Chương 14: Trọng Dương
Lam Ngả Thảo
03/09/2017
Editor: Melodysoyani.
Sau khi Tiết Hàn Vân có chức vụ chính thức, Liễu Minh Nguyệt trừ việc không còn được nhiều lần gặp mặt hắn như trước ra, ba năm bữa lại có thể ăn những món điểm tâm đặc sắc trong kinh do Liên Sinh và Tiểu Linh mang tới. Tất cả đều do sau khi Tiết Hàn Vân túc trực xong, đã mua trên đường về nhà.
Vũ lâm lang là một trong những chức vụ đại diện cho bộ mặt của cả nước, một bộ phận đại diện nhất đó chính là hậu cung của hoàng đế, nhưng phi tử mỹ lệ lại quá ít khiến đại thần đều cảm thấy khó coi.
Sau khi Tiết Hàn Vân làm Vũ Lâm Lang, thay đổi lớn nhất chính là dường như đã thông thạo việc sống phóng túng hơn, mỗi lần mua đồ về, đồ ăn đều là mỹ vị, dường như còn cảm thấy rất thú vị. Có đôi khi là quả khô, mứt hoa quả, hoặc là thịt cuốn lá sen, hay là những món khác, có đôi lúc lại mua một đôi hoa tai tinh xảo trong ngân lâu (cửa hàng bạc), hoặc là một cái trâm cài nho nhỏ trên đầu. . . . . . Mỗi lần đều có thể khiến Liễu Minh Nguyệt cười rộ lên.
Bây giờ nàng xem Tiết Hàn Vân không khác gì huynh trưởng thân sinh, chỉ cảm thấy hắn thương mình như vậy, trong lòng rất vui mừng, cũng nhờ Liên Sinh chuyển đạt lòng biết ơn, nguyên thoại là: ". . . . . . Hiện tại Hàn Vân ca ca đã học được cách làm nữ tử vui lòng, sau này cưới tẩu tẩu về, nhất định cũng có thể khiến cho tẩu tẩu vui vẻ!"
Liên Sinh: ". . . . . ." Chẳng lẽ đại tiểu thư đang ngượng ngùng vòng vèo biểu đạt tình cảm của nàng sao?
Có thể thấy được chỉ có lời không có diễn ý có đôi thật sự có khả năng làm người ta hiểu lầm.
Tiết Hàn Vân nghe nói như thế, cũng không nói thêm cái gì, chẳng qua hai ngày sau không tiếp tục đưa đồ qua nữa, qua ba bốn ngày, có lẽ lại ngứa tay, lúc trở về chung với đám Vũ Lâm Lang, đi ngang qua một quán ăn chay, lúc ngửi được mùi thơm của loại điểm tâm ngọt nọ, liền nhớ tới Liên Sinh từng nói sau khi Liễu Minh Nguyệt nhiều lần ăn qua những món mà hắn mua về, thích nhất là loại bánh dẻo có hương táo đỏ kia, bước chân lại không nhịn được bước về phía quán chay. . . . .
Thu nhập của Vũ Lâm Lang cũng không tệ lắm, đủ dưa dả để mua một vài món ăn và đồ trang sức cho nàng.
Chỉ là lần này mua bánh dẻo táo đỏ về, Tiết Hàn Vân muốn tự mình đưa, còn chưa vào đình viện của Liễu Minh Nguyệt, đã nghe được tiếng cười của thiếu nam thiếu nữ. Hắn đẩy cửa viện ra, lập tức nhìn thấy Tạ Hoằng ngồi trên xích đung đưa giống như một con khỉ ở trong viện, còn Mễ Phi và La Thụy Đình thì đang tranh chấp chuyện gì đó, Liễu Minh Nguyệt cười nhạo Tạ Hoằng to lớn: "Tiểu sư đệ ngươi cái gì cũng không thích, chỉ khi nữ tử ngươi thích chơi đùa với ngươi thì mới chịu đúng không? Chắc là công chúa đã sinh sai giới tính của người rồi đó!"
Chỉ là một thời gian không đến La gia, mà sự thân thiết giữa hai người đã tăng lên rất nhiều, Tiết Hàn Vân bày ra vẻ mặt vô cùng thoải mái đi vào đình viện Đông Khóa, Liễu Minh Nguyệt nhìn thấy, cười đứng dậy tới đón, nói: "Hàn Vân ca ca về rồi sao?"
Mấy ngày nay La Thụy Đình ngồi ở bên cạnh nàng đều triêu tư mộng tưởng*(sáng nhớ chiều mong), mấy lần mượn tiếng tới phủ tướng quốc chơi với Liễu Minh Nguyệt, hi vọng có thể chạm mặt Tiết Hàn Vân một lần, nào biết nhiều lần vồ hụt, hôm nay không biết gặp phải vận tốt gì, thế nhưng để nàng đụng phải.
La Thụy Đình đỏ mặt đứng lên, hấp tấp chạy ra La phủ, vẻ đoan trang lúc ở phủ tướng quốc đã hoàn toàn thay đổi.
"Tiết sư huynh ——" Hơn nữa còn cảm thấy, nụ cười tươi như hoa mà Liễu Minh Nguyệt dành cho Tiết Hàn Vân hết sức chướng mắt.
Sau khi Liễu Minh Nguyệt bị ánh mắt hung ác của nàng đâm thủng đến mười bảy mười tám lổ, thầm nghĩ La sư tỷ lại muốn xù lông rồi sao? Trước lúc nàng ta chưa kịp nổi giận, vội vàng hỏi Tiết Hàn Vân: "Hàn Vân ca ca, tết trùng cửu này huynh có bận việc gì không? Nếu như không túc trực, không bằng chúng ta mời các sư huynh trong bang đi ra ngoài đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh) nhé?"
Nghe Tạ Hoằng nói tết trùng cửu này Tư Mã Sách cũng sẽ xuất cung, Thẩm Kỳ Diệp nghe được tin tức đó, cũng muốn đi ra cửa chơi, Liễu Minh Nguyệt luôn có một loại cảm giác giống như mười năm bị cầm tù trong thâm cung, tuy rằng bây giờ cứ cách một ngày lại đến La gia học võ, nhưng vẫn không thể thoải mái bằng việc ra ngoài leo núi du ngoạn đi chơi trong tiết thanh minh.
Nhân cơ hội tết trùng cửu này, hiển nhiên cũng muốn ra ngoài du ngoạn một phen.
La Thụy Đình nín thở trầm ngâm, mới nghe được Tiết Hàn Vân nói một câu: ". . . . . . Nếu như đến lúc đó không có túc trực, thì dẫn muội đi."
Hai mắt Liễu Minh Nguyệt cong cong, cười như thanh tuyền.
La Thụy Đình càng cảm giác chướng mắt, muốn cáo từ sớm một chút.
Tạ Hoằng và Mễ Phi cũng rời đi với nàng, vì bị ánh mắt đe dọa của Tiết sư huynh từng phát từng phát quét tới, nên tự nhiên cũng dứt khoát rời đi.
Liễu Minh Nguyệt lại sâu sắc cảm thấy một lần nữa: Hàn Vân ca ca thật sự là vua tẻ nhạt không gì sánh được, chỉ cần là nơi mà huynh ấy đến, luôn có thể đánh tan tiếng cười tiếng nói, cảm giác cực kì quỷ dị. Cũng may nàng đã quen với dáng vẻ lãnh tình của hắn, hơn nữa có lúc cảm thấy, thật ra thì lúc nhìn nàng, dường như vẻ mặt của hắn dịu dàng hơn rất nhiều so với người khác.
Không biết có phải là ảo giác hay không, loại cảm giác này vẫn vương vấn trong lòng nàng.
Vào ngày Tết trùng cửu ấy, kim thượng cũng không xuất cung, mà chỉ mở yến tiệc với các nương nương trong cung, lại đến phiên thần tử nghỉ cuối tuần, may mà Tiết Hàn Vân và các sư huynh La gia không có túc trực, đợi đến lúc tập hợp đủ mọi người đến núi Phượng Minh ở Kinh Giao, thì đoàn người đã tụ tập mênh mông.
Hôm nay Liễu Hậu có chút nhàn rỗi, nên đã bị Liễu Minh Nguyệt kéo ra ngoài giải sầu, ra khỏi cửa thành đã nhìn thấy sáu bảy chiếc xe kéo, xe kéo kia còn không chịu ngừng, mà lại chạy đến trước thư phòng của nhà đại nho Lâm Thanh Gia.
Lúc đến đây cũng là khi hoa cúc bắt đầu nở, thơm nứt mũi, đợi đến lúc Liễu Hậu bị Liễu Minh Nguyệt dắt từ trên xe ngựa xuống , liền thấy La lão tướng quân cũng bước xuống từ trên xe ngựa của La phủ. Hai người gặp nhau, không khỏi cười to.
Đều là bị bọn nhỏ lôi kéo, nhưng cuối thu khí sảng, trước mắt lại có cảnh đẹp vui mắt, vừa lúc rất khó có được thời gian nhàn hạ như vậy, tâm tình hai người cũng thật tốt. Lâm Thanh Gia nghe hai người này hạ cố đến chơi, lập tức ném bút đang viết được một nửa chạy ra đón, sau đó lại dặn dò đồng nhi (học trò nhỏ) lấy rượu cúc hoa được cất ở trong kho ra đã khách.
Mọi người ngắm hoa cúc trong biệt viện của Lâm gia được một lúc, Tiết Hàn Vân sai đám thiếu niên đi theo đồng nhi đến hầm rượu, vừa lừa gạt vừa cướp đoạt, tranh mua hết sạch rượu cúc hoa được Lâm gia dự trữ, sau đó lại cướp cả xe ngựa của Lâm Thanh Gia, ở giữa tiếng kháng nghị của ông, chúng thiếu niên cởi ngựa cười to mà đi.
Sáng sớm Liễu Minh Nguyệt bò lên xe ngựa của La Thụy Đình. Lâm Thanh Gai bị vứt lên xe ngựa của Liễu Hậu, nghe được tiếng nói cười hăng hái của các vị thiếu niên mười mấy tuổi ở bên ngoài, lập tức châm chọc Liễu Hậu: "Liễu huynh, huynh tìm được một hạt mầm tốt như vậy cho đệ, chắc chắn là cướp phỉ chuyển thế, mới qua một thời gian thôi, chẳng những biết cướp người, mà còn giành rượu. . . . . ." Đau lòng không thôi, nửa hầm rượu cúc hoa này, lấy ra một chút đãi khách, còn dư lại hơn phân nửa là để hắn tự uống.
Nghiệt đồ này!
Năm đó hai người cùng đậu Tiến Sĩ, chỉ là Liễu Hậu luôn luôn dựa dẫm vào quan trường, còn Lâm Thanh Gia lại không hiểu được quy tắc trong quan trường, cuối cùng dốc lòng học vấn, cả đời thành một đại nho (nhà thông thái). Dù hắn chưa làm quan, nhưng vài chục năm nay, môn sinh khắp vua và dân, dạy ra không ít đệ tử giỏi, là vị đại nho của đương triều, danh vọng cực cao.
Nhưng từ trước đến giờ giao tình giữa hai người vốn sâu sắc, nên lúc đó Liễu Hậu mới đưa Tiết Hàn Vân đến chỗ ông.
Liễu Hậu buồn cười, giả vờ sầu khổ thở dài: "Chẳng phải Lâm hiền đệ cũng nghe qua rồi sao, binh phỉ bất phân gia. Người này là ái đồ xuất thân từ nhà binh nghiệp, kể ra thì cũng không biết qua bao nhiêu thế hệ, nói không chừng từ thuở khai quốc đã là Sơn Đại Vương rồi đấy."
Lâm Thanh Gia hối hận không thôi: "Không thể không bắt bẻ, thật sự là dẫn sói vào nhà!"
Đoàn xe tới núi Phượng Minh, nhưng không phải men theo đường lên núi mà đi, mà là đi về nơi yên tĩnh.
Trải qua gần nửa khắc, rốt cuộc đám thiếu niên cưỡi ngựa dẫn đường cũng dừng lại, mọi người đi xuống xe ngựa, mới phát hiện phong cảnh chỗ này rất đẹp. Thì ra đây là dưới chân núi Phượng Minh , tuy là đã sang thu, nhưng hoa cỏ dưới chân vẫn rậm rạp, xa xa xanh biếc như tấm lụa bích ba, non xanh nước biếc, phong cảnh tuyệt đẹp. Bước xuống xe ngựa, lúc đạp xuống chỉ cảm thấy lòng bàn chân mềm mại như chiên, các thiếu nữ lập tức đạp lên những mảnh cỏ chi chít, cười rộ lên.
Hôm nay, trừ La lão tướng quân và cả đám đồ tôn ra, còn có muội muội của Dung Khánh, dịu dàng trang nhã lại thông tuệ, Mễ Phi tỷ tỷ, Mễ Nghiên xinh xắn tính tình lại hoạt bát đáng yêu, đôi tỷ muội song sinh của nhà Hạ Thiệu Tư là Hạ Đại Xuyến, Hạ Đại Thiến.
Tính tình tỷ tỷ Hạ Đại Xuyến dịu dàng trầm tĩnh, tính tình của muội muội Hạ Đại Thiến thì lại nóng như lửa.
Hơn nữa La Thụy Đình chỉ sợ thiên hạ không loạn, cũng là một trong đám nữ tử đó, Dung Tuệ có tài bắn cung cực tốt, Mễ Phi tỷ tỷ thiên về sử dụng giáo dài, còn hai tỷ muội song sinh Hạ gia thị thuộc loại người luyện võ, dù là nhìn dịu dàng trầm tĩnh, nhưng cũng có phẩm cách kiên nghị, trong đoàn chỉ có Liễu Minh Nguyệt là ngây thơ, bản lĩnh lại kém cõi nhất, còn là người luyện võ chậm nhất, vì nữ nhi của quan văn, nên trừ La Thụy Đình ra, đây là lần đầu tiên nàng gặp các nữ tử kia.
May là những nữ nhi của võ quan này tự nhiên thanh thản, lòng dạ ngay thẳng, khác với lòng đầy tâm sự của nữ nhi quan văn, mọi việc đều phải dựa theo dòng chính thứ của gia thế để phân công, hoàn toàn khác với buổi du ngoạn mà nàng tham dự cùng với các quý nữ ngày xưa.
Lúc nữ nhi quan văn đi du ngoạn, thấy hoa cỏ cây cối, cần phải ngâm thơ đối từ, thấy được đình đài lầu các cần phải so kỹ năng khuê phòng, ví như cầm kỳ thư họa, hay là âm thầm so xem trang phục, trang sức của ai xuất chúng hơn. . . . . . Những chuyện này, mặc dù Liễu Minh Nguyệt cũng tham dự, nhưng cảm giác khônng quá hứng thú.
Nàng đi học học vẽ, chính là vì thảnh thơi ổn định lại tâm thần, học đàn là vì để mình được vui vẻ, đến cuối cùng trái lại trở thành lợi thế trong mắt người khác, thực sự đã sâu sắc làm trái với ý định ban đầu của mình.
La Thụy Đình không an tĩnh được, sớm níu kéo Dung Tuệ và Dung Khánh đi bắt thỏ, Mễ Nghiên và đôi song sinh của Hạ gia lấy một con diều ra, định lôi kéo Liễu Minh Nguyệt đi thả, nào biết Hạ Huệ lại lấy một con diều hình mỹ nhân rất lớn từ trong chỗ ngồi của nha hoàn, bước đến giống như đang đi hiến dâng vật quý.
Mễ Nghiên hoan hô một tiếng, bỏ lại diều bươm bướm của mình, đôi song sinh cũng bỏ diều của mình lại, ba người cùng nhau cầm lấy còn diều mỹ nhân kia.
Liễu Minh Nguyệt trợn to hai mắt: "Chuyện này. . . . . . Hạ Huệ ngươi lại có thể dấu diều riêng à?" Thèm thuồng.
Hạ Huệ hé miệng cười cười: " Tiền bạc hằng tháng của nô tỳ rất ít, mua không nổi con diều tốt như vậy. Đây là Vân thiếu gia đã sớm chuẩn bị giúp tiểu thư."
"Chẳng lẽ nha đầu này đang chê hằng tháng ta phát bạc quá ít hay sao?" Trong lòng Liễu Minh Nguyệt nhất thời như uống mật ngọt, vui sướng đến không thể diễn tả thành lời, trong miệng lại trêu ghẹo Hạ Huệ, ánh mắt lại liếc trộm mọi nơi, trái tim chột dạ, sợ bị La Thụy Đình bắt gặp, lại muốn xù lông, cũng may là hôm nay nàng ta đã dẫn Dung Tuệ đi bắt thỏ, nên nàng mới trách được một kiếp tai họa.
Ánh mắt nàng cứ như vậy, bất ngờ đụng phải ánh mắt lộ ra chút tươi cười của Tiết Hàn Vân, thấy hình dáng của miệng đối phương phát ra hai chữ, nàng suy nghĩ thật lâu, thì ra hắn nói là"Ngu ngốc!" Sau đó dùng ánh mắt ý bảo nàng nhìn vào mỹ nhân trong tranh.
Nhìn nét mặt của mỹ nhân trên diều, tâm tình của nàng bỗng tốt lên, tạm thời không so đo với Tiết Hàn Vân.
Mỹ nhân trên diều này duy diệu duy tiếu, váy áo bồng bềnh, giờ phút này đang bị Mễ Nghiên và đôi song sinh kéo chạy về phía trước, kéo tới kéo lui, chạy lấy đà lại chạy lấy đà, hoàn toàn bỏ quên tâm tình của vị chánh chủ đã tự tay làm nó cho nàng.
Quả nhiên nàng không phải ngu ngốc thì là cái gì đây?
Chuyện vui như vậy cũng bị người ta đoạt trước.
Cũng không biết là chủ ý của người nào, giúp La lão tướng quân, Liễu Tương, cùng Lâm đại nho, chuẩn bị cần câu, còn có giỏ cá, cùng mồi, mũ, cả ba người cách xa nhau bảy tám bước, ngồi hướng mặt về phía sông, đều đội một chiếc mũ y như nhau, tri kỷ vừa đặt một chiếc ghế nhỏ vừa đặt một bầu rượu bên cạnh xiêm áo cho mỗi người bọn họ, cũng không biết là đang câu cá hay là đang uống rượu ngắm cảnh, cái loại thoải mái nhàn nhã này, đối với Liễu Hậu mà nói, thì cơ hội này rất ít.
Đợi đến bọn nô bộc chôn nồi và bếp xong, bọn nha hoàn đưa tới một ít điểm tâm, pha một ít trà nóng, La lão tướng quân không câu được con cá nào, Liễu Tương câu được ba con cá, nhất thời bi thương ngó qua Lâm đại nho. . . . . .Do uống quá nhiều rượu hoa cúc, nên đã cắm đầu ngã xuống mặt sông, được gã sai vặt và huynh đệ La gia liều mạng cứu lên, ném vào trong xe ngựa, đổi xiêm áo, đông lạnh đến cắn răng khanh khách, cũng không chịu trở về, chỉ chờ ăn cá nướng, thịt nướng.
Liễu Tương tức giận không biết nói gì để khuyên ông: "Lâm hiền đệ, ngay trước để tử của đệ, cũng nên chú ý một chút, chớ làm giống như tửu quỷ hay quỷ thèm ăn, tính mạng này là của đệ đó!"
"Đệ còn muốn lên núi ăn thịt nướng nữa, lừa sạch rượu của đệ, liền muốn đánh đệ bọc về phủ hả?"
Bọn nha hoàn chỉ đành phải bưng trà gừng vào giúp ông thanh hàn.
Ông đang được ngồi cao ở trong xe, thoải mái không chịu xuống.
Không lâu lắm, huynh muội Dung gia và La Thụy Đình bắt thỏ trở lại. Huynh đệ La gia đưa cho Tiết Hàn Vân, mấy người họ lột da mổ bụng, thả vào trong nước rửa thật sạch sẽ, sau đó lại lấy gia vị ướp, ướp đến chiều tối đợi thấm vào thịt rồi, giờ phút này mới mang ra nướng trên lửa, Liễu Minh Nguyệt lặng lẽ nuốt nước miếng.
Loại chuyện như vậy. . . . . . Cả hai đời nàng đều chưa từng đã tham gia.
Đời trước nàng không thích Tiết Hàn Vân, không người nào dẫn nàng đi dã ngoại, sau lại vào thâm cung, loại cuộc sống tự do tự tại này đã sớm không có. Đời này cải thiện quan hệ với Tiết Hàn Vân, mới có cơ hội như thế.
Thật là cảm tạ ông trời!
Chỉ là, có lẽ là nàng cảm tạ quá sớm, mới cảm giác được khoảng không gian hoàn cảnh tuyệt đẹp an bình này, rất nhanh, nơi xa truyền đến tiêng lộc cộc của xe ngựa, nơi xa có người đi về phía bên này.
Xe ngựa kia nhanh chóng gần, Liễu Minh Nguyệt mới phát hiện, vì sao có thế tinh tường nhìn được bóng dáng kia từ xa.
Bởi vì nam tử ngồi cao trước ngựa, chính là vị thái tử Tư Mã Sách nọ, một người khác là tiểu sư đệ không da không mặt của nàng, chỉ là. . . . . .Xe ngựa phía sau không phải là xe ngựa của Thẩm gia, cũng không biết là xe kéo của quý nữ trẻ tuổi nào, người còn chưa đến, đã nghe thấy tiếng nói của đám nha hoàn ở phía sau: "Người nào rảnh rỗi tới nơi này vậy, còn không mau mau tránh ra đi? !"
Liễu Minh Nguyệt im lặng quay đầu lại nhìn mấy vị cùng đi, lúc này người làm tiểu thư đã chạy đi làm một dã nha đầu, người làm thiếu gia cũng đích thân làm việc, ngay cả ba vị lão gia tử đang ngồi bên bờ sông. . . . . .Cũng giống như ông lão đánh cá, không chỗ nào có phong thái của của nhà quan lại.
Khó trách bị người ta coi thường!
Sau khi Tiết Hàn Vân có chức vụ chính thức, Liễu Minh Nguyệt trừ việc không còn được nhiều lần gặp mặt hắn như trước ra, ba năm bữa lại có thể ăn những món điểm tâm đặc sắc trong kinh do Liên Sinh và Tiểu Linh mang tới. Tất cả đều do sau khi Tiết Hàn Vân túc trực xong, đã mua trên đường về nhà.
Vũ lâm lang là một trong những chức vụ đại diện cho bộ mặt của cả nước, một bộ phận đại diện nhất đó chính là hậu cung của hoàng đế, nhưng phi tử mỹ lệ lại quá ít khiến đại thần đều cảm thấy khó coi.
Sau khi Tiết Hàn Vân làm Vũ Lâm Lang, thay đổi lớn nhất chính là dường như đã thông thạo việc sống phóng túng hơn, mỗi lần mua đồ về, đồ ăn đều là mỹ vị, dường như còn cảm thấy rất thú vị. Có đôi khi là quả khô, mứt hoa quả, hoặc là thịt cuốn lá sen, hay là những món khác, có đôi lúc lại mua một đôi hoa tai tinh xảo trong ngân lâu (cửa hàng bạc), hoặc là một cái trâm cài nho nhỏ trên đầu. . . . . . Mỗi lần đều có thể khiến Liễu Minh Nguyệt cười rộ lên.
Bây giờ nàng xem Tiết Hàn Vân không khác gì huynh trưởng thân sinh, chỉ cảm thấy hắn thương mình như vậy, trong lòng rất vui mừng, cũng nhờ Liên Sinh chuyển đạt lòng biết ơn, nguyên thoại là: ". . . . . . Hiện tại Hàn Vân ca ca đã học được cách làm nữ tử vui lòng, sau này cưới tẩu tẩu về, nhất định cũng có thể khiến cho tẩu tẩu vui vẻ!"
Liên Sinh: ". . . . . ." Chẳng lẽ đại tiểu thư đang ngượng ngùng vòng vèo biểu đạt tình cảm của nàng sao?
Có thể thấy được chỉ có lời không có diễn ý có đôi thật sự có khả năng làm người ta hiểu lầm.
Tiết Hàn Vân nghe nói như thế, cũng không nói thêm cái gì, chẳng qua hai ngày sau không tiếp tục đưa đồ qua nữa, qua ba bốn ngày, có lẽ lại ngứa tay, lúc trở về chung với đám Vũ Lâm Lang, đi ngang qua một quán ăn chay, lúc ngửi được mùi thơm của loại điểm tâm ngọt nọ, liền nhớ tới Liên Sinh từng nói sau khi Liễu Minh Nguyệt nhiều lần ăn qua những món mà hắn mua về, thích nhất là loại bánh dẻo có hương táo đỏ kia, bước chân lại không nhịn được bước về phía quán chay. . . . .
Thu nhập của Vũ Lâm Lang cũng không tệ lắm, đủ dưa dả để mua một vài món ăn và đồ trang sức cho nàng.
Chỉ là lần này mua bánh dẻo táo đỏ về, Tiết Hàn Vân muốn tự mình đưa, còn chưa vào đình viện của Liễu Minh Nguyệt, đã nghe được tiếng cười của thiếu nam thiếu nữ. Hắn đẩy cửa viện ra, lập tức nhìn thấy Tạ Hoằng ngồi trên xích đung đưa giống như một con khỉ ở trong viện, còn Mễ Phi và La Thụy Đình thì đang tranh chấp chuyện gì đó, Liễu Minh Nguyệt cười nhạo Tạ Hoằng to lớn: "Tiểu sư đệ ngươi cái gì cũng không thích, chỉ khi nữ tử ngươi thích chơi đùa với ngươi thì mới chịu đúng không? Chắc là công chúa đã sinh sai giới tính của người rồi đó!"
Chỉ là một thời gian không đến La gia, mà sự thân thiết giữa hai người đã tăng lên rất nhiều, Tiết Hàn Vân bày ra vẻ mặt vô cùng thoải mái đi vào đình viện Đông Khóa, Liễu Minh Nguyệt nhìn thấy, cười đứng dậy tới đón, nói: "Hàn Vân ca ca về rồi sao?"
Mấy ngày nay La Thụy Đình ngồi ở bên cạnh nàng đều triêu tư mộng tưởng*(sáng nhớ chiều mong), mấy lần mượn tiếng tới phủ tướng quốc chơi với Liễu Minh Nguyệt, hi vọng có thể chạm mặt Tiết Hàn Vân một lần, nào biết nhiều lần vồ hụt, hôm nay không biết gặp phải vận tốt gì, thế nhưng để nàng đụng phải.
La Thụy Đình đỏ mặt đứng lên, hấp tấp chạy ra La phủ, vẻ đoan trang lúc ở phủ tướng quốc đã hoàn toàn thay đổi.
"Tiết sư huynh ——" Hơn nữa còn cảm thấy, nụ cười tươi như hoa mà Liễu Minh Nguyệt dành cho Tiết Hàn Vân hết sức chướng mắt.
Sau khi Liễu Minh Nguyệt bị ánh mắt hung ác của nàng đâm thủng đến mười bảy mười tám lổ, thầm nghĩ La sư tỷ lại muốn xù lông rồi sao? Trước lúc nàng ta chưa kịp nổi giận, vội vàng hỏi Tiết Hàn Vân: "Hàn Vân ca ca, tết trùng cửu này huynh có bận việc gì không? Nếu như không túc trực, không bằng chúng ta mời các sư huynh trong bang đi ra ngoài đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh) nhé?"
Nghe Tạ Hoằng nói tết trùng cửu này Tư Mã Sách cũng sẽ xuất cung, Thẩm Kỳ Diệp nghe được tin tức đó, cũng muốn đi ra cửa chơi, Liễu Minh Nguyệt luôn có một loại cảm giác giống như mười năm bị cầm tù trong thâm cung, tuy rằng bây giờ cứ cách một ngày lại đến La gia học võ, nhưng vẫn không thể thoải mái bằng việc ra ngoài leo núi du ngoạn đi chơi trong tiết thanh minh.
Nhân cơ hội tết trùng cửu này, hiển nhiên cũng muốn ra ngoài du ngoạn một phen.
La Thụy Đình nín thở trầm ngâm, mới nghe được Tiết Hàn Vân nói một câu: ". . . . . . Nếu như đến lúc đó không có túc trực, thì dẫn muội đi."
Hai mắt Liễu Minh Nguyệt cong cong, cười như thanh tuyền.
La Thụy Đình càng cảm giác chướng mắt, muốn cáo từ sớm một chút.
Tạ Hoằng và Mễ Phi cũng rời đi với nàng, vì bị ánh mắt đe dọa của Tiết sư huynh từng phát từng phát quét tới, nên tự nhiên cũng dứt khoát rời đi.
Liễu Minh Nguyệt lại sâu sắc cảm thấy một lần nữa: Hàn Vân ca ca thật sự là vua tẻ nhạt không gì sánh được, chỉ cần là nơi mà huynh ấy đến, luôn có thể đánh tan tiếng cười tiếng nói, cảm giác cực kì quỷ dị. Cũng may nàng đã quen với dáng vẻ lãnh tình của hắn, hơn nữa có lúc cảm thấy, thật ra thì lúc nhìn nàng, dường như vẻ mặt của hắn dịu dàng hơn rất nhiều so với người khác.
Không biết có phải là ảo giác hay không, loại cảm giác này vẫn vương vấn trong lòng nàng.
Vào ngày Tết trùng cửu ấy, kim thượng cũng không xuất cung, mà chỉ mở yến tiệc với các nương nương trong cung, lại đến phiên thần tử nghỉ cuối tuần, may mà Tiết Hàn Vân và các sư huynh La gia không có túc trực, đợi đến lúc tập hợp đủ mọi người đến núi Phượng Minh ở Kinh Giao, thì đoàn người đã tụ tập mênh mông.
Hôm nay Liễu Hậu có chút nhàn rỗi, nên đã bị Liễu Minh Nguyệt kéo ra ngoài giải sầu, ra khỏi cửa thành đã nhìn thấy sáu bảy chiếc xe kéo, xe kéo kia còn không chịu ngừng, mà lại chạy đến trước thư phòng của nhà đại nho Lâm Thanh Gia.
Lúc đến đây cũng là khi hoa cúc bắt đầu nở, thơm nứt mũi, đợi đến lúc Liễu Hậu bị Liễu Minh Nguyệt dắt từ trên xe ngựa xuống , liền thấy La lão tướng quân cũng bước xuống từ trên xe ngựa của La phủ. Hai người gặp nhau, không khỏi cười to.
Đều là bị bọn nhỏ lôi kéo, nhưng cuối thu khí sảng, trước mắt lại có cảnh đẹp vui mắt, vừa lúc rất khó có được thời gian nhàn hạ như vậy, tâm tình hai người cũng thật tốt. Lâm Thanh Gia nghe hai người này hạ cố đến chơi, lập tức ném bút đang viết được một nửa chạy ra đón, sau đó lại dặn dò đồng nhi (học trò nhỏ) lấy rượu cúc hoa được cất ở trong kho ra đã khách.
Mọi người ngắm hoa cúc trong biệt viện của Lâm gia được một lúc, Tiết Hàn Vân sai đám thiếu niên đi theo đồng nhi đến hầm rượu, vừa lừa gạt vừa cướp đoạt, tranh mua hết sạch rượu cúc hoa được Lâm gia dự trữ, sau đó lại cướp cả xe ngựa của Lâm Thanh Gia, ở giữa tiếng kháng nghị của ông, chúng thiếu niên cởi ngựa cười to mà đi.
Sáng sớm Liễu Minh Nguyệt bò lên xe ngựa của La Thụy Đình. Lâm Thanh Gai bị vứt lên xe ngựa của Liễu Hậu, nghe được tiếng nói cười hăng hái của các vị thiếu niên mười mấy tuổi ở bên ngoài, lập tức châm chọc Liễu Hậu: "Liễu huynh, huynh tìm được một hạt mầm tốt như vậy cho đệ, chắc chắn là cướp phỉ chuyển thế, mới qua một thời gian thôi, chẳng những biết cướp người, mà còn giành rượu. . . . . ." Đau lòng không thôi, nửa hầm rượu cúc hoa này, lấy ra một chút đãi khách, còn dư lại hơn phân nửa là để hắn tự uống.
Nghiệt đồ này!
Năm đó hai người cùng đậu Tiến Sĩ, chỉ là Liễu Hậu luôn luôn dựa dẫm vào quan trường, còn Lâm Thanh Gia lại không hiểu được quy tắc trong quan trường, cuối cùng dốc lòng học vấn, cả đời thành một đại nho (nhà thông thái). Dù hắn chưa làm quan, nhưng vài chục năm nay, môn sinh khắp vua và dân, dạy ra không ít đệ tử giỏi, là vị đại nho của đương triều, danh vọng cực cao.
Nhưng từ trước đến giờ giao tình giữa hai người vốn sâu sắc, nên lúc đó Liễu Hậu mới đưa Tiết Hàn Vân đến chỗ ông.
Liễu Hậu buồn cười, giả vờ sầu khổ thở dài: "Chẳng phải Lâm hiền đệ cũng nghe qua rồi sao, binh phỉ bất phân gia. Người này là ái đồ xuất thân từ nhà binh nghiệp, kể ra thì cũng không biết qua bao nhiêu thế hệ, nói không chừng từ thuở khai quốc đã là Sơn Đại Vương rồi đấy."
Lâm Thanh Gia hối hận không thôi: "Không thể không bắt bẻ, thật sự là dẫn sói vào nhà!"
Đoàn xe tới núi Phượng Minh, nhưng không phải men theo đường lên núi mà đi, mà là đi về nơi yên tĩnh.
Trải qua gần nửa khắc, rốt cuộc đám thiếu niên cưỡi ngựa dẫn đường cũng dừng lại, mọi người đi xuống xe ngựa, mới phát hiện phong cảnh chỗ này rất đẹp. Thì ra đây là dưới chân núi Phượng Minh , tuy là đã sang thu, nhưng hoa cỏ dưới chân vẫn rậm rạp, xa xa xanh biếc như tấm lụa bích ba, non xanh nước biếc, phong cảnh tuyệt đẹp. Bước xuống xe ngựa, lúc đạp xuống chỉ cảm thấy lòng bàn chân mềm mại như chiên, các thiếu nữ lập tức đạp lên những mảnh cỏ chi chít, cười rộ lên.
Hôm nay, trừ La lão tướng quân và cả đám đồ tôn ra, còn có muội muội của Dung Khánh, dịu dàng trang nhã lại thông tuệ, Mễ Phi tỷ tỷ, Mễ Nghiên xinh xắn tính tình lại hoạt bát đáng yêu, đôi tỷ muội song sinh của nhà Hạ Thiệu Tư là Hạ Đại Xuyến, Hạ Đại Thiến.
Tính tình tỷ tỷ Hạ Đại Xuyến dịu dàng trầm tĩnh, tính tình của muội muội Hạ Đại Thiến thì lại nóng như lửa.
Hơn nữa La Thụy Đình chỉ sợ thiên hạ không loạn, cũng là một trong đám nữ tử đó, Dung Tuệ có tài bắn cung cực tốt, Mễ Phi tỷ tỷ thiên về sử dụng giáo dài, còn hai tỷ muội song sinh Hạ gia thị thuộc loại người luyện võ, dù là nhìn dịu dàng trầm tĩnh, nhưng cũng có phẩm cách kiên nghị, trong đoàn chỉ có Liễu Minh Nguyệt là ngây thơ, bản lĩnh lại kém cõi nhất, còn là người luyện võ chậm nhất, vì nữ nhi của quan văn, nên trừ La Thụy Đình ra, đây là lần đầu tiên nàng gặp các nữ tử kia.
May là những nữ nhi của võ quan này tự nhiên thanh thản, lòng dạ ngay thẳng, khác với lòng đầy tâm sự của nữ nhi quan văn, mọi việc đều phải dựa theo dòng chính thứ của gia thế để phân công, hoàn toàn khác với buổi du ngoạn mà nàng tham dự cùng với các quý nữ ngày xưa.
Lúc nữ nhi quan văn đi du ngoạn, thấy hoa cỏ cây cối, cần phải ngâm thơ đối từ, thấy được đình đài lầu các cần phải so kỹ năng khuê phòng, ví như cầm kỳ thư họa, hay là âm thầm so xem trang phục, trang sức của ai xuất chúng hơn. . . . . . Những chuyện này, mặc dù Liễu Minh Nguyệt cũng tham dự, nhưng cảm giác khônng quá hứng thú.
Nàng đi học học vẽ, chính là vì thảnh thơi ổn định lại tâm thần, học đàn là vì để mình được vui vẻ, đến cuối cùng trái lại trở thành lợi thế trong mắt người khác, thực sự đã sâu sắc làm trái với ý định ban đầu của mình.
La Thụy Đình không an tĩnh được, sớm níu kéo Dung Tuệ và Dung Khánh đi bắt thỏ, Mễ Nghiên và đôi song sinh của Hạ gia lấy một con diều ra, định lôi kéo Liễu Minh Nguyệt đi thả, nào biết Hạ Huệ lại lấy một con diều hình mỹ nhân rất lớn từ trong chỗ ngồi của nha hoàn, bước đến giống như đang đi hiến dâng vật quý.
Mễ Nghiên hoan hô một tiếng, bỏ lại diều bươm bướm của mình, đôi song sinh cũng bỏ diều của mình lại, ba người cùng nhau cầm lấy còn diều mỹ nhân kia.
Liễu Minh Nguyệt trợn to hai mắt: "Chuyện này. . . . . . Hạ Huệ ngươi lại có thể dấu diều riêng à?" Thèm thuồng.
Hạ Huệ hé miệng cười cười: " Tiền bạc hằng tháng của nô tỳ rất ít, mua không nổi con diều tốt như vậy. Đây là Vân thiếu gia đã sớm chuẩn bị giúp tiểu thư."
"Chẳng lẽ nha đầu này đang chê hằng tháng ta phát bạc quá ít hay sao?" Trong lòng Liễu Minh Nguyệt nhất thời như uống mật ngọt, vui sướng đến không thể diễn tả thành lời, trong miệng lại trêu ghẹo Hạ Huệ, ánh mắt lại liếc trộm mọi nơi, trái tim chột dạ, sợ bị La Thụy Đình bắt gặp, lại muốn xù lông, cũng may là hôm nay nàng ta đã dẫn Dung Tuệ đi bắt thỏ, nên nàng mới trách được một kiếp tai họa.
Ánh mắt nàng cứ như vậy, bất ngờ đụng phải ánh mắt lộ ra chút tươi cười của Tiết Hàn Vân, thấy hình dáng của miệng đối phương phát ra hai chữ, nàng suy nghĩ thật lâu, thì ra hắn nói là"Ngu ngốc!" Sau đó dùng ánh mắt ý bảo nàng nhìn vào mỹ nhân trong tranh.
Nhìn nét mặt của mỹ nhân trên diều, tâm tình của nàng bỗng tốt lên, tạm thời không so đo với Tiết Hàn Vân.
Mỹ nhân trên diều này duy diệu duy tiếu, váy áo bồng bềnh, giờ phút này đang bị Mễ Nghiên và đôi song sinh kéo chạy về phía trước, kéo tới kéo lui, chạy lấy đà lại chạy lấy đà, hoàn toàn bỏ quên tâm tình của vị chánh chủ đã tự tay làm nó cho nàng.
Quả nhiên nàng không phải ngu ngốc thì là cái gì đây?
Chuyện vui như vậy cũng bị người ta đoạt trước.
Cũng không biết là chủ ý của người nào, giúp La lão tướng quân, Liễu Tương, cùng Lâm đại nho, chuẩn bị cần câu, còn có giỏ cá, cùng mồi, mũ, cả ba người cách xa nhau bảy tám bước, ngồi hướng mặt về phía sông, đều đội một chiếc mũ y như nhau, tri kỷ vừa đặt một chiếc ghế nhỏ vừa đặt một bầu rượu bên cạnh xiêm áo cho mỗi người bọn họ, cũng không biết là đang câu cá hay là đang uống rượu ngắm cảnh, cái loại thoải mái nhàn nhã này, đối với Liễu Hậu mà nói, thì cơ hội này rất ít.
Đợi đến bọn nô bộc chôn nồi và bếp xong, bọn nha hoàn đưa tới một ít điểm tâm, pha một ít trà nóng, La lão tướng quân không câu được con cá nào, Liễu Tương câu được ba con cá, nhất thời bi thương ngó qua Lâm đại nho. . . . . .Do uống quá nhiều rượu hoa cúc, nên đã cắm đầu ngã xuống mặt sông, được gã sai vặt và huynh đệ La gia liều mạng cứu lên, ném vào trong xe ngựa, đổi xiêm áo, đông lạnh đến cắn răng khanh khách, cũng không chịu trở về, chỉ chờ ăn cá nướng, thịt nướng.
Liễu Tương tức giận không biết nói gì để khuyên ông: "Lâm hiền đệ, ngay trước để tử của đệ, cũng nên chú ý một chút, chớ làm giống như tửu quỷ hay quỷ thèm ăn, tính mạng này là của đệ đó!"
"Đệ còn muốn lên núi ăn thịt nướng nữa, lừa sạch rượu của đệ, liền muốn đánh đệ bọc về phủ hả?"
Bọn nha hoàn chỉ đành phải bưng trà gừng vào giúp ông thanh hàn.
Ông đang được ngồi cao ở trong xe, thoải mái không chịu xuống.
Không lâu lắm, huynh muội Dung gia và La Thụy Đình bắt thỏ trở lại. Huynh đệ La gia đưa cho Tiết Hàn Vân, mấy người họ lột da mổ bụng, thả vào trong nước rửa thật sạch sẽ, sau đó lại lấy gia vị ướp, ướp đến chiều tối đợi thấm vào thịt rồi, giờ phút này mới mang ra nướng trên lửa, Liễu Minh Nguyệt lặng lẽ nuốt nước miếng.
Loại chuyện như vậy. . . . . . Cả hai đời nàng đều chưa từng đã tham gia.
Đời trước nàng không thích Tiết Hàn Vân, không người nào dẫn nàng đi dã ngoại, sau lại vào thâm cung, loại cuộc sống tự do tự tại này đã sớm không có. Đời này cải thiện quan hệ với Tiết Hàn Vân, mới có cơ hội như thế.
Thật là cảm tạ ông trời!
Chỉ là, có lẽ là nàng cảm tạ quá sớm, mới cảm giác được khoảng không gian hoàn cảnh tuyệt đẹp an bình này, rất nhanh, nơi xa truyền đến tiêng lộc cộc của xe ngựa, nơi xa có người đi về phía bên này.
Xe ngựa kia nhanh chóng gần, Liễu Minh Nguyệt mới phát hiện, vì sao có thế tinh tường nhìn được bóng dáng kia từ xa.
Bởi vì nam tử ngồi cao trước ngựa, chính là vị thái tử Tư Mã Sách nọ, một người khác là tiểu sư đệ không da không mặt của nàng, chỉ là. . . . . .Xe ngựa phía sau không phải là xe ngựa của Thẩm gia, cũng không biết là xe kéo của quý nữ trẻ tuổi nào, người còn chưa đến, đã nghe thấy tiếng nói của đám nha hoàn ở phía sau: "Người nào rảnh rỗi tới nơi này vậy, còn không mau mau tránh ra đi? !"
Liễu Minh Nguyệt im lặng quay đầu lại nhìn mấy vị cùng đi, lúc này người làm tiểu thư đã chạy đi làm một dã nha đầu, người làm thiếu gia cũng đích thân làm việc, ngay cả ba vị lão gia tử đang ngồi bên bờ sông. . . . . .Cũng giống như ông lão đánh cá, không chỗ nào có phong thái của của nhà quan lại.
Khó trách bị người ta coi thường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.