Chương 55: Ôn Yến ra sức cứu Ngự Y 2
Ôn Uyển
18/04/2021
Ôn Yến vội vàng tiến lên ngăn lại, hỏi: “Thượng Quan ngự y?”
Thượng Quan ngự y nâng con ngươi u ám không có cảm xúc lên nhìn Ôn Yến, ông từng gặp Ôn Yến một lần, là vào ngày Trí Viễn Vương phi khó sinh. Ông có chút ngạc nhiên hỏi: “Vương phi?”
Lính cai ngục không nhận ra Ôn Yến, nhưng nghe Thượng Quan ngự y gọi như vậy thì không nhịn được mà liếc nhìn, vừa kính cẩn vừa nghiêm túc nói: “Vương phi, xin đừng cản trở bọn ty chức thi hành thánh chỉ!”
Ánh nắng mùa thu chiếu thẳng xuống từ trên đỉnh đầu, giờ Ngọ, đã sắp đến rồi. Ôn Yến chạy thẳng một đường đến đây, mấy giọt mồ hôi nhỏ vụn xuất hiện trên trán cũng đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, nàng vội nói: “Ông ấy là vô tội, không thể chém!”
Ngục tốt cau mày nói: “Vương phi, ty chức là phụng theo thánh chỉ của Hoàng thượng, muốn áp giải phạm nhân đến Thái Thị Khẩu.”
“Thái Thị Khẩu? Không phải chém ở đây sao?” Ôn Yến sửng sốt, Ngọ Môn chém đầu, không là chém đầu ở Ngọ Môn sao?
Lính cai ngục buồn cười nói: “Còn đây là Ngọ Môn, là một nơi trang nghiêm thần thánh, sao có thể chém giết tội phạm ở đây được chứ ạ? Bây giờ đã gần đến giờ Ngọ rồi, giờ Ngọ ba khắc phải chém đầu phạm nhân, đây là thánh chỉ của Hoàng thượng, xin Vương phi đừng khiến ty chức phải khó xử!”
Thì ra là giờ Ngọ ba khắc, Ôn Yến thầm thấy may mắn trong lòng, may mà nàng đến đây chặn lại. Nàng không có thời gian đi nghiên cứu cuối cùng Ngọ Môn chém đầu có phải là chém đầu ở Ngọ Môn hay không, hay là muốn áp giải phạm nhân đi ngang qua Ngọ Môn tới Thái Thị Khẩu, nàng chỉ muốn ngăn cản cái bi kịch này thôi.
Nếu như người bị nàng chặn ở đây, đương nhiên không thể thả đi dễ như vậy được.
Ôn Yến ngẩng đầu nhìn lính cai ngục nói: “Người là bị oan, ta không thể cho các ngươi dẫn ông ấy đi được.”
Lính cai ngục khó xử nói: “Có oan uổng hay không cũng không có liên quan tới bọn ty chức, ty chức chỉ là vâng lệnh làm việc mà thôi, nếu như Vương phi cảm thấy hắn oan uống, ngài có thể đi tìm Hoàng thượng.”
Ôn Yến nói: “Ta sẽ đi tìm phụ hoàng, van xin các ngươi cho ta một chút thời gian, tạm hoãn hành hình đi!”
Lính cai ngực lắc đầu: “Việc này, trừ khi là Hoàng thượng hạ thánh chỉ, nếu không, ty chức cũng không dám chậm chễ giờ hành hình.”
Ôn Yến nóng nảy, nói: “Dù sao cũng là một mạng người, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”
Lính cai ngục ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vương phi, hành động trái với ý chỉ, đến lúc đó người chết sẽ chính là bọn ty chức.”
Thượng Quan ngự y ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, trong giọng nói mang theo cảm kích: “Vương phi sẵn lòng chạy vạy vì vi thần, tin tưởng vi thần trong sạch, vi thần đã vô cùng biết ơn rồi, hai người bọn họ chỉ là vâng lệnh làm việc, Vương phi không cần làm khó bọn họ, chỉ xin sau khi vi thần chết, Vương phi có thể chính danh* cho vi thần, đừng để liên lụy đến cả nhà vi thần, như vậy vi thần ở dưới nơi chín suối cũng sẽ biết ơn Vương phi.”
*Chính danh luôn luôn gắn liền với định phận, để cho mọi người, với cái danh xưng đúng, có một vị trí đúng, có những bổn phận rõ gắn liền với danh xưng đó.
Thượng Quan ngự y nâng con ngươi u ám không có cảm xúc lên nhìn Ôn Yến, ông từng gặp Ôn Yến một lần, là vào ngày Trí Viễn Vương phi khó sinh. Ông có chút ngạc nhiên hỏi: “Vương phi?”
Lính cai ngục không nhận ra Ôn Yến, nhưng nghe Thượng Quan ngự y gọi như vậy thì không nhịn được mà liếc nhìn, vừa kính cẩn vừa nghiêm túc nói: “Vương phi, xin đừng cản trở bọn ty chức thi hành thánh chỉ!”
Ánh nắng mùa thu chiếu thẳng xuống từ trên đỉnh đầu, giờ Ngọ, đã sắp đến rồi. Ôn Yến chạy thẳng một đường đến đây, mấy giọt mồ hôi nhỏ vụn xuất hiện trên trán cũng đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, nàng vội nói: “Ông ấy là vô tội, không thể chém!”
Ngục tốt cau mày nói: “Vương phi, ty chức là phụng theo thánh chỉ của Hoàng thượng, muốn áp giải phạm nhân đến Thái Thị Khẩu.”
“Thái Thị Khẩu? Không phải chém ở đây sao?” Ôn Yến sửng sốt, Ngọ Môn chém đầu, không là chém đầu ở Ngọ Môn sao?
Lính cai ngục buồn cười nói: “Còn đây là Ngọ Môn, là một nơi trang nghiêm thần thánh, sao có thể chém giết tội phạm ở đây được chứ ạ? Bây giờ đã gần đến giờ Ngọ rồi, giờ Ngọ ba khắc phải chém đầu phạm nhân, đây là thánh chỉ của Hoàng thượng, xin Vương phi đừng khiến ty chức phải khó xử!”
Thì ra là giờ Ngọ ba khắc, Ôn Yến thầm thấy may mắn trong lòng, may mà nàng đến đây chặn lại. Nàng không có thời gian đi nghiên cứu cuối cùng Ngọ Môn chém đầu có phải là chém đầu ở Ngọ Môn hay không, hay là muốn áp giải phạm nhân đi ngang qua Ngọ Môn tới Thái Thị Khẩu, nàng chỉ muốn ngăn cản cái bi kịch này thôi.
Nếu như người bị nàng chặn ở đây, đương nhiên không thể thả đi dễ như vậy được.
Ôn Yến ngẩng đầu nhìn lính cai ngục nói: “Người là bị oan, ta không thể cho các ngươi dẫn ông ấy đi được.”
Lính cai ngục khó xử nói: “Có oan uổng hay không cũng không có liên quan tới bọn ty chức, ty chức chỉ là vâng lệnh làm việc mà thôi, nếu như Vương phi cảm thấy hắn oan uống, ngài có thể đi tìm Hoàng thượng.”
Ôn Yến nói: “Ta sẽ đi tìm phụ hoàng, van xin các ngươi cho ta một chút thời gian, tạm hoãn hành hình đi!”
Lính cai ngực lắc đầu: “Việc này, trừ khi là Hoàng thượng hạ thánh chỉ, nếu không, ty chức cũng không dám chậm chễ giờ hành hình.”
Ôn Yến nóng nảy, nói: “Dù sao cũng là một mạng người, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”
Lính cai ngục ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vương phi, hành động trái với ý chỉ, đến lúc đó người chết sẽ chính là bọn ty chức.”
Thượng Quan ngự y ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, trong giọng nói mang theo cảm kích: “Vương phi sẵn lòng chạy vạy vì vi thần, tin tưởng vi thần trong sạch, vi thần đã vô cùng biết ơn rồi, hai người bọn họ chỉ là vâng lệnh làm việc, Vương phi không cần làm khó bọn họ, chỉ xin sau khi vi thần chết, Vương phi có thể chính danh* cho vi thần, đừng để liên lụy đến cả nhà vi thần, như vậy vi thần ở dưới nơi chín suối cũng sẽ biết ơn Vương phi.”
*Chính danh luôn luôn gắn liền với định phận, để cho mọi người, với cái danh xưng đúng, có một vị trí đúng, có những bổn phận rõ gắn liền với danh xưng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.