Chương 54: Ôn Yến ra sức cứu Ngự Y
Ôn Uyển
18/04/2021
Ban đầu muốn ban chết, có thể chọn rượu độc, vải trắng, kéo, dao. Bởi vì chết như thế còn có thể toàn thây.
Nhưng mà hạ lệnh xử trảm, đó là chém đầu, đầu và người tách rời, đây vốn là một người tội ác tày trời mới phải bị như thế.
Ai cũng biết Thượng Quan ngự y bị oan, nhưng bị oan thì sao? Hàng năm trong hoàng cung này người chết đi có hơn phân nửa là bị oan rồi.
Ôn Yến không đi thăm Tống Vĩnh Kỳ nữa. Hoàng đế muốn xử trảm Thượng Quan ngự y, khiến nàng nhớ tới lúc trước mình chết thế nào. Nàng phẫu thuật cho một bệnh nhân, bệnh nhân đã chết, cha của bệnh nhân giận chó đánh mèo với nàng, đâm nàng một dao. Chuyện đau lòng nhất khi làm bác sĩ, chính là bản thân bác sĩ không phải thần tiên, bọn họ cũng không phải toàn năng, nhưng mà tất cả bệnh nhân đều hy vọng có thể có phép thuật xoay chuyển trời đất. Phải biết rằng, sinh tử bệnh thương, là những thứ mà mỗi con người đều khó mà tránh khỏi, ở trong mắt bệnh nhân, sự tồn tại của bác sĩ, một là cứu mạng, hai là dùng để oán giận trách móc.
Nếu nói Thái Y viện là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, vậy Ôn Yến chính là thương xót đồng loại. Nàng giống Thượng Quan ngự y, bởi vì không thể cứu được bệnh nhân mà bị người nhà bệnh nhân phán tội chết. Đây cũng là nguyên nhân khiến Ôn Yến vội vàng chạy đi xin tha cho Thượng Quan ngự y.
Đầu tiên nàng đi đến Thái Y viện, phối ra phương thuốc Thượng Quan ngự y kê đơn hôm đó, cũng hỏi qua Viện Phán đại nhân, Viện Phán đại nhân nói phương thuốc này không có sai lầm, nghe thấy Ôn Yến muốn chạy vạy vì Thượng Quan ngự y, Viện Phán lập tức giao thư trình bày của mình và Long Phi cho Ôn Yến, nhờ nàng trình lên cho Hoàng đế.
Bây giờ chỉ còn cách giờ Ngọ nửa canh giờ nữa thôi.
Ôn Yến không biết Hoàng đế đang ở đâu, hỏi mấy cung nữ, họ cũng đều nói không biết, nàng dẫn theo ma ma và Tiểu Chi nôn nóng đi lại trong cung, gặp ai cũng hỏi thăm, nhưng cũng không ai biết rốt cuộc bây giờ Hoàng đế đang ở Ngự thư phòng hay là ở tẩm điện của mình, đương nhiên, cũng có thể đi đến cung của Thái hậu, hoặc là đi thăm Tống Vĩnh Kỳ hoặc là nhiều khả năng khác nữa.
Ôn Yến vòng vòng một hồi, dậm chân nói: “Không cần tìm nữa, chúng ta đến Ngọ Môn thôi!”
Ngọ Môn là cổng chính của hoàng cung, các quan lại muốn thượng triều, đầu tiên đều phải chờ ở Ngọ Môn.
Ôn Yến bước nhanh như bay, sớm đã vứt ma ma và Tiểu Chi lại phía sau rồi, nàng cũng không biết vì sao rõ ràng chân đang bị thương, lại không thấy đau đớn chút nào, giống như thần kinh đau của nàng đã bị phá hủy rồi vậy.
Ngọ Môn rất lớn, có hai cánh cửa nhỏ ở một trái một phải, nói là cửa nhỏ, nhưng thật ra cũng không nhỏ, chỉ là nhỏ hơn cửa chính một chút thôi
Trên một mảnh đất trống ngoài Ngọ Môn đã có vài người đứng thẳng ở đó, không có đồng hồ, nàng không biết rốt cuộc bây giờ đã qua giờ Ngọ ba khắc hay chưa.
Nhưng mà nhìn thấy trên đất trống cũng không có vết máu, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút, có lẽ còn chưa đến.
Nhưng không, vừa nghĩ xong, đã nghe thấy phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân, nàng vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có hai tên lính cai ngục đang áp giải một nam tử trung niên tóc mai lộn xộn, quần áo tơi tả đi ra, trên hai tay hai chân của ông ta đều có xích sắt, gần như là bị người ta kéo tới đây. Không có mang giầy, hai chân vết máu loang lổ, một đường này, chắc chắn đều là bị kéo mạnh đến đây.
Nhưng mà hạ lệnh xử trảm, đó là chém đầu, đầu và người tách rời, đây vốn là một người tội ác tày trời mới phải bị như thế.
Ai cũng biết Thượng Quan ngự y bị oan, nhưng bị oan thì sao? Hàng năm trong hoàng cung này người chết đi có hơn phân nửa là bị oan rồi.
Ôn Yến không đi thăm Tống Vĩnh Kỳ nữa. Hoàng đế muốn xử trảm Thượng Quan ngự y, khiến nàng nhớ tới lúc trước mình chết thế nào. Nàng phẫu thuật cho một bệnh nhân, bệnh nhân đã chết, cha của bệnh nhân giận chó đánh mèo với nàng, đâm nàng một dao. Chuyện đau lòng nhất khi làm bác sĩ, chính là bản thân bác sĩ không phải thần tiên, bọn họ cũng không phải toàn năng, nhưng mà tất cả bệnh nhân đều hy vọng có thể có phép thuật xoay chuyển trời đất. Phải biết rằng, sinh tử bệnh thương, là những thứ mà mỗi con người đều khó mà tránh khỏi, ở trong mắt bệnh nhân, sự tồn tại của bác sĩ, một là cứu mạng, hai là dùng để oán giận trách móc.
Nếu nói Thái Y viện là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, vậy Ôn Yến chính là thương xót đồng loại. Nàng giống Thượng Quan ngự y, bởi vì không thể cứu được bệnh nhân mà bị người nhà bệnh nhân phán tội chết. Đây cũng là nguyên nhân khiến Ôn Yến vội vàng chạy đi xin tha cho Thượng Quan ngự y.
Đầu tiên nàng đi đến Thái Y viện, phối ra phương thuốc Thượng Quan ngự y kê đơn hôm đó, cũng hỏi qua Viện Phán đại nhân, Viện Phán đại nhân nói phương thuốc này không có sai lầm, nghe thấy Ôn Yến muốn chạy vạy vì Thượng Quan ngự y, Viện Phán lập tức giao thư trình bày của mình và Long Phi cho Ôn Yến, nhờ nàng trình lên cho Hoàng đế.
Bây giờ chỉ còn cách giờ Ngọ nửa canh giờ nữa thôi.
Ôn Yến không biết Hoàng đế đang ở đâu, hỏi mấy cung nữ, họ cũng đều nói không biết, nàng dẫn theo ma ma và Tiểu Chi nôn nóng đi lại trong cung, gặp ai cũng hỏi thăm, nhưng cũng không ai biết rốt cuộc bây giờ Hoàng đế đang ở Ngự thư phòng hay là ở tẩm điện của mình, đương nhiên, cũng có thể đi đến cung của Thái hậu, hoặc là đi thăm Tống Vĩnh Kỳ hoặc là nhiều khả năng khác nữa.
Ôn Yến vòng vòng một hồi, dậm chân nói: “Không cần tìm nữa, chúng ta đến Ngọ Môn thôi!”
Ngọ Môn là cổng chính của hoàng cung, các quan lại muốn thượng triều, đầu tiên đều phải chờ ở Ngọ Môn.
Ôn Yến bước nhanh như bay, sớm đã vứt ma ma và Tiểu Chi lại phía sau rồi, nàng cũng không biết vì sao rõ ràng chân đang bị thương, lại không thấy đau đớn chút nào, giống như thần kinh đau của nàng đã bị phá hủy rồi vậy.
Ngọ Môn rất lớn, có hai cánh cửa nhỏ ở một trái một phải, nói là cửa nhỏ, nhưng thật ra cũng không nhỏ, chỉ là nhỏ hơn cửa chính một chút thôi
Trên một mảnh đất trống ngoài Ngọ Môn đã có vài người đứng thẳng ở đó, không có đồng hồ, nàng không biết rốt cuộc bây giờ đã qua giờ Ngọ ba khắc hay chưa.
Nhưng mà nhìn thấy trên đất trống cũng không có vết máu, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút, có lẽ còn chưa đến.
Nhưng không, vừa nghĩ xong, đã nghe thấy phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân, nàng vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có hai tên lính cai ngục đang áp giải một nam tử trung niên tóc mai lộn xộn, quần áo tơi tả đi ra, trên hai tay hai chân của ông ta đều có xích sắt, gần như là bị người ta kéo tới đây. Không có mang giầy, hai chân vết máu loang lổ, một đường này, chắc chắn đều là bị kéo mạnh đến đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.