Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 40: Rơi xuống nước

Lam Ngả Thảo

21/05/2018

Tiền viện, trên bàn rượu, chỉ vì Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên và bốn người Tiết Hạ bị bạn đồng lứa rối rít xông tới chúc rượu, Tiết Hàn Vân cũng may, tửu lượng rất khá, nhưng Hạ Tử Thanh đã sớm say bảy, tám phần. Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên cũng có bốn, năm phần say. Ôn Hữu Niên thấy tình thế không ổn, không hề nghĩa khí bỏ Ôn Hữu Chính ở lại xã giao, cùng ba vị khác kiếm cớ đi vệ sinh, lục tục rời chỗ.

Tiền viện quá nhiều người, bốn người đều đi về phía hậu viện, hồi nhỏ Ôn Hữu Niên rất hay quậy phá ở đại viện của chi chính, liền dẫn ba người đi thuyền từ cửa sau, mới vào dòng liền nhìn thấy hai thuyền nhỏ ở trước mặt.

Mấy ngày nay Tiết Hàn Vân cũng chưa có cơ hội gặp Liễu Minh Nguyệt, trong bụng đang thấy ảo não, đến Giang Bắc, không thuận tiện như trong kinh thành, ngay cả gặp gỡ Liễu Minh Nguyệt cũng khó. Giờ ngẩng đầu liền thấy tiểu nha đầu đứng ở đuôi thuyền vẫy tay về phía hắn.

Nụ cười của hắn càng sâu hơn, có lẽ đã say một, hai phần nên tâm tình dễ lộ hơn so với thường ngày. Hạ Tử Thanh thấy nụ cười kia cực kỳ chói mắt, ngược lại Ôn Hữu Niên không nhịn được mà giễu cợt: "Cười nữa, cẩn thận ngã khỏi thuyền đó!"

Đang nói, một thuyền trước mặt đi đến ngã ba sông, thân thuyền đang rẽ vào trong, lại đâm phải một con thuyền còn to hơn cả thuyền của Ôn gia đang rẽ ra. Thuyền kia đi với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt, liền đụng phải thuyền mà Liễu Minh Nguyệt đang ngồi.

Chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhưng ở trong mắt Tiết Hàn Vân, liền cực kỳ dọa người.

Hai thuyền chạm vào nhau, thuyền nhỏ bị đụng gần như phải dựa vào bờ, mấy cô nương đang ngồi trong khoang thuyền liền cùng hô lên.-l..,..,q,q,q,,,,don,,,,,---=Nhưng trong mấy người đang đứng ở đuôi thuyền, Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân vốn đang giữ đối phương, thời khắc nguy hiểm, Ôn Dục Hân kéo Liễu Minh Nguyệt lại, hai người cùng ngã về phía sau. Lại nghe ‘tõm’ một tiếng, thì ra Hà Tú Liên đang đứng ở bên cạnh Liễu Minh Nguyệt đã bị rơi xuống nước.

—— Hà Tú Liên vốn đang gây người nhìn nam tử đứng trên thuyền phía sau, không hề phòng bị, thân thuyền rung mạnh, trượt chân liền rơi xuống.

Trong một khắc nàng rơi xuống nước, thoáng thấy vẻ mặt của nam tử cao lớn kiêu ngạo trên thuyền đối diện kia chợt thay đổi, rõ ràng là cực kỳ lo lắng, làm trái tim nàng chợt sinh ra chút vui sướng. Chỉ thấy thuyền phía sau chèo nhanh tới, hai thuyền còn chưa đến gần, nam tử kia liền tung người, nhảy đến trên thuyền chở các cô nương này.

Mặc dù mấy năm nay Hà Tú Liên sống ở Ôn gia, nhưng trước cửa nhà cũ của nàng lại có con sông nhỏ, khi còn bé cũng theo các tiểu tử học qua bơi lội ở trong sông. Mặc dù qua vài năm chưa từng ngã xuống sông, nhưng may chưa quên mất kỹ năng, vì vậy chỉ có tràn đầy mong đợi nổi nửa người lên mặt nước, vờ làm ra tư thế giãy giụa, chờ nam tử cao lớn kiêu ngạo kia xuống cứu.

Nào biết nam tử kia nhảy lên thuyền đối diện, kéo Liễu Minh Nguyệt lên, kiểm tra trên dưới, trái phải, giống như người rơi xuống sông chính là vị tiểu thư của Tướng phủ kia.

Ngay sau đó, hai ma ma đứng trên thuyền liền nhảy xuống, cứu Hà Tú Liên lên thuyền.

Toàn thân nàng ướt đẫm, đường cong thân thể lộ ra, được đám ma ma vừa đỡ vừa ôm lên thuyền, Tiểu Phân đã sớm tìm được một chiếc áo khoác trắng thật dày từ trong khoang thuyền, bao lấy cả người nàng. Từ đầu đến cuối, vị nam tử vừa nhày lên thuyền kia đều không chịu liếc nàng một.

Hà Tú Liên âm thầm đau lòng.

Trên thuyền vừa đụng người ở đối diện, có người hô to: "Chắn đường đi rồi!"

Trong thuyền này cũng có người đang giận dữ nhìn chằm chằm vào thuyền kia, chợt thấy một thiếu niên có dung mạo đẹp đẽ đi ra từ trong khoang thuyền, trông còn nhỏ tuổi, ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng khí thế cao ngạo tự phụ, nhất định là người quyền quý.

Cả đám cô nương ngồi trên thuyền này vốn đã bị kinh sợ, đều tràn đầy căm tức với người ở trên chiếc thuyền đã đụng vào mình kia, nào biết trên thuyền đối diện lại có thiếu niên đẹp như thế, chúng thiếu nữ lập tức giật mình. Ngay cả Hà Tú Liên được Tiểu Phân dìu vào trong khoang thuyền cũng nghiêng đầu nhìn, vừa nhìn liền ngẩn ra.

Nàng ở Ôn trạch mấy năm, rất hiếm có cơ hội ra ngoài, nào biết hôm nay chỉ mới ra ngoài một lúc, liền gặp được nhiều thiếu niên có dung mạo tuấn mỹ như thế, trong đó người nổi bật, đặc biệt nhất lại là thiếu niên ban nãy.

Thiếu niên kia tựa như viên minh châu, dung mạo đã hơn người, khí chất càng thêm cao quý, lẽ thẳng khí hùng, không hề áy náy kêu nhường đường. Coi như bị đụng ngã xuống sông, Hà Tú Liên cũng lập tức có suy nghĩ muốn tha thứ cho hắn....Mặc dù đối phương không hề có ý hỏi thăm sự an nguy của nàng.



Đáng tiếc chàng thiếu niên đứng thẳng trên thuyền này lại không chịu bỏ qua cho sai lầm đó, hắn lạnh lùng quát: "Đụng vào người ta còn không chịu nói xin lỗi, hôm nay đừng mơ tưởng rời đi!"

Thiếu niên kia ngẩng đầu, vẻ mặt khinh thường đáp: "Không cho tiểu gia đi, chẳng lẽ còn muốn tiểu gia lưu lại hay sao?"

Quay đầu lại quát gã sai vặt sau lưng: "Ném bạc qua...Những điêu dân kia cũng chỉ muốn lừa chút bạc thôi!"

Gã sai vặt đứng sau lưng thiếu niên ngó nghiêng liếc qua thuyền đối diện, thấy thiếu niên trên thuyền đối diện đứng thẳng lưng, không chút sợ hãi, rất muốn khuyên đối phương một câu để dàn xếp ổn thỏa, nhưng thấy ánh mắt đối phương không định bỏ qua,-ll..q,q,,,donn,,,,==--gã liền thò tay vào ngực, lấy túi tiền căng phồng ra ném qua.

Đối phương nhận túi tiền, tiện tay ném xuống sàn thuyền, vẫn cố chấp lặp lại: "Nói xin lỗi! Không xin lỗi đừng mơ tưởng rời đi!"

Thiếu niên giận dữ, hướng vào trong khoang thuyền hô to: "A Tam, ngươi say chết ở bên trong khoang thuyền rồi hả ? Còn không mau ra đây hả?"

Trong khoang thuyền cũng không có một chút động tĩnh, có gã sai vặt ngó dáo dác, xốc rèm che khoang thuyền lên, bẩm báo: "Tam...Tam gia uống say. . . . . ."

Thiếu niên hừ lạnh một tiếng: "Chắc là thấy bị chặn đường, hắn không dám đáp lại, liền núp ở trong khoang thuyền giả chết chứ gì?"

Lại ngoắc ngoắc tay với bên thuyền bị đụng trúng, khiêu khích: "Tiểu tử, nếu như ngươi không sợ tiểu gia thì hãy qua thuyền của ta đánh mấy chiêu, nếu thắng thì dễ nói, nếu bị thua. . . . . ."

Hắn còn chưa nói xong nửa câu sau, Liễu Minh Nguyệt liền phát hiện Tiết Hàn Vân đang đỡ mình muốn sang thuyền đối diện để tranh luận. Mặc dù nàng biết rõ Tiết Hàn Vân có khả năng nhưng không biết bản lĩnh của thiếu niên bên thuyền đối diện như thế nào, liền kéo Tiết Hàn Vân lại không chịu cho hắn qua.

Họ mới đến Giang Bắc, chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng không thể khiến Tiết Hàn Vân vì chuyện này mà thua thiệt được.

"Hàn Vân ca ca, ngộ nhỡ trên thuyền đối diện có mai phục thì sao?"

Tiết Hàn Vân kéo tay nàng ra, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, cho dù có một thuyền người, cũng không thể để mặc tiểu tử kia giương oai, đụng vào người ta còn kiêu ngạo như thế!" Tung người liền nhào tới thiếu niên ở trên thuyền đối diện.

Đám thiếu nữ trên thuyền vốn đã nghĩ đến kết cục, có người nhát gan đã định kêu ma ma chèo thuyền nhường đường, cũng có kẻ luôn luôn kiêu ngạo, không nhường bước, ví dụ như Ôn Dục Châu, Ôn Dục Trân.

Hai người, một lớn, một bé cũng rất được trưởng bối trong nhà nuông chiều, nơi nào chịu được thiếu niên ngang ngược kia, lập tức cổ động Liễu Minh Nguyệt: "Nguyệt nhi muội muội đừng sợ, cứ để cho Tiết công tử dạy dỗ tiểu tử đó một chút!"

Họ đã sớm nghe Tam phòng có một vị thiếu niên là biểu huynh Hạ gia, chính là vị chỉ biết đọc sách. Một vị khác là nghĩa tử của Liễu Tương, chính là võ quan, văn võ song toàn. Thấy hắn đối xử ân cần với Liễu Minh Nguyệt như vậy, lại nghe Liễu Minh Nguyệt gọi hắn là "Hàn Vân ca ca", liền biết người này là Tiết Hàn Vân.

Trên thuyền đối diện đang đánh nhau. Hai người thiếu niên ở trên thuyền đánh đến khó hoà giải. Bên hông thiếu niên kia có kiếm, nhưng đấu với Tiết Hàn Vân, thấy hắn đánh tay không, thiếu niên kia cao ngạo trời sinh, cũng không chịu sử dụng kiếm. Hai người quyền qua cước lại, đám thiếu nữ đứng xem đã quên tiệt chuyện bị đụng thuyền, làm như đang xem biểu diễn, nhìn hai người đánh nhau nghị luận không thôi.

Người nói Tiết Hàn Vân có võ nghệ cao siêu, người khác lại khen thiếu niên kia có phong thái nhanh nhẹn không ai bằng. Trong khoảng thời gian ngắn, hai thuyền đều là hỗn loạn.



Đánh nhau chừng một chén trà, Tiết Hàn Vân nắm được một kẽ hở, nheo mắt nhìn thiếu niên kia bị lừa, hắn bay lên đạp một cước, đá thiếu niên đó xuống sông. Gã sai vặt trên thuyền này lập tức hô to: "Có ai không! Mau tới cứu người!"

Bốn năm gã sai vặt khác trên thuyền nhảy bùm bùm xuống sông, tuy nhiên chỉ biết giãy giụa ở trong nước. Thì ra bọn họ đều giống vị thiếu niên kia, tất cả đều không biết bơi, chỉ biết giãy giụa trong nước. Chỉ vì tiểu chủ tử bị rơi xuống nước, dưới tình thế cấp bách không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống.

Nhà đò chèo thuyền thấy vậy, liền nhảy xuống cứu người. Một nam tử trẻ tuổi chợt xông ra từ trong khoang thuyền, không thấy thiếu niên kia, lại nhìn xuống sông, trên mặt lập tức hiện lên vẻ méo mó.-..,..Lll....q.q...do,,,,,n,,,,,,==-Vừa sảng khoái vừa lo âu, làm cho người ta hoài nghi rốt cuộc hắn đang mong thiếu niên kia chịu khổ một chút hay là lo lắng cho sự an nguy của thiếu niên đó?

Lúc này đám người Ôn Hữu Tư đã lặng lẽ dừng ở đuôi thuyền ngay cạnh Liễu Minh Nguyệt, mấy người đang nhìn chằm chằm xuống dòng sông, thấy nam tử trẻ tuổi kia, hai huynh đệ liền nhìn nhau.

"Đó là. . . . . . Nhị ca?"

Không cần hai người bọn họ đoán mò, đám thiếu nữ ngồi trên thuyền, có Ôn Dục Châu, Ôn Dục Kỳ và Ôn Dục Trân đã kêu to: "Xương ca ca. . . . . . Xương ca ca. . . . . ."

Thì ra người đó chính là thứ tử Ôn Hữu Xương đang học bên ngoài của Ôn Thời. Vốn định qua cửa mà không vào, đang núp ở trong khoang thuyền giả chết, lại nghĩ tới thiếu niên đồng hành kia không biết bơi, sợ có gì bất trắc, lúc này mới chạy đến nhìn lén một chút. Nào biết vừa nhìn ra đã bị đám huynh đệ tỷ muội nhận ra.

Ôn Hữu Xương dùng cách từ trên trời giáng xuống đó, hai huynh đệ Ôn Hữu Tư và Ôn Hữu Niên đều hết sức vui mừng, đứng ở đầu thuyền kêu: "Nhị ca trở về bao lâu rồi? Sao không về nhà vậy? Hôm qua A Ông còn nhắc tới nhị ca đấy, nói nhị ca là người thông minh nhất trong bốn huynh đệ chúng ta......"

Quả nhiên, Ôn Hữu Xương nghe xong lời này, miệng như nuốt hoàng liên, vẻ mặt càng thêm khổ sở.

Ôn Hữu Niên lại nghe nói, mặc dù vị nhị ca này có tư chất thông tuệ, nhưng hết sức chán ghét đọc sách, thi cử, song xưa nay chỉ thích học những điều kỳ quái.--,,,..ll..ê.....ee,,,,qu,,,,,do,,,,,nn====Vì vậy tuy nói trên danh nghĩa là ra ngoài học tập, nhưng rốt cuộc hắn đang làm những gì bên ngoài, trong nhà thật ra hoàn toàn không biết.

Ôn Hữu Niên nghĩ đến hiện tại Ôn Hữu Chính còn đang cố gắng chống đỡ trong bữa tiệc, chỉ cảm thấy hắn quá đáng với huynh đệ, lập tức hô to với Tiết Hàn Vân: "Tiết huynh đệ, bắt được hắn thì đừng để cho hắn chạy nữa!"

Bên thuyền kia đã cứu thiếu niên lên thuyền, lúc này hắn ướt sũng, có lẽ thua trận này nên dịu ngoan không ít, chỉ cằn nhằn trong miệng: "Chờ tiểu gia lên bờ sẽ đánh một trận phân định thắng thua với ngươi....."

Nghe được lời của Ôn Hữu Niên, hai mắt trợn trừng, hoảng hốt: "A Tam, ngươi thiếu nợ những người này à? Nếu là số lượng quá lớn, đừng mong ta trả thay ngươi!"

Ôn Hữu Xương cười khổ, nói: "Những người này.....Những người này đều là huynh đệ, tỷ muội của ta. . . . . ."

Thiếu niên quay đầu lại nhìn những nam nữ thiếu niên kia, trợn mắt há hốc mồm, nói: "Nương ngươi thật sự có thể sinh à!"

Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên và đám cô nương Ôn gia lập tức cười hi hi ha ha.

Lần xuát hành này, cuối cùng bị buộc bỏ dở.

Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên áp tải Ôn Hữu Xương về đại viện, đi thay thế Ôn Hữu Chính vẫn đang cố gắng chống đỡ. Hạ Tử Thanh, Tiết Hàn Vân liền dẫn thiếu niên kia đi về phía Tam phòng.

Đám nữ nhi còn lại không chịu lãng phí lần du ngoạn tốt lần này, vẫn đi theo hành trình như cũ. Duy chỉ có Hà Tú Liên ở trong khoang đổi y phục, lúc trở ra, đám thiếu niên kia đã kết bạn trở về, nàng chán nản không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook