Chương 51: Hồi kinh
Lam Ngả Thảo
28/09/2018
Hà thị nghe Lưu Ly báo lại, tâm trạng lập tức trầm xuống.
Hà Tú Liên càng lớn, bà lại càng để ý. Cũng không oán được bà, thực là do có nguyên nhân.
Mặc dù năm đó bà việc thiện, nhưng Hà Tú Liên cũng không thể so với nữ nhi ruột thịt Ôn Dục Châu, có thể nghiêm khắc dạy bảo, vì vậy mặc dù rất khoan hậu từ ái với Hà Tú Liên, nhưng lại không giống mẫu thân, có thể ân cần dạy bảo.
Cũng may là Hà Tú Liên khéo léo hiểu chuyện. Tuy nhiên, năm đó khi nàng mười bốn tuổi, nhi tử Hà thị- Ôn Hữu Cố 16, Ôn Hữu Cố thỉnh an Hà thị mỗi ngày, hai người thường gặp mặt nhau, ma ma thân cận của Hà thị- Ngụy ma ma lại cảm thấy hai người có chút mập mờ.
Hà thị âm thầm để ý mấy ngày, không cần biết tình cảm này do ai khởi đầu, tuyệt đối không thể.
Tuy bà là dâu Ôn gia, nhưng phụ thân chính là Thất Phẩm Huyện lệnh, cũng coi như gia đình kẻ sĩ. Chỉ là sau này Hà phụ ốm qua đời, quả phụ mới mang hai huynh muội hồi hương. Mặc dù không giàu có như trước, nhưng vẫn có thanh danh. Ôn gia cũng là gia đình thi thư nhiều đời, Đại Lão Gia mới hỏi cưới cho trưởng tử. Nhưng nhà Hà Tú Liên và nhà bà họ hàng không thân, tổ tiên chính là thương nhân, sau đó ngày càng quẫn bách, những năm trở lại đây mới đủ ăn. Không chỉ bà không đồng ý hôn sự này, Đại Lão Gia và Lão Gia cũng sẽ không đồng ý.
Hà thị vừa phát hiện, cấp tốc bàn bạc với Lão Gia, đính ước cho Ôn Hữu Cố, chưa đầy nửa năm, đã đón dâu.
Bà lặng lẽ quan sát, phu thê nhi tử cũng coi như ân ái, Hà Tú Liên cũng dần dần trở lại bình thường, bà mới bớt để tâm, từ đó dù sao cũng có ý phòng bị với nàng.
Hôm nay lại nghe tin như vậy, vừa nóng vừa giận, bàn bạc với Ngụy ma ma: "Ta coi Liên nhi cũng không nhỏ, thế nhưng đường huynh cũng không để ý chuyện trung thân đại sự của nàng, chuyện này ta không làm chủ được, mấy ngày nữa đưa nàng về đi."
Ngụy ma ma nói: "Phu nhân nuôi nàng ngần ấy năm, tới nay, cha nương nàng cũng không để ý hôn sự của nàng, để phu nhân phải quan tâm trước, nói cho cùng vẫn là phu nhân thiện tâm."
Hà thị cười khổ: "Ta cũng không trông cậy đường huynh có thể cảm kích, chỉ muốn nàng không phải khổ, đã là tích công đức, nào biết nuôi nàng nhiều năm, lại thành ra làm trễ nải nàng. Tam Phòng cũng biết chuyện này, còn xấu bụng xui khiến nàng trèo cao. . . . . . Thanh danh của Ôn gia sẽ bị hủy trong tay của ta! Tới khi đó, ta giải thích với ai đây?" Nghĩ tới Đại Lão Gia, nếu Hà Tú Liên gây chuyện, ag cũng khó thoát tội, may là phát hiện sớm, ". . . . . . Ngươi và Xuân Yến lấy bốn xếp lụa trong khố phòng (kho) của ta ra đây, ta lại thêm chút đồ trang sức, coi như cho nàng một phần đồ cưới, chuẩn bị xong kêu Liên nhi đến, ta có lời muốn nói."
Nha hoàn Xuân Yến cầm chìa khóa khố phòng của Hà thị, nghe vậy liền lui xuống cùng Ngụy ma ma.
Chuẩn bị xong xuôi, Xuân Yến liền đi mời Hà Tú Liên, Hà thị chuẩn bị một bộ trang sức vàng, 40 lượng bạc, cùng bốn xấp lụa, đưa cho nô tỳ Tiểu Phân bên người Hà Tú Liên, thở dài nói: "Muội muội con cũng sắp xuất giá, là cô cô không chu toàn, con còn lớn hơn muội muội, nay còn chưa đính hôn, chuyện cả đời của con cô cô không làm chủ được, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành phải đưa con về nhà, nhờ nương của phụ thân con chọn một mối hôn sự tốt mới phải."
Chủ tớ Hà Tú Liên như sét đánh bên tai, nhất thời ngẩn ra.
Hai nàng nghĩ tới, mấy tháng nữa Ôn Dục Châu mới xuất giá. Quãng thời gian này cũng đủ rồi, nào biết Hà thị hoàn toàn không cho các nàng thời gian. Hà Tú Liên rơi lệ: "Là con không hiểu chuyện, khiến cô cô tức giận, cô cô giận con, muốn đuổi con đi sao?"
Hà thị tức giận trong lòng, nhưng không để lộ, vuốt tay Hà Tú Liên thở dài: "Con đã lớn, sao có thể không tìm một chỗ yên bề gia thất? Chuyện này, cô không thể quyết định thay cha nương con, lại không thể không nghĩ cho con, mới buộc phải đưa con về nhà."
Hà Tú Liên gấp gáp kéo tay Hà thị khóc lớn: "Cô cô nuôi con bao nhiêu năm, vốn con nghĩ rằng muội muội sẽ xuất giá, con nên ở lại tận hiếu với cô. Cô cô muốn đưa con đi, con không đành lòng. Xin đừng đưa con đi mà!” Trong lòng lại nghi ngờ, chẳng lẽ Tiểu Phân hành động quá lộ liễu, Hà thị mới vội vã đưa nàng trở về nhà?
Nhưng cuối cùng nàng cũng không thể hỏi chuyện này, chỉ có thể mong Hà thị mềm lòng, đừng đưa nàng về nhà.
Hà thị nói: "Ta cũng không nỡ xa con, nhưng chung thân của con sao có thể trì hoãn? Nếu ta giữ con lại, chẳng phải hại cả đời con sao?"
Thấy Hà thị tỏ thái độ kiên quyết, lại có vẻ cũng không biết chuyện gì, chỉ suy nghĩ cho nàng, dù trong lòng hận chết bà vì muốn đưa nàng đi, uất ức không thể bày tỏ, nàng đành gạt lệ nói: "Ở chung với các tỷ muội mấy ngày nay, xin cô cô cho con thời gian từ giã các nàng." Muốn tới cầu cầu xin Liễu Minh Nguyệt, chỉ cần Liễu Minh Nguyệt mở miệng, không chừng Hà thị sẽ đồng ý.
Nàng vừa mở miệng, đã thấy nô bộc báo, ca ca Hà Tú Liên- ca ca Hà Tất Vũ và thê tử đã đến cổng trong, nói là tới đưa muội muội về nhà.
Thì ra Hà thị đã truyền tin cho nhà Hà Tú Liên, lúc cha nương nàng nghe thấy nữ nhi bị trả lại, liền dậm chân thở dài: "Sao lại bị đưa về?"
Hà mẫu cũng không thân thiết gì với nữ nhi này, chỉ cưng chiều con trưởng Hà Tất Vũ và con út Hà Tất Văn, huống hồ Hà Tất Vũ đã đón dâu, cũng không vui: "Sao cô cô không chịu tìm cho Liên Nhi một hôn sự vẻ vang? Quay về lại nhiều thêm một gánh nặng."
Ngược lại, Ngọc thị, thê tử Hà Tất Vũ rất là vui mừng: "Muội muội xinh đẹp thế, nếu để cô cô hứa gả, sính lễ sẽ vào tay cô cô. Bây giờ trở lại là vừa, tìm một gia đình giàu có, cha nương còn sợ không thu được sính lễ sao?"
Ngay từ lúc thành thân, nàng đã theo Hà Tất Vũ đi qua Ôn gia thỉnh an Hà thị, gặp qua tiểu cô (em chồng) được Hà thị nuôi dưỡng, ăn mặc không khác tiểu thư các gia đình lớn, gương mặt xinh đẹp, nói chuyện nhỏ nhẹ, người nào không rõ chắc chắn sẽ tưởng là tiểu thư nhà nào, làm sao mà gả vào nhà nghèo được?
Nhà nghèo cưới nương
Hà Tú Liên càng lớn, bà lại càng để ý. Cũng không oán được bà, thực là do có nguyên nhân.
Mặc dù năm đó bà việc thiện, nhưng Hà Tú Liên cũng không thể so với nữ nhi ruột thịt Ôn Dục Châu, có thể nghiêm khắc dạy bảo, vì vậy mặc dù rất khoan hậu từ ái với Hà Tú Liên, nhưng lại không giống mẫu thân, có thể ân cần dạy bảo.
Cũng may là Hà Tú Liên khéo léo hiểu chuyện. Tuy nhiên, năm đó khi nàng mười bốn tuổi, nhi tử Hà thị- Ôn Hữu Cố 16, Ôn Hữu Cố thỉnh an Hà thị mỗi ngày, hai người thường gặp mặt nhau, ma ma thân cận của Hà thị- Ngụy ma ma lại cảm thấy hai người có chút mập mờ.
Hà thị âm thầm để ý mấy ngày, không cần biết tình cảm này do ai khởi đầu, tuyệt đối không thể.
Tuy bà là dâu Ôn gia, nhưng phụ thân chính là Thất Phẩm Huyện lệnh, cũng coi như gia đình kẻ sĩ. Chỉ là sau này Hà phụ ốm qua đời, quả phụ mới mang hai huynh muội hồi hương. Mặc dù không giàu có như trước, nhưng vẫn có thanh danh. Ôn gia cũng là gia đình thi thư nhiều đời, Đại Lão Gia mới hỏi cưới cho trưởng tử. Nhưng nhà Hà Tú Liên và nhà bà họ hàng không thân, tổ tiên chính là thương nhân, sau đó ngày càng quẫn bách, những năm trở lại đây mới đủ ăn. Không chỉ bà không đồng ý hôn sự này, Đại Lão Gia và Lão Gia cũng sẽ không đồng ý.
Hà thị vừa phát hiện, cấp tốc bàn bạc với Lão Gia, đính ước cho Ôn Hữu Cố, chưa đầy nửa năm, đã đón dâu.
Bà lặng lẽ quan sát, phu thê nhi tử cũng coi như ân ái, Hà Tú Liên cũng dần dần trở lại bình thường, bà mới bớt để tâm, từ đó dù sao cũng có ý phòng bị với nàng.
Hôm nay lại nghe tin như vậy, vừa nóng vừa giận, bàn bạc với Ngụy ma ma: "Ta coi Liên nhi cũng không nhỏ, thế nhưng đường huynh cũng không để ý chuyện trung thân đại sự của nàng, chuyện này ta không làm chủ được, mấy ngày nữa đưa nàng về đi."
Ngụy ma ma nói: "Phu nhân nuôi nàng ngần ấy năm, tới nay, cha nương nàng cũng không để ý hôn sự của nàng, để phu nhân phải quan tâm trước, nói cho cùng vẫn là phu nhân thiện tâm."
Hà thị cười khổ: "Ta cũng không trông cậy đường huynh có thể cảm kích, chỉ muốn nàng không phải khổ, đã là tích công đức, nào biết nuôi nàng nhiều năm, lại thành ra làm trễ nải nàng. Tam Phòng cũng biết chuyện này, còn xấu bụng xui khiến nàng trèo cao. . . . . . Thanh danh của Ôn gia sẽ bị hủy trong tay của ta! Tới khi đó, ta giải thích với ai đây?" Nghĩ tới Đại Lão Gia, nếu Hà Tú Liên gây chuyện, ag cũng khó thoát tội, may là phát hiện sớm, ". . . . . . Ngươi và Xuân Yến lấy bốn xếp lụa trong khố phòng (kho) của ta ra đây, ta lại thêm chút đồ trang sức, coi như cho nàng một phần đồ cưới, chuẩn bị xong kêu Liên nhi đến, ta có lời muốn nói."
Nha hoàn Xuân Yến cầm chìa khóa khố phòng của Hà thị, nghe vậy liền lui xuống cùng Ngụy ma ma.
Chuẩn bị xong xuôi, Xuân Yến liền đi mời Hà Tú Liên, Hà thị chuẩn bị một bộ trang sức vàng, 40 lượng bạc, cùng bốn xấp lụa, đưa cho nô tỳ Tiểu Phân bên người Hà Tú Liên, thở dài nói: "Muội muội con cũng sắp xuất giá, là cô cô không chu toàn, con còn lớn hơn muội muội, nay còn chưa đính hôn, chuyện cả đời của con cô cô không làm chủ được, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành phải đưa con về nhà, nhờ nương của phụ thân con chọn một mối hôn sự tốt mới phải."
Chủ tớ Hà Tú Liên như sét đánh bên tai, nhất thời ngẩn ra.
Hai nàng nghĩ tới, mấy tháng nữa Ôn Dục Châu mới xuất giá. Quãng thời gian này cũng đủ rồi, nào biết Hà thị hoàn toàn không cho các nàng thời gian. Hà Tú Liên rơi lệ: "Là con không hiểu chuyện, khiến cô cô tức giận, cô cô giận con, muốn đuổi con đi sao?"
Hà thị tức giận trong lòng, nhưng không để lộ, vuốt tay Hà Tú Liên thở dài: "Con đã lớn, sao có thể không tìm một chỗ yên bề gia thất? Chuyện này, cô không thể quyết định thay cha nương con, lại không thể không nghĩ cho con, mới buộc phải đưa con về nhà."
Hà Tú Liên gấp gáp kéo tay Hà thị khóc lớn: "Cô cô nuôi con bao nhiêu năm, vốn con nghĩ rằng muội muội sẽ xuất giá, con nên ở lại tận hiếu với cô. Cô cô muốn đưa con đi, con không đành lòng. Xin đừng đưa con đi mà!” Trong lòng lại nghi ngờ, chẳng lẽ Tiểu Phân hành động quá lộ liễu, Hà thị mới vội vã đưa nàng trở về nhà?
Nhưng cuối cùng nàng cũng không thể hỏi chuyện này, chỉ có thể mong Hà thị mềm lòng, đừng đưa nàng về nhà.
Hà thị nói: "Ta cũng không nỡ xa con, nhưng chung thân của con sao có thể trì hoãn? Nếu ta giữ con lại, chẳng phải hại cả đời con sao?"
Thấy Hà thị tỏ thái độ kiên quyết, lại có vẻ cũng không biết chuyện gì, chỉ suy nghĩ cho nàng, dù trong lòng hận chết bà vì muốn đưa nàng đi, uất ức không thể bày tỏ, nàng đành gạt lệ nói: "Ở chung với các tỷ muội mấy ngày nay, xin cô cô cho con thời gian từ giã các nàng." Muốn tới cầu cầu xin Liễu Minh Nguyệt, chỉ cần Liễu Minh Nguyệt mở miệng, không chừng Hà thị sẽ đồng ý.
Nàng vừa mở miệng, đã thấy nô bộc báo, ca ca Hà Tú Liên- ca ca Hà Tất Vũ và thê tử đã đến cổng trong, nói là tới đưa muội muội về nhà.
Thì ra Hà thị đã truyền tin cho nhà Hà Tú Liên, lúc cha nương nàng nghe thấy nữ nhi bị trả lại, liền dậm chân thở dài: "Sao lại bị đưa về?"
Hà mẫu cũng không thân thiết gì với nữ nhi này, chỉ cưng chiều con trưởng Hà Tất Vũ và con út Hà Tất Văn, huống hồ Hà Tất Vũ đã đón dâu, cũng không vui: "Sao cô cô không chịu tìm cho Liên Nhi một hôn sự vẻ vang? Quay về lại nhiều thêm một gánh nặng."
Ngược lại, Ngọc thị, thê tử Hà Tất Vũ rất là vui mừng: "Muội muội xinh đẹp thế, nếu để cô cô hứa gả, sính lễ sẽ vào tay cô cô. Bây giờ trở lại là vừa, tìm một gia đình giàu có, cha nương còn sợ không thu được sính lễ sao?"
Ngay từ lúc thành thân, nàng đã theo Hà Tất Vũ đi qua Ôn gia thỉnh an Hà thị, gặp qua tiểu cô (em chồng) được Hà thị nuôi dưỡng, ăn mặc không khác tiểu thư các gia đình lớn, gương mặt xinh đẹp, nói chuyện nhỏ nhẹ, người nào không rõ chắc chắn sẽ tưởng là tiểu thư nhà nào, làm sao mà gả vào nhà nghèo được?
Nhà nghèo cưới nương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.