Chương 16: Tiểu định
Lam Ngả Thảo
10/09/2017
Edit: Peiria
La lão tướng quân nhắc nhở Liễu Hậu làm cho ông nhất thời cảm thấy lo lắng.
Ngoại trừ gia thế hơi kém một chút, bất luận từ phương diện nào, Tiết Hàn Vân cũng là hiền tế người ta muốn chọn. Thiếu niên ông tự mình giáo dưỡng, văn võ song toàn, tính tình thế nào ông đều hiểu rõ, quan trọng nhất là từ khi vào cửa Liễu gia, hắn đối xử với Liễu Minh Nguyệt khoan dung ôn hòa, khiến người ta yêu thích.
Huống chi La lão tướng quân còn vì tôn nữ La Thụy Đình của mình mà tự tiến cử với ông: "Kỳ thực, hai tôn tử nhà ta cũng không tệ, ngươi để Hàn Vân làm tôn nữ tế của ta, hai tôn tử nhà ta tùy ngươi chọn?"
Cũng không phải là bán củ cải ven đường, đâu thể coi như cải trắng mà đổi được!
Liễu Tướng không đáp.
La lão tướng quân có một đôi hỏa nhãn kim tinh, tâm tư của tôn nữ thế nào, ông vừa nhìn là biết ngay. Hơn nữa tính tình nàng bướng bỉnh, nếu như không đáp ứng nguyện vọng của nàng, chỉ sợ tất cả La gia đều không được an bình.
Lúc ấy Liễu Hậu trả lời ra sao?
Sau khi về nhà ông lại nặng nề suy nghĩ.
"Lão gia tử, ngài coi Hàn Vân là đồ vật, có thể tặng tới tặng lui ư? Hắn là người có chủ kiến, ngài đừng hòng có ý đồ với hắn!"
Nếu khuê nữ của ông gả cho người ngoài, còn phải ở nhà người ta, trên kính công công bà bà, dưới thuận theo trượng phu, lỡ mà gặp phải tiểu cô (em chồng) khó chơi... Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là gả cho Tiết Hàn Vân tốt nhất, sau khi thành thân không cần chuyển đi, có hai hài tử cùng nhau phụng dưỡng... Cuộc sống tuổi già cực kỳ mỹ mãn.
Liễu Tướng đã quen làm việc sát phạt quyết đoán, đêm đó bèn gọi Tiết Hàn Vân tới thư phòng của ông.
"Hàn Vân, con cũng sắp mười bảy tuổi rồi, không biết lúc trước nhà con từng đính ước cho con chưa?"
Trên mặt Tiết Hàn Vân lộ ra nghi hoặc, nhưng cũng lắc đầu: "Con chưa từng nghe nói qua."
"Hiện giờ tuổi con không còn nhỏ, đã đến lúc thành gia lập nghiệp, con thấy tôn nữ của La lão tướng quân thế nào?" Quen dùng mánh khóe chính trị, Liễu Tướng nói chuyện cũng phải quanh co một phen.
Quả thật, lúc này ông mới phát hiện, nếu khuê nữ nhà mình gả tới nhà khác... Chỉ sợ không thể làm tốt vai trò của một tức phụ, chỉ là nếu so với La Thụy Đình, vậy cũng coi như ngang nhau.
Đối với vị bá phụ dưỡng dục lại dốc lòng dạy bảo mình này, Tiết Hàn Vân chưa từng lăn lộn trong chốn quan trường chỉ có kính nể và thuận theo, nhưng nghe nói như thế vẫn chấn kinh không thôi, nếu như Liên Sinh ở đây, có thể giúp lý giải: Nhất định là thiếu gia đang suy nghĩ hôm nay cùng La đại tiểu thư ra ngoài đạp thanh có chỗ nào vượt quá quy củ không? Chẳng lẽ là bị Tướng gia nắm được nhược điểm?
"Liễu bá bá... con..."
Liễu Hậu nghĩ thầm: Đây là ý gì? Chẳng lẽ tiểu tử này thực sự có tình ý với tiểu cô nương La gia? Đây là muốn nói dối mình?
Một vị quan được người người tín nhiệm ngay cả khi đối diện với khuôn mặt âm trầm của Hoàng đế cũng chưa từng khiếp sợ, bây giờ đối với gương mặt hoảng hốt lo sợ của thiếu niên một lát lại nghĩ đến đủ khả năng - - thật là giải quyết quốc sự còn chẳng khó bằng giải quyết chung thân đại sự của nữ nhi.
"Hôm nay La lão tướng quân ngỏ lời kết thân với ta, muốn gả tiểu nha đầu La gia cho con, ý con thế nào?" Liễu Hậu từng bước ép sát, muốn nhìn ra chút thái độ của Tiết Hàn Vân.
Tiết Hàn Vân uất ức, phịch một tiếng quỳ xuống, môi mím chặt, ánh mắt căng thẳng, cuối cùng liên tục dập đầu: "Bá bá, tiểu chất chưa từng nghĩ đến chuyện thành thân cùng La sư muội..."
Hắn cúi đầu, bởi vậy không hề nhìn thấy nét mặt vui mừng của Liễu Hậu, chỉ dùng giọng nói trầm thấp giống như mộng du đáp: "Con chỉ muốn bảo vệ Nguyệt Nhi, cho đến khi đầu tóc bạc trắng... Tương lai, con muốn ra chiến trường! Bá bá, con không muốn thành thân, không muốn hại người khác... Cầu xin người đừng định thân cho con!"
Không phải hắn đang nằm mơ chứ?
Những lời này hắn luôn giấu ở trong lòng, chưa từng tâm sự với bất kì ai. Kể cả tên sai vặt Liên Sinh, cũng chỉ là từ dấu vết trong tơ nhện âm thầm phỏng đoán một chút thôi.
Liễu Hậu vốn nghĩ hắn sẽ giấu diếm, nào biết thiếu niên không hề giữ lại, nói ra hết lời trong lòng, riêng chuyện ra chiến trường, xác thực ông chưa từng suy xét tới, nhưng câu nói của thiếu niên đã đủ làm ông rung động.
"Đưa miếng ngọc bội trên người con cho ta rồi về nghỉ ngơi đi."
Tiết Hàn Vân nói mấy câu đó xong, chỉ sợ không chừng có thể đổi lấy một trận đòn, nhưng hắn nhớ tới năm ấy mình vừa thoát khỏi kiếp nạn thành bại nhà tan nhặt về một cái mạng, chưa hết kinh hoàng đã bị Liễu Hậu nắm tay bước vào cửa lớn Liễu, nghênh đón hắn chính là một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác như viên minh châu.
Thiếu niên lớn lên ở biên quan, đã nhìn quen những thiếu nữ thô kệch với làn da ngăm đen, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày được nhìn thấy một tiểu cô nương ngây thơ trong sáng tựa như lưu ly đến vậy.
Hắn lẳng lặng tháo miếng ngọc bội miếng nhất mang từ biên quan tới, vật bất ly theo hắn kể từ khi sinh ra, giao cho Tướng quốc đại nhân.
Ngày hôm sau, lúc ăn điểm tâm xong, trước mặt Tiết Hàn Vân, Tướng quốc đại nhân đưa thứ đó cho Liễu Minh Nguyệt.
Liễu Minh Nguyệt cầm ngọc bội phỉ thúy trong suốt trên tay, tán thưởng không thôi: "Miếng ngọc thật đẹp, phụ thân lấy đâu ra vậy?" Chẳng lẽ tối qua trong nhà lại có khách?
Mỗi lần khách tới, nhưng môn sinh cũ của Tướng quốc đại nhân đều đưa một hai thứ cho Liễu Minh Nguyệt chơi, nàng có hẳn một cái hòm chuyên để những món đồ kỳ lạ này.
Tướng quốc đại nhân mặt không đổi sắc: "Đây là bùa hộ mệnh, về sau con phải luôn mang theo bên người, tuyệt đối không được bỏ ra."
Liên Sinh đứng phía sau Tiết Hàn Vân ra sức dụi dụi mắt: Rõ ràng... Rõ ràng đó là vật thiếu gia luôn đeo bên người mà? Lão gia, người cũng quá... Sau đó, trong đầu hắn bất tri bất giác xuất hiện một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Vội vã nhìn Tiết Hàn Vân, chỉ thấy thiếu niên ngày thường vốn trong trẻo lạnh lùng tuy vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, nhưng vành tai trắng nõn bắt đầu ửng hồng, bóng lưng thẳng tắp gần như cứng ngắc.
Nếu hắn có thể đứng trước mặt Tiết Hàn Vân thì chắc chắn sẽ nhìn thấy nét mặt vui sướng quẫn bách của thiếu niên.
Đáng tiếc, Liễu Minh Nguyệt không biết lai lịch của ngọc bội này, nàng chỉ nghĩ phụ thân tự mình chọn bùa hộ mệnh giúp nàng nên vô cùng cao hứng bảo Hạ Huệ đeo vào cổ nàng, rồi lại nhét vào trong cổ áo.
Lỗ tai Tiết Hàn Vân càng đỏ... Trước tối qua, ngọc bội này vẫn ở bên người hắn, thậm chí xúc cảm ôn nhuận của nó chưa từng tan đi...
Tướng quốc đại nhân đưa ngọc bội ra xong, lại lấy ra một khối ngọc Hòa Điền hình hài tử đánh trống thượng hạng, đưa đến tay Tiết Hàn Vân.
"Mỗi người một miếng, vi phụ không thể nặng bên này nhẹ bên kia được."
Tiết Hàn Vân cung kính nhận lấy, sai Liên Sinh đeo lên giúp mình. Hắn nghe từ "Vi phụ" kia rất rõ, Liễu Minh Nguyệt mặc dù nghe ở trong tai nhưng cũng không coi là chuyện quan trọng.
Liên Sinh cảm thấy, mình đoán đúng gần mười phần rồi.
So sánh với Tiết Hàn Vân giống như bị đánh phấn hồng lên tai, Liên Sinh cảm thấy đại tiểu thư thật sự có hơi ngốc nghếch.
Còn Tướng quốc đại nhân, cũng đùa quá trớn rồi, tiểu định... Ngay cả đằng gái đều không biết chuyện...
Đúng là Liễu Minh Nguyệt không biết chuyện.
Ngọc bội là khi Tiết Hàn Vân ba tuổi, Tiết phu nhân cố ý mua lại từ tay một thương nhân, khắc xong mời cao tăng thêm chú để bảo vệ bình an cho Tiết Hàn Vân. Toàn gia vì nước hi sinh, đây xem như là vật kỉ niệm duy nhất của Tiết Hàn Vân, hắn luôn mang theo bên người, ngoại trừ Liên Sinh biết, Tướng quốc đại nhân biết, người ngoài đều không biết hắn còn có vật như vậy.
Hôm nay Tiết Hàn Vân nhàn rỗi, lại không cần tiến cung, hắn tự mình hộ tống Liễu Minh Nguyệt đến La gia học võ, trên đường đều chỉ nhìn Liễu Minh Nguyệt mỉm cười, cười mãi khiến lông tơ trên người Liễu Minh Nguyệt dựng đứng lên.
Hàn Vân ca ca thân thiết như vậy thật sự là dọa người! Là bởi vì thu được một khối ngọc bội nên vui thành ra thế này sao?
Liễu Minh Nguyệt vô cùng khó hiểu!
Tới giáo trường, không ngờ hai huynh đệ La gia cũng ở đó, thấy Tiết Hàn Vân tươi cười như gió xuân, cũng cảm thấy rất kinh khủng, "Tiết sư đệ, ngươi sinh bệnh à?"
Ý cười trên khóe môi Tiết Hàn Vân tăng thêm, nhưng chỉ lắc đầu.
La Hành hung hăng thúc vào bả vai hắn một cái: "Chẳng lẽ thăng quan? Phát tài rồi? Hay là muốn thú tức phụ hả?" Câu cuối cùng làm cho La Thụy Đình quét mắt tới, cực kỳ sắc bén dọa cho La Hành Chi liên tục xua tay, "Tiết sư đệ sẽ không thành thân chứ? Tiết sư đệ ngươi sao có thể thành thân được?" Ngươi muốn thành thân với người khác thì muội tử biết phải làm sao?
Liễu Minh Nguyệt thầm nghĩ: La sư huynh nói đúng, Hàn Vân ca ca vẫn chưa muốn thành thân.
- - Hoàn toàn không biết chính mình đã bị Tướng quốc đại nhân đính ước cho rồi.
Ánh mắt hàm chứa ý cười của Tiết Hàn Vân lướt qua Liễu Minh Nguyệt, hắn xoay người lại, đá liên hoàn về La Hành Chi... Đại sư huynh lắm miệng này, thật sự đáng đánh đòn!
Lúc chạng vạng, La lão gia tử mượn muốn tới Liễu phủ tìm Tướng gia uống rượu, chen chúc trên xe ngựa của Liễu Minh Nguyệt cùng trở về Liễu phủ.
Cả ngày hôm nay ông thấy Tiết Hàn Vân không chăm chú, thỉnh thoảng vụng trộm liếc nhìn Liễu Minh Nguyệt, cảm giác không ổn, dứt khoát tới tìm Liễu tướng, muốn sớm định ra hôn sự của hắn và tôn nữ mình một chút.
Liễu Hậu đang tiếp khách ở thiên sảnh, nghe được lão tướng quân đề nghị ông mời bà mối đến La gia cầu hôn giúp Tiết Hàn Vân, ra Tướng quốc đại nhân ‘tiên hạ thủ vi cường’ không hề có cảm giác xấu hổ: "Lão gia tử, thật hổ thẹn! Tối hôm qua ta trước nghĩ sau suy, cảm thấy đêm dài lắm mộng, đã sớm tiểu định cho hai hài tử rồi."
La lão gia tử trợn mắt há hốc mồm giơ nắm tay lên, lại cảm thấy thân thể Tướng quốc đại nhân thật sự không chịu nổi một quyền hung ác như vậy, đành ngậm ngùi buông xuống. Ông cảm thấy Liễu Tướng tuyệt đối là cố ý! Ngày hôm qua ông vừa mới đề nghị muốn gả tôn nữ cho Tiết Hàn Vân, sáng nay hắn đã định thân cho khuê nữ nhà mình và Tiết Hàn Vân... Đây là muốn tuyên bố ức hiếp người hả!
"Tiểu tử Hàn Vân kia đồng ý rồi?" La lão tướng quân vẫn chưa từ bỏ ý định, nghĩ đến tính tình của tiểu tôn nữ, ông lại thấy hết sức đau đầu.
Liễu Tướng sai người gọi Tiết Hàn Vân đến để La lão gia tử tự mình hỏi, kết quả... càng thêm thất vọng.
Thiếu niên kiệm lời hôm nay vẫn lời ít ý nhiều: "Con sẽ đợi Nguyệt nhi cập kê." Theo tục lệ, nữ tử sau khi cập kê có thể thành thân. Rồi xin lỗi người trước mặt: "Lão gia tử, cho tới bây giờ con chỉ coi La sư muội như muội muội ruột thịt của mình!" Huynh muội thành thân chính là loạn luân!
Ngày đó, La lão gia tử sống chết không chịu qay về phủ Tướng quân, ông đứt khoát ở lại phòng khách của Tướng phủ, lại sai người đi Kinh Giao, trước khi đóng cổng thành, trói Lâm Thanh Gia đến.
Đến trói Lâm Thanh Gia chính là cận vệ bên cạnh ông, La Hành Chi theo binh, kỷ luật nghiêm minh, rất trung thành và tận tâm với La lão gia tử, biết bọn họ phải đến thư trai ngoại ô trói người, cũng không quản là bắt ai, kiên quyết chấp hành tới cùng.
Lâm lão tiên sinh đáng thương bị binh lính thổ phỉ bắt trói, hay là gần đây phạm lỗi, đắc tội quyền quý, tai họa bất ngờ, nghĩ mãi không thông. Vừa bước vào cửa, nghe La lão gia tử khiếu nại, lúc này mới bắt đầu ồn ào: "Ngươi nói Hàn Vân và nha đầu Liễu gia đã định thân rồi? Chỉ vì hai hài tử đó định thân mà sai cho hộ vệ trói ta tới?"
Ánh mắt La lão gia tử né tránh: "Khụ... Kỳ thực chính là mời ngươi đến uống rượu..." Vốn đang muốn mời hắn chủ trì công đạo, xem có thể khuyên Liễu Tướng hối hôn hay không. Kết quả bọn hộ vệ không có đầu óc, đắc tội Lâm tiên sinh rồi... Chẳng qua ông đã quen hạ lệnh bắt người... Hoàn toàn là do bệnh của người học võ nổi loạn.
Ngay lúc Lâm tiên sinh nổi giận đùng đùng chất vấn La lão gia tử, ngoài cửa có tiếng nói vang lên: "Cái gì gọi là Hàn Vân và nha đầu Liễu gia định thân vậy?"
Liễu Minh Nguyệt chậm rãi bước vào thiên sảnh.
La lão tướng quân nhắc nhở Liễu Hậu làm cho ông nhất thời cảm thấy lo lắng.
Ngoại trừ gia thế hơi kém một chút, bất luận từ phương diện nào, Tiết Hàn Vân cũng là hiền tế người ta muốn chọn. Thiếu niên ông tự mình giáo dưỡng, văn võ song toàn, tính tình thế nào ông đều hiểu rõ, quan trọng nhất là từ khi vào cửa Liễu gia, hắn đối xử với Liễu Minh Nguyệt khoan dung ôn hòa, khiến người ta yêu thích.
Huống chi La lão tướng quân còn vì tôn nữ La Thụy Đình của mình mà tự tiến cử với ông: "Kỳ thực, hai tôn tử nhà ta cũng không tệ, ngươi để Hàn Vân làm tôn nữ tế của ta, hai tôn tử nhà ta tùy ngươi chọn?"
Cũng không phải là bán củ cải ven đường, đâu thể coi như cải trắng mà đổi được!
Liễu Tướng không đáp.
La lão tướng quân có một đôi hỏa nhãn kim tinh, tâm tư của tôn nữ thế nào, ông vừa nhìn là biết ngay. Hơn nữa tính tình nàng bướng bỉnh, nếu như không đáp ứng nguyện vọng của nàng, chỉ sợ tất cả La gia đều không được an bình.
Lúc ấy Liễu Hậu trả lời ra sao?
Sau khi về nhà ông lại nặng nề suy nghĩ.
"Lão gia tử, ngài coi Hàn Vân là đồ vật, có thể tặng tới tặng lui ư? Hắn là người có chủ kiến, ngài đừng hòng có ý đồ với hắn!"
Nếu khuê nữ của ông gả cho người ngoài, còn phải ở nhà người ta, trên kính công công bà bà, dưới thuận theo trượng phu, lỡ mà gặp phải tiểu cô (em chồng) khó chơi... Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là gả cho Tiết Hàn Vân tốt nhất, sau khi thành thân không cần chuyển đi, có hai hài tử cùng nhau phụng dưỡng... Cuộc sống tuổi già cực kỳ mỹ mãn.
Liễu Tướng đã quen làm việc sát phạt quyết đoán, đêm đó bèn gọi Tiết Hàn Vân tới thư phòng của ông.
"Hàn Vân, con cũng sắp mười bảy tuổi rồi, không biết lúc trước nhà con từng đính ước cho con chưa?"
Trên mặt Tiết Hàn Vân lộ ra nghi hoặc, nhưng cũng lắc đầu: "Con chưa từng nghe nói qua."
"Hiện giờ tuổi con không còn nhỏ, đã đến lúc thành gia lập nghiệp, con thấy tôn nữ của La lão tướng quân thế nào?" Quen dùng mánh khóe chính trị, Liễu Tướng nói chuyện cũng phải quanh co một phen.
Quả thật, lúc này ông mới phát hiện, nếu khuê nữ nhà mình gả tới nhà khác... Chỉ sợ không thể làm tốt vai trò của một tức phụ, chỉ là nếu so với La Thụy Đình, vậy cũng coi như ngang nhau.
Đối với vị bá phụ dưỡng dục lại dốc lòng dạy bảo mình này, Tiết Hàn Vân chưa từng lăn lộn trong chốn quan trường chỉ có kính nể và thuận theo, nhưng nghe nói như thế vẫn chấn kinh không thôi, nếu như Liên Sinh ở đây, có thể giúp lý giải: Nhất định là thiếu gia đang suy nghĩ hôm nay cùng La đại tiểu thư ra ngoài đạp thanh có chỗ nào vượt quá quy củ không? Chẳng lẽ là bị Tướng gia nắm được nhược điểm?
"Liễu bá bá... con..."
Liễu Hậu nghĩ thầm: Đây là ý gì? Chẳng lẽ tiểu tử này thực sự có tình ý với tiểu cô nương La gia? Đây là muốn nói dối mình?
Một vị quan được người người tín nhiệm ngay cả khi đối diện với khuôn mặt âm trầm của Hoàng đế cũng chưa từng khiếp sợ, bây giờ đối với gương mặt hoảng hốt lo sợ của thiếu niên một lát lại nghĩ đến đủ khả năng - - thật là giải quyết quốc sự còn chẳng khó bằng giải quyết chung thân đại sự của nữ nhi.
"Hôm nay La lão tướng quân ngỏ lời kết thân với ta, muốn gả tiểu nha đầu La gia cho con, ý con thế nào?" Liễu Hậu từng bước ép sát, muốn nhìn ra chút thái độ của Tiết Hàn Vân.
Tiết Hàn Vân uất ức, phịch một tiếng quỳ xuống, môi mím chặt, ánh mắt căng thẳng, cuối cùng liên tục dập đầu: "Bá bá, tiểu chất chưa từng nghĩ đến chuyện thành thân cùng La sư muội..."
Hắn cúi đầu, bởi vậy không hề nhìn thấy nét mặt vui mừng của Liễu Hậu, chỉ dùng giọng nói trầm thấp giống như mộng du đáp: "Con chỉ muốn bảo vệ Nguyệt Nhi, cho đến khi đầu tóc bạc trắng... Tương lai, con muốn ra chiến trường! Bá bá, con không muốn thành thân, không muốn hại người khác... Cầu xin người đừng định thân cho con!"
Không phải hắn đang nằm mơ chứ?
Những lời này hắn luôn giấu ở trong lòng, chưa từng tâm sự với bất kì ai. Kể cả tên sai vặt Liên Sinh, cũng chỉ là từ dấu vết trong tơ nhện âm thầm phỏng đoán một chút thôi.
Liễu Hậu vốn nghĩ hắn sẽ giấu diếm, nào biết thiếu niên không hề giữ lại, nói ra hết lời trong lòng, riêng chuyện ra chiến trường, xác thực ông chưa từng suy xét tới, nhưng câu nói của thiếu niên đã đủ làm ông rung động.
"Đưa miếng ngọc bội trên người con cho ta rồi về nghỉ ngơi đi."
Tiết Hàn Vân nói mấy câu đó xong, chỉ sợ không chừng có thể đổi lấy một trận đòn, nhưng hắn nhớ tới năm ấy mình vừa thoát khỏi kiếp nạn thành bại nhà tan nhặt về một cái mạng, chưa hết kinh hoàng đã bị Liễu Hậu nắm tay bước vào cửa lớn Liễu, nghênh đón hắn chính là một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác như viên minh châu.
Thiếu niên lớn lên ở biên quan, đã nhìn quen những thiếu nữ thô kệch với làn da ngăm đen, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày được nhìn thấy một tiểu cô nương ngây thơ trong sáng tựa như lưu ly đến vậy.
Hắn lẳng lặng tháo miếng ngọc bội miếng nhất mang từ biên quan tới, vật bất ly theo hắn kể từ khi sinh ra, giao cho Tướng quốc đại nhân.
Ngày hôm sau, lúc ăn điểm tâm xong, trước mặt Tiết Hàn Vân, Tướng quốc đại nhân đưa thứ đó cho Liễu Minh Nguyệt.
Liễu Minh Nguyệt cầm ngọc bội phỉ thúy trong suốt trên tay, tán thưởng không thôi: "Miếng ngọc thật đẹp, phụ thân lấy đâu ra vậy?" Chẳng lẽ tối qua trong nhà lại có khách?
Mỗi lần khách tới, nhưng môn sinh cũ của Tướng quốc đại nhân đều đưa một hai thứ cho Liễu Minh Nguyệt chơi, nàng có hẳn một cái hòm chuyên để những món đồ kỳ lạ này.
Tướng quốc đại nhân mặt không đổi sắc: "Đây là bùa hộ mệnh, về sau con phải luôn mang theo bên người, tuyệt đối không được bỏ ra."
Liên Sinh đứng phía sau Tiết Hàn Vân ra sức dụi dụi mắt: Rõ ràng... Rõ ràng đó là vật thiếu gia luôn đeo bên người mà? Lão gia, người cũng quá... Sau đó, trong đầu hắn bất tri bất giác xuất hiện một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Vội vã nhìn Tiết Hàn Vân, chỉ thấy thiếu niên ngày thường vốn trong trẻo lạnh lùng tuy vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, nhưng vành tai trắng nõn bắt đầu ửng hồng, bóng lưng thẳng tắp gần như cứng ngắc.
Nếu hắn có thể đứng trước mặt Tiết Hàn Vân thì chắc chắn sẽ nhìn thấy nét mặt vui sướng quẫn bách của thiếu niên.
Đáng tiếc, Liễu Minh Nguyệt không biết lai lịch của ngọc bội này, nàng chỉ nghĩ phụ thân tự mình chọn bùa hộ mệnh giúp nàng nên vô cùng cao hứng bảo Hạ Huệ đeo vào cổ nàng, rồi lại nhét vào trong cổ áo.
Lỗ tai Tiết Hàn Vân càng đỏ... Trước tối qua, ngọc bội này vẫn ở bên người hắn, thậm chí xúc cảm ôn nhuận của nó chưa từng tan đi...
Tướng quốc đại nhân đưa ngọc bội ra xong, lại lấy ra một khối ngọc Hòa Điền hình hài tử đánh trống thượng hạng, đưa đến tay Tiết Hàn Vân.
"Mỗi người một miếng, vi phụ không thể nặng bên này nhẹ bên kia được."
Tiết Hàn Vân cung kính nhận lấy, sai Liên Sinh đeo lên giúp mình. Hắn nghe từ "Vi phụ" kia rất rõ, Liễu Minh Nguyệt mặc dù nghe ở trong tai nhưng cũng không coi là chuyện quan trọng.
Liên Sinh cảm thấy, mình đoán đúng gần mười phần rồi.
So sánh với Tiết Hàn Vân giống như bị đánh phấn hồng lên tai, Liên Sinh cảm thấy đại tiểu thư thật sự có hơi ngốc nghếch.
Còn Tướng quốc đại nhân, cũng đùa quá trớn rồi, tiểu định... Ngay cả đằng gái đều không biết chuyện...
Đúng là Liễu Minh Nguyệt không biết chuyện.
Ngọc bội là khi Tiết Hàn Vân ba tuổi, Tiết phu nhân cố ý mua lại từ tay một thương nhân, khắc xong mời cao tăng thêm chú để bảo vệ bình an cho Tiết Hàn Vân. Toàn gia vì nước hi sinh, đây xem như là vật kỉ niệm duy nhất của Tiết Hàn Vân, hắn luôn mang theo bên người, ngoại trừ Liên Sinh biết, Tướng quốc đại nhân biết, người ngoài đều không biết hắn còn có vật như vậy.
Hôm nay Tiết Hàn Vân nhàn rỗi, lại không cần tiến cung, hắn tự mình hộ tống Liễu Minh Nguyệt đến La gia học võ, trên đường đều chỉ nhìn Liễu Minh Nguyệt mỉm cười, cười mãi khiến lông tơ trên người Liễu Minh Nguyệt dựng đứng lên.
Hàn Vân ca ca thân thiết như vậy thật sự là dọa người! Là bởi vì thu được một khối ngọc bội nên vui thành ra thế này sao?
Liễu Minh Nguyệt vô cùng khó hiểu!
Tới giáo trường, không ngờ hai huynh đệ La gia cũng ở đó, thấy Tiết Hàn Vân tươi cười như gió xuân, cũng cảm thấy rất kinh khủng, "Tiết sư đệ, ngươi sinh bệnh à?"
Ý cười trên khóe môi Tiết Hàn Vân tăng thêm, nhưng chỉ lắc đầu.
La Hành hung hăng thúc vào bả vai hắn một cái: "Chẳng lẽ thăng quan? Phát tài rồi? Hay là muốn thú tức phụ hả?" Câu cuối cùng làm cho La Thụy Đình quét mắt tới, cực kỳ sắc bén dọa cho La Hành Chi liên tục xua tay, "Tiết sư đệ sẽ không thành thân chứ? Tiết sư đệ ngươi sao có thể thành thân được?" Ngươi muốn thành thân với người khác thì muội tử biết phải làm sao?
Liễu Minh Nguyệt thầm nghĩ: La sư huynh nói đúng, Hàn Vân ca ca vẫn chưa muốn thành thân.
- - Hoàn toàn không biết chính mình đã bị Tướng quốc đại nhân đính ước cho rồi.
Ánh mắt hàm chứa ý cười của Tiết Hàn Vân lướt qua Liễu Minh Nguyệt, hắn xoay người lại, đá liên hoàn về La Hành Chi... Đại sư huynh lắm miệng này, thật sự đáng đánh đòn!
Lúc chạng vạng, La lão gia tử mượn muốn tới Liễu phủ tìm Tướng gia uống rượu, chen chúc trên xe ngựa của Liễu Minh Nguyệt cùng trở về Liễu phủ.
Cả ngày hôm nay ông thấy Tiết Hàn Vân không chăm chú, thỉnh thoảng vụng trộm liếc nhìn Liễu Minh Nguyệt, cảm giác không ổn, dứt khoát tới tìm Liễu tướng, muốn sớm định ra hôn sự của hắn và tôn nữ mình một chút.
Liễu Hậu đang tiếp khách ở thiên sảnh, nghe được lão tướng quân đề nghị ông mời bà mối đến La gia cầu hôn giúp Tiết Hàn Vân, ra Tướng quốc đại nhân ‘tiên hạ thủ vi cường’ không hề có cảm giác xấu hổ: "Lão gia tử, thật hổ thẹn! Tối hôm qua ta trước nghĩ sau suy, cảm thấy đêm dài lắm mộng, đã sớm tiểu định cho hai hài tử rồi."
La lão gia tử trợn mắt há hốc mồm giơ nắm tay lên, lại cảm thấy thân thể Tướng quốc đại nhân thật sự không chịu nổi một quyền hung ác như vậy, đành ngậm ngùi buông xuống. Ông cảm thấy Liễu Tướng tuyệt đối là cố ý! Ngày hôm qua ông vừa mới đề nghị muốn gả tôn nữ cho Tiết Hàn Vân, sáng nay hắn đã định thân cho khuê nữ nhà mình và Tiết Hàn Vân... Đây là muốn tuyên bố ức hiếp người hả!
"Tiểu tử Hàn Vân kia đồng ý rồi?" La lão tướng quân vẫn chưa từ bỏ ý định, nghĩ đến tính tình của tiểu tôn nữ, ông lại thấy hết sức đau đầu.
Liễu Tướng sai người gọi Tiết Hàn Vân đến để La lão gia tử tự mình hỏi, kết quả... càng thêm thất vọng.
Thiếu niên kiệm lời hôm nay vẫn lời ít ý nhiều: "Con sẽ đợi Nguyệt nhi cập kê." Theo tục lệ, nữ tử sau khi cập kê có thể thành thân. Rồi xin lỗi người trước mặt: "Lão gia tử, cho tới bây giờ con chỉ coi La sư muội như muội muội ruột thịt của mình!" Huynh muội thành thân chính là loạn luân!
Ngày đó, La lão gia tử sống chết không chịu qay về phủ Tướng quân, ông đứt khoát ở lại phòng khách của Tướng phủ, lại sai người đi Kinh Giao, trước khi đóng cổng thành, trói Lâm Thanh Gia đến.
Đến trói Lâm Thanh Gia chính là cận vệ bên cạnh ông, La Hành Chi theo binh, kỷ luật nghiêm minh, rất trung thành và tận tâm với La lão gia tử, biết bọn họ phải đến thư trai ngoại ô trói người, cũng không quản là bắt ai, kiên quyết chấp hành tới cùng.
Lâm lão tiên sinh đáng thương bị binh lính thổ phỉ bắt trói, hay là gần đây phạm lỗi, đắc tội quyền quý, tai họa bất ngờ, nghĩ mãi không thông. Vừa bước vào cửa, nghe La lão gia tử khiếu nại, lúc này mới bắt đầu ồn ào: "Ngươi nói Hàn Vân và nha đầu Liễu gia đã định thân rồi? Chỉ vì hai hài tử đó định thân mà sai cho hộ vệ trói ta tới?"
Ánh mắt La lão gia tử né tránh: "Khụ... Kỳ thực chính là mời ngươi đến uống rượu..." Vốn đang muốn mời hắn chủ trì công đạo, xem có thể khuyên Liễu Tướng hối hôn hay không. Kết quả bọn hộ vệ không có đầu óc, đắc tội Lâm tiên sinh rồi... Chẳng qua ông đã quen hạ lệnh bắt người... Hoàn toàn là do bệnh của người học võ nổi loạn.
Ngay lúc Lâm tiên sinh nổi giận đùng đùng chất vấn La lão gia tử, ngoài cửa có tiếng nói vang lên: "Cái gì gọi là Hàn Vân và nha đầu Liễu gia định thân vậy?"
Liễu Minh Nguyệt chậm rãi bước vào thiên sảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.