Chương 166: Nhanh hơn ý chỉ của Hoàng đế .
Trí Bạch
24/03/2016
.
Không biết bắt đầu từ khi nào, đám mã tặc đó trên Yến Sơn danh tiếng đã ngày càng lớn mạnh. Nghe nói cũng là một đám thổ phỉ trong số hàng vạn người. Đại đương gia hình như là một nhân vật đã từng làm tướng quân, chỉ là lời đồn phần lớn rất khó tin. Các hào kiệt trên Lục Lâm Đạo cũng đã không để ý tới lời đồn. Dù sao Yến Sơn cũng ở phía bắc vùng biên cương Đại Tùy. Trước đây chỉ nghe nói trên Yến Sơn có một đám mã tặc, thủ lĩnh tên là Lưu Quý Chân, chuyên đối địch cùng với người Đột Quyết, cũng là một người đàn ông to gan lớn mật.
Nhưng Lưu Quý Chân đó nghe nói là một hậu duệ của Hung Nô, cũng không phải là người Hán, chắc chắn không phải là xuất thân tướng quân binh lính Đại Tùy.
Cho nên trên Lục Lâm Đạo phía bắc Hoàng Hà cũng không có bao nhiêu người để ý tới thông tin này. Mọi người đều đang ngó chừng tới hai khu vực, một là Cao Kê Bạc và Cự Dã Trạch.
Đại đương gia của Cao Kê Bạc Cao Sỹ Đạt được đề cử làm minh chủ của Lục Lâm Đạo Hà Bắc. Lần trước y đã triệu tập đại đương gia các lộ trên Lục Lân tới Cao Kê Bạc hội họp, chỉ có đại đương gia của Cự Dã Trạch Trương Kim Xưng không tới. Mọi người cho rằng, sớm muộn thì Cao Sỹ Đạt cũng sẽ gây rắc rối cho Trương Kim Xưng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thủ hạ của Trương Kim Xưng cũng có hàng vạn nhân mã. Y cũng không nể nang gì Cao Sỹ Đạt. Một là sợ tới Cao Kê Bạc bị Cao Sỹ Đạt gài bẫy giết chết. Dù sao cái gọi hào những hào kiệt trên Lục Lâm Đạo trên tiệc rượu, giết người là chuyện bình thường. Ví dụ như Trương Kim Xưng, vẫn không phải nhân cơ hội giết chết Tôn An Tổ nuốt gọn đội ngũ của lão ta trên bàn rượu sao? Hai là, Trương Kim Xưng ở Cự Dã Trạch, nhân mã hàng vạn người, dễ thủ khó công. Y quả thực không sợ Cao Sỹ Đạt lĩnh quân đánh tới.
Sóng gió trên Lục Lâm rất nhanh sẽ được Phi Hổ Mật điệp thu thập sạch sẽ, sau đó sẽ truyền về Yến Sơn.
Trong huyện thành của huyện Cố Thành quận Thanh Hà, không biết từ khi nào đã mở ra một nhà ngựa mới, chuyên vận chuyển hàng hóa của các thương nhân từ nam ra bắc. Mặc dù mới khai trương không lâu, nhưng hình như công việc làm ăn rất tốt.
Ông chủ là một người đàn ông xem ra rất thật thà chất phác. Nghe nói là vì quê nhà bị loạn lạc, chỉ còn biết dẫn gia đình già trẻ đi xuống phía nam cầu một cuộc sống bình an. Khi tới quận Thanh Hà, bởi vì gia quyến mệt mỏi không muốn đi tiếp nữa, cho nên đã mua một căn nhà trong huyện thành huyện Cố Thành này. Đồng thời lại mua thêm một cửa hàng mặt phố để mở hàng xe kéo. Ông chủ cũng khoảng ngoài 30 tuổi, họ Thôi. Nghe nói còn có thể có quan hệ với Thôi Thị Bác Lăng.
Ông chủ họ Thôi này là một người rất biết điều, sau khi tới Cố Thành việc trước tiên là tặng cho Huyện lệnh Lý Kiến Tống năm trăm quan tiền. Lý do nghe nói là sinh nhật của một tiểu thiếp của Lý Huyện lệnh. Sau đó, mời các bổ đầu, ban đầu và đám thủ hạ của họ ở huyện Cố Thành tới tửu lầu lớn nhất huyện Cố Thành Tiên Nhân Cư dự tiệc. Mỗi người nhận được một phần lễ vật hậu hĩnh.
Không bao lâu sau, ông chủ họ Thôi này liền trở thành bạn thân không có gì giấu diếm của bổ đầu huyện Cố Thành Lưu An Thành. Đương nhiên, điều kiện là phải có lợi cho y.
Vốn còn có mấy tên lưu manh địa phương tới gây chuyện, tìm tới tận nhà đòi tiền rượu nước. Mới gây chuyện đã bị Lưu An dẫn theo mười mấy đồ đệ tới dẹp loạn giúp, còn bị đưa vào đại lao nha huyện chịu khổ. Do đó huyện Cố Thành bắt đầu có tin đồn, ông chủ họ Thôi này là một nhân vật một tay che trời.
Hôm đó, ông chủ Thôi hình như là nhận được một đơn hàng lớn. Y đang ở trước cửa làm việc, cho người đóng gói hàng hóa chuẩn bị đưa lên xe ngựa vận chuyển. Ông chủ là một người đàn ông mặt đen không chừng 40 tuổi, nhìn bộ dạng có lẽ là người làm kinh doanh, cũng không biết hàng của ông ta là hàng gì, không ngờ lại xếp đủ ba chiếc xe ngựa lớn.
Công việc đang bận rộn, bổ đầu của huyện Cố Thành Lưu An dẫn theo mười mấy đồ đệ tới giúp đỡ. Ông chủ Thôi tinh mắt, thấy bộ dạng của Lưu An từ phía xa, liền thả tay xuống chạy ra nghênh đón, cười nói vui vẻ.
Lưu An cười mà như không cười nói:
- Ông chủ Thôi làm ăn rất tốt, hôm nay lại nhận được hàng gì thế?
Ông chủ Thôi liền cười nói:
- Là hàng đi về Tắc Bắc, đều là đồ bánh trà, gấm Tứ Xuyên các loại.
Hôm nay hình như Lưu An rất không nể mặt ông chủ Thôi, liền hừ lạnh một tiếng nói:
- Bánh trà? Ta thấy tám phần là muối lậu đấy! Ông chủ Thôi, vừa rồi có người tới nha huyện cáo ngươi, nói ngươi buôn bán muối lậu. Chuyện này có lẽ là tội lớn rồi. Nếu bị ta bắt được tội danh, không chỉ là đưa ngươi vào đại lao, mà đồ của ngươi cũng đều bị sung công!
Sắc mặt ông chủ Thôi liền tái đi, giải thích:
- Sao có thể chứ? Bộ đầu, ngài biết ta dù là mới đến, nhưng vẫn luôn an phận thủ thường làm ăn buôn bán.
- An phận thủ thường?
Lưu An cười lạnh nói:
- Chỉ sợ cũng không kìm nổi ta tra! Ông chủ Thôi, nếu hôm nay để ta tra ra muối lậu, vậy thì đừng trách Lưu mỗ không nể mặt, trước pháp luật ai cũng như nhau!
Ông chủ Thôi vừa nghe xong, liền biết chắc chắn là có vấn đề rồi.
Ông đang định nói chuyện, người thương nhân mặt đen ngoài 40 tuổi đó nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, đã chạy tới cười nói:
- Bộ đầu đại nhân, ngài xem chúng tôi đều là làm ăn buôn bán nhỏ, sao có thể làm chuyện mất đầu đó được chứ? Ngài có thể điều tra xem, chúng tôi đều là kinh doanh đứng đắn.
Vừa nói, y vừa nhét túi bạc vụn vào tay Lưu An. Ông chủ Thôi cũng đã phản ứng kịp, liền kéo tay Lưu An nói:
- Bên ngoài trời đông giá rét, mau, chúng ta vào trong nhà nói chuyện.
Lưu An im lặng suy nghĩ một hồi, kiểm tra xem phân lượng của túi tiền đó. Từ tay y cũng đã biết không phải là tiền đồng, tiện tay liền nhét túi vào trong áo, Lưu An cười nói:
- Đây cũng là trong nha môn có người tới cáo ngươi, ta không kiểm tra một chút thì không được!
Mọi người vừa vào cửa, ông chủ Thôi mời Lưu An ngồi lên trên, gọi người mang trà lên. Sau đó ông quay người lấy từ trong tủ ra một túi bạc, khoảng chừng 30 quan Nhục Hảo, cười nói:
- Hôm qua lão gia tới thăm bằng hữu, đặc ý đưa cho ta một ít đặc sản, cũng không phải là cái gì quý lắm, Bộ đầu đại nhân cầm về nhà nếm thử chút.
Lưu An là người thế nào, đương nhiên hiểu trong tay ông chủ Thôi cầm là thứ gì?
Y ra hiệu cho một đồ đệ tới nhận, cười khoát tay nói:
- Mấy người các ngươi đi kiểm tra kỹ xem, xem xem trên xe ngựa đóng hàng gì? Không được oan uổng ông chủ Thôi! Đương nhiên, cũng không thể qua loa cho xong việc.
Mấy đồ đệ của y cũng đều là những nhân vật rất xảo quyệt, biết đây là tín hiệu thả người của sư phụ, mấy người bọn họ liền ra ngoài giả như đi vòng quanh xe ngựa, trở về bẩm báo nói không có muối lậu, đều là gấm Tứ Xuyên và bánh trà. Lưu An gật đầu nói:
- Vậy thì tốt rồi, ta đã nói rồi, ông chủ Thôi là người biết điều, không thể làm chuyện phạm pháp được.
.
Nói xong, y đứng dậy chuẩn bị cáo từ, bởi vì đã thu được lợi nhuận rồi. Khi y vừa bước ra cửa khẽ nói với ông chủ Thôi:
- Ông chủ Thôi, chuyến này làm ăn là đi Tắc Ngoại, vậy tới Tắc Ngoại ở lại vài ngày đừng vội trở về.
- Bộ đầu đại nhân …. Tôi chỉ cho xe ngựa này ăn cơm, sau đó xe ngựa cũng không nhét hàng nữa, đều là tới quận Ngư Dương sau đó đổi ngựa, không quay lại sao được chứ?
Lưu An bí mật nói:
- Ngươi sao mà hồ đồ thế? Ta muốn ngươi đừng vội quay về thì ngươi đừng vội quay về! Triều đình đã hạ lệnh rồi, trưng thu xe ngựa dân gian, vận chuyển lương thực tới Liêu Tây! Lễ bộ Thượng thư Dương Huyền Cảm đại nhân đã tới Lê Dương rồi, đã bắt đầu ra bên ngoài điều tra phân phối lương thực của kho Lê Dương rồi!
- Hả?
Ông chủ Thôi sửng sốt, liền cảm tạ nói:
- Đa tạ Bộ đầu đại nhân nhắc nhở!
Lưu An nói:
- Ngươi phải cẩn thận một chút, bỏ xe ngựa của ngươi đi, nếu Huyện lệnh đại nhân biết, có quả ngon của ta ăn rồi!
- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi!
Tiễn Lưu An đi rồi, ông chủ Thôi liền đóng cửa lại, nới với người đàn ông trung niên mặt đen đó:
- Tin này phải nhanh chóng đưa lên núi, xem ra triều đình lại một lần nữa chinh Liêu đã không còn xa nữa rồi. Cũng phải để tướng quân sớm tính toán.
Ông chủ Thôi đúng là Trần Tước Nhi, còn người đàn ông mặt đen đó chính là Ngưu Tiến Đạt.
- Yên tâm, ta sẽ đi ngay!
- Đúng rồi, các huynh đệ chúng ta trà trộn vào Cao Kê Bạc hôm qua đã có được tin tức, Cao Sĩ Đạt định xuất binh đánh Trương Kim Xưng!
Ngưu Tiến Đạt liền nói:
- Ta nhớ rồi, chuyện này không nên chậm trễ, ta sẽ đi ngay!
…..
……….
Lý Nhàn nhớ lại tình hình lần đầu tiên Đại Tùy chinh Liêu Đông. Nhưng lần thứ hai chinh Liêu Đông này về cơ bản hắn không có chút ấn tượng nào, duy nhất còn nhớ là Đại Tùy loạn lạc, cũng chính là từ lần thứ hai chinh Liêu mới bùng nổ quy mô lớn. Dương Huyền Cảm tạo phản ở Lê Dương, dẫn tới cuộc chinh Liêu lần hai lại một lần nữa không thành không.
Về chuyện mình không nắm rõ, Lý Nhàn tất nhiên phải cố gắng thu thập thông tin. Trung tuần tháng chạp, nhóm Phi Hổ mật điệp thứ hai cũng đã được phái đi, giám sát mấy trấn quan trọng ở phương bắc.
Cả tháng trời, Lý Nhàn sống cuộc sống thanh nhàn.
Không có việc liền dẫn theo kỵ binh của Nhuệ Kim doanh đi về phía bắc Trường Thành, gây họa với người thảo nguyên. Một tháng này, họ đã cướp được không ít trâu, dê, ngựa về. Chí ít, tết đến cũng đủ cho ba vạn người ngay cả ăn vài tháng thịt trâu, dê. Bị tai họa không nhẹ, một số bộ tộc nhỏ của người Hề chỉ biết di chuyển về phía bắc. Đại Ai Cân Ai Lực Phật của bộ lạc người Hề không còn cách nào khác, chỉ biết mời vương đình Đột Quyết tới bảo vệ. A Sử Na Khứ Hộc cử đội ngũ năm nghìn người tới bao vây mã tặc, nhưng Lý Nhàn dẫn theo người tới đánh, đánh không lại bỏ chạy, khiến cho Đột Quyết Lang kỵ bị tổn thất không nhỏ.
Hôm nay đang cùng với Âu Tư Thanh Thanh, Tiểu Địch đứng trên đỉnh núi ngắm mặt trời lặn, liền nghe thấy phía sau có người gọi hắn.
- Tướng quân! Trần Đô úy có đưa tin tới!
Lý Nhàn quay lại nhìn, chính là Đông Phương Liệt Hỏa và Ngưu Tiến Đạt phong trần mệt mỏi.
- Sao thế?
Lý Nhàn liền hỏi.
- Tướng quân … triều đình Đại Tùy muốn đông chinh lần hai!
Ngưu Tiến Đạt thở hổn hển nói.
Lý Nhàn sửng sốt, nhưng cũng không có gì quá kinh ngạc. Nhưng hắn lại có thể hiểu được sự kinh ngạc của đám người Ngưu Tiến Đạt là vì sao. Lần trước đông chinh mới bao lâu, Đại Nghiệp Hoàng đế đã muốn ngự giá thân chinh lần hai! Lý Nhàn vui vẻ không phải là chinh Liêu lần thứ hai của Đại Tùy, mà là thời gian cụ thể chinh Liêu lần này và động hướng của các lộ đại quân Đại Tùy.
- Lễ bộ Thượng thư Dương Huyền Cảm đã tới giám lương Lê Dương rồi. Đại quân triều đình có lẽ cũng sắp xuất phát rồi!
Điều này thực sự là một tin quan trọng. Lý Nhàn biết cuộc chinh Liêu lần thứ hai này kết thúc rất nhanh. Vốn quân Tùy thế như chẻ tre đã sắp đánh tới Bình Nhưỡng rồi, nhưng vì Dương Huyền Cảm tạo phản mà không thể không rút lui. Từ khi đại quân xuất phát tới khi đại quân rút lui, về cơ bản chưa tới mấy tháng. Đội ngũ của Yến Sơn trại muốn cướp được một địa bàn thì phải hoàn thành trong mấy tháng này. Chờ tới khi đại quân chinh Liêu rút lui về, cơ hội sẽ bị thu nhỏ lại.
- Đúng rồi, tướng quân, Trần Đô úy đã thăm dò tin tức, Cao Sĩ Đạt vì bất mãn với Trương Kim Xưng mà không tôn trọng ông ta, định thống lĩnh người Cao Kê Bạc tới trừng phạt.
- Hả?
Lý Nhàn sáng mắt lên, đây mới là một tin tốt lành.
…..
…..
Ngày mùng 2 tháng Giêng năm Đại Nghiệp Đại Tùy thứ chín, Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng hạ chỉ để kho lương thực các nơi tiếp tục vận chuyển lương thực tới Liêu Tây, lấy kho Lê Dương làm trọng. Ngày mùng 3 tháng Giêng, hạ lệnh mộ tập Kiêu Quả tòng quân báo quốc, đều đi tới Trác quận tập kết. Ngày 23 tháng Giêng, đại xá thiên hạ, cho phép tù binh ra chiến trường giết địch lập công chuộc tội. Ngày 24 tháng Giêng, lấy Hoàng tôn Dương Hựu làm giám quốc, trấn thủ Trường An. Điều Vệ Văn Thăng làm Hình bộ Thượng thư, phò tá Dương Hựu xử lý triều chính. Ngày 25 tháng Giêng, Dương Quảng hạ lệnh những phủ binh về nhà năm ngoái quay lại đội ngũ, các lộ đại quân sẽ tiếp tục xuất phát, tề tụ ở Trác quận.
Cái gọi là Kiêu Quả, kỳ thực chính là dùng tiền thuê người dân. Bởi vì năm ngoái ba mươi vạn phủ binh tinh nhuệ đều chôn vùi ở Cao Cú Lệ. Chinh Liêu lần hai này binh mã mà triều đình Đại Tùy điều động rõ ràng là như trứng chọi đá. Dương Quảng đột phát ý tưởng, hạ chỉ lấy vàng bạc chiêu mộ dũng sỹ nguyện vì nước tòng quân, bất luận xuất thân, chỉ cần thanh niên trai tráng dân gian muốn lập công lập nghiệp, giành công danh trên lưng ngựa, đều tập kết ở Trác Quận.
Binh lính trước đây của Đại Tùy đều xuất thân con cháu nhà nghèo. Nhưng lần này, đạo tặc, lưu dân, thổ phỉ, phàm là cứ khỏe là có thể, chỉ cần muốn lập công là đều có thể tòng quân. Vì vậy có thể thấy, chinh Liêu lần hai, phủ binh Đại Tùy đã không lớn mạnh như trước nữa.
Mà ngày 25 tháng Giêng, loan giá của Dương Quảng dưới sự bảo vệ của lục quân thiên tử khởi hành, Lý Nhàn dẫn toàn bộ đội ngũ Yến Sơn Tặc, đã ngày đêm hành quân tới quận Thanh Hà. Mặc dù có người phát hiện thấy họ, Lý Nhàn cũng không lo lắng gì. Binh lính của Yến Sơn Tặc có lẽ là binh lính trang bị vũ khí Đại Tùy nghiêm túc. Từ Yến Sơn đi xuống, họ chính là đi tới như vậy.
Mà khi hắn xuống núi, chỉ ý của Đại Nghiệp Hoàng đế Đại Tùy vẫn còn chưa tới. Ai biết cánh quân ba vạn phủ binh được điều động là thế nào?
Do đó, đúng lúc các lộ đại quân vừa mới xuất phát tới Trác Quận, Lý Nhàn đã sắp tới huyện Cố Thành rồi.
Bị miễn tất cả chức quan, Vũ Văn Thuật một lần nữa được trọng dụng, vẫn như cũ tổng thống lĩnh quân sự. Tháng Giêng năm Đại Nghiệp thứ chín, chinh Liêu lần hai đã khiến cho dân chúng bắt đầu oán hận. Ngự liễn của Dương Quảng thì bắt đầu rời khỏi Trường An ngày 25 tháng Giêng, liên tiếp huy động dân chúng đi tới trấn Hoài Viễn.
Mặc dù tính ra mới chưa quá nửa năm, nhưng Dương Quảng sớm đã quên mất chàng thiếu niên mình đã tình cờ gặp bên bờ Liêu Thủy. Trong đầu ông bây giờ đã ngày càng lười suy nghĩ rồi, về cơ bản tấu chương trình lên cũng đã ngại xem. Thỉnh thoảng mới nhớ ra cũng chỉ là xem qua vài tấu cảm thấy mệt mỏi, bực bội nên lại quẳng sang một bên không rảnh mà để ý.
Lần này ngự liễn tiến về phía bắc được lục quân thiên tử bảo vệ chung quanh chỉ đi hai ngày đường bộ, liền chuyển sang ngồi thuyền rồng đi dọc Hà Bắc.
Không biết bắt đầu từ khi nào, đám mã tặc đó trên Yến Sơn danh tiếng đã ngày càng lớn mạnh. Nghe nói cũng là một đám thổ phỉ trong số hàng vạn người. Đại đương gia hình như là một nhân vật đã từng làm tướng quân, chỉ là lời đồn phần lớn rất khó tin. Các hào kiệt trên Lục Lâm Đạo cũng đã không để ý tới lời đồn. Dù sao Yến Sơn cũng ở phía bắc vùng biên cương Đại Tùy. Trước đây chỉ nghe nói trên Yến Sơn có một đám mã tặc, thủ lĩnh tên là Lưu Quý Chân, chuyên đối địch cùng với người Đột Quyết, cũng là một người đàn ông to gan lớn mật.
Nhưng Lưu Quý Chân đó nghe nói là một hậu duệ của Hung Nô, cũng không phải là người Hán, chắc chắn không phải là xuất thân tướng quân binh lính Đại Tùy.
Cho nên trên Lục Lâm Đạo phía bắc Hoàng Hà cũng không có bao nhiêu người để ý tới thông tin này. Mọi người đều đang ngó chừng tới hai khu vực, một là Cao Kê Bạc và Cự Dã Trạch.
Đại đương gia của Cao Kê Bạc Cao Sỹ Đạt được đề cử làm minh chủ của Lục Lâm Đạo Hà Bắc. Lần trước y đã triệu tập đại đương gia các lộ trên Lục Lân tới Cao Kê Bạc hội họp, chỉ có đại đương gia của Cự Dã Trạch Trương Kim Xưng không tới. Mọi người cho rằng, sớm muộn thì Cao Sỹ Đạt cũng sẽ gây rắc rối cho Trương Kim Xưng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thủ hạ của Trương Kim Xưng cũng có hàng vạn nhân mã. Y cũng không nể nang gì Cao Sỹ Đạt. Một là sợ tới Cao Kê Bạc bị Cao Sỹ Đạt gài bẫy giết chết. Dù sao cái gọi hào những hào kiệt trên Lục Lâm Đạo trên tiệc rượu, giết người là chuyện bình thường. Ví dụ như Trương Kim Xưng, vẫn không phải nhân cơ hội giết chết Tôn An Tổ nuốt gọn đội ngũ của lão ta trên bàn rượu sao? Hai là, Trương Kim Xưng ở Cự Dã Trạch, nhân mã hàng vạn người, dễ thủ khó công. Y quả thực không sợ Cao Sỹ Đạt lĩnh quân đánh tới.
Sóng gió trên Lục Lâm rất nhanh sẽ được Phi Hổ Mật điệp thu thập sạch sẽ, sau đó sẽ truyền về Yến Sơn.
Trong huyện thành của huyện Cố Thành quận Thanh Hà, không biết từ khi nào đã mở ra một nhà ngựa mới, chuyên vận chuyển hàng hóa của các thương nhân từ nam ra bắc. Mặc dù mới khai trương không lâu, nhưng hình như công việc làm ăn rất tốt.
Ông chủ là một người đàn ông xem ra rất thật thà chất phác. Nghe nói là vì quê nhà bị loạn lạc, chỉ còn biết dẫn gia đình già trẻ đi xuống phía nam cầu một cuộc sống bình an. Khi tới quận Thanh Hà, bởi vì gia quyến mệt mỏi không muốn đi tiếp nữa, cho nên đã mua một căn nhà trong huyện thành huyện Cố Thành này. Đồng thời lại mua thêm một cửa hàng mặt phố để mở hàng xe kéo. Ông chủ cũng khoảng ngoài 30 tuổi, họ Thôi. Nghe nói còn có thể có quan hệ với Thôi Thị Bác Lăng.
Ông chủ họ Thôi này là một người rất biết điều, sau khi tới Cố Thành việc trước tiên là tặng cho Huyện lệnh Lý Kiến Tống năm trăm quan tiền. Lý do nghe nói là sinh nhật của một tiểu thiếp của Lý Huyện lệnh. Sau đó, mời các bổ đầu, ban đầu và đám thủ hạ của họ ở huyện Cố Thành tới tửu lầu lớn nhất huyện Cố Thành Tiên Nhân Cư dự tiệc. Mỗi người nhận được một phần lễ vật hậu hĩnh.
Không bao lâu sau, ông chủ họ Thôi này liền trở thành bạn thân không có gì giấu diếm của bổ đầu huyện Cố Thành Lưu An Thành. Đương nhiên, điều kiện là phải có lợi cho y.
Vốn còn có mấy tên lưu manh địa phương tới gây chuyện, tìm tới tận nhà đòi tiền rượu nước. Mới gây chuyện đã bị Lưu An dẫn theo mười mấy đồ đệ tới dẹp loạn giúp, còn bị đưa vào đại lao nha huyện chịu khổ. Do đó huyện Cố Thành bắt đầu có tin đồn, ông chủ họ Thôi này là một nhân vật một tay che trời.
Hôm đó, ông chủ Thôi hình như là nhận được một đơn hàng lớn. Y đang ở trước cửa làm việc, cho người đóng gói hàng hóa chuẩn bị đưa lên xe ngựa vận chuyển. Ông chủ là một người đàn ông mặt đen không chừng 40 tuổi, nhìn bộ dạng có lẽ là người làm kinh doanh, cũng không biết hàng của ông ta là hàng gì, không ngờ lại xếp đủ ba chiếc xe ngựa lớn.
Công việc đang bận rộn, bổ đầu của huyện Cố Thành Lưu An dẫn theo mười mấy đồ đệ tới giúp đỡ. Ông chủ Thôi tinh mắt, thấy bộ dạng của Lưu An từ phía xa, liền thả tay xuống chạy ra nghênh đón, cười nói vui vẻ.
Lưu An cười mà như không cười nói:
- Ông chủ Thôi làm ăn rất tốt, hôm nay lại nhận được hàng gì thế?
Ông chủ Thôi liền cười nói:
- Là hàng đi về Tắc Bắc, đều là đồ bánh trà, gấm Tứ Xuyên các loại.
Hôm nay hình như Lưu An rất không nể mặt ông chủ Thôi, liền hừ lạnh một tiếng nói:
- Bánh trà? Ta thấy tám phần là muối lậu đấy! Ông chủ Thôi, vừa rồi có người tới nha huyện cáo ngươi, nói ngươi buôn bán muối lậu. Chuyện này có lẽ là tội lớn rồi. Nếu bị ta bắt được tội danh, không chỉ là đưa ngươi vào đại lao, mà đồ của ngươi cũng đều bị sung công!
Sắc mặt ông chủ Thôi liền tái đi, giải thích:
- Sao có thể chứ? Bộ đầu, ngài biết ta dù là mới đến, nhưng vẫn luôn an phận thủ thường làm ăn buôn bán.
- An phận thủ thường?
Lưu An cười lạnh nói:
- Chỉ sợ cũng không kìm nổi ta tra! Ông chủ Thôi, nếu hôm nay để ta tra ra muối lậu, vậy thì đừng trách Lưu mỗ không nể mặt, trước pháp luật ai cũng như nhau!
Ông chủ Thôi vừa nghe xong, liền biết chắc chắn là có vấn đề rồi.
Ông đang định nói chuyện, người thương nhân mặt đen ngoài 40 tuổi đó nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, đã chạy tới cười nói:
- Bộ đầu đại nhân, ngài xem chúng tôi đều là làm ăn buôn bán nhỏ, sao có thể làm chuyện mất đầu đó được chứ? Ngài có thể điều tra xem, chúng tôi đều là kinh doanh đứng đắn.
Vừa nói, y vừa nhét túi bạc vụn vào tay Lưu An. Ông chủ Thôi cũng đã phản ứng kịp, liền kéo tay Lưu An nói:
- Bên ngoài trời đông giá rét, mau, chúng ta vào trong nhà nói chuyện.
Lưu An im lặng suy nghĩ một hồi, kiểm tra xem phân lượng của túi tiền đó. Từ tay y cũng đã biết không phải là tiền đồng, tiện tay liền nhét túi vào trong áo, Lưu An cười nói:
- Đây cũng là trong nha môn có người tới cáo ngươi, ta không kiểm tra một chút thì không được!
Mọi người vừa vào cửa, ông chủ Thôi mời Lưu An ngồi lên trên, gọi người mang trà lên. Sau đó ông quay người lấy từ trong tủ ra một túi bạc, khoảng chừng 30 quan Nhục Hảo, cười nói:
- Hôm qua lão gia tới thăm bằng hữu, đặc ý đưa cho ta một ít đặc sản, cũng không phải là cái gì quý lắm, Bộ đầu đại nhân cầm về nhà nếm thử chút.
Lưu An là người thế nào, đương nhiên hiểu trong tay ông chủ Thôi cầm là thứ gì?
Y ra hiệu cho một đồ đệ tới nhận, cười khoát tay nói:
- Mấy người các ngươi đi kiểm tra kỹ xem, xem xem trên xe ngựa đóng hàng gì? Không được oan uổng ông chủ Thôi! Đương nhiên, cũng không thể qua loa cho xong việc.
Mấy đồ đệ của y cũng đều là những nhân vật rất xảo quyệt, biết đây là tín hiệu thả người của sư phụ, mấy người bọn họ liền ra ngoài giả như đi vòng quanh xe ngựa, trở về bẩm báo nói không có muối lậu, đều là gấm Tứ Xuyên và bánh trà. Lưu An gật đầu nói:
- Vậy thì tốt rồi, ta đã nói rồi, ông chủ Thôi là người biết điều, không thể làm chuyện phạm pháp được.
.
Nói xong, y đứng dậy chuẩn bị cáo từ, bởi vì đã thu được lợi nhuận rồi. Khi y vừa bước ra cửa khẽ nói với ông chủ Thôi:
- Ông chủ Thôi, chuyến này làm ăn là đi Tắc Ngoại, vậy tới Tắc Ngoại ở lại vài ngày đừng vội trở về.
- Bộ đầu đại nhân …. Tôi chỉ cho xe ngựa này ăn cơm, sau đó xe ngựa cũng không nhét hàng nữa, đều là tới quận Ngư Dương sau đó đổi ngựa, không quay lại sao được chứ?
Lưu An bí mật nói:
- Ngươi sao mà hồ đồ thế? Ta muốn ngươi đừng vội quay về thì ngươi đừng vội quay về! Triều đình đã hạ lệnh rồi, trưng thu xe ngựa dân gian, vận chuyển lương thực tới Liêu Tây! Lễ bộ Thượng thư Dương Huyền Cảm đại nhân đã tới Lê Dương rồi, đã bắt đầu ra bên ngoài điều tra phân phối lương thực của kho Lê Dương rồi!
- Hả?
Ông chủ Thôi sửng sốt, liền cảm tạ nói:
- Đa tạ Bộ đầu đại nhân nhắc nhở!
Lưu An nói:
- Ngươi phải cẩn thận một chút, bỏ xe ngựa của ngươi đi, nếu Huyện lệnh đại nhân biết, có quả ngon của ta ăn rồi!
- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi!
Tiễn Lưu An đi rồi, ông chủ Thôi liền đóng cửa lại, nới với người đàn ông trung niên mặt đen đó:
- Tin này phải nhanh chóng đưa lên núi, xem ra triều đình lại một lần nữa chinh Liêu đã không còn xa nữa rồi. Cũng phải để tướng quân sớm tính toán.
Ông chủ Thôi đúng là Trần Tước Nhi, còn người đàn ông mặt đen đó chính là Ngưu Tiến Đạt.
- Yên tâm, ta sẽ đi ngay!
- Đúng rồi, các huynh đệ chúng ta trà trộn vào Cao Kê Bạc hôm qua đã có được tin tức, Cao Sĩ Đạt định xuất binh đánh Trương Kim Xưng!
Ngưu Tiến Đạt liền nói:
- Ta nhớ rồi, chuyện này không nên chậm trễ, ta sẽ đi ngay!
…..
……….
Lý Nhàn nhớ lại tình hình lần đầu tiên Đại Tùy chinh Liêu Đông. Nhưng lần thứ hai chinh Liêu Đông này về cơ bản hắn không có chút ấn tượng nào, duy nhất còn nhớ là Đại Tùy loạn lạc, cũng chính là từ lần thứ hai chinh Liêu mới bùng nổ quy mô lớn. Dương Huyền Cảm tạo phản ở Lê Dương, dẫn tới cuộc chinh Liêu lần hai lại một lần nữa không thành không.
Về chuyện mình không nắm rõ, Lý Nhàn tất nhiên phải cố gắng thu thập thông tin. Trung tuần tháng chạp, nhóm Phi Hổ mật điệp thứ hai cũng đã được phái đi, giám sát mấy trấn quan trọng ở phương bắc.
Cả tháng trời, Lý Nhàn sống cuộc sống thanh nhàn.
Không có việc liền dẫn theo kỵ binh của Nhuệ Kim doanh đi về phía bắc Trường Thành, gây họa với người thảo nguyên. Một tháng này, họ đã cướp được không ít trâu, dê, ngựa về. Chí ít, tết đến cũng đủ cho ba vạn người ngay cả ăn vài tháng thịt trâu, dê. Bị tai họa không nhẹ, một số bộ tộc nhỏ của người Hề chỉ biết di chuyển về phía bắc. Đại Ai Cân Ai Lực Phật của bộ lạc người Hề không còn cách nào khác, chỉ biết mời vương đình Đột Quyết tới bảo vệ. A Sử Na Khứ Hộc cử đội ngũ năm nghìn người tới bao vây mã tặc, nhưng Lý Nhàn dẫn theo người tới đánh, đánh không lại bỏ chạy, khiến cho Đột Quyết Lang kỵ bị tổn thất không nhỏ.
Hôm nay đang cùng với Âu Tư Thanh Thanh, Tiểu Địch đứng trên đỉnh núi ngắm mặt trời lặn, liền nghe thấy phía sau có người gọi hắn.
- Tướng quân! Trần Đô úy có đưa tin tới!
Lý Nhàn quay lại nhìn, chính là Đông Phương Liệt Hỏa và Ngưu Tiến Đạt phong trần mệt mỏi.
- Sao thế?
Lý Nhàn liền hỏi.
- Tướng quân … triều đình Đại Tùy muốn đông chinh lần hai!
Ngưu Tiến Đạt thở hổn hển nói.
Lý Nhàn sửng sốt, nhưng cũng không có gì quá kinh ngạc. Nhưng hắn lại có thể hiểu được sự kinh ngạc của đám người Ngưu Tiến Đạt là vì sao. Lần trước đông chinh mới bao lâu, Đại Nghiệp Hoàng đế đã muốn ngự giá thân chinh lần hai! Lý Nhàn vui vẻ không phải là chinh Liêu lần thứ hai của Đại Tùy, mà là thời gian cụ thể chinh Liêu lần này và động hướng của các lộ đại quân Đại Tùy.
- Lễ bộ Thượng thư Dương Huyền Cảm đã tới giám lương Lê Dương rồi. Đại quân triều đình có lẽ cũng sắp xuất phát rồi!
Điều này thực sự là một tin quan trọng. Lý Nhàn biết cuộc chinh Liêu lần thứ hai này kết thúc rất nhanh. Vốn quân Tùy thế như chẻ tre đã sắp đánh tới Bình Nhưỡng rồi, nhưng vì Dương Huyền Cảm tạo phản mà không thể không rút lui. Từ khi đại quân xuất phát tới khi đại quân rút lui, về cơ bản chưa tới mấy tháng. Đội ngũ của Yến Sơn trại muốn cướp được một địa bàn thì phải hoàn thành trong mấy tháng này. Chờ tới khi đại quân chinh Liêu rút lui về, cơ hội sẽ bị thu nhỏ lại.
- Đúng rồi, tướng quân, Trần Đô úy đã thăm dò tin tức, Cao Sĩ Đạt vì bất mãn với Trương Kim Xưng mà không tôn trọng ông ta, định thống lĩnh người Cao Kê Bạc tới trừng phạt.
- Hả?
Lý Nhàn sáng mắt lên, đây mới là một tin tốt lành.
…..
…..
Ngày mùng 2 tháng Giêng năm Đại Nghiệp Đại Tùy thứ chín, Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng hạ chỉ để kho lương thực các nơi tiếp tục vận chuyển lương thực tới Liêu Tây, lấy kho Lê Dương làm trọng. Ngày mùng 3 tháng Giêng, hạ lệnh mộ tập Kiêu Quả tòng quân báo quốc, đều đi tới Trác quận tập kết. Ngày 23 tháng Giêng, đại xá thiên hạ, cho phép tù binh ra chiến trường giết địch lập công chuộc tội. Ngày 24 tháng Giêng, lấy Hoàng tôn Dương Hựu làm giám quốc, trấn thủ Trường An. Điều Vệ Văn Thăng làm Hình bộ Thượng thư, phò tá Dương Hựu xử lý triều chính. Ngày 25 tháng Giêng, Dương Quảng hạ lệnh những phủ binh về nhà năm ngoái quay lại đội ngũ, các lộ đại quân sẽ tiếp tục xuất phát, tề tụ ở Trác quận.
Cái gọi là Kiêu Quả, kỳ thực chính là dùng tiền thuê người dân. Bởi vì năm ngoái ba mươi vạn phủ binh tinh nhuệ đều chôn vùi ở Cao Cú Lệ. Chinh Liêu lần hai này binh mã mà triều đình Đại Tùy điều động rõ ràng là như trứng chọi đá. Dương Quảng đột phát ý tưởng, hạ chỉ lấy vàng bạc chiêu mộ dũng sỹ nguyện vì nước tòng quân, bất luận xuất thân, chỉ cần thanh niên trai tráng dân gian muốn lập công lập nghiệp, giành công danh trên lưng ngựa, đều tập kết ở Trác Quận.
Binh lính trước đây của Đại Tùy đều xuất thân con cháu nhà nghèo. Nhưng lần này, đạo tặc, lưu dân, thổ phỉ, phàm là cứ khỏe là có thể, chỉ cần muốn lập công là đều có thể tòng quân. Vì vậy có thể thấy, chinh Liêu lần hai, phủ binh Đại Tùy đã không lớn mạnh như trước nữa.
Mà ngày 25 tháng Giêng, loan giá của Dương Quảng dưới sự bảo vệ của lục quân thiên tử khởi hành, Lý Nhàn dẫn toàn bộ đội ngũ Yến Sơn Tặc, đã ngày đêm hành quân tới quận Thanh Hà. Mặc dù có người phát hiện thấy họ, Lý Nhàn cũng không lo lắng gì. Binh lính của Yến Sơn Tặc có lẽ là binh lính trang bị vũ khí Đại Tùy nghiêm túc. Từ Yến Sơn đi xuống, họ chính là đi tới như vậy.
Mà khi hắn xuống núi, chỉ ý của Đại Nghiệp Hoàng đế Đại Tùy vẫn còn chưa tới. Ai biết cánh quân ba vạn phủ binh được điều động là thế nào?
Do đó, đúng lúc các lộ đại quân vừa mới xuất phát tới Trác Quận, Lý Nhàn đã sắp tới huyện Cố Thành rồi.
Bị miễn tất cả chức quan, Vũ Văn Thuật một lần nữa được trọng dụng, vẫn như cũ tổng thống lĩnh quân sự. Tháng Giêng năm Đại Nghiệp thứ chín, chinh Liêu lần hai đã khiến cho dân chúng bắt đầu oán hận. Ngự liễn của Dương Quảng thì bắt đầu rời khỏi Trường An ngày 25 tháng Giêng, liên tiếp huy động dân chúng đi tới trấn Hoài Viễn.
Mặc dù tính ra mới chưa quá nửa năm, nhưng Dương Quảng sớm đã quên mất chàng thiếu niên mình đã tình cờ gặp bên bờ Liêu Thủy. Trong đầu ông bây giờ đã ngày càng lười suy nghĩ rồi, về cơ bản tấu chương trình lên cũng đã ngại xem. Thỉnh thoảng mới nhớ ra cũng chỉ là xem qua vài tấu cảm thấy mệt mỏi, bực bội nên lại quẳng sang một bên không rảnh mà để ý.
Lần này ngự liễn tiến về phía bắc được lục quân thiên tử bảo vệ chung quanh chỉ đi hai ngày đường bộ, liền chuyển sang ngồi thuyền rồng đi dọc Hà Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.