Chương 101
Trí Bạch
24/03/2016
Ném đao!
Lý Nhàn căn bản một chút cũng không do dự, tay phải ném thẳng thanh đao màu đen ra! Thanh đao hóa thành một vệt đen lấp lánh ở giữa không trung, tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường gần như không thể nhìn thấy! Chỉ trong nháy mắt không nhìn rõ, thanh đao màu đen quá mức đen cũng quá mức sắc bén này của Lý Nhàn đã như sấm sét đâm vào trên ngực của gã Bạch y nhân kia. Hắc đao dễ dàng xuyên qua ngực của gã Bạch y nhân, lực độ lớn đến nỗi khiến cho thân mình của gã Bạch y nhân gập cả lại văng ra ngoài. Hắc đao xuyên vào từ trước ngực trổ ra phía sau lưng, mũi đao trổ ra phía sau lưng làm cho xương cột sống phía trước bị chặt đứt. Người nọ trong lúc nhất thời vẫn còn chưa chết giãy dụa muốn đứng lên, chỉ có điều mới vừa động, nửa người trên vì mất đi sự chống đỡ mà trở nên mềm nhũn đổ gục xuống. Xương cột sống bị chặt đứt theo vết đao lộ ra một đoạn trắng hếu kèm theo cả máu nhìn hết sức ghê rợn.
Cùng thời điểm Lý Nhàn ném đao, bốn năm gã Bạch y nhân thấy bắn tên vô ích bèn rút đao từ phía sau lưng ra lao đến. Lý Nhàn vốn định lấy đao từ trên người gã thủ lĩnh nằm trên mặt đất kia, nhưng bọn Bạch y nhân kia rất rõ ràng không để cho hắn có cơ hội này. Hai người gần như đồng thời ném đao ra, ý đồ đem Lý Nhàn đóng đinh trên mặt đất. Ý tưởng đóng đinh Lý Nhàn của bọn Bạch y nhân kia giống y như nhau, hơn nữa động tác đều gọn gàng linh hoạt như nhau.
Lý Nhàn là một tên quái vật ngay từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu giết người, là một gã ngoại tộc đã bị đuổi giết từ khi còn nằm trong tã lót, hắn có vô số thủ đoạn giết người, nhưng mà điều hắn am hiểu nhất cũng không phải là giết người mà chính là bảo vệ mạng sống.
Nhìn đao có vẻ vô cùng nhanh nhưng thật ra ở trong mắt của Lý Nhàn lại thấy chậm hơn vài phần so với những người khác. Thậm chí hắn có thể thấy rõ quỹ đạo chuyển động của đao kia ở giữa không trung còn có một góc hơi lệch một chút ra khỏi quỹ đạo. Có được khả năng này là nhờ Đạt Khê Trường Nho trong hai năm qua đã huấn luyện hắn như ma quỷ và sự tu luyện chẳng khác nào quái vật của tự bản thân hắn. Nhãn lực, đối với một người theo đuổi tài bắn cung cực hạn mà nói rất quan trọng. Mà phản ứng, đối với một gã theo đuổi cảnh giới tối cao của đao cũng quan trọng không kém. Mà hai điểm này, Lý Nhàn đều có.
Hắn nghiêng người phát ra một thanh đao, nhẹ nhàng và khéo léo dùng một chủy thủ đẩy một thanh đao khác bay về một bên. Thanh đao kia xoay tròn vù vù bay ra ngoài, vút một tiếng ghim chặt trên một cây đại thụ vẫn còn không ngừng lắc lư.
Hai động tác vừa tấn công vừa tránh này rất nhẹ nhàng, nhìn có vẻ hết sức bình thường, hết sức đơn giản nhưng thật ra đã được Lý Nhàn phát huy đến mức tối đa kết quả của mấy năm trời khổ luyện. Khoảng cách mười mấy thước từ khi đao được xuất ra cho đến khi bay tới trước người Lý Nhàn chỉ mất vài giây, chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi Lý Nhàn đã phán đoán chính xác nhất và thực hiện động tác vô cùng chuẩn xác.
Có phán đoán chính xác thì cũng chỉ là một trong các yếu tố mấu chốt để thành công của một người, còn lại chính là hành động phải tuyệt đối chính xác.
Sau khi đánh bay thanh đao, một gã Bạch y nhân gần nhất đã đến cách Lý Nhàn ngoài hai thước. Gã mạnh mẽ nhảy lên cao chém một đao về phía đầu Lý Nhàn, thế đao không ngờ lại mang theo vài tiếng nổ mạnh như tiếng sấm.
Lý Nhàn không lùi mà tiến tới, bước một bước sau đó bả vai hướng về phía trước chụp một cái.
Gã kia mắc kẹt dưới nách, thanh đao lập tức mất đi lực độ. Cứ như vậy trong thời gian thật ngắn, thậm chí Lý Nhàn còn có tâm tư khẽ cười cười với gã Bạch y nhân kia. Chỉ có điều vẻ tươi cười mà hắn tự cho là thân thiện dễ thương nhưng ở trong mắt của gã Bạch y nhân kia lại trở nên hết sức âm trầm khủng bố.
Chủy thủ chui vào cổ họng của Bạch y nhân kia, sau đó quét ngang mọi thứ.
Chủy thủ vô cùng sắc bén cắt qua cổ và yết hầu gần như không bị bất kì trở ngại nào, rạch một cái, cái đầu to lớn ở trên cổ lệch ra một chút, lập tức từ từ rơi xuống.
Một giây sau, một dòng máu đỏ dày đặc từ giữa cổ của gã phun ra như suối. Nếu không phải tự mình ở trong hoàn cảnh này không tận mắt nhìn thấy căn bản là không thể tưởng tượng được cảnh tượng như thế, thân mình không có đầu lại vẫn chậm rãi đi về phía trước một bước, máu từ trong cổ phun ra dưới ánh mặt trời chiếu xuống tạo thành một cầu vồng quỷ dị.
Một gã Bạch y nhân không thể tin nổi dừng lại bước chân, nhìn đồng bọn một giây trước còn dồi dào sinh lực thế mà chỉ trong một giây ngắn ngủi đã biến thành một thi thể không đầu.
Gã là một tên binh sĩ thực thụ giết người như ngóe, bởi vì thân thủ mạnh mẽ làm việc lại bình tĩnh cho nên được điều động vào đội ngũ thám báo chưa tới 800 người này. Mà lần này năm mươi tên đến đuổi giết A Sử Na Đóa Đóa chính là những người tinh nhuệ nhất trong đội ngũ 800 người! Bọn họ còn có một biệt hiệu đó chính là Kẻ săn thú.
Vốn tưởng rằng hành động đuổi giết hai thiếu nữ sẽ rất thuận lợi như những lần trước đây, bởi vì bất luận con mồi nào ở trong mắt của bọn họ cuối cùng cũng đều sẽ biến thành thi thể.
Từ khi thành lập Kẻ săn thú đến nay, chưa từng có một mục tiêu nào còn sống trốn thoát.
Từ lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ căng thẳng cùng với hưng phấn đến hiện tại giết người đã trở nên bình tĩnh, gã đã trải qua rất nhiều lần sát phạt. Bản thân mình đã từng giết người vô số thế mà lần đầu tiên đối mặt với tình cảnh đồng bọn liên tiếp bị chết gã vẫn không tự chủ được trong lòng xuất hiện vài phần sợ hãi. Gã đã quên bản thân mình bao lâu không có sợ hãi, mà gã cũng hiểu được, thời điểm bản thân mình sợ hãi ý vị đến như thế nào.
Gã nhìn thấy đồng bọn chỉ trong nháy mắt không có đầu, sau đó cũng thấy được vẻ đẹp thê thiết như làn khói của luồng sương máu đỏ chói lọi kia.
Ngay sau đó, sương máu bỗng nhiên tản ra, một bóng trắng giống như Dạ xoa chợt xuất hiện phá tan màn sương máu đụng gãy huyết cầu vồng như từ trong Địa ngục chui ra, trong tay Dạ xoa có một cái chủy thủ hàn quang lóe sáng.
Một giây sau, chủy thủ đâm vào giữa ngực của gã Bạch y nhân thám báo này.
Thời điểm chủy thủ đâm vào ngực của chính mình, gã Bạch y nhân thám báo bỗng nhiên không hề sợ hãi. Thậm chí gã rất lý trí nghĩ tới những lời Giáo Úy đã nói trong lúc huấn luyện.
- Khi chủy thủ đâm vào trái tim kẻ thù không cần nhổ ra ngay lập tức, để bảo đảm một phát giết địch, sau khi chủy thủ đâm trúng phải xoay một vòng ở trong thân thể kẻ địch, như vậy mới có thể giết chết triệt để kẻ địch!
Cùng lúc nhớ tới những lời như vậy, theo bản năng gã cúi đầu nhìn nhìn.
Một thiếu niên tuy rằng cả người toàn là máu, trên mặt cũng mang theo vết máu xinh đẹp thoạt nhìn lại rất sạch sẽ, mà cánh tay thon dài vững vàng của hắn cũng dính đầy máu nhìn qua cũng không hề dơ bẩn nắm một cây chủy thủ trong tay, chủy thủ kia đâm vào trái tim của mình, sau đó nhanh chóng xoay vài cái.
Gã Bạch y nhân thám báo sửng sốt, sau đó cười cười.
Trước khi chết cũng không phải gã muốn nói những lời vô nghĩa như là đao pháp thật tốt gì đó, mà chính là chết như thế này quả nhiên là những lời Giáo Úy dạy, rất đúng.
Gã trước khi ngã xuống đất, cũng đã rất thấu triệt được cái chết.
Lý Nhàn rút chủy thủ ra, gạt ngang một thanh đao đang chém tới, thuận thế đá một cước lên bụng của gã Bạch y nhân kia. Lực đá của một cước này lớn đến nỗi không ngờ trực tiếp chấn vỡ nát bấy các nội tạng ở trong bụng, tuyệt đối không chỉ là đơn giản vỡ nát mấy khúc ruột mà thôi.
Cúi gập người như con tôm, sau khi gã Bạch y nhân kia hự một tiếng văng về phía sau.
Lý Nhàn lắc mình qua bên trái tránh hoành đao vung tới, lại dùng chủy thủ chém xuống thanh đao đang vung tới phía bên phải, lại còn tranh thủ nói một câu với gã Bạch y nhân đang vung đao kia:
- Người một nhà! Có thể đừng ép ta đuổi tận giết tuyệt hay không?
Gã Bạch y nhân kia hơi sửng sốt, sau đó gầm lên giận dữ:
- Chết tiệt - ta "chơi" tổ tông nhà ngươi!
Lý Nhàn nhíu mày, vừa đón đỡ vừa rất nghiêm túc hỏi một câu:
- Ngươi khẳng định biết tổ tông ta là ai?
Đương nhiên không có trả lời, bởi vì chủy thủ đã cắt đứt yết hầu của người nọ. Máu tuôn ra ào ào như suối văng lên khắp người Lý Nhàn. Áo trắng của hắn hiện giờ đã bị máu bắn lên tung tóe hết sức tươi đẹp, nhìn từ xa thật giống như trên mặt đất tuyết trắng tinh có một bụi hoa mai đang đua nở vào ngày mồng tám tháng chạp.
Người nọ ôm cổ của mình ngã xuống, trong cổ họng phát ra thanh âm khanh khách có thể nghe rất rõ ràng. Máu không ngừng hiện ra từ trong kẽ hở các ngón tay, gã liều mạng hít không khí vào miệng lại phun ra từ yết hầu bị đứt, thế cho nên, máu ồ ạt chảy ra lần lượt nổi bọt cả lên.
Bởi vì ngay cả bắn tên cũng đã trở nên vô ích, cho nên bọn Bạch y nhân quyết định không ẩn nấp nữa, mười mấy người còn lại rút binh khí ra bổ về phía Lý Nhàn. Giờ này khắc này, trong suy nghĩ của bọn họ Lý Nhàn chính là kẻ thù số một. Nhiệm vụ dường như cũng trở nên không còn quan trọng, gã thiếu niên giết chết không ít đồng bọn của bọn họ mới là việc bọn họ nhất định phải hoàn thành. Bọn họ là kẻ săn thú kiêu ngạo ở rừng rậm trên đất tuyết Yên sơn, bọn họ lại trở thành đối tượng săn bắn của thiếu niên kia. Giết chết thiếu niên kia, không chỉ là bởi vì tức giận khi đồng bọn bị chết trận mà còn là nỗi nhục nhã bọn họ không thể nào chấp nhận.
Tuy rằng loại khuất nhục này đối với Lý Nhàn xem ra không đáng giá một xu.
Bọn họ không biết, thiếu niên kia trước đây từ năm mười bốn tuổi trong lúc bị đuổi giết đã dần dần hóa thành một kẻ săn thú, so với bọn họ thì đủ tư cách là kẻ săn thú hơn nhiều.
Từ lúc bốn tuổi, Lý Nhàn vốn không có để cho cuộc sống của mình lơi lỏng dù chỉ một ngày.
Từ lúc sáu tuổi, giết người đã không còn là một chuyện quá khó khăn khủng khiếp nữa.
Mà từ khi còn nằm trong tã lót, Lý Nhàn đã biết, giết chóc sẽ theo mình cả đời.
Trong khi con mồi trở nên mạnh mẽ hơn thì mối quan hệ giữa thợ săn và con mồi có lẽ trong lúc vô ý đã chuyển đổi.
Đối với giết người, Lý Nhàn không có chướng ngại tâm lý gì. Đương nhiên, hắn cũng không hiếu sát. Đối với hắn, giết người chính là chuyện bình thường giống như những nhu cầu thiết yếu vậy. Hắn không kháng cự, là vì có đôi khi giết người tựa như có nước tiểu sẽ phải thải ra vậy, nước tiểu chứa đầy sẽ bài xuất đi, kẻ địch đến dĩ nhiên là phải giết. Nói như vậy mặc dù có chút thô thiển, nhưng chính là cái đạo lý này, rất đỗi bình thường. Nhưng hắn không hiếu sát cũng là vì cái đạo lý ấy, không ai lại nghiện đi tiểu, không có nước tiểu ai lại đi rỗi hơi mỗi ngày mỗi lúc đều phải ép cho ra chứ.
Khi đám người Lạc Phó gia nhập chiến đoàn, Lý Nhàn ban đầu có chút khẩn trương giờ cục diện đã hoàn toàn thay đổi. Bảy tám gã Huyết kỵ và Thiết Phật dũng mãnh, luận về kỹ xảo giết người tuyệt đối mạnh hơn so với các Bạch y nhân thám báo này. Dũng mãnh nhất thiên hạ là Mã tặc Thiết Phù Đồ, tinh nhuệ nhất khắp thiên hạ là Kỵ binh huyết kỵ, có thể còn sống sót mười tám người, sẽ hùng mạnh đến mức nào?
Mười mấy thám báo còn sót lại tuy rằng nhân số vẫn còn chiếm ưu thế, nhưng loại ưu thế này nếu đấu đơn độc sức chiến đấu trước mắt tuyệt đối sẽ yếu hơn nhiều giống như một tầng cửa sổ bị gió thổi hai mươi năm, không thủng thì cũng sẽ rách nát.
Sau khi chém ngã lăn mười mấy gã thám báo trước mặt mọi người, nhưng không có ai hoan hô thắng lợi. Người Huyết kỵ giống với người Thiết Phật, giết người đối với bọn họ mà nói cũng thường như ăn cơm. Ngược lại, bọn họ đối với mấy gã thám báo này có chút tôn trọng, nghĩ đến... người chiến đấu cuối cùng cũng không hề lui ra phía sau một bước.
- Đáng tiếc.
Lý Nhàn thở dài, chậm rãi đi qua nhặt hắc đao, nhìn lướt qua khắp cả tử thi, phát ra một tiếng thở dài tràn đầy tiếc nuối.
Lạc Phó gật đầu nói:
- Quả thật đáng tiếc, bọn họ không nên chết ở chỗ này.
Đông Phương Liệt Hỏa ừ một tiếng, vuốt mắt một gã Bạch y nhân thám báo, nói:
- Giết bọn chúng, ta không có cảm giác sảng khoái chút nào.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Chỉ sợ bọn họ cũng giống nhau, sẽ tiếc nuối chết ở chỗ này.
Lý Nhàn chỉ chỉ phương hướng Trường Thành:
- Bọn họ nên chết ở nơi đấy.
Đang nói, bỗng nhiên xảy ra biến cố!
Một bóng trắng mạnh mẽ từ trên chạc cây nhảy xuống, một đao đâm về A Sử Na Đóa Đóa vẫn còn đang hôn mê!
Lý Nhàn một bước nhảy nhanh tới, che ở trước người A Sử Na Đóa Đóa. Đao quang của hắn bất chợt đẩy ra, quét một cái rạch nát lồng ngực của gã Bạch y nhân kia. Mà người nọ không ngờ lại cười hì hì, cũng không tiếp tục nhằm vào A Sử Na Đóa Đóa mà là chủ động chịu đựng trúng một đao, lập tức hai tay ôm lấy Lý Nhàn.
Đúng lúc ấy, một bóng trắng khác từ trên mặt đất mạnh mẽ nhảy dựng lên một đao đâm về cổ họng Lý Nhàn! Bọn họ cùng đợi, cùng quan sát, biết Lý Nhàn chắc chắn có giáp mềm hộ thể cho nên lựa chọn cổ họng là nơi yếu ớt nhất!
Phập! Hoành đao dễ dàng đâm xuyên qua thân thể, máu, từ từ chảy xuống.
Lý Nhàn lập tức mở to hai mắt, ngay sau đó, một tiếng rít gào giận dữ không cam lòng vang lên trong rừng rậm.
A!
Như mãnh hổ phẫn nộ gầm lên, làm vỡ nát toàn bộ thế giới.
Nhảy lên cản một đao thay Lý Nhàn chính là Vô Loan.
Trái tim của thiếu nữ bị hoành đao đâm thủng, đao lạnh lùng, tâm lạnh lùng.
Nàng từ từ ngã xuống, ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Lý Nhàn, trong ánh mắt lộ ra quật cường tự hào và thoải mái, nàng hé miệng, máu chảy như suối.
- Hai ta không ai nợ ai!
Âm thanh cuối cùng này ở lại nhân thế, chậm rãi quanh quẩn trên tuyết sơn, trong rừng rậm, dưới hoành đao.
Lý Nhàn ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng giận dữ, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng dữ tợn. Giờ khắc này, bộ dáng của hắn khủng bố đến cực điểm. Tóc đen bay tán loạn, áo trắng nhuộm đầy máu phất phơ trong gió. Lúc này đây Lý Nhàn như điên như dại, chẳng khác nào quỷ dữ từ cõi U minh cất bước đến phàm trần. Sau một tiếng thét lên giận dữ, sắc mặt của hắn âm trầm đến mức dọa người.
Hắn nhìn thân mình mềm nhũn của Vô Loan ngã xuống, ánh mắt lạnh như băng chẳng khác nào tảng băng ở Bắc cực qua mấy vạn năm cũng không hề thay đổi.
Gã Bạch y thám báo bị vỡ ngực nọ nhìn đến ánh mắt lúc này của Lý Nhàn, nhịp tim chợt dừng lại. Lúc này đây, gã thậm chí không hề cảm nhận được sự đau đớn ở trên ngực. Hai tay gã vốn đang ôm chặt thân hình Lý Nhàn bởi vì quá sợ hãi mà run rẩy, lần đầu tiên, gã cảm giác kẻ thù mình đang đối mặt không phải là người mà là một tử thần không thể nào thắng nổi. Hơi thở trên người Lý Nhàn lạnh như băng khiến cho gã có ảo giác máu chảy trong người mình cũng đã bị đông cứng.
Lý Nhàn căn bản một chút cũng không do dự, tay phải ném thẳng thanh đao màu đen ra! Thanh đao hóa thành một vệt đen lấp lánh ở giữa không trung, tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường gần như không thể nhìn thấy! Chỉ trong nháy mắt không nhìn rõ, thanh đao màu đen quá mức đen cũng quá mức sắc bén này của Lý Nhàn đã như sấm sét đâm vào trên ngực của gã Bạch y nhân kia. Hắc đao dễ dàng xuyên qua ngực của gã Bạch y nhân, lực độ lớn đến nỗi khiến cho thân mình của gã Bạch y nhân gập cả lại văng ra ngoài. Hắc đao xuyên vào từ trước ngực trổ ra phía sau lưng, mũi đao trổ ra phía sau lưng làm cho xương cột sống phía trước bị chặt đứt. Người nọ trong lúc nhất thời vẫn còn chưa chết giãy dụa muốn đứng lên, chỉ có điều mới vừa động, nửa người trên vì mất đi sự chống đỡ mà trở nên mềm nhũn đổ gục xuống. Xương cột sống bị chặt đứt theo vết đao lộ ra một đoạn trắng hếu kèm theo cả máu nhìn hết sức ghê rợn.
Cùng thời điểm Lý Nhàn ném đao, bốn năm gã Bạch y nhân thấy bắn tên vô ích bèn rút đao từ phía sau lưng ra lao đến. Lý Nhàn vốn định lấy đao từ trên người gã thủ lĩnh nằm trên mặt đất kia, nhưng bọn Bạch y nhân kia rất rõ ràng không để cho hắn có cơ hội này. Hai người gần như đồng thời ném đao ra, ý đồ đem Lý Nhàn đóng đinh trên mặt đất. Ý tưởng đóng đinh Lý Nhàn của bọn Bạch y nhân kia giống y như nhau, hơn nữa động tác đều gọn gàng linh hoạt như nhau.
Lý Nhàn là một tên quái vật ngay từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu giết người, là một gã ngoại tộc đã bị đuổi giết từ khi còn nằm trong tã lót, hắn có vô số thủ đoạn giết người, nhưng mà điều hắn am hiểu nhất cũng không phải là giết người mà chính là bảo vệ mạng sống.
Nhìn đao có vẻ vô cùng nhanh nhưng thật ra ở trong mắt của Lý Nhàn lại thấy chậm hơn vài phần so với những người khác. Thậm chí hắn có thể thấy rõ quỹ đạo chuyển động của đao kia ở giữa không trung còn có một góc hơi lệch một chút ra khỏi quỹ đạo. Có được khả năng này là nhờ Đạt Khê Trường Nho trong hai năm qua đã huấn luyện hắn như ma quỷ và sự tu luyện chẳng khác nào quái vật của tự bản thân hắn. Nhãn lực, đối với một người theo đuổi tài bắn cung cực hạn mà nói rất quan trọng. Mà phản ứng, đối với một gã theo đuổi cảnh giới tối cao của đao cũng quan trọng không kém. Mà hai điểm này, Lý Nhàn đều có.
Hắn nghiêng người phát ra một thanh đao, nhẹ nhàng và khéo léo dùng một chủy thủ đẩy một thanh đao khác bay về một bên. Thanh đao kia xoay tròn vù vù bay ra ngoài, vút một tiếng ghim chặt trên một cây đại thụ vẫn còn không ngừng lắc lư.
Hai động tác vừa tấn công vừa tránh này rất nhẹ nhàng, nhìn có vẻ hết sức bình thường, hết sức đơn giản nhưng thật ra đã được Lý Nhàn phát huy đến mức tối đa kết quả của mấy năm trời khổ luyện. Khoảng cách mười mấy thước từ khi đao được xuất ra cho đến khi bay tới trước người Lý Nhàn chỉ mất vài giây, chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi Lý Nhàn đã phán đoán chính xác nhất và thực hiện động tác vô cùng chuẩn xác.
Có phán đoán chính xác thì cũng chỉ là một trong các yếu tố mấu chốt để thành công của một người, còn lại chính là hành động phải tuyệt đối chính xác.
Sau khi đánh bay thanh đao, một gã Bạch y nhân gần nhất đã đến cách Lý Nhàn ngoài hai thước. Gã mạnh mẽ nhảy lên cao chém một đao về phía đầu Lý Nhàn, thế đao không ngờ lại mang theo vài tiếng nổ mạnh như tiếng sấm.
Lý Nhàn không lùi mà tiến tới, bước một bước sau đó bả vai hướng về phía trước chụp một cái.
Gã kia mắc kẹt dưới nách, thanh đao lập tức mất đi lực độ. Cứ như vậy trong thời gian thật ngắn, thậm chí Lý Nhàn còn có tâm tư khẽ cười cười với gã Bạch y nhân kia. Chỉ có điều vẻ tươi cười mà hắn tự cho là thân thiện dễ thương nhưng ở trong mắt của gã Bạch y nhân kia lại trở nên hết sức âm trầm khủng bố.
Chủy thủ chui vào cổ họng của Bạch y nhân kia, sau đó quét ngang mọi thứ.
Chủy thủ vô cùng sắc bén cắt qua cổ và yết hầu gần như không bị bất kì trở ngại nào, rạch một cái, cái đầu to lớn ở trên cổ lệch ra một chút, lập tức từ từ rơi xuống.
Một giây sau, một dòng máu đỏ dày đặc từ giữa cổ của gã phun ra như suối. Nếu không phải tự mình ở trong hoàn cảnh này không tận mắt nhìn thấy căn bản là không thể tưởng tượng được cảnh tượng như thế, thân mình không có đầu lại vẫn chậm rãi đi về phía trước một bước, máu từ trong cổ phun ra dưới ánh mặt trời chiếu xuống tạo thành một cầu vồng quỷ dị.
Một gã Bạch y nhân không thể tin nổi dừng lại bước chân, nhìn đồng bọn một giây trước còn dồi dào sinh lực thế mà chỉ trong một giây ngắn ngủi đã biến thành một thi thể không đầu.
Gã là một tên binh sĩ thực thụ giết người như ngóe, bởi vì thân thủ mạnh mẽ làm việc lại bình tĩnh cho nên được điều động vào đội ngũ thám báo chưa tới 800 người này. Mà lần này năm mươi tên đến đuổi giết A Sử Na Đóa Đóa chính là những người tinh nhuệ nhất trong đội ngũ 800 người! Bọn họ còn có một biệt hiệu đó chính là Kẻ săn thú.
Vốn tưởng rằng hành động đuổi giết hai thiếu nữ sẽ rất thuận lợi như những lần trước đây, bởi vì bất luận con mồi nào ở trong mắt của bọn họ cuối cùng cũng đều sẽ biến thành thi thể.
Từ khi thành lập Kẻ săn thú đến nay, chưa từng có một mục tiêu nào còn sống trốn thoát.
Từ lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ căng thẳng cùng với hưng phấn đến hiện tại giết người đã trở nên bình tĩnh, gã đã trải qua rất nhiều lần sát phạt. Bản thân mình đã từng giết người vô số thế mà lần đầu tiên đối mặt với tình cảnh đồng bọn liên tiếp bị chết gã vẫn không tự chủ được trong lòng xuất hiện vài phần sợ hãi. Gã đã quên bản thân mình bao lâu không có sợ hãi, mà gã cũng hiểu được, thời điểm bản thân mình sợ hãi ý vị đến như thế nào.
Gã nhìn thấy đồng bọn chỉ trong nháy mắt không có đầu, sau đó cũng thấy được vẻ đẹp thê thiết như làn khói của luồng sương máu đỏ chói lọi kia.
Ngay sau đó, sương máu bỗng nhiên tản ra, một bóng trắng giống như Dạ xoa chợt xuất hiện phá tan màn sương máu đụng gãy huyết cầu vồng như từ trong Địa ngục chui ra, trong tay Dạ xoa có một cái chủy thủ hàn quang lóe sáng.
Một giây sau, chủy thủ đâm vào giữa ngực của gã Bạch y nhân thám báo này.
Thời điểm chủy thủ đâm vào ngực của chính mình, gã Bạch y nhân thám báo bỗng nhiên không hề sợ hãi. Thậm chí gã rất lý trí nghĩ tới những lời Giáo Úy đã nói trong lúc huấn luyện.
- Khi chủy thủ đâm vào trái tim kẻ thù không cần nhổ ra ngay lập tức, để bảo đảm một phát giết địch, sau khi chủy thủ đâm trúng phải xoay một vòng ở trong thân thể kẻ địch, như vậy mới có thể giết chết triệt để kẻ địch!
Cùng lúc nhớ tới những lời như vậy, theo bản năng gã cúi đầu nhìn nhìn.
Một thiếu niên tuy rằng cả người toàn là máu, trên mặt cũng mang theo vết máu xinh đẹp thoạt nhìn lại rất sạch sẽ, mà cánh tay thon dài vững vàng của hắn cũng dính đầy máu nhìn qua cũng không hề dơ bẩn nắm một cây chủy thủ trong tay, chủy thủ kia đâm vào trái tim của mình, sau đó nhanh chóng xoay vài cái.
Gã Bạch y nhân thám báo sửng sốt, sau đó cười cười.
Trước khi chết cũng không phải gã muốn nói những lời vô nghĩa như là đao pháp thật tốt gì đó, mà chính là chết như thế này quả nhiên là những lời Giáo Úy dạy, rất đúng.
Gã trước khi ngã xuống đất, cũng đã rất thấu triệt được cái chết.
Lý Nhàn rút chủy thủ ra, gạt ngang một thanh đao đang chém tới, thuận thế đá một cước lên bụng của gã Bạch y nhân kia. Lực đá của một cước này lớn đến nỗi không ngờ trực tiếp chấn vỡ nát bấy các nội tạng ở trong bụng, tuyệt đối không chỉ là đơn giản vỡ nát mấy khúc ruột mà thôi.
Cúi gập người như con tôm, sau khi gã Bạch y nhân kia hự một tiếng văng về phía sau.
Lý Nhàn lắc mình qua bên trái tránh hoành đao vung tới, lại dùng chủy thủ chém xuống thanh đao đang vung tới phía bên phải, lại còn tranh thủ nói một câu với gã Bạch y nhân đang vung đao kia:
- Người một nhà! Có thể đừng ép ta đuổi tận giết tuyệt hay không?
Gã Bạch y nhân kia hơi sửng sốt, sau đó gầm lên giận dữ:
- Chết tiệt - ta "chơi" tổ tông nhà ngươi!
Lý Nhàn nhíu mày, vừa đón đỡ vừa rất nghiêm túc hỏi một câu:
- Ngươi khẳng định biết tổ tông ta là ai?
Đương nhiên không có trả lời, bởi vì chủy thủ đã cắt đứt yết hầu của người nọ. Máu tuôn ra ào ào như suối văng lên khắp người Lý Nhàn. Áo trắng của hắn hiện giờ đã bị máu bắn lên tung tóe hết sức tươi đẹp, nhìn từ xa thật giống như trên mặt đất tuyết trắng tinh có một bụi hoa mai đang đua nở vào ngày mồng tám tháng chạp.
Người nọ ôm cổ của mình ngã xuống, trong cổ họng phát ra thanh âm khanh khách có thể nghe rất rõ ràng. Máu không ngừng hiện ra từ trong kẽ hở các ngón tay, gã liều mạng hít không khí vào miệng lại phun ra từ yết hầu bị đứt, thế cho nên, máu ồ ạt chảy ra lần lượt nổi bọt cả lên.
Bởi vì ngay cả bắn tên cũng đã trở nên vô ích, cho nên bọn Bạch y nhân quyết định không ẩn nấp nữa, mười mấy người còn lại rút binh khí ra bổ về phía Lý Nhàn. Giờ này khắc này, trong suy nghĩ của bọn họ Lý Nhàn chính là kẻ thù số một. Nhiệm vụ dường như cũng trở nên không còn quan trọng, gã thiếu niên giết chết không ít đồng bọn của bọn họ mới là việc bọn họ nhất định phải hoàn thành. Bọn họ là kẻ săn thú kiêu ngạo ở rừng rậm trên đất tuyết Yên sơn, bọn họ lại trở thành đối tượng săn bắn của thiếu niên kia. Giết chết thiếu niên kia, không chỉ là bởi vì tức giận khi đồng bọn bị chết trận mà còn là nỗi nhục nhã bọn họ không thể nào chấp nhận.
Tuy rằng loại khuất nhục này đối với Lý Nhàn xem ra không đáng giá một xu.
Bọn họ không biết, thiếu niên kia trước đây từ năm mười bốn tuổi trong lúc bị đuổi giết đã dần dần hóa thành một kẻ săn thú, so với bọn họ thì đủ tư cách là kẻ săn thú hơn nhiều.
Từ lúc bốn tuổi, Lý Nhàn vốn không có để cho cuộc sống của mình lơi lỏng dù chỉ một ngày.
Từ lúc sáu tuổi, giết người đã không còn là một chuyện quá khó khăn khủng khiếp nữa.
Mà từ khi còn nằm trong tã lót, Lý Nhàn đã biết, giết chóc sẽ theo mình cả đời.
Trong khi con mồi trở nên mạnh mẽ hơn thì mối quan hệ giữa thợ săn và con mồi có lẽ trong lúc vô ý đã chuyển đổi.
Đối với giết người, Lý Nhàn không có chướng ngại tâm lý gì. Đương nhiên, hắn cũng không hiếu sát. Đối với hắn, giết người chính là chuyện bình thường giống như những nhu cầu thiết yếu vậy. Hắn không kháng cự, là vì có đôi khi giết người tựa như có nước tiểu sẽ phải thải ra vậy, nước tiểu chứa đầy sẽ bài xuất đi, kẻ địch đến dĩ nhiên là phải giết. Nói như vậy mặc dù có chút thô thiển, nhưng chính là cái đạo lý này, rất đỗi bình thường. Nhưng hắn không hiếu sát cũng là vì cái đạo lý ấy, không ai lại nghiện đi tiểu, không có nước tiểu ai lại đi rỗi hơi mỗi ngày mỗi lúc đều phải ép cho ra chứ.
Khi đám người Lạc Phó gia nhập chiến đoàn, Lý Nhàn ban đầu có chút khẩn trương giờ cục diện đã hoàn toàn thay đổi. Bảy tám gã Huyết kỵ và Thiết Phật dũng mãnh, luận về kỹ xảo giết người tuyệt đối mạnh hơn so với các Bạch y nhân thám báo này. Dũng mãnh nhất thiên hạ là Mã tặc Thiết Phù Đồ, tinh nhuệ nhất khắp thiên hạ là Kỵ binh huyết kỵ, có thể còn sống sót mười tám người, sẽ hùng mạnh đến mức nào?
Mười mấy thám báo còn sót lại tuy rằng nhân số vẫn còn chiếm ưu thế, nhưng loại ưu thế này nếu đấu đơn độc sức chiến đấu trước mắt tuyệt đối sẽ yếu hơn nhiều giống như một tầng cửa sổ bị gió thổi hai mươi năm, không thủng thì cũng sẽ rách nát.
Sau khi chém ngã lăn mười mấy gã thám báo trước mặt mọi người, nhưng không có ai hoan hô thắng lợi. Người Huyết kỵ giống với người Thiết Phật, giết người đối với bọn họ mà nói cũng thường như ăn cơm. Ngược lại, bọn họ đối với mấy gã thám báo này có chút tôn trọng, nghĩ đến... người chiến đấu cuối cùng cũng không hề lui ra phía sau một bước.
- Đáng tiếc.
Lý Nhàn thở dài, chậm rãi đi qua nhặt hắc đao, nhìn lướt qua khắp cả tử thi, phát ra một tiếng thở dài tràn đầy tiếc nuối.
Lạc Phó gật đầu nói:
- Quả thật đáng tiếc, bọn họ không nên chết ở chỗ này.
Đông Phương Liệt Hỏa ừ một tiếng, vuốt mắt một gã Bạch y nhân thám báo, nói:
- Giết bọn chúng, ta không có cảm giác sảng khoái chút nào.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Chỉ sợ bọn họ cũng giống nhau, sẽ tiếc nuối chết ở chỗ này.
Lý Nhàn chỉ chỉ phương hướng Trường Thành:
- Bọn họ nên chết ở nơi đấy.
Đang nói, bỗng nhiên xảy ra biến cố!
Một bóng trắng mạnh mẽ từ trên chạc cây nhảy xuống, một đao đâm về A Sử Na Đóa Đóa vẫn còn đang hôn mê!
Lý Nhàn một bước nhảy nhanh tới, che ở trước người A Sử Na Đóa Đóa. Đao quang của hắn bất chợt đẩy ra, quét một cái rạch nát lồng ngực của gã Bạch y nhân kia. Mà người nọ không ngờ lại cười hì hì, cũng không tiếp tục nhằm vào A Sử Na Đóa Đóa mà là chủ động chịu đựng trúng một đao, lập tức hai tay ôm lấy Lý Nhàn.
Đúng lúc ấy, một bóng trắng khác từ trên mặt đất mạnh mẽ nhảy dựng lên một đao đâm về cổ họng Lý Nhàn! Bọn họ cùng đợi, cùng quan sát, biết Lý Nhàn chắc chắn có giáp mềm hộ thể cho nên lựa chọn cổ họng là nơi yếu ớt nhất!
Phập! Hoành đao dễ dàng đâm xuyên qua thân thể, máu, từ từ chảy xuống.
Lý Nhàn lập tức mở to hai mắt, ngay sau đó, một tiếng rít gào giận dữ không cam lòng vang lên trong rừng rậm.
A!
Như mãnh hổ phẫn nộ gầm lên, làm vỡ nát toàn bộ thế giới.
Nhảy lên cản một đao thay Lý Nhàn chính là Vô Loan.
Trái tim của thiếu nữ bị hoành đao đâm thủng, đao lạnh lùng, tâm lạnh lùng.
Nàng từ từ ngã xuống, ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Lý Nhàn, trong ánh mắt lộ ra quật cường tự hào và thoải mái, nàng hé miệng, máu chảy như suối.
- Hai ta không ai nợ ai!
Âm thanh cuối cùng này ở lại nhân thế, chậm rãi quanh quẩn trên tuyết sơn, trong rừng rậm, dưới hoành đao.
Lý Nhàn ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng giận dữ, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng dữ tợn. Giờ khắc này, bộ dáng của hắn khủng bố đến cực điểm. Tóc đen bay tán loạn, áo trắng nhuộm đầy máu phất phơ trong gió. Lúc này đây Lý Nhàn như điên như dại, chẳng khác nào quỷ dữ từ cõi U minh cất bước đến phàm trần. Sau một tiếng thét lên giận dữ, sắc mặt của hắn âm trầm đến mức dọa người.
Hắn nhìn thân mình mềm nhũn của Vô Loan ngã xuống, ánh mắt lạnh như băng chẳng khác nào tảng băng ở Bắc cực qua mấy vạn năm cũng không hề thay đổi.
Gã Bạch y thám báo bị vỡ ngực nọ nhìn đến ánh mắt lúc này của Lý Nhàn, nhịp tim chợt dừng lại. Lúc này đây, gã thậm chí không hề cảm nhận được sự đau đớn ở trên ngực. Hai tay gã vốn đang ôm chặt thân hình Lý Nhàn bởi vì quá sợ hãi mà run rẩy, lần đầu tiên, gã cảm giác kẻ thù mình đang đối mặt không phải là người mà là một tử thần không thể nào thắng nổi. Hơi thở trên người Lý Nhàn lạnh như băng khiến cho gã có ảo giác máu chảy trong người mình cũng đã bị đông cứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.