng sắp đóng phim không thể vì mấy chuyện này mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng bản thân được. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Lý Xuân Nhi đuổi theo cô, giật tay cô lại. Vừa hay lúc này Thẩm Quân Kỳ đã tới, anh dành lại tay Tiểu Chi, đẩy cô ra phía sau.
"Em đang làm trò quái quỷ gì vậy hả?"
“Em làm gì chứ. Em chỉ đang muốn nói chuyện với cô ta thôi, chính cô ta không xem trọng em"
“Đừng đòi hỏi Tiểu Chi phải tôn trọng em, cô ấy đã không muốn nói chuyện thì em đừng ép"
“Không ngờ quan hệ giữa chúng ta chỉ vì một con đàn bà này mà anh nỡ buông bỏ."
"Em đừng ăn nói bậy bạ. Lần này xem như anh bỏ qua nếu như anh còn phát hiện em hẹn gặp Tiểu Chi một lần nào nữa anh sẽ không tha thứ đâu. Xuân Nhi, chúng ta quen biết đã lâu, em biết rõ tính anh nói là sẽ làm rồi đúng không?”
Nói xong Thẩm Quân Kỳ dẫn Tiểu Chi rời đi. Lý Xuân Nhi chỉ biết đứng sau tức tối la hét:
"Thẩm Quân Kỳ. Anh đứng lại đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.