Chương 39: Ăn mừng
Lam Ngả Thảo
05/05/2018
Tôn tử của Tam phòng
Ôn gia đỗ đạt nên hồi hương tế tổ hơn nữa còn có ngoại tôn nữ Tam phòng
là nữ nhi của Tướng gia và dưỡng tử đi theo, ngoài ra còn có ngoại tôn
Hạ Tử Thanh cùng đậu Tiến sĩ nên lúc này Tam phòng vô cùng nở mày nở
mặt.
Ôn Quân đang nhậm chức Quận thủ ở Vân Hương nên lần tế tổ này do Ôn Thì làm chủ, Ôn tam lão tử thì không quan tâm, chỉ đi dạo với Ôn đại lão tử nên bị Ôn nhị lão tử trào phúng.
"Chẳng qua chỉ có vài tên tiểu tử biết đọc sách, có gì mà đắc ý? Rồi trưng cái bản mặt hả hê đó ra khiến huynh trưởng của ngươi đau đầu chóng mặt? Cho dù có học nhưng tương lai phải biết cách làm quan mới được, khoe khoang gì chứ?"
Ôn đại lão tử vốn vì huynh đệ bất hoà nhiều năm mà tinh thần mệt mỏi không thôi, chỉ có điều từ nhiều năm trước sau khi lão Nhị, lão Tam đánh một trận thì cho tới bây giờ đều tuân thủ đạo lí quân tử động khẩu không động thủ nên cho dù đấu võ mồn kịch liệt nhưng cũng không động tay, động chân. Hôm nay không khí lại tốt như vậy, ông cũng lười xen vào nên giả câm vờ điếc, coi như không nghe thấy.
"Huynh mà biết làm quan thì cũng sẽ không bị bãi quan, tự lo cho huynh trước đi đã!" Sắc mặt Ôn tam lão tử đã có chút đen, sau khi bị Ôn nhị lão tử kích thích thì lại càng trở nên đen hơn.
Ôn nhị lão tử nghe vậy nhảy dựng lên, hất tay áo: "Loại người như ngươi ngay cả làm người cũng không biết, trong mắt không có lớn nhỏ mà xứng nói đến chuyện làm quan? Hôm nay trước tiên ta phải dạy dỗ lại ngươi đã rồi nói tiếp!"
Bên cạnh là một đám tiểu bối đang xếp hàng từ cao đến thấp, tất cả đều đang cúi đầu.
Mấy năm trước khi thấy Ôn nhị lão tử xắn tay áo, Ôn tam lão tử cũng sẽ nhảy dựng lên xắn tay áo theo, đám tiểu bối thấy vậy lập tức chạy tới hùa theo, người của Nhị phòng, Tam phòng đang đứng ở trước mặt phụ thân, vì tỏ vẻ mình không theo phe địch nên hợp sức tấn công chỗ yếu của đối phương, ví dụ như trong quá khứ đã từng có những tin đồn khó nghe gì….những chuyện như thế này cũng đã xảy ra nhiều, giổ tổ hàng năm đều rất hỗn loạn, mức độ ồn ào sắp vượt qua cả chợ phiên trên trấn.
Nhưng năm nay Tam phòng Ôn gia có hai người đỗ Tiến sĩ, một người trong đó còn là Bảng nhãn, điều này thật sự là vinh dự của cả gia tộc, hai huynh đệ Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên cũng biết hiện giờ thân phận của mình đã khác trước nên không thể lại hồ đồ theo tổ phụ được, nếu truyền đi thì thật sự không dễ nghe hơn nữa ngộ nhỡ truyền đến tai Ngự sử thì không phải là tin tức gì tốt vì vậy hai người luôn giữ im lặng.
Ôn Thì cũng chỉ đứng quan sát tình hình, hắn cũng không phải là người nóng nảy, từ lâu đã chán ngán ân oán giữa Nhị phòng và Tam phòng nên chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Tôn tử, hậu bối của Nhị phòng cũng là người có ăn học nên không có chú ý đến lệnh buôn bán của Ôn nhị lão tử vì vậy cử nhân cũng có hai người hơn nữa họ cũng là cháu ruột của Ôn tam lão tử nhưng mà chưa có Tiến sĩ, nghĩ đến sau này vẫn còn phải nhờ vả Tam phòng, nếu được Tam phòng dìu dắt thì hiển nhiên tiền đồ sẽ sáng lạn.
Tất nhiên Bảng nhãn Ôn Hữu Tư thì không cần phải nói, thân là huynh đệ đồng tộc, quan hệ huyết mạch lại gần gũi như vậy lại còn có Ôn Thì là một Quận thủ tứ phẩm, nếu hai phòng có quan hệ tốt với nhau, bọn họ lại đến cầu xin thì hẳn hai phụ tử bọn họ sẽ không có cách nào từ chối được.
Huống chi sau lưng Tam phòng còn có một vị quý tế (con rể quý), hiện giờ đang là Tướng quốc nên tại sao phải đắc tội với bọn họ?
Nên bây giờ khi thấy Ôn nhị lão tử và Ôn tam lão tử nhảy dựng lên thì không một người nào của hai phòng lên tiếng hưởng ứng, chính vì vậy đã tạo thành một tình huống rất kì dị.
Ôn nhị lão tử xắn tay áo một lúc lâu, Ôn tam lão tử cũng nhảy dựng lên ứng chiến, hai lão huynh đệ đứng cách nhau năm bước chân chửi mắng gầm thét và đợi tôn tử nhào lên để đốt thêm lửa nhưng cuối cùng lại bị Ôn đại lão tử trừng mắt, lùi về trong phẫn nộ, kết quả là tất cả đều giả câm vờ điếc còn hai lão huynh đệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đứng đờ ra ở chỗ đó.
Ôn đại lão tử thấy nếu không cho hai huynh đệ này một thang thì nhất định bọn họ sẽ bày ra hai cái mặt mo ngồi đó không chịu đi nên tằng hắng một: "Tuổi cũng đã cao mà không sợ tức giận sinh bệnh? Hơn nữa không sợ mất mặt trước bài vị tổ tông, huynh đệ và tôn tử sao?"
Hôm nay tế tổ là chuyện lớn, ngoại trừ Đại phòng thì con có bàng chi của Ôn gia tham dự, đồng lứa với Ôn lão gia tử cũng có hai ba vị, còn lại là hậu bối tôn tử, bọn họ vốn không phải là chi chính mà là chi phụ thuộc chi chính, gia cảnh cũng bình thường, tham dự vào loại lễ lớn này cũng chỉ là để phù hợp với tình hình mà thôi nên nào dám khuyên can hai vị lão gia tử khi bọn họ đang nổi giân?
Hiện giờ nghe được ý tứ Tộc trưởng cố ý cho hai huynh đệ một thang nên vội vàng bước lên phía trước, đi đến trước mặt Ôn nhị lão tử và Ôn tam lão tử, nói: "Nhị ca, Tam ca đang nóng vội muốn uống rượu mừng đây mà, Đại ca mau ra lệnh bày tiệc rượu đi chứ? ! Chúng ta cũng rất muốn uống rượu mừng của Tư ca nhi và Niên ca nhi. . . . . ."
Sau khi Ôn nhị lão tử và Ôn tam lão tử trừng mắt nhìn nhau thì mới đuổi theo Ôn đại lão tử đi tới Từ đường.
Từ Đường Ôn gia được xây ở đại viện của chi chính, chiếm toàn bộ một nhà, rộng rãi và rất nghiêm trang, bình thường chỉ có lão bộc quét dọn, riêng ngày lễ, ngày tết hoặc là có chuyện gì vui thì mới náo nhiệt.
Hôm nay ở đại viên chi chính đã sớm bày tiệc rượu mời mọi người trong tộc còn hậu viện là nơi tề tựu của nữ quyến tất cả các phòng.
Ôn mẫu dẫn theo Hạ Ôn thị, hai tức phụ và ba tôn nữ tiến vào, thân thích Ôn gia cũng có chút ấn tượng với Ôn Dục Hân, nàng theo cha ở bên ngoài nhiều năm, thỉnh thoảng mới trở về. Là trưởng nữ của quan tứ phẩm nên thân phận trong Ôn thị nhất tộc cũng cực cao vì thế làm cho các trưởng bối liên tục khen ngợi, các tỷ muội cùng thế hệ trong tộc cũng rối rít tiến lên phía trước nói lời chúc mừng.
Mục đích của buổi tiệc hôm nay chính là chúc mừng hai vị huynh trưởng của nàng thi đỗ nên tất nhiên là cũng phải chúc mừng nàng.
Có phụ thân làm quan lớn, tiền đồ của hai vị huynh trưởng lại sáng lạn nên tương lai đồ cưới của nàng cũng cao hơn các tỷ muội trong tộc nhiều, như thế sao có thể không khiến người ta hâm mộ cho được?
Một vị khác chính là Liễu Minh Nguyệt, ngoại tôn nữ của Tam phòng, nữ nhi độc nhất của Liễu tướng.
Mọi người đều nói nhà nàng ở trong kinh, nhà cao cửa rộng, vừa quyền quý lại vừa nhiều kẻ hầu người hạ nên tất nhiên là khó có thể thân cận nên cũng chỉ khách khí chào hỏi. Thái thái, nãi nãi của Nhị phòng thấy vẻ ngoài của nàng rất đẹp, cách ăn mặc cũng giống như Hân tỷ nhi, lại theo lời Tam lão phu nhân hành lễ với trưởng bối thì mọi người đều ra tay hết sức rộng rãi nên không lâu lắm Liễu Minh Nguyệt đã thu được rất nhiều lễ vật.
Liễu Minh Nguyệt vừa nói lời khách sáo lại vừa tươi cười ngọt ngào, hiểu biết lễ nghĩa làm cho thái thái, nãi nãi của hai phòng còn lại tán thưởng không dứt.
Trong đó chỉ có Hạ Ôn thị, tuy phu quân của bà chỉ là quan thừa lục phẩm ở Quốc Tử Giám nhưng lại là người ở trong kinh nên so ra cao hơn quan nhậm chức địa phương nửa cấp, huống hồ Quốc Tử Giám lại là một nơi thanh cao, bà ta đã xã giao ở kinh thành nhiều năm nên có mấy phần khí khái của phu nhân quan lớn vì vậy có chút khinh thường những nãi nãi cùng thế hệ ở Giang Bắc. Bởi vậy khi người khác hỏi chuyện trong kinh thì bà ta cũng chỉ kiêu ngạo trả lời một hai câu, hoàn toàn không ý định nói nhiều.
Trái ngược hoàn toàn với Liễu Minh Nguyệt, lúc trước tỷ muội trong tộc Ôn thị đều cho rằng nàng là thiên kim nhà cao cửa rộng, rất khó gần nhưng khi thấy nàng bị Ôn Dục Hân nắm tay chọc ghẹo, bóp véo hai má hồng nhuận của nàng nhưng vẫn vui vẻ thì trong lòng cũng sinh ra cảm giác gần gũi.
Nên trong khoảng thời gian ngắn, Ôn Dục Châu, Ôn Dục Kỳ, Ôn Dục Trân của Đại phòng, Ôn Dục Vân, Ôn Dục Hà của Nhị phòng, còn có Ôn Dục Phỉ, Ôn Dục Quế, Ôn Dục Anh … của bàng chi, hơn mười cô nương ở chung một chỗ, lại thêm sáu bảy cô nương cũng là thân thích trong nhà, trong lúc nhất thời tiếng cười vang lên không dứt.
Trong số các cô nương của dòng chính, nổi bật là do Ôn Dục Châu của Đại phòng đứng đầu rất được các cô nương còn lại tin phục. Hôm nay lại có thêm Ôn Dục Hân, Ôn Dục Hân lại như hình với bóng với Liễu Minh Nguyệt nên trong mọi hành vi cử chỉ của mọi người đều thể hiện sự chăm sóc đối với hai vị này, còn các cô nương của bàng chi Ôn gia thường ngày đã quen đi theo dòng chính, ngay cả những cô nương của các nhà thân thích đều đến tìm nơi nương tựa nên tất cả đều rất cẩn thận đi theo hầu các cô nương dòng chính.
Ôn Dục Châu thấy Ôn Dục Quỳnh đi theo sát bên cạnh Ôn Dục Hân nhưng lại im lặng không lên tiếng thì nói: "Quỳnh tỷ, mấy ngày nay Đại tẩu vẫn không ra khỏi viện sao? Tẩu ấy đã đồng ý vẽ các kiểu hoa văn giúp muội đấy."
Ôn Dục Quỳnh dịu dàng nói: "Mấy ngày nay Văn Ca nhi và Vũ ca nhi vẫn chưa khỏe nhưng nghe nói là đã hết rồi, chỉ có điều viện vẫn còn bị cách ly, người ở bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được nhưng có lẽ là sẽ nhanh chóng tốt lên thôi."
Thì ra là Đại tẩu mà Ôn Dục Châu nhắc đến chính là Nhan thị, thê tử của Ôn Hữu Chính, Văn Ca nhi và Vũ ca nhi chính là đôi song sinh của nàng, năm nay năm tuổi, trước đó vài ngày thì đột nhiên nổi nốt đậu nên viện đó bị cách ly, không cho người ra vào, chỉ có nha đầu đưa cơm và đại phu được ra vào đó. Mấy ngày nay đều là do Nhan thị và tiểu thiếp Hồng Liễu của Ôn Hữu Chính cùng chăm sóc hai hài tử.
Mặc dù Ôn mẫu rất nhớ và lo lắng cho hai chắt trai, nhưng khi nghe nói hai hài tử đã hết nổi nốt đậu, nhiệt độ cũng giảm xuống, không còn sốt cao nữa, mấy ngày nay chỉ cần nghỉ ngơi và coi chừng, không thể ra gió và giữ không để lại sẹo thì an tâm hơn rất nhiều.
Chỉ có Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân mới tới nên chưa gặp được vị Đại tẩu này.
Trong này còn có một vị tiểu thư là chất nữ (cháu gái) khác chi, bên ngoại của mẫu thân Ôn Dục Châu, tên là Hà Tú Liên, năm nay đã 16 tuổi nhưng vẫn chưa đính thân, nghe nói là trong nhà rất khó khăn nên mẫu thân nàng ta mới đưa nàng ta đến dòng chính Ôn gia để làm khách, chỉ có điều là làm khách rất nhiều năm.
Dòng chính của Ôn gia rất giàu có nên cũng không quan tâm đến việc có thêm một miệng ăn hơn nữa mẫu thân của Ôn Dục Châu cũng nhân hậu nên đối xử với chất nữ này không tệ, chỉ có điều chưa từng thu xếp hôn sự thay nàng ta nên tuy nàng ta ở nhà lớn nhưng lại là ăn nhờ ở đậu, vì vậy mỗi ngày trong lòng đều ưu sầu không dứt.
Nha hoàn bên người nàng ta chính là năm đó lúc đến Ôn gia, mẫu thân nàng ta đã cắn răng bán đồ cưới để mua cho nữ nhi, sợ nữ nhi ở Ôn gia không có lấy một người thân thiết. Nha hoàn kia tên là Tiểu Phân, còn lớn hơn cả tiểu thư mình một hai tuổi, thường ngày hai chủ tớ chỉ qua lại với Ôn Dục Châu nhưng gần đây Ôn Dục Châu đã đính thân, lần này Ôn Dục Châu hỏi Nhan thị hoa văn chính là vì muốn thêu lên đồ cưới.
Mấy ngày nay Hà Tú Liên luôn lo lắng vì Ôn Dục Châu sắp xuất giá, các cô nương dòng chính khác lại đều do người khác sinh, đến lúc đó nếu đường cô đưa nàng ta về nhà thì tình cảnh của nàng ta sẽ như thế nào đây?
Khi Tiểu Phân nhìn thấy Ôn Dục Hân và Liễu Minh Nguyệt thì lập tức khuyên Hà Tú Liên nịnh bợ hai vị này. Bất kể là người nào trong hai người, chỉ cần có thể nói giúp nàng ta một câu hoặc là suy nghĩ cho nàng ta một hai, nói không chừng chuyện chung thân của nàng ta sẽ không bị bỏ quên nữa.
Chính vì vậy hôm nay Hà Tú Liên cực kỳ ân cần, nịnh nọt Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân, tỏ vẻ hết sức hâm mộ nói: "Người như ta không có lấy một chút phúc khí được nhìn thấy dáng vẻ của kinh thành. Hân tỷ nhi và Liễu muội muội đều đến từ kinh thành, không bằng hãy nói một chút về phong cảnh kinh thành để chúng ta cũng được mở rộng tầm mắt đi."
Ôn Dục Châu thấy dáng vẻ nịnh nọt của Hà Tú Liên thì rất không thích nên chỉ kéo Ôn Dục Quỳnh nói chuyện, hoàn toàn không để ý đến Hà Tú Liên.
Liễu Minh Nguyệt quanh năm ở kinh thành nên rất tò mò về cuộc sống ở vùng Giang Bắc sông nước nên cười hì hì nói: "Ta thấy trong kinh còn không thú vị bằng Giang Bắc đâu. Ta thấy lúc mọi người ra ngoài đều dùng thuyền, có thể tùy ý ngồi thuyền ngắm phong cảnh, hôm qua ta còn thấy có người chèo thuyền đến cửa sau đưa hoa quả, rau củ sau đó lấy tiền đấy. . . . . ."
Ôn Dục Châu thấy vị nữ nhi duy nhất của Tướng gia không có vẻ gì là không thích Giang Bắc thì cũng có chút yêu thích nên nụ cười bên môi dần dần tươi hơn: "Nếu Liễu muội muội thích ngồi thuyền thì ngày khác tỷ tỷ mời muội và Hân tỷ nhi ngồi thuyền đi chơi."
Liễu Minh Nguyệt vỗ tay tán thưởng còn Ôn Dục Hân thì giật mình rồi cười nói: "Nha đầu này, đã ngồi thuyền hơn nửa tháng mà vẫn chưa chán sao?"
Hà Tú Liên vốn nghĩ phải làm cho Liễu Minh Nguyệt nói nhiều hơn để kéo gần quan hệ. Bình thường những người phú quý nếu ngươi khen nhà nàng ta giàu có có lẽ nàng ta sẽ không kiềm chế được mà khoe khoang, tới khi đó chỉ cần khen nàng ta thêm mấy câu, không sợ nàng ta không kể lể thao thao bất tuyệt.
Chỉ có Liễu Minh Nguyệt là cảm thấy cuộc sống trong kinh hết sức bình thường, cũng không có nói nhiều. Huống hồ trong số những cô nương mà Liễu Minh Nguyệt có cảm tình tốt, Hà Tú Liên lại không biết một người nào hơn nữa cũng chỉ mới gặp nhau một lần nên không có gì để nói chứ không phải cố ý lạnh nhạt Hà Tú Liên.
Vì vậy kế hoạch tốt đẹp của Hà Tú Liên đã bị thất bại.
Ôn Dục Trân là nữ nhi của thứ tử Đại phòng - Ôn Phưởng, rất hoạt bát nên nói thẳng ra: "Đại tỷ vừa nói là mời Hân tỷ tỷ và Liễu muội muội ngồi thuyền, hôm nay thời tiết lại tốt như vậy, không bằng chúng ta thưa với trưởng bối sau đó ngồi thuyền đi chơi?"
Nàng rất được tổ phụ, tổ mẫu yêu thích nên lập tức chạy đi xin phép Ôn lão thái thái, sau khi được bà cho phép, lại có người lái đò và nha hoàn, bà tử đi theo thì bọn họ chia ra ngồi hai con thuyền nhỏ, từ cửa sau đi ra, chậm rãi xuôi dòng.
Sông trong trấn Từ An rất chằng chịt, năm đó Ôn thị xây tổ trạch, cửa trước là đường cho xe ngựa còn cửa sau giữ lại đường thủy để đi thuyền.
Một nhóm thiếu nữ ngồi thuyền ra khỏi Ôn gia theo đường thủy, dần dần đi tới chỗ lòng sông rộng hơn, mắt nhìn một chiếc thuyền đi theo không nhanh không chậm ở phía sau, trên mũi thuyền có vài thiếu niên đang đứng, đều là người có dung mạo tuấn kiệt khiến các cô nương trên thuyền líu ríu, bàn luận không thôi.
Liễu Minh Nguyệt bị Ôn Dục Hân kéo về phía đuôi thuyền nhìn, sau khi nhìn thấy thì lập tức nói: "Là Hàn Vân ca ca và mấy biểu ca. . . . . ." Sau đó ngoắc tay với mấy người trên thuyền nhỏ kia.
Từ khi vào hậu viện Tam phòng Ôn gia thì đã mấy ngày Liễu Minh Nguyệt chưa gặp Tiết Hàn Vân nên rất nhớ hắn.
Ôn Dục Hân cười mắng: "Đại ca, nhị ca cũng thiệt là, rõ ràng hôm nay là tiệc ăn mừng bọn họ thi đỗ vậy mà bọn họ lại không dự tiệc với trưởng bối mà chạy tới sông chơi, cũng không biết lúc trở về có bị tổ phụ mắng hay không."
Ôn Dục Châu thì coi như thôi vì đã đính thân còn Hà Tú Liên thì hai mắt đều nhìn chằm chằm.
Từ lúc Hà thị đưa nàng ta vào Ôn gia thì luôn dặn nàng ta phải nghiêm túc tuân thủ lễ nghĩa vì sợ chất nữ này phạm sai lầm, không có cách ăn nói với hai bên, vì vậy mấy năm nay mặc dù Hà Tú Liên ở Ôn gia ăn mặc không lo, không biết tốt hơn bao nhiêu lần ở nhà nhưng lại hoàn toàn không có tự do, hơn nữa nàng ta ở trong hậu viên lâu nên làm gì có cơ hội nhìn thấy nhiều thiếu niên tuấn tú như vậy?
Ôn Quân đang nhậm chức Quận thủ ở Vân Hương nên lần tế tổ này do Ôn Thì làm chủ, Ôn tam lão tử thì không quan tâm, chỉ đi dạo với Ôn đại lão tử nên bị Ôn nhị lão tử trào phúng.
"Chẳng qua chỉ có vài tên tiểu tử biết đọc sách, có gì mà đắc ý? Rồi trưng cái bản mặt hả hê đó ra khiến huynh trưởng của ngươi đau đầu chóng mặt? Cho dù có học nhưng tương lai phải biết cách làm quan mới được, khoe khoang gì chứ?"
Ôn đại lão tử vốn vì huynh đệ bất hoà nhiều năm mà tinh thần mệt mỏi không thôi, chỉ có điều từ nhiều năm trước sau khi lão Nhị, lão Tam đánh một trận thì cho tới bây giờ đều tuân thủ đạo lí quân tử động khẩu không động thủ nên cho dù đấu võ mồn kịch liệt nhưng cũng không động tay, động chân. Hôm nay không khí lại tốt như vậy, ông cũng lười xen vào nên giả câm vờ điếc, coi như không nghe thấy.
"Huynh mà biết làm quan thì cũng sẽ không bị bãi quan, tự lo cho huynh trước đi đã!" Sắc mặt Ôn tam lão tử đã có chút đen, sau khi bị Ôn nhị lão tử kích thích thì lại càng trở nên đen hơn.
Ôn nhị lão tử nghe vậy nhảy dựng lên, hất tay áo: "Loại người như ngươi ngay cả làm người cũng không biết, trong mắt không có lớn nhỏ mà xứng nói đến chuyện làm quan? Hôm nay trước tiên ta phải dạy dỗ lại ngươi đã rồi nói tiếp!"
Bên cạnh là một đám tiểu bối đang xếp hàng từ cao đến thấp, tất cả đều đang cúi đầu.
Mấy năm trước khi thấy Ôn nhị lão tử xắn tay áo, Ôn tam lão tử cũng sẽ nhảy dựng lên xắn tay áo theo, đám tiểu bối thấy vậy lập tức chạy tới hùa theo, người của Nhị phòng, Tam phòng đang đứng ở trước mặt phụ thân, vì tỏ vẻ mình không theo phe địch nên hợp sức tấn công chỗ yếu của đối phương, ví dụ như trong quá khứ đã từng có những tin đồn khó nghe gì….những chuyện như thế này cũng đã xảy ra nhiều, giổ tổ hàng năm đều rất hỗn loạn, mức độ ồn ào sắp vượt qua cả chợ phiên trên trấn.
Nhưng năm nay Tam phòng Ôn gia có hai người đỗ Tiến sĩ, một người trong đó còn là Bảng nhãn, điều này thật sự là vinh dự của cả gia tộc, hai huynh đệ Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên cũng biết hiện giờ thân phận của mình đã khác trước nên không thể lại hồ đồ theo tổ phụ được, nếu truyền đi thì thật sự không dễ nghe hơn nữa ngộ nhỡ truyền đến tai Ngự sử thì không phải là tin tức gì tốt vì vậy hai người luôn giữ im lặng.
Ôn Thì cũng chỉ đứng quan sát tình hình, hắn cũng không phải là người nóng nảy, từ lâu đã chán ngán ân oán giữa Nhị phòng và Tam phòng nên chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Tôn tử, hậu bối của Nhị phòng cũng là người có ăn học nên không có chú ý đến lệnh buôn bán của Ôn nhị lão tử vì vậy cử nhân cũng có hai người hơn nữa họ cũng là cháu ruột của Ôn tam lão tử nhưng mà chưa có Tiến sĩ, nghĩ đến sau này vẫn còn phải nhờ vả Tam phòng, nếu được Tam phòng dìu dắt thì hiển nhiên tiền đồ sẽ sáng lạn.
Tất nhiên Bảng nhãn Ôn Hữu Tư thì không cần phải nói, thân là huynh đệ đồng tộc, quan hệ huyết mạch lại gần gũi như vậy lại còn có Ôn Thì là một Quận thủ tứ phẩm, nếu hai phòng có quan hệ tốt với nhau, bọn họ lại đến cầu xin thì hẳn hai phụ tử bọn họ sẽ không có cách nào từ chối được.
Huống chi sau lưng Tam phòng còn có một vị quý tế (con rể quý), hiện giờ đang là Tướng quốc nên tại sao phải đắc tội với bọn họ?
Nên bây giờ khi thấy Ôn nhị lão tử và Ôn tam lão tử nhảy dựng lên thì không một người nào của hai phòng lên tiếng hưởng ứng, chính vì vậy đã tạo thành một tình huống rất kì dị.
Ôn nhị lão tử xắn tay áo một lúc lâu, Ôn tam lão tử cũng nhảy dựng lên ứng chiến, hai lão huynh đệ đứng cách nhau năm bước chân chửi mắng gầm thét và đợi tôn tử nhào lên để đốt thêm lửa nhưng cuối cùng lại bị Ôn đại lão tử trừng mắt, lùi về trong phẫn nộ, kết quả là tất cả đều giả câm vờ điếc còn hai lão huynh đệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đứng đờ ra ở chỗ đó.
Ôn đại lão tử thấy nếu không cho hai huynh đệ này một thang thì nhất định bọn họ sẽ bày ra hai cái mặt mo ngồi đó không chịu đi nên tằng hắng một: "Tuổi cũng đã cao mà không sợ tức giận sinh bệnh? Hơn nữa không sợ mất mặt trước bài vị tổ tông, huynh đệ và tôn tử sao?"
Hôm nay tế tổ là chuyện lớn, ngoại trừ Đại phòng thì con có bàng chi của Ôn gia tham dự, đồng lứa với Ôn lão gia tử cũng có hai ba vị, còn lại là hậu bối tôn tử, bọn họ vốn không phải là chi chính mà là chi phụ thuộc chi chính, gia cảnh cũng bình thường, tham dự vào loại lễ lớn này cũng chỉ là để phù hợp với tình hình mà thôi nên nào dám khuyên can hai vị lão gia tử khi bọn họ đang nổi giân?
Hiện giờ nghe được ý tứ Tộc trưởng cố ý cho hai huynh đệ một thang nên vội vàng bước lên phía trước, đi đến trước mặt Ôn nhị lão tử và Ôn tam lão tử, nói: "Nhị ca, Tam ca đang nóng vội muốn uống rượu mừng đây mà, Đại ca mau ra lệnh bày tiệc rượu đi chứ? ! Chúng ta cũng rất muốn uống rượu mừng của Tư ca nhi và Niên ca nhi. . . . . ."
Sau khi Ôn nhị lão tử và Ôn tam lão tử trừng mắt nhìn nhau thì mới đuổi theo Ôn đại lão tử đi tới Từ đường.
Từ Đường Ôn gia được xây ở đại viện của chi chính, chiếm toàn bộ một nhà, rộng rãi và rất nghiêm trang, bình thường chỉ có lão bộc quét dọn, riêng ngày lễ, ngày tết hoặc là có chuyện gì vui thì mới náo nhiệt.
Hôm nay ở đại viên chi chính đã sớm bày tiệc rượu mời mọi người trong tộc còn hậu viện là nơi tề tựu của nữ quyến tất cả các phòng.
Ôn mẫu dẫn theo Hạ Ôn thị, hai tức phụ và ba tôn nữ tiến vào, thân thích Ôn gia cũng có chút ấn tượng với Ôn Dục Hân, nàng theo cha ở bên ngoài nhiều năm, thỉnh thoảng mới trở về. Là trưởng nữ của quan tứ phẩm nên thân phận trong Ôn thị nhất tộc cũng cực cao vì thế làm cho các trưởng bối liên tục khen ngợi, các tỷ muội cùng thế hệ trong tộc cũng rối rít tiến lên phía trước nói lời chúc mừng.
Mục đích của buổi tiệc hôm nay chính là chúc mừng hai vị huynh trưởng của nàng thi đỗ nên tất nhiên là cũng phải chúc mừng nàng.
Có phụ thân làm quan lớn, tiền đồ của hai vị huynh trưởng lại sáng lạn nên tương lai đồ cưới của nàng cũng cao hơn các tỷ muội trong tộc nhiều, như thế sao có thể không khiến người ta hâm mộ cho được?
Một vị khác chính là Liễu Minh Nguyệt, ngoại tôn nữ của Tam phòng, nữ nhi độc nhất của Liễu tướng.
Mọi người đều nói nhà nàng ở trong kinh, nhà cao cửa rộng, vừa quyền quý lại vừa nhiều kẻ hầu người hạ nên tất nhiên là khó có thể thân cận nên cũng chỉ khách khí chào hỏi. Thái thái, nãi nãi của Nhị phòng thấy vẻ ngoài của nàng rất đẹp, cách ăn mặc cũng giống như Hân tỷ nhi, lại theo lời Tam lão phu nhân hành lễ với trưởng bối thì mọi người đều ra tay hết sức rộng rãi nên không lâu lắm Liễu Minh Nguyệt đã thu được rất nhiều lễ vật.
Liễu Minh Nguyệt vừa nói lời khách sáo lại vừa tươi cười ngọt ngào, hiểu biết lễ nghĩa làm cho thái thái, nãi nãi của hai phòng còn lại tán thưởng không dứt.
Trong đó chỉ có Hạ Ôn thị, tuy phu quân của bà chỉ là quan thừa lục phẩm ở Quốc Tử Giám nhưng lại là người ở trong kinh nên so ra cao hơn quan nhậm chức địa phương nửa cấp, huống hồ Quốc Tử Giám lại là một nơi thanh cao, bà ta đã xã giao ở kinh thành nhiều năm nên có mấy phần khí khái của phu nhân quan lớn vì vậy có chút khinh thường những nãi nãi cùng thế hệ ở Giang Bắc. Bởi vậy khi người khác hỏi chuyện trong kinh thì bà ta cũng chỉ kiêu ngạo trả lời một hai câu, hoàn toàn không ý định nói nhiều.
Trái ngược hoàn toàn với Liễu Minh Nguyệt, lúc trước tỷ muội trong tộc Ôn thị đều cho rằng nàng là thiên kim nhà cao cửa rộng, rất khó gần nhưng khi thấy nàng bị Ôn Dục Hân nắm tay chọc ghẹo, bóp véo hai má hồng nhuận của nàng nhưng vẫn vui vẻ thì trong lòng cũng sinh ra cảm giác gần gũi.
Nên trong khoảng thời gian ngắn, Ôn Dục Châu, Ôn Dục Kỳ, Ôn Dục Trân của Đại phòng, Ôn Dục Vân, Ôn Dục Hà của Nhị phòng, còn có Ôn Dục Phỉ, Ôn Dục Quế, Ôn Dục Anh … của bàng chi, hơn mười cô nương ở chung một chỗ, lại thêm sáu bảy cô nương cũng là thân thích trong nhà, trong lúc nhất thời tiếng cười vang lên không dứt.
Trong số các cô nương của dòng chính, nổi bật là do Ôn Dục Châu của Đại phòng đứng đầu rất được các cô nương còn lại tin phục. Hôm nay lại có thêm Ôn Dục Hân, Ôn Dục Hân lại như hình với bóng với Liễu Minh Nguyệt nên trong mọi hành vi cử chỉ của mọi người đều thể hiện sự chăm sóc đối với hai vị này, còn các cô nương của bàng chi Ôn gia thường ngày đã quen đi theo dòng chính, ngay cả những cô nương của các nhà thân thích đều đến tìm nơi nương tựa nên tất cả đều rất cẩn thận đi theo hầu các cô nương dòng chính.
Ôn Dục Châu thấy Ôn Dục Quỳnh đi theo sát bên cạnh Ôn Dục Hân nhưng lại im lặng không lên tiếng thì nói: "Quỳnh tỷ, mấy ngày nay Đại tẩu vẫn không ra khỏi viện sao? Tẩu ấy đã đồng ý vẽ các kiểu hoa văn giúp muội đấy."
Ôn Dục Quỳnh dịu dàng nói: "Mấy ngày nay Văn Ca nhi và Vũ ca nhi vẫn chưa khỏe nhưng nghe nói là đã hết rồi, chỉ có điều viện vẫn còn bị cách ly, người ở bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được nhưng có lẽ là sẽ nhanh chóng tốt lên thôi."
Thì ra là Đại tẩu mà Ôn Dục Châu nhắc đến chính là Nhan thị, thê tử của Ôn Hữu Chính, Văn Ca nhi và Vũ ca nhi chính là đôi song sinh của nàng, năm nay năm tuổi, trước đó vài ngày thì đột nhiên nổi nốt đậu nên viện đó bị cách ly, không cho người ra vào, chỉ có nha đầu đưa cơm và đại phu được ra vào đó. Mấy ngày nay đều là do Nhan thị và tiểu thiếp Hồng Liễu của Ôn Hữu Chính cùng chăm sóc hai hài tử.
Mặc dù Ôn mẫu rất nhớ và lo lắng cho hai chắt trai, nhưng khi nghe nói hai hài tử đã hết nổi nốt đậu, nhiệt độ cũng giảm xuống, không còn sốt cao nữa, mấy ngày nay chỉ cần nghỉ ngơi và coi chừng, không thể ra gió và giữ không để lại sẹo thì an tâm hơn rất nhiều.
Chỉ có Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân mới tới nên chưa gặp được vị Đại tẩu này.
Trong này còn có một vị tiểu thư là chất nữ (cháu gái) khác chi, bên ngoại của mẫu thân Ôn Dục Châu, tên là Hà Tú Liên, năm nay đã 16 tuổi nhưng vẫn chưa đính thân, nghe nói là trong nhà rất khó khăn nên mẫu thân nàng ta mới đưa nàng ta đến dòng chính Ôn gia để làm khách, chỉ có điều là làm khách rất nhiều năm.
Dòng chính của Ôn gia rất giàu có nên cũng không quan tâm đến việc có thêm một miệng ăn hơn nữa mẫu thân của Ôn Dục Châu cũng nhân hậu nên đối xử với chất nữ này không tệ, chỉ có điều chưa từng thu xếp hôn sự thay nàng ta nên tuy nàng ta ở nhà lớn nhưng lại là ăn nhờ ở đậu, vì vậy mỗi ngày trong lòng đều ưu sầu không dứt.
Nha hoàn bên người nàng ta chính là năm đó lúc đến Ôn gia, mẫu thân nàng ta đã cắn răng bán đồ cưới để mua cho nữ nhi, sợ nữ nhi ở Ôn gia không có lấy một người thân thiết. Nha hoàn kia tên là Tiểu Phân, còn lớn hơn cả tiểu thư mình một hai tuổi, thường ngày hai chủ tớ chỉ qua lại với Ôn Dục Châu nhưng gần đây Ôn Dục Châu đã đính thân, lần này Ôn Dục Châu hỏi Nhan thị hoa văn chính là vì muốn thêu lên đồ cưới.
Mấy ngày nay Hà Tú Liên luôn lo lắng vì Ôn Dục Châu sắp xuất giá, các cô nương dòng chính khác lại đều do người khác sinh, đến lúc đó nếu đường cô đưa nàng ta về nhà thì tình cảnh của nàng ta sẽ như thế nào đây?
Khi Tiểu Phân nhìn thấy Ôn Dục Hân và Liễu Minh Nguyệt thì lập tức khuyên Hà Tú Liên nịnh bợ hai vị này. Bất kể là người nào trong hai người, chỉ cần có thể nói giúp nàng ta một câu hoặc là suy nghĩ cho nàng ta một hai, nói không chừng chuyện chung thân của nàng ta sẽ không bị bỏ quên nữa.
Chính vì vậy hôm nay Hà Tú Liên cực kỳ ân cần, nịnh nọt Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân, tỏ vẻ hết sức hâm mộ nói: "Người như ta không có lấy một chút phúc khí được nhìn thấy dáng vẻ của kinh thành. Hân tỷ nhi và Liễu muội muội đều đến từ kinh thành, không bằng hãy nói một chút về phong cảnh kinh thành để chúng ta cũng được mở rộng tầm mắt đi."
Ôn Dục Châu thấy dáng vẻ nịnh nọt của Hà Tú Liên thì rất không thích nên chỉ kéo Ôn Dục Quỳnh nói chuyện, hoàn toàn không để ý đến Hà Tú Liên.
Liễu Minh Nguyệt quanh năm ở kinh thành nên rất tò mò về cuộc sống ở vùng Giang Bắc sông nước nên cười hì hì nói: "Ta thấy trong kinh còn không thú vị bằng Giang Bắc đâu. Ta thấy lúc mọi người ra ngoài đều dùng thuyền, có thể tùy ý ngồi thuyền ngắm phong cảnh, hôm qua ta còn thấy có người chèo thuyền đến cửa sau đưa hoa quả, rau củ sau đó lấy tiền đấy. . . . . ."
Ôn Dục Châu thấy vị nữ nhi duy nhất của Tướng gia không có vẻ gì là không thích Giang Bắc thì cũng có chút yêu thích nên nụ cười bên môi dần dần tươi hơn: "Nếu Liễu muội muội thích ngồi thuyền thì ngày khác tỷ tỷ mời muội và Hân tỷ nhi ngồi thuyền đi chơi."
Liễu Minh Nguyệt vỗ tay tán thưởng còn Ôn Dục Hân thì giật mình rồi cười nói: "Nha đầu này, đã ngồi thuyền hơn nửa tháng mà vẫn chưa chán sao?"
Hà Tú Liên vốn nghĩ phải làm cho Liễu Minh Nguyệt nói nhiều hơn để kéo gần quan hệ. Bình thường những người phú quý nếu ngươi khen nhà nàng ta giàu có có lẽ nàng ta sẽ không kiềm chế được mà khoe khoang, tới khi đó chỉ cần khen nàng ta thêm mấy câu, không sợ nàng ta không kể lể thao thao bất tuyệt.
Chỉ có Liễu Minh Nguyệt là cảm thấy cuộc sống trong kinh hết sức bình thường, cũng không có nói nhiều. Huống hồ trong số những cô nương mà Liễu Minh Nguyệt có cảm tình tốt, Hà Tú Liên lại không biết một người nào hơn nữa cũng chỉ mới gặp nhau một lần nên không có gì để nói chứ không phải cố ý lạnh nhạt Hà Tú Liên.
Vì vậy kế hoạch tốt đẹp của Hà Tú Liên đã bị thất bại.
Ôn Dục Trân là nữ nhi của thứ tử Đại phòng - Ôn Phưởng, rất hoạt bát nên nói thẳng ra: "Đại tỷ vừa nói là mời Hân tỷ tỷ và Liễu muội muội ngồi thuyền, hôm nay thời tiết lại tốt như vậy, không bằng chúng ta thưa với trưởng bối sau đó ngồi thuyền đi chơi?"
Nàng rất được tổ phụ, tổ mẫu yêu thích nên lập tức chạy đi xin phép Ôn lão thái thái, sau khi được bà cho phép, lại có người lái đò và nha hoàn, bà tử đi theo thì bọn họ chia ra ngồi hai con thuyền nhỏ, từ cửa sau đi ra, chậm rãi xuôi dòng.
Sông trong trấn Từ An rất chằng chịt, năm đó Ôn thị xây tổ trạch, cửa trước là đường cho xe ngựa còn cửa sau giữ lại đường thủy để đi thuyền.
Một nhóm thiếu nữ ngồi thuyền ra khỏi Ôn gia theo đường thủy, dần dần đi tới chỗ lòng sông rộng hơn, mắt nhìn một chiếc thuyền đi theo không nhanh không chậm ở phía sau, trên mũi thuyền có vài thiếu niên đang đứng, đều là người có dung mạo tuấn kiệt khiến các cô nương trên thuyền líu ríu, bàn luận không thôi.
Liễu Minh Nguyệt bị Ôn Dục Hân kéo về phía đuôi thuyền nhìn, sau khi nhìn thấy thì lập tức nói: "Là Hàn Vân ca ca và mấy biểu ca. . . . . ." Sau đó ngoắc tay với mấy người trên thuyền nhỏ kia.
Từ khi vào hậu viện Tam phòng Ôn gia thì đã mấy ngày Liễu Minh Nguyệt chưa gặp Tiết Hàn Vân nên rất nhớ hắn.
Ôn Dục Hân cười mắng: "Đại ca, nhị ca cũng thiệt là, rõ ràng hôm nay là tiệc ăn mừng bọn họ thi đỗ vậy mà bọn họ lại không dự tiệc với trưởng bối mà chạy tới sông chơi, cũng không biết lúc trở về có bị tổ phụ mắng hay không."
Ôn Dục Châu thì coi như thôi vì đã đính thân còn Hà Tú Liên thì hai mắt đều nhìn chằm chằm.
Từ lúc Hà thị đưa nàng ta vào Ôn gia thì luôn dặn nàng ta phải nghiêm túc tuân thủ lễ nghĩa vì sợ chất nữ này phạm sai lầm, không có cách ăn nói với hai bên, vì vậy mấy năm nay mặc dù Hà Tú Liên ở Ôn gia ăn mặc không lo, không biết tốt hơn bao nhiêu lần ở nhà nhưng lại hoàn toàn không có tự do, hơn nữa nàng ta ở trong hậu viên lâu nên làm gì có cơ hội nhìn thấy nhiều thiếu niên tuấn tú như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.