Chương 28: Cười ngây ngô
Lam Ngả Thảo
02/11/2017
Editor: coki
Sau khi vào ở Vạn thị mới phát hiện tòa nhà này không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhìn từ bên ngoài thì chỉ thấy gạch xanh tường trắng giống như nhà của những nông dân bình thường chỉ là diện tích có hơi lớn hơn mà thôi nhưng sau khi vào ở mới cảm thấy chỗ này vô cùng yên tĩnh và xinh đẹp, chẳng những sách trong thư phòng rất phong phú mà bên trong tòa nhà còn có năm viện nhỏ, khi trang trí lấy phong cách thanh nhã là chính, hoàn toàn không có ý định phô trương quyền thế của chủ nhân.
Những người hầu được giữ lại đây đều là những lão bộc lâu năm của Liễu gia, vừa cung kính lại hiểu lễ nghĩa. Mẫu tử Vạn thị cảm thấy ngại nên không ở chủ viện, vì vậy lão bộc kia liền dẫn Vạn thị đến một viện nhỏ xinh đẹp, nói: "Tiểu thư đã dặn nếu phu nhân không ngại thì hãy ở trong viện của tiểu thư, khi tiểu thư rảnh sẽ tới thỉnh an phu nhân."
Vạn thị nghe vậy liền vào ở trong viện của Liễu Minh Nguyệt, lúc bà vào phòng ngủ chính thì thấy bên trong đã được đổi mới hoàn toàn, bà hỏi lại lão bộc thì mới biết viện này mới được xây khoảng hai năm lại liên tục mua thêm nhiều thứ, mới thì ra ngay cả Liễu Minh Nguyệt cũng không biết mình có viện riêng ở chỗ này, chỉ có điều Tướng gia cảm thấy có lúc Tướng phủ trong thành quá gò bó ái nữ mình nên mới lao tâm lao lực vẽ bản thiết kế sau đó lại lặng lẽ phân phó quản sự trong phủ xây một tòa nhà như vậy ở Kinh Giao, định mùa hè sẽ dẫn Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân tới đây tránh nóng nhưng Liễu Minh Nguyệt lại xảy ra chuyện nên đành phải thôi.
Sau khi biết Liễu Minh Nguyệt chưa từng ở nơi này thì bà không chịu ở phòng ngủ chính nữa mà chuyển sang ở sương phòng.
Người hầu không thể lay chuyển được nên đành phải theo ý bà.
Mà hai nhi tử của Vạn thị thì vào ở trong viện của Tiết Hàn Vân.
Cũng không biết là cố ý hay là vô ý mà trong bản vẽ của Liễu Hậu sân của Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân chỉ cách nhau một bức tường, rất gần nhau làm cho mẫu tử Vạn thị qua lại hết sức dễ dàng.
Vạn thị hỏi khi nào Liễu Minh Nguyệt đến thì lão bộc nói: "Hai ngày này tiểu thư phải đi La phủ học võ, sợ rằng phải hơn hai ngày nữa mới tới được."
Vạn thị nhớ tới dáng vẻ nũng nịu mềm yếu của Liễu Minh Nguyệt thì lập tức có cảm giác cực kì quái dị: "Chẳng lẽ Nguyệt nha đầu còn có bản lĩnh như vậy?" Ngay cả hai vị biểu huynh cũng cảm thấy kỳ lạ. Nữ tử của triều đại này lấy tiết hạnh và trang nhã làm chính, nữ nhi của quan văn nhiều nhất là biết đọc sách, đánh đàn vẽ tranh còn giương cung, cởi ngựa, bắn tên phần lớn là nữ nhi nhà võ tướng.
Lão bộc tự hào nói: "Phu nhân chớ thấy thân thể tiểu thư nhà ta yếu đuối thì lá gan cũng nhỏ. Năm ngoái trên đường đi tế bái phu nhân về tiểu thư gặp phải giặc cướp nên sau khi trở về mới quyết chí đi học võ để tự bảo vệ mình. Thử nghĩ xem, nếu tiểu thư nhà khác gặp phải chuyện như vậy nhất định sẽ bị hù dọa đến chết khiếp, làm sao còn nghĩ tới chuyện đi học võ được?"
Vạn thị nghẹn họng trân trối, từ nhỏ bà đã dạy nữ nhi phải điềm đạm hiền thục, đoan trang mềm mại, quả thật là rất khác với phương châm dạy nữ nhi của Liễu tướng, không biết hai tỷ muội này chung sống như thế nào?
Thật ra thì Vạn thị lo lắng chuyện này là vô ích, điều hiển nhiên là Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, phương thức dạy dỗ của hai nhà cũng khác biệt nhưng tính cách của hai tỷ muội lại cực kì hợp nhau. Liễu Minh Nguyệt có sự ngây thơ làm cho người ta yêu thích còn Ôn Dục Hân lại rất có phong thái trưởng tỷ, cực kỳ khoan hậu bao dung.
Sau khi nghỉ ngơi ở Liễu phủ một ngày, Liễu Minh Nguyệt muốn đi La gia luyện võ nhưng lại sợ Ôn Dục Hân buồn chán nên mới dẫn Ôn Dục Hân theo. La lão thấy vậy thì cho rằng Liễu Minh Nguyệt lại dẫn theo một đồ tôn tới muốn ông thu nhận nên núp ở Diễn Vũ thính không chịu ra ngoài.
Liễu Minh Nguyệt không hiểu, hỏi La Thụy Đình: "Sư tỷ, em làm gia gia tức giận lúc nào vậy, tại sao gia gia lại không chịu nhìn mặt em?"
Lần đầu La Thụy Đình gặp Ôn Dục Hân thì đã thấy Ôn Dục Hân hào phóng thong dong, tuy là nữ nhi của quan văn nhưng lại hoàn toàn không có thành kiến gì với nàng, chỉ hiếu kỳ nhìn đông sờ tây một chút, hiển nhiên là cảm thấy rất hứng thú với giá binh khí chung quanh giáo trường nên nàng vừa giới thiệu những binh khí thông dụng cho Ôn Dục Hân vừa quay đầu cười đáp: "Nói không chừng gia gia sợ muội lại bắt ông nhận đồ tôn. Mấy ngày trước ông còn nói là hối hận khi nhận muội đấy."
Liễu Minh Nguyệt cảm thấy cực kì oan uổng, nàng đã rất là nỗ lực rồi, chỉ là thể trạng trời sinh có hạn nên nếu so với La Thụy Đình thì nàng yếu hơn một chút, chỉ có điều nàng đã rất chăm chỉ rồi.
Ôn Dục Hân rất hứng thú tìm hiểu nơi học võ của Liễu Minh Nguyệt. La Thụy Đình cảm thấy tính tình Ôn Dục Hân cực tốt, rất dễ chung đụng nên định mời Tuệ Mễ Nghiên, tỷ muội Hạ gia Hạ Đại Xuyến, Hạ Đại Thiến tới La gia làm khách.
Mấy cô nương này đã rất thân quen với Liễu Minh Nguyệt, từ sau tiết thanh minh thì các nàng đã gặp nhau không ít lần, tất cả đều nói mặc dù Liễu tướng cưng chiều nữ nhi nhưng vị Liễu đại tiểu thư này lại vô cùng đáng yêu, hoàn toàn không giả tạo mềm mại, yêu kiều, hôm nay lại thấy biểu tỷ của nàng càng thêm đoan trang hào phóng, dịu dàng trầm tĩnh, khi ở chung với người khác đều như gió xuân (có nghĩa là tạo cho người khác cảm giác thoải mái), mọi chuyện đều chu toàn thỏa đáng thì càng yêu thích nên liên tục mấy ngày sau đều thay nhau làm chủ mở tiệc chiêu đãi Ôn Dục Hân.
Qua mấy ngày sau, Ôn Dục Hân cũng mượn phủ Tướng quốc mở tiệc để cảm tạ thịnh tình của các tỷ muội. Bảy tám ngày sau, bệnh tình của Hoàng thượng đã gần như ổn định, rốt cuộc Tiết Hàn Vân cũng được rãnh rỗi nên Liễu Minh Nguyệt lập tức nói muốn cùng hắn đi Kinh Giao thăm Vạn thị.
Đã mấy ngày Tiết Hàn Vân không thấy Liễu Minh Nguyệt nên không ngờ Liễu Minh Nguyệt lại nghe được một chuyện rất buồn cười từ miệng Hạ Huệ, đang chuẩn bị tự mình hỏi hắn một chút.
Chuyện là hôm đó sau khi trở về từ Hạ gia, Tiết Hàn Vân vẫn luôn tươi cười, ngồi ở trong thư phòng ngẩn người. Hắn vốn không hay cười nói gì đến ngồi cười ngốc như thế làm cho Liên Sinh cho rằng hắn trúng tà, trong lòng cực kì lo lắng. Đầu hôm Tiết Hàn Vân vẫn còn ngồi im ngây ngốc thì đến nửa đêm, lúc nên đi ngủ lại hưng phấn không thôi, nửa đêm còn ở trong sân luyện quyền mãi cho đến hừng đông mới tắm rửa thay y phục vào cung trực gác.
Liên Sinh đợi đến sau khi Tiết Hàn Vân đi thì lập tức chạy tới viện Liễu Minh Nguyệt. Hắn cũng không dám hỏi Liễu Minh Nguyệt nên đành phải nhờ tiểu nha hoàn Cầm Nhi len lén gọi Hạ Huệ để hỏi thăm Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân đã gặp phải chuyện gì ở Hạ gia.
Hạ Huệ thấy vẻ mặt Liên Sinh rất kì lạ, sau khi suy nghĩ một chút thì kể hết chuyện Hạ Ôn thị vũ nhục Tiết Hàn Vân cho hắn nghe.
Liên Sinh là một người trung thành nên lúc nghe được thì tức giận đến chết đi sống lại, mắng to Hạ Ôn thị. Sau đó nghĩ đến sự kì lạ của Tiết Hàn Vân tối hôm qua thì không khỏi dậm chân thở dài nói: "Hừ! Ta còn thấy lạ tại sao đêm qua vẻ mặt thiếu gia lại quái dị như thế, ngồi cười ngây ngô đến nửa đêm sau đó ra sân luyện quyền, cả đêm không ngủ, đến lúc trời sáng mới vào trong cung. . . . . . Chẳng lẽ là bị Hạ phu nhân kích thích quá mức?"
Hạ Huệ cười cười, không nói cho hắn biết những lời mà Liễu Minh Nguyệt đã nói ở Hạ gia.
Lúc đó Liên Sinh vẫn còn đứng ở cửa viện, làm sao biết được Tiết Hàn Vân đã nghe được những lời nói của Liễu Minh Nguyệt.
"Thiếu gia. . . . . . Có phải là bị Hạ phu nhân kích thích quá mức nên mới ngồi một lúc lâu suy nghĩ biện pháp trả thù hay không?"
Kinh thành rất đông đúc, các loại án kiện cũng cực kì nhiều, nếu nghĩ lại thì phía sau hơn phân nửa những án tử lớn chấn động Kinh thành đều là "Lúc trước ngươi xem thường ta thế nào thì sau này ta phải đòi lại gấp bội".
Hạ Huệ tức giận đánh một cái thật mạnh vào đầu Liên Sinh: "Nói không chừng Vân thiếu gia còn ước gì Hạ phu nhân có thể nói thêm vài câu cay nghiệt với hắn đấy. . . . . ." Cơ hội được tiểu thư bảo vệ như thế cũng không có nhiều đâu.
Liên Sinh cực kì không hiểu nhưng đầu bị đánh rất đau nên không dám hỏi Hạ Huệ nữa, chỉ đành phải ấm ức quay về.
Liên Sinh chờ mãi mới chờ được đến lúc Tiết Hàn Vân trở về từ trong cung thì thấy Tiết Hàn Vân xách theo rất nhiều đồ chơi nhỏ, sau khi suy nghĩ một hồi thì đưa đến viện của Liễu Minh Nguyệt. Liên Sinh nhìn sắc mặt bình tĩnh Tiết Hàn Vân, hoàn toàn không có nụ cười ngây ngô lúc trước thì lúc này mới cẩn thận an ủi: "Thiếu gia, vài ngày trước đó… lời nói thái thái Hạ gia … người đừng để ở trong lòng, dù sao lão gia chưa bao giờ nghĩ người. . . . . ."
Nào biết hắn vừa mới nói mấy câu thì sắc mặt Tiết Hàn Vân lập tức thay đổi, nhấc chân lên đạp hắn một cái: "Cút!"
Lúc Liên Sinh bị đá ra cửa thì lập tức quay người lại, trong lòng hoảng hốt nhìn thiếu gia nhà mình, hình như lỗ tai thiếu gia hơi đỏ. . . . . . Chẳng lẽ khi nổi giận thì lỗ tai cũng sẽ trở nên đỏ sao?
Hoặc là hắn nhìn lầm rồi cũng không biết chừng!
Lúc Liễu Minh Nguyệt nghe Hạ Huệ kể lại chuyện này thì cảm thấy rất buồn cười. Sắc mặt Liễu Minh Nguyệt không hề đỏ, cực kì bình tĩnh nhìn Hạ Huệ, nhìn tới mức mặt Hạ Huệ trở nên đỏ ửng.
Hạ Huệ gần như muốn bỏ chạy trối chết dưới cái nhìn của Liễu Minh Nguyệt: "Tiểu thư. . . . . . Vì sao tiểu thư lại nhìn ta như vậy?"
Liễu Minh Nguyệt ho khan một cái, nghiêm trang nói: "Hàn Vân ca ca vốn là nam tử tốt thế gian khó tìm." Những lời này phát ra từ trong tâm khảm của nàng nên rất thành thật: "Nhưng mà. . . . . . Thật sự là có chút xấu hổ." Nhớ năm đó sau khi nàng và Tư Mã Sách đính ước thì không khỏi động tay động chân giống như mèo thấy cá, mặc dù không làm đến cuối cùng nhưng cũng không ít. Bây giờ nhớ lại cũng chỉ có thể cảm thán một câu: Không hỗ là cơ thiếp thành đàn, lại có người chuyên dạy dỗ, am hiểu tình trường như vậy. . . . . .
Hai mắt Hạ Huệ trừng lớn, xấu hổ cười cười: "Tiểu thư, người. . . . . ." Tại sao có suy nghĩ to gan như vậy?
Rất nhiều năm sau Liễu Minh Nguyệt mới hiểu đó không phải là yêu. Nhưng Hàn Vân ca ca. . . . . . nàng lại không đoán được, rốt cuộc trong lòng hắn có mấy phần tình ý với nàng. Hoặc cũng chỉ là vì phụ thân nàng có công nuôi dưỡng hắn, ân tình không thể chối từ nên mới bất đắc dĩ chấp nhận hôn sự này.
Nhưng hắn cũng có bày tỏ với nàng. . . . . . Ví dụ ngoài trừ nắm tay nàng ở ngoài thì còn có những hành động khác. . . . . . Ít nhất như vậy làm cho nàng có thể hơi xác định hắn quả thật có ý với nàng.
Bây giờ nhìn lại có thể là Hàn Vân ca ca luôn xem nàng như muội muội mà cưng chiều nên mới luôn mua mấy món đồ chơi nhỏ hoặc quà vặt về. . . . . .
Về phần hơn nửa đêm hắn vẫn ngồi cười ngây ngốc, chẳng lẽ là vì lúc trước nàng bắt nạt hắn quá mức nên thỉnh thoảng bảo vệ hắn một lần làm hắn quá vui mừng. . . . . . Liễu Minh Nguyệt xấu hổ không dứt, tự kiểm điểm mình về những chuyện lúc trước.
Điều duy nhất khiến nàng không yên lòng chính là nàng không cách nào biết người trong lòng Tiết Hàn Vân là ai. Khi nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Hạ Huệ thì Liễu Minh Nguyệt không khỏi tỏ vẻ nghiêm túc: "Ừ, Hạ Huệ tỷ tỷ cũng đến lúc phải thành thân rồi. . . . . . Qua hai ngày nữa ta phải tìm phụ thân nói chuyện này mới được, tránh làm trễ nãi cả đời của tỷ tỷ. . . . . ."
Liễu Minh Nguyệt là một cô nương chưa thành thân lại muốn thu xếp hôn sự thay nha hoàn của mình, vốn lúc trước Hạ Huệ định trêu chọc Liễu Minh Nguyệt nên mới nói hành vi kì lạ của Tiết Hàn Vân cho nàng nghe để nàng tưởng tượng, trong lương lai sau khi hai người thành thân chẳng phải sẽ càng hòa hợp hơn sao? Nào biết lại bị Liễu Minh Nguyệt trêu ghẹo lại nên đỏ mặt chạy trối chết.
Sau khi vào ở Vạn thị mới phát hiện tòa nhà này không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhìn từ bên ngoài thì chỉ thấy gạch xanh tường trắng giống như nhà của những nông dân bình thường chỉ là diện tích có hơi lớn hơn mà thôi nhưng sau khi vào ở mới cảm thấy chỗ này vô cùng yên tĩnh và xinh đẹp, chẳng những sách trong thư phòng rất phong phú mà bên trong tòa nhà còn có năm viện nhỏ, khi trang trí lấy phong cách thanh nhã là chính, hoàn toàn không có ý định phô trương quyền thế của chủ nhân.
Những người hầu được giữ lại đây đều là những lão bộc lâu năm của Liễu gia, vừa cung kính lại hiểu lễ nghĩa. Mẫu tử Vạn thị cảm thấy ngại nên không ở chủ viện, vì vậy lão bộc kia liền dẫn Vạn thị đến một viện nhỏ xinh đẹp, nói: "Tiểu thư đã dặn nếu phu nhân không ngại thì hãy ở trong viện của tiểu thư, khi tiểu thư rảnh sẽ tới thỉnh an phu nhân."
Vạn thị nghe vậy liền vào ở trong viện của Liễu Minh Nguyệt, lúc bà vào phòng ngủ chính thì thấy bên trong đã được đổi mới hoàn toàn, bà hỏi lại lão bộc thì mới biết viện này mới được xây khoảng hai năm lại liên tục mua thêm nhiều thứ, mới thì ra ngay cả Liễu Minh Nguyệt cũng không biết mình có viện riêng ở chỗ này, chỉ có điều Tướng gia cảm thấy có lúc Tướng phủ trong thành quá gò bó ái nữ mình nên mới lao tâm lao lực vẽ bản thiết kế sau đó lại lặng lẽ phân phó quản sự trong phủ xây một tòa nhà như vậy ở Kinh Giao, định mùa hè sẽ dẫn Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân tới đây tránh nóng nhưng Liễu Minh Nguyệt lại xảy ra chuyện nên đành phải thôi.
Sau khi biết Liễu Minh Nguyệt chưa từng ở nơi này thì bà không chịu ở phòng ngủ chính nữa mà chuyển sang ở sương phòng.
Người hầu không thể lay chuyển được nên đành phải theo ý bà.
Mà hai nhi tử của Vạn thị thì vào ở trong viện của Tiết Hàn Vân.
Cũng không biết là cố ý hay là vô ý mà trong bản vẽ của Liễu Hậu sân của Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân chỉ cách nhau một bức tường, rất gần nhau làm cho mẫu tử Vạn thị qua lại hết sức dễ dàng.
Vạn thị hỏi khi nào Liễu Minh Nguyệt đến thì lão bộc nói: "Hai ngày này tiểu thư phải đi La phủ học võ, sợ rằng phải hơn hai ngày nữa mới tới được."
Vạn thị nhớ tới dáng vẻ nũng nịu mềm yếu của Liễu Minh Nguyệt thì lập tức có cảm giác cực kì quái dị: "Chẳng lẽ Nguyệt nha đầu còn có bản lĩnh như vậy?" Ngay cả hai vị biểu huynh cũng cảm thấy kỳ lạ. Nữ tử của triều đại này lấy tiết hạnh và trang nhã làm chính, nữ nhi của quan văn nhiều nhất là biết đọc sách, đánh đàn vẽ tranh còn giương cung, cởi ngựa, bắn tên phần lớn là nữ nhi nhà võ tướng.
Lão bộc tự hào nói: "Phu nhân chớ thấy thân thể tiểu thư nhà ta yếu đuối thì lá gan cũng nhỏ. Năm ngoái trên đường đi tế bái phu nhân về tiểu thư gặp phải giặc cướp nên sau khi trở về mới quyết chí đi học võ để tự bảo vệ mình. Thử nghĩ xem, nếu tiểu thư nhà khác gặp phải chuyện như vậy nhất định sẽ bị hù dọa đến chết khiếp, làm sao còn nghĩ tới chuyện đi học võ được?"
Vạn thị nghẹn họng trân trối, từ nhỏ bà đã dạy nữ nhi phải điềm đạm hiền thục, đoan trang mềm mại, quả thật là rất khác với phương châm dạy nữ nhi của Liễu tướng, không biết hai tỷ muội này chung sống như thế nào?
Thật ra thì Vạn thị lo lắng chuyện này là vô ích, điều hiển nhiên là Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, phương thức dạy dỗ của hai nhà cũng khác biệt nhưng tính cách của hai tỷ muội lại cực kì hợp nhau. Liễu Minh Nguyệt có sự ngây thơ làm cho người ta yêu thích còn Ôn Dục Hân lại rất có phong thái trưởng tỷ, cực kỳ khoan hậu bao dung.
Sau khi nghỉ ngơi ở Liễu phủ một ngày, Liễu Minh Nguyệt muốn đi La gia luyện võ nhưng lại sợ Ôn Dục Hân buồn chán nên mới dẫn Ôn Dục Hân theo. La lão thấy vậy thì cho rằng Liễu Minh Nguyệt lại dẫn theo một đồ tôn tới muốn ông thu nhận nên núp ở Diễn Vũ thính không chịu ra ngoài.
Liễu Minh Nguyệt không hiểu, hỏi La Thụy Đình: "Sư tỷ, em làm gia gia tức giận lúc nào vậy, tại sao gia gia lại không chịu nhìn mặt em?"
Lần đầu La Thụy Đình gặp Ôn Dục Hân thì đã thấy Ôn Dục Hân hào phóng thong dong, tuy là nữ nhi của quan văn nhưng lại hoàn toàn không có thành kiến gì với nàng, chỉ hiếu kỳ nhìn đông sờ tây một chút, hiển nhiên là cảm thấy rất hứng thú với giá binh khí chung quanh giáo trường nên nàng vừa giới thiệu những binh khí thông dụng cho Ôn Dục Hân vừa quay đầu cười đáp: "Nói không chừng gia gia sợ muội lại bắt ông nhận đồ tôn. Mấy ngày trước ông còn nói là hối hận khi nhận muội đấy."
Liễu Minh Nguyệt cảm thấy cực kì oan uổng, nàng đã rất là nỗ lực rồi, chỉ là thể trạng trời sinh có hạn nên nếu so với La Thụy Đình thì nàng yếu hơn một chút, chỉ có điều nàng đã rất chăm chỉ rồi.
Ôn Dục Hân rất hứng thú tìm hiểu nơi học võ của Liễu Minh Nguyệt. La Thụy Đình cảm thấy tính tình Ôn Dục Hân cực tốt, rất dễ chung đụng nên định mời Tuệ Mễ Nghiên, tỷ muội Hạ gia Hạ Đại Xuyến, Hạ Đại Thiến tới La gia làm khách.
Mấy cô nương này đã rất thân quen với Liễu Minh Nguyệt, từ sau tiết thanh minh thì các nàng đã gặp nhau không ít lần, tất cả đều nói mặc dù Liễu tướng cưng chiều nữ nhi nhưng vị Liễu đại tiểu thư này lại vô cùng đáng yêu, hoàn toàn không giả tạo mềm mại, yêu kiều, hôm nay lại thấy biểu tỷ của nàng càng thêm đoan trang hào phóng, dịu dàng trầm tĩnh, khi ở chung với người khác đều như gió xuân (có nghĩa là tạo cho người khác cảm giác thoải mái), mọi chuyện đều chu toàn thỏa đáng thì càng yêu thích nên liên tục mấy ngày sau đều thay nhau làm chủ mở tiệc chiêu đãi Ôn Dục Hân.
Qua mấy ngày sau, Ôn Dục Hân cũng mượn phủ Tướng quốc mở tiệc để cảm tạ thịnh tình của các tỷ muội. Bảy tám ngày sau, bệnh tình của Hoàng thượng đã gần như ổn định, rốt cuộc Tiết Hàn Vân cũng được rãnh rỗi nên Liễu Minh Nguyệt lập tức nói muốn cùng hắn đi Kinh Giao thăm Vạn thị.
Đã mấy ngày Tiết Hàn Vân không thấy Liễu Minh Nguyệt nên không ngờ Liễu Minh Nguyệt lại nghe được một chuyện rất buồn cười từ miệng Hạ Huệ, đang chuẩn bị tự mình hỏi hắn một chút.
Chuyện là hôm đó sau khi trở về từ Hạ gia, Tiết Hàn Vân vẫn luôn tươi cười, ngồi ở trong thư phòng ngẩn người. Hắn vốn không hay cười nói gì đến ngồi cười ngốc như thế làm cho Liên Sinh cho rằng hắn trúng tà, trong lòng cực kì lo lắng. Đầu hôm Tiết Hàn Vân vẫn còn ngồi im ngây ngốc thì đến nửa đêm, lúc nên đi ngủ lại hưng phấn không thôi, nửa đêm còn ở trong sân luyện quyền mãi cho đến hừng đông mới tắm rửa thay y phục vào cung trực gác.
Liên Sinh đợi đến sau khi Tiết Hàn Vân đi thì lập tức chạy tới viện Liễu Minh Nguyệt. Hắn cũng không dám hỏi Liễu Minh Nguyệt nên đành phải nhờ tiểu nha hoàn Cầm Nhi len lén gọi Hạ Huệ để hỏi thăm Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân đã gặp phải chuyện gì ở Hạ gia.
Hạ Huệ thấy vẻ mặt Liên Sinh rất kì lạ, sau khi suy nghĩ một chút thì kể hết chuyện Hạ Ôn thị vũ nhục Tiết Hàn Vân cho hắn nghe.
Liên Sinh là một người trung thành nên lúc nghe được thì tức giận đến chết đi sống lại, mắng to Hạ Ôn thị. Sau đó nghĩ đến sự kì lạ của Tiết Hàn Vân tối hôm qua thì không khỏi dậm chân thở dài nói: "Hừ! Ta còn thấy lạ tại sao đêm qua vẻ mặt thiếu gia lại quái dị như thế, ngồi cười ngây ngô đến nửa đêm sau đó ra sân luyện quyền, cả đêm không ngủ, đến lúc trời sáng mới vào trong cung. . . . . . Chẳng lẽ là bị Hạ phu nhân kích thích quá mức?"
Hạ Huệ cười cười, không nói cho hắn biết những lời mà Liễu Minh Nguyệt đã nói ở Hạ gia.
Lúc đó Liên Sinh vẫn còn đứng ở cửa viện, làm sao biết được Tiết Hàn Vân đã nghe được những lời nói của Liễu Minh Nguyệt.
"Thiếu gia. . . . . . Có phải là bị Hạ phu nhân kích thích quá mức nên mới ngồi một lúc lâu suy nghĩ biện pháp trả thù hay không?"
Kinh thành rất đông đúc, các loại án kiện cũng cực kì nhiều, nếu nghĩ lại thì phía sau hơn phân nửa những án tử lớn chấn động Kinh thành đều là "Lúc trước ngươi xem thường ta thế nào thì sau này ta phải đòi lại gấp bội".
Hạ Huệ tức giận đánh một cái thật mạnh vào đầu Liên Sinh: "Nói không chừng Vân thiếu gia còn ước gì Hạ phu nhân có thể nói thêm vài câu cay nghiệt với hắn đấy. . . . . ." Cơ hội được tiểu thư bảo vệ như thế cũng không có nhiều đâu.
Liên Sinh cực kì không hiểu nhưng đầu bị đánh rất đau nên không dám hỏi Hạ Huệ nữa, chỉ đành phải ấm ức quay về.
Liên Sinh chờ mãi mới chờ được đến lúc Tiết Hàn Vân trở về từ trong cung thì thấy Tiết Hàn Vân xách theo rất nhiều đồ chơi nhỏ, sau khi suy nghĩ một hồi thì đưa đến viện của Liễu Minh Nguyệt. Liên Sinh nhìn sắc mặt bình tĩnh Tiết Hàn Vân, hoàn toàn không có nụ cười ngây ngô lúc trước thì lúc này mới cẩn thận an ủi: "Thiếu gia, vài ngày trước đó… lời nói thái thái Hạ gia … người đừng để ở trong lòng, dù sao lão gia chưa bao giờ nghĩ người. . . . . ."
Nào biết hắn vừa mới nói mấy câu thì sắc mặt Tiết Hàn Vân lập tức thay đổi, nhấc chân lên đạp hắn một cái: "Cút!"
Lúc Liên Sinh bị đá ra cửa thì lập tức quay người lại, trong lòng hoảng hốt nhìn thiếu gia nhà mình, hình như lỗ tai thiếu gia hơi đỏ. . . . . . Chẳng lẽ khi nổi giận thì lỗ tai cũng sẽ trở nên đỏ sao?
Hoặc là hắn nhìn lầm rồi cũng không biết chừng!
Lúc Liễu Minh Nguyệt nghe Hạ Huệ kể lại chuyện này thì cảm thấy rất buồn cười. Sắc mặt Liễu Minh Nguyệt không hề đỏ, cực kì bình tĩnh nhìn Hạ Huệ, nhìn tới mức mặt Hạ Huệ trở nên đỏ ửng.
Hạ Huệ gần như muốn bỏ chạy trối chết dưới cái nhìn của Liễu Minh Nguyệt: "Tiểu thư. . . . . . Vì sao tiểu thư lại nhìn ta như vậy?"
Liễu Minh Nguyệt ho khan một cái, nghiêm trang nói: "Hàn Vân ca ca vốn là nam tử tốt thế gian khó tìm." Những lời này phát ra từ trong tâm khảm của nàng nên rất thành thật: "Nhưng mà. . . . . . Thật sự là có chút xấu hổ." Nhớ năm đó sau khi nàng và Tư Mã Sách đính ước thì không khỏi động tay động chân giống như mèo thấy cá, mặc dù không làm đến cuối cùng nhưng cũng không ít. Bây giờ nhớ lại cũng chỉ có thể cảm thán một câu: Không hỗ là cơ thiếp thành đàn, lại có người chuyên dạy dỗ, am hiểu tình trường như vậy. . . . . .
Hai mắt Hạ Huệ trừng lớn, xấu hổ cười cười: "Tiểu thư, người. . . . . ." Tại sao có suy nghĩ to gan như vậy?
Rất nhiều năm sau Liễu Minh Nguyệt mới hiểu đó không phải là yêu. Nhưng Hàn Vân ca ca. . . . . . nàng lại không đoán được, rốt cuộc trong lòng hắn có mấy phần tình ý với nàng. Hoặc cũng chỉ là vì phụ thân nàng có công nuôi dưỡng hắn, ân tình không thể chối từ nên mới bất đắc dĩ chấp nhận hôn sự này.
Nhưng hắn cũng có bày tỏ với nàng. . . . . . Ví dụ ngoài trừ nắm tay nàng ở ngoài thì còn có những hành động khác. . . . . . Ít nhất như vậy làm cho nàng có thể hơi xác định hắn quả thật có ý với nàng.
Bây giờ nhìn lại có thể là Hàn Vân ca ca luôn xem nàng như muội muội mà cưng chiều nên mới luôn mua mấy món đồ chơi nhỏ hoặc quà vặt về. . . . . .
Về phần hơn nửa đêm hắn vẫn ngồi cười ngây ngốc, chẳng lẽ là vì lúc trước nàng bắt nạt hắn quá mức nên thỉnh thoảng bảo vệ hắn một lần làm hắn quá vui mừng. . . . . . Liễu Minh Nguyệt xấu hổ không dứt, tự kiểm điểm mình về những chuyện lúc trước.
Điều duy nhất khiến nàng không yên lòng chính là nàng không cách nào biết người trong lòng Tiết Hàn Vân là ai. Khi nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Hạ Huệ thì Liễu Minh Nguyệt không khỏi tỏ vẻ nghiêm túc: "Ừ, Hạ Huệ tỷ tỷ cũng đến lúc phải thành thân rồi. . . . . . Qua hai ngày nữa ta phải tìm phụ thân nói chuyện này mới được, tránh làm trễ nãi cả đời của tỷ tỷ. . . . . ."
Liễu Minh Nguyệt là một cô nương chưa thành thân lại muốn thu xếp hôn sự thay nha hoàn của mình, vốn lúc trước Hạ Huệ định trêu chọc Liễu Minh Nguyệt nên mới nói hành vi kì lạ của Tiết Hàn Vân cho nàng nghe để nàng tưởng tượng, trong lương lai sau khi hai người thành thân chẳng phải sẽ càng hòa hợp hơn sao? Nào biết lại bị Liễu Minh Nguyệt trêu ghẹo lại nên đỏ mặt chạy trối chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.