Chương 167: Chính là ta.
Trí Bạch
22/06/2018
Binh lính các phủ đều lần lượt xuất phát, Dương
Quảng yêu cầu các lộ đại quân trước tháng ba phải tới tụ họp ở trấn Hoài Viễn. Những đội quân đường xa một chút phải ngày đêm hành trình. Còn về phần quân lương quân dụng thì không phải là chuyện đáng ngại. Thiên hạ
Đại Tùy giàu có, kho lương các nơi tích trữ đủ cho cả bách tính Đại Tùy
ăn trong nhiều năm. Trên thực tế, mãi cho tới thời kỳ sau Đại Đường,
trong kho lương thực Đại Tùy vẫn còn chưa ăn hết lương thực.
Nhân mã các lộ liền vội vã lên đường. Mà nhân mã Yến Sơn Trại của Lý Nhàn đang dừng lại ở gianh giới giữa quận Tín Đô và quận Thanh Hà. Cách chỗ đại quân dừng lại về phía huyện Cố Thành chưa dầy ba mươi dặm.
- Tướng quân, chúng ta như vậy liệu có quá là trò trẻ con không?
Thiết Lão Lang tuần tra cùng Lý Nhàn trong doanh địa, vừa đi vừa khẽ hỏi.
- Trò trẻ con?
Lý Nhàn khẽ mỉm cười nói:
- Triều đình Đại Tùy đã loạn tới nông nỗi này, các lộ đại quân đi về hướng bắc, chúng ta dừng ở đây vài ngày ai biết chúng ta là đội binh lính nào? Đánh cờ hiệu của Đại Tùy rồi, yên tâm đi, không ai hoài nghi đâu.
- Ta là lo lắng, đội ngũ của chúng ta đóng quân ở đây, nếu phỉ chúng của Cao Sĩ Đạt trong Hồ Cao Kê chiếm được những thông tin đó, không dám ra thì làm thế nào?
Lý Nhàn gật đầu, nói:
- Ta chính là muốn Cao Sĩ Đạt không dám ra. Lát nữa huynh dẫn theo kỵ binh cùng ta tới thị trấn tấn công thị trấn Cố Thành. Ta sẽ đi gặp Huyện lệnh Cố Thành. Trước đây Trần Tước Nhi nói Lý Huyện lệnh đó thực không phải là loại tốt lành gì, thuận tiện hỏi rõ xem tình hình của Hồ Cao Kê xem sao.
- Không đánh Hồ Cao Kê sao?
Thiết Lão Lang kinh ngạc nói.
Lý Nhàn ừ một tiếng, nói:
- Không đánh.
Thiết Lão Lang không hiểu, thực sự không thể đoán được tâm tư của tướng quân. Khi đại quân xuất phát, sách lược đưa ra chính là nhân lúc Cao Sĩ Đạt ra khỏi sào huyệt sẽ dốc toàn bộ sức lực vào tấn công Hồ Cao Kê. Sau đó dùng chiếc đầm mấy trăm vài này làm căn cứ địa, mưu đồ tới những nơi khác. Chỉ là hiện giờ, tướng quân hình như đã không hài lòng với Hồ Cao Kê rồi.
Lý Nhàn thực sự không hài lòng về Hồ Cao Kê. Từ Phi Hổ mật điệp của Trần Tước Nhi cử đi nghênh tiếp đại quân, Lý Nhàn đã hỏi rõ về địa hình của Hồ Cao Kê. Ở đây mặc dù cũng xem như là dễ thủ khó công, nhưng vẫn chưa đủ hung hiểm. Chính là nằm trong bụng Trung Nguyên, nếu không có căn cứ địa thoải đáng thì tuyệt đối không thể đứng vững được. Trước khi chưa tới quận Thanh Hà, về địa hình thì Lý Nhàn cũng không được rõ lắm, Hồ Cao Kê trong ấn tượng có lẽ là một nơi thích hợp cư trú, nhưng sau khi tới quận Thanh Hà Lý Nhàn thấy địa thế ở đây quá bằng phẳng, không phải là nơi lý tưởng.
Khi vào quận Tín Đô, thủ hạ mật điệp của Trần Tước Nhi đã đón tiếp hắn. Lý Nhàn bắt đầu suy nghĩ sang hướng khác.
Sở dĩ mấy ngày này không nói rõ với đám người Thiết Lão Lang là vì hắn suy nghĩ ngày đêm mới nghĩ ra một cách. Cách này nói ra cũng không phải là diệu kế gì. Nhưng Lý Nhàn cảm thấy có tới tám phần cơ hội thành công. Nơi khác mà hắn đi qua mới là bảo địa thích hợp cho đại quân tạm thời dựng trại nhất, chỉ cần thành công thì còn ổn định hơn Hồ Cao Kê rất nhiều.
Hắn mỉm cười nói với Thiết Lão Lang:
- Gọi mọi người tới, ta sẽ nói với các ngươi dự tính của ta.
Thiết Lão Lang gật đầu, quay người bước đi.
Nửa giờ sau, trong trướng của Lý Nhàn, sau khi mọi người nghe xong dự định của Lý Nhàn liền rơi vào im lặng. Lý Nhàn cũng không vội, chỉ lặng lẽ chờ mọi người nói ra ý kiến của mình. Lát sau, Đạt Khê Trường Nho thở phào nói:
- An Chi, kế hoạch này của con cũng quá là mạnh bạo, nhưng ta thấy có tới tám phần thắng lợi.
Trương Trọng Kiên cũng nói:
- Quả thực là hơi mạo hiểm, nhưng tục ngữ có câu phú quý chỉ có từ trong gian khó. Hồ Cao Kê thực sự không phải là một nơi ổn định, còn không yên tâm bằng ở Yến Sơn. Nếu kế này thành công, vậy thì còn ổn định hơn Hồ Cao Kê rất nhiều.
- Chỉ là người để lại này phải là một người can đảm mới được. Một là phải ứng phó với sự thăm dò của đám người Cao Sĩ Đạt, còn cần phải ứng phó với Huyện lệnh Cố Thành. Nếu là người không cẩn thận thì không được. An chi, con có người nào làm ứng cử viên không?
Đạt Khê Trường Nho nói.
Lý Nhàn mỉm cười, nhìn Đạt Khê Trường Nho cười mà không nói.
Đạt Khê Trường Nho sửng sốt, lập tức chỉ vào mũi mình nói:
- Không phải là con muốn để ta làm việc này chứ?
Lý Nhàn gật đầu, nghiêm túc nói:
- Sư phụ, trong đại quân dù tướng tài không ít, nhưng lại không có ai thống soái cục diện bằng sư phụ ngài được. Nếu có ngài trấn thủ, đại sự tất thành!
Hắn suy nghĩ một hồi nói:
- Cuộc chinh chiến lần này trước tiên là thiên về tập kích. Cho nên sư phụ ngài cũng không cần quá lo lắng. Con chỉ dẫn nhân mã Nhuệ Kim doanh tiến đến, chỉ cần đối thủ bị mắc lừa thì hạ được y không phải là chuyện khó. Sư phụ thống lính binh mã bốn doanh trấn thủ ở đây, Cao Sĩ Đạt dù là ăn gan hùng cũng không dám đánh lại hơn hai vạn phủ binh này. Chỉ cần thời cơ chín muồi, con dẫn Nhuệ Kim doanh tấn công là toàn thắng rồi. Tới khi đó sư phụ ngài lại thống lĩnh đại quân tụ họp với con.
- Chỉ dẫn Nhuệ Kim doanh? Liệu có quá ít không? Theo ta thấy chí ít cũng cần phải dẫn thêm Hậu Thổ Doanh của Hùng Khoát Hải.
Đạt Khê Trường Nho hỏi.
Lý Nhàn lắc đầu:
- Cuộc chiến này nhằm đánh bất ngờ, Nhuệ Kim doanh kỵ binh nhẹ tốc độ nhanh. Bộ binh căn bản không theo kịp với tốc độ của kỵ binh nhẹ, càng huống hồ Hậu Thổ Doanh của Hùng Khoát Hải còn có một nghìn bộ binh trọng giáp. Nếu kế này thực sự có thể thành công, dùng chiến lực của Nhuệ Kim doanh cũng đủ ứng phó. Nếu không thành, con dẫn quân lui về cũng nhanh hơn. Chúng ta lại quay sang Hồ Cao Kê.
Sau khi Lý Nhàn nói xong liền nhìn quanh mọi người một lượt, khẽ hỏi:
- Các ngươi có ý kiến gì khác không?
Mọi người chắp tay nói:
- Tất cả nghe theo sự chỉ bảo của tướng quân!
………
…….
Huyện lệnh Cố Thành Lý Kiến có chút căng thẳng đứng ở cổng thành, quay đầu lại nhìn phụ tá và Bộ đầu Lưu An phía sau mình, chỉ thấy mấy người bọn họ đang run cầm cập. Trên mặt cũng có vẻ sợ hãi. Lý Kiến cố gắng kìm nén nỗi bất an trong lòng, lấy chiếc khăn tay ra lau nước mũi.
Y đã dẫn theo người trong nha huyện và hào thân phú hộ của huyện Cố Thành ra ngoài thành đứng đã nửa giờ rồi vẫn chưa nhìn thấy nhân vật lớn đó tới nên không khỏi có chút sốt ruột. Quay người lại nhìn thấy xe ngựa đỗ ở bên đường, y thực sự muốn chui vào để tránh gió, nhưng vẫn kiên trì một chút, quả là lạnh không thể chịu được. Lý Kiến quay người lại dặn dò:
- Lưu An, cử mấy người đi dọc đường xem xem, sao vẫn còn chưa tới chứ?
Lưu An liền vâng lệnh, cử mấy đồ đệ cưỡi ngựa đi dọc đường phía trước xem.
Lý Kiến cố gắng hết sức nhìn ra phía xa, không thấy có bất kỳ động tĩnh nào liền chạy tới chui vào trong xe ngựa, ngồi xuống bên cạnh chậu than trong xe, hắt xì liên tục mấy cái liền.
Sáng sớm hôm nay, có một Giáo úy phủ binh tới nha huyện Cố Thành. Nói phủ binh Ưng Dương lang tướng Tiết Vạn Triệt tướng quân phụng chỉ tới diệt trừ phản tặc Hồ Cao Kê, sắp vào thành hỏi thăm Huyện lệnh đại nhân. Điều này đã khiến Lý Kiến sợ hãi một phen. Y chẳng qua là một Huyện lệnh của huyện nhỏ, là chức quan nhỏ Tòng thất phẩm. Còn Ưng Dương lang tướng lại là tướng quân hàng Chính tứ phẩm. Về cấp bậc cũng đã có sự khác biệt quá lớn rồi. Hơn nữa, người ta còn là thực quyền phái tới, trong tay nắm giữ mấy vạn phủ binh, y sao có thể không căng thẳng cho được chứ?
Viên Giáo úy đó chỉ nói tướng quân sẽ đến ngay, Lý Kiến liền triệu tập hương thân trong huyện thành lại, sau đó dẫn mọi người nha huyện vội vàng tới cổng thành nghênh tiếp. Nhưng chờ tới chờ lui, y sắp đông cứng lại rồi. Ngồi trong xe ngựa, Lý Kiến thầm chửi vài câu, lén xì nước mũi xuống.
Vẫn chưa kịp ấm lại, liền nghe thấy tiếng gấp gáp của Bộ đầu Lưu An bên ngoài gọi tới:
- Đại nhân, tới rồi!
Lý Kiến còn chưa kịp ngồi nóng chỗ liền xuống xe, chỉnh sửa lại y phục đứng bên đường chờ. Y dõi mắt lên nhìn về phía trước, chỉ thấy ở phía xa cuộn lên một lớp khói bụi mù mịt. Nhìn thấy như vậy, giống như là lớp bụi từ dưới đất bay thẳng lên. Tiếp theo, tiếng vó ngựa kêu ầm ầm truyền lại. Tiếng kêu đó giống như là tiếng trống trận từ xa truyền tới, trấn động cả con tim. Cùng với âm thanh ầm ầm đó càng ngày càng gần, Lý Kiến thậm chí còn cảm thấy mặt đất cũng như đang chuyển động.
Cuối cùng, y cũng đã nhìn thấy đội ngũ tới, đó là kỵ binh Đại Tùy không biết là bao nhiêu người!
Áo có số màu vàng thổ, cờ chiến Đại Tùy màu đỏ thẫm, rất dễ có thể phân biệt được đây là đội ngũ phủ binh tinh nhuệ. Lý Kiến là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều kỵ binh như vậy, nhìn giống như là cả thành Cố Thành này sắp bị nuốt chửng đến nơi rồi. Kỵ binh mạnh mẽ lao tới, bộ dạng đó giống như là có thể phá nát tất cả những gì trước mặt họ.
- Khụ khụ!
Lý Kiến không kìm nổi ho mấy tiếng, cúi đầu xuống nhìn, mới thấy một lớp bụi đất phủ dày trên vị quan phủ mới tinh.
Khi mở môn kỳ, trước tiên là hai hàng thân binh áo giáp tinh nhuệ cưỡi ngựa xếp thành hai hàng trái phải, sau đó là mấy Biệt tướng Giáo úy người mặc áo giáp trụ đi sang hai bên, một vị tướng quân giáp đen cưỡi một con ngựa đen khác thường xuất hiện trước mặt Lý Kiến. Lý Kiến vốn định nhìn rõ diện mạo người đó, hơi đánh giá một chút đã sợ tới mức run lẩy bẩy. Vẻ mặt người đó dữ tợn giống như ác quỷ từ địa ngục chui ra vậy.
Tướng quân giáp đen đó hất áo giáp lên, cười với Lý Kiến:
- Vất vả cho huyện quân chờ rồi.
Một kỵ sỹ bộ dạng Giáo úy nới với Lý Kiến:
- Đây là Tiết tướng quân của chúng ta!
Lý Kiến liền bước lên hành lễ, nói:
- Hạ quan Lý Kiến dẫn theo đồng liêu và hương thân Cố Thành tiếp kiến Tiết tướng quân.
Lý Nhàn nhảy từ đại hắc mã xuống, cũng không thèm liếc nhìn, liền kéo tay Lý Kiến đi vào trong thành nói:
- Ha ha, để huyện quân chờ lâu, thất lễ thất lễ rồi! Bổn tướng phụng ý chỉ của Bệ hạ tới tiêu diệt sào huyệt của phản tặc Hồ Cao Kê. Sau này còn phải nhờ vào sự trợ giúp của huyện quân đây. i vào cảnh dầu sôi lửa bỏng của chiến tranh đây.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Tam đệ, đệ làm thế nào mà nhìn ra chân tướng của ả ta vậy?
Hồ Tiểu Thiên đáp:
- Việc này nói ra thì dài dòng lắm, đệ và ả yêu nữ này đã gặp nhau vài lần, lúc đệ ở Tây Xuyên đã quen ả rồi. Ả ta rất thần bí khó lường, tính tình buồn vui thất thường, nhưng từ trước đến nay chưa từng hại đệ lần nào.
Từ lời nói của Hồ Tiểu Thiên, Tiêu Thiên Mục cảm thấy hắn và Tịch Nhan có mối quan hệ quả thực không bình thường, trong tâm có chút xao động nói:
- Tam đệ có thể khuyên ả ta thay đổi ý nghĩ không, chỉ cần ả ta từ bỏ ý định ám sát của mình. Lấy bản lĩnh của ả, dù cho là việc hôn sự đã ở trước mắt thì chạy trốn khỏi Đại Ung cũng không phải là việc quá khó.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói:
- Ả ta chưa chắc đã nghe lời đệ đâu.
Trong bụng thầm nghĩ, nếu như Tịch Nhan cùng quan điểm lập trường với mình thì nhất định sự việc sẽ được giải quyết. Ả ta sẽ tiếp tục đóng giả làm An Bình công chúa rồi đến ngày tổ chức hôn lẽ sẽ tìm cách bỏ trốn, đến lúc đó sứ mệnh của ta đã được hoàn thành rồi. Một khi An Bình công chúa đã được gả đi thình đã trở thành người Đại Ung, nếu như xảy ra chuyện gì thì cũng là do Đại Ung phải chịu trách nhiệm. Nhưng hắn cũng biết rằng, viễn cảnh như vậy chỉ có thể xuất hiện trong đầu mà thôi chứ khó có thể thành hiện thực. Cô nàng này có lẽ đã chuẩn bị rất kĩ cho âm mưu này, sao có thể vì ta mà thay đổi cơ chứ.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Từ bây giờ đến lúc tổ chức hôn lễ còn nửa tháng nữa, ta tin rằng huynh đệ chúng ta nhất định sẽ tìm ra biện pháp giải quyết. Tam đệ, khi đệ vào Khởi Thần cung rồi thì nhanh chóng tìm hiểu nhược điểm của ả ma đầu này. Không đến nước bất đắc dĩ, chúng ta vẫn nên tranh thủ tìm cách để ả ta thay tâm đổi ý, không cần phải sử dụng đến những hành động cực đoan. Về phần những kẻ khác thì nên nhanh chóng rời đi càng sớm càng tốt.
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu rồi nói:
- Hi Nguyệt đã đồng ý rời khỏi Ung Đô trước. Triển đại ca, huynh và Thiên Bá cùng nhau hộ tống nàng tới quận Hải Lăng nhé, phải đảm bảo tuyệt đối an toàn cho nàng.
Triển Bằng chắp hai tay nói:
- Rõ.
Chu Mặc nói:
- Tên tiểu tử Thiên Bá không cần phải đi, tính tình của hắn nóng nảy, ta lo rằng trên đường lại gây ra sự phiền hà.
Nhân mã các lộ liền vội vã lên đường. Mà nhân mã Yến Sơn Trại của Lý Nhàn đang dừng lại ở gianh giới giữa quận Tín Đô và quận Thanh Hà. Cách chỗ đại quân dừng lại về phía huyện Cố Thành chưa dầy ba mươi dặm.
- Tướng quân, chúng ta như vậy liệu có quá là trò trẻ con không?
Thiết Lão Lang tuần tra cùng Lý Nhàn trong doanh địa, vừa đi vừa khẽ hỏi.
- Trò trẻ con?
Lý Nhàn khẽ mỉm cười nói:
- Triều đình Đại Tùy đã loạn tới nông nỗi này, các lộ đại quân đi về hướng bắc, chúng ta dừng ở đây vài ngày ai biết chúng ta là đội binh lính nào? Đánh cờ hiệu của Đại Tùy rồi, yên tâm đi, không ai hoài nghi đâu.
- Ta là lo lắng, đội ngũ của chúng ta đóng quân ở đây, nếu phỉ chúng của Cao Sĩ Đạt trong Hồ Cao Kê chiếm được những thông tin đó, không dám ra thì làm thế nào?
Lý Nhàn gật đầu, nói:
- Ta chính là muốn Cao Sĩ Đạt không dám ra. Lát nữa huynh dẫn theo kỵ binh cùng ta tới thị trấn tấn công thị trấn Cố Thành. Ta sẽ đi gặp Huyện lệnh Cố Thành. Trước đây Trần Tước Nhi nói Lý Huyện lệnh đó thực không phải là loại tốt lành gì, thuận tiện hỏi rõ xem tình hình của Hồ Cao Kê xem sao.
- Không đánh Hồ Cao Kê sao?
Thiết Lão Lang kinh ngạc nói.
Lý Nhàn ừ một tiếng, nói:
- Không đánh.
Thiết Lão Lang không hiểu, thực sự không thể đoán được tâm tư của tướng quân. Khi đại quân xuất phát, sách lược đưa ra chính là nhân lúc Cao Sĩ Đạt ra khỏi sào huyệt sẽ dốc toàn bộ sức lực vào tấn công Hồ Cao Kê. Sau đó dùng chiếc đầm mấy trăm vài này làm căn cứ địa, mưu đồ tới những nơi khác. Chỉ là hiện giờ, tướng quân hình như đã không hài lòng với Hồ Cao Kê rồi.
Lý Nhàn thực sự không hài lòng về Hồ Cao Kê. Từ Phi Hổ mật điệp của Trần Tước Nhi cử đi nghênh tiếp đại quân, Lý Nhàn đã hỏi rõ về địa hình của Hồ Cao Kê. Ở đây mặc dù cũng xem như là dễ thủ khó công, nhưng vẫn chưa đủ hung hiểm. Chính là nằm trong bụng Trung Nguyên, nếu không có căn cứ địa thoải đáng thì tuyệt đối không thể đứng vững được. Trước khi chưa tới quận Thanh Hà, về địa hình thì Lý Nhàn cũng không được rõ lắm, Hồ Cao Kê trong ấn tượng có lẽ là một nơi thích hợp cư trú, nhưng sau khi tới quận Thanh Hà Lý Nhàn thấy địa thế ở đây quá bằng phẳng, không phải là nơi lý tưởng.
Khi vào quận Tín Đô, thủ hạ mật điệp của Trần Tước Nhi đã đón tiếp hắn. Lý Nhàn bắt đầu suy nghĩ sang hướng khác.
Sở dĩ mấy ngày này không nói rõ với đám người Thiết Lão Lang là vì hắn suy nghĩ ngày đêm mới nghĩ ra một cách. Cách này nói ra cũng không phải là diệu kế gì. Nhưng Lý Nhàn cảm thấy có tới tám phần cơ hội thành công. Nơi khác mà hắn đi qua mới là bảo địa thích hợp cho đại quân tạm thời dựng trại nhất, chỉ cần thành công thì còn ổn định hơn Hồ Cao Kê rất nhiều.
Hắn mỉm cười nói với Thiết Lão Lang:
- Gọi mọi người tới, ta sẽ nói với các ngươi dự tính của ta.
Thiết Lão Lang gật đầu, quay người bước đi.
Nửa giờ sau, trong trướng của Lý Nhàn, sau khi mọi người nghe xong dự định của Lý Nhàn liền rơi vào im lặng. Lý Nhàn cũng không vội, chỉ lặng lẽ chờ mọi người nói ra ý kiến của mình. Lát sau, Đạt Khê Trường Nho thở phào nói:
- An Chi, kế hoạch này của con cũng quá là mạnh bạo, nhưng ta thấy có tới tám phần thắng lợi.
Trương Trọng Kiên cũng nói:
- Quả thực là hơi mạo hiểm, nhưng tục ngữ có câu phú quý chỉ có từ trong gian khó. Hồ Cao Kê thực sự không phải là một nơi ổn định, còn không yên tâm bằng ở Yến Sơn. Nếu kế này thành công, vậy thì còn ổn định hơn Hồ Cao Kê rất nhiều.
- Chỉ là người để lại này phải là một người can đảm mới được. Một là phải ứng phó với sự thăm dò của đám người Cao Sĩ Đạt, còn cần phải ứng phó với Huyện lệnh Cố Thành. Nếu là người không cẩn thận thì không được. An chi, con có người nào làm ứng cử viên không?
Đạt Khê Trường Nho nói.
Lý Nhàn mỉm cười, nhìn Đạt Khê Trường Nho cười mà không nói.
Đạt Khê Trường Nho sửng sốt, lập tức chỉ vào mũi mình nói:
- Không phải là con muốn để ta làm việc này chứ?
Lý Nhàn gật đầu, nghiêm túc nói:
- Sư phụ, trong đại quân dù tướng tài không ít, nhưng lại không có ai thống soái cục diện bằng sư phụ ngài được. Nếu có ngài trấn thủ, đại sự tất thành!
Hắn suy nghĩ một hồi nói:
- Cuộc chinh chiến lần này trước tiên là thiên về tập kích. Cho nên sư phụ ngài cũng không cần quá lo lắng. Con chỉ dẫn nhân mã Nhuệ Kim doanh tiến đến, chỉ cần đối thủ bị mắc lừa thì hạ được y không phải là chuyện khó. Sư phụ thống lính binh mã bốn doanh trấn thủ ở đây, Cao Sĩ Đạt dù là ăn gan hùng cũng không dám đánh lại hơn hai vạn phủ binh này. Chỉ cần thời cơ chín muồi, con dẫn Nhuệ Kim doanh tấn công là toàn thắng rồi. Tới khi đó sư phụ ngài lại thống lĩnh đại quân tụ họp với con.
- Chỉ dẫn Nhuệ Kim doanh? Liệu có quá ít không? Theo ta thấy chí ít cũng cần phải dẫn thêm Hậu Thổ Doanh của Hùng Khoát Hải.
Đạt Khê Trường Nho hỏi.
Lý Nhàn lắc đầu:
- Cuộc chiến này nhằm đánh bất ngờ, Nhuệ Kim doanh kỵ binh nhẹ tốc độ nhanh. Bộ binh căn bản không theo kịp với tốc độ của kỵ binh nhẹ, càng huống hồ Hậu Thổ Doanh của Hùng Khoát Hải còn có một nghìn bộ binh trọng giáp. Nếu kế này thực sự có thể thành công, dùng chiến lực của Nhuệ Kim doanh cũng đủ ứng phó. Nếu không thành, con dẫn quân lui về cũng nhanh hơn. Chúng ta lại quay sang Hồ Cao Kê.
Sau khi Lý Nhàn nói xong liền nhìn quanh mọi người một lượt, khẽ hỏi:
- Các ngươi có ý kiến gì khác không?
Mọi người chắp tay nói:
- Tất cả nghe theo sự chỉ bảo của tướng quân!
………
…….
Huyện lệnh Cố Thành Lý Kiến có chút căng thẳng đứng ở cổng thành, quay đầu lại nhìn phụ tá và Bộ đầu Lưu An phía sau mình, chỉ thấy mấy người bọn họ đang run cầm cập. Trên mặt cũng có vẻ sợ hãi. Lý Kiến cố gắng kìm nén nỗi bất an trong lòng, lấy chiếc khăn tay ra lau nước mũi.
Y đã dẫn theo người trong nha huyện và hào thân phú hộ của huyện Cố Thành ra ngoài thành đứng đã nửa giờ rồi vẫn chưa nhìn thấy nhân vật lớn đó tới nên không khỏi có chút sốt ruột. Quay người lại nhìn thấy xe ngựa đỗ ở bên đường, y thực sự muốn chui vào để tránh gió, nhưng vẫn kiên trì một chút, quả là lạnh không thể chịu được. Lý Kiến quay người lại dặn dò:
- Lưu An, cử mấy người đi dọc đường xem xem, sao vẫn còn chưa tới chứ?
Lưu An liền vâng lệnh, cử mấy đồ đệ cưỡi ngựa đi dọc đường phía trước xem.
Lý Kiến cố gắng hết sức nhìn ra phía xa, không thấy có bất kỳ động tĩnh nào liền chạy tới chui vào trong xe ngựa, ngồi xuống bên cạnh chậu than trong xe, hắt xì liên tục mấy cái liền.
Sáng sớm hôm nay, có một Giáo úy phủ binh tới nha huyện Cố Thành. Nói phủ binh Ưng Dương lang tướng Tiết Vạn Triệt tướng quân phụng chỉ tới diệt trừ phản tặc Hồ Cao Kê, sắp vào thành hỏi thăm Huyện lệnh đại nhân. Điều này đã khiến Lý Kiến sợ hãi một phen. Y chẳng qua là một Huyện lệnh của huyện nhỏ, là chức quan nhỏ Tòng thất phẩm. Còn Ưng Dương lang tướng lại là tướng quân hàng Chính tứ phẩm. Về cấp bậc cũng đã có sự khác biệt quá lớn rồi. Hơn nữa, người ta còn là thực quyền phái tới, trong tay nắm giữ mấy vạn phủ binh, y sao có thể không căng thẳng cho được chứ?
Viên Giáo úy đó chỉ nói tướng quân sẽ đến ngay, Lý Kiến liền triệu tập hương thân trong huyện thành lại, sau đó dẫn mọi người nha huyện vội vàng tới cổng thành nghênh tiếp. Nhưng chờ tới chờ lui, y sắp đông cứng lại rồi. Ngồi trong xe ngựa, Lý Kiến thầm chửi vài câu, lén xì nước mũi xuống.
Vẫn chưa kịp ấm lại, liền nghe thấy tiếng gấp gáp của Bộ đầu Lưu An bên ngoài gọi tới:
- Đại nhân, tới rồi!
Lý Kiến còn chưa kịp ngồi nóng chỗ liền xuống xe, chỉnh sửa lại y phục đứng bên đường chờ. Y dõi mắt lên nhìn về phía trước, chỉ thấy ở phía xa cuộn lên một lớp khói bụi mù mịt. Nhìn thấy như vậy, giống như là lớp bụi từ dưới đất bay thẳng lên. Tiếp theo, tiếng vó ngựa kêu ầm ầm truyền lại. Tiếng kêu đó giống như là tiếng trống trận từ xa truyền tới, trấn động cả con tim. Cùng với âm thanh ầm ầm đó càng ngày càng gần, Lý Kiến thậm chí còn cảm thấy mặt đất cũng như đang chuyển động.
Cuối cùng, y cũng đã nhìn thấy đội ngũ tới, đó là kỵ binh Đại Tùy không biết là bao nhiêu người!
Áo có số màu vàng thổ, cờ chiến Đại Tùy màu đỏ thẫm, rất dễ có thể phân biệt được đây là đội ngũ phủ binh tinh nhuệ. Lý Kiến là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều kỵ binh như vậy, nhìn giống như là cả thành Cố Thành này sắp bị nuốt chửng đến nơi rồi. Kỵ binh mạnh mẽ lao tới, bộ dạng đó giống như là có thể phá nát tất cả những gì trước mặt họ.
- Khụ khụ!
Lý Kiến không kìm nổi ho mấy tiếng, cúi đầu xuống nhìn, mới thấy một lớp bụi đất phủ dày trên vị quan phủ mới tinh.
Khi mở môn kỳ, trước tiên là hai hàng thân binh áo giáp tinh nhuệ cưỡi ngựa xếp thành hai hàng trái phải, sau đó là mấy Biệt tướng Giáo úy người mặc áo giáp trụ đi sang hai bên, một vị tướng quân giáp đen cưỡi một con ngựa đen khác thường xuất hiện trước mặt Lý Kiến. Lý Kiến vốn định nhìn rõ diện mạo người đó, hơi đánh giá một chút đã sợ tới mức run lẩy bẩy. Vẻ mặt người đó dữ tợn giống như ác quỷ từ địa ngục chui ra vậy.
Tướng quân giáp đen đó hất áo giáp lên, cười với Lý Kiến:
- Vất vả cho huyện quân chờ rồi.
Một kỵ sỹ bộ dạng Giáo úy nới với Lý Kiến:
- Đây là Tiết tướng quân của chúng ta!
Lý Kiến liền bước lên hành lễ, nói:
- Hạ quan Lý Kiến dẫn theo đồng liêu và hương thân Cố Thành tiếp kiến Tiết tướng quân.
Lý Nhàn nhảy từ đại hắc mã xuống, cũng không thèm liếc nhìn, liền kéo tay Lý Kiến đi vào trong thành nói:
- Ha ha, để huyện quân chờ lâu, thất lễ thất lễ rồi! Bổn tướng phụng ý chỉ của Bệ hạ tới tiêu diệt sào huyệt của phản tặc Hồ Cao Kê. Sau này còn phải nhờ vào sự trợ giúp của huyện quân đây. i vào cảnh dầu sôi lửa bỏng của chiến tranh đây.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Tam đệ, đệ làm thế nào mà nhìn ra chân tướng của ả ta vậy?
Hồ Tiểu Thiên đáp:
- Việc này nói ra thì dài dòng lắm, đệ và ả yêu nữ này đã gặp nhau vài lần, lúc đệ ở Tây Xuyên đã quen ả rồi. Ả ta rất thần bí khó lường, tính tình buồn vui thất thường, nhưng từ trước đến nay chưa từng hại đệ lần nào.
Từ lời nói của Hồ Tiểu Thiên, Tiêu Thiên Mục cảm thấy hắn và Tịch Nhan có mối quan hệ quả thực không bình thường, trong tâm có chút xao động nói:
- Tam đệ có thể khuyên ả ta thay đổi ý nghĩ không, chỉ cần ả ta từ bỏ ý định ám sát của mình. Lấy bản lĩnh của ả, dù cho là việc hôn sự đã ở trước mắt thì chạy trốn khỏi Đại Ung cũng không phải là việc quá khó.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói:
- Ả ta chưa chắc đã nghe lời đệ đâu.
Trong bụng thầm nghĩ, nếu như Tịch Nhan cùng quan điểm lập trường với mình thì nhất định sự việc sẽ được giải quyết. Ả ta sẽ tiếp tục đóng giả làm An Bình công chúa rồi đến ngày tổ chức hôn lẽ sẽ tìm cách bỏ trốn, đến lúc đó sứ mệnh của ta đã được hoàn thành rồi. Một khi An Bình công chúa đã được gả đi thình đã trở thành người Đại Ung, nếu như xảy ra chuyện gì thì cũng là do Đại Ung phải chịu trách nhiệm. Nhưng hắn cũng biết rằng, viễn cảnh như vậy chỉ có thể xuất hiện trong đầu mà thôi chứ khó có thể thành hiện thực. Cô nàng này có lẽ đã chuẩn bị rất kĩ cho âm mưu này, sao có thể vì ta mà thay đổi cơ chứ.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Từ bây giờ đến lúc tổ chức hôn lễ còn nửa tháng nữa, ta tin rằng huynh đệ chúng ta nhất định sẽ tìm ra biện pháp giải quyết. Tam đệ, khi đệ vào Khởi Thần cung rồi thì nhanh chóng tìm hiểu nhược điểm của ả ma đầu này. Không đến nước bất đắc dĩ, chúng ta vẫn nên tranh thủ tìm cách để ả ta thay tâm đổi ý, không cần phải sử dụng đến những hành động cực đoan. Về phần những kẻ khác thì nên nhanh chóng rời đi càng sớm càng tốt.
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu rồi nói:
- Hi Nguyệt đã đồng ý rời khỏi Ung Đô trước. Triển đại ca, huynh và Thiên Bá cùng nhau hộ tống nàng tới quận Hải Lăng nhé, phải đảm bảo tuyệt đối an toàn cho nàng.
Triển Bằng chắp hai tay nói:
- Rõ.
Chu Mặc nói:
- Tên tiểu tử Thiên Bá không cần phải đi, tính tình của hắn nóng nảy, ta lo rằng trên đường lại gây ra sự phiền hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.