Chương 50
Lam Ngả Thảo
28/09/2018
Chương 48: Thân mật
Editor: Lãnh Nguyệt Dạ
Tiểu Phân khuyên ở bên tai Hà Tú Liên quá nhiều lần, nhìn nàng có chút động lòng, nhưng rốt cuộc vẫn là người được nuôi dưỡng ở bên cạnh Hà thị, tai nhiễm mắt thấy nhiều năm, cũng biết làm việc như thế không ổn, nhưng lại không cam lòng tiếp tục phí thời gian ở Ôn phủ, trên mặt liền hiện ra vẻ khó khăn lưỡng lự.
Tiểu Phân thấy vậy, chủ ý muốn giúp đỡ cho chủ tớ hai người bọn họ càng thêm tha thiết. Nhưng mà thực sự áp dụng, lại cực kỳ khó khăn.
Những nha hoàn bọn sai vặt kia, thường ngày không khỏi tiếp xúc rất nhiều, các chủ tử có chuyện gì phân phó xuống dưới, hai người có cơ hội gặp mặt, thời gian dài qua đi, liền có thể nảy sinh tình cảm. Nhưng tổng cộng Tiết Hàn Vân chỉ mới gặp mặt Hà Tú Liên có hai lần, thiếu niên kia lại có tính tình như băng tuyết, lạnh nhạt, nhìn ra được không phải dạng chủ nhân dễ bị lung lạc.
Nhưng nhất là nam nhi có cá tính đanh thép như vậy, lại càng được người khác phái yêu thích.
Nha hoàn của Tam Phòng Ôn gia từng gặp qua hắn cũng lén lút cũng nghị luận, một người trời sinh tuấn mỹ oai hùng, lại cứ lạnh tựakhối băng như vậy, cũng không biết là cô nương nào có thể cảm hóa trái tim hắn. . . . . .
So với tính tình nuông chiều từ nhỏ như tiểu thư Liễu gia, Tiểu Phân cảm giác, tiểu thư nhà mình mới chính là đóa Hoa Giải Ngữ ( ý chỉ người con gái dịu dàng, thấu hiểu) này.
Trong lòng Tiểu Phân để ý thay chủ tớ nhà mình, nhưng là chân chính áp dụng, lại cực kỳ khó khăn.
Dĩ nhiên Hà Tú Liên không cần phải tự ra tay, cũng tốt nhất phải ba lần bốn lượt ăn mặc tinh xảo, có thể ở xuất hiện trước mặt Tiết Hàn Vân một hồi, nếu là có thể bắt chuyện, lại càng tốt.
Chuyện còn lại, đành phải để nha đầu lanh lợi như nàng ra tay.
Đáng tiếc Tiết Hàn Vân tạm trú ở tam phòng, hơn nữa còn là Tiền viện, bình thường không đến hậu viện được. Mà loại sự tình này, luôn luôn cần một cơ hội, mới có khả năng thành công. Tiểu Phân mượn cơ hội Hà Tú Liên tặng đồ cho Minh Nguyệt, nhiều lần lui tới với con cháu Tam Phòng, nhìn từ xa xa, chỉ có điều gã sai vặt cận thân vẫn đi theo bên cạnh Tiết Hàn Vân, chưa từng liếc mắt tới những nha hoàn Tam Phòng lui tới, nàng từng mượn cớ tiến lên chào hỏi, đôi con ngươi lạnh như băng của thiếu niên kia cũng chỉ là quét qua người nàng một lượt, hoàn toàn giống quét qua cây liễu trước đình.
Bộ dạng công tử Tiết gia càng như vậy, Tiểu Phân lại càng thêm để ý, càng ngày, nàng ta cũng có chút không phân rõ rốt cuộc là đang dự mưu cho tiểu thư nhà mình, hay là đang tranh thủ cho mình nữa.
Đêm khuya yên tĩnh, nhớ tới đến đôi mắt minh mẫn giống như có thể nhìn rõ lòng người của Công tử Tiết gia kia, nàng liền không nhịn được đỏ mặt tim đập. . . . . .
―― nếu có cơ hội có thể ở bên cạnh hắn lâu dài, dù là trải giường chiếu xếp chăn, cũng thỏa mãn trong lòng.
Mấy ngày nay cử động khác thường của Tiểu Phân, đã sớm bị nha hoàn Lưu Ly của Ôn Dục Châu phát hiện,
Nàng phụng lệnh của Hà thị, từ trước đến giờ đều để ý chủ tớ Hà Tú Liên, thấy mỗi ngày nàng ta hận không được mượn cớ muốn đi Tam Phòng mấy lần, liền tới nói chuyện phiếm với nàng ta, lưu ý quan sát sự khác lạ của nàng ta.
Tiểu Phân sớm biết Liễu Minh Nguyệt sắp lên đường, trong lòng nóng nảy như kiến bò trên chảo nóng, bị Lưu Ly lôi kéo nói chuyện như vậy, không đề phòng liền lộ ra đầu mối, Lưu Ly nhìn sắc mặt, biết được chủ tớ họ có ý nghĩ không nên có, lập tức trở về tìm Hà thị.
Mấy ngày nay, Liễu Minh Nguyệt đã dọn dẹp hành lý, chuẩn bị còn chưa tới nửa tháng liền muốn lên đường. Hôm nay nàng hết lòng tin rằng Tiết Hàn Vân sẽ không động lòng đối với cô nương khác, chính là cho dù thân thế họ có đáng thương đi chăng nữa, cũng không thể khiến Tiết Hàn Vân thương đến ôm vào trong ngực được, trong lòng bình phục, đối với việc chủ tớ Tiểu Phân có chủ ý với mình liền chỉ cười một tiếng. Có lúc Tiểu Phân tới đây, đưa chút gì đó Hà Tú Liên làm, hoặc một hai dạng đồ ăn, nàng liền hớn hở vui vẻ nhận, quà đáp lễ một hai, đợi đến sau khi người đi, nhưng cũng không ăn, phân phó nha hoàn giữ lại đi, nhưng cũng không muốn dùng những thủ đoạn trong tay của nữ nhân mà Vạn thị đã từng nói tới để đối đãi với Hà Tú Liên.
Đừng nói hôm nay Hà Tú Liên chẳng hề đoạt được lòng của Tiết Hàn Vân, cho dù là thật sự có bản lĩnh nắm chặt lòng của Tiết Hàn Vân, nam tử như vậy, nàng muốn cũng có ích lợi gì?
Mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ rõ ràng thấu đáo.
Ban đầu thê lương như vậy, biết lòng Tiết Hàn Vân đợi nàng, liền hớn hở tiếp nhận, rốt cuộc là động lòng động tình, hay là bởi vì sau khi ở lãnh cung lạnh lẽo, lại bỗng nhận được sự ấm áp trên người nam tử ôn hòa lương thiện như vậy, nàng cũng không thể tỉnh táo phân biệt.
Nhưng sau lần chung đụng đó tới nay, càng chung đụng càng học thêm được một ít chuyện, cũng cảm thấy được cảm giác có nam tử thật lòng thương yêu, để trong lòng là gì. . . . . . Sau một cuộc đời như vậy, nàng càng thêm muốn nắm thật chặt tình cảm này. . . . . .
Cái loại cảm giác lo được lo mất đó, đã để nàng phát hiện tiếng lòng căng thẳng, cực kì khác hẳn với thường ngày của mình, thật ra thì cực kỳ không tốt.
Đợi đến sau khi Tiết Hàn Vân cam kết một đời một kiếp một đôi người, bất thình lình cả người nàng cũng buông lỏng xuống.
Nếu nam nhi như Hắn đã hứa hẹn, vậy đáng giá nàng dốc hết cuộc đời này, thật lòng tận giao!
Nếu như tương lai hắn có nữ nhân khác, nàng rời đi là được rồi, tội gì nhất định giống như giống như kiếp trước, đau khổ tới tận tim phổi, rơi vào kết quả thê lương?
Trước đó, sao không vui vẻ, hưởng hết giờ khắc đoàn tụ sum vầy này?
Nàng buông lỏng tâm trạng như vậy, ngược lại ảnh hưởng tới Tiết Hàn Vân, mấy ngày nay thấy nàng tùy ý hơn, không giống như ngày trước, cảm giác nàng tựa như oa nhi bằng gốm hoặc là người ngọc, nâng niu trong lòng bàn tay sợ ngã, mặc dù trên mặt không thể hiện ra, rốt cuộc trong lòng căng thẳng, ngoại trừ chỉ kéo kéo tay nhỏ bé, sờ sờ đầu, xoa bóp cái mũi nhỏ, cũng không dám làm ra việc khác, chỉ sợ dọa tới nàng.
Hôm nay nàng đi Tiền viện chỗ Tiết Hàn Vân, huynh đệ Ôn Hữu Tư Ôn Hữu Niên đã sớm rời đi, cả viện lớn như thế chỉ đành phải để Tiết Hàn Vân ở, Liên Sinh là một tên nhân tinh(người tinh ranh, láu cá) biết thời thế, đã sớm tránh ra, hai người ngồi ngồi nói chuyện, không cẩn thận liền ngồi vào một chỗ, tựa sát vào nhau, nói xong, liền chợt ngây ngốc nhìn nhau, môi lưỡi chạm nhau. . . . . .
Tiết Hàn Vân đột nhiên cảm thấy: thành thân trước, sau đó mới viên phòng, có lẽ không phải là ý kiến hay gì. . . . . .
Hắn bắt đầu hoài nghi thật sâu đối với sự tự chủ mình vẫn lấy làm kiêu ngạo từ trước đến giờ, hoàn toàn không có lòng tin.
Cũng may mà thỉnh thoảng Tư Mã Du xông tới, mới có thể làm cho Tiết Hàn Vân thu lại suy nghĩ vừa mới nảy sinh trong lòng.
Thân thể Thánh thượng khiếm an (không tốt), chư vương đều được tin tức, đều ở đây luôn sẵn sàng khi Thánh thượng băng hà, tân quân vào chỗ, vừa muốn vội về chịu tang, cũng phải chờ tân quân vào chỗ. Thục vương sớm nhận được tin, truyền tin gọi thế tử lập tức trở về Phù Dung thành.
Mấy ngày nay Tư Mã Du chung đụng cực tốt với Tiết Hàn Vân, ở Phù Dung thành hắn khó gặp đối thủ, chỉ cảm thấy cực kỳ cô độc. Huống chi hắn lại là Thế tử, người khác giao thủ với hắn luôn luôn giữ lại ba phần lực, còn Tiết Hàn Vân rất là nghiêm túc, một chút cũng không chịu nhường, hai người thân cận mấy ngày nay, thế nhưng sinh ra sự thông cảm lẫn nhau, cực kỳ lưu luyến.
Lại nghe nghe thấy hắn muốn cưới Liễu Minh Nguyệt, liền cố tình chê bai Liễu Minh Nguyệt, Liễu Minh Nguyệt cũng không khách khí đối với vị thế tử này chút nào, miệng lưỡi sắc bén, càng sau này, lại cảm thán tuổi hắn còn nhỏ, mặc dù tính tình ngang ngược một chút, rốt cuộc thẳng thắn đáng yêu, lòng không che giấu ác ý, lại thấy tuy y phục trên người hắn có gã sai vặt xử lý, rốt cuộc không thể tỉ mỉ hơn nha hoàn vú già, liền sai Hạ Huệ san ra hai kiện trong số vải làm y phục cho Tiết Hàn Vân, làm hai bộ y phục mùa hạ để tặng cho Tư Mã Du.
Lúc Tư Mã Du đang công kích lẫn nhau với Liễu Minh Nguyệt, Hạ Huệ lại giũ áo khoác, đưa tới: "Thế tử Điện hạ thử một lần, cô nương nhà ta sai chúng ta chuẩn bị áo khoác mùa hạ cho Thế tử Điện hạ, may vá có chút thô, kính xin Thế tử Điện hạ chớ ghét bỏ."
Gương mặt tuấn tú của Tư Mã Du, lập tức biến thành màu đỏ, diễm lệ có thể so với hoa sen nở rộ trong vườn của Ôn gia.
Hàm Phú tiến lên nhận áo, cực kỳ cảm kích: "Đều là tiểu nhân sơ sót Thế tử Điện hạ, mua của thợ may bên ngoài, chất vải không bằng cái này. Thủ công cũng không có tinh tế như tỷ tỷ, đa tạ Liễu cô nương, Hạ Huệ tỷ tỷ."
Hắn ở phủ đệ phiên vương đã lâu, tự nhiên biết chất vải kiện y phục mùa hạ này chính là cống phẩm. Nghĩ đến Liễu Tướng được kim thượng tin tưởng coi trọng, chất vải này hẳn là Thánh thượng ban tặng.
Liễu Minh Nguyệt hất cằm lên liếc mắt nhìn Tư Mã Du, khẽ mỉm cười: "Tiểu hài tử phải có dáng vẻ của tiểu hài tử, đừng động một chút lại tranh luận không nghỉ với người lớn."
―― thật ra thì tuổi nàng bây giờ, cũng không lớn hơn so với Tư Mã Du bao nhiêu, ngược lại chọc Tiết Hàn Vân cười to.
"Chẳng lẽ nàng chính là người lớn hay sao?"
Hai mắt Liễu Minh Nguyệt phát sáng, chỉ nhìn hắn chằm chằm, Tiết Hàn Vân đột nhiên tỉnh táo lại: sau khi thành thân, cũng không phải chính là lớn người sao?
Qua hai tháng, bọn họ liền muốn thành thân, tiểu nha đầu nói mình là người lớn, thực ra cũng không sai.
Hai người tâm ý tương thông, ánh mắt chạm nhau liền chưa từng tách ra, Tư Mã Du nhận áo khoác, có lòng muốn đâm chọc đôi câu, lại vuốt áo khoác trong tay, thật sự không thể nói ra miệng, nửa ngày mới thốt ra một câu: "Ta trở về phòng thử đồ. . . . . ."
Hắn giận dữ ra khỏi phòng Tiết Hàn Vân, vừa hận hận quay đầu lại, nói thầm: nha đầu này rõ là. . . . . . Chẳng lẽ làm bộ quần áo liền muốn chận miệng của hắn lại hay sao?
Ngày kế hắn liền chạy đi tiệm trang sức, mua một hộp cái gì trâm cài Hoa Thắng, trâm hoàn trâm lược trở lại, dương dương hả hê tặng cho Liễu Minh Nguyệt: "Ừ, bản Thế tử đưa cho ngươi lễ thêm trang."
Hắn nhỏ hơn so với Liễu Minh Nguyệt, cũng không phải là người nhà mẹ đẻ gì, nghe hắn mạnh mẽ đưa lễ thêm trang, cũng khiến hai chủ tớ Liễu Minh Nguyệt che miệng cười khẽ. Liễu Minh Nguyệt thấy hắn bị cười có vài phần luống cuống tay chân, Hàm Phú mặt ủ mày ê cùng đi phía sau, liền thoải mái nhẹ nhàng thi lễ: "Đa tạ Thế tử Điện hạ!" Quay đầu lại lặng lẽ sai khiến Hạ Huệ đi về phía Hàm Phú hỏi thăm, vị thế tử Điện hạ này có lộ phí trở về không?
Hàm Phú đang rầu rĩ vì chuyện này.
Thế tử Điện hạ xài bạc không hề biết kiềm chế, cũng không suy tính có còn giàu có hay không. Vào cửa hàng liền tiện tay mua bậy bạ, hôm nay hắn chính là đang buồn rầu xem trở về như thế nào đây. Vốn là nghĩ tới mượn ít bạc của Ôn Hữu Xương, nhưng đỉnh đầu Ôn Hữu Xương cũng chặt (ý là tình hình eo hẹp), trong nhà cho bạc là rõ ràng , hắn lại luôn xài tiền rộng rãi, nếu gần đây đỉnh đầu dãn ra(ý là dư dả tiền bạc), đã sớm chạy chung quanh, nơi nào còn có thể an ổn đợi ở trong nhà?
Hạ Huệ quay đầu lại nói chuyện này với Minh Nguyệt, trong lòng nàng không khỏi buồn cười, nhưng lại không thể trả các loại đồ trang sức về, liền cầm năm trăm lượng bạc, sai Hạ Huệ lặng lẽ kín đáo đưa cho Hàm Phú, dặn là đưa lễ cho Thế tử Điện hạ trở về.
Hàm Phú cũng biết tiểu thư Tướng Quốc Phủ, cũng không thiếu năm trăm lượng bạc này, lại nói nhìn Tư Mã Du muốn mượn sức mạnh của Tiết Hàn Vân, liền không chút khách khí nhận, lại thiên ân vạn tạ: "Tỷ tỷ không biết, vị gia này của chúng ta một khi tiêu bạc, liền tựa như nước trôi, ta nào dám nói gì? Làm phiền Liễu cô nương, đợi đến tương lai có cơ hội gặp nhau ở kinh thành, ta sẽ đến tạ ơn Liễu cô nương cùng tỷ tỷ."
Hạ huệ: "Có phải việc ghê gớm gì đâu, mà đáng giá như ngươi làm vậy chứ?" Liền cười một tiếng trở về phục mệnh ——
Editor: Lãnh Nguyệt Dạ
Tiểu Phân khuyên ở bên tai Hà Tú Liên quá nhiều lần, nhìn nàng có chút động lòng, nhưng rốt cuộc vẫn là người được nuôi dưỡng ở bên cạnh Hà thị, tai nhiễm mắt thấy nhiều năm, cũng biết làm việc như thế không ổn, nhưng lại không cam lòng tiếp tục phí thời gian ở Ôn phủ, trên mặt liền hiện ra vẻ khó khăn lưỡng lự.
Tiểu Phân thấy vậy, chủ ý muốn giúp đỡ cho chủ tớ hai người bọn họ càng thêm tha thiết. Nhưng mà thực sự áp dụng, lại cực kỳ khó khăn.
Những nha hoàn bọn sai vặt kia, thường ngày không khỏi tiếp xúc rất nhiều, các chủ tử có chuyện gì phân phó xuống dưới, hai người có cơ hội gặp mặt, thời gian dài qua đi, liền có thể nảy sinh tình cảm. Nhưng tổng cộng Tiết Hàn Vân chỉ mới gặp mặt Hà Tú Liên có hai lần, thiếu niên kia lại có tính tình như băng tuyết, lạnh nhạt, nhìn ra được không phải dạng chủ nhân dễ bị lung lạc.
Nhưng nhất là nam nhi có cá tính đanh thép như vậy, lại càng được người khác phái yêu thích.
Nha hoàn của Tam Phòng Ôn gia từng gặp qua hắn cũng lén lút cũng nghị luận, một người trời sinh tuấn mỹ oai hùng, lại cứ lạnh tựakhối băng như vậy, cũng không biết là cô nương nào có thể cảm hóa trái tim hắn. . . . . .
So với tính tình nuông chiều từ nhỏ như tiểu thư Liễu gia, Tiểu Phân cảm giác, tiểu thư nhà mình mới chính là đóa Hoa Giải Ngữ ( ý chỉ người con gái dịu dàng, thấu hiểu) này.
Trong lòng Tiểu Phân để ý thay chủ tớ nhà mình, nhưng là chân chính áp dụng, lại cực kỳ khó khăn.
Dĩ nhiên Hà Tú Liên không cần phải tự ra tay, cũng tốt nhất phải ba lần bốn lượt ăn mặc tinh xảo, có thể ở xuất hiện trước mặt Tiết Hàn Vân một hồi, nếu là có thể bắt chuyện, lại càng tốt.
Chuyện còn lại, đành phải để nha đầu lanh lợi như nàng ra tay.
Đáng tiếc Tiết Hàn Vân tạm trú ở tam phòng, hơn nữa còn là Tiền viện, bình thường không đến hậu viện được. Mà loại sự tình này, luôn luôn cần một cơ hội, mới có khả năng thành công. Tiểu Phân mượn cơ hội Hà Tú Liên tặng đồ cho Minh Nguyệt, nhiều lần lui tới với con cháu Tam Phòng, nhìn từ xa xa, chỉ có điều gã sai vặt cận thân vẫn đi theo bên cạnh Tiết Hàn Vân, chưa từng liếc mắt tới những nha hoàn Tam Phòng lui tới, nàng từng mượn cớ tiến lên chào hỏi, đôi con ngươi lạnh như băng của thiếu niên kia cũng chỉ là quét qua người nàng một lượt, hoàn toàn giống quét qua cây liễu trước đình.
Bộ dạng công tử Tiết gia càng như vậy, Tiểu Phân lại càng thêm để ý, càng ngày, nàng ta cũng có chút không phân rõ rốt cuộc là đang dự mưu cho tiểu thư nhà mình, hay là đang tranh thủ cho mình nữa.
Đêm khuya yên tĩnh, nhớ tới đến đôi mắt minh mẫn giống như có thể nhìn rõ lòng người của Công tử Tiết gia kia, nàng liền không nhịn được đỏ mặt tim đập. . . . . .
―― nếu có cơ hội có thể ở bên cạnh hắn lâu dài, dù là trải giường chiếu xếp chăn, cũng thỏa mãn trong lòng.
Mấy ngày nay cử động khác thường của Tiểu Phân, đã sớm bị nha hoàn Lưu Ly của Ôn Dục Châu phát hiện,
Nàng phụng lệnh của Hà thị, từ trước đến giờ đều để ý chủ tớ Hà Tú Liên, thấy mỗi ngày nàng ta hận không được mượn cớ muốn đi Tam Phòng mấy lần, liền tới nói chuyện phiếm với nàng ta, lưu ý quan sát sự khác lạ của nàng ta.
Tiểu Phân sớm biết Liễu Minh Nguyệt sắp lên đường, trong lòng nóng nảy như kiến bò trên chảo nóng, bị Lưu Ly lôi kéo nói chuyện như vậy, không đề phòng liền lộ ra đầu mối, Lưu Ly nhìn sắc mặt, biết được chủ tớ họ có ý nghĩ không nên có, lập tức trở về tìm Hà thị.
Mấy ngày nay, Liễu Minh Nguyệt đã dọn dẹp hành lý, chuẩn bị còn chưa tới nửa tháng liền muốn lên đường. Hôm nay nàng hết lòng tin rằng Tiết Hàn Vân sẽ không động lòng đối với cô nương khác, chính là cho dù thân thế họ có đáng thương đi chăng nữa, cũng không thể khiến Tiết Hàn Vân thương đến ôm vào trong ngực được, trong lòng bình phục, đối với việc chủ tớ Tiểu Phân có chủ ý với mình liền chỉ cười một tiếng. Có lúc Tiểu Phân tới đây, đưa chút gì đó Hà Tú Liên làm, hoặc một hai dạng đồ ăn, nàng liền hớn hở vui vẻ nhận, quà đáp lễ một hai, đợi đến sau khi người đi, nhưng cũng không ăn, phân phó nha hoàn giữ lại đi, nhưng cũng không muốn dùng những thủ đoạn trong tay của nữ nhân mà Vạn thị đã từng nói tới để đối đãi với Hà Tú Liên.
Đừng nói hôm nay Hà Tú Liên chẳng hề đoạt được lòng của Tiết Hàn Vân, cho dù là thật sự có bản lĩnh nắm chặt lòng của Tiết Hàn Vân, nam tử như vậy, nàng muốn cũng có ích lợi gì?
Mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ rõ ràng thấu đáo.
Ban đầu thê lương như vậy, biết lòng Tiết Hàn Vân đợi nàng, liền hớn hở tiếp nhận, rốt cuộc là động lòng động tình, hay là bởi vì sau khi ở lãnh cung lạnh lẽo, lại bỗng nhận được sự ấm áp trên người nam tử ôn hòa lương thiện như vậy, nàng cũng không thể tỉnh táo phân biệt.
Nhưng sau lần chung đụng đó tới nay, càng chung đụng càng học thêm được một ít chuyện, cũng cảm thấy được cảm giác có nam tử thật lòng thương yêu, để trong lòng là gì. . . . . . Sau một cuộc đời như vậy, nàng càng thêm muốn nắm thật chặt tình cảm này. . . . . .
Cái loại cảm giác lo được lo mất đó, đã để nàng phát hiện tiếng lòng căng thẳng, cực kì khác hẳn với thường ngày của mình, thật ra thì cực kỳ không tốt.
Đợi đến sau khi Tiết Hàn Vân cam kết một đời một kiếp một đôi người, bất thình lình cả người nàng cũng buông lỏng xuống.
Nếu nam nhi như Hắn đã hứa hẹn, vậy đáng giá nàng dốc hết cuộc đời này, thật lòng tận giao!
Nếu như tương lai hắn có nữ nhân khác, nàng rời đi là được rồi, tội gì nhất định giống như giống như kiếp trước, đau khổ tới tận tim phổi, rơi vào kết quả thê lương?
Trước đó, sao không vui vẻ, hưởng hết giờ khắc đoàn tụ sum vầy này?
Nàng buông lỏng tâm trạng như vậy, ngược lại ảnh hưởng tới Tiết Hàn Vân, mấy ngày nay thấy nàng tùy ý hơn, không giống như ngày trước, cảm giác nàng tựa như oa nhi bằng gốm hoặc là người ngọc, nâng niu trong lòng bàn tay sợ ngã, mặc dù trên mặt không thể hiện ra, rốt cuộc trong lòng căng thẳng, ngoại trừ chỉ kéo kéo tay nhỏ bé, sờ sờ đầu, xoa bóp cái mũi nhỏ, cũng không dám làm ra việc khác, chỉ sợ dọa tới nàng.
Hôm nay nàng đi Tiền viện chỗ Tiết Hàn Vân, huynh đệ Ôn Hữu Tư Ôn Hữu Niên đã sớm rời đi, cả viện lớn như thế chỉ đành phải để Tiết Hàn Vân ở, Liên Sinh là một tên nhân tinh(người tinh ranh, láu cá) biết thời thế, đã sớm tránh ra, hai người ngồi ngồi nói chuyện, không cẩn thận liền ngồi vào một chỗ, tựa sát vào nhau, nói xong, liền chợt ngây ngốc nhìn nhau, môi lưỡi chạm nhau. . . . . .
Tiết Hàn Vân đột nhiên cảm thấy: thành thân trước, sau đó mới viên phòng, có lẽ không phải là ý kiến hay gì. . . . . .
Hắn bắt đầu hoài nghi thật sâu đối với sự tự chủ mình vẫn lấy làm kiêu ngạo từ trước đến giờ, hoàn toàn không có lòng tin.
Cũng may mà thỉnh thoảng Tư Mã Du xông tới, mới có thể làm cho Tiết Hàn Vân thu lại suy nghĩ vừa mới nảy sinh trong lòng.
Thân thể Thánh thượng khiếm an (không tốt), chư vương đều được tin tức, đều ở đây luôn sẵn sàng khi Thánh thượng băng hà, tân quân vào chỗ, vừa muốn vội về chịu tang, cũng phải chờ tân quân vào chỗ. Thục vương sớm nhận được tin, truyền tin gọi thế tử lập tức trở về Phù Dung thành.
Mấy ngày nay Tư Mã Du chung đụng cực tốt với Tiết Hàn Vân, ở Phù Dung thành hắn khó gặp đối thủ, chỉ cảm thấy cực kỳ cô độc. Huống chi hắn lại là Thế tử, người khác giao thủ với hắn luôn luôn giữ lại ba phần lực, còn Tiết Hàn Vân rất là nghiêm túc, một chút cũng không chịu nhường, hai người thân cận mấy ngày nay, thế nhưng sinh ra sự thông cảm lẫn nhau, cực kỳ lưu luyến.
Lại nghe nghe thấy hắn muốn cưới Liễu Minh Nguyệt, liền cố tình chê bai Liễu Minh Nguyệt, Liễu Minh Nguyệt cũng không khách khí đối với vị thế tử này chút nào, miệng lưỡi sắc bén, càng sau này, lại cảm thán tuổi hắn còn nhỏ, mặc dù tính tình ngang ngược một chút, rốt cuộc thẳng thắn đáng yêu, lòng không che giấu ác ý, lại thấy tuy y phục trên người hắn có gã sai vặt xử lý, rốt cuộc không thể tỉ mỉ hơn nha hoàn vú già, liền sai Hạ Huệ san ra hai kiện trong số vải làm y phục cho Tiết Hàn Vân, làm hai bộ y phục mùa hạ để tặng cho Tư Mã Du.
Lúc Tư Mã Du đang công kích lẫn nhau với Liễu Minh Nguyệt, Hạ Huệ lại giũ áo khoác, đưa tới: "Thế tử Điện hạ thử một lần, cô nương nhà ta sai chúng ta chuẩn bị áo khoác mùa hạ cho Thế tử Điện hạ, may vá có chút thô, kính xin Thế tử Điện hạ chớ ghét bỏ."
Gương mặt tuấn tú của Tư Mã Du, lập tức biến thành màu đỏ, diễm lệ có thể so với hoa sen nở rộ trong vườn của Ôn gia.
Hàm Phú tiến lên nhận áo, cực kỳ cảm kích: "Đều là tiểu nhân sơ sót Thế tử Điện hạ, mua của thợ may bên ngoài, chất vải không bằng cái này. Thủ công cũng không có tinh tế như tỷ tỷ, đa tạ Liễu cô nương, Hạ Huệ tỷ tỷ."
Hắn ở phủ đệ phiên vương đã lâu, tự nhiên biết chất vải kiện y phục mùa hạ này chính là cống phẩm. Nghĩ đến Liễu Tướng được kim thượng tin tưởng coi trọng, chất vải này hẳn là Thánh thượng ban tặng.
Liễu Minh Nguyệt hất cằm lên liếc mắt nhìn Tư Mã Du, khẽ mỉm cười: "Tiểu hài tử phải có dáng vẻ của tiểu hài tử, đừng động một chút lại tranh luận không nghỉ với người lớn."
―― thật ra thì tuổi nàng bây giờ, cũng không lớn hơn so với Tư Mã Du bao nhiêu, ngược lại chọc Tiết Hàn Vân cười to.
"Chẳng lẽ nàng chính là người lớn hay sao?"
Hai mắt Liễu Minh Nguyệt phát sáng, chỉ nhìn hắn chằm chằm, Tiết Hàn Vân đột nhiên tỉnh táo lại: sau khi thành thân, cũng không phải chính là lớn người sao?
Qua hai tháng, bọn họ liền muốn thành thân, tiểu nha đầu nói mình là người lớn, thực ra cũng không sai.
Hai người tâm ý tương thông, ánh mắt chạm nhau liền chưa từng tách ra, Tư Mã Du nhận áo khoác, có lòng muốn đâm chọc đôi câu, lại vuốt áo khoác trong tay, thật sự không thể nói ra miệng, nửa ngày mới thốt ra một câu: "Ta trở về phòng thử đồ. . . . . ."
Hắn giận dữ ra khỏi phòng Tiết Hàn Vân, vừa hận hận quay đầu lại, nói thầm: nha đầu này rõ là. . . . . . Chẳng lẽ làm bộ quần áo liền muốn chận miệng của hắn lại hay sao?
Ngày kế hắn liền chạy đi tiệm trang sức, mua một hộp cái gì trâm cài Hoa Thắng, trâm hoàn trâm lược trở lại, dương dương hả hê tặng cho Liễu Minh Nguyệt: "Ừ, bản Thế tử đưa cho ngươi lễ thêm trang."
Hắn nhỏ hơn so với Liễu Minh Nguyệt, cũng không phải là người nhà mẹ đẻ gì, nghe hắn mạnh mẽ đưa lễ thêm trang, cũng khiến hai chủ tớ Liễu Minh Nguyệt che miệng cười khẽ. Liễu Minh Nguyệt thấy hắn bị cười có vài phần luống cuống tay chân, Hàm Phú mặt ủ mày ê cùng đi phía sau, liền thoải mái nhẹ nhàng thi lễ: "Đa tạ Thế tử Điện hạ!" Quay đầu lại lặng lẽ sai khiến Hạ Huệ đi về phía Hàm Phú hỏi thăm, vị thế tử Điện hạ này có lộ phí trở về không?
Hàm Phú đang rầu rĩ vì chuyện này.
Thế tử Điện hạ xài bạc không hề biết kiềm chế, cũng không suy tính có còn giàu có hay không. Vào cửa hàng liền tiện tay mua bậy bạ, hôm nay hắn chính là đang buồn rầu xem trở về như thế nào đây. Vốn là nghĩ tới mượn ít bạc của Ôn Hữu Xương, nhưng đỉnh đầu Ôn Hữu Xương cũng chặt (ý là tình hình eo hẹp), trong nhà cho bạc là rõ ràng , hắn lại luôn xài tiền rộng rãi, nếu gần đây đỉnh đầu dãn ra(ý là dư dả tiền bạc), đã sớm chạy chung quanh, nơi nào còn có thể an ổn đợi ở trong nhà?
Hạ Huệ quay đầu lại nói chuyện này với Minh Nguyệt, trong lòng nàng không khỏi buồn cười, nhưng lại không thể trả các loại đồ trang sức về, liền cầm năm trăm lượng bạc, sai Hạ Huệ lặng lẽ kín đáo đưa cho Hàm Phú, dặn là đưa lễ cho Thế tử Điện hạ trở về.
Hàm Phú cũng biết tiểu thư Tướng Quốc Phủ, cũng không thiếu năm trăm lượng bạc này, lại nói nhìn Tư Mã Du muốn mượn sức mạnh của Tiết Hàn Vân, liền không chút khách khí nhận, lại thiên ân vạn tạ: "Tỷ tỷ không biết, vị gia này của chúng ta một khi tiêu bạc, liền tựa như nước trôi, ta nào dám nói gì? Làm phiền Liễu cô nương, đợi đến tương lai có cơ hội gặp nhau ở kinh thành, ta sẽ đến tạ ơn Liễu cô nương cùng tỷ tỷ."
Hạ huệ: "Có phải việc ghê gớm gì đâu, mà đáng giá như ngươi làm vậy chứ?" Liền cười một tiếng trở về phục mệnh ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.