Chương 20: Đối thủ
Lam Ngả Thảo
05/10/2017
Edit: Thu Lệ
"Doãn Tố Nhị!"
"Nàng ấy?"
Liễu Minh Nguyệt trợn to hai mắt. . . . . . Lại là vị này?
Trong lòng nàng bỗng nhiên vui vẻ không nói ra lời—— vị này tương lai nhất định là đối thủ mạnh mẽ của Thẩm Kỳ Diệp!
Từ sau khi Thái tử phi sinh non một năm trước, đến nay vẫn chưa hề an dưỡng tốt lên được, chỉ nằm trên giường tĩnh dưỡng. Sự vụ trong Đông Cung đều do nữ quan thiếp thân của Thái tử phi xử lý, những cơ thiếp còn lại của Đông cung không phải phẩm cấp quá thấp thì chính là xuất thân không đủ, nhưng nếu dựa vào lời nói của Hoàng Sầm Diệp, d/đ'l;q'd lần này nạp ba vị đều coi như là nhà cao cửa rộng, nói lời khó nghe, nếu một ngày thái tử phi không còn thì thái tử phi kế nhiệm sẽ vô cùng có khả năng rơi vào ba vị tân thiếp này.
Phụ thân của Thẩm Kỳ Diệp - Thẩm Truyện chính là Lại Bộ Thị Lang, nhưng Lại Bộ Thượng Thư Thôi Chính Nguyên đại nhân tuổi đang già, trong hai Lại bộ Thị Lang, sớm muộn gì cũng có một vị được thăng chức. Nếu như sự việc vẫn theo như kiếp trước thì mấy năm sau, Thẩm Truyện sẽ thăng lên Lại Bộ Thượng Thư.
Cha của Ôn Thanh Dung chính là quốc cựu, vừa thâm sâu lại được hoàng thượng tin tưởng trông coi cấm quân Bắc Nha.
Về phần Doãn Tố Nhị, ở kiếp trước Liễu Minh Nguyệt đã từng gặp nàng mấy lần. Phụ thân của Doãn Tố Nhị là Doãn Sĩ Lỗ đại nhân nhậm chức ở Đại Lý Tự, quan hàm tam phẩm, tính tình cương trực ghét a dua nịnh bợ, nhưng Doãn Tố Nhị nổi danh không phải bởi vì phụ thân của nàng, mà là vì Lỗ đại nhân có khuôn mặt đen như quan tài thế nhưng lại sinh ra một vị mặt ngọc Phù Dung, xinh đẹp như Minh Châu, ngay cả thái hậu nương nương cũng khen không dứt miệng.
Vị Doãn tiểu thư này đầu năm mới vừa cập kê, nhưng mấy năm trước cửa lớn của Doãn gia đã bị bà mối đập phá không biết bao nhiêu lần.
Doãn gia là thế gia hào môn có căn cơ thâm sâu trong triều, vô số quan hệ thông gia, Doãn Sĩ Lỗ đại nhân sống trong một gia đình rắc rồi phức tạp như vậy nhưng vẫn Thiết Diện Vô Tư, có thanh danh riêng trong triều, Doãn Tố Nhị trời sinh có khí chất thanh lệ, có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Kinh Thành, hấp dẫn vô số Vương Tôn công tử tranh nhau khom lưng.
Vốn dĩ Doãn Tố Nhị cũng không có danh hiệu này, nhưng năm ngoái Chiêu Dương công chúa tổ chức yến tiệc, Doãn phu nhân dẫn theo Doãn Tố Nhị đến tham gia bữa tiệc, đúng lúc Phùng Thái hậu tâm huyết dâng triều hạ giá đến phủ công chúa, nhìn trúng Doãn Tố Nhị đang d/đ'l;q'd đứng một mình trong vườn hoa tươi đẹp của phủ công chúa, kéo nàng tới trước mặt hỏi han vài câu, khen vẻ dệp của nàng thế gian khó tìm, nên lúc này mới có nhã hào Đệ Nhất Mỹ Nhân.
Trên thực tế, Doãn Tố Nhị cũng thật sự có dáng vẻ khuynh thành, vừa tú bên ngoài mà tuệ ở bên trong, tài đức đủ cả, là người dịu dàng điềm tĩnh, khiêm tốn hiền hòa, mềm mại đáng yêu lại đoan trang, kiếp trước gả cho Sở Vương Tư Mã Quân.
Tư Mã Quân chính là do Ngô quý phi sinh ra, rất được hoàng thượng yêu thích, là người có dáng vẻ bất phàm, học rộng tài cao, văn võ song toàn, sau khi thành thân cùng Doãn Tố Nhị đã yêu thương nàng như trân bảo. Kiếp trước, lúc Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, Sở Vương liên hiệp với mấy vị tôn thất hoàng tử có ý muốn kéo thái tử xuống ngựa, cuối cùng bị Tư Mã Sách dẫn người trấn áp đẫm máu. . . . . . Doãn Tố Nhị tự sát theo phu quân, nhất thời trở thành chuyện đáng tiếc nhất của đông đảo Vương công quý tốc trong kinh thành.
Nhưng bản thân Liễu Minh Nguyệt ở trong Tướng phủ, những lúc ở trong thư phòng của Liễu Tướng chơi, từng vô tình nghe Liễu Tướng nghị luận cùng môn sinh, nói đến Doãn Tố Nhị thăm dò khắp nơi, cuối cùng giật mình phát hiện rất nhiều chuyện cơ mật của Sở Vương, vốn d/đ'l;q'd dĩ chuyện gì cũng thương nghị với nàng, ngay cả rất nhiều mật hàm lui tới cũng đều xuất ra từ tay nàng. Cô nương này mưu trí bất phàm, đáng tiếc chỉ có thể đang ở bên trong bức màn nên không thể nhìn hết toàn bộ.
Khi đó nàng bướng bỉnh, chẳng qua chỉ núp trong thư phòng của phụ thân muốn cho ông một bất ngờ, kết quả đợi tới đợi lui lại ngủ thiếp đi ở trên giường, khi tỉnh lại mới có cơ hội nghe đoạn đối thoại như thế.
Trong thế giới của nàng ở kiếp trước, trừ phụ thân và Tư Mã Sách, những chuyện còn lại nàng đều không quan tâm. Nhất là Tư Mã Sách, điều nàng muốn cũng chỉ là tình cảm của hắn mà thôi, những việc còn lại đều không liên quan đến nàng.
Cùng tiến vào Đông cung với một cô nương vừa xinh đẹp, vừa có tài học mưu lược như vậy. . . . . . Thật sự là may mắn của Thẩm Kỳ Diệp!
Liễu Minh Nguyệt lộ ra vui sướng từ nội tâm!
Trở lại trong bữa tiệc, nàng liền chân tâm thật ý kéo tay Thẩm Kỳ Diệp, biểu đạt tâm tình vui sướng của mình.
"Chúc mừng tỷ tỷ, tâm nguyện được đền bù!"
Nàng thành khẩn chúc phúc Thẩm Kỳ Diệp như vậy, Thẩm Kỳ Diệp chỉ cười gượng: "Tiểu nha đầu nói mò gì đó?" Trên mặt lại có lo âu quen thuộc.
Loại vẻ mặt này, Liễu Minh Nguyệt đã từng nhìn thấy trong gương khi nàng lăn lộn mất ngủ vì mới chỉ âm thầm đính ước với Tư Mã Sách nhưng vẫn chưa làm bạn bên cạnh hắn, vì vậy hết sức hiểu được kiểu tâm trạng này.
Đó là một kiểu tâm trạng lo lắng bất an khó tả.
Trong lòng nàng cười lạnh: Thì ra Thẩm Kỳ Diệp đã bắt đầu nếm trải mùi vị này rồi hả? Trên mặt lại lộ ra nụ cười ngây thơ: "Sầm tỷ tỷ đã nói cho muội biết rồi. . . . . . Nghe nói vài ngày nữa tỷ tỷ sẽ vào Đông cung, Điện hạ lại đối xử với tỷ tỷ rất tốt. . . . . . Muội vui mừng thay tỷ tỷ vẫn không được sao?"
Chung quanh các thiếu nữ đều tụm năm tum ba ngắm hoa, ngay cả Hoàng Sầm Diệp cũng bị tiểu nữ nhi Tần Vi Lan nhà Lễ bộ Tần Thượng Thư lôi kéo nhỏ giọng cười nói. Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, những người khác cũng không chú ý.
Liễu Minh Nguyệt rõ ràng nhìn thấy vẻ cười khổ trên mặt Thẩm Kỳ Diệp: "Nguyệt nhi thật sự cảm thấy. . . . . . Đây là chuyện vui mừng sao?"
Chuyện cho tới bây giờ, ngay cả nàng ta cũng không nói chính xác được cái này có phải là chuyện nên vui mừng hay không?
Thẩm Kỳ Diệp cũng không phải ngu ngốc, ba vị quý nữ cùng vào Đông cung một lượt, bất kề là từ xuất thân hay bối cảnh, so sánh với Ôn Thanh Dung và Doãn Tố Nhị nàng ta đều ở thế hạ phong, nàng chỉ có thể dựa vào tình cảm. . . . . . Nhưng tình yêu của nam nhân lại hư vô hư ảo cỡ nào chứ?
Nhưng bây giờ muốn nàng ta mở miệng nói cho Tư Mã Sách, bởi vì chàng nạp một lúc quá nhiều nữ nhân mà ta không muốn chia sẻ người yêu của mình cho nên không chịu vào Đông cung, lời như thế có đánh chết nàng ta cũng sẽ không nói.
Câu nói mà nàng ta quen nhất đó chính là yếu ớt thỏ thẻ: ". . . . . . Bất kể bên cạnh điện hạ có bao nhiêu người, cuối cùng thiếp vẫn ở bên điện hạ. . . . . ."
Tư Mã Sách thích nhất những người biết thông cảm, nghe thấy lời ấy ấy xong liền lộ vẻ xúc động, đắm đuối đưa tình thương yêu nàng ta không dứt.
Nhưng mà nàng ta đã từng gặp mặt Doãn Tố Nhị một lần, một cô nương đoạt mắt người nhìn lấp lánh như một viên minh châu. . . . . . Thẩm Kỳ Diệp chợt thấy không thở nổi.
Nàng ta lôi kéo tay Liễu Minh Nguyệt, lui về chỗ quý phủ Thành Quốc Công đã sắp xếp, như muốn rơi lệ, "Muội muội. . . . . . Ta thực sự rất thích thái tử điện hạ. . . . . ."
Liễu Minh Nguyệt thầm nghĩ kiếp trước ta cũng trúng độc của hắn, chẳng qua kiếp trước vô tình không biết đã trở thành chướng ngại vật trên tình trường của ngươi, nếu không ta cũng không thể…. . . . . .
Ngày đó tiệc tan, Tiết Hàn Vân đón Liễu Minh Nguyệt trước phủ Thành Quốc Công, nàng len lén quan sát Tiết Hàn Vân chính trực ngồi trên tuấn mã bên ngoài xe ngựa, bất tri bất giác khuôn mặt ửng hồng.
Tuy Tiết Hàn Vân là người có chút ngây ngô cứng nhắc, nhưng dù sao nhân phẩm cũng đáng tin hơn Tư Mã Sách rất nhiều. Bọn họ lại cùng lớn tên từ nhỏ, người này. . . . . . Nhất là không gần nữ sắc.
Vẫn còn nhớ kiếp trước, từ sau khi truyền đến tin tức nàng muốn vào cung, trong nhà không biết đã có bao nhiêu bà mối dẫn người đến cầu hôn Tiết Hàn Vân, nhưng tất cả đều bị hắn chặn ngoài cửa không chịu Thành gia thất. Vì thế Liễu Tướng phí không ít tâm tư, cũng bị hắn từ chối từng người, sau đó lại đi xa đến biên quan, ngoài tầm tay với của Liễu Tướng, ngay cả nữ tử do đích thân ông lựa chọn để hầu hạ hắn cũng bị hắn đẩy trở lại, khiến trong lòng nàng thầm mắng "Tiết cọc gỗ" không biết bao nhiêu lần, hôm nay lại âm thầm vui vẻ, may mà tính tình của hắn không như Tư Mã Sách.
Hình như Tiết Hàn Vân cảm nhận được tầm mắt trong xe ngựa, quay đầu lại nhìn, cách tấm rèm được vén lên, hắn ngẩn ngơ nhìn thấy nụ cười khúc khích của ai đó, bất giác mỉm cười.
Đợi đến khi vào cổng trong của Tướng phủ, Liễu Minh Nguyệt xuống xe ngựa, tất cả nhóm nha hoàn gã sai vặt ma ma sau lưng đều lặng yên không tiếng động lui về phía sau mấy bước cách xa bọn họ , tuy vóc dáng của Tiết Hàn Vân cao ráo, nhưng bước chân lại tự nhiên thanh thản, Liễu Minh Nguyệt mấy lần muốn vượt qua hắn, nhưng lúc ngẩng đầu lên đều bị n thân hình cao lớn của hắn ngăn trở.
"Huynh. . . . . . Tiết đầu gỗ!"
Dọc đường Liễu Minh Nguyệt đều thầm khen hắn trong lòng, nào biết trở về phủ liền cản đường, rõ ràng là cố ý, hai mắt lập tức phóng hỏa, xù lông ngay tại chỗ.
Tiết Hàn Vân vô tội quay đầu: "Nguyệt nhi muội muội sao vậy?" Cực kỳ thành khẩn: "Mới vừa rồi ta còn đang suy nghĩ, trước đó vài ngày có mua khá nhiều món đồ chơi nhỏ, cầm về đặt trong phòng lại cảm thấy không thanh nhã, đang chuẩn bị ném đi đấy. . . . . ."
Liễu Minh Nguyệt tức cười, trừng hắn: "Chỗ của huynh mà cũng coi là nơi thanh nhã?" Cũng lớn như vậy rồi chứ có còn là nữ hài tử nữa đâu, Tướng phủ lớn như vậy, có bao nhiêu là viện, không chiếm đại viện làm chỗ ở mà cứ nhất định làm chủ Tây Khoá viện bên cạnh Chủ viện của phụ thân. . . . . .
Trong lòng giận dữ, dưới chân lại một mạch đi tới Tây Khoá viện.
Để lại Tiết Hàn Vân sau lưng nàng cong cong khoé môi, từ từ đuổi theo.
Xa xa rơi lại Liên Sinh và Hạ Huệ sau lưng hai người lặng lẽ rỉ tai nhau.
"Hạ Huệ tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, từ sau khi tiểu định, mỗi lần thiếu gia trở về từ trong cung, chắc chắn sẽ mang về mộ số đồ chơi nhỏ trên đường phố, thí dụ như con dao nhỏ bằng bạc, quân cờ bàn cờ, búp bê vải, thẻ tre, bình gỗ, mấy bức tranh vân vân. . . . . . Còn có một đôi ma hợp la(*) cố ý đi tìm Viên Hữu Xương nặn nữa, cực kỳ xinh đẹp."
(*): Các bức tượng trẻ em được nặn bằng đất sét
Hạ Huệ hâm mộ không dứt: "Nghe Triệu ma ma ở nhà bếp nói, vị Viên sư phụ chế luyện ma hợp la này được khen là đệ nhất thiên hạ, mỗi ngày người đến xếp hàng để mua nối liền không dứt, nhưng mỗi tháng hắn chế luyện ma hợp la cũng không nhiều. . . . . . Tiểu thư thích nhất những thứ này. . . . . ."
Liên Sinh thầm nghĩ tỷ chưa nhìn thấy đôi ma hợp đó thôi, nhìn dáng vẻ hài tử khoảng năm, sáu tuổi phấn điêu ngọc trác, nhìn thế nào cũng giống tiểu thư bốn năm phần. . . . . .
Không riêng gì Liên Sinh nghĩ như thế, mà ngay cả Liễu Minh Nguyệt lao thẳng tới Tây Khoá viện, vào phòng khách nhìn thấy các loại đồ chơi nhỏ tinh xảo, hoan hô một tiếng liền nhào tới quan sát d/đ'l;q'd tỉ mỉ từng món một, vừa nhìn vừa nói: "Bọc búp bê vải này lại cho ta. . . . . . Con rối chống gậy cũng muốn. . . . . . Ồ ồ còn có ma hợp la nữa. . . . . ." Cầm lên nhìn kỹ, "Kỳ lạ, ma hợp la này giống như đã gặp ở đâu rồi thì phải. . . . . ."
Thắng lợi trở về, đợi đến buổi tối lấy gương soi để tháo trâm ngọc trai nàng mới vừa tỉnh ngộ, khuôn mặt lập tức ửng hồng.
—— Ma hợp la mặc nữ trang nho nhỏ này, rõ ràng là dáng vẻ lúc nàng năm, sáu tuổi.
Nàng vội vã cầm ma hợp la mặc nam trang lên nhìn kỹ, không khỏi âm thầm đấm giường: Ma hợp la mặc nam trang nho nhỏ này. . . . . . Có ba phần giống với Tiết Hàn Vân.
Hạ Huệ thấy nàng ngồi dưới ánh đèn cầm ma hợp la nhìn một hồi lâu, yêu thích không buông tay, trong lòng cười thầm rồi bỗng nhiên dừng lại khuôn mặt ửng hồng, chỉ phân phó cất đôi ma hợp la này vào trong rương, khóa kỹ lại, nàng giả vờ như không biết, giúp Liễu Minh Nguyệt thu dọn như bình thường, trong lòng cũng vui mừng thay Tiết Hàn Vân.
Không ngờ Vân thiếu gia bình thường trầm mặc ít nói, mới vừa qua tiểu định đã tặng một đôi ma hợp la giống hai người, hơn nữa thủ nghệ chế luyện ma hợp la của Viên sư phụ vô cùng tỉ mỉ, ngũ quan tinh xảo, mặt mày cái răng cái tóc đều rất sống động, ngay cả màu sắc kiểu dáng quần áo trên người, bên hông có một hà bao hình hồ lô đều giống như Liễu Minh Nguyệt năm đó, lần đầu tiên Tiết Hàn Vân vào phủ đã nhìn thấy.
Đáng tiếc thời gian trôi qua đã lâu, từ trước đến giờ y phục và trang sức của Liễu Minh Nguyệt rất nhiều, cũng chưa từng lưu ý những chi tiết này. Chỉ là nghĩ đến khuôn mặt ma hợp la vô cùng giống mình kia, trong lòng lại giống như đang đánh trống vậy, nửa đêm trằn trọc mới ngủ.
"Doãn Tố Nhị!"
"Nàng ấy?"
Liễu Minh Nguyệt trợn to hai mắt. . . . . . Lại là vị này?
Trong lòng nàng bỗng nhiên vui vẻ không nói ra lời—— vị này tương lai nhất định là đối thủ mạnh mẽ của Thẩm Kỳ Diệp!
Từ sau khi Thái tử phi sinh non một năm trước, đến nay vẫn chưa hề an dưỡng tốt lên được, chỉ nằm trên giường tĩnh dưỡng. Sự vụ trong Đông Cung đều do nữ quan thiếp thân của Thái tử phi xử lý, những cơ thiếp còn lại của Đông cung không phải phẩm cấp quá thấp thì chính là xuất thân không đủ, nhưng nếu dựa vào lời nói của Hoàng Sầm Diệp, d/đ'l;q'd lần này nạp ba vị đều coi như là nhà cao cửa rộng, nói lời khó nghe, nếu một ngày thái tử phi không còn thì thái tử phi kế nhiệm sẽ vô cùng có khả năng rơi vào ba vị tân thiếp này.
Phụ thân của Thẩm Kỳ Diệp - Thẩm Truyện chính là Lại Bộ Thị Lang, nhưng Lại Bộ Thượng Thư Thôi Chính Nguyên đại nhân tuổi đang già, trong hai Lại bộ Thị Lang, sớm muộn gì cũng có một vị được thăng chức. Nếu như sự việc vẫn theo như kiếp trước thì mấy năm sau, Thẩm Truyện sẽ thăng lên Lại Bộ Thượng Thư.
Cha của Ôn Thanh Dung chính là quốc cựu, vừa thâm sâu lại được hoàng thượng tin tưởng trông coi cấm quân Bắc Nha.
Về phần Doãn Tố Nhị, ở kiếp trước Liễu Minh Nguyệt đã từng gặp nàng mấy lần. Phụ thân của Doãn Tố Nhị là Doãn Sĩ Lỗ đại nhân nhậm chức ở Đại Lý Tự, quan hàm tam phẩm, tính tình cương trực ghét a dua nịnh bợ, nhưng Doãn Tố Nhị nổi danh không phải bởi vì phụ thân của nàng, mà là vì Lỗ đại nhân có khuôn mặt đen như quan tài thế nhưng lại sinh ra một vị mặt ngọc Phù Dung, xinh đẹp như Minh Châu, ngay cả thái hậu nương nương cũng khen không dứt miệng.
Vị Doãn tiểu thư này đầu năm mới vừa cập kê, nhưng mấy năm trước cửa lớn của Doãn gia đã bị bà mối đập phá không biết bao nhiêu lần.
Doãn gia là thế gia hào môn có căn cơ thâm sâu trong triều, vô số quan hệ thông gia, Doãn Sĩ Lỗ đại nhân sống trong một gia đình rắc rồi phức tạp như vậy nhưng vẫn Thiết Diện Vô Tư, có thanh danh riêng trong triều, Doãn Tố Nhị trời sinh có khí chất thanh lệ, có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Kinh Thành, hấp dẫn vô số Vương Tôn công tử tranh nhau khom lưng.
Vốn dĩ Doãn Tố Nhị cũng không có danh hiệu này, nhưng năm ngoái Chiêu Dương công chúa tổ chức yến tiệc, Doãn phu nhân dẫn theo Doãn Tố Nhị đến tham gia bữa tiệc, đúng lúc Phùng Thái hậu tâm huyết dâng triều hạ giá đến phủ công chúa, nhìn trúng Doãn Tố Nhị đang d/đ'l;q'd đứng một mình trong vườn hoa tươi đẹp của phủ công chúa, kéo nàng tới trước mặt hỏi han vài câu, khen vẻ dệp của nàng thế gian khó tìm, nên lúc này mới có nhã hào Đệ Nhất Mỹ Nhân.
Trên thực tế, Doãn Tố Nhị cũng thật sự có dáng vẻ khuynh thành, vừa tú bên ngoài mà tuệ ở bên trong, tài đức đủ cả, là người dịu dàng điềm tĩnh, khiêm tốn hiền hòa, mềm mại đáng yêu lại đoan trang, kiếp trước gả cho Sở Vương Tư Mã Quân.
Tư Mã Quân chính là do Ngô quý phi sinh ra, rất được hoàng thượng yêu thích, là người có dáng vẻ bất phàm, học rộng tài cao, văn võ song toàn, sau khi thành thân cùng Doãn Tố Nhị đã yêu thương nàng như trân bảo. Kiếp trước, lúc Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, Sở Vương liên hiệp với mấy vị tôn thất hoàng tử có ý muốn kéo thái tử xuống ngựa, cuối cùng bị Tư Mã Sách dẫn người trấn áp đẫm máu. . . . . . Doãn Tố Nhị tự sát theo phu quân, nhất thời trở thành chuyện đáng tiếc nhất của đông đảo Vương công quý tốc trong kinh thành.
Nhưng bản thân Liễu Minh Nguyệt ở trong Tướng phủ, những lúc ở trong thư phòng của Liễu Tướng chơi, từng vô tình nghe Liễu Tướng nghị luận cùng môn sinh, nói đến Doãn Tố Nhị thăm dò khắp nơi, cuối cùng giật mình phát hiện rất nhiều chuyện cơ mật của Sở Vương, vốn d/đ'l;q'd dĩ chuyện gì cũng thương nghị với nàng, ngay cả rất nhiều mật hàm lui tới cũng đều xuất ra từ tay nàng. Cô nương này mưu trí bất phàm, đáng tiếc chỉ có thể đang ở bên trong bức màn nên không thể nhìn hết toàn bộ.
Khi đó nàng bướng bỉnh, chẳng qua chỉ núp trong thư phòng của phụ thân muốn cho ông một bất ngờ, kết quả đợi tới đợi lui lại ngủ thiếp đi ở trên giường, khi tỉnh lại mới có cơ hội nghe đoạn đối thoại như thế.
Trong thế giới của nàng ở kiếp trước, trừ phụ thân và Tư Mã Sách, những chuyện còn lại nàng đều không quan tâm. Nhất là Tư Mã Sách, điều nàng muốn cũng chỉ là tình cảm của hắn mà thôi, những việc còn lại đều không liên quan đến nàng.
Cùng tiến vào Đông cung với một cô nương vừa xinh đẹp, vừa có tài học mưu lược như vậy. . . . . . Thật sự là may mắn của Thẩm Kỳ Diệp!
Liễu Minh Nguyệt lộ ra vui sướng từ nội tâm!
Trở lại trong bữa tiệc, nàng liền chân tâm thật ý kéo tay Thẩm Kỳ Diệp, biểu đạt tâm tình vui sướng của mình.
"Chúc mừng tỷ tỷ, tâm nguyện được đền bù!"
Nàng thành khẩn chúc phúc Thẩm Kỳ Diệp như vậy, Thẩm Kỳ Diệp chỉ cười gượng: "Tiểu nha đầu nói mò gì đó?" Trên mặt lại có lo âu quen thuộc.
Loại vẻ mặt này, Liễu Minh Nguyệt đã từng nhìn thấy trong gương khi nàng lăn lộn mất ngủ vì mới chỉ âm thầm đính ước với Tư Mã Sách nhưng vẫn chưa làm bạn bên cạnh hắn, vì vậy hết sức hiểu được kiểu tâm trạng này.
Đó là một kiểu tâm trạng lo lắng bất an khó tả.
Trong lòng nàng cười lạnh: Thì ra Thẩm Kỳ Diệp đã bắt đầu nếm trải mùi vị này rồi hả? Trên mặt lại lộ ra nụ cười ngây thơ: "Sầm tỷ tỷ đã nói cho muội biết rồi. . . . . . Nghe nói vài ngày nữa tỷ tỷ sẽ vào Đông cung, Điện hạ lại đối xử với tỷ tỷ rất tốt. . . . . . Muội vui mừng thay tỷ tỷ vẫn không được sao?"
Chung quanh các thiếu nữ đều tụm năm tum ba ngắm hoa, ngay cả Hoàng Sầm Diệp cũng bị tiểu nữ nhi Tần Vi Lan nhà Lễ bộ Tần Thượng Thư lôi kéo nhỏ giọng cười nói. Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, những người khác cũng không chú ý.
Liễu Minh Nguyệt rõ ràng nhìn thấy vẻ cười khổ trên mặt Thẩm Kỳ Diệp: "Nguyệt nhi thật sự cảm thấy. . . . . . Đây là chuyện vui mừng sao?"
Chuyện cho tới bây giờ, ngay cả nàng ta cũng không nói chính xác được cái này có phải là chuyện nên vui mừng hay không?
Thẩm Kỳ Diệp cũng không phải ngu ngốc, ba vị quý nữ cùng vào Đông cung một lượt, bất kề là từ xuất thân hay bối cảnh, so sánh với Ôn Thanh Dung và Doãn Tố Nhị nàng ta đều ở thế hạ phong, nàng chỉ có thể dựa vào tình cảm. . . . . . Nhưng tình yêu của nam nhân lại hư vô hư ảo cỡ nào chứ?
Nhưng bây giờ muốn nàng ta mở miệng nói cho Tư Mã Sách, bởi vì chàng nạp một lúc quá nhiều nữ nhân mà ta không muốn chia sẻ người yêu của mình cho nên không chịu vào Đông cung, lời như thế có đánh chết nàng ta cũng sẽ không nói.
Câu nói mà nàng ta quen nhất đó chính là yếu ớt thỏ thẻ: ". . . . . . Bất kể bên cạnh điện hạ có bao nhiêu người, cuối cùng thiếp vẫn ở bên điện hạ. . . . . ."
Tư Mã Sách thích nhất những người biết thông cảm, nghe thấy lời ấy ấy xong liền lộ vẻ xúc động, đắm đuối đưa tình thương yêu nàng ta không dứt.
Nhưng mà nàng ta đã từng gặp mặt Doãn Tố Nhị một lần, một cô nương đoạt mắt người nhìn lấp lánh như một viên minh châu. . . . . . Thẩm Kỳ Diệp chợt thấy không thở nổi.
Nàng ta lôi kéo tay Liễu Minh Nguyệt, lui về chỗ quý phủ Thành Quốc Công đã sắp xếp, như muốn rơi lệ, "Muội muội. . . . . . Ta thực sự rất thích thái tử điện hạ. . . . . ."
Liễu Minh Nguyệt thầm nghĩ kiếp trước ta cũng trúng độc của hắn, chẳng qua kiếp trước vô tình không biết đã trở thành chướng ngại vật trên tình trường của ngươi, nếu không ta cũng không thể…. . . . . .
Ngày đó tiệc tan, Tiết Hàn Vân đón Liễu Minh Nguyệt trước phủ Thành Quốc Công, nàng len lén quan sát Tiết Hàn Vân chính trực ngồi trên tuấn mã bên ngoài xe ngựa, bất tri bất giác khuôn mặt ửng hồng.
Tuy Tiết Hàn Vân là người có chút ngây ngô cứng nhắc, nhưng dù sao nhân phẩm cũng đáng tin hơn Tư Mã Sách rất nhiều. Bọn họ lại cùng lớn tên từ nhỏ, người này. . . . . . Nhất là không gần nữ sắc.
Vẫn còn nhớ kiếp trước, từ sau khi truyền đến tin tức nàng muốn vào cung, trong nhà không biết đã có bao nhiêu bà mối dẫn người đến cầu hôn Tiết Hàn Vân, nhưng tất cả đều bị hắn chặn ngoài cửa không chịu Thành gia thất. Vì thế Liễu Tướng phí không ít tâm tư, cũng bị hắn từ chối từng người, sau đó lại đi xa đến biên quan, ngoài tầm tay với của Liễu Tướng, ngay cả nữ tử do đích thân ông lựa chọn để hầu hạ hắn cũng bị hắn đẩy trở lại, khiến trong lòng nàng thầm mắng "Tiết cọc gỗ" không biết bao nhiêu lần, hôm nay lại âm thầm vui vẻ, may mà tính tình của hắn không như Tư Mã Sách.
Hình như Tiết Hàn Vân cảm nhận được tầm mắt trong xe ngựa, quay đầu lại nhìn, cách tấm rèm được vén lên, hắn ngẩn ngơ nhìn thấy nụ cười khúc khích của ai đó, bất giác mỉm cười.
Đợi đến khi vào cổng trong của Tướng phủ, Liễu Minh Nguyệt xuống xe ngựa, tất cả nhóm nha hoàn gã sai vặt ma ma sau lưng đều lặng yên không tiếng động lui về phía sau mấy bước cách xa bọn họ , tuy vóc dáng của Tiết Hàn Vân cao ráo, nhưng bước chân lại tự nhiên thanh thản, Liễu Minh Nguyệt mấy lần muốn vượt qua hắn, nhưng lúc ngẩng đầu lên đều bị n thân hình cao lớn của hắn ngăn trở.
"Huynh. . . . . . Tiết đầu gỗ!"
Dọc đường Liễu Minh Nguyệt đều thầm khen hắn trong lòng, nào biết trở về phủ liền cản đường, rõ ràng là cố ý, hai mắt lập tức phóng hỏa, xù lông ngay tại chỗ.
Tiết Hàn Vân vô tội quay đầu: "Nguyệt nhi muội muội sao vậy?" Cực kỳ thành khẩn: "Mới vừa rồi ta còn đang suy nghĩ, trước đó vài ngày có mua khá nhiều món đồ chơi nhỏ, cầm về đặt trong phòng lại cảm thấy không thanh nhã, đang chuẩn bị ném đi đấy. . . . . ."
Liễu Minh Nguyệt tức cười, trừng hắn: "Chỗ của huynh mà cũng coi là nơi thanh nhã?" Cũng lớn như vậy rồi chứ có còn là nữ hài tử nữa đâu, Tướng phủ lớn như vậy, có bao nhiêu là viện, không chiếm đại viện làm chỗ ở mà cứ nhất định làm chủ Tây Khoá viện bên cạnh Chủ viện của phụ thân. . . . . .
Trong lòng giận dữ, dưới chân lại một mạch đi tới Tây Khoá viện.
Để lại Tiết Hàn Vân sau lưng nàng cong cong khoé môi, từ từ đuổi theo.
Xa xa rơi lại Liên Sinh và Hạ Huệ sau lưng hai người lặng lẽ rỉ tai nhau.
"Hạ Huệ tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, từ sau khi tiểu định, mỗi lần thiếu gia trở về từ trong cung, chắc chắn sẽ mang về mộ số đồ chơi nhỏ trên đường phố, thí dụ như con dao nhỏ bằng bạc, quân cờ bàn cờ, búp bê vải, thẻ tre, bình gỗ, mấy bức tranh vân vân. . . . . . Còn có một đôi ma hợp la(*) cố ý đi tìm Viên Hữu Xương nặn nữa, cực kỳ xinh đẹp."
(*): Các bức tượng trẻ em được nặn bằng đất sét
Hạ Huệ hâm mộ không dứt: "Nghe Triệu ma ma ở nhà bếp nói, vị Viên sư phụ chế luyện ma hợp la này được khen là đệ nhất thiên hạ, mỗi ngày người đến xếp hàng để mua nối liền không dứt, nhưng mỗi tháng hắn chế luyện ma hợp la cũng không nhiều. . . . . . Tiểu thư thích nhất những thứ này. . . . . ."
Liên Sinh thầm nghĩ tỷ chưa nhìn thấy đôi ma hợp đó thôi, nhìn dáng vẻ hài tử khoảng năm, sáu tuổi phấn điêu ngọc trác, nhìn thế nào cũng giống tiểu thư bốn năm phần. . . . . .
Không riêng gì Liên Sinh nghĩ như thế, mà ngay cả Liễu Minh Nguyệt lao thẳng tới Tây Khoá viện, vào phòng khách nhìn thấy các loại đồ chơi nhỏ tinh xảo, hoan hô một tiếng liền nhào tới quan sát d/đ'l;q'd tỉ mỉ từng món một, vừa nhìn vừa nói: "Bọc búp bê vải này lại cho ta. . . . . . Con rối chống gậy cũng muốn. . . . . . Ồ ồ còn có ma hợp la nữa. . . . . ." Cầm lên nhìn kỹ, "Kỳ lạ, ma hợp la này giống như đã gặp ở đâu rồi thì phải. . . . . ."
Thắng lợi trở về, đợi đến buổi tối lấy gương soi để tháo trâm ngọc trai nàng mới vừa tỉnh ngộ, khuôn mặt lập tức ửng hồng.
—— Ma hợp la mặc nữ trang nho nhỏ này, rõ ràng là dáng vẻ lúc nàng năm, sáu tuổi.
Nàng vội vã cầm ma hợp la mặc nam trang lên nhìn kỹ, không khỏi âm thầm đấm giường: Ma hợp la mặc nam trang nho nhỏ này. . . . . . Có ba phần giống với Tiết Hàn Vân.
Hạ Huệ thấy nàng ngồi dưới ánh đèn cầm ma hợp la nhìn một hồi lâu, yêu thích không buông tay, trong lòng cười thầm rồi bỗng nhiên dừng lại khuôn mặt ửng hồng, chỉ phân phó cất đôi ma hợp la này vào trong rương, khóa kỹ lại, nàng giả vờ như không biết, giúp Liễu Minh Nguyệt thu dọn như bình thường, trong lòng cũng vui mừng thay Tiết Hàn Vân.
Không ngờ Vân thiếu gia bình thường trầm mặc ít nói, mới vừa qua tiểu định đã tặng một đôi ma hợp la giống hai người, hơn nữa thủ nghệ chế luyện ma hợp la của Viên sư phụ vô cùng tỉ mỉ, ngũ quan tinh xảo, mặt mày cái răng cái tóc đều rất sống động, ngay cả màu sắc kiểu dáng quần áo trên người, bên hông có một hà bao hình hồ lô đều giống như Liễu Minh Nguyệt năm đó, lần đầu tiên Tiết Hàn Vân vào phủ đã nhìn thấy.
Đáng tiếc thời gian trôi qua đã lâu, từ trước đến giờ y phục và trang sức của Liễu Minh Nguyệt rất nhiều, cũng chưa từng lưu ý những chi tiết này. Chỉ là nghĩ đến khuôn mặt ma hợp la vô cùng giống mình kia, trong lòng lại giống như đang đánh trống vậy, nửa đêm trằn trọc mới ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.