Chương 44: Tình trạng
Lam Ngả Thảo
05/08/2018
Ôn Dục Hân về Vân
Hương cùng nương và ca ca, tôn nữ bên ngoại tổ phụ chỉ còn có Ôn Dục
Quỳnh và Liễu Minh Nguyệt. Nhưng Ôn Dục Quỳnh dịu dàng ít nói, mỗi hành
động bước đi đều rất quy củ, cực kì không hợp với Liễu Minh Nguyệt, nàng là một hài tử không thể ngồi yên, chưa được hai ngày sau đã chuồn êm
đến thư phòng của ngoại tổ phụ để tìm thứ tiêu khiển. Ôn Lão Gia Tử tình cờ bắt gặp ngoại tôn nữ (cháu ngoại) "Trộm sách", trưng ra bộ mặt than
không nhìn ra thái độ.
Lại nói, trong các tiểu bối trong nhà, hiếm khi có người không sợ ông, nhìn mặt ông, những người khác đều trốn tránh. Chỉ ngoại trừ tiểu Ôn thị, tức mẫu thân của Liễu Minh Nguyệt, và tôn tử cứng đầu cứng cổ Ôn Hữu Xương, gần đây lại mới thêm ngoại tôn nữ Liễu Minh Nguyệt.
Nha đầu này dung cảm nhất, lần đầu bị bắt, mở to đôi mắt trong suốt sáng ngời, uất ức tố cáo: "Ông ngoại, bà ngoại và đại cữu mẫu (bác gái) bắt con và tiểu biểu muội thêu thùa may vá. . . . . ."
Ôn Lão Gia Tử khó hiểu: "Con không muốn thêu?"
Liễu Minh Nguyệt gật đầu như gà con mổ thóc: "Vâng." Lại thành khẩn giải thích: "Lúc ở trong kinh con đã học những thứ này rồi, hiện tại đổi sang học võ nghệ rồi!"
. . . . . . Liễu Hậu giáo dục kiểu gì đây? Một nữ nhi lại đi múa đao múa kiếm?!
Ôn Lão Gia Tử đen mặt giáo huấn ngoại tôn nữ: "Là nữ hài tử, phải chăm học nữ công, nếu không, cẩn thận tương lai không gả ra ngoài được!"
Ông cụ suy nghĩ, có nên viết thư cho nữ tế (con rể) hay không, bàn về vấn đề giáo dục ngoại tôn nữ một chút.
Ngoại tôn nữ lại chẳng hề để ý: "Ông ngoại, con đã đính hôn rồi. . . . . ." Không lo không ai thèm lấy! Nếu Hàn Vân ca ca dám can đảm không lấy. . . . . . Nghĩ tới đây, vẻ mặt nàng có thể nói là hung thần ác sát. . . . . .
Ôn Lão Gia Tử hết sức im lặng. Chỉ vì nàng cực kì giống mẫu thân, tựa như còn lớn mật thông tuệ hơn, coi như ông nghiêm mặt, tiểu cô nương cũng không sợ, lại còn cười hì hì quấn lấy ông, kéo cánh tay của ông, như không nhìn thấy bản mặt đen của ông, lấy lòng cọ cọ: "Nếu ông ngoại tin, hôm khác con sẽ làm hà bao cho ông . . . . . ."
Hà bao đã làm xong, thêu núi đá chập chùng, nhìn rõ ràng từng chi tiết, chỉ là. . . . . . trong hà bao lại đựng kẹo hạt thông.
"Ông ngoại ăn kẹo của con, thì không được trừng con nữa, không được giáo huấn con nữa. . . . . . Con tới tìm sách đọc, ông ngoại cũng không được ngăn trở. . . . . ."
Một cái hà bao tinh sảo, với một túi kẹo hạt thông hương vị ngọt ngào, lót thêm một đống điều kiện kèm theo.
Ôn Lão Gia Tử cầm hà bao, vẻ mặt dịu dàng, rất nhiều năm trước kia, tiểu nữ nhi của ông cũng chạy tới lấy lòng ông như vậy, lúm đồng tiền như hoa.
Ôn Lão Phu Nhân nhận lấy hà bao, không khỏi tán dương: "Không ngờ tiểu nha đầu này thêu thùa cũng không tệ." Lại bất bình: "Sao chỉ làm hà bao cho ông? Chắc là ông hù dọa tiểu nha đầu người ta?" Rõ ràng bà hòa ái hơn đối với tiểu nha đầu.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhớ lại tiểu nữ nhi mất sớm, đều thở dài một cái, sắc mặt ảm đạm. . . . . .
Liễu Minh Nguyệt không biết đăm chiêu trong lòng hai người, hôm sau lúc đang tìm sách trong thư phòng ông cụ lại đụng phải một người gan lớn khác: Ôn Hữu Xương.
Năm nay vị biểu huynh này đã hai mươi bốn tuổi rồi, còn chưa thành thân, theo phong tục của Đại Khải, đã là kì quái rồi. Chỉ là, cả nhà không có cách nào với hắn, nói dữ, hắn sẽ đi mất không biết tung tích, một hai năm không trở lại là nhẹ.
Lần này trở về, Tư Mã Du dây dưa với Tiết Hàn Vân, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, có lúc đóng cửa không ra, có lúc ra ngoài kết bạn năm ba ngày không về, thỉnh thoảng lén vào thư phòng ông cụ tìm sách. . . . . . Hành động cẩn thận, so với Liễu Minh Nguyệt thì cực kì bỉ ổi, dáo dác, nhanh như mèo, sợ bị ông cụ phát hiện —— ngộ nhỡ bị đập một nghiên mực, đã có thể mất nhiều hơn được.
Lần đầu tiên hắn gặp Liễu Minh Nguyệt ở thư phòng đã đánh nhau, cũng bởi vì khí chất hèn mọn bỉ ổi này, bị Liễu Minh Nguyệt đập một cuốn sách vào đầu, tiểu cô nương nhào tới, thưởng cho hắn một trận quyền cước, Ôn Hữu Xương gào khóc kêu thảm thiết.
—— ông cụ xuống tay cũng không ác như vậy!
Trong thư phòng ông cụ lại có thêm một nha đầu biết võ coi chừng từ lúc nào vậy?
Đến khi nhìn rõ mặt, Liễu Minh Nguyệt cố đè xuống kinh ngạc và cố nén nụ cười, mặt đầy áy náy: "Nhị biểu ca. . . . . . Ca đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ trong thư phòng ông cụ cất giấu bảo bối gì sao? Sao ca lại làm ra hành vi trộm cắp thế!"
Ôn Hữu Xương cắn răng: "Muội chính là bảo bối của ông!" Lại có thể quang minh chính đại ở trong thư phòng ông cụ giết thời gian như vậy. . . . . . Trong nhà, có tiểu bối nào có được đối xử như vậy?
Liễu Minh Nguyệt áy náy đi theo Ôn Hữu Xương về viện của hắn, hai nha hoàn đi theo phía sau, Ôn Hữu Xương lại nhắc nhở nàng: "Biểu muội, muội đi theo ta không hợp lễ nghĩa đâu!"
Ở Giang Bắc, vấn đề nam nữ thân cận bị đánh giá nặng nề hơn rất nhiều, tiểu thư thân thích tới, chỉ có thể ở hậu viện cùng với lão phu nhân hoặc là phu nhân, sao có thể gặp mặt biểu huynh đệ được?
Chỉ là Liễu Minh Nguyệt là trường hợp đặc biệt, Ôn Lão Gia Tử cùng Ôn Lão Phu Nhân đều không muốn câu nệ nàng, nàng cứ thế "tự ta chính là quy củ của ta", cả Lâm thị và Nhan thị cũng không thể bức bách nàng, tùy cho nàng đi lại. Diễn đàn lê quý đôn.
Hai nhi tử của Ôn Hữu Chính đã bình phục, mỗi ngày đều đến chỗ Ôn lão phu nhân thỉnh an, Nhan thị làm người hòa khí, rất dễ thân cận, chẳng qua phía sau nàng ta luôn có một cái đuôi nhắm mắt đi theo, chính là thị thiếp của Ôn Hữu Chính, đối với tình cảnh này Liễu Minh Nguyệt rất là khó chịu, cho nên ngoại trừ lần đầu gặp mặt, tặng cho cặp sinh đôi kia một cặp vòng đeo cổ bằng vàng và hai thỏi kim quả tử nhỏ, lúc rảnh rỗi thì đến chơi với bọn chúng một chút, còn lại không để ý quá nhiều.
Việc chuẩn bị qua lại với nhóm thân thích họ hàng, tất cả đều do Hạ Huệ lo liệu. Nếu thiếu thứ gì, thì sẽ đến tìm Liên Sinh, kêu hắn ra bên ngoài mua đồ. Liễu Hậu thương nữ nhi, trước lúc xuất môn đưa cho ngân lượng chi tiêu rất đầy đủ.
Liễu Minh Nguyệt tự đi theo Ôn Hữu Xương tới viện của hắn một lần, lại phát hiện một nơi thú vị trong Ôn phủ khô khan.
Ôn Hữu Xương ngao du khắp nơi, trong thư phòng bày rất nhiều đồ ly kỳ cổ quái, lần đầu Liễu Minh Nguyệt đi vào đã bị mê hoặc luôn, sờ sờ vuốt vuốt, không nỡ buông tay.
Đồ cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng mới lạ thú vị.
Sau đó lại phát hiện, sách trong thư phòng Ôn Hữu Xương không thu kém phòng Ôn Lão Gia Tử, vả lại thú vị hơn thư phòng Ôn Lão Gia Tử nhiều. Ôn Lão Gia Tử phần nhiều là lưu trữ điển tịch hoặc ghi chép về phong cảnh tập tục của các địa danh, hoặc là việc đồng áng. Nghe nói lúc trước khi lão nhân gia còn làm Ngự Sử đại phu, đã từng làm quan địa phương, quan tâm thuỷ lợi nông nghiệp, tạo phúc một phương, chiến tích nổi bật.
Nếu không, sau này ông làm quan ở kinh thành, lúc buộc tội quan viên trong triều, sao có thể có sức mạnh lớn như vậy chứ!
Vì vậy mỗi lần Liễu Minh Nguyệt nhàm chán sẽ xông vào Ôn Hữu Xương trong thư phòng vơ vét.
Trong thư phòng Ôn Hữu Xương phần lớn là du ký, thoại bản, các loại sách linh tinh, tuy nhiên sách nông nghiệp, binh pháp, toán học, sách thuốc cũng vài quyển. Liễu Minh Nguyệt tìm ra du ký chính hắn viết về các nơi đã đi qua, mặc dù còn chưa hoàn thành, nhưng đại khái cũng coi như viết được hơn phân nửa đất nước sông núi. d~đ'l-q/đ
Mỗi địa phương, lật ra phía sau sẽ có bản đồ.
Liễu Minh Nguyệt hận không thể lấy làm của riêng, bị Ôn Hữu Xương thẳng thắn từ chối, nàng vừa mềm vừa cứng dây dưa, cuối cùng Ôn Hữu Xương mới đồng ý sao một quyển cho nàng, lúc này nàng mới hài lòng cất lại bản chính.
Mấy ngày nay Tiết Hàn Vân đều tiếp xúc với Tư Mã Du, thỉnh thoảng Liễu Minh Nguyệt còn có thể tới đây, thấy bọn họ hoặc tỷ võ, hoặc so tài ngâm thơ, cực kì không thú vị, liền quay người đi. Bất giác đã nửa tháng cũng không trông thấy bóng người, hắn mới thấy ra không ổn, sai Liên Sinh tìm Hạ Huệ hỏi hành tung Liễu Minh Nguyệt mấy ngày nay, Liên Sinh chuyển lời: phần lớn thời gian tiểu thư đều ở nhà, thỉnh thoảng mấy vị biểu tỷ mời uống trà gặp mặt, chơi một chút rồi về.
Nhưng Liễu Minh Nguyệt không tới tìm hắn, ban đầu cũng thấy bình thường, nhưng nửa tháng không gặp, thật sự cực kì bất thường.
Lại sai Liên Sinh đi hỏi, Liên Sinh trở lại báo thêm một câu: "Hạ huệ tỷ tỷ nói, mấy ngày nay tiểu thư khá siêng đi tới viện của nhị biểu thiếu gia. . . . . ."
Tiết Hàn Vân có chút đứng ngồi không yên.
Hắn mượn cớ thỉnh an Ôn Lão Phu Nhân, rướn cổ lên nhìn vào hậu viện Ôn gia hậu một lúc. . . . . . Vì hành động quái dị, ma ma nha hoàn đều thấy nghi hoặc, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Liễu Minh Nguyệt đâu, rõ ràng đã sai Liên Sinh báo tin cho hạ huệ trước rồi, kết quả chẳng thấy bóng dáng đâu, chỉ đành ấm ức quay về.
Tư Mã Du thấy vẻ mặt hắn không đúng, liên tiếp hỏi han, tiểu thế tử đầy lòng hiếu kỳ, thế mà có thể khiến Tiết Hàn Vân mở miệng vàng.
Nghe Tiết Hàn Vân nói có khả năng bị vị tiểu hôn thê kia phớt lờ, mấy ngày chưa từng tới tìm, Tư Mã Du âm thầm cao hứng, nam nhi đương nhiên phải kiến công lập nghiệp, nếu mỗi ngày có nữ nhân quấn quít, thật sự là vướng víu, nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại rộng rãi phóng khoáng: “Loại chuyện này có gì mà khó khăn? Nữ nhân thôi mà, mua ít thức ăn đồ chơi đưa đến, hiển nhiên sẽ dỗ dành cho nàng ta quay đầu về. Không bằng hôm nay lúc chúng ta ra bên ngoài mua sách, thuận tiện Tiết huynh đến cửa hàng trang sức mua ít trang sức đưa qua bên kia đi?”
Gã sai vặt thiếp thân của Tư Mã Du – Hàm Phú xoay người cười trộm: Thế tử đã bao giờ phí tâm tư trên người nữ tử đâu nhỉ?
Nay Tư Mã Du chẳng qua mới 13 tuổi, Thục vương phi chỉ sinh được mỗi một nhi tử này, lo sợ hắn bị nhóm nha hoàn xúi giục đâm hư hỏng, sớm thử chuyện phòng the sẽ bị thương gân cốt, cho nên ra tay nhanh chóng như kẻ trộm, trong viện ngoài gã sai vặt hộ vệ, số còn lại toàn bộ đều bị điều ra viện ngoài từ sớm, đến nay Tư Mã Du chưa bao giờ dính vào nữ tử, làm sao biết tâm sự của nữ nhi đây?
“Lý luận suông” chính là để nói hắn! Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đon
Vẫn là Liên Sinh không nhìn nổi, len lén nói với Tiết Hàn Vân: "Thiếu gia đừng nghĩ nhiều, nô tài thấy tiểu thư không phải người thích hờn dỗi nhỏ mọn. Nếu nàng tức giận, phải trực tiếp tới tính sổ mới đúng, hờn dỗi một mình. . . . . . cái này hơi khó. . . . . ."
Tiết Hàn Vân Tưởng nghĩ, cũng đúng.
Đã bao giờ tiểu nha đầu đó kìm nén trước mặt hắn đâu?
"Chỉ là. . . . . ." Liên Sinh lắp bắp: "Nghe Hạ Huệ tỷ tỷ nói, trong phòng Nhị biểu thiếu gia có rất nhiều đồ chơi nhỏ, và sách, hấp dẫn tiểu thư ở viện hắn cả ngày. . . . . ."
Tình hình này, có hơi quen thuộc.
Tiết Hàn Vân mới nghe đã có cảm giác không tốt lắm, vừa nghĩ: đây không phải là hình thức hắn và với tiểu nha đầu chung đụng thường ngày sao?
Từ trước tới giờ Liễu Minh Nguyệt đều yêu thích nhất những thứ mới lạ, liên tưởng đến cách nói chuyện của Ôn Hữu Xương. . . . . . ngao du lịch khắp nơi, kiến thức uyên bác. . . . . . Liễu Minh Nguyệt thích nhất nghe chuyện này!
Cho dù hắn và tiểu nha đầu cũng đã đính thân, nhưng nếu không bồi dương tình cảm, vẫn rất dễ xuất hiện tình huống… Tiết Hàn Vân có chút sầu lo rồi!
Hắn cùng với Liễu Minh Nguyệt đến Giang Bắc với mục đích ban đầu là vì muốn làm cho Ôn lão gia tử và Ôn lão phu nhân tiếp nhận hắn, kết quả nay hai vị lão nhân đã hài lòng hơn về hắn, trong những ngày quan trọng nhất này… hắn lại lơ là tiểu nha đầu…
Lại nói, trong các tiểu bối trong nhà, hiếm khi có người không sợ ông, nhìn mặt ông, những người khác đều trốn tránh. Chỉ ngoại trừ tiểu Ôn thị, tức mẫu thân của Liễu Minh Nguyệt, và tôn tử cứng đầu cứng cổ Ôn Hữu Xương, gần đây lại mới thêm ngoại tôn nữ Liễu Minh Nguyệt.
Nha đầu này dung cảm nhất, lần đầu bị bắt, mở to đôi mắt trong suốt sáng ngời, uất ức tố cáo: "Ông ngoại, bà ngoại và đại cữu mẫu (bác gái) bắt con và tiểu biểu muội thêu thùa may vá. . . . . ."
Ôn Lão Gia Tử khó hiểu: "Con không muốn thêu?"
Liễu Minh Nguyệt gật đầu như gà con mổ thóc: "Vâng." Lại thành khẩn giải thích: "Lúc ở trong kinh con đã học những thứ này rồi, hiện tại đổi sang học võ nghệ rồi!"
. . . . . . Liễu Hậu giáo dục kiểu gì đây? Một nữ nhi lại đi múa đao múa kiếm?!
Ôn Lão Gia Tử đen mặt giáo huấn ngoại tôn nữ: "Là nữ hài tử, phải chăm học nữ công, nếu không, cẩn thận tương lai không gả ra ngoài được!"
Ông cụ suy nghĩ, có nên viết thư cho nữ tế (con rể) hay không, bàn về vấn đề giáo dục ngoại tôn nữ một chút.
Ngoại tôn nữ lại chẳng hề để ý: "Ông ngoại, con đã đính hôn rồi. . . . . ." Không lo không ai thèm lấy! Nếu Hàn Vân ca ca dám can đảm không lấy. . . . . . Nghĩ tới đây, vẻ mặt nàng có thể nói là hung thần ác sát. . . . . .
Ôn Lão Gia Tử hết sức im lặng. Chỉ vì nàng cực kì giống mẫu thân, tựa như còn lớn mật thông tuệ hơn, coi như ông nghiêm mặt, tiểu cô nương cũng không sợ, lại còn cười hì hì quấn lấy ông, kéo cánh tay của ông, như không nhìn thấy bản mặt đen của ông, lấy lòng cọ cọ: "Nếu ông ngoại tin, hôm khác con sẽ làm hà bao cho ông . . . . . ."
Hà bao đã làm xong, thêu núi đá chập chùng, nhìn rõ ràng từng chi tiết, chỉ là. . . . . . trong hà bao lại đựng kẹo hạt thông.
"Ông ngoại ăn kẹo của con, thì không được trừng con nữa, không được giáo huấn con nữa. . . . . . Con tới tìm sách đọc, ông ngoại cũng không được ngăn trở. . . . . ."
Một cái hà bao tinh sảo, với một túi kẹo hạt thông hương vị ngọt ngào, lót thêm một đống điều kiện kèm theo.
Ôn Lão Gia Tử cầm hà bao, vẻ mặt dịu dàng, rất nhiều năm trước kia, tiểu nữ nhi của ông cũng chạy tới lấy lòng ông như vậy, lúm đồng tiền như hoa.
Ôn Lão Phu Nhân nhận lấy hà bao, không khỏi tán dương: "Không ngờ tiểu nha đầu này thêu thùa cũng không tệ." Lại bất bình: "Sao chỉ làm hà bao cho ông? Chắc là ông hù dọa tiểu nha đầu người ta?" Rõ ràng bà hòa ái hơn đối với tiểu nha đầu.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhớ lại tiểu nữ nhi mất sớm, đều thở dài một cái, sắc mặt ảm đạm. . . . . .
Liễu Minh Nguyệt không biết đăm chiêu trong lòng hai người, hôm sau lúc đang tìm sách trong thư phòng ông cụ lại đụng phải một người gan lớn khác: Ôn Hữu Xương.
Năm nay vị biểu huynh này đã hai mươi bốn tuổi rồi, còn chưa thành thân, theo phong tục của Đại Khải, đã là kì quái rồi. Chỉ là, cả nhà không có cách nào với hắn, nói dữ, hắn sẽ đi mất không biết tung tích, một hai năm không trở lại là nhẹ.
Lần này trở về, Tư Mã Du dây dưa với Tiết Hàn Vân, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, có lúc đóng cửa không ra, có lúc ra ngoài kết bạn năm ba ngày không về, thỉnh thoảng lén vào thư phòng ông cụ tìm sách. . . . . . Hành động cẩn thận, so với Liễu Minh Nguyệt thì cực kì bỉ ổi, dáo dác, nhanh như mèo, sợ bị ông cụ phát hiện —— ngộ nhỡ bị đập một nghiên mực, đã có thể mất nhiều hơn được.
Lần đầu tiên hắn gặp Liễu Minh Nguyệt ở thư phòng đã đánh nhau, cũng bởi vì khí chất hèn mọn bỉ ổi này, bị Liễu Minh Nguyệt đập một cuốn sách vào đầu, tiểu cô nương nhào tới, thưởng cho hắn một trận quyền cước, Ôn Hữu Xương gào khóc kêu thảm thiết.
—— ông cụ xuống tay cũng không ác như vậy!
Trong thư phòng ông cụ lại có thêm một nha đầu biết võ coi chừng từ lúc nào vậy?
Đến khi nhìn rõ mặt, Liễu Minh Nguyệt cố đè xuống kinh ngạc và cố nén nụ cười, mặt đầy áy náy: "Nhị biểu ca. . . . . . Ca đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ trong thư phòng ông cụ cất giấu bảo bối gì sao? Sao ca lại làm ra hành vi trộm cắp thế!"
Ôn Hữu Xương cắn răng: "Muội chính là bảo bối của ông!" Lại có thể quang minh chính đại ở trong thư phòng ông cụ giết thời gian như vậy. . . . . . Trong nhà, có tiểu bối nào có được đối xử như vậy?
Liễu Minh Nguyệt áy náy đi theo Ôn Hữu Xương về viện của hắn, hai nha hoàn đi theo phía sau, Ôn Hữu Xương lại nhắc nhở nàng: "Biểu muội, muội đi theo ta không hợp lễ nghĩa đâu!"
Ở Giang Bắc, vấn đề nam nữ thân cận bị đánh giá nặng nề hơn rất nhiều, tiểu thư thân thích tới, chỉ có thể ở hậu viện cùng với lão phu nhân hoặc là phu nhân, sao có thể gặp mặt biểu huynh đệ được?
Chỉ là Liễu Minh Nguyệt là trường hợp đặc biệt, Ôn Lão Gia Tử cùng Ôn Lão Phu Nhân đều không muốn câu nệ nàng, nàng cứ thế "tự ta chính là quy củ của ta", cả Lâm thị và Nhan thị cũng không thể bức bách nàng, tùy cho nàng đi lại. Diễn đàn lê quý đôn.
Hai nhi tử của Ôn Hữu Chính đã bình phục, mỗi ngày đều đến chỗ Ôn lão phu nhân thỉnh an, Nhan thị làm người hòa khí, rất dễ thân cận, chẳng qua phía sau nàng ta luôn có một cái đuôi nhắm mắt đi theo, chính là thị thiếp của Ôn Hữu Chính, đối với tình cảnh này Liễu Minh Nguyệt rất là khó chịu, cho nên ngoại trừ lần đầu gặp mặt, tặng cho cặp sinh đôi kia một cặp vòng đeo cổ bằng vàng và hai thỏi kim quả tử nhỏ, lúc rảnh rỗi thì đến chơi với bọn chúng một chút, còn lại không để ý quá nhiều.
Việc chuẩn bị qua lại với nhóm thân thích họ hàng, tất cả đều do Hạ Huệ lo liệu. Nếu thiếu thứ gì, thì sẽ đến tìm Liên Sinh, kêu hắn ra bên ngoài mua đồ. Liễu Hậu thương nữ nhi, trước lúc xuất môn đưa cho ngân lượng chi tiêu rất đầy đủ.
Liễu Minh Nguyệt tự đi theo Ôn Hữu Xương tới viện của hắn một lần, lại phát hiện một nơi thú vị trong Ôn phủ khô khan.
Ôn Hữu Xương ngao du khắp nơi, trong thư phòng bày rất nhiều đồ ly kỳ cổ quái, lần đầu Liễu Minh Nguyệt đi vào đã bị mê hoặc luôn, sờ sờ vuốt vuốt, không nỡ buông tay.
Đồ cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng mới lạ thú vị.
Sau đó lại phát hiện, sách trong thư phòng Ôn Hữu Xương không thu kém phòng Ôn Lão Gia Tử, vả lại thú vị hơn thư phòng Ôn Lão Gia Tử nhiều. Ôn Lão Gia Tử phần nhiều là lưu trữ điển tịch hoặc ghi chép về phong cảnh tập tục của các địa danh, hoặc là việc đồng áng. Nghe nói lúc trước khi lão nhân gia còn làm Ngự Sử đại phu, đã từng làm quan địa phương, quan tâm thuỷ lợi nông nghiệp, tạo phúc một phương, chiến tích nổi bật.
Nếu không, sau này ông làm quan ở kinh thành, lúc buộc tội quan viên trong triều, sao có thể có sức mạnh lớn như vậy chứ!
Vì vậy mỗi lần Liễu Minh Nguyệt nhàm chán sẽ xông vào Ôn Hữu Xương trong thư phòng vơ vét.
Trong thư phòng Ôn Hữu Xương phần lớn là du ký, thoại bản, các loại sách linh tinh, tuy nhiên sách nông nghiệp, binh pháp, toán học, sách thuốc cũng vài quyển. Liễu Minh Nguyệt tìm ra du ký chính hắn viết về các nơi đã đi qua, mặc dù còn chưa hoàn thành, nhưng đại khái cũng coi như viết được hơn phân nửa đất nước sông núi. d~đ'l-q/đ
Mỗi địa phương, lật ra phía sau sẽ có bản đồ.
Liễu Minh Nguyệt hận không thể lấy làm của riêng, bị Ôn Hữu Xương thẳng thắn từ chối, nàng vừa mềm vừa cứng dây dưa, cuối cùng Ôn Hữu Xương mới đồng ý sao một quyển cho nàng, lúc này nàng mới hài lòng cất lại bản chính.
Mấy ngày nay Tiết Hàn Vân đều tiếp xúc với Tư Mã Du, thỉnh thoảng Liễu Minh Nguyệt còn có thể tới đây, thấy bọn họ hoặc tỷ võ, hoặc so tài ngâm thơ, cực kì không thú vị, liền quay người đi. Bất giác đã nửa tháng cũng không trông thấy bóng người, hắn mới thấy ra không ổn, sai Liên Sinh tìm Hạ Huệ hỏi hành tung Liễu Minh Nguyệt mấy ngày nay, Liên Sinh chuyển lời: phần lớn thời gian tiểu thư đều ở nhà, thỉnh thoảng mấy vị biểu tỷ mời uống trà gặp mặt, chơi một chút rồi về.
Nhưng Liễu Minh Nguyệt không tới tìm hắn, ban đầu cũng thấy bình thường, nhưng nửa tháng không gặp, thật sự cực kì bất thường.
Lại sai Liên Sinh đi hỏi, Liên Sinh trở lại báo thêm một câu: "Hạ huệ tỷ tỷ nói, mấy ngày nay tiểu thư khá siêng đi tới viện của nhị biểu thiếu gia. . . . . ."
Tiết Hàn Vân có chút đứng ngồi không yên.
Hắn mượn cớ thỉnh an Ôn Lão Phu Nhân, rướn cổ lên nhìn vào hậu viện Ôn gia hậu một lúc. . . . . . Vì hành động quái dị, ma ma nha hoàn đều thấy nghi hoặc, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Liễu Minh Nguyệt đâu, rõ ràng đã sai Liên Sinh báo tin cho hạ huệ trước rồi, kết quả chẳng thấy bóng dáng đâu, chỉ đành ấm ức quay về.
Tư Mã Du thấy vẻ mặt hắn không đúng, liên tiếp hỏi han, tiểu thế tử đầy lòng hiếu kỳ, thế mà có thể khiến Tiết Hàn Vân mở miệng vàng.
Nghe Tiết Hàn Vân nói có khả năng bị vị tiểu hôn thê kia phớt lờ, mấy ngày chưa từng tới tìm, Tư Mã Du âm thầm cao hứng, nam nhi đương nhiên phải kiến công lập nghiệp, nếu mỗi ngày có nữ nhân quấn quít, thật sự là vướng víu, nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại rộng rãi phóng khoáng: “Loại chuyện này có gì mà khó khăn? Nữ nhân thôi mà, mua ít thức ăn đồ chơi đưa đến, hiển nhiên sẽ dỗ dành cho nàng ta quay đầu về. Không bằng hôm nay lúc chúng ta ra bên ngoài mua sách, thuận tiện Tiết huynh đến cửa hàng trang sức mua ít trang sức đưa qua bên kia đi?”
Gã sai vặt thiếp thân của Tư Mã Du – Hàm Phú xoay người cười trộm: Thế tử đã bao giờ phí tâm tư trên người nữ tử đâu nhỉ?
Nay Tư Mã Du chẳng qua mới 13 tuổi, Thục vương phi chỉ sinh được mỗi một nhi tử này, lo sợ hắn bị nhóm nha hoàn xúi giục đâm hư hỏng, sớm thử chuyện phòng the sẽ bị thương gân cốt, cho nên ra tay nhanh chóng như kẻ trộm, trong viện ngoài gã sai vặt hộ vệ, số còn lại toàn bộ đều bị điều ra viện ngoài từ sớm, đến nay Tư Mã Du chưa bao giờ dính vào nữ tử, làm sao biết tâm sự của nữ nhi đây?
“Lý luận suông” chính là để nói hắn! Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đon
Vẫn là Liên Sinh không nhìn nổi, len lén nói với Tiết Hàn Vân: "Thiếu gia đừng nghĩ nhiều, nô tài thấy tiểu thư không phải người thích hờn dỗi nhỏ mọn. Nếu nàng tức giận, phải trực tiếp tới tính sổ mới đúng, hờn dỗi một mình. . . . . . cái này hơi khó. . . . . ."
Tiết Hàn Vân Tưởng nghĩ, cũng đúng.
Đã bao giờ tiểu nha đầu đó kìm nén trước mặt hắn đâu?
"Chỉ là. . . . . ." Liên Sinh lắp bắp: "Nghe Hạ Huệ tỷ tỷ nói, trong phòng Nhị biểu thiếu gia có rất nhiều đồ chơi nhỏ, và sách, hấp dẫn tiểu thư ở viện hắn cả ngày. . . . . ."
Tình hình này, có hơi quen thuộc.
Tiết Hàn Vân mới nghe đã có cảm giác không tốt lắm, vừa nghĩ: đây không phải là hình thức hắn và với tiểu nha đầu chung đụng thường ngày sao?
Từ trước tới giờ Liễu Minh Nguyệt đều yêu thích nhất những thứ mới lạ, liên tưởng đến cách nói chuyện của Ôn Hữu Xương. . . . . . ngao du lịch khắp nơi, kiến thức uyên bác. . . . . . Liễu Minh Nguyệt thích nhất nghe chuyện này!
Cho dù hắn và tiểu nha đầu cũng đã đính thân, nhưng nếu không bồi dương tình cảm, vẫn rất dễ xuất hiện tình huống… Tiết Hàn Vân có chút sầu lo rồi!
Hắn cùng với Liễu Minh Nguyệt đến Giang Bắc với mục đích ban đầu là vì muốn làm cho Ôn lão gia tử và Ôn lão phu nhân tiếp nhận hắn, kết quả nay hai vị lão nhân đã hài lòng hơn về hắn, trong những ngày quan trọng nhất này… hắn lại lơ là tiểu nha đầu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.