Tước Trong Lồng: Ta Bị Huynh Trưởng Cố Chấp Cưỡng Chế Ái
Chương 44:
Loan Kính
31/07/2024
Nhưng Bùi Tông Chi vẫn không xuất hiện cho đến cuối cùng, vào thời khắc quan trọng giữa sự sống và cái chết.
Bùi Tông Chi đang trả lời câu hỏi của Nghiễn Thư, chàng chỉ khẽ xua tay ý kêu hắn ra ngoài.
Nghiễn Thư không hiểu công tử nhà mình đang nghĩ gì.
Bên ngoài thì rất bình tĩnh, vẻ mặt không chút gợn sóng, nhưng thật ra bên trong đã có những ý định rất lớn.
Nếu không để nàng ấy tự trải nghiệm thì làm sao nàng ấy có thể bằng lòng từ bỏ cuộc hôn nhân này được.
Sau khi nghe được chuyện ngựa bị người khác động vào, Thẩm Thanh Đường vẫn rất bình tĩnh, nàng nói với Nghiễn Thư: “Trở về nói với Tông Chi ca ca, ta cảm ơn huynh ấy đã giúp ta tìm ra chân tướng chuyện này. Nhưng giờ nó không còn quan trọng nữa, nói với huynh ấy đừng tiếp tục điều tra.”
“Không cần điều tra tiếp…”
Nghiễn Thứ nhắc lại những lời này cho Bùi Tông Chi nghe. Bùi Tông Chi im lặng khẽ mỉm cười.
Đôi mắt chàng sâu thẳm, không nhìn ra được chàng đang nghĩ gì.
Thẩm Thanh Đường không muốn làm ầm ĩ chuyện này.
Lúc nghe những lời này, Thẩm Thanh Đường biết Bùi Tông Chi nhất định không để yên nên nàng mới kêu Nghiễn Thư về chuyển lời hộ. Còn chuyện ai là người làm thì trong lòng nàng biết rất rõ.
Ai có thể có sức mạnh lớn đến mức có thể động tay vào ngựa quý đến từ Tây Vực mà không ai để ý.
“Công chúa Chiêu Hòa?”
Thái Vi nghe xong rất kinh ngạc, “Là nàng ta sao? Nhưng trước đó không phải nàng ta với cô nương có nói chuyện ở trường đua sao? Trông hai người không giống…”
Tất nhiên mới đầu nàng cũng cảm thấy công chúa Chiêu hòa khá dễ gần.
Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm môi, rồi nói với vẻ mặt chắc chắn: “Ngoài nàng ta ra thì còn ai làm được chuyện này nữa chứ.”
Trước đó nàng cũng chưa từng vào cung, đương nhiên cũng không hề đắc tội với ai. Bây giờ nghĩ lại, mấy tin đồn trong cung đó không phải là không có căn cứ.
Ít nhất, khi nói đến Yến Thành, thái độ thù địch của công chúa Chiêu Hòa đối với nàng là có thật.
Thẩm Thanh Đường càng nghĩ lại càng thấy khó hiểu.
Nàng không có quyền lực, địa vị thấp kém, làm sao có thể đấu với công chúa Chiêu Hòa được chứ?
Một lát sau, Bùi Tông Chi đến gặp nàng, chàng kêu Thái Vi lui xuống rồi hỏi nàng: “Muội muội quyết định như vậy thật sao?”
Lời nói của Bùi Tông Chi tràn đầy ẩn ý, chàng cụp mắt xuống nhìn dáng vẻ đang run lên vì căng thẳng của nàng, chậm rãi nói: “Muội muội của ta trước đây không phải là một người do dự như vậy.”
Nàng là người thông minh, rất tinh ý, luôn làm những việc có lợi cho bản thân và sẽ không đặt bản thân vào thế bị động.
“Muội biết.” Thẩm Thanh Đường cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Nhưng muội vẫn muốn thử…”
Sau đó nàng ngước mắt lên nhìn Bùi Tông Chi, mắt nàng rưng rưng, “Tông Chi ca ca, muội muốn thử.”
Nàng dùng bàn tay bị thương khẽ khéo tay áo Bùi Tông Chi, rụt rè cầu xin: “Ca ca giúp muội có được không?”
Bây giờ chỉ có Bùi Tông Chi mới giúp được nàng thôi.
“Tại sao?” Vẻ mặt chàng rất bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đang rất rối.
“Muội không thể buông tay được.”
Nàng không thể buông bỏ cuộc hôn nhân này, cũng không thể buông bỏ người này.
Những giọt nước mắt đang trực chờ nơi khóe mắt cuối cùng cũng rơi xuống, nàng khóc nấc lên, nghẹn ngào, khiến ai nhìn thấy cũng thương nàng, “Tông Chi ca ca, muội thực sự thích huynh ấy. Vì huynh ấy, muội sẵn sàng cố gắng…”
Bùi Tông Chi đang trả lời câu hỏi của Nghiễn Thư, chàng chỉ khẽ xua tay ý kêu hắn ra ngoài.
Nghiễn Thư không hiểu công tử nhà mình đang nghĩ gì.
Bên ngoài thì rất bình tĩnh, vẻ mặt không chút gợn sóng, nhưng thật ra bên trong đã có những ý định rất lớn.
Nếu không để nàng ấy tự trải nghiệm thì làm sao nàng ấy có thể bằng lòng từ bỏ cuộc hôn nhân này được.
Sau khi nghe được chuyện ngựa bị người khác động vào, Thẩm Thanh Đường vẫn rất bình tĩnh, nàng nói với Nghiễn Thư: “Trở về nói với Tông Chi ca ca, ta cảm ơn huynh ấy đã giúp ta tìm ra chân tướng chuyện này. Nhưng giờ nó không còn quan trọng nữa, nói với huynh ấy đừng tiếp tục điều tra.”
“Không cần điều tra tiếp…”
Nghiễn Thứ nhắc lại những lời này cho Bùi Tông Chi nghe. Bùi Tông Chi im lặng khẽ mỉm cười.
Đôi mắt chàng sâu thẳm, không nhìn ra được chàng đang nghĩ gì.
Thẩm Thanh Đường không muốn làm ầm ĩ chuyện này.
Lúc nghe những lời này, Thẩm Thanh Đường biết Bùi Tông Chi nhất định không để yên nên nàng mới kêu Nghiễn Thư về chuyển lời hộ. Còn chuyện ai là người làm thì trong lòng nàng biết rất rõ.
Ai có thể có sức mạnh lớn đến mức có thể động tay vào ngựa quý đến từ Tây Vực mà không ai để ý.
“Công chúa Chiêu Hòa?”
Thái Vi nghe xong rất kinh ngạc, “Là nàng ta sao? Nhưng trước đó không phải nàng ta với cô nương có nói chuyện ở trường đua sao? Trông hai người không giống…”
Tất nhiên mới đầu nàng cũng cảm thấy công chúa Chiêu hòa khá dễ gần.
Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm môi, rồi nói với vẻ mặt chắc chắn: “Ngoài nàng ta ra thì còn ai làm được chuyện này nữa chứ.”
Trước đó nàng cũng chưa từng vào cung, đương nhiên cũng không hề đắc tội với ai. Bây giờ nghĩ lại, mấy tin đồn trong cung đó không phải là không có căn cứ.
Ít nhất, khi nói đến Yến Thành, thái độ thù địch của công chúa Chiêu Hòa đối với nàng là có thật.
Thẩm Thanh Đường càng nghĩ lại càng thấy khó hiểu.
Nàng không có quyền lực, địa vị thấp kém, làm sao có thể đấu với công chúa Chiêu Hòa được chứ?
Một lát sau, Bùi Tông Chi đến gặp nàng, chàng kêu Thái Vi lui xuống rồi hỏi nàng: “Muội muội quyết định như vậy thật sao?”
Lời nói của Bùi Tông Chi tràn đầy ẩn ý, chàng cụp mắt xuống nhìn dáng vẻ đang run lên vì căng thẳng của nàng, chậm rãi nói: “Muội muội của ta trước đây không phải là một người do dự như vậy.”
Nàng là người thông minh, rất tinh ý, luôn làm những việc có lợi cho bản thân và sẽ không đặt bản thân vào thế bị động.
“Muội biết.” Thẩm Thanh Đường cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Nhưng muội vẫn muốn thử…”
Sau đó nàng ngước mắt lên nhìn Bùi Tông Chi, mắt nàng rưng rưng, “Tông Chi ca ca, muội muốn thử.”
Nàng dùng bàn tay bị thương khẽ khéo tay áo Bùi Tông Chi, rụt rè cầu xin: “Ca ca giúp muội có được không?”
Bây giờ chỉ có Bùi Tông Chi mới giúp được nàng thôi.
“Tại sao?” Vẻ mặt chàng rất bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đang rất rối.
“Muội không thể buông tay được.”
Nàng không thể buông bỏ cuộc hôn nhân này, cũng không thể buông bỏ người này.
Những giọt nước mắt đang trực chờ nơi khóe mắt cuối cùng cũng rơi xuống, nàng khóc nấc lên, nghẹn ngào, khiến ai nhìn thấy cũng thương nàng, “Tông Chi ca ca, muội thực sự thích huynh ấy. Vì huynh ấy, muội sẵn sàng cố gắng…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.