Chương 109: Xác định quan hệ (2)
Tư Không Vũ Tịch
20/06/2021
Lý Xuân Nhi chỉ có thể nói đến đó rồi ngồi hụp xuống ôm mặt khóc. Đây là lần đầu tiên Thẩm Quân Kỳ lạnh lùng với cô đến thế. Cô có thể cảm nhận
được sự đe dọa từ Thẩm Quân Kỳ, anh nói thật. Trong lòng Lý Xuân Nhi tan nát. Cô ngỡ rằng tình cảm bấy lâu nay có thể còn sót lại chút gì để
Thẩm Quân Kỳ có thể nương tay với cô. Nhưng không... giờ thì hết rồi,
hết thật rồi.
Tiểu Chi được Thẩm Quân Kỳ chở về nhà, trong đầu toàn là hình ảnh khi nãy Thẩm Quân Kỳ cảnh cáo Lý Xuân Nhi. Trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào. Người đàn ông của cô bảo vệ cô, bao bọc cô.
"Cảm ơn anh."
Tiểu Chi đột nhiên nhìn sang Thẩm Quân Kỳ mà chân thành nói ra lời cảm ơn. Cô cuối cùng cũng có thể hoàn toàn chấp nhận người đàn ông này rồi. Cô yêu Thẩm Quân Kỳ, cũng như anh ấy yêu cô.
Thẩm Quân Kỳ bất ngờ quay sang, nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Tiểu Chi đang nhìn mình thì bật cười. Anh đưa tay vỗ vỗ đầu cô, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Ánh nắng sớm vàng ươm xuyên qua khe cửa rèm chưa khép kín chiếu vào căn phòng. Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông nằm trên giường dần cau lại, anh mở mắt ra thức giấc. Thấy hơi tê nhức, Thẩm Quân Kỳ định vươn tay vận động chút nhưng khi nhìn thấy cô gái đang nhắm mắt ngủ ngon lành trong vòng tay mình,
anh chợt mỉm cười lại thôi. Nắng nhẹ vương trên hàng mi dài của người con gái. Thẩm Quân Kỳ không kìm được mà cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Đôi mắt cô dần mở, chớp chớp. Thẩm Quân Kỳ khẽ lên tiếng:
"Dậy rồi hả?"
“Ưm. Anh dậy từ lúc nào thế? Sao không gọi em dậy cùng?” Thẩm Quân Kỳ cười nhẹ rồi vuốt mái tóc hơi rối của cô thì thầm:
“Em ngủ ngon quá nên anh không nỡ đánh thức, đến tay còn không dám cử động tê hết cả rồi đây. Chắc gối đầu lên tay anh ngủ ngon lắm nhỉ?".
Tiểu Chi ngại ngùng đôi má ửng hồng lên vội đánh lạc hướng: “Thôi nhanh thức dậy chúng ta cùng đi ăn sáng rồi vào bệnh viện thăm ba em một lát"
Anh gật đầu đồng ý rồi nhanh chóng bế cô vào nhà tắm. Cả hai sửa soạn rồi ghé vào một nhà hàng Ý ăn sáng.
Nhân viên phục vụ cầm theo menu mời hai người gọi món:
"Hân hạnh được phục vụ. Xin hỏi hai vị muốn dùng gì ạ? Hiện tại nhà hàng đang có phần ăn tình nhân cho các cặp đôi, hai vị có muốn dùng thử không ạ?"
Thẩm Quân Kỳ âu yếm nhìn rồi hỏi Tiểu Chi:
"Ý em thế nào?"
“Em nghĩ cũng không tồi. Chúng ta cứ thử xem sao". Anh quay sang bảo phục vụ làm cho mình một phần ăn tình nhân như thế và kèm thêm một ít bánh ngọt tráng miệng. Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì bỗng chuông điện thoại của Tiểu Chi vang lên. Cô lấy điện thoại xem thử, hóa ra là từ bệnh viện gọi tới, Tiểu Chi bất an, tay run run giữ điện thoại. Lẽ nào là ba cô đã xảy ra chuyện gì? Cô bắt máy, mặt vẫn lộ rõ vẻ lo lắng. Thẩm Quân Kỳ bên cạnh nhận ra sự bất thường nhưng không vội hỏi cô, chỉ im lặng nắm chặt tay cùng cô chờ đợi. Đầu dây bên kia vang lên tiếng bác sĩ với giọng hồ hởi:
"Cô Hàm Chi. Ba cô đã tỉnh lại rồi. Ông ấy đã hồi phục ý thức, thật sự là một kỳ tích. Cô mau tới bệnh viện đi, ông ấy rất muốn gặp cô đấy."
Tiểu Chi nghe rõ từng từ một như không tin vào tai mình. Mặt cô đơ lại, bất động không nói được gì. Chiếc điện thoại trên tay đã rơi xuống từ lúc nào không hay. Chuyện gì vậy? Ba cô thật sự đã tỉnh lại sao? Ông đã làm người thực vật bấy lâu nay nhưng cô vẫn luôn nuôi hy vọng một ngày ông tỉnh lại, trở về sống cùng cô như trước. Thẩm Quân Kỳ thấy biểu hiện này của cô không khỏi lo lắng. Anh lay cô liên tục:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói anh nghe đi, dù là bất cứ chuyện gì anh cũng có thể giúp em giải quyết mà. Nói đi Tiểu Chi. Đừng làm anh sợ."
Tiểu Chi quay sang nhìn anh, xúc động đến nỗi khóc mếu máo, nói lắp bắp:
"Em...em... à không ba em, ba em đã tỉnh lại rồi. Thật sự ba đã tỉnh lại rồi. Em còn không dám tin mất."
Thẩm Quân Kỳ nghe vậy, giây trước thở phào nhẹ nhõm, giây sau đã bị Tiểu Chi ôm chầm lấy khóc nức nở, vừa khóc vừa nói:
“Làm sao đây, em vui quá sắp không kiềm chế được nữa rồi."
Anh lập tức đứng dậy, kéo tay cô theo:
"Còn làm sao nữa? Mau đến bệnh viện gặp ba em thôi. Anh cũng chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Anh muốn tới gặp ông để xin cho cô con gái quý giá này của ông được về sống cùng anh"
Nói rồi anh lau nhẹ khóe mắt Tiểu Chi. Cô bật cười, cả hai phóng như bay đến bệnh viện. Đến nơi Tiểu Chi còn không chờ Thẩm Quân Kỳ dừng hẳn xe đã vội mở cửa chạy xuống, Thẩm Quân Kỳ vội vã đuổi theo sau. Anh hiểu cô hiện tại đang rất hạnh phúc, rất mong ngóng được gặp ba vậy nên việc cô lãng quên anh một chút cũng không sao. Sau này khi cưới được cô nhất định anh sẽ bắt cô bù lại cho anh. Nụ cười nham hiểm nở trên khóe môi người đàn ông này.
Cửa phòng bệnh mở ra, Tiểu Chi chạy vào bên trong, các bác sĩ, y tá đứng đông trong phòng. Thấy cô, mọi người đều đứng nép một bên để cô tiến vào.
"Thôi, chúng ta lui ra để gia đình bệnh nhân trò chuyện"
Mọi người đều lần lượt ra ngoài. Trong phòng còn lại mình cô và ba, ông nằm trên giường bệnh mở mắt nhìn cô. Giọt nước mắt rơi xuống trên khóe mắt nhiều nếp nhăn. Cuộc đời ba cô chưa bao giờ phải khóc, vậy mà giờ đây khi được gặp lại con gái, ông đã khóc. Tiểu Chi đã không còn kìm nén thêm được nữa, cô chạy lại
quỳ xuống bên giường ôm chầm lấy ba mình. Đôi tay ông run run khẽ vuốt mái tóc cô vỗ về, Tiểu Chi ngẩng mặt khẽ lau nước mắt.
"Ba đã tỉnh lại thật rồi. Ba biết con đã chờ ngày này bao lâu không? Thật tốt. Ba đã trở về bên con rồi. Thời gian không có ba thật khó khăn..."
Ông Cố Thành nhìn con gái hồi lâu:
"Cho ba nhìn con thêm một chút nào."
Tiểu Chi ôm chầm lấy ba thêm lần nữa, khẽ thì thầm:
“Hôm nay con đến cùng bạn trai con nữa đó ba. Anh ấy muốn gặp ba."
Không thấy ba nói gì, Tiểu Chi khẽ đẩy ba ra hỏi:
“Ba sao vậy? Ba không nghe con nói gì sao?” Ba cô vẫn không nói, nhưng nét mặt đanh lại, nhăn nhúm rồi ông chỉ tay về hướng cửa, nói lắp bắp:
"Cậu... cậu..."
Tiểu Chi quay đầu, thì ra Thẩm Quân Kỳ đã đứng ở đó từ lúc nào. Cô nhìn ba hỏi:
"Có chuyện gì vậy ba? Anh ấy chính là người mà con muốn giới thiệu cho ba đấy. Bạn trai con – Thẩm Quân Kỳ"
Nói rồi, cô chạy lại cầm tay Thẩm Quân Kỳ đến gần ba cô. Anh trầm tĩnh cúi đầu:
“Cháu chào bác"
Ông vẫn không thay đổi nét mặt, chưa chờ Thẩm Quân Kỳ nói xong câu đã chỉ thẳng tay vào mặt anh rồi lớn tiếng quát: “Cậu cút ra khỏi đây cho tôi. Đây không phải nơi mà cậu được phép đến."
Nói xong ông ho liên tục, Tiểu Chi vội vàng đến đỡ ba nằm xuống, bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chuyện gì thế này? Ba cô và người cô yêu, rốt cuộc giữa họ có chuyện gì? Sao Thẩm Quân Kỳ chưa từng nói gì với cô? Hàng loạt câu hỏi bùng nổ trong tâm trí Tiểu Chi. Cô hỏi:
"Anh biết ba em rồi sao?"
Thẩm Quân Kỳ cũng hoàn toàn bất ngờ trước điều này, vốn dĩ là định chào hỏi ba bạn gái thế mà lại thành bị quát ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Tiểu Chi được Thẩm Quân Kỳ chở về nhà, trong đầu toàn là hình ảnh khi nãy Thẩm Quân Kỳ cảnh cáo Lý Xuân Nhi. Trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào. Người đàn ông của cô bảo vệ cô, bao bọc cô.
"Cảm ơn anh."
Tiểu Chi đột nhiên nhìn sang Thẩm Quân Kỳ mà chân thành nói ra lời cảm ơn. Cô cuối cùng cũng có thể hoàn toàn chấp nhận người đàn ông này rồi. Cô yêu Thẩm Quân Kỳ, cũng như anh ấy yêu cô.
Thẩm Quân Kỳ bất ngờ quay sang, nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Tiểu Chi đang nhìn mình thì bật cười. Anh đưa tay vỗ vỗ đầu cô, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Ánh nắng sớm vàng ươm xuyên qua khe cửa rèm chưa khép kín chiếu vào căn phòng. Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông nằm trên giường dần cau lại, anh mở mắt ra thức giấc. Thấy hơi tê nhức, Thẩm Quân Kỳ định vươn tay vận động chút nhưng khi nhìn thấy cô gái đang nhắm mắt ngủ ngon lành trong vòng tay mình,
anh chợt mỉm cười lại thôi. Nắng nhẹ vương trên hàng mi dài của người con gái. Thẩm Quân Kỳ không kìm được mà cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Đôi mắt cô dần mở, chớp chớp. Thẩm Quân Kỳ khẽ lên tiếng:
"Dậy rồi hả?"
“Ưm. Anh dậy từ lúc nào thế? Sao không gọi em dậy cùng?” Thẩm Quân Kỳ cười nhẹ rồi vuốt mái tóc hơi rối của cô thì thầm:
“Em ngủ ngon quá nên anh không nỡ đánh thức, đến tay còn không dám cử động tê hết cả rồi đây. Chắc gối đầu lên tay anh ngủ ngon lắm nhỉ?".
Tiểu Chi ngại ngùng đôi má ửng hồng lên vội đánh lạc hướng: “Thôi nhanh thức dậy chúng ta cùng đi ăn sáng rồi vào bệnh viện thăm ba em một lát"
Anh gật đầu đồng ý rồi nhanh chóng bế cô vào nhà tắm. Cả hai sửa soạn rồi ghé vào một nhà hàng Ý ăn sáng.
Nhân viên phục vụ cầm theo menu mời hai người gọi món:
"Hân hạnh được phục vụ. Xin hỏi hai vị muốn dùng gì ạ? Hiện tại nhà hàng đang có phần ăn tình nhân cho các cặp đôi, hai vị có muốn dùng thử không ạ?"
Thẩm Quân Kỳ âu yếm nhìn rồi hỏi Tiểu Chi:
"Ý em thế nào?"
“Em nghĩ cũng không tồi. Chúng ta cứ thử xem sao". Anh quay sang bảo phục vụ làm cho mình một phần ăn tình nhân như thế và kèm thêm một ít bánh ngọt tráng miệng. Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì bỗng chuông điện thoại của Tiểu Chi vang lên. Cô lấy điện thoại xem thử, hóa ra là từ bệnh viện gọi tới, Tiểu Chi bất an, tay run run giữ điện thoại. Lẽ nào là ba cô đã xảy ra chuyện gì? Cô bắt máy, mặt vẫn lộ rõ vẻ lo lắng. Thẩm Quân Kỳ bên cạnh nhận ra sự bất thường nhưng không vội hỏi cô, chỉ im lặng nắm chặt tay cùng cô chờ đợi. Đầu dây bên kia vang lên tiếng bác sĩ với giọng hồ hởi:
"Cô Hàm Chi. Ba cô đã tỉnh lại rồi. Ông ấy đã hồi phục ý thức, thật sự là một kỳ tích. Cô mau tới bệnh viện đi, ông ấy rất muốn gặp cô đấy."
Tiểu Chi nghe rõ từng từ một như không tin vào tai mình. Mặt cô đơ lại, bất động không nói được gì. Chiếc điện thoại trên tay đã rơi xuống từ lúc nào không hay. Chuyện gì vậy? Ba cô thật sự đã tỉnh lại sao? Ông đã làm người thực vật bấy lâu nay nhưng cô vẫn luôn nuôi hy vọng một ngày ông tỉnh lại, trở về sống cùng cô như trước. Thẩm Quân Kỳ thấy biểu hiện này của cô không khỏi lo lắng. Anh lay cô liên tục:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói anh nghe đi, dù là bất cứ chuyện gì anh cũng có thể giúp em giải quyết mà. Nói đi Tiểu Chi. Đừng làm anh sợ."
Tiểu Chi quay sang nhìn anh, xúc động đến nỗi khóc mếu máo, nói lắp bắp:
"Em...em... à không ba em, ba em đã tỉnh lại rồi. Thật sự ba đã tỉnh lại rồi. Em còn không dám tin mất."
Thẩm Quân Kỳ nghe vậy, giây trước thở phào nhẹ nhõm, giây sau đã bị Tiểu Chi ôm chầm lấy khóc nức nở, vừa khóc vừa nói:
“Làm sao đây, em vui quá sắp không kiềm chế được nữa rồi."
Anh lập tức đứng dậy, kéo tay cô theo:
"Còn làm sao nữa? Mau đến bệnh viện gặp ba em thôi. Anh cũng chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Anh muốn tới gặp ông để xin cho cô con gái quý giá này của ông được về sống cùng anh"
Nói rồi anh lau nhẹ khóe mắt Tiểu Chi. Cô bật cười, cả hai phóng như bay đến bệnh viện. Đến nơi Tiểu Chi còn không chờ Thẩm Quân Kỳ dừng hẳn xe đã vội mở cửa chạy xuống, Thẩm Quân Kỳ vội vã đuổi theo sau. Anh hiểu cô hiện tại đang rất hạnh phúc, rất mong ngóng được gặp ba vậy nên việc cô lãng quên anh một chút cũng không sao. Sau này khi cưới được cô nhất định anh sẽ bắt cô bù lại cho anh. Nụ cười nham hiểm nở trên khóe môi người đàn ông này.
Cửa phòng bệnh mở ra, Tiểu Chi chạy vào bên trong, các bác sĩ, y tá đứng đông trong phòng. Thấy cô, mọi người đều đứng nép một bên để cô tiến vào.
"Thôi, chúng ta lui ra để gia đình bệnh nhân trò chuyện"
Mọi người đều lần lượt ra ngoài. Trong phòng còn lại mình cô và ba, ông nằm trên giường bệnh mở mắt nhìn cô. Giọt nước mắt rơi xuống trên khóe mắt nhiều nếp nhăn. Cuộc đời ba cô chưa bao giờ phải khóc, vậy mà giờ đây khi được gặp lại con gái, ông đã khóc. Tiểu Chi đã không còn kìm nén thêm được nữa, cô chạy lại
quỳ xuống bên giường ôm chầm lấy ba mình. Đôi tay ông run run khẽ vuốt mái tóc cô vỗ về, Tiểu Chi ngẩng mặt khẽ lau nước mắt.
"Ba đã tỉnh lại thật rồi. Ba biết con đã chờ ngày này bao lâu không? Thật tốt. Ba đã trở về bên con rồi. Thời gian không có ba thật khó khăn..."
Ông Cố Thành nhìn con gái hồi lâu:
"Cho ba nhìn con thêm một chút nào."
Tiểu Chi ôm chầm lấy ba thêm lần nữa, khẽ thì thầm:
“Hôm nay con đến cùng bạn trai con nữa đó ba. Anh ấy muốn gặp ba."
Không thấy ba nói gì, Tiểu Chi khẽ đẩy ba ra hỏi:
“Ba sao vậy? Ba không nghe con nói gì sao?” Ba cô vẫn không nói, nhưng nét mặt đanh lại, nhăn nhúm rồi ông chỉ tay về hướng cửa, nói lắp bắp:
"Cậu... cậu..."
Tiểu Chi quay đầu, thì ra Thẩm Quân Kỳ đã đứng ở đó từ lúc nào. Cô nhìn ba hỏi:
"Có chuyện gì vậy ba? Anh ấy chính là người mà con muốn giới thiệu cho ba đấy. Bạn trai con – Thẩm Quân Kỳ"
Nói rồi, cô chạy lại cầm tay Thẩm Quân Kỳ đến gần ba cô. Anh trầm tĩnh cúi đầu:
“Cháu chào bác"
Ông vẫn không thay đổi nét mặt, chưa chờ Thẩm Quân Kỳ nói xong câu đã chỉ thẳng tay vào mặt anh rồi lớn tiếng quát: “Cậu cút ra khỏi đây cho tôi. Đây không phải nơi mà cậu được phép đến."
Nói xong ông ho liên tục, Tiểu Chi vội vàng đến đỡ ba nằm xuống, bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chuyện gì thế này? Ba cô và người cô yêu, rốt cuộc giữa họ có chuyện gì? Sao Thẩm Quân Kỳ chưa từng nói gì với cô? Hàng loạt câu hỏi bùng nổ trong tâm trí Tiểu Chi. Cô hỏi:
"Anh biết ba em rồi sao?"
Thẩm Quân Kỳ cũng hoàn toàn bất ngờ trước điều này, vốn dĩ là định chào hỏi ba bạn gái thế mà lại thành bị quát ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.