Chương 21: Phòng không gối chiếc
Lam Ngả Thảo
05/10/2017
Editor: Heisall
Tư Mã Sách chưa kịp hưởng thụ ba mỹ nữ do thánh chỉ ban xuống, Liễu Minh Nguyệt đã có cơ hội gặp được thái tử điện hạ, người đang muốn làm tân lang trong mấy ngày qua.
Mấy ngày gần đây long thể Hoàng thượng bất an, đã hơn nửa tháng không vào triều, toàn bộ việc triều chính đều giao phó cho các đại thần và thái tử xử lý, vì thế Tư Mã Sách mới có lý do đường hoàng để viếng thăm Liễu phủ, đó là muốn xin chỉ bảo một số việc triều chính, xe nhẹ nhàng thoải mái, không vội vàng tiến vào, trong thư phòng Liễu Hậu gặp được Liễu Minh Nguyệt, hiển nhiên là vô cùng ngoài ý muốn.
"Thì ra tiểu sư muội cũng thích đọc sách à?"
"Điện hạ nói đùa, ta hoàn toàn không thích đọc sách, chỉ là kiếm ít quyển du ký nói về những điều thú vị ở các địa phương để Hàn Vân ca ca đọc cho ta nghe một chút thôi." Mấy ngày gần đây Liễu Minh Nguyệt cũng không đến La phủ, trong ngực đang ôm một chồng du ký, chuẩn bị đem về giết thời gian, thấy phụ thân đưa mắt ra hiệu cho nàng, muốn nàng rời khỏi.
Tư Mã Sách khẽ nhíu lông mày, tất nhiên không tin.
"Nghe nói tiểu sư muội là đệ tử của Thư Đại Gia, cầm kỳ thi họa đều có chỗ vượt trội, sao lại tự coi nhẹ mình như vậy?"
Bây giờ Liễu Minh Nguyệt nhớ lại, ghét nhất chính là Tư Mã Sách lấy nhạc phổ và thư họa ra làm mồi nhử, chỉ cần là những cô nương có một chút tài văn chương, làm sao có thể bỏ qua cơ hội được nói chuyện cùng vị nam tử trẻ tuổi, anh tuấn lại quyền cao chức trọng như vậy được chứ? Huống chi hai mắt hắn đều chứa đầy sự trông mong, làm cho người ta có một loại ảo giác nghĩ rằng "Trong mắt của hắn chỉ có một mình ngươi", khiến cho các nữ tử nảy sinh tình cảm, hết lòng mến mộ hắn. Liễu Minh Nguyệt lập tức ngăn chặn mối hận trong lòng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Điện hạ có điều không biết, Thư Đại Gia đã cố hết sức dạy dỗ cho một đệ tử ngu dốt đến không chịu nổi như ta, nhưng ta không thể kiên nhẫn được, vì thế lúc này ta đã từ bỏ cơ hội đó. Huống chi sau này ta lại phát hiện mình thích hợp với việc múa đao cầm kiếm hơn. . . . . ."
Tư Mã Sách sớm biết nàng đang học võ ở trong phủ của La lão tướng quân, nhưng thấy nàng dịu dàng thướt tha, đợi lớn thêm một hai tuổi nữa, không biết xinh đẹp đến dường nào. Lại nghe Tạ Hoằng từng nhắc qua, nàng có thể chịu đựng được hoàn cảnh khổ cực ở võ đường La gia, nên khiến hắn bất giác nổi lên tâm tư tán thưởng.
Liễu Hậu chìm nổi trên chốn quan trường mấy chục năm, ông thấy ánh mắt của thái tử điện hạ nhìn theo bóng lưng của Liễu Minh Nguyệt đến khi nàng ra khỏi thư phòng thì mới thu về, trong lòng chợt động, dứt khoát cười nói: "Điện hạ có điều không biết, khuê nữ của ta rất bướng bỉnh, trong nhà, nàng chỉ nghe lọt tai được lời của Hàn Vân, làm cho người phụ thân như ta thật sự lo lắng không hết. Đợi nàng đến tuổi, sau đó thành thân với Hàn Vân thì ta mới có thể bớt lo lắng được. . . . . ."
Tư Mã Sách ngẩn ra, lập tức nói: "Thái Phó nói đúng lắm, bây giờ tuy phụ hoàng bị bệnh liệt giường, cũng không cách nào yên lòng. . . . . ."
Bên này Liễu Hậu cùng Tư Mã Sách bàn bạc việc triều chính ở thư phòng, Liễu Minh Nguyệt ôm du ký đi thẳng ra khỏi thư phòng của Liễu Hậu, liền bước một mạch về phía phòng của Tiết Hàn Vân.
Vì sao Tư Mã Sách phải tới Liễu phủ, trong lòng nàng cực kỳ lo lắng, nhưng trước mắt cũng không phải là thời cơ tốt để hỏi Liễu Hậu, Tiết Hàn Vân vừa thay phiên trực ở trong cung về, không nghĩ đến lại nghe thấy tiếng động.
Tiết Hàn Vân thấy trễ như thế mà nàng còn tới đây, thật sự rất ngoài ý muốn.
Thời đại Khải Dân cũng được coi là có chút cởi mở, vị hôn phu và vị hôn thê có thể gặp nhau trong các trường hợp khác, hoặc là lén lút gặp nhau tâm tình, nhưng sắc trời đã tối thế này, đến gặp nhau cũng có chút không thích hợp. Nhưng chủ tử của Liễu gia là Liễu Hậu lại làm ra vẻ vui mừng đối với việc hai người lén lút gặp mặt, tin tưởng Tiết Hàn Vân đến hai trăm phần trăm, còn người làm và người hầu làm sao dám xen vào? !
Từ ngày nàng đoạt một đống lớn đồ chơi trở về, liền lánh mặt không gặp hắn mấy ngày, tối nay lại tìm tới cửa, hắn liền nháy mắt lia lịa với Liên Sinh.
Sao Liên Sinh lại không biết, hôm nay Tiết Hàn Vân tranh thủ vừa thay phiên trực từ trong cung trở về liền đi mua vài món đồ chơi nhỏ tinh xảo, giả vờ ôm vào trong ngực mình, còn chưa che hết lại, đã bị Liễu Minh Nguyệt quát ngăn lại.
"Liên Sinh, ngươi đang làm cái gì?"
Liên Sinh bị dọa run nhẹ một cái, trong lòng lệ rơi thành sông: đại tiểu thư ơi, mỗi lần người đi vào có thể đừng bày ra khí thế như giặc cướp vậy có được không, tiểu nhân sợ!
"Tiểu nhân. . . . . . Tiểu nhân không làm gì cả. . . . . ."
Liễu Minh Nguyệt ôm sách, vọt lên, dứt khoát nhét hết chồng sách vào trong ngực hắn: "Dời toàn bộ những thứ lặt vặt này cùng với sách đến trong phòng ta, giao cho Hạ Huệ cất giữ."
Vẻ mặt Liên Sinh như đưa đám, ôm bọc đồ lớn rời đi.
Liễu Minh Nguyệt đi về phía trước, hôm nay trong phòng chỉ còn lại có hai người họ, Tiết Hàn Vân tự nhiên đẩy chén trà nhỏ tới cho Liễu Minh Nguyệt. Kỳ lạ là khi Liễu Minh Nguyệt nhìn vào gương mặt bình tĩnh của hắn, thì nàng liền nhớ lại bức tượng búp bê được khóa chặt ở trong rương, trên gương mặt lập tức hiện lên vẻ ngượng ngùng, ngay cả mặt hắn nàng cũng không dám nhìn, nhận lấy chén trà trong tay hắn, đầu ngón tay nàng cùng với ngón tay ấm áp của hắn chỉ chạm nhau một chút, thế mà thiếu chút nữa nàng đã nhảy dựng lên.
—— loại cảm giác này quá quái dị rồi!
Lấy lại bình tĩnh, nhấp một ngụm trà, mới ngẩng đầu hỏi hắn: "Hàn Vân ca ca có biết vì sao thái tử điện hạ lại tới tìm phụ thân không?"
"Thái tử tới đây ư?" Tiết Hàn Vân kinh ngạc, suy nghĩ một lúc, rốt cuộc nói: "Mấy ngày gần đây thân thể Thánh thượng bất an, đã mấy ngày không vào triều, nên mọi việc triều chính đều giao cho mấy vị trọng thần cùng với thái tử."
Liễu Hậu nuôi dưỡng Liễu Minh Nguyệt ở trong khuê phòng không biết đến chuyện gì, Tiết Hàn Vân cũng không để ý, kể cho nàng biết chút ít về thế giới bên ngoài.
"Sao lại như vậy?" Liễu Minh Nguyệt kinh ngạc và sợ hãi, nghĩ đi nghĩ lại, ở kiếp trước, khi Tư Mã Sách kế vị, cũng không phải là do Hoàng thượng băng hà, mà là do thân thể Hoàng thượng ngày càng suy yếu, cuối cùng tê liệt ngã xuống trên Long Sàng, không thể xử lý chính sự, đành phải truyền ngôi cho Tư Mã Sách.
Nhưng. . . . . . Đoán chừng thời gian, thì những chuyện kia xảy ra sau khi nàng đến tuổi được nửa tháng. Bởi vậy, năm đó Tư Mã Sách kế vị, mới có thể nạp các mỹ nhân vào cung.
Liễu Minh Nguyệt, Thẩm Kỳ Diệp, Ôn Thanh Dung đều vào cung một lúc trong năm đó.
Cùng vào cung với họ là một nhóm tám cô nương, đều xuất thân từ gia đình quan lại ở trong triều, được coi như là nhóm mỹ nhân đầu tiên tiến cung sau khi Tư Mã Sách kế vị.
Hôm nay theo thời gian dự đoán, thời điểm cách ngày Hoàng thượng bệnh nặng không thể xử lý chính vụ, còn khoảng hai năm.
Hơn nữa. . . . . . Nghe nói Doãn Tố Nhị cũng muốn vào Đông cung, trước thời gian Thẩm Kỳ Diệp và Ôn Thanh Dung tiến cung đến hai năm, Liễu Minh Nguyệt cảm giác có chỗ không đúng, nhưng lại không nói ra được.
Chẳng lẽ, mọi thứ đã thay đổi, nguyên nhân là do nàng sống lại ư?
Bởi vì số mạng của nàng thay đổi, nên số mạng của những người này cũng thay đổi sao?
Liễu Minh Nguyệt không biết, nhưng ít nhất khi nhìn những sự việc trước mắt, nàng cảm thấy tất cả mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Nàng cách Tư Mã Sách càng ngày càng xa, hai người căn bản sẽ không còn có cơ hội để gặp mặt, nàng sẽ càng không có cơ hội trải qua cuộc sống bị giam cầm trong thâm cung hơn mười năm, cuối cùng chết thảm dưới loạn côn. . . . . . Còn có chuyện gì tốt hơn so việc được thoát khỏi cơn ác mộng này đây?
Nàng lập tức vui vẻ tưng bừng: "Nghe nói gần đây thái tử điện hạ muốn nạp một lúc ba vị tân nương, cũng là ý của hoàng thượng sao?"
Tiết Hàn Vân nghe thấy giọng điệu này của nàng, không hề giống như đang lo lắng cho tỷ muội tốt Thẩm kỳ Diệp của mình, nên cũng sảng khoái nói cho nàng biết.
"Mấy ngày gần đây long thể hoàng thượng không được khỏe, bên trong ngự y thức trắng đêm trực bên cạnh, vương gia các nơi cùng với các hoàng tử trong cung chắc chắn sẽ nảy sinh ý đồ, dù thái tử điện hạ danh chánh ngôn thuận, nhưng hoàng thượng cũng phải trải đường cho thái tử thật tốt."
Liễu Minh Nguyệt bấm ngón tay tính toán: "Đứng sau Ôn Thanh Dung là cả gia tộc, và toàn bộ lực lượng bảo vệ Kinh thành. Lại bộ thị lan Thôi đại nhân thì tuổi đã già, nghe nói Trầm đại nhân là vị quan nổi tiếng không xấu, rất khôn khéo giỏi giang, nếu tính lâu dài, cưới Thẩm tỷ tỷ, thì Lại bộ cũng nằm trong túi hắn, về phần Doãn tiểu thư. . . . . . Doãn đại nhân chẳng những đại diện cho tầng lớp quan thanh liêm, mà còn là con cháu nhà quan. . . . . . Hơn nữa vốn dĩ cũng đã có giao thiệp với Đông cung. . . . . ." Nàng không có ý tốt nói tiếp: "Hoàng thượng đặt những người này ở chung một chỗ, nếu hắn ngã bệnh thật. . . . . . thì không sao cả, chỉ coi như lót đường cho Thái tử, nhưng ngộ nhỡ. . . . . . Ngộ nhỡ hắn chỉ bệnh tạm thời thì cũng có thể ngồi vững ở trên ghế rồng. . . . . ."
—— Nếu vậy, cuộc sống của Tư Mã Sách sẽ không dễ chịu chút nào!
Tiết Hàn Vân trợn mắt há mồm.
Hắn chưa bao giờ hoài nghi sự thông minh của Liễu Minh Nguyệt, nhưng nói trúng tim đen chỉ ra vấn đề như vậy. . . . . . Nếu giờ khắc này thái tử điện hạ ở đây, chỉ sợ rằng cũng sẽ bị những lời nói này của nàng hù dọa đến chảy mồ hôi lạnh ướt cả người mà thôi.
Không cần Liễu Minh Nguyệt chỉ ra trước mặt Tư Mã Sách, thì bây giờ Tư Mã Sách cũng đã bắt đầu chau mày lo lắng rồi.
Theo như kế hoạch lúc đầu của hắn, thái tử phi nằm trên giường tĩnh dưỡng đã lâu, Đông cung không con, chỉ cần hắn đánh tiếng với mẫu hậu, cầu mẫu hậu nói phụ hoàng thay thái tử nạp thêm một người nữa, là nữ nhi của Lại Bộ Thị Lang, quan Tứ Phẩm, thân phận cũng không cao quý lắm, vừa giúp thái tử phi quản lý Đông cung, vừa có thể duy trì nòi giống, chắc chắn phụ hoàng sẽ không phản đối.
Hắn vốn nghĩ rằng chuyện này đã nắm chắc, sẽ không xảy ra sự cố nửa chừng.
Nhưng. . . . . . Hoàng thượng đồng ý thì đồng ý rồi, tuy nhiên lại mơ hồ để lộ ra ý muốn sẽ nạp thêm mấy người nữa vào Đông cung.
Hoàng hậu đã muốn nặp thêm người vào Đông cung từ lâu, nàng tự mình nuôi dưỡng Ôn Thanh Dung ở bên cạnh, nhân cơ hội tốt này góp lời với Hoàng thượng, lại thêm triều thần bàn bạc, kết quả cuối cùng đã làm Tư Mã Sách choáng váng.
Vốn là nạp một phụ, kết quả. . . . . . Biến thành nạp ba mỹ nhân!
Mà ba vị cô nương này đều có bối cảnh, kém nhất là Thẩm Kỳ Diệp xuất thân từ nhà quan Tứ Phẩm, rõ ràng là chờ thái tử phi bệnh lâu rồi nhảy lên dành chỗ.
Không đề cập tới trong lòng thái tử phi Vi thị tộc cảm thấy lãnh lẽo đến thế nào, chỉ tại trog thời kỳ long thể Hoàng thượng không khỏe, lại dục thái tử nạp một lúc ba mỹ nhân, mặc dù chưa ban thánh chỉ, nhưng cuối cùng chuyện này cũng đã được quyết định, Tư Mã Sách cũng không thể không lo lắng được.
Hắn lo lắng hoàn toàn là do những lời nói trúng tim đen mà Liễu Minh Nguyệt đã chỉ ra: ngộ nhỡ Hoàng thượng lành bệnh vào triều chấp chính, thì những lực lượng mà hắn lấy danh nghĩa thái tử điện hạ để lôi kéo về thì phải xử lý như thế nào đây?
Tư Mã Sách được sinh ra trong hoàng gia, trời sinh nhạy bén, nên dự đoán được kết quả xấu nhất trong tương lai, mà Liễu Minh Nguyệt, là do dựa vào ký ức ở bên cạnh hắn mười mấy năm trong kiếp trước, dựa vào sự hiểu viết về nam nhân này, cùng với thời kỳ chính xác Hoàng thượng băng hà để phỏng đoán.
Trăm sông đổ về một biển, điều hai người lo lắng, thế nhưng không ngờ lại tình cờ trùng hợp.
Tư Mã Sách muốn thỉnh giáo Liễu Hậu, chính là vấn đề này.
Sau khi nạp ba mỹ nhân, hắn phải xử lý như thế nào?
Liễu Hậu trầm ngâm hồi lâu, chỉ cấp cho ba chữ.
"Hiếu."
"Không thân."
Trong cung, Hoàng thượng sắp xếp danh hiệu cho bốn vị hoàng tử. Trưởng Hoàng tử và nhị hoàng tử là do hoàng hậu sinh ra, nhưng trưởng hoàng tử đã mất sớm lúc ba tuổi, do đó nhị hoàng tử Tư Mã Sách đã vững vàng lên chức thái tử. Tam Hoàng tử chính là Sở Vương Tư Mã Quân, do Ngô quý phi sinh ra, năm nay mới mười chín tuổi, đến nay chỉ có hai phi tần, chưa nạp chính phi. Tứ Hoàng tử Tư Mã Khang sáu tuổi, là do Vinh phi sinh ra.
Trong đó Tư Mã Sách tuy được lập làm thái tử, nhưng người Hoàng thượng thích nhất, lại là Sở Vương do Ngô quý phi sinh ra.
Chỉ vì Ngô quý phi được cưng chiều nhất hậu cung, nên đôi lúc ngay cả hoàng hậu cũng phải nhường nhịn ba phần, không dám lướt qua mũi nhọn này.
Chẳng những Sở Vương trẻ tuổi khí thịnh, còn có mấy vị hoàng đệ trẻ tuổi của Hoàng thượng là hoàng thúc Tư Mã Sách, rất có danh tiếng trong lòng người dân ở biên giới, trẻ trung khoẻ mạnh, có tương lai.
Liễu Hậu từng nói, dưới tình huống này, Tư Mã Sách chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.
Trước tiên, chữ hiếu chính là nói về Hoàng thượng, tự mình hầu hạ lúc hoàng thượng bệnh tật, thể hiện rõ thái tử rất có hiếu.
Về phần chữ sau, không thân. . . . . . Dĩ nhiên là thái tử điện hạ vẫn phải nạp ba vị mỹ nhân này.
Mặc dù nạp ba mỹ nhân cùng lúc là ý chỉ của Hoàng thượng, nhưng thái tử phải xa lánh ba vị mỹ nhân này, thứ nhất bảo toàn quan hệ thân mật với tháy tử phi, thứ hai. . . . . . Vào thời điểm thích hợp nhất, phải tỏ rõ với hoàng thượng rằng thái tử không phải nóng lòng muốn độc quyền!
Thẩm Kỳ Diệp chưa bao giờ nghĩ tới, đêm động phòng hoa chúc của mình, thậm chí sau đó mấy tháng, đều trảu qua trong cảnh phòng không gối chiếc ở Đông cung.
Trước khi gả, nàng đã từng mơ ước qua vô số lần, những sinh hoạt ngọt ngào sau khi cưới, chẳng qua là giọt sương trong nắng sớm, vừa gặp phải nắng gắt, liền biến mất rất nhanh.
Liễu Minh Nguyệt không biết, bởi vì ngẫu nhiên, phụ thân của nàng cũng chỉ là đang suy nghĩ vấn đề chính trị, cùng với thái tử Tư Mã Sách đã đưa ra một lựa chọn vô cùng bình thường . . . . . Mà đã đưa đến tình cảnh xám xịt tuyệt vọng về sinh hoạt sau khi cưới của Thẩm Kỳ Diệp mấy tháng sau đó, cùng với tâm tình sáng lạng như ánh mặt trời của Liễu Minh Nguyệt.
Vả lại nàng cũng đã suy đoán thật lâu: thái tử điện hạ cưới người vào Đông cung, còn mấy tháng không động phòng, đây là đang muốn làm gì?
Dù sao, khứu giác về chính trị của nàng cũng không nhạy bén.
Tư Mã Sách chưa kịp hưởng thụ ba mỹ nữ do thánh chỉ ban xuống, Liễu Minh Nguyệt đã có cơ hội gặp được thái tử điện hạ, người đang muốn làm tân lang trong mấy ngày qua.
Mấy ngày gần đây long thể Hoàng thượng bất an, đã hơn nửa tháng không vào triều, toàn bộ việc triều chính đều giao phó cho các đại thần và thái tử xử lý, vì thế Tư Mã Sách mới có lý do đường hoàng để viếng thăm Liễu phủ, đó là muốn xin chỉ bảo một số việc triều chính, xe nhẹ nhàng thoải mái, không vội vàng tiến vào, trong thư phòng Liễu Hậu gặp được Liễu Minh Nguyệt, hiển nhiên là vô cùng ngoài ý muốn.
"Thì ra tiểu sư muội cũng thích đọc sách à?"
"Điện hạ nói đùa, ta hoàn toàn không thích đọc sách, chỉ là kiếm ít quyển du ký nói về những điều thú vị ở các địa phương để Hàn Vân ca ca đọc cho ta nghe một chút thôi." Mấy ngày gần đây Liễu Minh Nguyệt cũng không đến La phủ, trong ngực đang ôm một chồng du ký, chuẩn bị đem về giết thời gian, thấy phụ thân đưa mắt ra hiệu cho nàng, muốn nàng rời khỏi.
Tư Mã Sách khẽ nhíu lông mày, tất nhiên không tin.
"Nghe nói tiểu sư muội là đệ tử của Thư Đại Gia, cầm kỳ thi họa đều có chỗ vượt trội, sao lại tự coi nhẹ mình như vậy?"
Bây giờ Liễu Minh Nguyệt nhớ lại, ghét nhất chính là Tư Mã Sách lấy nhạc phổ và thư họa ra làm mồi nhử, chỉ cần là những cô nương có một chút tài văn chương, làm sao có thể bỏ qua cơ hội được nói chuyện cùng vị nam tử trẻ tuổi, anh tuấn lại quyền cao chức trọng như vậy được chứ? Huống chi hai mắt hắn đều chứa đầy sự trông mong, làm cho người ta có một loại ảo giác nghĩ rằng "Trong mắt của hắn chỉ có một mình ngươi", khiến cho các nữ tử nảy sinh tình cảm, hết lòng mến mộ hắn. Liễu Minh Nguyệt lập tức ngăn chặn mối hận trong lòng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Điện hạ có điều không biết, Thư Đại Gia đã cố hết sức dạy dỗ cho một đệ tử ngu dốt đến không chịu nổi như ta, nhưng ta không thể kiên nhẫn được, vì thế lúc này ta đã từ bỏ cơ hội đó. Huống chi sau này ta lại phát hiện mình thích hợp với việc múa đao cầm kiếm hơn. . . . . ."
Tư Mã Sách sớm biết nàng đang học võ ở trong phủ của La lão tướng quân, nhưng thấy nàng dịu dàng thướt tha, đợi lớn thêm một hai tuổi nữa, không biết xinh đẹp đến dường nào. Lại nghe Tạ Hoằng từng nhắc qua, nàng có thể chịu đựng được hoàn cảnh khổ cực ở võ đường La gia, nên khiến hắn bất giác nổi lên tâm tư tán thưởng.
Liễu Hậu chìm nổi trên chốn quan trường mấy chục năm, ông thấy ánh mắt của thái tử điện hạ nhìn theo bóng lưng của Liễu Minh Nguyệt đến khi nàng ra khỏi thư phòng thì mới thu về, trong lòng chợt động, dứt khoát cười nói: "Điện hạ có điều không biết, khuê nữ của ta rất bướng bỉnh, trong nhà, nàng chỉ nghe lọt tai được lời của Hàn Vân, làm cho người phụ thân như ta thật sự lo lắng không hết. Đợi nàng đến tuổi, sau đó thành thân với Hàn Vân thì ta mới có thể bớt lo lắng được. . . . . ."
Tư Mã Sách ngẩn ra, lập tức nói: "Thái Phó nói đúng lắm, bây giờ tuy phụ hoàng bị bệnh liệt giường, cũng không cách nào yên lòng. . . . . ."
Bên này Liễu Hậu cùng Tư Mã Sách bàn bạc việc triều chính ở thư phòng, Liễu Minh Nguyệt ôm du ký đi thẳng ra khỏi thư phòng của Liễu Hậu, liền bước một mạch về phía phòng của Tiết Hàn Vân.
Vì sao Tư Mã Sách phải tới Liễu phủ, trong lòng nàng cực kỳ lo lắng, nhưng trước mắt cũng không phải là thời cơ tốt để hỏi Liễu Hậu, Tiết Hàn Vân vừa thay phiên trực ở trong cung về, không nghĩ đến lại nghe thấy tiếng động.
Tiết Hàn Vân thấy trễ như thế mà nàng còn tới đây, thật sự rất ngoài ý muốn.
Thời đại Khải Dân cũng được coi là có chút cởi mở, vị hôn phu và vị hôn thê có thể gặp nhau trong các trường hợp khác, hoặc là lén lút gặp nhau tâm tình, nhưng sắc trời đã tối thế này, đến gặp nhau cũng có chút không thích hợp. Nhưng chủ tử của Liễu gia là Liễu Hậu lại làm ra vẻ vui mừng đối với việc hai người lén lút gặp mặt, tin tưởng Tiết Hàn Vân đến hai trăm phần trăm, còn người làm và người hầu làm sao dám xen vào? !
Từ ngày nàng đoạt một đống lớn đồ chơi trở về, liền lánh mặt không gặp hắn mấy ngày, tối nay lại tìm tới cửa, hắn liền nháy mắt lia lịa với Liên Sinh.
Sao Liên Sinh lại không biết, hôm nay Tiết Hàn Vân tranh thủ vừa thay phiên trực từ trong cung trở về liền đi mua vài món đồ chơi nhỏ tinh xảo, giả vờ ôm vào trong ngực mình, còn chưa che hết lại, đã bị Liễu Minh Nguyệt quát ngăn lại.
"Liên Sinh, ngươi đang làm cái gì?"
Liên Sinh bị dọa run nhẹ một cái, trong lòng lệ rơi thành sông: đại tiểu thư ơi, mỗi lần người đi vào có thể đừng bày ra khí thế như giặc cướp vậy có được không, tiểu nhân sợ!
"Tiểu nhân. . . . . . Tiểu nhân không làm gì cả. . . . . ."
Liễu Minh Nguyệt ôm sách, vọt lên, dứt khoát nhét hết chồng sách vào trong ngực hắn: "Dời toàn bộ những thứ lặt vặt này cùng với sách đến trong phòng ta, giao cho Hạ Huệ cất giữ."
Vẻ mặt Liên Sinh như đưa đám, ôm bọc đồ lớn rời đi.
Liễu Minh Nguyệt đi về phía trước, hôm nay trong phòng chỉ còn lại có hai người họ, Tiết Hàn Vân tự nhiên đẩy chén trà nhỏ tới cho Liễu Minh Nguyệt. Kỳ lạ là khi Liễu Minh Nguyệt nhìn vào gương mặt bình tĩnh của hắn, thì nàng liền nhớ lại bức tượng búp bê được khóa chặt ở trong rương, trên gương mặt lập tức hiện lên vẻ ngượng ngùng, ngay cả mặt hắn nàng cũng không dám nhìn, nhận lấy chén trà trong tay hắn, đầu ngón tay nàng cùng với ngón tay ấm áp của hắn chỉ chạm nhau một chút, thế mà thiếu chút nữa nàng đã nhảy dựng lên.
—— loại cảm giác này quá quái dị rồi!
Lấy lại bình tĩnh, nhấp một ngụm trà, mới ngẩng đầu hỏi hắn: "Hàn Vân ca ca có biết vì sao thái tử điện hạ lại tới tìm phụ thân không?"
"Thái tử tới đây ư?" Tiết Hàn Vân kinh ngạc, suy nghĩ một lúc, rốt cuộc nói: "Mấy ngày gần đây thân thể Thánh thượng bất an, đã mấy ngày không vào triều, nên mọi việc triều chính đều giao cho mấy vị trọng thần cùng với thái tử."
Liễu Hậu nuôi dưỡng Liễu Minh Nguyệt ở trong khuê phòng không biết đến chuyện gì, Tiết Hàn Vân cũng không để ý, kể cho nàng biết chút ít về thế giới bên ngoài.
"Sao lại như vậy?" Liễu Minh Nguyệt kinh ngạc và sợ hãi, nghĩ đi nghĩ lại, ở kiếp trước, khi Tư Mã Sách kế vị, cũng không phải là do Hoàng thượng băng hà, mà là do thân thể Hoàng thượng ngày càng suy yếu, cuối cùng tê liệt ngã xuống trên Long Sàng, không thể xử lý chính sự, đành phải truyền ngôi cho Tư Mã Sách.
Nhưng. . . . . . Đoán chừng thời gian, thì những chuyện kia xảy ra sau khi nàng đến tuổi được nửa tháng. Bởi vậy, năm đó Tư Mã Sách kế vị, mới có thể nạp các mỹ nhân vào cung.
Liễu Minh Nguyệt, Thẩm Kỳ Diệp, Ôn Thanh Dung đều vào cung một lúc trong năm đó.
Cùng vào cung với họ là một nhóm tám cô nương, đều xuất thân từ gia đình quan lại ở trong triều, được coi như là nhóm mỹ nhân đầu tiên tiến cung sau khi Tư Mã Sách kế vị.
Hôm nay theo thời gian dự đoán, thời điểm cách ngày Hoàng thượng bệnh nặng không thể xử lý chính vụ, còn khoảng hai năm.
Hơn nữa. . . . . . Nghe nói Doãn Tố Nhị cũng muốn vào Đông cung, trước thời gian Thẩm Kỳ Diệp và Ôn Thanh Dung tiến cung đến hai năm, Liễu Minh Nguyệt cảm giác có chỗ không đúng, nhưng lại không nói ra được.
Chẳng lẽ, mọi thứ đã thay đổi, nguyên nhân là do nàng sống lại ư?
Bởi vì số mạng của nàng thay đổi, nên số mạng của những người này cũng thay đổi sao?
Liễu Minh Nguyệt không biết, nhưng ít nhất khi nhìn những sự việc trước mắt, nàng cảm thấy tất cả mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Nàng cách Tư Mã Sách càng ngày càng xa, hai người căn bản sẽ không còn có cơ hội để gặp mặt, nàng sẽ càng không có cơ hội trải qua cuộc sống bị giam cầm trong thâm cung hơn mười năm, cuối cùng chết thảm dưới loạn côn. . . . . . Còn có chuyện gì tốt hơn so việc được thoát khỏi cơn ác mộng này đây?
Nàng lập tức vui vẻ tưng bừng: "Nghe nói gần đây thái tử điện hạ muốn nạp một lúc ba vị tân nương, cũng là ý của hoàng thượng sao?"
Tiết Hàn Vân nghe thấy giọng điệu này của nàng, không hề giống như đang lo lắng cho tỷ muội tốt Thẩm kỳ Diệp của mình, nên cũng sảng khoái nói cho nàng biết.
"Mấy ngày gần đây long thể hoàng thượng không được khỏe, bên trong ngự y thức trắng đêm trực bên cạnh, vương gia các nơi cùng với các hoàng tử trong cung chắc chắn sẽ nảy sinh ý đồ, dù thái tử điện hạ danh chánh ngôn thuận, nhưng hoàng thượng cũng phải trải đường cho thái tử thật tốt."
Liễu Minh Nguyệt bấm ngón tay tính toán: "Đứng sau Ôn Thanh Dung là cả gia tộc, và toàn bộ lực lượng bảo vệ Kinh thành. Lại bộ thị lan Thôi đại nhân thì tuổi đã già, nghe nói Trầm đại nhân là vị quan nổi tiếng không xấu, rất khôn khéo giỏi giang, nếu tính lâu dài, cưới Thẩm tỷ tỷ, thì Lại bộ cũng nằm trong túi hắn, về phần Doãn tiểu thư. . . . . . Doãn đại nhân chẳng những đại diện cho tầng lớp quan thanh liêm, mà còn là con cháu nhà quan. . . . . . Hơn nữa vốn dĩ cũng đã có giao thiệp với Đông cung. . . . . ." Nàng không có ý tốt nói tiếp: "Hoàng thượng đặt những người này ở chung một chỗ, nếu hắn ngã bệnh thật. . . . . . thì không sao cả, chỉ coi như lót đường cho Thái tử, nhưng ngộ nhỡ. . . . . . Ngộ nhỡ hắn chỉ bệnh tạm thời thì cũng có thể ngồi vững ở trên ghế rồng. . . . . ."
—— Nếu vậy, cuộc sống của Tư Mã Sách sẽ không dễ chịu chút nào!
Tiết Hàn Vân trợn mắt há mồm.
Hắn chưa bao giờ hoài nghi sự thông minh của Liễu Minh Nguyệt, nhưng nói trúng tim đen chỉ ra vấn đề như vậy. . . . . . Nếu giờ khắc này thái tử điện hạ ở đây, chỉ sợ rằng cũng sẽ bị những lời nói này của nàng hù dọa đến chảy mồ hôi lạnh ướt cả người mà thôi.
Không cần Liễu Minh Nguyệt chỉ ra trước mặt Tư Mã Sách, thì bây giờ Tư Mã Sách cũng đã bắt đầu chau mày lo lắng rồi.
Theo như kế hoạch lúc đầu của hắn, thái tử phi nằm trên giường tĩnh dưỡng đã lâu, Đông cung không con, chỉ cần hắn đánh tiếng với mẫu hậu, cầu mẫu hậu nói phụ hoàng thay thái tử nạp thêm một người nữa, là nữ nhi của Lại Bộ Thị Lang, quan Tứ Phẩm, thân phận cũng không cao quý lắm, vừa giúp thái tử phi quản lý Đông cung, vừa có thể duy trì nòi giống, chắc chắn phụ hoàng sẽ không phản đối.
Hắn vốn nghĩ rằng chuyện này đã nắm chắc, sẽ không xảy ra sự cố nửa chừng.
Nhưng. . . . . . Hoàng thượng đồng ý thì đồng ý rồi, tuy nhiên lại mơ hồ để lộ ra ý muốn sẽ nạp thêm mấy người nữa vào Đông cung.
Hoàng hậu đã muốn nặp thêm người vào Đông cung từ lâu, nàng tự mình nuôi dưỡng Ôn Thanh Dung ở bên cạnh, nhân cơ hội tốt này góp lời với Hoàng thượng, lại thêm triều thần bàn bạc, kết quả cuối cùng đã làm Tư Mã Sách choáng váng.
Vốn là nạp một phụ, kết quả. . . . . . Biến thành nạp ba mỹ nhân!
Mà ba vị cô nương này đều có bối cảnh, kém nhất là Thẩm Kỳ Diệp xuất thân từ nhà quan Tứ Phẩm, rõ ràng là chờ thái tử phi bệnh lâu rồi nhảy lên dành chỗ.
Không đề cập tới trong lòng thái tử phi Vi thị tộc cảm thấy lãnh lẽo đến thế nào, chỉ tại trog thời kỳ long thể Hoàng thượng không khỏe, lại dục thái tử nạp một lúc ba mỹ nhân, mặc dù chưa ban thánh chỉ, nhưng cuối cùng chuyện này cũng đã được quyết định, Tư Mã Sách cũng không thể không lo lắng được.
Hắn lo lắng hoàn toàn là do những lời nói trúng tim đen mà Liễu Minh Nguyệt đã chỉ ra: ngộ nhỡ Hoàng thượng lành bệnh vào triều chấp chính, thì những lực lượng mà hắn lấy danh nghĩa thái tử điện hạ để lôi kéo về thì phải xử lý như thế nào đây?
Tư Mã Sách được sinh ra trong hoàng gia, trời sinh nhạy bén, nên dự đoán được kết quả xấu nhất trong tương lai, mà Liễu Minh Nguyệt, là do dựa vào ký ức ở bên cạnh hắn mười mấy năm trong kiếp trước, dựa vào sự hiểu viết về nam nhân này, cùng với thời kỳ chính xác Hoàng thượng băng hà để phỏng đoán.
Trăm sông đổ về một biển, điều hai người lo lắng, thế nhưng không ngờ lại tình cờ trùng hợp.
Tư Mã Sách muốn thỉnh giáo Liễu Hậu, chính là vấn đề này.
Sau khi nạp ba mỹ nhân, hắn phải xử lý như thế nào?
Liễu Hậu trầm ngâm hồi lâu, chỉ cấp cho ba chữ.
"Hiếu."
"Không thân."
Trong cung, Hoàng thượng sắp xếp danh hiệu cho bốn vị hoàng tử. Trưởng Hoàng tử và nhị hoàng tử là do hoàng hậu sinh ra, nhưng trưởng hoàng tử đã mất sớm lúc ba tuổi, do đó nhị hoàng tử Tư Mã Sách đã vững vàng lên chức thái tử. Tam Hoàng tử chính là Sở Vương Tư Mã Quân, do Ngô quý phi sinh ra, năm nay mới mười chín tuổi, đến nay chỉ có hai phi tần, chưa nạp chính phi. Tứ Hoàng tử Tư Mã Khang sáu tuổi, là do Vinh phi sinh ra.
Trong đó Tư Mã Sách tuy được lập làm thái tử, nhưng người Hoàng thượng thích nhất, lại là Sở Vương do Ngô quý phi sinh ra.
Chỉ vì Ngô quý phi được cưng chiều nhất hậu cung, nên đôi lúc ngay cả hoàng hậu cũng phải nhường nhịn ba phần, không dám lướt qua mũi nhọn này.
Chẳng những Sở Vương trẻ tuổi khí thịnh, còn có mấy vị hoàng đệ trẻ tuổi của Hoàng thượng là hoàng thúc Tư Mã Sách, rất có danh tiếng trong lòng người dân ở biên giới, trẻ trung khoẻ mạnh, có tương lai.
Liễu Hậu từng nói, dưới tình huống này, Tư Mã Sách chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.
Trước tiên, chữ hiếu chính là nói về Hoàng thượng, tự mình hầu hạ lúc hoàng thượng bệnh tật, thể hiện rõ thái tử rất có hiếu.
Về phần chữ sau, không thân. . . . . . Dĩ nhiên là thái tử điện hạ vẫn phải nạp ba vị mỹ nhân này.
Mặc dù nạp ba mỹ nhân cùng lúc là ý chỉ của Hoàng thượng, nhưng thái tử phải xa lánh ba vị mỹ nhân này, thứ nhất bảo toàn quan hệ thân mật với tháy tử phi, thứ hai. . . . . . Vào thời điểm thích hợp nhất, phải tỏ rõ với hoàng thượng rằng thái tử không phải nóng lòng muốn độc quyền!
Thẩm Kỳ Diệp chưa bao giờ nghĩ tới, đêm động phòng hoa chúc của mình, thậm chí sau đó mấy tháng, đều trảu qua trong cảnh phòng không gối chiếc ở Đông cung.
Trước khi gả, nàng đã từng mơ ước qua vô số lần, những sinh hoạt ngọt ngào sau khi cưới, chẳng qua là giọt sương trong nắng sớm, vừa gặp phải nắng gắt, liền biến mất rất nhanh.
Liễu Minh Nguyệt không biết, bởi vì ngẫu nhiên, phụ thân của nàng cũng chỉ là đang suy nghĩ vấn đề chính trị, cùng với thái tử Tư Mã Sách đã đưa ra một lựa chọn vô cùng bình thường . . . . . Mà đã đưa đến tình cảnh xám xịt tuyệt vọng về sinh hoạt sau khi cưới của Thẩm Kỳ Diệp mấy tháng sau đó, cùng với tâm tình sáng lạng như ánh mặt trời của Liễu Minh Nguyệt.
Vả lại nàng cũng đã suy đoán thật lâu: thái tử điện hạ cưới người vào Đông cung, còn mấy tháng không động phòng, đây là đang muốn làm gì?
Dù sao, khứu giác về chính trị của nàng cũng không nhạy bén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.