Chương 27: Rời xa
Lam Ngả Thảo
30/10/2017
Lần đầu tiên Ôn Dục Hân đến bái kiến vị tiểu cô phụ (dượng út) của nàng, thật ra là một chuyện tương đối lúng túng.
Lúng túng đủ, sau này mỗi khi nhắc đến chuyện này với Liễu Minh Nguyệt, đều muốn đè ép nha đầu kia lên sập nhỏ, tận tình chà đạp một phen, thẳng đến khi nha đầu kia chủ động cầu xin tha thứ!
Ôn Vạn thị yêu cầu Ôn Dục Hân thân thiện đưa Liễu Minh Nguyệt về nhà, nàng ngồi suốt trong xe ngựa Liễu gia về phủ Tướng Quốc. Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt cũng một xe đã gắn bó khăng khít, không biết thời gian là vật gì rồi.
Coi như Ôn Dục Hân rất có thể hiểu được loại cử chỉ lớn mật này, nhưng đợi đến khi gặp được Liễu Hậu, Liễu Minh Nguyệt nhào tới làm nũng hồi lâu, trong tất cả những lời uất ức và nũng nịu đó, tóm gọn lại chỉ có một điều: Hàn Vân ca ca của nàng bị Hạ di mẫu ức hiếp, về sau kiên quyết không đặt chân tới Hạ phủ nữa!
Liễu Hậu coi việc nuông chiều nữ nhi là trách nhiệm cả đời, lúc này miệng luôn đồng ý, làm cho Ôn Dục Hân bất tri bất giác sinh ra sự hâm mộ.
Phụ thân Ôn Vân của nàng. . . . . . Nghiêm túc cứng nhắc làm tất cả đều muốn phát điên, bất cẩu ngôn tiếu (nói năng thận trọng), so sánh với tiểu cô phụ, có thể khiến người ta sinh ra suy nghĩ hoang đường là "Không cùng giới tính" này nọ.
Tại sao lại có nam nhân cưng chiều hài tử đến như vậy chứ? Hơn nữa còn là cưng chìu khuê nữ kìa?!
Thật là không có đạo lý!
Liễu Hậu đã bước sang tuổi trung niên vẫn thanh liêm nho nhã, cả người lộ ra vẻ uy nghiêm quyền quý, nhưng vẻ uy nghiêm ấy đụng phải Minh Nguyệt liền sụp đổ trong nháy mắt, tiêu tán vô ảnh, chỉ còn lại sự dịu dàng.
—— Ôn Dục Hân hoàn toàn bị xem nhẹ!
Cho đến khi Tướng Quốc đại nhân vất vả lắm mới kéo được khuê nữ đang quấn trên người hắn vừa vô cớ gây rối, vừa làm nũng cáo trạng xuống đất, mới tằng hắng một cái, hỏi: "Vị tiểu thư này là....."
Liễu Minh Nguyệt quay đầu nhìn thấy Ôn Dục Hân, cực kỳ kinh ngạc, gọi: "Tỷ tỷ?!"
Rốt cuộc vẻ mặt “Hoàn toàn không biết bên cạnh có một người sống sờ sờ luôn đi theo mà giống như nàng từ trên trời rơi xuống” kia của Liễu Minh Nguyệt là sao hả? Họ rõ ràng là đi cùng xe suốt một đường đó?
Chỉ là....Ánh mắt dè dặt của Liễu Minh Nguyệt hoàn toàn dán vào trên người "Hàn Vân ca ca của mình", ở đâu còn quan tâm đến vị khách này chứ?
Ôn Dục Hân rất muốn nổi giận, may mà nàng được dạy dỗ tốt, từ nhỏ Ôn Vạn thị đã yêu cầu rất nghiêm với nữ nhi, mới không khiến nàng có xúc động nhấc chân bước đi luôn.
Nàng tiến lên, cười đoan trang một tiếng, hành lễ với Liễu Hậu: "Chất nữ bái kiến tiểu cô phụ!"
Liễu Hậu vô cùng thông minh, lập tức hiểu ra vị này chính là khuê nữ của nhị cữu huynh, liền thu hồi vẻ mặt ngoại giao chính trị, nở nụ cười thân thiện, nói liên tục: "Sớm đã nghe nói nhị cữu huynh sinh được một nữ nhi, vẫn chưa từng gặp, không ngờ hôm nay lại được gặp, trông rất khéo léo, hiểu chuyện hơn tiểu nữ nhà ta....."
Các trưởng bối khen ngợi hài tử nhà người ta, thường thích khen đối phương mà chê bai hài tử nhà mình. -=-ll..,,ll..,q.,..q..d,,,,o....n.....-=Loại thủ pháp đối lập này được Liễu Hậu dùng rất thuần thục, đáng tiếc lại bị khuê nữ non kém nhà mình liên tục kháng nghị: "Sao A cha có thể như vậy chứ?"
Bị khuê nữ ầm ỹ lên án, khiến cho Liễu Tướng không dám tiếp tục khen tiếp.
Chỉ cần ở trước mặt hắn thì tuối của Liễu Minh Nguyệt sẽ thành rất nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến mức trở thành một hài tử càn quấy. Chỉ là vẻ càn quấy ấy nổi bật hơn người, nụ cười tươi rói, chỉ cần không phải là sai lầm có tính nguyên tắc, Tướng Quốc đại nhân luôn luôn công chính nghiêm minh, tâm liền có thể hóa thành một vũng nước.
Tiết Hàn Vân đứng bên cạnh yên lặng quan sát, sóng mắt dịu dàng, cuối cùng Ôn Dục Hân cũng hiểu được câu "Hàn Vân ca ca trầm ngâm nhất, ít nói, khô khan không thú vị....." của Liễu Minh Nguyệt. Len lén xoa xoa da gà trên cánh tay- Tình cảnh này quả thật là không dám nhìn thẳng.
Dầu gì cũng xin chiếu cố đến tâm tình của những người chưa thành thân đang đứng xem một chút đi!
Phủ Tướng Quốc chẳng những lớn hơn Hạ phủ rất nhiều mà cảnh trí cũng đẹp hơn Hạ phủ rất nhiều.
Ôn Dục Hân đi theo Liễu Minh Nguyệt đến tiểu viện của Liễu Minh Nguyệt, cảnh sắc dọc đường đi rất đẹp, còn chưa bước vào sân viện của Liễu Minh Nguyệt đã ngửi thấy mùi hương hoa.--..,ll...q....qq...d....ô,,,,,n.....-=-Đi vào trong viện, thấy phía dưới hành lang là những chậu hoa nở theo mùa, nở rộ rất đẹp, lúc này nở hoa, nghĩ đến cũng là giá trị xa xỉ.
Hạ Huệ đã chỉ huy đám tiểu nha đầu sắp xếp lại đồ đạc mà Liễu Minh Nguyệt mang đến Hạ gia trong hai ngày qua, lại giúp đỡ hai nha hoàn Ngô nhi và Đồng nhi của Ôn Dục Hân sắp xếp lại hành lý.
Ôn Vạn thị tới kinh thành, vốn định nghỉ ngơi hai ngày, đợi hơi quen thuộc một chút, liền dẫn Ôn Dục Hân và hai nhi tử đi mua vài bộ y phục và trang sức lưu hành trong kinh thành. Còn chưa kịp xuất môn, Liễu Minh Nguyệt đã dẫn Ôn Dục Hân trở về Liễu phủ.
Tâm tình Liễu Minh Nguyệt u tối hồi phủ, lại nằm sấp trong lòng Liễu Hậu làm nũng một hồi, bây giờ tâm tình đã khá lên chút, thế mới nghĩ đến: Mình lỗ mãng, liều lĩnh "Mang theo" biểu tỷ tới Liễu gia, vậy để nhị cữu mẫu và hai vị huynh trưởng ở Hạ gia thì phải làm sao đây?
Lại nói, còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi mùa xuân, Hạ gia đúng là không phải chỗ để ôn thi, nhìn vẻ mặt đó của nhị cữu mẫu, chẳng phải định chuyển chỗ hay sao? Chung quy, không thể để biểu tỷ khó dạy bảo và nhị cữu mẫu tránh mặt lâu dài chứ?
Nàng nhớ lại kiếp trước lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Dục Hân, là nhà họ mới tới kinh thành, Ôn Vạn thị phái người tới mời Liễu Minh Nguyệt đến Hạ gia. Kiếp trước nàng đối với di mẫu và biểu huynh kia cực kỳ lạnh nhạt, khi đó cả trái tim đều đặt trên người Tư Mã Sách, mỗi ngày đều nghĩ cách tiến vào hậu cung, luôn thờ ơ với những chuyện khác. Khi đó cực kỳ tùy hứng, khi tâm trạng không tốt thì sao còn nguyện ý đi gặp thân thích xa lạ....Cuối cùng chưa từng đặt chân vào Hạ gia.
Về sau hai vị biểu ca học lên, nhị cữu mẫu mới dẫn theo hai nam một nữ đến cửa bái phỏng, cũng gặp qua nàng.
Liễu Minh Nguyệt nhớ rõ, lúc ấy tâm tình của nhị cữu mẫu cũng rất kích động, hốc mắt ửng hồng, nhưng Liễu Minh Nguyệt rất khó tìm được một chút tình cảm thân thuộc nào trên thân một vị nữ nhân xa lạ. Ngay lúc đó, nàng biểu hiện rất là lạnh nhạt, làm Ôn Vạn thị rất lúng túng, nghiêng người lặng lẽ lau khóe mắt, chỉ ăn bữa cơm, liền dẫn nam nữ rời đi.
Từ đầu đến cuối, Liễu Minh Nguyệt chưa từng muốn tìm hiểu tính cách dễ thương của vị biểu tỷ đã bị mình hoàn toàn coi nhẹ này.
Hôm nay, hai người lại sinh hoạt trong cùng một gian phòng, ngủ dậy trên cùng giường, chen chúc trên giường tranh giành sách, giành đồ ăn vặt. Coi như Ôn Dục Hân lớn hơn Liễu Minh Nguyệt mấy tháng, thân thể còn đẫy đà hơn so với dáng người mảnh khảnh của Liễu Minh Nguyệt, nhưng mấy ngày qua Liễu Minh Nguyệt luyện công không hề vô ích. Phần lớn thời gian đều là Liễu Minh Nguyệt chiếm thế thượng phong, trừ phi nàng cố ý nhường nhịn.
Dáng vẻ đầy kinh nghiệm như vậy là kinh nghiệm mà Liễu Minh Nguyệt chưa từng có được trong hai kiếp. Nàng cảm thấy: Rất là thỏa mãn.
Chỉ là, không được hoàn mỹ nhất chính là, từ ngày nàng nói những lời đó ở Hạ phủ, Tiết Hàn Vân về phủ, nàng vẫn chưa có cơ hội lén lút trò chuyện với hắn, hắn đã bị triệu vào cung trực ban rồi.
Nghe nói....Long thể của Thánh thượng không tốt lắm, trong cung canh giữ càng nghiêm ngặt.
Ôn Dục Hân rất lo lắng cho hai vị huynh trưởng thi xuân năm nay, ngộ nhỡ Thánh thượng băng hà, kỳ thi mùa xuân năm nay chắc sẽ bị hủy rồi.
Sống lo lắng, sốt ruột qua ngày, tất cả đều cảm thấy Thánh thượng đã hôn mê ba ngày, không thể nào tỉnh lại nữa, những người ủng hộ Thái tử cũng đã lặng lẽ làm lễ đăng cơ cho Thái tử....Lúc mọi người đều cảm thấy Thánh thượng không còn hi vọng tỉnh lại thì sang ngày thứ năm, Thánh thượng đã tỉnh lại.
Ôn Vạn thị mừng thẳng niệm Phật. Xin Phật Tổ phù hộ cho Thánh thượng được long thể an khang!
Thật ra thì không chỉ có mỗi chuyện hai nhi tử tham gia kỳ thi mùa xuân mà còn một chuyện khác cũng khiến Ôn Vạn thị vô cùng phiền não.
Từ khi Liễu Minh Nguyệt đi khỏi Hạ gia, vị Đại cô tỷ Hạ Ôn thị kia của nàng giống như đứng ngồi không yên, luôn mồm hỏi nàng: "Đệ muội, nói xem đứa nhỏ Minh Nguyệt đó có ý tứ gì?-L^e..,Q&&&u,,..4....D,,,,O,,,,11...-=-Tiểu tử Tiết gia đó khắc phụ khắc mẫu, khắc chết cả nhà, sao được muội phu coi trọng đây?"
Dù Ôn Vạn thị chưa gặp qua Tiết Hàn Vân, nhưng từ trong miệng của hai nhi tử biết được, thiếu niên họ Tiết đó có dáng vẻ đàng hoàng, văn học từ Đại nho đương thời Lâm Thanh Gia, võ theo lão Soái - La lão tướng quân của Vệ Quốc, quả nhiên văn võ toàn tài, có khả năng xứng đôi với biểu muội.
Về phần so sánh Hạ Tử Thanh với Tiết Hàn Vân, Ôn Hữu Niên có một câu khôi hài để hình dung: "Liền giống như tiểu tử ngốc vô dụng, không cao lớn, càng muốn chứng tỏ mình to, giả vờ to lớn cũng vẫn là một đứa bé chưa dứt sữa!"
Hạ Tử Thanh trải qua chuyện hôm đó, đột nhiên sốt cao, thế nhưng sốt đến mấy ngày.
Hạ Ôn thị liên tục lẩm bẩm bên tai Ôn Vạn thị: "Chuyện quá hoang đường mà, nếu như muội muội còn sống, muội phu tất nhiên không thể gả nữ nhi cho một người không có căn cơ. Cùng đệ muội thương yêu Nguyệt nha đầu là giống nhau, chỉ là mấy ngày nay không đi nổi, đều là oan nghiệt. Nếu không phải nó đột nhiên phát sốt, sáng sớm đến phủ Tướng Quốc nói chuyện một hồi với muội phu, nhất định giải trừ hôn ước khó hiểu đó! Chi bằng đệ muội đi một chuyến nhé?"
Ôn Vạn thị há lại đồng ý bãi nước đục đó à?
Huống chi hai nhi tử đều nói Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt vô cùng xứng đôi, còn chưa nói đến Ôn Hữu Niên. Nó là một đứa bướng bỉnh, giả sử truyền bá chút tin tức giả mà như thật lừa gạt Ôn Vạn thị, nhưng ngay cả trưởng tử Ôn Hữu Tư thận trọng, đoan chính của mình cũng nói như vậy, gián tiếp tỏ rõ sự khen ngợi với vị biểu muội phu tương lai kia, Ôn Vạn thị liền vững tâm rồi.
Nàng chỉ phiền não hoàn cảnh như vậy, quyết định phải để hai nhi tử học tập ở chỗ tốt. Đúng lúc này, Đại quản gia của phủ Tướng Quốc lại đến Hạ phủ cầu kiến Ôn Vạn thị trước.
Ôn Vạn thị chỉ nghĩ là Liễu Minh Nguyệt đưa đồ ắn đến, nhưng nào ngờ Đại quản gia của phủ Tướng Quốc lại dẫn theo một đám tùy tùng thân thể cường tráng, trước tiên giúp Ôn Vạn thị chuyển nhà.
Ôn Vạn thị rất là mờ mịt, hỏi: "Đây là....Muốn dọn đi đâu?"
Đại quản gia Liễu Mậu của phủ Tướng Quốc rất là cung kính, đáp: "Đại tiểu thư nhớ lão gia đã từng bày trí một viện nhỏ ở ngoài thành nhưng vẫn bỏ trống. Vốn là, phòng ốc như vậy cũng không dám mời Nhị cữu phu nhân và các thiếu gia đến ở, chỉ là, bên cạnh viện nhỏ cách đó không xa chính là thư phòng của Lâm tiên sinh. Lại còn sắp đến kỳ thi xuân, đại tiểu thư nói có thể để cho Vân thiếu gia đưa hai vị thiếu gia đến chỗ Lâm tiên sinh học tập, coi như là cực kỳ tiện lợi!"
Ôn Hữu Tư nghe được Lâm Thanh Gia ở khá gần, miếng sớm đã muốn đồng ý, Ôn Hữu Niên chậm nửa nhịp mới phát hiện: hiếm khi thấy vị huynh trưởng luôn luôn chững chạc lại vui vẻ đầy mặt, khác hẳn với bình thường.
Ôn Vạn thị thấy trưởng tử đã vui vẻ đồng ý, huống chi, Hạ phủ đúng là nơi không thích hợp để học tập. Nghe nói thứ nữ Hạ gia thỉnh thoảng sẽ đến thư phòng đưa điểm tâm, trà nước linh tinh, nàng vô cùng lo lắng sợ xảy ra chuyện không hay, đâu có để ý đến viện nhỏ ngoài thành của Liễu gia như thế nào, cứ chuyển vào trước rồi nói sau.
Hạ Ôn thị nghe thấy Ôn Vạn thị muốn chuyển đi, vốn còn gượng ép, sau lại nghe được có thể học hành với Lâm Thanh Gia, liền trầm tư rồi. Tuy nàng không hiểu chuyện mấy, cũng biết không được làm trễ tiền đồ của huynh đệ.
Ngày đó, ba mẫu tử Ôn thị liền chuyển đến viên nhỏ ngoài thành của Liễu gia.
Lúng túng đủ, sau này mỗi khi nhắc đến chuyện này với Liễu Minh Nguyệt, đều muốn đè ép nha đầu kia lên sập nhỏ, tận tình chà đạp một phen, thẳng đến khi nha đầu kia chủ động cầu xin tha thứ!
Ôn Vạn thị yêu cầu Ôn Dục Hân thân thiện đưa Liễu Minh Nguyệt về nhà, nàng ngồi suốt trong xe ngựa Liễu gia về phủ Tướng Quốc. Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt cũng một xe đã gắn bó khăng khít, không biết thời gian là vật gì rồi.
Coi như Ôn Dục Hân rất có thể hiểu được loại cử chỉ lớn mật này, nhưng đợi đến khi gặp được Liễu Hậu, Liễu Minh Nguyệt nhào tới làm nũng hồi lâu, trong tất cả những lời uất ức và nũng nịu đó, tóm gọn lại chỉ có một điều: Hàn Vân ca ca của nàng bị Hạ di mẫu ức hiếp, về sau kiên quyết không đặt chân tới Hạ phủ nữa!
Liễu Hậu coi việc nuông chiều nữ nhi là trách nhiệm cả đời, lúc này miệng luôn đồng ý, làm cho Ôn Dục Hân bất tri bất giác sinh ra sự hâm mộ.
Phụ thân Ôn Vân của nàng. . . . . . Nghiêm túc cứng nhắc làm tất cả đều muốn phát điên, bất cẩu ngôn tiếu (nói năng thận trọng), so sánh với tiểu cô phụ, có thể khiến người ta sinh ra suy nghĩ hoang đường là "Không cùng giới tính" này nọ.
Tại sao lại có nam nhân cưng chiều hài tử đến như vậy chứ? Hơn nữa còn là cưng chìu khuê nữ kìa?!
Thật là không có đạo lý!
Liễu Hậu đã bước sang tuổi trung niên vẫn thanh liêm nho nhã, cả người lộ ra vẻ uy nghiêm quyền quý, nhưng vẻ uy nghiêm ấy đụng phải Minh Nguyệt liền sụp đổ trong nháy mắt, tiêu tán vô ảnh, chỉ còn lại sự dịu dàng.
—— Ôn Dục Hân hoàn toàn bị xem nhẹ!
Cho đến khi Tướng Quốc đại nhân vất vả lắm mới kéo được khuê nữ đang quấn trên người hắn vừa vô cớ gây rối, vừa làm nũng cáo trạng xuống đất, mới tằng hắng một cái, hỏi: "Vị tiểu thư này là....."
Liễu Minh Nguyệt quay đầu nhìn thấy Ôn Dục Hân, cực kỳ kinh ngạc, gọi: "Tỷ tỷ?!"
Rốt cuộc vẻ mặt “Hoàn toàn không biết bên cạnh có một người sống sờ sờ luôn đi theo mà giống như nàng từ trên trời rơi xuống” kia của Liễu Minh Nguyệt là sao hả? Họ rõ ràng là đi cùng xe suốt một đường đó?
Chỉ là....Ánh mắt dè dặt của Liễu Minh Nguyệt hoàn toàn dán vào trên người "Hàn Vân ca ca của mình", ở đâu còn quan tâm đến vị khách này chứ?
Ôn Dục Hân rất muốn nổi giận, may mà nàng được dạy dỗ tốt, từ nhỏ Ôn Vạn thị đã yêu cầu rất nghiêm với nữ nhi, mới không khiến nàng có xúc động nhấc chân bước đi luôn.
Nàng tiến lên, cười đoan trang một tiếng, hành lễ với Liễu Hậu: "Chất nữ bái kiến tiểu cô phụ!"
Liễu Hậu vô cùng thông minh, lập tức hiểu ra vị này chính là khuê nữ của nhị cữu huynh, liền thu hồi vẻ mặt ngoại giao chính trị, nở nụ cười thân thiện, nói liên tục: "Sớm đã nghe nói nhị cữu huynh sinh được một nữ nhi, vẫn chưa từng gặp, không ngờ hôm nay lại được gặp, trông rất khéo léo, hiểu chuyện hơn tiểu nữ nhà ta....."
Các trưởng bối khen ngợi hài tử nhà người ta, thường thích khen đối phương mà chê bai hài tử nhà mình. -=-ll..,,ll..,q.,..q..d,,,,o....n.....-=Loại thủ pháp đối lập này được Liễu Hậu dùng rất thuần thục, đáng tiếc lại bị khuê nữ non kém nhà mình liên tục kháng nghị: "Sao A cha có thể như vậy chứ?"
Bị khuê nữ ầm ỹ lên án, khiến cho Liễu Tướng không dám tiếp tục khen tiếp.
Chỉ cần ở trước mặt hắn thì tuối của Liễu Minh Nguyệt sẽ thành rất nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến mức trở thành một hài tử càn quấy. Chỉ là vẻ càn quấy ấy nổi bật hơn người, nụ cười tươi rói, chỉ cần không phải là sai lầm có tính nguyên tắc, Tướng Quốc đại nhân luôn luôn công chính nghiêm minh, tâm liền có thể hóa thành một vũng nước.
Tiết Hàn Vân đứng bên cạnh yên lặng quan sát, sóng mắt dịu dàng, cuối cùng Ôn Dục Hân cũng hiểu được câu "Hàn Vân ca ca trầm ngâm nhất, ít nói, khô khan không thú vị....." của Liễu Minh Nguyệt. Len lén xoa xoa da gà trên cánh tay- Tình cảnh này quả thật là không dám nhìn thẳng.
Dầu gì cũng xin chiếu cố đến tâm tình của những người chưa thành thân đang đứng xem một chút đi!
Phủ Tướng Quốc chẳng những lớn hơn Hạ phủ rất nhiều mà cảnh trí cũng đẹp hơn Hạ phủ rất nhiều.
Ôn Dục Hân đi theo Liễu Minh Nguyệt đến tiểu viện của Liễu Minh Nguyệt, cảnh sắc dọc đường đi rất đẹp, còn chưa bước vào sân viện của Liễu Minh Nguyệt đã ngửi thấy mùi hương hoa.--..,ll...q....qq...d....ô,,,,,n.....-=-Đi vào trong viện, thấy phía dưới hành lang là những chậu hoa nở theo mùa, nở rộ rất đẹp, lúc này nở hoa, nghĩ đến cũng là giá trị xa xỉ.
Hạ Huệ đã chỉ huy đám tiểu nha đầu sắp xếp lại đồ đạc mà Liễu Minh Nguyệt mang đến Hạ gia trong hai ngày qua, lại giúp đỡ hai nha hoàn Ngô nhi và Đồng nhi của Ôn Dục Hân sắp xếp lại hành lý.
Ôn Vạn thị tới kinh thành, vốn định nghỉ ngơi hai ngày, đợi hơi quen thuộc một chút, liền dẫn Ôn Dục Hân và hai nhi tử đi mua vài bộ y phục và trang sức lưu hành trong kinh thành. Còn chưa kịp xuất môn, Liễu Minh Nguyệt đã dẫn Ôn Dục Hân trở về Liễu phủ.
Tâm tình Liễu Minh Nguyệt u tối hồi phủ, lại nằm sấp trong lòng Liễu Hậu làm nũng một hồi, bây giờ tâm tình đã khá lên chút, thế mới nghĩ đến: Mình lỗ mãng, liều lĩnh "Mang theo" biểu tỷ tới Liễu gia, vậy để nhị cữu mẫu và hai vị huynh trưởng ở Hạ gia thì phải làm sao đây?
Lại nói, còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi mùa xuân, Hạ gia đúng là không phải chỗ để ôn thi, nhìn vẻ mặt đó của nhị cữu mẫu, chẳng phải định chuyển chỗ hay sao? Chung quy, không thể để biểu tỷ khó dạy bảo và nhị cữu mẫu tránh mặt lâu dài chứ?
Nàng nhớ lại kiếp trước lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Dục Hân, là nhà họ mới tới kinh thành, Ôn Vạn thị phái người tới mời Liễu Minh Nguyệt đến Hạ gia. Kiếp trước nàng đối với di mẫu và biểu huynh kia cực kỳ lạnh nhạt, khi đó cả trái tim đều đặt trên người Tư Mã Sách, mỗi ngày đều nghĩ cách tiến vào hậu cung, luôn thờ ơ với những chuyện khác. Khi đó cực kỳ tùy hứng, khi tâm trạng không tốt thì sao còn nguyện ý đi gặp thân thích xa lạ....Cuối cùng chưa từng đặt chân vào Hạ gia.
Về sau hai vị biểu ca học lên, nhị cữu mẫu mới dẫn theo hai nam một nữ đến cửa bái phỏng, cũng gặp qua nàng.
Liễu Minh Nguyệt nhớ rõ, lúc ấy tâm tình của nhị cữu mẫu cũng rất kích động, hốc mắt ửng hồng, nhưng Liễu Minh Nguyệt rất khó tìm được một chút tình cảm thân thuộc nào trên thân một vị nữ nhân xa lạ. Ngay lúc đó, nàng biểu hiện rất là lạnh nhạt, làm Ôn Vạn thị rất lúng túng, nghiêng người lặng lẽ lau khóe mắt, chỉ ăn bữa cơm, liền dẫn nam nữ rời đi.
Từ đầu đến cuối, Liễu Minh Nguyệt chưa từng muốn tìm hiểu tính cách dễ thương của vị biểu tỷ đã bị mình hoàn toàn coi nhẹ này.
Hôm nay, hai người lại sinh hoạt trong cùng một gian phòng, ngủ dậy trên cùng giường, chen chúc trên giường tranh giành sách, giành đồ ăn vặt. Coi như Ôn Dục Hân lớn hơn Liễu Minh Nguyệt mấy tháng, thân thể còn đẫy đà hơn so với dáng người mảnh khảnh của Liễu Minh Nguyệt, nhưng mấy ngày qua Liễu Minh Nguyệt luyện công không hề vô ích. Phần lớn thời gian đều là Liễu Minh Nguyệt chiếm thế thượng phong, trừ phi nàng cố ý nhường nhịn.
Dáng vẻ đầy kinh nghiệm như vậy là kinh nghiệm mà Liễu Minh Nguyệt chưa từng có được trong hai kiếp. Nàng cảm thấy: Rất là thỏa mãn.
Chỉ là, không được hoàn mỹ nhất chính là, từ ngày nàng nói những lời đó ở Hạ phủ, Tiết Hàn Vân về phủ, nàng vẫn chưa có cơ hội lén lút trò chuyện với hắn, hắn đã bị triệu vào cung trực ban rồi.
Nghe nói....Long thể của Thánh thượng không tốt lắm, trong cung canh giữ càng nghiêm ngặt.
Ôn Dục Hân rất lo lắng cho hai vị huynh trưởng thi xuân năm nay, ngộ nhỡ Thánh thượng băng hà, kỳ thi mùa xuân năm nay chắc sẽ bị hủy rồi.
Sống lo lắng, sốt ruột qua ngày, tất cả đều cảm thấy Thánh thượng đã hôn mê ba ngày, không thể nào tỉnh lại nữa, những người ủng hộ Thái tử cũng đã lặng lẽ làm lễ đăng cơ cho Thái tử....Lúc mọi người đều cảm thấy Thánh thượng không còn hi vọng tỉnh lại thì sang ngày thứ năm, Thánh thượng đã tỉnh lại.
Ôn Vạn thị mừng thẳng niệm Phật. Xin Phật Tổ phù hộ cho Thánh thượng được long thể an khang!
Thật ra thì không chỉ có mỗi chuyện hai nhi tử tham gia kỳ thi mùa xuân mà còn một chuyện khác cũng khiến Ôn Vạn thị vô cùng phiền não.
Từ khi Liễu Minh Nguyệt đi khỏi Hạ gia, vị Đại cô tỷ Hạ Ôn thị kia của nàng giống như đứng ngồi không yên, luôn mồm hỏi nàng: "Đệ muội, nói xem đứa nhỏ Minh Nguyệt đó có ý tứ gì?-L^e..,Q&&&u,,..4....D,,,,O,,,,11...-=-Tiểu tử Tiết gia đó khắc phụ khắc mẫu, khắc chết cả nhà, sao được muội phu coi trọng đây?"
Dù Ôn Vạn thị chưa gặp qua Tiết Hàn Vân, nhưng từ trong miệng của hai nhi tử biết được, thiếu niên họ Tiết đó có dáng vẻ đàng hoàng, văn học từ Đại nho đương thời Lâm Thanh Gia, võ theo lão Soái - La lão tướng quân của Vệ Quốc, quả nhiên văn võ toàn tài, có khả năng xứng đôi với biểu muội.
Về phần so sánh Hạ Tử Thanh với Tiết Hàn Vân, Ôn Hữu Niên có một câu khôi hài để hình dung: "Liền giống như tiểu tử ngốc vô dụng, không cao lớn, càng muốn chứng tỏ mình to, giả vờ to lớn cũng vẫn là một đứa bé chưa dứt sữa!"
Hạ Tử Thanh trải qua chuyện hôm đó, đột nhiên sốt cao, thế nhưng sốt đến mấy ngày.
Hạ Ôn thị liên tục lẩm bẩm bên tai Ôn Vạn thị: "Chuyện quá hoang đường mà, nếu như muội muội còn sống, muội phu tất nhiên không thể gả nữ nhi cho một người không có căn cơ. Cùng đệ muội thương yêu Nguyệt nha đầu là giống nhau, chỉ là mấy ngày nay không đi nổi, đều là oan nghiệt. Nếu không phải nó đột nhiên phát sốt, sáng sớm đến phủ Tướng Quốc nói chuyện một hồi với muội phu, nhất định giải trừ hôn ước khó hiểu đó! Chi bằng đệ muội đi một chuyến nhé?"
Ôn Vạn thị há lại đồng ý bãi nước đục đó à?
Huống chi hai nhi tử đều nói Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt vô cùng xứng đôi, còn chưa nói đến Ôn Hữu Niên. Nó là một đứa bướng bỉnh, giả sử truyền bá chút tin tức giả mà như thật lừa gạt Ôn Vạn thị, nhưng ngay cả trưởng tử Ôn Hữu Tư thận trọng, đoan chính của mình cũng nói như vậy, gián tiếp tỏ rõ sự khen ngợi với vị biểu muội phu tương lai kia, Ôn Vạn thị liền vững tâm rồi.
Nàng chỉ phiền não hoàn cảnh như vậy, quyết định phải để hai nhi tử học tập ở chỗ tốt. Đúng lúc này, Đại quản gia của phủ Tướng Quốc lại đến Hạ phủ cầu kiến Ôn Vạn thị trước.
Ôn Vạn thị chỉ nghĩ là Liễu Minh Nguyệt đưa đồ ắn đến, nhưng nào ngờ Đại quản gia của phủ Tướng Quốc lại dẫn theo một đám tùy tùng thân thể cường tráng, trước tiên giúp Ôn Vạn thị chuyển nhà.
Ôn Vạn thị rất là mờ mịt, hỏi: "Đây là....Muốn dọn đi đâu?"
Đại quản gia Liễu Mậu của phủ Tướng Quốc rất là cung kính, đáp: "Đại tiểu thư nhớ lão gia đã từng bày trí một viện nhỏ ở ngoài thành nhưng vẫn bỏ trống. Vốn là, phòng ốc như vậy cũng không dám mời Nhị cữu phu nhân và các thiếu gia đến ở, chỉ là, bên cạnh viện nhỏ cách đó không xa chính là thư phòng của Lâm tiên sinh. Lại còn sắp đến kỳ thi xuân, đại tiểu thư nói có thể để cho Vân thiếu gia đưa hai vị thiếu gia đến chỗ Lâm tiên sinh học tập, coi như là cực kỳ tiện lợi!"
Ôn Hữu Tư nghe được Lâm Thanh Gia ở khá gần, miếng sớm đã muốn đồng ý, Ôn Hữu Niên chậm nửa nhịp mới phát hiện: hiếm khi thấy vị huynh trưởng luôn luôn chững chạc lại vui vẻ đầy mặt, khác hẳn với bình thường.
Ôn Vạn thị thấy trưởng tử đã vui vẻ đồng ý, huống chi, Hạ phủ đúng là nơi không thích hợp để học tập. Nghe nói thứ nữ Hạ gia thỉnh thoảng sẽ đến thư phòng đưa điểm tâm, trà nước linh tinh, nàng vô cùng lo lắng sợ xảy ra chuyện không hay, đâu có để ý đến viện nhỏ ngoài thành của Liễu gia như thế nào, cứ chuyển vào trước rồi nói sau.
Hạ Ôn thị nghe thấy Ôn Vạn thị muốn chuyển đi, vốn còn gượng ép, sau lại nghe được có thể học hành với Lâm Thanh Gia, liền trầm tư rồi. Tuy nàng không hiểu chuyện mấy, cũng biết không được làm trễ tiền đồ của huynh đệ.
Ngày đó, ba mẫu tử Ôn thị liền chuyển đến viên nhỏ ngoài thành của Liễu gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.