Chương 42: Tán thành
Lam Ngả Thảo
05/08/2018
Sau khi Ôn Hữu Tư và
Ôn Hữu Niên tế tổ, bởi vì thời xin nghỉ còn thừa hơn một tháng, liền
muốn chọn tuyến đường đi Vân Hương, đi thăm phụ thân Ôn Quân trước.
Trước đó còn có gia đình khác tới cửa cầu thân Ôn Dục Hân, nên Vạn thị
cũng muốn sớm ngày đi Vân Hương bàn bạc cùng Ôn Quân.
Vì vậy sau khi tế tổ năm sáu ngày, mẫu tử Vạn thị liền muốn lên đường.
Ôn Dục Hân mời Liễu Minh Nguyệt cũng đi về Vân Hương chơi, nhưng Ôn Lão Phu Nhân cùng Ôn Lão Gia Tử nhiều năm mời gặp được ngoại tôn nữ, làm sao chịu thả người? Ôn Dục Dân chỉ đành phải theo Vạn thị đi.
Ôn Hữu Tư và Ôn Hữu Niên hẹn ước hồi kinh gặp lại với Tiết Hàn Vân xong, liền lên thuyền rời đi cùng mẫu thân và muội muội.
Vạn thị vừa đi, hạ Ôn thị cũng nảy sinh ý định rời đi.
Chỉ là chuyện của màng ta còn không hoàn thành, Hà ma ma bên cạnh một mực khuyến khích nàng ta, thực là bất đắc dĩ, liền khóc lóc kể lể với Ôn mẫu nàng ta ở Hạ gia là không dễ dàng, cũng vì vậy nên muốn cầu thân ngoại chất nữ hy vọng có thêm cánh tay giúp đỡ.
Hạ Ôn thị mắt thấy cầu thân Liễu Minh Nguyệt càng thêm vô vọng, chỉ có chiếm được lòng thương hại của Ôn mẫu, liền chọn ngày Vạn thị rời đi, Lâm thị đi xử lý chuyện vụn vặt trong nhà, khóc một trận thật lớn ở trước mặt Ôn mẫu, kể ra toàn bộ uất ức suốt nhiều năm của bản thân.
Ôn mẫu nghe được nữ nhi khóc rống, cũng vô cùng đau lòng, lại nghe được những lời đó của Hạ Ôn thị, thầm nói quả nhiên Vạn thị nói không sai, huống hồ Vạn thị đã uyển chuyển hơn rất nhiều, trong lòng không khỏi sinh ra tức giận: "Nhà ngươi giống như hang hổ hang sói, mình gả đi vào chỉ biết ích kỷ giả vờ hiền lương, hôm nay chẳng lẽ còn muốn chôn Nguyệt nha đầu vào đó nữa sao?"
Hạ Ôn thị kêu gào: "Từ trước đến giờ mẫu thân chỉ thương muội muội, hôm nay muội muội đi rồi, ngay cả nha đầu muội ấy để lại này cũng cưng chiều, ngay cả sự sống chết của nữ nhi cũng không màng tới? !"
Ôn mẫu bị nàng lời nói này làm tức giận đau cả ruột gan.
Thân mẫu của Liễu Minh Nguyệt là Tiểu Ôn thị trời sanh tính tình khéo hiểu lòng người, cũng không bao giờ làm khó phụ mẫu, lại cực kỳ khéo léo hiếu thuận, mặc dù ban đầu gả cho nhi tử độc nhất tộc quả phụ bị trục xuất khỏi Liễu gia, nhưng tâm chí nàng vẫn kiên định, chưa bao giờ nói hối hận, sau khi cưới lại cực kỳ ân ái cùng Liễu Hậu, sau này, Liễu Hậu vỗ cánh bay cao, mang theo thê tử cách xa chỗ hỗn loạn này, qua không mấy năm Phú Quý liền xuôi tay về Tây Thiên (mất), càng làm lão phụ mẫu cực kỳ đau lòng.
Xem xét lại đại nữ nhi này, từ nhỏ chỉ biết tính toán vì mình, Ôn mẫu chỉ mong sau khi nàng ta lập gia đình sẽ có cải thiện, vậy mà một chút cũng không đổi, hôm nay ngay cả Tiểu Ôn thị đã chết đi cũng lôi ra, Ôn mẫu không nhịn nữa được, liền giơ tay đánh vào vai Ôn thị: "Ngươi là đồ nghiệt chướng, chẳng lẽ muốn mạng của ta hay sao? Nguyệt nha đầu là minh châu trên tay muội phu ngươi, coi như hôn sự ta với phụ thân ngươi có thể chen vào một câu, cũng không thể toàn quyền làm chủ, huống chi quả thật Tiết gia công tử này xuất sắc hơn rất nhiều so với Thanh ca nhi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta cùng phụ thân ngươi già nên hồ đồ rồi hay sao?"
Ôn mẫu sống an nhàn sung sướng, nhưng cái này một thanh chính là tập mấy ngày cơn giận, sức tay cũng không nhẹ, Ôn thị chỉ cảm thấy trên vai đau xót, lại nghe Ôn mẫu chê bai Hạ Tử Thanh, càng thêm không thuận theo, khóc càng hăng say: "Mẫu thân thiên vị Nguyệt nha đầu coi như xong, sao ngay cả cô quỷ nhà người khác cũng lấy ra so với Thanh ca nhà ta vậy? Hắn tốt hơn chỗ nào? Từ nhỏ khắc cha khắc mẹ, khắc toàn gia chỉ còn lại có một người, tốt hơn chỗ nào?"
Hai người đang gây hấn đến mức không thể tách rời ra, chỉ nghe một giọng nói lạnh vô cùng từ bên ngoài truyền đến: "Sao từ trước tới nay ta lại không biết, Thanh biểu ca tốt chỗ nào hả? Hơn nữa Hàn Vân ca ca nhà ta khắc người nào, cũng khắc không tới a di, ngài cứ yên tâm đi!"
Liễu Minh Nguyệt vén rèm đi vào, nha hoàn của Ôn mẫu đi theo phía sau, thưa dạ không dám phát một lời.
Ôn mẫu giương mắt nhìn, thấy ngoại tôn nữ này bị chọc tức dữ dội, nụ cười xanh mét, rốt cuộc vẫn là người từ Tương Quốc Phủ ra ngoài, uy nghiêm như vậy, ngay cả Ôn mẫu cũng không nhịn được mà sửng sốt.
Liễu Minh Nguyệt cũng không muốn nói nhảm, tới bên cạnh Hạ Ôn thị, cười lạnh một tiếng, nói thẳng: "A dì không nên ép ngoại tổ phụ, ngoai tổ mẫu đi nói với phụ thân ta, kiến phụ thân đổi chủ ý, cũng chỉ là muốn tới lấy gia sản Liễu gia ta tới nuôi toàn bộ Hạ gia nhà ngươi, tưởng ta không biết sao? Bớt lấy lí do thương ta để ngụy trang đi!"
Hạ Ôn thị ngồi sững sờ, ngay cả gạt lệ cũng quên, há hốc mồm cứng lưỡi, cuối cùng nói một câu: "Ta đây là thương ngươi, thực không ngờ cái người này lại nghĩ ta như vậy? !" Nói xong lại khóc nữa.
Liễu Minh Nguyệt rõ ràng không tin, chỉ nói: "Nếu như ngươi là thương ta, nếu là hiếu thuận ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, cũng không nên gạt ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu. Hôn sự của ta cùng với Hàn Vân ca ca,
Vì vậy sau khi tế tổ năm sáu ngày, mẫu tử Vạn thị liền muốn lên đường.
Ôn Dục Hân mời Liễu Minh Nguyệt cũng đi về Vân Hương chơi, nhưng Ôn Lão Phu Nhân cùng Ôn Lão Gia Tử nhiều năm mời gặp được ngoại tôn nữ, làm sao chịu thả người? Ôn Dục Dân chỉ đành phải theo Vạn thị đi.
Ôn Hữu Tư và Ôn Hữu Niên hẹn ước hồi kinh gặp lại với Tiết Hàn Vân xong, liền lên thuyền rời đi cùng mẫu thân và muội muội.
Vạn thị vừa đi, hạ Ôn thị cũng nảy sinh ý định rời đi.
Chỉ là chuyện của màng ta còn không hoàn thành, Hà ma ma bên cạnh một mực khuyến khích nàng ta, thực là bất đắc dĩ, liền khóc lóc kể lể với Ôn mẫu nàng ta ở Hạ gia là không dễ dàng, cũng vì vậy nên muốn cầu thân ngoại chất nữ hy vọng có thêm cánh tay giúp đỡ.
Hạ Ôn thị mắt thấy cầu thân Liễu Minh Nguyệt càng thêm vô vọng, chỉ có chiếm được lòng thương hại của Ôn mẫu, liền chọn ngày Vạn thị rời đi, Lâm thị đi xử lý chuyện vụn vặt trong nhà, khóc một trận thật lớn ở trước mặt Ôn mẫu, kể ra toàn bộ uất ức suốt nhiều năm của bản thân.
Ôn mẫu nghe được nữ nhi khóc rống, cũng vô cùng đau lòng, lại nghe được những lời đó của Hạ Ôn thị, thầm nói quả nhiên Vạn thị nói không sai, huống hồ Vạn thị đã uyển chuyển hơn rất nhiều, trong lòng không khỏi sinh ra tức giận: "Nhà ngươi giống như hang hổ hang sói, mình gả đi vào chỉ biết ích kỷ giả vờ hiền lương, hôm nay chẳng lẽ còn muốn chôn Nguyệt nha đầu vào đó nữa sao?"
Hạ Ôn thị kêu gào: "Từ trước đến giờ mẫu thân chỉ thương muội muội, hôm nay muội muội đi rồi, ngay cả nha đầu muội ấy để lại này cũng cưng chiều, ngay cả sự sống chết của nữ nhi cũng không màng tới? !"
Ôn mẫu bị nàng lời nói này làm tức giận đau cả ruột gan.
Thân mẫu của Liễu Minh Nguyệt là Tiểu Ôn thị trời sanh tính tình khéo hiểu lòng người, cũng không bao giờ làm khó phụ mẫu, lại cực kỳ khéo léo hiếu thuận, mặc dù ban đầu gả cho nhi tử độc nhất tộc quả phụ bị trục xuất khỏi Liễu gia, nhưng tâm chí nàng vẫn kiên định, chưa bao giờ nói hối hận, sau khi cưới lại cực kỳ ân ái cùng Liễu Hậu, sau này, Liễu Hậu vỗ cánh bay cao, mang theo thê tử cách xa chỗ hỗn loạn này, qua không mấy năm Phú Quý liền xuôi tay về Tây Thiên (mất), càng làm lão phụ mẫu cực kỳ đau lòng.
Xem xét lại đại nữ nhi này, từ nhỏ chỉ biết tính toán vì mình, Ôn mẫu chỉ mong sau khi nàng ta lập gia đình sẽ có cải thiện, vậy mà một chút cũng không đổi, hôm nay ngay cả Tiểu Ôn thị đã chết đi cũng lôi ra, Ôn mẫu không nhịn nữa được, liền giơ tay đánh vào vai Ôn thị: "Ngươi là đồ nghiệt chướng, chẳng lẽ muốn mạng của ta hay sao? Nguyệt nha đầu là minh châu trên tay muội phu ngươi, coi như hôn sự ta với phụ thân ngươi có thể chen vào một câu, cũng không thể toàn quyền làm chủ, huống chi quả thật Tiết gia công tử này xuất sắc hơn rất nhiều so với Thanh ca nhi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta cùng phụ thân ngươi già nên hồ đồ rồi hay sao?"
Ôn mẫu sống an nhàn sung sướng, nhưng cái này một thanh chính là tập mấy ngày cơn giận, sức tay cũng không nhẹ, Ôn thị chỉ cảm thấy trên vai đau xót, lại nghe Ôn mẫu chê bai Hạ Tử Thanh, càng thêm không thuận theo, khóc càng hăng say: "Mẫu thân thiên vị Nguyệt nha đầu coi như xong, sao ngay cả cô quỷ nhà người khác cũng lấy ra so với Thanh ca nhà ta vậy? Hắn tốt hơn chỗ nào? Từ nhỏ khắc cha khắc mẹ, khắc toàn gia chỉ còn lại có một người, tốt hơn chỗ nào?"
Hai người đang gây hấn đến mức không thể tách rời ra, chỉ nghe một giọng nói lạnh vô cùng từ bên ngoài truyền đến: "Sao từ trước tới nay ta lại không biết, Thanh biểu ca tốt chỗ nào hả? Hơn nữa Hàn Vân ca ca nhà ta khắc người nào, cũng khắc không tới a di, ngài cứ yên tâm đi!"
Liễu Minh Nguyệt vén rèm đi vào, nha hoàn của Ôn mẫu đi theo phía sau, thưa dạ không dám phát một lời.
Ôn mẫu giương mắt nhìn, thấy ngoại tôn nữ này bị chọc tức dữ dội, nụ cười xanh mét, rốt cuộc vẫn là người từ Tương Quốc Phủ ra ngoài, uy nghiêm như vậy, ngay cả Ôn mẫu cũng không nhịn được mà sửng sốt.
Liễu Minh Nguyệt cũng không muốn nói nhảm, tới bên cạnh Hạ Ôn thị, cười lạnh một tiếng, nói thẳng: "A dì không nên ép ngoại tổ phụ, ngoai tổ mẫu đi nói với phụ thân ta, kiến phụ thân đổi chủ ý, cũng chỉ là muốn tới lấy gia sản Liễu gia ta tới nuôi toàn bộ Hạ gia nhà ngươi, tưởng ta không biết sao? Bớt lấy lí do thương ta để ngụy trang đi!"
Hạ Ôn thị ngồi sững sờ, ngay cả gạt lệ cũng quên, há hốc mồm cứng lưỡi, cuối cùng nói một câu: "Ta đây là thương ngươi, thực không ngờ cái người này lại nghĩ ta như vậy? !" Nói xong lại khóc nữa.
Liễu Minh Nguyệt rõ ràng không tin, chỉ nói: "Nếu như ngươi là thương ta, nếu là hiếu thuận ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, cũng không nên gạt ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu. Hôn sự của ta cùng với Hàn Vân ca ca,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.