Chương 19: Chưa xong
Lam Ngả Thảo
26/09/2017
Coi như La Thụy Đình
không biết lễ phép, làm ầm ỹ ở nhà người khác cũng biết ngượng ngùng,
liền đi theo Liễu Minh Nguyệt vào viện của nàng rửa mặt chải đầu.
Dáng người Liễu Minh Nguyệt thon thả, mềm mại, thanh thoát, nhưng thấp hơn La Thụy Đình một chút, đáng mừng là trước đó vài ngày, chiếc váy mới may hơi lớn nên La Thụy Đình mặc vừa khít.
La Thụy Đình hùng hùng hổ hổ xông đến, không hề mang theo một nha hoàn nào, chỉ có hai ca ca đi theo, bây giờ liền lộ vẻ lúng túng, không có ai hầu hạ cả.
Xưa nay Hạ Huệ luôn chu đáo, đương nhiên là đã chuẩn bị tốt đồ dùng, lại hầu hạ La Thụy Đình rửa mặt thay y phục, vẽ lại mày liễu. Giằng co một lúc, mới có thể ngồi xuống uống một ngụm trà nóng do Liễu Minh Nguyệt đưa cho.
Đối với vị La sư tỷ này, Liễu Minh Nguyệt kỳ thật luôn rất yêu mến. Nếu đã từng quen biết một Thẩm Kỳ Diệp khẩu phật tâm xà, đối mặt xưng tỷ muội, sau lưng đâm dao không chút chùn tay thì khi tỉnh ngộ, nên yêu thích kiểu cô nương giống La Thụy Đình. Yêu ghét rõ ràng, vui buồn tùy tâm, quang minh lỗi lạc, có thù oán báo ngay trước mặt, khinh thường đâm chọc sau lưng.
Chỉ là vì chuyện của Tiết Hàn Vân mà mấy ngày nay nàng luôn lúng túng, có cảm giác tội lỗi với La Thụy Đình. Nhưng chuyện hôn nhân đại sự, cũng không thể vì mỗi La Thụy Đình mà lại nảy sinh hiềm khích với phụ thân được. Huống chi, quan trọng nhất là cho dù La Thụy Đình có si mê Tiết Hàn Vân, nhưng hắn lại chẳng có tý tình yêu nam nữ nào với nàng ấy cả. Điều này thì không thể do Liễu Minh Nguyệt nàng quyết định được.
"Tiểu nha đầu, có phải hiện tại trong lòng ngươi rất hả hê hay không? Có phải vẫn luôn chê cười ta hay không?"
La Thụy Đình cầm chén trà nóng, lông mi hơi hạ xuống, che lại vẻ cô đơn và đau lòng trong mắt, giọng nói đau khổ tự giễu.
Liễu Minh Nguyệt vỗ vỗ vai nàng ta, tinh thần phấn chấn nói: "Sư tỷ nói gì thế? Hàn Vân ca ca không lấy được tỷ là do hắn không có phúc khí. Hắn vừa đần độn lại vô vị, trừ bỏ tập võ, luyện chữ, rảnh rỗi thì ôm sách học đạo, có chỗ nào đáng giá để sư tỷ chờ đợi như vậy? Về sau ai lấy hắn đều buồn chết mất......" Câu sau nhanh miệng phun ra, trong giây lát mới phản ứng kịp...Không phải sau này người buồn đến chết sẽ là nàng sao? Gương mặt lập tức nóng lên.
La Thụy Đình đã khóc, đã náo rồi, biết không xoay chuyển được gì, lại nghe nàng an ủi một phen, không khỏi "phì" một tiếng, bật cười, liếc Liễu Minh Nguyệt một cái, đáp: "Ngươi thôi dạy dỗ đi, còn khoe mẽ ở trước mặt ta nữa!" Hít hít mũi, thương cảm nói. La Thụy Đình cố gắng điều chỉnh tâm trạng, rõ ràng vẫn còn khúc mắc trong lòng.
Liễu Minh Nguyệt hô to oan uổng, cuối cùng đã tìm được người để dốc bầu tâm sự rồi, lôi kéo La Thụy Đình kể khổ: "Tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, ngay cả chính muội cũng là cách một ngày mới biết..." Liền kể hết chuyện Liễu Hậu tính kế ra sao, cùng La lão gia tử tìm tới cửa, nàng mới biết những chuyện đó.
Khó trách ngày đó Hàn Vân ca ca nhìn nàng với vẻ mặt bất thường, chẳng lẽ...Trong lòng nàng khẽ động.....
Thường ngày không mấy để ý hắn, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại, ngày đó tự nàng đeo khóa ngọc, vẻ mặt Tiết Hàn Vân như có tâm tình vui sướng, hắn đối với mình...
Trong lòng Liễu Minh Nguyệt chộn rộn, lại liên tưởng đến kiếp trước, càng nghĩ càng thấy không thể tin được.
Nàng luôn luôn hung dữ, thậm chí không thể gọi là thân thiết với Tiết Hàn Vân, không có lý nào hắn sẽ động lòng với nàng....Tất nhiên là nàng suy nghĩ nhiều thôi!
Bởi vì La Thụy Đình đang ở bên cạnh nên trong đầu Liễu Minh Nguyệt đột nhiên lướt qua ý nghĩ như vậy, liền tự ngây người trước. Bị La Thụy Đình nắm lấy cánh tay, dùng sức véo một cái, nàng kêu thảm một tiếng, mới phục hồi tinh thần.
"Sư tỷ muốn bóp chết muội à?"
"Ở trước mặt ta, không được nghĩ đến người khác tới xuất thần như vậy...." La Thụy Đình thấy rõ nàng không chăm chú, uy hiếp quơ quơ nắm tay ở trước mắt Liễu Minh Nguyệt.
Đáng giận không phải là nha đầu này và Tiết Hàn Vân đã ước định từ nhỏ, dù sao ngày trước nàng thật sự chưa từng thấy trong mắt Liễu Minh Nguyệt có tình cảm gì đối với Tiết Hàn Vân....Đáng giận nhất là, đừng có nghĩ đến Tiết Hàn Vân ở trước mặt nàng chứ.....Quá khoét sâu vào lòng người rồi!
.....Huống chi còn là quang minh chính đại nghĩ đến chứ! La Thụy Đình thấy tiểu sư muội như vậy, trong lòng liền nổi lên hàng trăm tư vị.
Đám tỷ muội mà nàng quen biết, hiếm có người nhỏ nhắn, yếu ớt, thướt tha lại có bản tính trẻ con khờ khạo như Liễu Minh Nguyệt. ----ll.,.,ê,,,quuy,,,dô,,,nnnn----Ánh mắt của tiểu sư muội quá mức thuần khiết vô tội, nếu là nữ tử nhà khác, nàng còn có thể kéo đến đánh một trận. Đáng tiếc nàng và Liễu Minh Nguyệt lại có sự chênh lệch quá lớn về giá trị võ lực, dù có đánh một trận, nhưng cô nương có da thịt non mịn, trắng trẻo như vậy, nàng chỉ sợ không liều mạng được....
Kết quả cuối cùng lại tiến theo hướng kỳ dị nhất.
Hai tỷ muội nhắc đến Tiết Hàn Vân, trên mặt ai cũng ngượng ngùng, nhưng thật sự không có cách nào ghét cay ghét đắng đối phương, cả đời không qua lại với nhau chỉ vì chuyện này. Ngược lại, đối với nhau đều ẩn ẩn có sự yêu mến, dứt khoát ngồi chung một chỗ xoi mói nhau.
La Thụy Đình e ngại Liễu Minh Nguyệt là thiên kim tiểu thư của phủ Tướng Quốc, được nuông chiều, sức yếu người nhỏ, thân kiều nhục quý, không chịu nổi một chút khổ cực. Bông hoa nhỏ nên ở yên trong phòng ấm, còn ngông cuồng muốn tự mình gắng sức luyện võ gì chứ...
Liễu Minh Nguyệt thì e ngại La Thụy Đình thô lỗ, thích ngang tàng, làm việc không theo khuôn mẫu. Cũng là đệ tử cùng đọc sách, sao nàng ấy không học được chút dáng vẻ nào của tiểu thư khuê các, vậy mà chạy đến nhà người khác khóc nhè chứ....
Hạ Huệ thấy hai người cứ giương cung bạt kiếm thì rất là kinh hồn bạt vía, nào biết, hai người bóc mẽ nhau hồi lâu, vẻ mặt lại càng thêm hòa hoãn, trái tim căng như dây đàn của Hạ Huệ cũng dần giãn ra. Lúc trước, vẻ mặt La Thụy Đình tràn đầy lệ khí, Hạ Huệ thật sự sợ rằng vị tiểu thư nhà võ tướng này muốn đến đấu võ....Sao tiểu thư nhà nàng chịu đựng được đây, sợ rằng sẽ bị đánh đau.
Nếu chỉ là đấu võ mồm đơn thuần thì hai cái La Thụy Đình đều không phải là đối thủ của Liễu Minh Nguyệt.
Ngược lại, sau khi Hạ Huệ giúp La Thụy Đình ăn vận, trang điểm tinh tế xong, trên khuôn mặt anh khí của nàng ấy cũng có vẻ dịu dàng của nữ tử. Ban đầu La Thụy Đình bi phẫn quá mức, kế tiếp dưới trăm sự nhàm chán, liền lấy gương soi mình, liền cảm thấy rất là thích bộ dạng này.---lll;llleeqquuy...don....ônn,,,--.. Xoay đầu lại liền thảo luận vấn đề y phục, trang điểm với Liễu Minh Nguyệt, xiêm y, trâm vòng, phụ kiện phối hợp trên người, bỏ qua loại tình cảm nam nữ luôn.
Kiếp trước Liễu Minh Nguyệt say mê với những thứ này, lúc đó ở trong cung, ăn vận, trang điểm cũng là số một số hai, nói rõ ràng đạo lý, bất giác đã dạy dỗ đại sư tỷ thành bộ dạng gà con mổ thóc - vừa nghe vừa gật đầu.
Liễu Minh Nguyệt càng cảm thấy La Thụy Đình như vậy rất đáng yêu, vươn móng vuốt ra xoa nhẹ vài cái trên trán nàng ấy. La Thụy Đình không ngại bị Liễu Minh Nguyệt nhỏ hơn mình một tuổi bất ngờ tập kích, lại thấy vẻ mặt Liễu Minh Nguyệt đầy thương yêu, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng lên.
"Tiểu nha đầu dám làm rối tóc ta hả!" Rướn người đè Liễu Minh Nguyệt trên trường kỷ, véo mặt, bóp bóp tai nàng, hết sức chà đạp, đắc chí vừa lòng......
La Thụy Đình khóc lớn mà đến, cười to mà về, mặc dù trong lòng đau đớn, nhưng nàng là một nữ tử thẳng thắn, hào hiệp, đã biết vô vọng thì không hề quấn quýt si mê nữa, chỉ cất giấu hết những tình ý lúc xưa.
Không chỉ có La lão gia tử và hai huynh đệ La gia, ngay cả Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau lần đó, Liễu Minh Nguyệt lại đến La gia tập võ cường thân như cũ, dần dần cảm thấy thân thể tốt lên rất nhiều. Đầu tháng mười một, có rất nhiều người bị phong hàn, nàng thì vui vẻ, chẳng hề có chuyện gì cả.
Liễu Hậu thấy vậy, càng cảm thấy ban đầu nữ nhi muốn đi học võ là một ý nghĩ vô cùng chính xác, chẳng những thân thể khỏe mạnh mà cả người cũng càng ngày càng cởi mở. Bây giờ đến cả tật xấu hay nóng nảy cũng được cải thiện, cả nhà nhắc đến đại tiểu thư đều là ca tụng đầy mặt...Hiện tại nàng ngược lại không dằn vặt người nữa.
Dưới bếp, mặc dù mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không người nào đốc thúc, chỉ cảm thấy tay nghề thụt lùi khá nhiều, không khỏi thương cảm. Trong đám người, chỉ có Tiết Hàn Vân là không thoải mái.
Từ sau khi La Thụy Đình ầm ỹ một hồi rồi rời đi, La lão gia tử và Lâm Đại Nho đều trở về nhà, gần một tháng qua, sớm sớm muộn muộn, Liễu Minh Nguyệt chẳng những không đến ấm ỹ với hắn, mà có vài lần hắn nhìn thấy nàng đang tản bộ ở trong vườn, xa xa nhìn thấy hắn, liền tránh né....
Liên Sinh thấy trong đại sảnh Tây Khoa viện chất đầy những vật trang trí nho nhỏ, tinh xảo, thú vị, tất cả đều là Tiết Hàn Vân thuận tay mua trên đường đi về nhà nhân lúc rảnh rỗi.
Ban đầu hắn cũng kinh ngạc, sau đó lại đoán, đây đều do thiếu gia cố ý mua về chờ đại tiểu thư đến lấy....Qua một tháng, đồ vật dần dần tăng lên, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của đại tiểu thư, trong lòng Liên Sinh cũng không khỏi rầu rĩ như mất sổ gạo. Có kích động lớn là ra cửa ngóng trông, mong đợi nàng phách lối xông tới, không thèm chào hỏi mà vơ vét hết đồ đi....
Dựa theo cách mua này, không lâu nữa là đại sảnh sẽ chất đống đồ rồi....Tiết Hàn Vân còn không cho chuyển đến nhà kho nhỏ đi....
Đợi đến khi đợt tuyết đầu mùa phủ xuống, đại tiểu thư Phó Cẩm Tâm của phủ An Quốc Hậu đã xuất giá đến phủ Thành Quốc Công mở tiệc chiêu đãi tỷ muội quét tuyết pha trà ngày xưa, Liễu Minh Nguyệt mới gặp lại Thẩm Kỳ Diệp.
Nàng và La Thụy Đình chung sống hòa hợp, lại nhiều lần qua lại với đám sư huynh, tỷ muội, trong lúc vô tình liền cách xa Thẩm Kỳ Diệp. Hiện tại Thẩm Kỳ Diệp là tiến thoái lưỡng nan, lại luôn dùng diện mạo sống như đạo sư xuất hiện ở trước mặt Liễu Minh Nguyệt, loại tình trạng này cũng không phải là nàng ta vui vẻ nói cho Liễu Minh Nguyệt biết.
Đợi đến khi Liễu Minh Nguyệt nhận được tin tức, chính là đang ở trong phủ Thành Quốc Công.
Tỷ muội đi cùng thấy ánh mắt của Thẩm Kỳ Diệp hơi khác thường, nàng ta chào hỏi chúng nữ ở trong bữa tiệc. Giữa bữa tiệc, lúc Hoàng Sầm Diệp đi thay y phục, lúc phủ Thành Quốc Công chuẩn bị cho phần tiếp đã len lén nói cho Liễu Minh Nguyệt biết, nghe trong cung lộ ra ý tứ, sợ rằng năm sau Thẩm Kỳ Diệp sẽ phải vào cung rồi.
Trong lòng Liễu Minh Nguyệt thở phào một hơi, mỉm cười chân thành, nhỏ giọng nói: "Đây không phải là chuyện tốt sao?"
Lại suy nghĩ rồi nói: "Ban nãy, ở trong đại sảnh ta thấy Thẩm tỷ tỷ cũng có chút buồn bực, chẳng lẽ là có gì bận tâm sao?"
Ánh mắt Hoàng Sầm Diệp lóe lên, sai nha hoàn cận thân ra ngoài giữ cửa, mới nói: "Chỉ là, lần này nghe nói muốn tiến vào Đông Cung, không chỉ có mỗi Thẩm tỷ tỷ mà còn cả Ôn Thanh Dung nữa....."
Thân phận của Ôn Thanh Dung này, người người đều biết, tuy là thân chất nữ (cháu gái ruột) của Ôn Hoàng hậu, nhưng tính tình quá mức ương ngạnh, thật ra thì khó mà tao niềm vui cho Tư Mã Sách.
Hoàng Sầm Diệp lắc đầu một cái, cười thần bí, nói: "Riêng về Ôn Thanh Dung, coi như nàng ta có bối cảnh thâm hậu đi nữa thì Thẩm tỷ tỷ cũng xử lý được. Chỉ là với vị Thái tử phi và thị thiếp ở Đông Cung, e là Thẩm tỷ tỷ sẽ có chút ít lòng ganh đua, thế nhưng.....Còn có một vị nữa....Vị này cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ....."
"Vị nào?" Liễu Minh Nguyệt chấn động.
Tư Mã Sách này cũng quá bạo tay đi, liên tục nạp ba mỹ nhân.
Huống chi, thời điểm những người này vào cung đều trước thời hạn là nửa năm, một năm. Trong đầu nàng suy xét một hồi, thật sự không nghĩ ra năm đó ngoại trừ nàng và Thẩm Kỳ Diệp đồng thời vào cung, còn có vị quan cao quyền quý nào đáng giá để Hoàng Sầm Diệp thần bí như vậy.
Dáng người Liễu Minh Nguyệt thon thả, mềm mại, thanh thoát, nhưng thấp hơn La Thụy Đình một chút, đáng mừng là trước đó vài ngày, chiếc váy mới may hơi lớn nên La Thụy Đình mặc vừa khít.
La Thụy Đình hùng hùng hổ hổ xông đến, không hề mang theo một nha hoàn nào, chỉ có hai ca ca đi theo, bây giờ liền lộ vẻ lúng túng, không có ai hầu hạ cả.
Xưa nay Hạ Huệ luôn chu đáo, đương nhiên là đã chuẩn bị tốt đồ dùng, lại hầu hạ La Thụy Đình rửa mặt thay y phục, vẽ lại mày liễu. Giằng co một lúc, mới có thể ngồi xuống uống một ngụm trà nóng do Liễu Minh Nguyệt đưa cho.
Đối với vị La sư tỷ này, Liễu Minh Nguyệt kỳ thật luôn rất yêu mến. Nếu đã từng quen biết một Thẩm Kỳ Diệp khẩu phật tâm xà, đối mặt xưng tỷ muội, sau lưng đâm dao không chút chùn tay thì khi tỉnh ngộ, nên yêu thích kiểu cô nương giống La Thụy Đình. Yêu ghét rõ ràng, vui buồn tùy tâm, quang minh lỗi lạc, có thù oán báo ngay trước mặt, khinh thường đâm chọc sau lưng.
Chỉ là vì chuyện của Tiết Hàn Vân mà mấy ngày nay nàng luôn lúng túng, có cảm giác tội lỗi với La Thụy Đình. Nhưng chuyện hôn nhân đại sự, cũng không thể vì mỗi La Thụy Đình mà lại nảy sinh hiềm khích với phụ thân được. Huống chi, quan trọng nhất là cho dù La Thụy Đình có si mê Tiết Hàn Vân, nhưng hắn lại chẳng có tý tình yêu nam nữ nào với nàng ấy cả. Điều này thì không thể do Liễu Minh Nguyệt nàng quyết định được.
"Tiểu nha đầu, có phải hiện tại trong lòng ngươi rất hả hê hay không? Có phải vẫn luôn chê cười ta hay không?"
La Thụy Đình cầm chén trà nóng, lông mi hơi hạ xuống, che lại vẻ cô đơn và đau lòng trong mắt, giọng nói đau khổ tự giễu.
Liễu Minh Nguyệt vỗ vỗ vai nàng ta, tinh thần phấn chấn nói: "Sư tỷ nói gì thế? Hàn Vân ca ca không lấy được tỷ là do hắn không có phúc khí. Hắn vừa đần độn lại vô vị, trừ bỏ tập võ, luyện chữ, rảnh rỗi thì ôm sách học đạo, có chỗ nào đáng giá để sư tỷ chờ đợi như vậy? Về sau ai lấy hắn đều buồn chết mất......" Câu sau nhanh miệng phun ra, trong giây lát mới phản ứng kịp...Không phải sau này người buồn đến chết sẽ là nàng sao? Gương mặt lập tức nóng lên.
La Thụy Đình đã khóc, đã náo rồi, biết không xoay chuyển được gì, lại nghe nàng an ủi một phen, không khỏi "phì" một tiếng, bật cười, liếc Liễu Minh Nguyệt một cái, đáp: "Ngươi thôi dạy dỗ đi, còn khoe mẽ ở trước mặt ta nữa!" Hít hít mũi, thương cảm nói. La Thụy Đình cố gắng điều chỉnh tâm trạng, rõ ràng vẫn còn khúc mắc trong lòng.
Liễu Minh Nguyệt hô to oan uổng, cuối cùng đã tìm được người để dốc bầu tâm sự rồi, lôi kéo La Thụy Đình kể khổ: "Tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, ngay cả chính muội cũng là cách một ngày mới biết..." Liền kể hết chuyện Liễu Hậu tính kế ra sao, cùng La lão gia tử tìm tới cửa, nàng mới biết những chuyện đó.
Khó trách ngày đó Hàn Vân ca ca nhìn nàng với vẻ mặt bất thường, chẳng lẽ...Trong lòng nàng khẽ động.....
Thường ngày không mấy để ý hắn, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại, ngày đó tự nàng đeo khóa ngọc, vẻ mặt Tiết Hàn Vân như có tâm tình vui sướng, hắn đối với mình...
Trong lòng Liễu Minh Nguyệt chộn rộn, lại liên tưởng đến kiếp trước, càng nghĩ càng thấy không thể tin được.
Nàng luôn luôn hung dữ, thậm chí không thể gọi là thân thiết với Tiết Hàn Vân, không có lý nào hắn sẽ động lòng với nàng....Tất nhiên là nàng suy nghĩ nhiều thôi!
Bởi vì La Thụy Đình đang ở bên cạnh nên trong đầu Liễu Minh Nguyệt đột nhiên lướt qua ý nghĩ như vậy, liền tự ngây người trước. Bị La Thụy Đình nắm lấy cánh tay, dùng sức véo một cái, nàng kêu thảm một tiếng, mới phục hồi tinh thần.
"Sư tỷ muốn bóp chết muội à?"
"Ở trước mặt ta, không được nghĩ đến người khác tới xuất thần như vậy...." La Thụy Đình thấy rõ nàng không chăm chú, uy hiếp quơ quơ nắm tay ở trước mắt Liễu Minh Nguyệt.
Đáng giận không phải là nha đầu này và Tiết Hàn Vân đã ước định từ nhỏ, dù sao ngày trước nàng thật sự chưa từng thấy trong mắt Liễu Minh Nguyệt có tình cảm gì đối với Tiết Hàn Vân....Đáng giận nhất là, đừng có nghĩ đến Tiết Hàn Vân ở trước mặt nàng chứ.....Quá khoét sâu vào lòng người rồi!
.....Huống chi còn là quang minh chính đại nghĩ đến chứ! La Thụy Đình thấy tiểu sư muội như vậy, trong lòng liền nổi lên hàng trăm tư vị.
Đám tỷ muội mà nàng quen biết, hiếm có người nhỏ nhắn, yếu ớt, thướt tha lại có bản tính trẻ con khờ khạo như Liễu Minh Nguyệt. ----ll.,.,ê,,,quuy,,,dô,,,nnnn----Ánh mắt của tiểu sư muội quá mức thuần khiết vô tội, nếu là nữ tử nhà khác, nàng còn có thể kéo đến đánh một trận. Đáng tiếc nàng và Liễu Minh Nguyệt lại có sự chênh lệch quá lớn về giá trị võ lực, dù có đánh một trận, nhưng cô nương có da thịt non mịn, trắng trẻo như vậy, nàng chỉ sợ không liều mạng được....
Kết quả cuối cùng lại tiến theo hướng kỳ dị nhất.
Hai tỷ muội nhắc đến Tiết Hàn Vân, trên mặt ai cũng ngượng ngùng, nhưng thật sự không có cách nào ghét cay ghét đắng đối phương, cả đời không qua lại với nhau chỉ vì chuyện này. Ngược lại, đối với nhau đều ẩn ẩn có sự yêu mến, dứt khoát ngồi chung một chỗ xoi mói nhau.
La Thụy Đình e ngại Liễu Minh Nguyệt là thiên kim tiểu thư của phủ Tướng Quốc, được nuông chiều, sức yếu người nhỏ, thân kiều nhục quý, không chịu nổi một chút khổ cực. Bông hoa nhỏ nên ở yên trong phòng ấm, còn ngông cuồng muốn tự mình gắng sức luyện võ gì chứ...
Liễu Minh Nguyệt thì e ngại La Thụy Đình thô lỗ, thích ngang tàng, làm việc không theo khuôn mẫu. Cũng là đệ tử cùng đọc sách, sao nàng ấy không học được chút dáng vẻ nào của tiểu thư khuê các, vậy mà chạy đến nhà người khác khóc nhè chứ....
Hạ Huệ thấy hai người cứ giương cung bạt kiếm thì rất là kinh hồn bạt vía, nào biết, hai người bóc mẽ nhau hồi lâu, vẻ mặt lại càng thêm hòa hoãn, trái tim căng như dây đàn của Hạ Huệ cũng dần giãn ra. Lúc trước, vẻ mặt La Thụy Đình tràn đầy lệ khí, Hạ Huệ thật sự sợ rằng vị tiểu thư nhà võ tướng này muốn đến đấu võ....Sao tiểu thư nhà nàng chịu đựng được đây, sợ rằng sẽ bị đánh đau.
Nếu chỉ là đấu võ mồm đơn thuần thì hai cái La Thụy Đình đều không phải là đối thủ của Liễu Minh Nguyệt.
Ngược lại, sau khi Hạ Huệ giúp La Thụy Đình ăn vận, trang điểm tinh tế xong, trên khuôn mặt anh khí của nàng ấy cũng có vẻ dịu dàng của nữ tử. Ban đầu La Thụy Đình bi phẫn quá mức, kế tiếp dưới trăm sự nhàm chán, liền lấy gương soi mình, liền cảm thấy rất là thích bộ dạng này.---lll;llleeqquuy...don....ônn,,,--.. Xoay đầu lại liền thảo luận vấn đề y phục, trang điểm với Liễu Minh Nguyệt, xiêm y, trâm vòng, phụ kiện phối hợp trên người, bỏ qua loại tình cảm nam nữ luôn.
Kiếp trước Liễu Minh Nguyệt say mê với những thứ này, lúc đó ở trong cung, ăn vận, trang điểm cũng là số một số hai, nói rõ ràng đạo lý, bất giác đã dạy dỗ đại sư tỷ thành bộ dạng gà con mổ thóc - vừa nghe vừa gật đầu.
Liễu Minh Nguyệt càng cảm thấy La Thụy Đình như vậy rất đáng yêu, vươn móng vuốt ra xoa nhẹ vài cái trên trán nàng ấy. La Thụy Đình không ngại bị Liễu Minh Nguyệt nhỏ hơn mình một tuổi bất ngờ tập kích, lại thấy vẻ mặt Liễu Minh Nguyệt đầy thương yêu, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng lên.
"Tiểu nha đầu dám làm rối tóc ta hả!" Rướn người đè Liễu Minh Nguyệt trên trường kỷ, véo mặt, bóp bóp tai nàng, hết sức chà đạp, đắc chí vừa lòng......
La Thụy Đình khóc lớn mà đến, cười to mà về, mặc dù trong lòng đau đớn, nhưng nàng là một nữ tử thẳng thắn, hào hiệp, đã biết vô vọng thì không hề quấn quýt si mê nữa, chỉ cất giấu hết những tình ý lúc xưa.
Không chỉ có La lão gia tử và hai huynh đệ La gia, ngay cả Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau lần đó, Liễu Minh Nguyệt lại đến La gia tập võ cường thân như cũ, dần dần cảm thấy thân thể tốt lên rất nhiều. Đầu tháng mười một, có rất nhiều người bị phong hàn, nàng thì vui vẻ, chẳng hề có chuyện gì cả.
Liễu Hậu thấy vậy, càng cảm thấy ban đầu nữ nhi muốn đi học võ là một ý nghĩ vô cùng chính xác, chẳng những thân thể khỏe mạnh mà cả người cũng càng ngày càng cởi mở. Bây giờ đến cả tật xấu hay nóng nảy cũng được cải thiện, cả nhà nhắc đến đại tiểu thư đều là ca tụng đầy mặt...Hiện tại nàng ngược lại không dằn vặt người nữa.
Dưới bếp, mặc dù mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không người nào đốc thúc, chỉ cảm thấy tay nghề thụt lùi khá nhiều, không khỏi thương cảm. Trong đám người, chỉ có Tiết Hàn Vân là không thoải mái.
Từ sau khi La Thụy Đình ầm ỹ một hồi rồi rời đi, La lão gia tử và Lâm Đại Nho đều trở về nhà, gần một tháng qua, sớm sớm muộn muộn, Liễu Minh Nguyệt chẳng những không đến ấm ỹ với hắn, mà có vài lần hắn nhìn thấy nàng đang tản bộ ở trong vườn, xa xa nhìn thấy hắn, liền tránh né....
Liên Sinh thấy trong đại sảnh Tây Khoa viện chất đầy những vật trang trí nho nhỏ, tinh xảo, thú vị, tất cả đều là Tiết Hàn Vân thuận tay mua trên đường đi về nhà nhân lúc rảnh rỗi.
Ban đầu hắn cũng kinh ngạc, sau đó lại đoán, đây đều do thiếu gia cố ý mua về chờ đại tiểu thư đến lấy....Qua một tháng, đồ vật dần dần tăng lên, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của đại tiểu thư, trong lòng Liên Sinh cũng không khỏi rầu rĩ như mất sổ gạo. Có kích động lớn là ra cửa ngóng trông, mong đợi nàng phách lối xông tới, không thèm chào hỏi mà vơ vét hết đồ đi....
Dựa theo cách mua này, không lâu nữa là đại sảnh sẽ chất đống đồ rồi....Tiết Hàn Vân còn không cho chuyển đến nhà kho nhỏ đi....
Đợi đến khi đợt tuyết đầu mùa phủ xuống, đại tiểu thư Phó Cẩm Tâm của phủ An Quốc Hậu đã xuất giá đến phủ Thành Quốc Công mở tiệc chiêu đãi tỷ muội quét tuyết pha trà ngày xưa, Liễu Minh Nguyệt mới gặp lại Thẩm Kỳ Diệp.
Nàng và La Thụy Đình chung sống hòa hợp, lại nhiều lần qua lại với đám sư huynh, tỷ muội, trong lúc vô tình liền cách xa Thẩm Kỳ Diệp. Hiện tại Thẩm Kỳ Diệp là tiến thoái lưỡng nan, lại luôn dùng diện mạo sống như đạo sư xuất hiện ở trước mặt Liễu Minh Nguyệt, loại tình trạng này cũng không phải là nàng ta vui vẻ nói cho Liễu Minh Nguyệt biết.
Đợi đến khi Liễu Minh Nguyệt nhận được tin tức, chính là đang ở trong phủ Thành Quốc Công.
Tỷ muội đi cùng thấy ánh mắt của Thẩm Kỳ Diệp hơi khác thường, nàng ta chào hỏi chúng nữ ở trong bữa tiệc. Giữa bữa tiệc, lúc Hoàng Sầm Diệp đi thay y phục, lúc phủ Thành Quốc Công chuẩn bị cho phần tiếp đã len lén nói cho Liễu Minh Nguyệt biết, nghe trong cung lộ ra ý tứ, sợ rằng năm sau Thẩm Kỳ Diệp sẽ phải vào cung rồi.
Trong lòng Liễu Minh Nguyệt thở phào một hơi, mỉm cười chân thành, nhỏ giọng nói: "Đây không phải là chuyện tốt sao?"
Lại suy nghĩ rồi nói: "Ban nãy, ở trong đại sảnh ta thấy Thẩm tỷ tỷ cũng có chút buồn bực, chẳng lẽ là có gì bận tâm sao?"
Ánh mắt Hoàng Sầm Diệp lóe lên, sai nha hoàn cận thân ra ngoài giữ cửa, mới nói: "Chỉ là, lần này nghe nói muốn tiến vào Đông Cung, không chỉ có mỗi Thẩm tỷ tỷ mà còn cả Ôn Thanh Dung nữa....."
Thân phận của Ôn Thanh Dung này, người người đều biết, tuy là thân chất nữ (cháu gái ruột) của Ôn Hoàng hậu, nhưng tính tình quá mức ương ngạnh, thật ra thì khó mà tao niềm vui cho Tư Mã Sách.
Hoàng Sầm Diệp lắc đầu một cái, cười thần bí, nói: "Riêng về Ôn Thanh Dung, coi như nàng ta có bối cảnh thâm hậu đi nữa thì Thẩm tỷ tỷ cũng xử lý được. Chỉ là với vị Thái tử phi và thị thiếp ở Đông Cung, e là Thẩm tỷ tỷ sẽ có chút ít lòng ganh đua, thế nhưng.....Còn có một vị nữa....Vị này cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ....."
"Vị nào?" Liễu Minh Nguyệt chấn động.
Tư Mã Sách này cũng quá bạo tay đi, liên tục nạp ba mỹ nhân.
Huống chi, thời điểm những người này vào cung đều trước thời hạn là nửa năm, một năm. Trong đầu nàng suy xét một hồi, thật sự không nghĩ ra năm đó ngoại trừ nàng và Thẩm Kỳ Diệp đồng thời vào cung, còn có vị quan cao quyền quý nào đáng giá để Hoàng Sầm Diệp thần bí như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.