Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 38: Mới gặp gỡ

Lam Ngả Thảo

05/05/2018

Liễu Minh Nguyệt có được một lễ ra mắt lớn như vậy, thế nhưng Ôn Dục Hân chỉ có hai nén vàng nhỏ, chắc là do Ôn lão thái gia quay đầu lại nhìn tới các thiếu nam thiếu nữ, chỉ riêng Ôn Dục Hân không có đồ, nên mới sai lão bộc bên cạnh cầm đồ đến.

Nàng có chút ngượng ngùng, cầm ngọc bội rời khỏi chánh viện của Ôn lão thái gia cùng với chúng biểu huynh biểu tỷ và Tiết Hàn Vân, vẻ mặt lúng túng nhìn Ôn Dục Hân. Ôn Dục Hân cười nhéo gương mặt hồng nhuận của nàng một: "Nha đầu ngốc, nghĩ gì thế? Huynh đệ tỷ muội chúng ta sanh ra, tất cả con của chánh thê đều được tổ phụ tặng một ngọc bội. . . . . ." Chỉ là, không bằng miếng ngọc bội trân quý này thôi.

Liễu Minh Nguyệt nghe lời này, mới thả lỏng cất miếng ngọc bội, sau khi đến viện gặp Ôn Lão Phu Nhân và Đại cữu mẫu (mợ). Nghe nói hôm nay đích tôn có việc đến thăm, nhưng đến giờ Ôn đại cữu của nàng vẫn còn ở trong tộc chưa về.

Tới nội đường, chỉ thấy Hạ Ôn thị dắt một lão phu nhân đầu đầy tóc bạc, còn Vạn thị thì ngồi cùng với một vị phu nhântrung niên phúc hậu khác, nàng lập tức suy đoán bà lão này chính là ngoại tổ mẫu của nàng.

Từ khi Ôn mẫu thấy thiếu niên nam nữ đi vào nội đường, đầu tiên bà nắm chặt cả bàn tay Hạ Ôn thị , hai mắt đảo quanh người những thiếu niên nam nữ này, hốc mắt đã có chút đỏ ửng.

Đợi đến sau khi mọi người hành lễ xong, bà ngoắc ngoắc tay với hai nữ hài nhi, bảo các nàng tiến lên, vừa lôi kéo một người, nhưng ánh mắt phần lớn đều đặt trên người Liễu Minh Nguyệt, nhìn nàng, nước mắt trong mắt tuôn rơi, bờ môi run rẩy vài cái, thấy gương mặt này tương đối giống với khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi yêu quý, một tay ôm lấy Liễu Minh Nguyệt vào trong ngực, lớn tiếng khóc. . . . . .

Liễu Minh Nguyệt sớm không nhớ rõ người mẫu thân kia , chẳng qua cũng bị nỗi bi thương phát ra từ đáy lòng của vị lão phu nhân này cảm nhiễm, một giọt nước mắt vô tình rơi xuống, đến khi hai nàng dâu và nhi nữ khuyên bảo, Ôn mẫu mới dừng lại tiếng khóc, một tay lôi kéo tôn nữ nhi (cháu gái), lại chỉ vào thê tử của Ôn Thời là Lâm thị nói: "Đây là đại cữu mẫu của con."

Ôn Dục Hân và Liễu Minh Nguyệt thi lễ một với Lâm thị, Lâm thị cởi đôi vòng ngọc dương chi quý giá trên cổ tay xuống, thuận tay đeo lên cổ tay của Liễu Minh Nguyệt: "Đôi vòng tay này của cữu mẫu là được mẫu thân tặng vào lúc xuất giá, mặc dù không đáng giá, nhưng dù sao cũng là vật di truyền, Nguyệt nha đầu đừng ghét nhé."

Liễu Minh Nguyệt nhìn chăm chú, vòng tay bằng ngọc này rõ ràng cực kỳ đáng giá và khó có được, vị Đại cữu mẫu này đơn thuần khiêm tốn, nàng sợ hãi vội vã muốn tháo ra: "Đồ quý báo như vậy, Nguyệt nhi thật không dám nhận, mong rằng Đại cữu mẫu sẽ nhận lại."

Ôn mẫu cười nói: "Đại cữu con còn nhiều đồ tốt,dù sao Nguyệt nhi cũng đừng từ chối, ngày khác hãy đến phòng của nó vài lần, nó vô cùng thích nữ hài nhi, nếu khiến nó vui vẻ, còn thứ gì tốt đều sẽ đưa cho con."

Vạn thị cũng hứng thú nhìn ở một bên, Liễu Minh Nguyệt đành phải nhận, trịnh trọng nói cám ơn một lần nữa.

Ôn mẫu và Lâm thị nhìn, nàng còn nhỏ tuổi, vậy mà lễ độ cũng không tệ, người sinh ra lại thực đẹp, nụ cười ngọt ngào, càng nhìn càng yêu. Ôn mẫu kéo nàng vào trong ngực, trong lòng nhất thời vừa ngọt vừa chua, nghĩ đến ấu nữ, lại vội quay đầu đi lau nước mắt, mọi người đều chưa từng nhìn thấy lão thái thái thương cảm như vậy, chỉ đành nói đến những chuyện vui khác, mới có thể khiến bà vui vẻ lên.

Thiếu niên còn lại gặp qua Ôn mẫu và Lâm thị, tất cả đều được lễ ra mắt, sau đó được Ôn Hữu Chính dẫn tới tiền viện.

Ngược lại hai nữ hài nhi, bị Ôn mẫu lôi kéo mỗi người ngồi một bên, ngay cả Hạ Ôn thị cũng ngồi phía sau.

Hạ Ôn thị ngồi ở bên cạnh Lâm thị, chua xót nói: "Mẫu thân nhìn thấy Nguyệt nha đầu, trong mắt ngay cả Thanh nhi nhà ta cũng không nhìn thấy rồi, thiên vị thật là lợi hại."

Từ nhỏ đến lớn bà ta cảm thấy mẫu thân đối xử bất công với mình, thương yêu Ấu muội nhiều hơn, hôm nay Liễu Minh Nguyệt tới, Hạ Tử Thanh cũng là lần đầu tới chỗ ngoại tổ gia, đối xử lại khác biệt trời vực.



Ôn mẫu nghe được lời này của bà ta, chỉ có thể âm thầm thở dài một tiếng trong nội tâm: vốn tưởng rằng nữ nhi này gả ra ngoài nhiều năm như vậy, nhất định là đã có tiến bộ, nào biết ngay cả chuyện nhỏ thế này cũng muốn so đo.

Lời này của Ôn thị lại gợi lên bi thương trong lòng Ôn mẫu, không kịp đợi Lâm thị và Vạn thị cứu vãn, Ôn mẫu đã phun một câu: "Phụ mẫu của Thanh nhi vẫn còn, lại có người mẫu thân như con mưu tính chu toàn thay nó , ta còn có cái gì không yên lòng? Ta cũng chỉ là nghĩ đến Nguyệt nha đầu còn nhỏ tuổi đã mất mẫu thân, trong lòng thương giọt máu này của muội muội con, ngay cả Hân nha đầu cũng chưa từng so đo với muội muội nó, người làm di mẫu như con, vậy mà lại so đo à?"

Nhiều năm qua Ôn thị chưa từng về nhà mẫu thân, hôm nay bị bà phun một câu như vậy, lại còn ở trước mặt tiểu bối và con cháu của muội muội, lập tức trên mặt không kìm chế được, đôi mắt đều đỏ, ngẩng đầu lại nhìn thấy nha hoàn bên cạnh Liễu Minh Nguyệt cầm một ngọc bội nhìn cực kỳ quen mắt, tỉ mỉ từng đường nét, đó là đồ cỗ bên cạnh Ôn Lão Thái Gia mấy chục năm, lại càng cảm thấy đau thương.

"Sao ngọc bội của phụ thân lại ở trong tay nha đầu kia chứ?"

Lúc Ôn mẫu đến xem, không nhịn được lệ ướt hốc mắt:"Năm đó lúc muội muội con còn nhỏ, mấy lần quấn lấy phụ thân, muốn miếng ngọc bội này, kết quả phụ thân con chưa từng đồng ý qua, hôm nay phụ thân con đưa miếng ngọc bội này cho Nguyệt nha đầu, coi như bồi thường tiếc nuối năm đó cho đứa con, chẳng lẽ món đồ như vậy mà con cũng muốn giành sao?"

Liễu Minh Nguyệt mới biết, thì ra là miếng ngọc bội này, còn có một đoạn duyên sâu như thế.

Buổi chiều Ôn Thời trở lại, Lâm thị dặn dò phòng bếp bày yến hội, đón gió tẩy trần cho mọi người, trong bữa tiệc, Ôn Lão Thái Gia cùng Ôn Lão Phu Nhân thấy thêm được nhân phẩm xuất sắc của Tiết Hàn Vân, vừa chững chạc lại có thể tin tưởng, hơn nữa còn có chút ngây thơ, lấy mọi thứ so với Hạ Tử Thanh luôn nghe lời mẫu thân mà nói, cao thấp đã phân, Ôn mẫu lập tức do dự .

Hiểu nhi nữ không ai bằng mẹ, nếu nói là bao năm không thấy, ngôn từ trong thư của Ôn thị thành khẩn, đa phần là quan tâm Liễu Minh Nguyệt , nhưng hôm nay mới gặp gỡ, Ôn mẫu đã trực giác biết Liễu Minh Nguyệt không quá thân thiết với vị Đại di mẫu này, trái ngược với vẻ thân thiết với Vạn thị.

Liễu Minh Nguyệt và Ôn thị ở chung trong kinh đã nhiều năm , tiểu nha đầu này không thể thân thiết với Ôn thị, Ôn mẫu chưa bao giờ tin tưởng, trưởng nữ của mình là người lấy đức báo oán.

Đợi đến tiệc tan, Vạn thị lập tức đi hầu hạ Ôn mẫu, Lâm thị sớm chuẩn bị gian phòng khách tới.

Hạ Ôn thị gả sớm, hiện giờ cả nhà bà đang ở trong viện mà trưởng tử của Ôn Thời là Ôn Hữu Chính ở trước khi bà gả đi, một thê một thiếp hai con.

Ôn Thời chỉ có hai đứa con là con chánh thê, con thứ Ôn Hữu Xương hai mươi bốn tuổi, nhưng đến nay không chịu thành thân, quanh năm tháng dài du học ở bên ngoài, vào lúc này cũng không biết đến nơi nào, lần trước nhận được thư của hắn đã là nửa năm trước. Ôn Thời vẫn còn có một thứ nữ Ôn Dục Quỳnh, chính là do thị thiếp Hồng thị sinh, vẫn được Lâm thị dẫn theo bên người để nuôi dạy, năm nay mười ba tuổi, quy củ lễ nghĩa không tệ chút nào, đáng tiếc Liễu Minh Nguyệt quen lạnh nhạt, trong lòng không cách nào thích vị Tiểu Biểu Muội này, chỉ nói qua loa một hai câu trong buổi tiệc.

Ôn Dục Quỳnh ở cái sân bên cạnh tiểu khóa viện của Lâm thị, dù là nàng là nữ đích tôn duy nhất , trước khi Liễu Ôn thị chưa gả đại viện trống không, cũng chưa từng được phép dời vào ở.

Vì vậy Lâm thị để Hạ Ôn thị ở sân của phòng khách. Hạ Ôn thị lại không yên lòng Hạ Tử Thanh ở tại ngoại viện, Hạ gia ** cũng cùng ở một viện. Lâm thị thân thiết, đã sắp xếp Liễu Minh Nguyệt ở trong viện mà Liễu Ôn Thị ở trước khi chưa gả ở, Liễu Minh Nguyệt một mình ở một đại viện, nàng lại ngại tịch mịch, kéo Ôn Dục Hân đi ngủ cùng.

Từ nhỏ đến lớn Ôn Dục Hân luôn luôn đi theo Ôn Quân , số lần tới nhà cũ có thể đếm được trên đầu ngón tay, vì vậy vẫn ở chung nhà với phụ mẫu, có thể thoát khỏi tầm mắt Vạn thị , ở chung chỗ với Liễu Minh Nguyệt, tự nhiên cực kỳ vui lòng.

Hai huynh đệ Ôn Hữu Tư cùng Tiết Hàn Vân ở ngoài viện.



Lâm thị sắp xếp thỏa đáng, Vạn thị thấy không có chuyện gì khiến bà quan tâm, lập tức đỡ Ôn mẫu trở về phòng, lại tự tay hầu hạ bà ấy rửa mặt, Ôn mẫu từ chối, chỉ thản nhiên nói: " Con cực khổ một đường rồi, gọi con tới chỉ là muốn hỏi một chút, Liễu Hậu đối với hôn sự của Nguyệt nha đầu, tính toán thế nào?"

Trái tim Vạn thị đánh trống, nghĩ vị bà mẫu (mẹ chồng” này đang trách mắng bà hành sự bất lực, mặt đầy xấu hổ nói: "Mẫu thân bớt giận, muội phu quả thật đã nhận được tin, chỉ là. . . . . . Chỉ là con dâu thấy, Nguyệt nha đầu cũng không thích hợpvới cuộc sống ở Hạ gia. . . . . ."

Bà len lén ngước mắt đi nhìn vẻ mặt Ôn mẫu, vẻ mặt Ôn mẫu vẫn thản nhiên như cũ, lại nói: "Từ xưa tới nay kết hôn, nơi đó có thích hợp không thích hợp thì liên quan gì? Chỉ có thể nói thích ứng, nữ nhân nào gả vào nhà trượng phu, không phải phải thích ứng cuộc bên nhà trượng phu chứ?" Cho thấy không vui.

Vạn thị lấy can đảm giải thích: "Mẫu thân chưa từng thấy qua dáng vẻ muội phu yêu thương Nguyệt nha đầu, hắn lại quyền cao chức trọng, sao có thể để nữ nhi chịu oan ức chứ? Cho dù hai nhà kết thân, lỡ như đại tỷ muốn dạy dỗ nàng dâu. . . . . . Bị muội phu biết, nếu hai nhà sinh hiềm khích thì phải làm sao đây?"

Tính tình Hạ Ôn thị như vậy, mặc kệ là cháu ngoại gái ruột gả vào làm dâu, sao không phải chịu oan ức được?

Ngay trước là mẫu thân Ôn thị, Vạn thị không tự nhiên khi phải nói xấu Ôn thị, nhưng dù sao cũng nên để Ôn mẫu biết biết tình cảm Liễu Tướng đối với nhi nữ duy nhất này.

Ôn mẫu như không tin: ". . . . . . Nguyệt nha đầu chỉ là một nữ hài tử . . . . . ." Nào có nữ hài tử xuất giá không chịu uất ức?

Vạn thị cười khổ: "Mẫu thân chưa từng chính mắt nhìn thấy qua muội phu thương yêu Nguyệt nha đầu thế nào , nhi tức nhìn qua thấy, bao nhiêu chuyện lớn trong triều cũng không sánh bằng chuyện của Nguyệt nha đầu, nữ nhi này giống như tròng mắt của hắn, ngay cả nhi tử cũng không được cưng chiều như thế. Năm đó. . . . . . Muội muội qua đời, nhi tức từng đến Kinh Thành vội về chịu tang, nghĩ đến mẫu thân cũng nghe qua, những ngày đó Nguyệt nha đầu đều là ngủ trong ngực muội phu. Chúng ta cũng nghĩ đây chỉ là bởi vì đám tang của muội muội , vậy mà năm nay ta ở biệt viện Liễu gia, nghe được lời từ miệng lão bộc, Nguyệt nha đầu gần như là lớn lên trên đầu gối muội phu. . . . . ."

Ôn mẫu trầm mặc.

Vạn thị thấy bà như thay đổi ý nghĩa, vội lại châm củi: "Mẫu thân không biết, nhà Hạ tỷ phu cơ thiếp cả đóng, con thứ , thứ nữ ở hậu viện không biết có bao nhiêu. Nhưng nhi tử lại nghe được lão bộc Liễu gia từng nói, năm đó trong phòng Liễu muội phu chỉ có một vị phu nhân là muội muội, ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không, nếu không sao lại chỉ có một giọt máu là Nguyệt nha đầu? Liễu muội phu không chịu thay tình, muội muội qua đời nhiều năm như vậy, hắn quyền cao chức trọng, muốn cưới loại danh môn khuê tú gì chả được? Trong nhà lại không có trưởng tử, chỉ có một dòng chính nữ, cũng không có trở ngại gì, tội gì chịu khổ? Nói cho cùng, cũng chỉ là sợ Nguyệt nha đầu chịu uất ức mà thôi. Người như vậy, sao chịu gả con gái vào nhà như thế chứ?"

Nói tới đây chưa hết ý chính là: Hạ Tử Thanh nghe lời mẫu thân như vậy, tương lai sợ rằng sẽ là Hạ Giam Thừa thứ hai, sao Liễu Hậu có thể không nghĩ tới chuyện này?

Ôn mẫu cũng không bởi vì những lời nói uyển chuyển này của Vạn thị mà tức giận, chỉ mệt mỏi phất tay một: " Con trở về nghỉ ngơi đi, để cho ta ngẫm lại."

Vạn thị lặng lẽ thở dài một.

Cuối cùng cũng qua cửa ải này.

Tối nay Liễu Minh Nguyệt lại không biết Vạn thị vì bảo vệ hạnh phúc của nàng mà cố gắng thuyết phục qua Ôn mẫu, ngày thứ hai dậy sớm rửa mặt, nha hoàn Lục Tiếu bên người Ôn mẫu đưa tới hai món trang sức, một bộ trang sức bạc nguyên chất, một bộ trang sức trân châu, đều là thích hợp để thiếu nữ đeo.

Nàng dặn Hạ Huệ đeo trang sức chân trâu lên cho nàng, Ôn Dục Hân liền đeo bộ trang sức bạc nguyên chất kia, một đôi nữ hài nhi ăn mặc thật xinh đẹp, đi vào phòng thỉnh an Ôn mẫu——

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook