Tước Trong Lồng: Ta Bị Huynh Trưởng Cố Chấp Cưỡng Chế Ái
Chương 45:
Loan Kính
31/07/2024
Sự chân thành của Yến Thành cuối cùng cũng được đền đáp.
Với sự chăm sóc cẩn thận suốt khoảng thời gian qua, nàng đã dần cảm động.
Bùi Tông Chi cụp mắt nhìn nàng, giơ tay nhẹ nhàng vuốt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má, chậm rãi nói: “Muội muội, muội thật sự thích hắn ta sao?”
Dưới cái nhìn chăm chú của Bùi Tông Chi, Thẩm Thanh Đường chậm rãi gật đầu.
Cuối cùng chàng cũng hiểu ra, dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt nàng, trong mắt hiện lên ý cười.
“Tốt.”
Chàng nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, cúi đầu, khẽ nói nhỏ vào tai Thẩm Thanh Đường: “Ta sẽ làm như muội muội mong muốn…”
Sau khi Bùi Tông Chi rời đi, Thái Vi quay vào lều, thấy Thẩm Thanh Đường đang cầm chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên má, đôi mắt đỏ hoe.
“Cô nương, tại sao người lại khóc vậy?”
Thái Vi khó hiểu nhìn nàng: “Có phải đại công tử đã nói gì khiến cô nương phải không?”
“Không có.”
Nàng lắc đầu, bỏ chiếc khăn tay xuống, ngước mắt lên hỏi Thái Vi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Thái Vi suy nghĩ một chút, nói: “Sắp đến giờ rồi.”
Sắp đến giờ lễ hội săn mùa thu kết thúc.
Tai nạn của Thẩm Thanh Đường chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, đối với cuộc thi săn bắn thì cũng không gây xáo trộn gì. Bùi Tử Thê sau khi biết chuyện, liền vội vàng chạy tới.
“Thanh Đường muội muội.”
Nàng ta ôm ngực, thở hổn hển, nhìn Thanh Đường đang nhàn nhã ngồi chơi cờ trong lều: “Nghe nói muội bị thương, ở đâu vậy, mau cho ta xem?”
Thẩm Thanh Đường giơ bàn tay đã được băng bó ra, “Này, cho tỷ xem…”
Bùi Tử Thê cau mày, khẽ quát, “Muội đã bị thương như vậy sao còn ngồi đây chơi cờ?’
“Nếu không thì làm gì?”
Thẩm Thanh Đường vỗ nhẹ vào chiếc ghế, ra hiệu kêu Bùi Tử Thê ngồi xuống: “Ở đây chán quá! Chân muội đang bị thương nên cũng không thể đi đâu được, đành nhờ Tông Chi ca ca tìm cho mấy quần cờ. Đáng tiếc là không có ai chơi cùng muội, chỉ có thể tự chơi một mình thôi.”
Sau đó nàng nói tiếp, “Vậy tỷ tỷ có muốn cùng chơi với muội không?”
Bùi Tử Thê lắc đầu, Ta mệt quá, không còn sức lực nữa….”
Đang nói nửa chừng, nàng ta mới chợt nhận ra, “Cái gì? Chân muội cũng bị thương sao? Ở đâu vậy?”
Bùi Tử Thê đang định đi xem chân của Thẩm Thanh Đường nhưng bị nàng ngăn lại, “Tỷ yên tâm đi, muội không sao, chỉ bị bong gân chút thôi, qua mấy ngày nữa là ổn.”
Bùi Tử Thê cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng nàng ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ, “Con ngựa mà muội cưỡi là ngựa do chính Yến Thành chọn. Nó là con ngựa Tây Vực độc nhất, nổi tiếng với bản tính hiền lành, tại sao lại đột nhiên nổi điên?”
“Tỷ tỷ đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng an ủi, “Chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi.”
Lúc trở về nhà, gặp Bùi lão phu nhân, nàng cũng nói như vậy.
“Đứa trẻ tội nghiệp.” Bùi lão phu nhân buồn bã nói, “Mấy hôm trước thì bị ngã xuống nước, hôm nay thì bị ngã ngựa. Sao gặp toàn chuyện không may thế này. Để mấy hôm nữa ta phải vào chùa xin một lá bùa bình an cho con.”
“Vâng, Thanh Đường cảm ơn tổ mẫu.”
Thẩm Thanh Đường ngoan ngoãn gật đầu, nàng cụp mắt xuống, ủ rũ nói: “Nhưng con đã mang tới phiền toái cho Tông Chi ca ca rồi. Lễ hội săn bắn mùa thu này là cơ hội tốt để huynh ấy thể hiện bản thân, vậy mà vì con lại…”
Với sự chăm sóc cẩn thận suốt khoảng thời gian qua, nàng đã dần cảm động.
Bùi Tông Chi cụp mắt nhìn nàng, giơ tay nhẹ nhàng vuốt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má, chậm rãi nói: “Muội muội, muội thật sự thích hắn ta sao?”
Dưới cái nhìn chăm chú của Bùi Tông Chi, Thẩm Thanh Đường chậm rãi gật đầu.
Cuối cùng chàng cũng hiểu ra, dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt nàng, trong mắt hiện lên ý cười.
“Tốt.”
Chàng nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, cúi đầu, khẽ nói nhỏ vào tai Thẩm Thanh Đường: “Ta sẽ làm như muội muội mong muốn…”
Sau khi Bùi Tông Chi rời đi, Thái Vi quay vào lều, thấy Thẩm Thanh Đường đang cầm chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên má, đôi mắt đỏ hoe.
“Cô nương, tại sao người lại khóc vậy?”
Thái Vi khó hiểu nhìn nàng: “Có phải đại công tử đã nói gì khiến cô nương phải không?”
“Không có.”
Nàng lắc đầu, bỏ chiếc khăn tay xuống, ngước mắt lên hỏi Thái Vi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Thái Vi suy nghĩ một chút, nói: “Sắp đến giờ rồi.”
Sắp đến giờ lễ hội săn mùa thu kết thúc.
Tai nạn của Thẩm Thanh Đường chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, đối với cuộc thi săn bắn thì cũng không gây xáo trộn gì. Bùi Tử Thê sau khi biết chuyện, liền vội vàng chạy tới.
“Thanh Đường muội muội.”
Nàng ta ôm ngực, thở hổn hển, nhìn Thanh Đường đang nhàn nhã ngồi chơi cờ trong lều: “Nghe nói muội bị thương, ở đâu vậy, mau cho ta xem?”
Thẩm Thanh Đường giơ bàn tay đã được băng bó ra, “Này, cho tỷ xem…”
Bùi Tử Thê cau mày, khẽ quát, “Muội đã bị thương như vậy sao còn ngồi đây chơi cờ?’
“Nếu không thì làm gì?”
Thẩm Thanh Đường vỗ nhẹ vào chiếc ghế, ra hiệu kêu Bùi Tử Thê ngồi xuống: “Ở đây chán quá! Chân muội đang bị thương nên cũng không thể đi đâu được, đành nhờ Tông Chi ca ca tìm cho mấy quần cờ. Đáng tiếc là không có ai chơi cùng muội, chỉ có thể tự chơi một mình thôi.”
Sau đó nàng nói tiếp, “Vậy tỷ tỷ có muốn cùng chơi với muội không?”
Bùi Tử Thê lắc đầu, Ta mệt quá, không còn sức lực nữa….”
Đang nói nửa chừng, nàng ta mới chợt nhận ra, “Cái gì? Chân muội cũng bị thương sao? Ở đâu vậy?”
Bùi Tử Thê đang định đi xem chân của Thẩm Thanh Đường nhưng bị nàng ngăn lại, “Tỷ yên tâm đi, muội không sao, chỉ bị bong gân chút thôi, qua mấy ngày nữa là ổn.”
Bùi Tử Thê cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng nàng ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ, “Con ngựa mà muội cưỡi là ngựa do chính Yến Thành chọn. Nó là con ngựa Tây Vực độc nhất, nổi tiếng với bản tính hiền lành, tại sao lại đột nhiên nổi điên?”
“Tỷ tỷ đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng an ủi, “Chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi.”
Lúc trở về nhà, gặp Bùi lão phu nhân, nàng cũng nói như vậy.
“Đứa trẻ tội nghiệp.” Bùi lão phu nhân buồn bã nói, “Mấy hôm trước thì bị ngã xuống nước, hôm nay thì bị ngã ngựa. Sao gặp toàn chuyện không may thế này. Để mấy hôm nữa ta phải vào chùa xin một lá bùa bình an cho con.”
“Vâng, Thanh Đường cảm ơn tổ mẫu.”
Thẩm Thanh Đường ngoan ngoãn gật đầu, nàng cụp mắt xuống, ủ rũ nói: “Nhưng con đã mang tới phiền toái cho Tông Chi ca ca rồi. Lễ hội săn bắn mùa thu này là cơ hội tốt để huynh ấy thể hiện bản thân, vậy mà vì con lại…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.