Tương Lai Mỹ Thực: Hào Môn Sủng Hôn
Chương 6: Anh Trai Ăn Thức Ăn Thừa Của Cô 2
Hắc Miêu Bạch Bạch
05/10/2022
Khí hậu ở trên tinh cầu đế đô và địa cầu cổ đại rất giống nhau, mùa hè tương đối nóng, ngay cả khi trong phòng có hệ thống điều tiết nhiệt độ không khí thì mọi người cũng có thói quen mặc quần áo tương đối mát mẻ.
Lăng Huyên về đến nhà, thay quân phục, mặc quần dài rộng thùng thình cùng áo thun bó sát người.
Bởi vì quanh năm ở chiến trường tiền tuyến, cơ bắp trên người đàn ông vô cùng rắn chắc cường tráng, màu da là màu lúa mì khỏe mạnh, thoạt nhìn vừa gợi cảm lại vừa nam tính, những người đàn ông trong phòng tập thể hình căn bản không thể so sánh được với dáng người này.
Lăng Yêu Yêu không chỉ có ôm, cô còn tò mò duỗi tay chọc chọc, sau đó vẻ mặt kinh ngạc cảm thán: “Cứng quá đi!”
Còn được một tấc lại tiến thêm một thước mà sờ sờ... Rồi lại thêm một câu cảm thán nữa: “To hơn cả bắp chân của em luôn!”
Sắc mặt Lăng Huyên hơi đen: “...”
Tầm mắt không tự chủ được đi xuống, nhìn lướt qua đôi chân trắng trẻo thanh tú dưới váy ngắn của thiếu nữ, còn có đôi dép lê màu đen, làm nổi bật đôi bàn chân vừa trắng vừa mềm vừa nhỏ.
Tiểu nha đầu có chiều cao chỉ đến bả vai anh, cả người đều nhỏ nhắn xinh xắn, còn thơm ngào ngạt... Xúc cảm da thịt lại vô cùng mềm mại trơn bóng.
Lăng Huyên ép buộc mình dời tầm mắt, bình tĩnh rút cánh tay từ trong móng vuốt như hoa như ngọc của tiểu nha đầu trở về, sắc mặt càng lạnh lùng hơn lại giáo huấn: “Con gái lớn rồi, chú ý một chút đi!”
Sau đó xoay người sải bước xuống cầu thang, bóng lưng thoạt nhìn rất có dáng vẻ giống như đang hốt hoảng bỏ chạy.
Lăng Yêu Yêu ngây người hai giây, sau đó nhịn không được ở trong lòng phát ra một mảng lớn “Ha ha ha ha”!
Ông anh chiến thần nhà mình thật sự quá ngây thơ đi mà! Cái này vừa nhìn đã biết chính là chưa từng tiếp xúc với con gái, nên mới ngượng ngùng như vậy!
Lăng Yêu Yêu là được Lăng Thiên Việt và Thẩm Vân Cẩn nhận nuôi, cô và ông anh trai Lăng Huyên này cũng không có quan hệ huyết thống.
Bởi vì trên người Lăng Yêu Yêu có dấu hiệu ngoại hình của người Lục Tinh rất rõ ràng, mà tổ tiên của Lăng gia chưa từng có gene của người Lục Tinh, cho nên chuyện này tất cả mọi người đều biết.
Năm đó Thẩm Vân Cẩn mang thai một đứa con gái, lại ngoài ý muốn bị sảy thai, không thể giữ lại được, còn bị mất đi khả năng sinh con.
Nhưng bà ấy vẫn luôn hy vọng có một đứa con gái mềm mại ngọt ngào.
Cậu con trai Lăng Huyên có tính tình tương đối giống Lăng Thiên Việt, từ nhỏ đã giống như một ông cụ non, già dặn trầm ổn, có nói cũng không chịu nói nhiều vài câu, còn rất có chủ kiến nữa.
Lúc đó Thẩm Vân Cẩn muốn chiều chuộng đứa con trai năm tuổi của mình, kết quả là bị khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Huyên tỏ vẻ ghét bỏ giáo huấn: “Con hư là tại mẹ! Con đã trưởng thành rồi.”
Sau khi Thẩm Vân Cẩn bị sảy thai, Lăng thượng tướng là người ít nói nhưng lại rất thương vợ, quyết định nhận nuôi một cô bé từ trại trẻ mồ côi.
Bởi vì tiểu nha đầu có bề ngoài xinh xắn, thật sự quá đáng yêu làm người ta thích, trên người chỉ mang theo vòng cổ bằng đá quý lam tinh còn khắc chữ LĂNG&YÊU, điều này có nghĩa là cô bé và Lăng gia hữu duyên, cũng là nguồn gốc của tên Lăng Yêu Yêu.
Sau khi có đứa con gái Lăng Yêu Yêu, niềm yêu thích ăn mặc của Thẩm Vân rốt cục đã có thể thi triển, mỗi ngày đều đem cô bé trang điểm thành một cô công chúa nhỏ! Được nuông chiều đến không thể tưởng tượng! Quả thực so với cậu con trai ruột Lăng Huyên còn thân hơn!
Khụ... Ai bảo cậu con trai ruột căn bản không thân với bà ấy chứ.
Được mẹ nhà giàu cưng chiều, cha thượng tướng dung túng, còn có một ông nội là nguyên soái làm chỗ dựa, vì thế nguyên chủ bị dưỡng thành tính nết kiêu căng tùy hứng, tự cao tự đại. Ngoại trừ có hơi sợ ông anh trai Lăng Huyên một chút, nguyên chủ ngay cả Thiên Vương lão tử cũng đều không sợ, muốn cái gì thì nhất định phải có cho bằng được.
Kỳ thật Lăng Yêu Yêu rất hâm mộ cách sống phô trương tùy ý này của nguyên chủ.
Từ nhỏ cô không cha không mẹ, sống cùng với bà nội. Để cho bà nội vui vẻ, cô luôn tỏ vẻ rất hoạt bát rất vui vẻ, nhưng cũng không thể không sớm hiểu chuyện, học cách quan sát sắc mặt của người khác.
Đời này, đối với người ngoài không liên quan, cô sẽ tiếp tục bảo trì tính tình đại tiểu thư kiêu ngạo của nguyên chủ, nhưng cũng sẽ khống chế có chừng mực, tránh mang đến phiền toái cho người Lăng gia hết lòng yêu thương cô.
Mà đối với người Lăng gia, cô sẽ đối đãi với bọn họ như người nhà chân chính của mình.
Lăng Huyên về đến nhà, thay quân phục, mặc quần dài rộng thùng thình cùng áo thun bó sát người.
Bởi vì quanh năm ở chiến trường tiền tuyến, cơ bắp trên người đàn ông vô cùng rắn chắc cường tráng, màu da là màu lúa mì khỏe mạnh, thoạt nhìn vừa gợi cảm lại vừa nam tính, những người đàn ông trong phòng tập thể hình căn bản không thể so sánh được với dáng người này.
Lăng Yêu Yêu không chỉ có ôm, cô còn tò mò duỗi tay chọc chọc, sau đó vẻ mặt kinh ngạc cảm thán: “Cứng quá đi!”
Còn được một tấc lại tiến thêm một thước mà sờ sờ... Rồi lại thêm một câu cảm thán nữa: “To hơn cả bắp chân của em luôn!”
Sắc mặt Lăng Huyên hơi đen: “...”
Tầm mắt không tự chủ được đi xuống, nhìn lướt qua đôi chân trắng trẻo thanh tú dưới váy ngắn của thiếu nữ, còn có đôi dép lê màu đen, làm nổi bật đôi bàn chân vừa trắng vừa mềm vừa nhỏ.
Tiểu nha đầu có chiều cao chỉ đến bả vai anh, cả người đều nhỏ nhắn xinh xắn, còn thơm ngào ngạt... Xúc cảm da thịt lại vô cùng mềm mại trơn bóng.
Lăng Huyên ép buộc mình dời tầm mắt, bình tĩnh rút cánh tay từ trong móng vuốt như hoa như ngọc của tiểu nha đầu trở về, sắc mặt càng lạnh lùng hơn lại giáo huấn: “Con gái lớn rồi, chú ý một chút đi!”
Sau đó xoay người sải bước xuống cầu thang, bóng lưng thoạt nhìn rất có dáng vẻ giống như đang hốt hoảng bỏ chạy.
Lăng Yêu Yêu ngây người hai giây, sau đó nhịn không được ở trong lòng phát ra một mảng lớn “Ha ha ha ha”!
Ông anh chiến thần nhà mình thật sự quá ngây thơ đi mà! Cái này vừa nhìn đã biết chính là chưa từng tiếp xúc với con gái, nên mới ngượng ngùng như vậy!
Lăng Yêu Yêu là được Lăng Thiên Việt và Thẩm Vân Cẩn nhận nuôi, cô và ông anh trai Lăng Huyên này cũng không có quan hệ huyết thống.
Bởi vì trên người Lăng Yêu Yêu có dấu hiệu ngoại hình của người Lục Tinh rất rõ ràng, mà tổ tiên của Lăng gia chưa từng có gene của người Lục Tinh, cho nên chuyện này tất cả mọi người đều biết.
Năm đó Thẩm Vân Cẩn mang thai một đứa con gái, lại ngoài ý muốn bị sảy thai, không thể giữ lại được, còn bị mất đi khả năng sinh con.
Nhưng bà ấy vẫn luôn hy vọng có một đứa con gái mềm mại ngọt ngào.
Cậu con trai Lăng Huyên có tính tình tương đối giống Lăng Thiên Việt, từ nhỏ đã giống như một ông cụ non, già dặn trầm ổn, có nói cũng không chịu nói nhiều vài câu, còn rất có chủ kiến nữa.
Lúc đó Thẩm Vân Cẩn muốn chiều chuộng đứa con trai năm tuổi của mình, kết quả là bị khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Huyên tỏ vẻ ghét bỏ giáo huấn: “Con hư là tại mẹ! Con đã trưởng thành rồi.”
Sau khi Thẩm Vân Cẩn bị sảy thai, Lăng thượng tướng là người ít nói nhưng lại rất thương vợ, quyết định nhận nuôi một cô bé từ trại trẻ mồ côi.
Bởi vì tiểu nha đầu có bề ngoài xinh xắn, thật sự quá đáng yêu làm người ta thích, trên người chỉ mang theo vòng cổ bằng đá quý lam tinh còn khắc chữ LĂNG&YÊU, điều này có nghĩa là cô bé và Lăng gia hữu duyên, cũng là nguồn gốc của tên Lăng Yêu Yêu.
Sau khi có đứa con gái Lăng Yêu Yêu, niềm yêu thích ăn mặc của Thẩm Vân rốt cục đã có thể thi triển, mỗi ngày đều đem cô bé trang điểm thành một cô công chúa nhỏ! Được nuông chiều đến không thể tưởng tượng! Quả thực so với cậu con trai ruột Lăng Huyên còn thân hơn!
Khụ... Ai bảo cậu con trai ruột căn bản không thân với bà ấy chứ.
Được mẹ nhà giàu cưng chiều, cha thượng tướng dung túng, còn có một ông nội là nguyên soái làm chỗ dựa, vì thế nguyên chủ bị dưỡng thành tính nết kiêu căng tùy hứng, tự cao tự đại. Ngoại trừ có hơi sợ ông anh trai Lăng Huyên một chút, nguyên chủ ngay cả Thiên Vương lão tử cũng đều không sợ, muốn cái gì thì nhất định phải có cho bằng được.
Kỳ thật Lăng Yêu Yêu rất hâm mộ cách sống phô trương tùy ý này của nguyên chủ.
Từ nhỏ cô không cha không mẹ, sống cùng với bà nội. Để cho bà nội vui vẻ, cô luôn tỏ vẻ rất hoạt bát rất vui vẻ, nhưng cũng không thể không sớm hiểu chuyện, học cách quan sát sắc mặt của người khác.
Đời này, đối với người ngoài không liên quan, cô sẽ tiếp tục bảo trì tính tình đại tiểu thư kiêu ngạo của nguyên chủ, nhưng cũng sẽ khống chế có chừng mực, tránh mang đến phiền toái cho người Lăng gia hết lòng yêu thương cô.
Mà đối với người Lăng gia, cô sẽ đối đãi với bọn họ như người nhà chân chính của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.