Chương 15: Gặp lại
Lam Ngả Thảo
06/09/2017
Editor: Serena Nguyen
Nhìn thấy Liễu tướng, La lão tướng quân và Lâm Đại Nho, Tư Mã Sách và Tạ Hoằng đều xuống ngựa.
Mọi người tiến lên hành lễ, Tư Mã Sách đâu chịu nhận toàn bộ lễ, sớm kéo La lão tướng quân, lại mời Liễu tướng và Lâm Thanh Gia đứng dậy.
"Hai vị sư phó thật hăng hái, tranh thủ rảnh rỗi nhàn hạ ra cửa đạp thanh."
Lúc làm Thái tử, Tư Mã Sách khiêm tốn tri lễ đã sớm là câu chuyện mọi người ca tụng, tất cả mọi người đều nói Thái tử điện hạ chiêu hiền đãi sĩ (chỉ vua chúa hạ mình cầu hiền tài), tương lai hẳn là một đời minh quân.
Liễu Minh Nguyệt nghe được xưng hô ‘sư phó’ này, nhíu chặt chân mày. Từ trước tới giờ nàng không rõ ràng lắm chuyện trong triều, giờ phút này nghe Tư Mã Sách gọi hai vị sư phó, không khỏi mờ mịt, len lén kéo tay áo Tiết Hàn Vân cầu giải thích.
"Hai vị nào là sư phó của Thái tử?"
Tiết Hàn Vân ở bên tai nàng nói nhỏ: "Dĩ nhiên là bá phụ và Lâm tiên sinh. Hiện tại bá phụ kiêm chức Thái Phó của Thái tử, đầu năm mới nhậm chức, Thái tử rất là cung kính với bá phụ. Về phần Lâm tiên sinh, thời gian nhàn hạ, có lúc Thái tử cũng sẽ đến thư trai của tiên sinh thỉnh giáo." Nói những thứ này, giọng nói lại chuyển thành sôi nổi: "Thái tử nhất định có thể trở thành một minh quân!"
Lòng Liễu Minh Nguyệt u ám: hóa ra Tư Mã Sách còn bái cha mình làm thầy? Chỗ chết người nhất chính là, bộ dạng sùng bái nhiệt liệt và giọng điệu này của Hàn Vân ca ca là sao?
Tiết gia nhiều thế hệ trung quân ái quốc, huynh ấy. . . . . . chẳng lẽ trong lòng đã tôn sùng Tư Mã Sách là minh quân rồi hả ? Ca ca, huynh chắc chắn mình không nhìn lầm người chứ?
Liễu Hậu từng nhận chức Thái Phó của Thái tử, Tiết Hàn Vân và Tư Mã Sách đã sớm quen biết, vả lại còn hơi có duyên, sao kiếp trước nàng chẳng có một chút ấn tượng nào?
Trần tư suy nghĩ, cuối cùng nàng từ bỏ. Không thể không thừa nhận, kiếp trước nàng thật sự là một người thất bại, chưa bao giờ hiểu rõ biến cố trong triều, chức vị của phụ thân, sự cố gắng dốc sức của Hàn Vân ca ca, không biết gì về việc hai người bọn họ ở bên ngoài phải đối mặt với những tình huống gì, chỉ ở trong lồng tre thoải mái mà phụ thân và Hàn Vân ca ca tỉ mỉ chế tạo, chẳng khác gì con chim trong lồng vàng, mấu chốt là: còn cảm thấy cuộc sống rất hạnh phúc, hoàn toàn không có gì phải lo lắng.
Sống yên ổn nên hoàn toàn không có ý thức về những ngày gian nan khổ cực.
Chờ Thái tử nói muốn du ngoạn cùng bọn họ, tất cả mọi người trừ Liễu Minh Nguyệt không tình nguyện, còn có Ôn Thanh Dung trong xe ngựa vô cùng bất mãn, tất cả những người còn lại đều vui vẻ.
Thấy Ôn Thanh Dung bước xuống từ trong xe ngựa, Liễu Minh Nguyệt đã cảm thấy vô cùng có thể hiểu được thị nữ ngang ngạnh của nàng ta ở đâu ra rồi.
Ôn Thanh Dung chính là thân chất nữ (cháu gái ruột) của Ôn hoàng hậu, nữ nhi của quốc cữu Ôn Thế Hữu.
Ôn quốc cữu có một đống thứ nữ (con gái do vợ lẽ sinh), nhưng chính thê chỉ sinh ra có hai nhi tử một nhi nữ, vả lại chỉ có biểu muội này từ nhỏ một mực ở trong cung làm bạn với Ôn hoàng hậu, tình cảm với Thái tử cũng thâm hậu, coi như là thanh mai trúc mã.
Bên ngoài đều truyền, ban đầu lúc lập Thái tử phi, nếu không phải Ôn Thanh Dung còn quá nhỏ, nói không chừng nàng chính là Thái tử phi đương triều.
Ôn hoàng hậu ước chừng sớm có suy nghĩ này, từ nhỏ liền nhận Ôn Thanh Dung vào cung nuôi, nàng vừa là chất nữ của hoàng hậu, biểu muội của hoàng đế tương lai, tất cả mọi người đều nể nàng ba phần, nên dưỡng thành tính tình kiêu ngạo của nàng. Cuộc sống của các công chúa không được sủng ái khác còn không tốt bằng nàng.
Sau khi Liễu Minh Nguyệt vào cung có nghe nói, từ nhỏ Ôn Thanh Dung đã mến mộ Tư Mã Sách. Kiếp trước, mặc dù cuối cùng Ôn Thanh Dung cũng gả cho Tư Mã Sách, đáng tiếc nàng là người ương ngạnh, không phải sở thích của Tư Mã Sách. Sau đó Ôn hoàng hậu ốm chết, Tư Mã Sách càng thêm lạnh nhạt nàng. Chỉ là bởi vì nàng là biểu muội của Tư Mã Sách, mức độ đãi ngộ đều vì lý do đó, an lòng ngoại thích, cho nên nàng ở trong cung cũng không gặp khó khăn.
Liễu Minh Nguyệt vạn vạn không ngờ có thể đụng phải Ôn Thanh Dung ở chỗ này. Dựa vào thời gian mà suy đoán, tháng ba sang năm Ôn Thanh Dung đến tuổi cập kê, sẽ vào Đông cung. Hiện nay nàng đã trở về Liễu phủ, theo lý thuyết lễ đạp thanh tết Trùng Dương, Tư Mã Sách phải len lén ra ngoài chơi cùng Thẩm Kỳ Diệp chứ? Làm sao lại ra ngoài cùng với Ôn Thanh Dung?
Tạ Hoằng đã sớm nhìn thấy Liễu Minh Nguyệt, hào hứng chào hỏi nàng: "Tiểu sư tỷ ——" liếc thấy ánh mắt không hiền hậu của La Thụy Đình, nghĩ đến sau tết trở về La gia học võ, ngộ nhỡ trên giáo trường bị vị đại sư tỷ này bắt cặp tỷ thí, vội vàng vui vẻ chạy lên nịnh bợ: "Đại Sư Tỷ ——"
Nhận lấy một ánh mặt xem thường của La Thụy Đình!
Rõ ràng La Thụy Đình và Liễu Minh Nguyệt đứng quá gần, thấy người Tạ Hoằng nhìn đầu tiên là Liễu Minh Nguyệt nhỏ bé hơn nàng rất nhiều.
La Thụy Đình cảm thấy rất bực tức.
Chỉ là lần này ra ngoài đạp thanh, trừ nàng cảm thấy bực tức, còn có một người khác, Ôn Thanh Dung.
Vốn là lần này nàng ta mong đợi có thể đơn độc du ngoạn với Thái tử, kết quả trừ Tư Mã Sách, còn có tay trác táng Tạ Tiểu Lang này.
Vậy thì thôi, nàng nhịn.
Dù sao Tạ Hoằng cũng thường vào cung cấm, hai người cũng coi như thân thuộc từ nhỏ. Huống hồ bệ hạ thương yêu Chiêu Dương công chúa, cũng yêu thương Tạ Tiểu Lang miệng lưỡi trơn tru này. Cả cô cô nàng là hoàng hậu Ôn thị, cũng cực kỳ khách khí với Chiêu Dương công chúa.
Nào biết đến Phượng Minh sơn, bọn họ không mang theo nàng đi leo núi thì thôi, tìm một nơi non xanh nước biếc đến du ngoạn một chút, chỉ cần cùng biểu ca ở chung một chỗ, nàng đã cảm thấy thỏa mãn, nào biết. . . . . . Tìm tới nơi, cuối cùng lại thành bộ dáng như vậy.
Một nhóm thiếu niên nam nữ cùng với ba lão già họm hẹm, chen chúc một chỗ nướng thỏ nướng cá ăn.
Thiếu niên thì không tính, cả một nhóm nữ hài tử, đều không biết dè dặt đứng ở bên cạnh đống lửa chờ ăn thịt, cũng có đi săn thỏ, còn có giành chân thỏ—— giành chân thỏ chính là Liễu Minh Nguyệt và Mễ Nghiên —— nếu để cho quý nữ của những phủ đệ quyền quý trong kinh nhìn thấy, đảm bảo kinh hãi đến rớt cằm!
Đây chính là tiểu cô nương đáng yêu mà Thái tử biểu ca khen ngợi: nữ nhi nhà Liễu tướng sao?
Nếu không phải thân thể Liễu Minh Nguyệt nhỏ bé, còn mang theo nét ngây thơ của thiếu nữ chưa trổ mã hoàn toàn, nàng sẽ cho là Thái tử biểu ca có ý với khuê nữ nhà Liễu tướng.
Liễu Minh Nguyệt cố gắng nhớ lại loại hình mà Tư Mã Sách thích ở kiếp trước, hắn ghét thế nào nàng liền phát triển theo hướng đó.
Tỷ như hiện tại: Liễu Minh Nguyệt cầm chân thỏ gặm hết sức thô lỗ khiến Liễu tướng ghé mắt liên tiếp, thầm nghĩ chẳng lẽ gần đây đầu bếp ở phủ lười, không nuôi dưỡng khuê nữ nhà ông cẩn thận, nhìn bộ dáng thèm thịt và tướng ăn này của nó xem!
Trưởng bối của những cô nương còn lại đều từ trong quân, vốn không yêu cầu nghiêm khắc về tướng ăn, huống chi đang dã ngoại, càng không gò bó, cũng chưa từng bởi vì Thái tử ở bên mà ưỡn ẹo, đều gặm thịt thỏ hoặc là đùi gà, chỉ cảm thấy hết sức ngon miệng.
Duy chỉ có Ôn Thanh Dung chê quay mặt qua chỗ khác, không thể làm bạn với lũ người thô lỗ.
Thiếp thân thị nữ Yến Mạch dùng cái mâm trên xe ngựa bưng chân thỏ dâng lên, bị nàng tát một cái: "Muốn chết! Không có cắt thành miếng nhỏ bưng lên, muốn ta ăn thế nào? Ngươi cho ta là dã nhân à?" (người thô lỗ quê mùa ăn lông ở lỗ)
Trên má Yến Mạch lập tức nổi lên năm dấu ngón tay.
Mọi người đang ăn vui vẻ đều ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào nàng: ". . . . . ."
Dung Tuệ ưu nhã rời chỗ, Hạ Đại Xuyến cũng theo sau, miễn cưỡng lôi kéo muội muội Hạ Đại Thiến rời chỗ.
Mễ Nghiên đã lăn lộn thân thiết với Liễu Minh Nguyệt, thấy nàng không câu nệ mà ăn liên tục, lại gắp miếng cá nướng vàng, đặt lên đĩa ở trước mặt nàng: "Muội muội thích ăn thì ăn nhiều chút đi, tiểu đã nhân!"
La Thụy Đình véo má nàng: "Còn ăn? Ăn nữa thành heo luôn!"
Nàng không muốn cứng đối cứng với Ôn Thanh Dung, nhưng lại không muốn Ôn Thanh Dung coi thường tiểu sư muội. Loại sinh vật như tiểu sư muội này, chỉ có mình khi dễ mới thoải mái, để cho người ngoài xem thường. . . . . . Thật sự khiến người ta không thoải mái.
Liễu Minh Nguyệt đã từng được trải nghiệm cơm thiu canh lạnh ở lãnh cung, vì vậy cực kỳ quý trọng lương thực, huống hồ hôm nay nàng chính là muốn Tư Mã Sách chán ghét nàng, tự nhiên càng ăn ngon lành, há có thể bị những lời này của Ôn Thanh Dung ảnh hưởng?
Nàng đang ăn vui, trong chén trước mặt thêm một cái đùi gà nướng vàng óng, "Tiểu sư muội ăn nhiều một chút!" Liễu Minh Nguyệt ngẩng đầu, trước mặt là gương mặt quen thuộc của Tư Mã Sách, nàng lập tức nghẹn miếng thịt thỏ, ho khan kinh thiên động địa.
Ai là sư muội của ngươi?
Đầu năm nay thịnh hành làm thân bừa bãi sao?
Liễu Minh Nguyệt bi phẫn, trong lòng tức giận, thật có kích động muốn giải tỏa tức giận trong lòng, thanh toán nợ cũ với Tư Mã Sách. Đáng tiếc nàng ho khan nước mắt lưng tròng, ngay cả ánh mắt hung ác, vào trong mắt người khác, cũng là điềm đạm đáng yêu, cả Tư Mã Sách, đầu cũng oành một tiếng, bị bộ dáng này của nàng trấn áp.
—— Còn cô nương nhà nào được Thái tử điện hạ tự mình gắp đồ ăn, không phải cảm động nước mắt ròng ròng, mà là bị kinh hách đến nghẹn ho khan kinh thiên động địa, dám lộ ra loại ánh mắt oán hận này?
Động vật nhỏ vươn móng vuốt, thật là đáng yêu nhất rồi!
Tư Mã Sách thầm nghĩ trong lòng, không nhịn được mượn cách gần tiện lợi nguyên cố, làm động tác các sư huynh đệ của Liễu Minh Nguyệt trừ Tiết Hàn Vân đã muốn làm từ lâu lại chưa từng ra tay: vươn móng vuốt sờ đầu Liễu Minh Nguyệt. . . . . .
Tiết Hàn Vân mượn cớ vỗ lưng cho Liễu Minh Nguyệt, đỡ nàng lên, vừa trách cứ: "Ăn thịt cũng nghẹn, thật là đần hết sức!" Vừa cẩn thận vỗ lưng cho nàng, vừa kín đáo kéo nàng khỏi phạm vi tay Tư Mã Sách.
Tư Mã Sách lưu luyến thu hồi móng vuốt.
Đầu ngón tay chạm được sợi tóc mềm mượt, giống như tơ lụa vậy. Chủ yếu nhất là trên đầu của nàng không có đồ trang sức châu ngọc gì, sờ rất thuận tiện.
Ôn Thanh Dung thu hết vào đáy mắt, quay gương mặt tinh xảo đi, cố nén nước mắt, thế mà lại không nổi giận tại chỗ.
Liễu Minh Nguyệt uống một ngụm nước, đã ngưng ho khan, trong lòng âm thầm kinh ngạc: theo như tính tình Ôn Thanh Dung của trước kia, phải lập tức nhảy dựng lên tranh chấp với Tư Mã Sách chứ? Sao có thể nhẫn nhịn nhìn Tư Mã Sách làm ra loại cử chỉ thân mật này với nàng?
Nàng đặt hết tâm tư nghiên cứu Tư Mã Sách và Ôn Thanh Dung, nên cũng không chú ý tình cảnh thân mật của mình và Tiết Hàn Vân rơi vào trong mắt mọi người, Liễu tướng khẽ mỉm cười, mời La lão tướng quân và Lâm Thanh Gia tiếp tục đi câu cá.
Bọn họ đều lớn tuổi có tấm lòng bao dung, tội gì để ý một nha đầu ngu ngốc ăn nói bừa bãi.
La lão tướng quân vừa đi vừa nói thầm: "Vốn là. . . . . . Ta đã thấy tiểu tử Hàn Vân kia cũng không tệ. . . . . . Đình nha đầu nhà ta rất vừa ý hắn đó. . . . . ."
Liễu Hậu cười bình tĩnh: "Loại chuyện như vậy vẫn là thuận theo tự nhiên, lão tướng quân cũng không hy vọng kết thành một đôi vợ chồng bất hoà chứ?" Gần quan được ban lộc, huống chi Nguyệt nhi nhà ông không có gì không tốt, đáng yêu được người yêu thích. . . . . . Trừ phi mắt Tiết Hàn Vân có vấn đề.
—— Chất nữ La gia, chính là quá "ngay thẳng chính trực".
Đối với một vị quan văn, những phẩm chất này sẽ bị phủ quyết hết.
Nhưng mà ông không hề hay biết khuê nữ nhà mình có tật xấu gì, nữ nhi nhà mình luôn tốt.
Chỉ cần vừa ghép đôi nữ hài tử nhà nào với Tiết Hàn Vân, ông đã cảm thấy không ổn chút nào, chỉ cảm thấy ai cũng không xứng, thẹn với cha nương của Tiết Hàn Vân, nhưng là quay đầu lại nhìn khuê nữ nhà mình, chỉ cảm thấy đâu đâu cũng khéo léo đáng yêu. . . . . . vẫn còn quá hời cho Tiết Hàn Vân!
Thật là mâu thuẫn.
Lâm Thanh Gia một thân một mình, không vợ không con, đối với loại chuyện như vậy hoàn toàn không có kinh nghiệm, chỉ cười ha ha nói: "Lấy vợ vẫn nên chọn người mình vừa ý, cuộc sống mới mỹ mãn." Bị La lão gia tử bất mãn trách móc: "Ông cẩn thận uống rượu quá nhiều, lại rơi vào trong sông lần nữa đấy. . . . . ."
Đại Nho đương thời khua môi múa mép hùng biện như thần Lâm Thanh Gia bị một Đại quê mùa trong quân chặn họng!
Nhìn thấy Liễu tướng, La lão tướng quân và Lâm Đại Nho, Tư Mã Sách và Tạ Hoằng đều xuống ngựa.
Mọi người tiến lên hành lễ, Tư Mã Sách đâu chịu nhận toàn bộ lễ, sớm kéo La lão tướng quân, lại mời Liễu tướng và Lâm Thanh Gia đứng dậy.
"Hai vị sư phó thật hăng hái, tranh thủ rảnh rỗi nhàn hạ ra cửa đạp thanh."
Lúc làm Thái tử, Tư Mã Sách khiêm tốn tri lễ đã sớm là câu chuyện mọi người ca tụng, tất cả mọi người đều nói Thái tử điện hạ chiêu hiền đãi sĩ (chỉ vua chúa hạ mình cầu hiền tài), tương lai hẳn là một đời minh quân.
Liễu Minh Nguyệt nghe được xưng hô ‘sư phó’ này, nhíu chặt chân mày. Từ trước tới giờ nàng không rõ ràng lắm chuyện trong triều, giờ phút này nghe Tư Mã Sách gọi hai vị sư phó, không khỏi mờ mịt, len lén kéo tay áo Tiết Hàn Vân cầu giải thích.
"Hai vị nào là sư phó của Thái tử?"
Tiết Hàn Vân ở bên tai nàng nói nhỏ: "Dĩ nhiên là bá phụ và Lâm tiên sinh. Hiện tại bá phụ kiêm chức Thái Phó của Thái tử, đầu năm mới nhậm chức, Thái tử rất là cung kính với bá phụ. Về phần Lâm tiên sinh, thời gian nhàn hạ, có lúc Thái tử cũng sẽ đến thư trai của tiên sinh thỉnh giáo." Nói những thứ này, giọng nói lại chuyển thành sôi nổi: "Thái tử nhất định có thể trở thành một minh quân!"
Lòng Liễu Minh Nguyệt u ám: hóa ra Tư Mã Sách còn bái cha mình làm thầy? Chỗ chết người nhất chính là, bộ dạng sùng bái nhiệt liệt và giọng điệu này của Hàn Vân ca ca là sao?
Tiết gia nhiều thế hệ trung quân ái quốc, huynh ấy. . . . . . chẳng lẽ trong lòng đã tôn sùng Tư Mã Sách là minh quân rồi hả ? Ca ca, huynh chắc chắn mình không nhìn lầm người chứ?
Liễu Hậu từng nhận chức Thái Phó của Thái tử, Tiết Hàn Vân và Tư Mã Sách đã sớm quen biết, vả lại còn hơi có duyên, sao kiếp trước nàng chẳng có một chút ấn tượng nào?
Trần tư suy nghĩ, cuối cùng nàng từ bỏ. Không thể không thừa nhận, kiếp trước nàng thật sự là một người thất bại, chưa bao giờ hiểu rõ biến cố trong triều, chức vị của phụ thân, sự cố gắng dốc sức của Hàn Vân ca ca, không biết gì về việc hai người bọn họ ở bên ngoài phải đối mặt với những tình huống gì, chỉ ở trong lồng tre thoải mái mà phụ thân và Hàn Vân ca ca tỉ mỉ chế tạo, chẳng khác gì con chim trong lồng vàng, mấu chốt là: còn cảm thấy cuộc sống rất hạnh phúc, hoàn toàn không có gì phải lo lắng.
Sống yên ổn nên hoàn toàn không có ý thức về những ngày gian nan khổ cực.
Chờ Thái tử nói muốn du ngoạn cùng bọn họ, tất cả mọi người trừ Liễu Minh Nguyệt không tình nguyện, còn có Ôn Thanh Dung trong xe ngựa vô cùng bất mãn, tất cả những người còn lại đều vui vẻ.
Thấy Ôn Thanh Dung bước xuống từ trong xe ngựa, Liễu Minh Nguyệt đã cảm thấy vô cùng có thể hiểu được thị nữ ngang ngạnh của nàng ta ở đâu ra rồi.
Ôn Thanh Dung chính là thân chất nữ (cháu gái ruột) của Ôn hoàng hậu, nữ nhi của quốc cữu Ôn Thế Hữu.
Ôn quốc cữu có một đống thứ nữ (con gái do vợ lẽ sinh), nhưng chính thê chỉ sinh ra có hai nhi tử một nhi nữ, vả lại chỉ có biểu muội này từ nhỏ một mực ở trong cung làm bạn với Ôn hoàng hậu, tình cảm với Thái tử cũng thâm hậu, coi như là thanh mai trúc mã.
Bên ngoài đều truyền, ban đầu lúc lập Thái tử phi, nếu không phải Ôn Thanh Dung còn quá nhỏ, nói không chừng nàng chính là Thái tử phi đương triều.
Ôn hoàng hậu ước chừng sớm có suy nghĩ này, từ nhỏ liền nhận Ôn Thanh Dung vào cung nuôi, nàng vừa là chất nữ của hoàng hậu, biểu muội của hoàng đế tương lai, tất cả mọi người đều nể nàng ba phần, nên dưỡng thành tính tình kiêu ngạo của nàng. Cuộc sống của các công chúa không được sủng ái khác còn không tốt bằng nàng.
Sau khi Liễu Minh Nguyệt vào cung có nghe nói, từ nhỏ Ôn Thanh Dung đã mến mộ Tư Mã Sách. Kiếp trước, mặc dù cuối cùng Ôn Thanh Dung cũng gả cho Tư Mã Sách, đáng tiếc nàng là người ương ngạnh, không phải sở thích của Tư Mã Sách. Sau đó Ôn hoàng hậu ốm chết, Tư Mã Sách càng thêm lạnh nhạt nàng. Chỉ là bởi vì nàng là biểu muội của Tư Mã Sách, mức độ đãi ngộ đều vì lý do đó, an lòng ngoại thích, cho nên nàng ở trong cung cũng không gặp khó khăn.
Liễu Minh Nguyệt vạn vạn không ngờ có thể đụng phải Ôn Thanh Dung ở chỗ này. Dựa vào thời gian mà suy đoán, tháng ba sang năm Ôn Thanh Dung đến tuổi cập kê, sẽ vào Đông cung. Hiện nay nàng đã trở về Liễu phủ, theo lý thuyết lễ đạp thanh tết Trùng Dương, Tư Mã Sách phải len lén ra ngoài chơi cùng Thẩm Kỳ Diệp chứ? Làm sao lại ra ngoài cùng với Ôn Thanh Dung?
Tạ Hoằng đã sớm nhìn thấy Liễu Minh Nguyệt, hào hứng chào hỏi nàng: "Tiểu sư tỷ ——" liếc thấy ánh mắt không hiền hậu của La Thụy Đình, nghĩ đến sau tết trở về La gia học võ, ngộ nhỡ trên giáo trường bị vị đại sư tỷ này bắt cặp tỷ thí, vội vàng vui vẻ chạy lên nịnh bợ: "Đại Sư Tỷ ——"
Nhận lấy một ánh mặt xem thường của La Thụy Đình!
Rõ ràng La Thụy Đình và Liễu Minh Nguyệt đứng quá gần, thấy người Tạ Hoằng nhìn đầu tiên là Liễu Minh Nguyệt nhỏ bé hơn nàng rất nhiều.
La Thụy Đình cảm thấy rất bực tức.
Chỉ là lần này ra ngoài đạp thanh, trừ nàng cảm thấy bực tức, còn có một người khác, Ôn Thanh Dung.
Vốn là lần này nàng ta mong đợi có thể đơn độc du ngoạn với Thái tử, kết quả trừ Tư Mã Sách, còn có tay trác táng Tạ Tiểu Lang này.
Vậy thì thôi, nàng nhịn.
Dù sao Tạ Hoằng cũng thường vào cung cấm, hai người cũng coi như thân thuộc từ nhỏ. Huống hồ bệ hạ thương yêu Chiêu Dương công chúa, cũng yêu thương Tạ Tiểu Lang miệng lưỡi trơn tru này. Cả cô cô nàng là hoàng hậu Ôn thị, cũng cực kỳ khách khí với Chiêu Dương công chúa.
Nào biết đến Phượng Minh sơn, bọn họ không mang theo nàng đi leo núi thì thôi, tìm một nơi non xanh nước biếc đến du ngoạn một chút, chỉ cần cùng biểu ca ở chung một chỗ, nàng đã cảm thấy thỏa mãn, nào biết. . . . . . Tìm tới nơi, cuối cùng lại thành bộ dáng như vậy.
Một nhóm thiếu niên nam nữ cùng với ba lão già họm hẹm, chen chúc một chỗ nướng thỏ nướng cá ăn.
Thiếu niên thì không tính, cả một nhóm nữ hài tử, đều không biết dè dặt đứng ở bên cạnh đống lửa chờ ăn thịt, cũng có đi săn thỏ, còn có giành chân thỏ—— giành chân thỏ chính là Liễu Minh Nguyệt và Mễ Nghiên —— nếu để cho quý nữ của những phủ đệ quyền quý trong kinh nhìn thấy, đảm bảo kinh hãi đến rớt cằm!
Đây chính là tiểu cô nương đáng yêu mà Thái tử biểu ca khen ngợi: nữ nhi nhà Liễu tướng sao?
Nếu không phải thân thể Liễu Minh Nguyệt nhỏ bé, còn mang theo nét ngây thơ của thiếu nữ chưa trổ mã hoàn toàn, nàng sẽ cho là Thái tử biểu ca có ý với khuê nữ nhà Liễu tướng.
Liễu Minh Nguyệt cố gắng nhớ lại loại hình mà Tư Mã Sách thích ở kiếp trước, hắn ghét thế nào nàng liền phát triển theo hướng đó.
Tỷ như hiện tại: Liễu Minh Nguyệt cầm chân thỏ gặm hết sức thô lỗ khiến Liễu tướng ghé mắt liên tiếp, thầm nghĩ chẳng lẽ gần đây đầu bếp ở phủ lười, không nuôi dưỡng khuê nữ nhà ông cẩn thận, nhìn bộ dáng thèm thịt và tướng ăn này của nó xem!
Trưởng bối của những cô nương còn lại đều từ trong quân, vốn không yêu cầu nghiêm khắc về tướng ăn, huống chi đang dã ngoại, càng không gò bó, cũng chưa từng bởi vì Thái tử ở bên mà ưỡn ẹo, đều gặm thịt thỏ hoặc là đùi gà, chỉ cảm thấy hết sức ngon miệng.
Duy chỉ có Ôn Thanh Dung chê quay mặt qua chỗ khác, không thể làm bạn với lũ người thô lỗ.
Thiếp thân thị nữ Yến Mạch dùng cái mâm trên xe ngựa bưng chân thỏ dâng lên, bị nàng tát một cái: "Muốn chết! Không có cắt thành miếng nhỏ bưng lên, muốn ta ăn thế nào? Ngươi cho ta là dã nhân à?" (người thô lỗ quê mùa ăn lông ở lỗ)
Trên má Yến Mạch lập tức nổi lên năm dấu ngón tay.
Mọi người đang ăn vui vẻ đều ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào nàng: ". . . . . ."
Dung Tuệ ưu nhã rời chỗ, Hạ Đại Xuyến cũng theo sau, miễn cưỡng lôi kéo muội muội Hạ Đại Thiến rời chỗ.
Mễ Nghiên đã lăn lộn thân thiết với Liễu Minh Nguyệt, thấy nàng không câu nệ mà ăn liên tục, lại gắp miếng cá nướng vàng, đặt lên đĩa ở trước mặt nàng: "Muội muội thích ăn thì ăn nhiều chút đi, tiểu đã nhân!"
La Thụy Đình véo má nàng: "Còn ăn? Ăn nữa thành heo luôn!"
Nàng không muốn cứng đối cứng với Ôn Thanh Dung, nhưng lại không muốn Ôn Thanh Dung coi thường tiểu sư muội. Loại sinh vật như tiểu sư muội này, chỉ có mình khi dễ mới thoải mái, để cho người ngoài xem thường. . . . . . Thật sự khiến người ta không thoải mái.
Liễu Minh Nguyệt đã từng được trải nghiệm cơm thiu canh lạnh ở lãnh cung, vì vậy cực kỳ quý trọng lương thực, huống hồ hôm nay nàng chính là muốn Tư Mã Sách chán ghét nàng, tự nhiên càng ăn ngon lành, há có thể bị những lời này của Ôn Thanh Dung ảnh hưởng?
Nàng đang ăn vui, trong chén trước mặt thêm một cái đùi gà nướng vàng óng, "Tiểu sư muội ăn nhiều một chút!" Liễu Minh Nguyệt ngẩng đầu, trước mặt là gương mặt quen thuộc của Tư Mã Sách, nàng lập tức nghẹn miếng thịt thỏ, ho khan kinh thiên động địa.
Ai là sư muội của ngươi?
Đầu năm nay thịnh hành làm thân bừa bãi sao?
Liễu Minh Nguyệt bi phẫn, trong lòng tức giận, thật có kích động muốn giải tỏa tức giận trong lòng, thanh toán nợ cũ với Tư Mã Sách. Đáng tiếc nàng ho khan nước mắt lưng tròng, ngay cả ánh mắt hung ác, vào trong mắt người khác, cũng là điềm đạm đáng yêu, cả Tư Mã Sách, đầu cũng oành một tiếng, bị bộ dáng này của nàng trấn áp.
—— Còn cô nương nhà nào được Thái tử điện hạ tự mình gắp đồ ăn, không phải cảm động nước mắt ròng ròng, mà là bị kinh hách đến nghẹn ho khan kinh thiên động địa, dám lộ ra loại ánh mắt oán hận này?
Động vật nhỏ vươn móng vuốt, thật là đáng yêu nhất rồi!
Tư Mã Sách thầm nghĩ trong lòng, không nhịn được mượn cách gần tiện lợi nguyên cố, làm động tác các sư huynh đệ của Liễu Minh Nguyệt trừ Tiết Hàn Vân đã muốn làm từ lâu lại chưa từng ra tay: vươn móng vuốt sờ đầu Liễu Minh Nguyệt. . . . . .
Tiết Hàn Vân mượn cớ vỗ lưng cho Liễu Minh Nguyệt, đỡ nàng lên, vừa trách cứ: "Ăn thịt cũng nghẹn, thật là đần hết sức!" Vừa cẩn thận vỗ lưng cho nàng, vừa kín đáo kéo nàng khỏi phạm vi tay Tư Mã Sách.
Tư Mã Sách lưu luyến thu hồi móng vuốt.
Đầu ngón tay chạm được sợi tóc mềm mượt, giống như tơ lụa vậy. Chủ yếu nhất là trên đầu của nàng không có đồ trang sức châu ngọc gì, sờ rất thuận tiện.
Ôn Thanh Dung thu hết vào đáy mắt, quay gương mặt tinh xảo đi, cố nén nước mắt, thế mà lại không nổi giận tại chỗ.
Liễu Minh Nguyệt uống một ngụm nước, đã ngưng ho khan, trong lòng âm thầm kinh ngạc: theo như tính tình Ôn Thanh Dung của trước kia, phải lập tức nhảy dựng lên tranh chấp với Tư Mã Sách chứ? Sao có thể nhẫn nhịn nhìn Tư Mã Sách làm ra loại cử chỉ thân mật này với nàng?
Nàng đặt hết tâm tư nghiên cứu Tư Mã Sách và Ôn Thanh Dung, nên cũng không chú ý tình cảnh thân mật của mình và Tiết Hàn Vân rơi vào trong mắt mọi người, Liễu tướng khẽ mỉm cười, mời La lão tướng quân và Lâm Thanh Gia tiếp tục đi câu cá.
Bọn họ đều lớn tuổi có tấm lòng bao dung, tội gì để ý một nha đầu ngu ngốc ăn nói bừa bãi.
La lão tướng quân vừa đi vừa nói thầm: "Vốn là. . . . . . Ta đã thấy tiểu tử Hàn Vân kia cũng không tệ. . . . . . Đình nha đầu nhà ta rất vừa ý hắn đó. . . . . ."
Liễu Hậu cười bình tĩnh: "Loại chuyện như vậy vẫn là thuận theo tự nhiên, lão tướng quân cũng không hy vọng kết thành một đôi vợ chồng bất hoà chứ?" Gần quan được ban lộc, huống chi Nguyệt nhi nhà ông không có gì không tốt, đáng yêu được người yêu thích. . . . . . Trừ phi mắt Tiết Hàn Vân có vấn đề.
—— Chất nữ La gia, chính là quá "ngay thẳng chính trực".
Đối với một vị quan văn, những phẩm chất này sẽ bị phủ quyết hết.
Nhưng mà ông không hề hay biết khuê nữ nhà mình có tật xấu gì, nữ nhi nhà mình luôn tốt.
Chỉ cần vừa ghép đôi nữ hài tử nhà nào với Tiết Hàn Vân, ông đã cảm thấy không ổn chút nào, chỉ cảm thấy ai cũng không xứng, thẹn với cha nương của Tiết Hàn Vân, nhưng là quay đầu lại nhìn khuê nữ nhà mình, chỉ cảm thấy đâu đâu cũng khéo léo đáng yêu. . . . . . vẫn còn quá hời cho Tiết Hàn Vân!
Thật là mâu thuẫn.
Lâm Thanh Gia một thân một mình, không vợ không con, đối với loại chuyện như vậy hoàn toàn không có kinh nghiệm, chỉ cười ha ha nói: "Lấy vợ vẫn nên chọn người mình vừa ý, cuộc sống mới mỹ mãn." Bị La lão gia tử bất mãn trách móc: "Ông cẩn thận uống rượu quá nhiều, lại rơi vào trong sông lần nữa đấy. . . . . ."
Đại Nho đương thời khua môi múa mép hùng biện như thần Lâm Thanh Gia bị một Đại quê mùa trong quân chặn họng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.