Chương 45: May mắn
Lam Ngả Thảo
05/08/2018
Tiết Hàn Vân có giao tình khá sâu với hai huynh đệ Ôn Hữu Tư và Ôn Hữu Niên, nhưng chỉ quen biết sơ với Ôn Hữu Xương.
Ôn Hữu Xương chưa bao giờ là một người dễ xã giao, dù là khách do hắn dẫn về nhà, chẳng hạn như Tư Mã Du, hôm nay cũng bị hắn ném cho Tiết Hàn Vân đối phó, trừ thỉnh thoảng phải chịu đựng chuyện không vui vẻ gì là Thế tử Điện hạ biến thư phòng của hắn thành ổ chó ra, những chuyện khác vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn.
Ôn Thời thù hận con thứ chính là ở điểm này, ngày đó bắt được hắn ở nhà, ông nhốt hắn vào thư phòng chửi mắng một trận, sau khi Ôn Hữu Xương bị phụ thân thao thao bất tuyệt*(nói không ngớt) khiển trách suốt một canh giờ, rót ly trà cho Ôn đại gia: "Không phải thế tử Điện hạ đã có biểu muội phu tiếp đãi rồi sao?"
Gân xanh trên trán Ôn Thời dùng sức nhảy lên, cắn răng chịu khổ mới không động thủ đánh hắn tại chỗ: ". . . . . .Lão gia tử còn chưa nói gì, biểu muội phu ở đâu ra? Còn đang quan sát cẩn thận. . . . . ." Hậu tri hậu giác nhớ tới, Tiết Hàn Vân cũng coi là khách.
Mối hôn sự này mà thành, hắn vẫn là kiều khách *(người được cưng chiều)!
Ôn Thời đập cốc trà nhi tử rót tới, phẩy tay áo bỏ đi.
Ông chưa từng ra làm quan, phía dưới có hai nhi tử, bây giờ khai sáng cho Ôn Hữu Chính cũng không tệ, để khi lớn một chút, thà rằng ra hai đầu bờ ruộng giao lưu với tá điền, hoặc là đi loanh quanh các cửa hàng của Tam Phòng, cũng không thể cực khổ đọc sách trong thư phòng. Ban đầu con thứ đã được lão gia tử khen tài sáng tạo nhanh nhẹn, vốn tưởng rằng là người xuất chúng nhất trong cả đám huynh đệ, nhưng quả thật là, trí nhớ Ôn Hữu Xương rất tốt, xem qua là thuộc, nhưng càng lớn lòng càng buông thả, du lịch khắp nơi không có nhà, hai ba năm mới lội về nhà, hoặc là đóng cửa không ra ngoài, hoặc là ba năm ngày không thấy bóng dáng, cũng không biết đang làm gì.
Hai nhi tử như vậy, bây giờ đẩy ra ngoài xã giao, không người nào có thể nói chuyện với Tiết Hàn Vân và Tư Mã Du.
Xem xét lại nhị tử Ôn Quân, chẳng những là loại ham học, trên phương diện xã giao cũng không chịu thua người ta, đã sớm tạo quan hệ tốt với Tiết Hàn Vân, đều là biểu huynh, hôm nay nhìn khoảng cách cũng có chút thân thuộc.
Trong lòng Ôn Thời âm thầm sốt ruột, trở về bên trong lập tức dặn dò Lâm thị, giúp đỡ Liễu Minh Nguyệt nhiều hơn một chút.
Phương pháp Lâm thị chăm sóc Liễu Minh Nguyệt chính là, dẫn theo nàng và Ôn Dục Quỳnh học tập nữ công may vá, thương nàng tuổi còn nhỏ đã mất mẫu thân, mỗi lần nắm tay nàng đều ân cần dạy bảo hết phép tắc, cách dạy không so được với Vạn thị, nhưng lại có nhiều tình tiết thú vị hơn. Lâm thị là một vị phu nhân đoan trang, vốn xuất phát từ một tấm lòng hiền hậu, chỉ là từ nhỏ Liễu Minh Nguyệt đã được Liễu Hậu cưng chìu đến tùy hứng, không nghe nổi những dạy bảo cứng nhắc này, sau đó, tiểu nha đầu nhìn thấy bóng dáng đại cữu mẫu từ xa xa, sớm tung tăng chuồn đi.
Nàng đã từng ra vào thư phòng ở tiền viện của lão gia tử hoặc là thư phòng của Ôn Hữu Xương, Lâm thị lại không thể đến thư phòng lão gia tử kéo nàng ra ngoài, gánh vác sự phó thác của Ôn Thời, trong lòng cực kỳ áp lực.
Ngược lại sau khi Ôn Lão Phu Nhân thấy tiểu ngoại tôn nữ đã quen, lộ ra bản tính hoạt bát, trong lòng rất vui mừng. Liễu Minh Nguyệt đưa cái hầu bao mình đã làm xong mấy ngày trước cho Ôn Lão Gia Tử, lại tặng một cái đai buộc đầu tự mình làm cho bà, lão phu nhân cười đến không khép miệng được, dặn dò Lâm thị lần nữa: "Nghĩ đến thường ngày nó cũng đi loanh hoanh trong tòa nhà của Tướng phủ như vậy, trước tạm bỏ những quy củ trong nhà chúng ta, cho phép nó tùy ý chơi đi. Không thì đã ngàn dặm đường tới đây, còn phải bắt đứa nhỏ kia không được vui vẻ sao. . . . . ."
Làm sao Lâm thị còn dám quản Liễu Minh Nguyệt?
Mặc dù mỗi ngày Ôn Dục Quỳnh đi theo bên cạnh đích mẫu (mẹ cả) học quy củ, nhưng đối với vị biểu tỷ này, cũng có cực kỳ hâm mộ.
Liễu Minh Nguyệt không biết bởi vì nàng, mà đã lật đổ toàn bộ quy củ ở Tam Phòng của Ôn gia, bây giờ còn đang vui vẻ xem du ký mà Ôn Hữu Xương viết, mỗi lúc thấy chỗ không hiểu hoặc là vui vẻ, lập tức chạy đi đuổi theo Ôn Hữu Xương để hỏi thăm cặn kẽ.
Mất đi trí nhớ về viêc Ôn Hữu Xương còn “cường bạo” hơn người khác, dưới tình huống nàng vắt óc tìm mưu kế hỏi tới, lại có thể đáp thành thạo.
Do vậy Liễu Minh Nguyệt cảm thấy vị nhị biểu huynh có đại tài!
Bị Tiết Hàn Vân ngăn ở ngoài cửa thư phòng Ôn Lão Gia Tử, phản ứng đầu tiên của nàng chính là hào hứng nhào tới khoe khoang: "Hàn Vân ca ca, nhị biểu huynh thật lợi hại!" Như đứa bé đã tìm được món đồ chơi mến yêu, nên muốn chia sẻ niềm vui với người thân nhất vậy.
Lòng Tiết Hàn Vân đột nhiên đến sát mép cảnh giới, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, dịu dàng nói: "Không biết nhị biểu huynh có điểm nào khiến Nguyệt nhi tán thưởng như vậy?" Biết Người Biết Ta mới có thể Trăm Trận Trăm Thắng.
Liễu Minh Nguyệt đưa du ký Ôn Hữu Xương viết tới, hai mắt sáng lên như sao, mang theo ý dò xét nói: "Hàn Vân ca ca, chúng ta. . . . . . Có thể đến những chỗ này chơi không?"
Tiết Hàn Vân nhận lấy, đầu tiên cũng chỉ là hơi lật qua một cái, nhưng lật đến hai tờ sau vẻ mặt lập tức nặng nề.
Ôn Hữu Xương chỉ là học tử bình thường, hắn quá mức thẳng thắng không cảm thấy hứng thú đối với việc thi công danh, lại cảm thấy hứng thú đối với du lịch khắp nơi và các loại tạp học. Nhưng Tiết Hàn Vân xuất từ quân nhân thế gia, biết rõ bản đồ địa hình cặn kẽ và tục lệ nhân văn, biến hóa thời tiết có tác dụng quyết định tính thắng thua của chiến tranh.
Tiết Hàn Vân âm thầm kinh ngạc: rốt cuộc Ôn Hữu Xương có biết tính chất quyển du ký này của hắn không?
Du ký của Ôn Hữu Xương ghi lại cảm giác của mình đối với những nơi đi qua, kết hợp với việc hỏi ý kiến của những dân chúng địa phương, mỗi một chỗ tới, đều có bản đồ địa hình cặn kẽ, cùng các cảnh vật tập tục biến hóa thời tiết cộng với truyền thống ẩm thực, hoặc là câu nói và truyền thuyết thú vị từ địa phương, đọc tới rất có hứng thú, hận không được khiến người muốn trải qua nó.
Đối với vị nhị biểu huynh này, bây giờ Tiết Hàn Vân đã không chỉ là cảnh giác.
Hắn không trả lời mà hỏi lại: "Nguyệt nhi muốn đi du lịch khắp nơi sao?"
Liễu Minh Nguyệt hăng hái gật đầu: "Vốn là cũng không muốn nhiều như vậy, nhưng sau khi nhìn qua du ký của nhị biểu ca, hận không được hiện tại lập tức lên đường, cũng đi xem một chút Vạn Lý Giang Sơn của Đại Khải . . . . ."
Tiết Hàn Vân trấn an xoa xoa đầu của nàng: "Tương lai. . . . . ." Tương lai có cơ hội đi du lịch mọi nơi hay không, hắn cũng không biết.
Đối mặt nụ cười ngây thơ như vậy, hắn chợt thấy trong lòng chần chừ, nặng nề không nói ra được.
Từ phút bắt đầu thành sập nhà mất kia, hắn không còn chỉ mang mục tiêu sống còn trên lưng nữa, tương lai còn phải trở lại biên cương, trông giữ yên bình của một phương. Nhưng mà, hôm nay đối mặt với khuôn mặt tươi cười như hoa xuân, hắn chợt không thể nói ra bất kỳ lời gì.
Trừ tín niệm(lòng tin) này ra, hắn còn có lòng tham muốn trường tương tư thủ (bên nhau trọn đời) với nàng.
Nhưng mà, nàng là nữ nhi duy nhất của Tương Quốc Phủ, từ nhỏ lớn lên trong Kim Tôn ngọc quý, làm sao chịu được khổ cực kia?
Liễu Minh Nguyệt không biết Tiết Hàn Vân đăm chiêu suy nghĩ, thấy được vẻ mặt hắn, bất thình lình tim đập mạnh và loạn nhịp, như có rất nhiều do dự, cũng nghĩ đến trước đó các nàng đến viếng thăm nhà ngoại tổ, tùy tiện đi xa như vậy, sợ rằng phụ thân và ngoại tổ không cho, lập tức an ủi kéo kéo tay áo Tiết Hàn Vân : "Hàn Vân ca ca, muội chỉ nói một chút thôi, lúc này không thể đi chơi, về sau. . . . . . vẫn còn cơ hội mà?"
Mắt Tiết Hàn Vân sáng lên: cuộc đời này. . . . . . vẫn còn cơ hội chứ?
Nhiều năm sau nhìn lại, Tiết Hàn Vân cảm thấy chuyến đi tới Giang Bắc lần này rất may mắn.
Lúc đó hắn cũng chỉ trịnh trọng cam kết với Minh Nguyệt: "Sau này có cơ hội, ta sẽ dẫn muội đến vài nơi xem một chút. . . . . ."
Liễu Minh Nguyệt thấy được hắn đồng ý, lập tức cực kỳ vui mừng, lại nghĩ đến mấy ngày nay bị nhốt trong tòa nhà này chưa từng đi ra ngoài, thỉnh thoảng bị biểu tỷ muội đích tôn mời đi chơi, cũng không quá mức thú vị, thật vất vả thấy được Tiết Hàn Vân rảnh rỗi để ý đến nàng, lập tức níu lấy hắn không thả, nghĩ lại nơi gần dễ đi trong bản đồ, tạm thời lấy du ký của Ôn Hữu Xương cất trên giá sách trong thư phòng của Ôn lão gia tử, lôi kéo Tiết Hàn Vân muốn đi ra ngoài chơi, lại sai Hạ Huệ đi về phía Ôn Lão Phu Nhân nói một tiếng.
Tiết Hàn Vân nghĩ đến mấy ngày nay lạnh nhạt nàng, trong lòng hổ thẹn, định đồng ý nàng. Vậy mà vừa ra đến trước cửa lại gặp Tư Mã Du trở về từ bên ngoài.
Tư Mã Du thấy được bọn họ sắp ra ngoài chơi, nào chịu bỏ qua dịp náo nhiệt này chứ?
Tuy Liễu Minh Nguyệt biết vị này chính là Thế tử Thục vương, nhưng vẫn phê bình kín đáo đối với việc cả ngày hắn chiếm cứ Tiết Hàn Vân, nếu không phải đối phương là nam tử, nàng đã sớm có một rỗ lời muốn đập tới. Nghĩ tới chuyện hắn là nam tử, lập tức chịu đựng. Nghe được hắn cũng muốn đi, đi từ chỗ Tiết Hàn Vân qua thăm dò, trừng mắt liếc hắn một cái: "Thế tử Điện hạ thiếu cái gì, lúc trở về ta cùng với Hàn Vân ca ca sẽ mua cho ngài."
Tính tình Tư Mã Du bá đạo, chưa thông suốt tình yêu nam nữ, người khác không để cho hắn làm chuyện gì, hắn càng muốn làm. Ban đầu quen biết Ôn Hữu Xương, dây dưa đến cùng vơi hắn, Ôn Hữu Xương không thể làm gì khác, hỏi tên họ, Ôn Hữu Xương thuận miệng bịa chuyện: "Tại hạ Lục Tam." Hắn lập tức thuận miệng gọi người ta "A Tam" , dù là đã vào Ôn trạch nhưng đến nay cũng không chịu đổi.
Sau lần đó trong mấy chục năm, chỉ cần nghe được hắn gọi"A Tam" , không cần nghĩ, chắc chắn là gọi Ôn Hữu Xương.
Cũng vì thế mà Ôn Hữu Xương hối hận mấy chục năm, ban đầu không nên bịa chuyện đặt một cái tên cho hắn.
Từ phương diện nào đó mà nói, Tư Mã Du là người trời sanh cố chấp, hắn đã cho rằng Tiết Hàn Vân và hắn là Kỳ Phùng Địch Thủ, sẽ gặp lương tài, hận không được ngày đêm thiết tha, nơi nào hiểu được nhìn sắc mặt người, chừa lại chút thời gian cho Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân ở một chỗ?
Mặt Tư Mã Du không đổi sắc: "Ta muốn mặc sức ra ngoài đi dạo."
Lông mày Liễu Minh Nguyệt dựng đứng, đã tức giận: "Không phải ngươi mới trở về từ bên ngoài sao?" Người này quá không biết nhìn sắc mặt. . . . . . Hồn nhiên quên mình cũng có tật xấu tương tự, mặc dù hôm nay đã có cải thiện.
Chắc là. . . . . .Đứa bé lớn lên trong sự nâng niu của người nhà mới có tật xấu như vậy, không biết nhìn sắc mặt người làm việc.
"Thuận tiện cùng Tiết huynh đi ra ngoài đến cửa hàng sách đọc sách một chút rồi trở về."
Tư Mã Du cảm thấy lý do này vô cùng hợp lý, vả lại hai ngày trước Tiết Hàn Vân đã đồng ý với hắn.
Tiết Hàn Vân: ". . . . . ."
Một người một bên, hai người đều bắt đầu phát cáu hoàn toàn không cố kị suy nghĩ cho người khác, vừa lôi kéo một cánh tay Tiết Hàn Vân lập tức kéo ra ngoài, dẫn tới ba nha hoàn hầu hạ bên người và bọn sai vặt nhìn trộm mặt nhau, không biết làm thế nào cho phải.
Cũng may, Lâm thị nghe được bọn họ phải ra khỏi cửa, lập tức sai nha hoàn tới hỏi, muốn ngồi xe hay là ngồi thuyền, vừa đúng giải vây cho Tiết Hàn Vân.
"Ngồi thuyền!"
"Ngồi xe!"
Nào biết nghe xong câu hỏi của nha hoàn, Tư Mã Du và Liễu Minh Nguyệt lại bắt đầu tranh chấp phương tiện lên đường. Cuối cùng vẫn là Tiết Hàn Vân trấn an xoa xoa đầu Liễu Minh Nguyệt, xoay người lại thuận tay sờ soạng đầu Tư Mã Du một cái, khuyên nhủ: "Không bằng ngồi thuyền đi?" Giống như khuyên hai đứa bé không hiểu chuyện.
Trong kinh, rất ít khi có thể có cơ hội ngồi thuyền du lịch, cho dù có, cũng không thể tiện nghi như Giang Bắc, Liễu Minh Nguyệt cố ý muốn ngồi thuyền, Tiết Hàn Vân tự nhiên nghiêng về phía nàng.
Nào biết Tiết Hàn Vân vừa thuận tay xoa, lại khiến Thế tử Thục vương xù lông.
Tư Mã Du cũng không muốn mình bị đối xử như đứa trẻ, trải qua mấy ngày nay vẫn tự cho mình là đối thủ của Tiết Hàn Vân, hôm nay bị đối xử như vậy, chỉ cảm thấy tôn nghiêm bị khiêu chiến, lông mày liều chết nhíu lại, lập tức hạ chiến thư khiêu chiến tại chỗ.
Tiết Hàn Vân thấy dáng vẻ nghiêm trang hạ chiến thư của hắn, nhức đầu hận không thể băm móng vuốt của mình ngay tại chỗ. . . . . . Đây chính là kết quả của việc hành động lung tung!
Hắn không có thân đệ, mấy tên Sư đệ ở sư môn cũng không bằng vị Thế tử Thục vương cố chấp đáng yêu này, mấy vị kia đều là kẻ gió chiều nào che chiều ấy, vừa thấy hắn vung quả đấm, không đỡ được sẽ thê lương kêu cứu, thật giống như hắn muốn hành hung, vị Thế tử Thục vương này lại cực kỳ kiên cường, lấy bao cát hình người đến luyện võ, mỗi một nắm đấm, không rên một tiếng nào, còn có thể tìm cách xoay chuyển bại cục.
Tiết Hàn Vân khuyên can mãi, bất đắc dĩ là Tư Mã Du cố chấp, nhất định lấy tỷ võ tới rửa sạch xem thường của Tiết Hàn Vân đối với hắn. Cuối cùng bị một câu nói của Liễu Minh Nguyệt bỏ đi ý niệm: "Chẳng lẽ Thế tử Điện hạ đứa bé sao, chẳng phân biệt được thời tiết trường hợp đã muốn lôi kéo người đánh nhau?"
Tư Mã Du ghét nhất người ta nói hắn nhỏ, cuối cùng dùng gương mặt thối nhìn hai người Tiết – Liễu, sau đó đến gần lên thuyền ở bến tàu nhỏ ngoài cửa sau của Ôn gia.
Ôn Hữu Xương chưa bao giờ là một người dễ xã giao, dù là khách do hắn dẫn về nhà, chẳng hạn như Tư Mã Du, hôm nay cũng bị hắn ném cho Tiết Hàn Vân đối phó, trừ thỉnh thoảng phải chịu đựng chuyện không vui vẻ gì là Thế tử Điện hạ biến thư phòng của hắn thành ổ chó ra, những chuyện khác vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn.
Ôn Thời thù hận con thứ chính là ở điểm này, ngày đó bắt được hắn ở nhà, ông nhốt hắn vào thư phòng chửi mắng một trận, sau khi Ôn Hữu Xương bị phụ thân thao thao bất tuyệt*(nói không ngớt) khiển trách suốt một canh giờ, rót ly trà cho Ôn đại gia: "Không phải thế tử Điện hạ đã có biểu muội phu tiếp đãi rồi sao?"
Gân xanh trên trán Ôn Thời dùng sức nhảy lên, cắn răng chịu khổ mới không động thủ đánh hắn tại chỗ: ". . . . . .Lão gia tử còn chưa nói gì, biểu muội phu ở đâu ra? Còn đang quan sát cẩn thận. . . . . ." Hậu tri hậu giác nhớ tới, Tiết Hàn Vân cũng coi là khách.
Mối hôn sự này mà thành, hắn vẫn là kiều khách *(người được cưng chiều)!
Ôn Thời đập cốc trà nhi tử rót tới, phẩy tay áo bỏ đi.
Ông chưa từng ra làm quan, phía dưới có hai nhi tử, bây giờ khai sáng cho Ôn Hữu Chính cũng không tệ, để khi lớn một chút, thà rằng ra hai đầu bờ ruộng giao lưu với tá điền, hoặc là đi loanh quanh các cửa hàng của Tam Phòng, cũng không thể cực khổ đọc sách trong thư phòng. Ban đầu con thứ đã được lão gia tử khen tài sáng tạo nhanh nhẹn, vốn tưởng rằng là người xuất chúng nhất trong cả đám huynh đệ, nhưng quả thật là, trí nhớ Ôn Hữu Xương rất tốt, xem qua là thuộc, nhưng càng lớn lòng càng buông thả, du lịch khắp nơi không có nhà, hai ba năm mới lội về nhà, hoặc là đóng cửa không ra ngoài, hoặc là ba năm ngày không thấy bóng dáng, cũng không biết đang làm gì.
Hai nhi tử như vậy, bây giờ đẩy ra ngoài xã giao, không người nào có thể nói chuyện với Tiết Hàn Vân và Tư Mã Du.
Xem xét lại nhị tử Ôn Quân, chẳng những là loại ham học, trên phương diện xã giao cũng không chịu thua người ta, đã sớm tạo quan hệ tốt với Tiết Hàn Vân, đều là biểu huynh, hôm nay nhìn khoảng cách cũng có chút thân thuộc.
Trong lòng Ôn Thời âm thầm sốt ruột, trở về bên trong lập tức dặn dò Lâm thị, giúp đỡ Liễu Minh Nguyệt nhiều hơn một chút.
Phương pháp Lâm thị chăm sóc Liễu Minh Nguyệt chính là, dẫn theo nàng và Ôn Dục Quỳnh học tập nữ công may vá, thương nàng tuổi còn nhỏ đã mất mẫu thân, mỗi lần nắm tay nàng đều ân cần dạy bảo hết phép tắc, cách dạy không so được với Vạn thị, nhưng lại có nhiều tình tiết thú vị hơn. Lâm thị là một vị phu nhân đoan trang, vốn xuất phát từ một tấm lòng hiền hậu, chỉ là từ nhỏ Liễu Minh Nguyệt đã được Liễu Hậu cưng chìu đến tùy hứng, không nghe nổi những dạy bảo cứng nhắc này, sau đó, tiểu nha đầu nhìn thấy bóng dáng đại cữu mẫu từ xa xa, sớm tung tăng chuồn đi.
Nàng đã từng ra vào thư phòng ở tiền viện của lão gia tử hoặc là thư phòng của Ôn Hữu Xương, Lâm thị lại không thể đến thư phòng lão gia tử kéo nàng ra ngoài, gánh vác sự phó thác của Ôn Thời, trong lòng cực kỳ áp lực.
Ngược lại sau khi Ôn Lão Phu Nhân thấy tiểu ngoại tôn nữ đã quen, lộ ra bản tính hoạt bát, trong lòng rất vui mừng. Liễu Minh Nguyệt đưa cái hầu bao mình đã làm xong mấy ngày trước cho Ôn Lão Gia Tử, lại tặng một cái đai buộc đầu tự mình làm cho bà, lão phu nhân cười đến không khép miệng được, dặn dò Lâm thị lần nữa: "Nghĩ đến thường ngày nó cũng đi loanh hoanh trong tòa nhà của Tướng phủ như vậy, trước tạm bỏ những quy củ trong nhà chúng ta, cho phép nó tùy ý chơi đi. Không thì đã ngàn dặm đường tới đây, còn phải bắt đứa nhỏ kia không được vui vẻ sao. . . . . ."
Làm sao Lâm thị còn dám quản Liễu Minh Nguyệt?
Mặc dù mỗi ngày Ôn Dục Quỳnh đi theo bên cạnh đích mẫu (mẹ cả) học quy củ, nhưng đối với vị biểu tỷ này, cũng có cực kỳ hâm mộ.
Liễu Minh Nguyệt không biết bởi vì nàng, mà đã lật đổ toàn bộ quy củ ở Tam Phòng của Ôn gia, bây giờ còn đang vui vẻ xem du ký mà Ôn Hữu Xương viết, mỗi lúc thấy chỗ không hiểu hoặc là vui vẻ, lập tức chạy đi đuổi theo Ôn Hữu Xương để hỏi thăm cặn kẽ.
Mất đi trí nhớ về viêc Ôn Hữu Xương còn “cường bạo” hơn người khác, dưới tình huống nàng vắt óc tìm mưu kế hỏi tới, lại có thể đáp thành thạo.
Do vậy Liễu Minh Nguyệt cảm thấy vị nhị biểu huynh có đại tài!
Bị Tiết Hàn Vân ngăn ở ngoài cửa thư phòng Ôn Lão Gia Tử, phản ứng đầu tiên của nàng chính là hào hứng nhào tới khoe khoang: "Hàn Vân ca ca, nhị biểu huynh thật lợi hại!" Như đứa bé đã tìm được món đồ chơi mến yêu, nên muốn chia sẻ niềm vui với người thân nhất vậy.
Lòng Tiết Hàn Vân đột nhiên đến sát mép cảnh giới, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, dịu dàng nói: "Không biết nhị biểu huynh có điểm nào khiến Nguyệt nhi tán thưởng như vậy?" Biết Người Biết Ta mới có thể Trăm Trận Trăm Thắng.
Liễu Minh Nguyệt đưa du ký Ôn Hữu Xương viết tới, hai mắt sáng lên như sao, mang theo ý dò xét nói: "Hàn Vân ca ca, chúng ta. . . . . . Có thể đến những chỗ này chơi không?"
Tiết Hàn Vân nhận lấy, đầu tiên cũng chỉ là hơi lật qua một cái, nhưng lật đến hai tờ sau vẻ mặt lập tức nặng nề.
Ôn Hữu Xương chỉ là học tử bình thường, hắn quá mức thẳng thắng không cảm thấy hứng thú đối với việc thi công danh, lại cảm thấy hứng thú đối với du lịch khắp nơi và các loại tạp học. Nhưng Tiết Hàn Vân xuất từ quân nhân thế gia, biết rõ bản đồ địa hình cặn kẽ và tục lệ nhân văn, biến hóa thời tiết có tác dụng quyết định tính thắng thua của chiến tranh.
Tiết Hàn Vân âm thầm kinh ngạc: rốt cuộc Ôn Hữu Xương có biết tính chất quyển du ký này của hắn không?
Du ký của Ôn Hữu Xương ghi lại cảm giác của mình đối với những nơi đi qua, kết hợp với việc hỏi ý kiến của những dân chúng địa phương, mỗi một chỗ tới, đều có bản đồ địa hình cặn kẽ, cùng các cảnh vật tập tục biến hóa thời tiết cộng với truyền thống ẩm thực, hoặc là câu nói và truyền thuyết thú vị từ địa phương, đọc tới rất có hứng thú, hận không được khiến người muốn trải qua nó.
Đối với vị nhị biểu huynh này, bây giờ Tiết Hàn Vân đã không chỉ là cảnh giác.
Hắn không trả lời mà hỏi lại: "Nguyệt nhi muốn đi du lịch khắp nơi sao?"
Liễu Minh Nguyệt hăng hái gật đầu: "Vốn là cũng không muốn nhiều như vậy, nhưng sau khi nhìn qua du ký của nhị biểu ca, hận không được hiện tại lập tức lên đường, cũng đi xem một chút Vạn Lý Giang Sơn của Đại Khải . . . . ."
Tiết Hàn Vân trấn an xoa xoa đầu của nàng: "Tương lai. . . . . ." Tương lai có cơ hội đi du lịch mọi nơi hay không, hắn cũng không biết.
Đối mặt nụ cười ngây thơ như vậy, hắn chợt thấy trong lòng chần chừ, nặng nề không nói ra được.
Từ phút bắt đầu thành sập nhà mất kia, hắn không còn chỉ mang mục tiêu sống còn trên lưng nữa, tương lai còn phải trở lại biên cương, trông giữ yên bình của một phương. Nhưng mà, hôm nay đối mặt với khuôn mặt tươi cười như hoa xuân, hắn chợt không thể nói ra bất kỳ lời gì.
Trừ tín niệm(lòng tin) này ra, hắn còn có lòng tham muốn trường tương tư thủ (bên nhau trọn đời) với nàng.
Nhưng mà, nàng là nữ nhi duy nhất của Tương Quốc Phủ, từ nhỏ lớn lên trong Kim Tôn ngọc quý, làm sao chịu được khổ cực kia?
Liễu Minh Nguyệt không biết Tiết Hàn Vân đăm chiêu suy nghĩ, thấy được vẻ mặt hắn, bất thình lình tim đập mạnh và loạn nhịp, như có rất nhiều do dự, cũng nghĩ đến trước đó các nàng đến viếng thăm nhà ngoại tổ, tùy tiện đi xa như vậy, sợ rằng phụ thân và ngoại tổ không cho, lập tức an ủi kéo kéo tay áo Tiết Hàn Vân : "Hàn Vân ca ca, muội chỉ nói một chút thôi, lúc này không thể đi chơi, về sau. . . . . . vẫn còn cơ hội mà?"
Mắt Tiết Hàn Vân sáng lên: cuộc đời này. . . . . . vẫn còn cơ hội chứ?
Nhiều năm sau nhìn lại, Tiết Hàn Vân cảm thấy chuyến đi tới Giang Bắc lần này rất may mắn.
Lúc đó hắn cũng chỉ trịnh trọng cam kết với Minh Nguyệt: "Sau này có cơ hội, ta sẽ dẫn muội đến vài nơi xem một chút. . . . . ."
Liễu Minh Nguyệt thấy được hắn đồng ý, lập tức cực kỳ vui mừng, lại nghĩ đến mấy ngày nay bị nhốt trong tòa nhà này chưa từng đi ra ngoài, thỉnh thoảng bị biểu tỷ muội đích tôn mời đi chơi, cũng không quá mức thú vị, thật vất vả thấy được Tiết Hàn Vân rảnh rỗi để ý đến nàng, lập tức níu lấy hắn không thả, nghĩ lại nơi gần dễ đi trong bản đồ, tạm thời lấy du ký của Ôn Hữu Xương cất trên giá sách trong thư phòng của Ôn lão gia tử, lôi kéo Tiết Hàn Vân muốn đi ra ngoài chơi, lại sai Hạ Huệ đi về phía Ôn Lão Phu Nhân nói một tiếng.
Tiết Hàn Vân nghĩ đến mấy ngày nay lạnh nhạt nàng, trong lòng hổ thẹn, định đồng ý nàng. Vậy mà vừa ra đến trước cửa lại gặp Tư Mã Du trở về từ bên ngoài.
Tư Mã Du thấy được bọn họ sắp ra ngoài chơi, nào chịu bỏ qua dịp náo nhiệt này chứ?
Tuy Liễu Minh Nguyệt biết vị này chính là Thế tử Thục vương, nhưng vẫn phê bình kín đáo đối với việc cả ngày hắn chiếm cứ Tiết Hàn Vân, nếu không phải đối phương là nam tử, nàng đã sớm có một rỗ lời muốn đập tới. Nghĩ tới chuyện hắn là nam tử, lập tức chịu đựng. Nghe được hắn cũng muốn đi, đi từ chỗ Tiết Hàn Vân qua thăm dò, trừng mắt liếc hắn một cái: "Thế tử Điện hạ thiếu cái gì, lúc trở về ta cùng với Hàn Vân ca ca sẽ mua cho ngài."
Tính tình Tư Mã Du bá đạo, chưa thông suốt tình yêu nam nữ, người khác không để cho hắn làm chuyện gì, hắn càng muốn làm. Ban đầu quen biết Ôn Hữu Xương, dây dưa đến cùng vơi hắn, Ôn Hữu Xương không thể làm gì khác, hỏi tên họ, Ôn Hữu Xương thuận miệng bịa chuyện: "Tại hạ Lục Tam." Hắn lập tức thuận miệng gọi người ta "A Tam" , dù là đã vào Ôn trạch nhưng đến nay cũng không chịu đổi.
Sau lần đó trong mấy chục năm, chỉ cần nghe được hắn gọi"A Tam" , không cần nghĩ, chắc chắn là gọi Ôn Hữu Xương.
Cũng vì thế mà Ôn Hữu Xương hối hận mấy chục năm, ban đầu không nên bịa chuyện đặt một cái tên cho hắn.
Từ phương diện nào đó mà nói, Tư Mã Du là người trời sanh cố chấp, hắn đã cho rằng Tiết Hàn Vân và hắn là Kỳ Phùng Địch Thủ, sẽ gặp lương tài, hận không được ngày đêm thiết tha, nơi nào hiểu được nhìn sắc mặt người, chừa lại chút thời gian cho Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân ở một chỗ?
Mặt Tư Mã Du không đổi sắc: "Ta muốn mặc sức ra ngoài đi dạo."
Lông mày Liễu Minh Nguyệt dựng đứng, đã tức giận: "Không phải ngươi mới trở về từ bên ngoài sao?" Người này quá không biết nhìn sắc mặt. . . . . . Hồn nhiên quên mình cũng có tật xấu tương tự, mặc dù hôm nay đã có cải thiện.
Chắc là. . . . . .Đứa bé lớn lên trong sự nâng niu của người nhà mới có tật xấu như vậy, không biết nhìn sắc mặt người làm việc.
"Thuận tiện cùng Tiết huynh đi ra ngoài đến cửa hàng sách đọc sách một chút rồi trở về."
Tư Mã Du cảm thấy lý do này vô cùng hợp lý, vả lại hai ngày trước Tiết Hàn Vân đã đồng ý với hắn.
Tiết Hàn Vân: ". . . . . ."
Một người một bên, hai người đều bắt đầu phát cáu hoàn toàn không cố kị suy nghĩ cho người khác, vừa lôi kéo một cánh tay Tiết Hàn Vân lập tức kéo ra ngoài, dẫn tới ba nha hoàn hầu hạ bên người và bọn sai vặt nhìn trộm mặt nhau, không biết làm thế nào cho phải.
Cũng may, Lâm thị nghe được bọn họ phải ra khỏi cửa, lập tức sai nha hoàn tới hỏi, muốn ngồi xe hay là ngồi thuyền, vừa đúng giải vây cho Tiết Hàn Vân.
"Ngồi thuyền!"
"Ngồi xe!"
Nào biết nghe xong câu hỏi của nha hoàn, Tư Mã Du và Liễu Minh Nguyệt lại bắt đầu tranh chấp phương tiện lên đường. Cuối cùng vẫn là Tiết Hàn Vân trấn an xoa xoa đầu Liễu Minh Nguyệt, xoay người lại thuận tay sờ soạng đầu Tư Mã Du một cái, khuyên nhủ: "Không bằng ngồi thuyền đi?" Giống như khuyên hai đứa bé không hiểu chuyện.
Trong kinh, rất ít khi có thể có cơ hội ngồi thuyền du lịch, cho dù có, cũng không thể tiện nghi như Giang Bắc, Liễu Minh Nguyệt cố ý muốn ngồi thuyền, Tiết Hàn Vân tự nhiên nghiêng về phía nàng.
Nào biết Tiết Hàn Vân vừa thuận tay xoa, lại khiến Thế tử Thục vương xù lông.
Tư Mã Du cũng không muốn mình bị đối xử như đứa trẻ, trải qua mấy ngày nay vẫn tự cho mình là đối thủ của Tiết Hàn Vân, hôm nay bị đối xử như vậy, chỉ cảm thấy tôn nghiêm bị khiêu chiến, lông mày liều chết nhíu lại, lập tức hạ chiến thư khiêu chiến tại chỗ.
Tiết Hàn Vân thấy dáng vẻ nghiêm trang hạ chiến thư của hắn, nhức đầu hận không thể băm móng vuốt của mình ngay tại chỗ. . . . . . Đây chính là kết quả của việc hành động lung tung!
Hắn không có thân đệ, mấy tên Sư đệ ở sư môn cũng không bằng vị Thế tử Thục vương cố chấp đáng yêu này, mấy vị kia đều là kẻ gió chiều nào che chiều ấy, vừa thấy hắn vung quả đấm, không đỡ được sẽ thê lương kêu cứu, thật giống như hắn muốn hành hung, vị Thế tử Thục vương này lại cực kỳ kiên cường, lấy bao cát hình người đến luyện võ, mỗi một nắm đấm, không rên một tiếng nào, còn có thể tìm cách xoay chuyển bại cục.
Tiết Hàn Vân khuyên can mãi, bất đắc dĩ là Tư Mã Du cố chấp, nhất định lấy tỷ võ tới rửa sạch xem thường của Tiết Hàn Vân đối với hắn. Cuối cùng bị một câu nói của Liễu Minh Nguyệt bỏ đi ý niệm: "Chẳng lẽ Thế tử Điện hạ đứa bé sao, chẳng phân biệt được thời tiết trường hợp đã muốn lôi kéo người đánh nhau?"
Tư Mã Du ghét nhất người ta nói hắn nhỏ, cuối cùng dùng gương mặt thối nhìn hai người Tiết – Liễu, sau đó đến gần lên thuyền ở bến tàu nhỏ ngoài cửa sau của Ôn gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.