Chương 18: Tính sổ
Lam Ngả Thảo
13/09/2017
Editor: coki
Sau khi La Thụy Đình biết Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt đã làm tiểu định lại tìm khắp nơi trong nhà mà không thấy La lão tướng quân nên trực tiếp đuổi giết tới phủ Tướng Quốc, đi theo phía sau còn có hai huynh đệ chuyên quạt gió thổi lửa: La Hành Chi, La Thiện Chi.
Trước mắt chuyện tiểu định của Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt vẫn còn đang được giữ bí mật nên chỉ có mấy người thân thiết nhất biết được, nhưng từ lúc đã rất muộn mà La lão tướng quân vẫn đi theo hai vị Tiết - Liễu đến Liễu phủ sau đó mấy ngày không chịu trở về thì mọi người trong La gia liền cảm thấy kì lạ.
Tính tình La Hành Chi nhanh nhạy lại gian xảo, trong lúc trực gác có lnói bóng nói gió nhưng không thể moi được tin tức gì từ trong miệng Tiết Hàn Vân nên chuyển qua bảo gã sai vặt Tương Hải của mình dò la Liên Sinh.
Liên Sinh không biết La lão gia tử không trở về nhà là vì muốn tránh né La Thụy Đình mà chỉ nghĩ sự việc giống như lão nhân gia nói là ông không bỏ được rượu ngon của Tướng phủ nên mới kể hết đầu đuôi gốc ngọn chuyện Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt đã làm tiểu định, chuyện La lão gia tử được uống Nữ Nhi Hồng lâu năm nên mới lưu luyến không muốn rời Tướng phủ ra.
Tiết Hàn Vân là người trong nóng ngoài lạnh, mặc dù La Hành Chi có ý tác thành cho mảnh tình si của muội muội nhưng hôm nay sau khi nghe nói Tiết Hàn Vân đã tiểu định với tiểu sư muội thì hiển nhiên là muốn kê một liều thuốc mạnh để giúp La Thụy Đình tỉnh lại, vì vậy hắn không nói hai lời lập tức trở về nhà thêm dầu thêm mỡ nói việc này cho La Thụy Đình nghe, đã thế còn. . . . . . Hết sức vô lương tố cáo chuyện tổ phụ bởi vì mê uống rượu mừng của người ta mà cứ lần lữa không chịu trở về nhà báo cáo mọi chuyện.
Trong lòng La Thụy Đình tràn đầy căm phẫn, đuổi giết đến tận phủ Tướng Quốc nhưng không phải chạy thẳng tới Tây khóa viện tìm Tiết Hàn Vân gây phiền phức mà là túm lấy một người hầu ở Liễu gia hỏi nơi ở dành cho khách, sau đó chạy thẳng tới khách viện tìm La lão tướng quân tính sổ!
Rõ ràng lần trước khi hai người nói chuyện thì lão nhân gia đã nói bóng gió là ông có thể chu toàn chuyện này, nào biết hôm nay lại khiến nàng mừng hụt một hồi.
Lâm Thanh Gia và La lão gia tử đang uống rượu đánh cờ thì đột nhiên nghe thấy một giọng nữ tử giòn tan, lảnh lót: "Gia gia ——" Tay La lão tướng quân run lên một cái, quân cờ màu trắng trong tay rơi xuống bàn cờ, phá hủy cả một ván cờ hay. Lâm Thanh Gia đang định giễu cợt thì thấy La Thụy Đình hầm hầm đi vào, chỉ bước mấy bước đã tới bên cạnh sau đó đưa tay níu lấy tay áo La lão tướng quân.
Nếu không phải nàng đan cầm tay áo La lão tướng quân thì Lâm Thanh Gia còn nghĩ nàng sẽ tức giận túm lấy cổ áo La lão gia tử mà tính sổ đấy.
"Tiểu cô nương, mới mấy ngày không gặp gia gia cháu mà đã nóng nảy tới đây tìm người rồi sao?"
Lâm Thanh Gia là người như thế nào? Vào tiết đạp thanh mùng chín lần trước, giữa một đám nam thanh nữ tú thì ông đã sớm nhìn thấu đầu đuôi sự việc rồi . Đồ nhi của ông, vẻ mặt thì nhạt nhẽo nhưng ánh mắt của tiểu tôn nữ (cháu gái) La lão tướng quân chỉ đảo quanh ở trên người nó. . . . . .
La gia là nhà võ tướng nên dạy dỗ nữ nhi thành cương quyết, khí khái còn Tiết Hàn Vân trên mặt thì không biểu hiện gì nhưng thực ra tính tình lại hết sức cố chấp, nếu hai đứa bọn nó ở cùng một chỗ thì cứng quá dễ gãy, kỳ thực cũng không phải là chuyện gì tốt.
Ngược lại với nữ nhi của Liễu Hậu, hai đứa chúng nó đã quen biết nhau từ nhỏ, mặc dù Liễu Minh Nguyệt được nuông chiều nên có chút ngây thơ nhưng tính tình mềm mại, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy thích hợp hơn nữ nhi La gia.
Hơn nữa ông lại càng tán thành chuyện Tiết - Liễu hơn.
Hôm nay thấy tiểu nha đầu này gấp gáp chạy tới, vẻ mặt đầy buồn bã tức giận, níu lấy La lão gia tử không thả nên ông cũng giả vờ ngớ ngẩn trêu ghẹo, đập thêm vài cái ở sau lưng: "Ngồi hơi lâu nên có chút không chịu nổi rồi, lão tướng quân đúng có phúc lớn, mới mấy ngày không về nhà mà đã có tôn nữ tới tìm, ta vẫn nên đi về trước nghỉ ngơi một lát thôi." Vừa đúng lúc Liễu Hậu có cất giữ rất nhiều bản ghi chép quý giá trong phủ Tướng Quốc, ông phải nhân cơ hội này mượn xem mới được.
La lão gia tử đưa ông ra cửa sau đó nhìn tôn nữ đang dùng ánh mắt ươn ướt đầy ý trách móc nhìn mình thì trong nội tâm không khỏi cười khổ nhưng lại không thể làm gì.
La Thụy Đình chỉ chờ cho Lâm Thanh Gia đi khỏi, sau đó lập tức nhào vào trong ngực La lão tướng quân, khóc rống lên.
Từ nhỏ nàng đã ở cùng với La lão gia tử, lại được nuôi dạy như nam nhi, ngay cả mẫu thân của nàng là La đại phu nhân cũng không dám nói nặng với nàng một câu.
La lão gia tử dạy nàng tập võ múa kiếm, cũng coi như nghiêm khắc với nàng nhưng thật ra trong cuộc sống thì vẫn rất nuông chiều tôn nữ này. Ông chinh chiến cả đời, chỉ sinh được ba nhi tử, không có nữ nhi, vì vậy cực kỳ thương yêu La Thụy Đình. Chính vì càng thương yêu nên mới càng muốn dạy hết bản lĩnh cả đời mình cho La Thụy Đình để sau này gả nàng cho người ta, nếu phu quân không nghe lời thì còn có thể dùng gậy, nắm đấm để dạy dỗ, dù sao —— phụ huynh La Thụy Đình vẫn còn khỏe mạnh, trưởng bối trong nhà đều có công danh nên không hề lo lắng tôn nữ của mình không có người dựa dẫm.
Cách nuôi dạy nữ nhi của Lão tướng quân và Liễu tướng đúng là hai thái cực.
Một người thì cố hết sức khiến tôn nữ của mình trở nên mạnh mẽ nên lúc học võ nghệ tuyệt đối không được lơ là đồng thời dạy tôn nữ tất cả bản lĩnh của mình. Người còn lại thì dốc hết sức che chở, không muốn nữ nhi mình phải chịu một chút xíu uất ức nào nên che gió tránh mưa cho nữ nhi, nuôi nữ nhi thành một đóa hoa trong nhà ấm.
Chính vì vậy nên khi La Thụy Đình đã giở trò ngang ngược thì rất hiếm người có thể chống đở nổi.
Nàng nhào vòng trong ngực của La lão gia tử, khóc sướt mướt khiến nửa vạt áo trước của ông ướt đẫm làm cho La lão gia tử từ trước đến nay luôn gặp nguy hiểm cũng không hoảng sợ rối rắm không thôi đồng thời âm thầm hối hận tại sao không đến sớm hơn đều cầu thân, chỉ cần tiểu nha đầu Liễu gia làm thê tử của cháu ông thì chẳng phải Tiết Hàn Vân sẽ là của La Thụy Đình hay sao? Nếu ông làm như vậy thì làm gì có chuyện hôm nay tôn nữ thương tâm đến mức độ này.
La Thiện Chi nhìn thấy đường muội đau lòng khóc lóc thì trách cứ La Hành Chi nhiều chuyện, tại sao cứ nhất định phải nói việc này cho La Thụy Đình khiến nàng chạy tới Liễu gia khóc lóc?
La Hành Chi lại nói: "Đại ca thật đúng là lòng dạ đàn bà! Tiểu muội nhìn trúng Tiết sư đệ cũng không phải là một ngày hai ngày, nếu không nhân lúc Tiết sư đệ đính ước khiến muội ấy bỏ suy nghĩ này thì sau này phải làm thế nào cho phải đây?"
La Thiện Chi là trưởng tử của La Diên Thành – nhi tử thứ hai của La lão tướng quân, năm đó lão đại của La gia là La Diên Quân thành thân mấy năm mà vẫn chưa có con còn lão nhị vừa thành thân đã sinh được La Thiện Chi, về sau La đại phu nhân mới sinh ra La Hành Chi.
Vì vậy tuy La Thiện Chi là do chi thứ hai sinh ra nhưng lại là huynh trưởng, từ xưa đếm nay hắn đều rất thương yêu chăm sóc đệ muội. La đại phu nhân ở trong phủ quản lí việc nhà còn La nhị phu nhân thì đi theo phu quân đóng quân ở biên cương. Từ nhỏ La Thiện Chi đã được phụ mẫu đưa vào trong kinh nên hắn vô cùng thân thiết với đệ muội ở chi thứ nhất, thân không khác gì cùng mẫu thân ruột thịt cả.
Sau khi La Thiện Chi nghe La Hành Chi nói những lời này thì cũng cảm giác có lý nên không khuyên nhủ gì nữa, chỉ cùng La Hành Chi khoanh tay đứng nhìn tổ phụ luống cuống tay chân, thỉnh thoảng lại thêm chút dầu vào lửa.
". . . . . . Muội muội, gia gia đã không tán thành chuyện này, muội có khóc cũng vô ích thôi. . . . . ." La Hành Chi không có ý tốt nói.
". . . . . . Muội muội, Tiết sư huynh của muội đã đính ước với tiểu sư muội rồi. . . . . . Chúng ta cũng không nên chia rẽ bọn họ đúng không?" Đây là lời nói thật lòng của La Thiện Chi.
Hai huynh đệ bọn hắn không an ủi thì thôi, vừa mới an ui đã khiến La Thụy Đình khóc lớn hơn.
Mắt hổ của La lão tướng quân mở trừng trừng, giận dữ nói: "Hai tiểu tử thối này còn ở chỗ này làm loạn hả? Còn chưa mau cút ra ngoài?" Không khuyên nhủ thì thôi đi, lại còn đứng đó thêm dầu vào lửa, thật đúng là có lòng tốt mà!
Hai huynh đệ La Hành Chi và La Thiện Chi trao đổi ánh mắt “như trong dự đoán” với nhau sau đó La Hành Chi lui về phía sau mấy bước vì sợ quyền cước của La lão gia tử đánh trúng, lúc này hắn mới không sợ chết nói: "Gia gia nghe nhà người ta có việc mừng, chỉ đến chúc mừng thôi mà cũng tốn hết mấy ngày, bọn con lại là huynh đệ với Tiết sư đệ, nếu hôm nay đã đến thì cũng phải nhân tiện đòi một ly rượu mừng mới được!"
"Cút!" La lão gia tử cầm một quân cờ trên bàn cờ, chẳng thèm quan tâm cờ đen hay cờ trắng ném mạnh tới.
Lực của ông xuyên qua quân cờ, cho dù La Thiện Chi và La Hành Chi đã né được phần lớn nhưng vẫn trúng vài cái, chỉ như vayajt hôi cũng đã khiến bọn hắn kêu la thảm thiết, vội vàng chạy tới khách viện của Liễu gia để trốn.
—— Trách nhiệm an ủi muội muội thất tình nặng nề này nên giao cho gia gia thôi!
Khách viện xảy ra động tĩnh lớn như vậy nên Liễu Minh Nguyệt đã biết từ sớm rồi.
Hôm nay là phiên trực của Tiết Hàn Vân ở trong cung, Liễu Hậu vẫn còn ở trong triều chưa về mà chuyện này lại có liên quan đến nàng nên nàng rất đắn đo về chuyện nên đến hỏi thăm hay là mặc kệ.
Sau khi nghe được La lão gia tử giận dữ, hai huynh đệ La gia chạy trốn mất tích thì nàng đành phải nhắm mắt bước về phía trước, lúc này Liễu Minh Nguyệt bất ngờ va phải hai huynh đệ La gia đang chạy trốn thục mạng. La Hành Chi mở miệng đầu tiên: "Tiểu sư muội, muội định đến đó để ăn cờ à?"
La Thiện Chi cũng ngăn cản nàng: "Gia gia đang nổi nóng, tiểu sư muội đừng có đến đó tránh bị gia gia giận lây.” Lúc nãy hắn bị gia gia ném một quân cờ vai trái, đến lúc này vẫn còn đau đấy.
"Các sư huynh chọc gia gia tức giận nên mới bị đánh, làm sao gia gia có thể giận lây sang muội được?" Liễu Minh Nguyệt ở La gia đã lâu nên đã sớm hiểu được tính tình của hai vị sư huynh tính tình La gia này rồi, bình thường không có chuyện bọn họ chọc La lão tướng quân tứng đến mấy lần thì huống gì gặp phải chuyện này, sợ rằng bọn họ lại đứng ở bên cạnh lắm mồm rồi.
La Hành Chi: ". . . . . ."
La thiện chi: ". . . . . ." Đã sớm biết tiểu sư muội không có ngu ngốc như vậy mà. . . . . .
Liễu Minh Nguyệt cười cười, ra lệnh cho hạ nhân dẫn hai huynh đệ bọn hắn đến viện của Tiết Hàn Vân sau đó dặn dò người ở phòng bếp làm một bàn tiệc rượu rồi đưa tới Tây khóa viện. Sau khi thu xếp ổn thỏa chuyện của hai vị sư huynh này thì nàng mới đến khách viện.
Sau khi nàng làm xong tất cả mọi chuyện thì La Thụy Đình cũng đã khóc đủ nhưng vẫn nắm chặt lấy vạt áo trước của La lão tướng quân không thả, lau toàn bộ ở nước mắt nước mũi lên trên người lão gia tử rồi vùi ở trong lòng ông chất vấn: ". . . . . . Không phải gia gia đã nói. . . . . . Không phải gia gia đã nói. . . . . . Sao tiểu sư muội lại đính ước với Tiết sư huynh? Tại sao có thể?"
La lão gia tử cười khổ nhìn nàng khóc lóc om sòm, cố tình gây sự nhưng không hề tức giận sau đó vuốt đầu của nàng: "Đồ ngốc, gia gia đâu thể quyết định hôn sự của Tiết sư huynh con được? Liễu tướng đã nuôi dưỡng nó nhiều năm hơn nữa lại hết lòng bồi dưỡng đó, chỉ cần chừng đó nó đã không thể nào từ chối được rồi hơn nữa tiểu sư muội của con không có nhiều chỗ dựa như con."
Ánh mắt của La lão gia tử rất tinh tường, ông rất rõ ràng dụng ý chọn phu quân cho ái nữ của Liễu Hậu sau đó lại cảm thán Liễu Minh Nguyệt chỉ có thể dựa vào một mình Liễu Hậu, nếu không chọn Tiết Hàn Vân thì không biết tương lai sẽ ra sao.
La Thụy Đình nằm ở trong ngực La lão gia tử không chịu ngồi dậy cũng không chịu bỏ qua: "Tiểu sư muội thua con ở chỗ nào? Nàng đâu có kém con ở chỗ nào đâu? Chuyện này mà muội ấy cũng muốn tranh giành với con. . . . . . Rõ ràng muội ấy nói mình không có tình cảm gì với Tiết sư huynh. . . . . . Chính miệng muội ấy đã nói với con, tại sao bây giờ lại đính ước với Tiết sư huynh?"
Liễu Minh Nguyệt vừa đến cửa khách viện nghe thấy thế, cái trán lập tức đổ mồ hôi lạnh —— chẳng lẽ La sư tỷ tồn tại chính là vì muốn gia tăng lòng tự tin cho nàng?
Lúc trước nàng nghĩ mình đã rất ngu ngốc rồi nhưng hôm nay so sánh với La sư tỷ thì đột nhiên lòng tin của nàng tăng lên rất nhiều, thì ra là không ngừng hối lỗi và sửa chữa sai lầm kiếp trước khiến nàng tiến bộ hơn rất nhiều? !
Liễu Minh Nguyệt cười dịu dàng đi vào bên trong hành lễ với La lão tướng quân, La Thụy Đình vừa nghe được giọng của nàng thì lập tức vùi đầu vào sâu trong ngực La lão gia tử, mãi không chịu ra ngoài: "La sư tỷ, phụ thân và Hàn Vân ca ca sắp về rồi, nếu bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này của tỷ không biết sẽ nghĩ như thế nào đây? Không bằng tỷ đi đến phòng muội rửa mặt thay đồ trước đã.”
Sau khi La Thụy Đình biết Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt đã làm tiểu định lại tìm khắp nơi trong nhà mà không thấy La lão tướng quân nên trực tiếp đuổi giết tới phủ Tướng Quốc, đi theo phía sau còn có hai huynh đệ chuyên quạt gió thổi lửa: La Hành Chi, La Thiện Chi.
Trước mắt chuyện tiểu định của Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt vẫn còn đang được giữ bí mật nên chỉ có mấy người thân thiết nhất biết được, nhưng từ lúc đã rất muộn mà La lão tướng quân vẫn đi theo hai vị Tiết - Liễu đến Liễu phủ sau đó mấy ngày không chịu trở về thì mọi người trong La gia liền cảm thấy kì lạ.
Tính tình La Hành Chi nhanh nhạy lại gian xảo, trong lúc trực gác có lnói bóng nói gió nhưng không thể moi được tin tức gì từ trong miệng Tiết Hàn Vân nên chuyển qua bảo gã sai vặt Tương Hải của mình dò la Liên Sinh.
Liên Sinh không biết La lão gia tử không trở về nhà là vì muốn tránh né La Thụy Đình mà chỉ nghĩ sự việc giống như lão nhân gia nói là ông không bỏ được rượu ngon của Tướng phủ nên mới kể hết đầu đuôi gốc ngọn chuyện Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt đã làm tiểu định, chuyện La lão gia tử được uống Nữ Nhi Hồng lâu năm nên mới lưu luyến không muốn rời Tướng phủ ra.
Tiết Hàn Vân là người trong nóng ngoài lạnh, mặc dù La Hành Chi có ý tác thành cho mảnh tình si của muội muội nhưng hôm nay sau khi nghe nói Tiết Hàn Vân đã tiểu định với tiểu sư muội thì hiển nhiên là muốn kê một liều thuốc mạnh để giúp La Thụy Đình tỉnh lại, vì vậy hắn không nói hai lời lập tức trở về nhà thêm dầu thêm mỡ nói việc này cho La Thụy Đình nghe, đã thế còn. . . . . . Hết sức vô lương tố cáo chuyện tổ phụ bởi vì mê uống rượu mừng của người ta mà cứ lần lữa không chịu trở về nhà báo cáo mọi chuyện.
Trong lòng La Thụy Đình tràn đầy căm phẫn, đuổi giết đến tận phủ Tướng Quốc nhưng không phải chạy thẳng tới Tây khóa viện tìm Tiết Hàn Vân gây phiền phức mà là túm lấy một người hầu ở Liễu gia hỏi nơi ở dành cho khách, sau đó chạy thẳng tới khách viện tìm La lão tướng quân tính sổ!
Rõ ràng lần trước khi hai người nói chuyện thì lão nhân gia đã nói bóng gió là ông có thể chu toàn chuyện này, nào biết hôm nay lại khiến nàng mừng hụt một hồi.
Lâm Thanh Gia và La lão gia tử đang uống rượu đánh cờ thì đột nhiên nghe thấy một giọng nữ tử giòn tan, lảnh lót: "Gia gia ——" Tay La lão tướng quân run lên một cái, quân cờ màu trắng trong tay rơi xuống bàn cờ, phá hủy cả một ván cờ hay. Lâm Thanh Gia đang định giễu cợt thì thấy La Thụy Đình hầm hầm đi vào, chỉ bước mấy bước đã tới bên cạnh sau đó đưa tay níu lấy tay áo La lão tướng quân.
Nếu không phải nàng đan cầm tay áo La lão tướng quân thì Lâm Thanh Gia còn nghĩ nàng sẽ tức giận túm lấy cổ áo La lão gia tử mà tính sổ đấy.
"Tiểu cô nương, mới mấy ngày không gặp gia gia cháu mà đã nóng nảy tới đây tìm người rồi sao?"
Lâm Thanh Gia là người như thế nào? Vào tiết đạp thanh mùng chín lần trước, giữa một đám nam thanh nữ tú thì ông đã sớm nhìn thấu đầu đuôi sự việc rồi . Đồ nhi của ông, vẻ mặt thì nhạt nhẽo nhưng ánh mắt của tiểu tôn nữ (cháu gái) La lão tướng quân chỉ đảo quanh ở trên người nó. . . . . .
La gia là nhà võ tướng nên dạy dỗ nữ nhi thành cương quyết, khí khái còn Tiết Hàn Vân trên mặt thì không biểu hiện gì nhưng thực ra tính tình lại hết sức cố chấp, nếu hai đứa bọn nó ở cùng một chỗ thì cứng quá dễ gãy, kỳ thực cũng không phải là chuyện gì tốt.
Ngược lại với nữ nhi của Liễu Hậu, hai đứa chúng nó đã quen biết nhau từ nhỏ, mặc dù Liễu Minh Nguyệt được nuông chiều nên có chút ngây thơ nhưng tính tình mềm mại, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy thích hợp hơn nữ nhi La gia.
Hơn nữa ông lại càng tán thành chuyện Tiết - Liễu hơn.
Hôm nay thấy tiểu nha đầu này gấp gáp chạy tới, vẻ mặt đầy buồn bã tức giận, níu lấy La lão gia tử không thả nên ông cũng giả vờ ngớ ngẩn trêu ghẹo, đập thêm vài cái ở sau lưng: "Ngồi hơi lâu nên có chút không chịu nổi rồi, lão tướng quân đúng có phúc lớn, mới mấy ngày không về nhà mà đã có tôn nữ tới tìm, ta vẫn nên đi về trước nghỉ ngơi một lát thôi." Vừa đúng lúc Liễu Hậu có cất giữ rất nhiều bản ghi chép quý giá trong phủ Tướng Quốc, ông phải nhân cơ hội này mượn xem mới được.
La lão gia tử đưa ông ra cửa sau đó nhìn tôn nữ đang dùng ánh mắt ươn ướt đầy ý trách móc nhìn mình thì trong nội tâm không khỏi cười khổ nhưng lại không thể làm gì.
La Thụy Đình chỉ chờ cho Lâm Thanh Gia đi khỏi, sau đó lập tức nhào vào trong ngực La lão tướng quân, khóc rống lên.
Từ nhỏ nàng đã ở cùng với La lão gia tử, lại được nuôi dạy như nam nhi, ngay cả mẫu thân của nàng là La đại phu nhân cũng không dám nói nặng với nàng một câu.
La lão gia tử dạy nàng tập võ múa kiếm, cũng coi như nghiêm khắc với nàng nhưng thật ra trong cuộc sống thì vẫn rất nuông chiều tôn nữ này. Ông chinh chiến cả đời, chỉ sinh được ba nhi tử, không có nữ nhi, vì vậy cực kỳ thương yêu La Thụy Đình. Chính vì càng thương yêu nên mới càng muốn dạy hết bản lĩnh cả đời mình cho La Thụy Đình để sau này gả nàng cho người ta, nếu phu quân không nghe lời thì còn có thể dùng gậy, nắm đấm để dạy dỗ, dù sao —— phụ huynh La Thụy Đình vẫn còn khỏe mạnh, trưởng bối trong nhà đều có công danh nên không hề lo lắng tôn nữ của mình không có người dựa dẫm.
Cách nuôi dạy nữ nhi của Lão tướng quân và Liễu tướng đúng là hai thái cực.
Một người thì cố hết sức khiến tôn nữ của mình trở nên mạnh mẽ nên lúc học võ nghệ tuyệt đối không được lơ là đồng thời dạy tôn nữ tất cả bản lĩnh của mình. Người còn lại thì dốc hết sức che chở, không muốn nữ nhi mình phải chịu một chút xíu uất ức nào nên che gió tránh mưa cho nữ nhi, nuôi nữ nhi thành một đóa hoa trong nhà ấm.
Chính vì vậy nên khi La Thụy Đình đã giở trò ngang ngược thì rất hiếm người có thể chống đở nổi.
Nàng nhào vòng trong ngực của La lão gia tử, khóc sướt mướt khiến nửa vạt áo trước của ông ướt đẫm làm cho La lão gia tử từ trước đến nay luôn gặp nguy hiểm cũng không hoảng sợ rối rắm không thôi đồng thời âm thầm hối hận tại sao không đến sớm hơn đều cầu thân, chỉ cần tiểu nha đầu Liễu gia làm thê tử của cháu ông thì chẳng phải Tiết Hàn Vân sẽ là của La Thụy Đình hay sao? Nếu ông làm như vậy thì làm gì có chuyện hôm nay tôn nữ thương tâm đến mức độ này.
La Thiện Chi nhìn thấy đường muội đau lòng khóc lóc thì trách cứ La Hành Chi nhiều chuyện, tại sao cứ nhất định phải nói việc này cho La Thụy Đình khiến nàng chạy tới Liễu gia khóc lóc?
La Hành Chi lại nói: "Đại ca thật đúng là lòng dạ đàn bà! Tiểu muội nhìn trúng Tiết sư đệ cũng không phải là một ngày hai ngày, nếu không nhân lúc Tiết sư đệ đính ước khiến muội ấy bỏ suy nghĩ này thì sau này phải làm thế nào cho phải đây?"
La Thiện Chi là trưởng tử của La Diên Thành – nhi tử thứ hai của La lão tướng quân, năm đó lão đại của La gia là La Diên Quân thành thân mấy năm mà vẫn chưa có con còn lão nhị vừa thành thân đã sinh được La Thiện Chi, về sau La đại phu nhân mới sinh ra La Hành Chi.
Vì vậy tuy La Thiện Chi là do chi thứ hai sinh ra nhưng lại là huynh trưởng, từ xưa đếm nay hắn đều rất thương yêu chăm sóc đệ muội. La đại phu nhân ở trong phủ quản lí việc nhà còn La nhị phu nhân thì đi theo phu quân đóng quân ở biên cương. Từ nhỏ La Thiện Chi đã được phụ mẫu đưa vào trong kinh nên hắn vô cùng thân thiết với đệ muội ở chi thứ nhất, thân không khác gì cùng mẫu thân ruột thịt cả.
Sau khi La Thiện Chi nghe La Hành Chi nói những lời này thì cũng cảm giác có lý nên không khuyên nhủ gì nữa, chỉ cùng La Hành Chi khoanh tay đứng nhìn tổ phụ luống cuống tay chân, thỉnh thoảng lại thêm chút dầu vào lửa.
". . . . . . Muội muội, gia gia đã không tán thành chuyện này, muội có khóc cũng vô ích thôi. . . . . ." La Hành Chi không có ý tốt nói.
". . . . . . Muội muội, Tiết sư huynh của muội đã đính ước với tiểu sư muội rồi. . . . . . Chúng ta cũng không nên chia rẽ bọn họ đúng không?" Đây là lời nói thật lòng của La Thiện Chi.
Hai huynh đệ bọn hắn không an ủi thì thôi, vừa mới an ui đã khiến La Thụy Đình khóc lớn hơn.
Mắt hổ của La lão tướng quân mở trừng trừng, giận dữ nói: "Hai tiểu tử thối này còn ở chỗ này làm loạn hả? Còn chưa mau cút ra ngoài?" Không khuyên nhủ thì thôi đi, lại còn đứng đó thêm dầu vào lửa, thật đúng là có lòng tốt mà!
Hai huynh đệ La Hành Chi và La Thiện Chi trao đổi ánh mắt “như trong dự đoán” với nhau sau đó La Hành Chi lui về phía sau mấy bước vì sợ quyền cước của La lão gia tử đánh trúng, lúc này hắn mới không sợ chết nói: "Gia gia nghe nhà người ta có việc mừng, chỉ đến chúc mừng thôi mà cũng tốn hết mấy ngày, bọn con lại là huynh đệ với Tiết sư đệ, nếu hôm nay đã đến thì cũng phải nhân tiện đòi một ly rượu mừng mới được!"
"Cút!" La lão gia tử cầm một quân cờ trên bàn cờ, chẳng thèm quan tâm cờ đen hay cờ trắng ném mạnh tới.
Lực của ông xuyên qua quân cờ, cho dù La Thiện Chi và La Hành Chi đã né được phần lớn nhưng vẫn trúng vài cái, chỉ như vayajt hôi cũng đã khiến bọn hắn kêu la thảm thiết, vội vàng chạy tới khách viện của Liễu gia để trốn.
—— Trách nhiệm an ủi muội muội thất tình nặng nề này nên giao cho gia gia thôi!
Khách viện xảy ra động tĩnh lớn như vậy nên Liễu Minh Nguyệt đã biết từ sớm rồi.
Hôm nay là phiên trực của Tiết Hàn Vân ở trong cung, Liễu Hậu vẫn còn ở trong triều chưa về mà chuyện này lại có liên quan đến nàng nên nàng rất đắn đo về chuyện nên đến hỏi thăm hay là mặc kệ.
Sau khi nghe được La lão gia tử giận dữ, hai huynh đệ La gia chạy trốn mất tích thì nàng đành phải nhắm mắt bước về phía trước, lúc này Liễu Minh Nguyệt bất ngờ va phải hai huynh đệ La gia đang chạy trốn thục mạng. La Hành Chi mở miệng đầu tiên: "Tiểu sư muội, muội định đến đó để ăn cờ à?"
La Thiện Chi cũng ngăn cản nàng: "Gia gia đang nổi nóng, tiểu sư muội đừng có đến đó tránh bị gia gia giận lây.” Lúc nãy hắn bị gia gia ném một quân cờ vai trái, đến lúc này vẫn còn đau đấy.
"Các sư huynh chọc gia gia tức giận nên mới bị đánh, làm sao gia gia có thể giận lây sang muội được?" Liễu Minh Nguyệt ở La gia đã lâu nên đã sớm hiểu được tính tình của hai vị sư huynh tính tình La gia này rồi, bình thường không có chuyện bọn họ chọc La lão tướng quân tứng đến mấy lần thì huống gì gặp phải chuyện này, sợ rằng bọn họ lại đứng ở bên cạnh lắm mồm rồi.
La Hành Chi: ". . . . . ."
La thiện chi: ". . . . . ." Đã sớm biết tiểu sư muội không có ngu ngốc như vậy mà. . . . . .
Liễu Minh Nguyệt cười cười, ra lệnh cho hạ nhân dẫn hai huynh đệ bọn hắn đến viện của Tiết Hàn Vân sau đó dặn dò người ở phòng bếp làm một bàn tiệc rượu rồi đưa tới Tây khóa viện. Sau khi thu xếp ổn thỏa chuyện của hai vị sư huynh này thì nàng mới đến khách viện.
Sau khi nàng làm xong tất cả mọi chuyện thì La Thụy Đình cũng đã khóc đủ nhưng vẫn nắm chặt lấy vạt áo trước của La lão tướng quân không thả, lau toàn bộ ở nước mắt nước mũi lên trên người lão gia tử rồi vùi ở trong lòng ông chất vấn: ". . . . . . Không phải gia gia đã nói. . . . . . Không phải gia gia đã nói. . . . . . Sao tiểu sư muội lại đính ước với Tiết sư huynh? Tại sao có thể?"
La lão gia tử cười khổ nhìn nàng khóc lóc om sòm, cố tình gây sự nhưng không hề tức giận sau đó vuốt đầu của nàng: "Đồ ngốc, gia gia đâu thể quyết định hôn sự của Tiết sư huynh con được? Liễu tướng đã nuôi dưỡng nó nhiều năm hơn nữa lại hết lòng bồi dưỡng đó, chỉ cần chừng đó nó đã không thể nào từ chối được rồi hơn nữa tiểu sư muội của con không có nhiều chỗ dựa như con."
Ánh mắt của La lão gia tử rất tinh tường, ông rất rõ ràng dụng ý chọn phu quân cho ái nữ của Liễu Hậu sau đó lại cảm thán Liễu Minh Nguyệt chỉ có thể dựa vào một mình Liễu Hậu, nếu không chọn Tiết Hàn Vân thì không biết tương lai sẽ ra sao.
La Thụy Đình nằm ở trong ngực La lão gia tử không chịu ngồi dậy cũng không chịu bỏ qua: "Tiểu sư muội thua con ở chỗ nào? Nàng đâu có kém con ở chỗ nào đâu? Chuyện này mà muội ấy cũng muốn tranh giành với con. . . . . . Rõ ràng muội ấy nói mình không có tình cảm gì với Tiết sư huynh. . . . . . Chính miệng muội ấy đã nói với con, tại sao bây giờ lại đính ước với Tiết sư huynh?"
Liễu Minh Nguyệt vừa đến cửa khách viện nghe thấy thế, cái trán lập tức đổ mồ hôi lạnh —— chẳng lẽ La sư tỷ tồn tại chính là vì muốn gia tăng lòng tự tin cho nàng?
Lúc trước nàng nghĩ mình đã rất ngu ngốc rồi nhưng hôm nay so sánh với La sư tỷ thì đột nhiên lòng tin của nàng tăng lên rất nhiều, thì ra là không ngừng hối lỗi và sửa chữa sai lầm kiếp trước khiến nàng tiến bộ hơn rất nhiều? !
Liễu Minh Nguyệt cười dịu dàng đi vào bên trong hành lễ với La lão tướng quân, La Thụy Đình vừa nghe được giọng của nàng thì lập tức vùi đầu vào sâu trong ngực La lão gia tử, mãi không chịu ra ngoài: "La sư tỷ, phụ thân và Hàn Vân ca ca sắp về rồi, nếu bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này của tỷ không biết sẽ nghĩ như thế nào đây? Không bằng tỷ đi đến phòng muội rửa mặt thay đồ trước đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.