Chương 100: Không kịp nữa rồi.
Trí Bạch
24/03/2016
Lý Nhàn nấp sau gốc cây, không hề động đậy, trong lúc đám người Lạc Phó bắn tên về phía trước thì chính là lúc hắn đang ở trên ngọn cây, trên đỉnh đầu đám người áo trắng này. Nhân lúc những mũi tên kia thu hút sự chú ý của đám người áo trắng, Lý Nhàn liền chớp lấy cơ hội giết chết hai tên. Đây chính là lần gặp gỡ đầu tiên của Lý Nhàn và thám báo của La Nghệ. Lý Nhàn ý thức được rằng đám người này còn khó dây dưa hơn so với Long Đình Vệ của Văn Ngoạt.
Lý Nhàn chưa bao giờ dám xem thường trí tuệ của người xưa, mà hoàn toàn ngược lại, hắn luôn cho rằng người hiện đại trong rất nhiều trường hợp thiếu đi sự linh hoạt của người xưa. Cho nên, mặc dù là người của thời kỳ vũ khí lạnh nhưng hắn cũng không dám đánh giá thấp sự khổ luyện hằng ngày về chiến thuật của binh lính. Tuyết trắng áo trắng, từ điểm này có thể nhìn ra tuy đám người này không quá đông nhưng vẫn không thể xem thường chúng. Trong lúc truy sát A Sử Na Đóa Đóa mà còn không quên thay y phục cho hợp với thời tiết và địa hình, điều này đúng là đã khiến Lý Nhàn không thể không kính nể chúng vài phần.
Lúc ở trên ngọn cây, hắn đã cẩn thận quan sát một lượt, đám người áo trắng truy sát A Sử Na Đóa Đóa tổng cộng có ba mươi hai tên. Nếu như Vô Loan không nói dối thì trên đường truy sát đã có mười tám tên chết trong tay hai nữ nhân này. Từ đó có thể thấy rằng, hai nữ nhân nhìn qua thì liễu yếu đào tơ nhưng lại không phải là hai ngọn đèn sắp cạn dầu, trên đường đi chưa biết chừng hai người này còn giở ra không biết bao nhiêu là mánh khóe để đánh lạc hướng bọn chúng. Lý Nhàn luôn cho rằng, một khi nữ nhân đã tức giận thì sự tức giận này sẽ vượt xa sức tưởng tượng của nam nhân. Ví dụ như, lúc đó đang ẩn nấp trên một cây đại thụ, tuy rằng trên khóe miệng vẫn còn đọng lại máu, vết thương trên người nặng như vậy mà Vô Loan vẫn có thể kiên trì được, gắng gượng theo sau Lý Nhàn, thậm chí không hề bị tụt lại phía sau. Vết thương sau lưng vẫn còn đang rỉ máu, tưởng chừng người con gái yếu mềm này sẽ không trụ vững được, nhưng hình ản cô ta cắn răng giương cung bắn địch, bất luận là như thế nào cũng đủ khiến cho người khác phải thán phục từ tận đáy lòng.
Trên thực tế, Lý Nhàn chưa bao giờ đấu tranh tư tưởng về chuyện có cứu hay là không cứu A Sử Na Đóa Đóa. Dù gì đi chăng nữa thì đây cũng là một nữ nhi ngoại tộc, hơn nữa còn là một viên minh châu trong tay của Đột Quyết Thủy Tất Khả Hãn, bất luận là vì mục đích gì, La Nghệ muốn giết nàng ta thì cứ giết, chuyện này không hề ảnh hưởng đến lợi ích của hắn, huống hồ cách đây không lâu Lục Thập Tam- người do La Nghệ phái tới đã bày tỏ thiện ý thay đổi. Mặc dù Lý Nhàn biết tinh kỵ của U Châu sẽ không thể nào san bằng Yến Sơn trại nếu như không có Lục Thập Tam, nhưng nếu như La Nghệ không hạ mệnh lệnh thép thì Lục Thập Tam nhất định sẽ không chần chừ do dự đưa người lên núi giết họ.
Khinh kỵ xuống ngựa, sức chiến đầu vẫn lớn hơn sơn tặc Yến Sơn rất rất nhiều.
Binh lính của U Châu là một trong những biên quân tinh nhuệ nhất của Đại Tùy, sức chiến đấu của họ tuyệt đối không phải là bất cứ một đội quân ô hợp nào cũng có thể kháng cự lại được, cho nên bất luận là La Nghệ có mục đích gì đi chăng nữa thì cũng có lợi cho bản thân rất nhiều. Nếu xét về khía cạnh đạo đức thì hắn nợ La Nghệ một món nợ ân tình, nên dù có nói như thế nào thì hắn cũng không nên nhúng ta vào chuyện này.
Nhưng cuối cùng Lý Nhàn vẫn quyết định ra tay tương trợ, lý do rất đơn giản, bởi vì có một chuyện hắn vẫn chưa hiểu rõ, cho nên hắn buộc phải hành động rồi sau đó đi xác thực.
Đại Tùy tập trung được trăm vạn đại quân, gấp hai lần số nông phu chiến binh đi chinh phạt Cao Cú Lệ, người Đột Quyết tại sao lại không nhân cơ hội này mà xuôi về phía nam? Từ khi từ thảo nguyên quay về, đám người Lý Nhàn không biết trời xui đất khiến thế nào mà lại đem đốt Mộc Thành của A Sử Na Khứ Hộc, và có thể nói là đã tình cờ giúp Đại Tùy giải trừ một mối nguy hại lớn. Với tính cách của người Đột Quyết thì họ tuyệt đối sẽ không vì thiện mà bỏ qua cơ hội tốt này, Mộc Thành đã mất, lẽ nào họ lại không có dã tâm với một Đại Tùy phồn hoa tráng lệ? Nhưng vì sao khi binh mã của Đại Tùy và Cao Cú Lệ đang giao chiến ác liệt, người Đột Quyết lại có thể sống chết mặc bay như vậy ?
Phải chăng là có một người nào đó hay là một chuyện nào đó đã ảnh hưởng đến Thủy Tất Khả Hãn?
Tuy rằng Lý Nhàn và La Nghệ mới có gặp nhau một lần, nhưng hắn có thể cảm nhận được rất rõ trong lòng vị Hổ Bí đại tướng quân đã mọc lên một bụi cỏ lớn có tên là dã tâm, y đã không còn là bức tường thành kiên cố nhất của Đại Tùy nữa rồi, thậm chí y đã trở thành mối nguy hại ngầm cho Đại Tùy. Khi một người đã có dã tâm thì thứ họ khát khao không đơn giản chỉ là ba chữ “đại tướng quân” nữa, và thực ra thì từ rất lâu rồi ba chữ đó đã không có ý nghĩa thuần túy ban đầu của nó. Nếu như có thể, Lý Nhàn không cho rằng La Nghệ không làm ra cái chuyện dẫn người Đột Quyết nhập quan và khiến cho trăm vạn đại quân đi chinh phạt Liêu Đông phải chết ở nơi đất khách quê người.
Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn nhất hắn đã đưa ra quyết định cứu người cô gái kia, để cô ấy có thể bình an trở về thảo nguyên.
Lý Nhàn không biết được rằng liệu trong lịch sử có người nào đó đã tác động ảnh hưởng đến Thủy Tất Khả Hãn hay không, và có một người đã ảnh hưởng đến La Nghệ, từ đó dẫn đến chuyện đại quân lần đầu tiên đi chinh phạt Cao Cú Lệ chưa đánh mà đã phải lui, chịu tổn thất về tính mạng hay không.
Liệu có một người nào đó sắm vai nhân vật chính giống như hắn không? Hoặc là nhân vật mà hắn đang diễn liệu có tồn tại trong lịch sử hay không? Ví dụ như lúc A Sử Na Đóa Đóa bị truy sát, trên Yến Sơn liệu có xuất hiện một chàng trai cùng độ tuổi như hắn ra tay tương trợ? Từ đó thay đổi tiến trình của cả một giai đoạn lịch sử, và dẫn đến chuyện không có cục diện người ngoại tộc xâm lấn?
Nếu như đúng là có một đám mã tặc như vậy, liệu bọn họ có biết rằng bản thân đã làm ra một chuyện vô cùng vô cùng to lớn hay không?
Đây là một suy nghĩ rất thú vị thậm chí cũng rất quỷ dị, những lúc không có người, Lý Nhàn thường xuyên có những suy nghĩ như vậy, hắn luôn cảm thấy thời đại nào cũng chật trôi, chật trội đến mức thêm một người cũng có thể tạo nên cảnh tượng thiên địa bất dung. Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ, Trần Lục, Tiết Thất mặt rỗ đều là những nhân vật có thật trong lịch sử, vậy thì Lý Nhàn, một người đến đây với hai bàn tay không, liệu có phải là đến thay thế cho một người nào đó?
Như vậy thì, Lý Nhàn lại nghĩ, con đường mà hắn đang đi, liệu có phải là độc nhất vô nhị hay không? Hay là … thực ra trong lịch sử đúng là có những chuyện như vậy?
Có một số chuyện càng nghĩ thì càng phức tạp, rất dễ khiến cho người ta phải phát điên lên.
Lý Nhàn vẫn chưa điên là bởi vì hắn là một người coi sự sống chính là mục tiêu thứ nhất của bản thân, bất luận hắn đang đi trên con đường của bản thân hay là con đường của kẻ khác, thì đều là trở thành câu chuyện cho người khác bàn luận mà thôi.
Cho nên, cách sống trong mấy năm gần đây đã quyết định tới suy nghĩ của Lý Nhàn, nó hình thành nên một kiểu suy nghĩ cố chấp, cũng có chút giảo hoạt của loài hồ lý và chút độc ác hung tợn của loài sói. Cái gọi là thiện và ác hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ trong mỗi chúng ta.
Nếu như quả thật cứu A Sử Na Đóa Đóa có thể ngăn cản người Đột Quyết xuôi xuống phía nam thì Lý Nhàn nói làm thì nhất định là sẽ làm, không có cảm giác bứt rứt hay có lỗi với bất cứ ai. Lý Nhàn là một người từ nhỏ được nghe bình thư Nhạc gia tướng và Dương gia tướng mà lớn lên, khi hắn phát hiện ra bản thân có cơ hội quay về làm anh hùng dân tộc thì hắn làm sao có thể chịu cầm lòng được không làm chứ? Đây là một kiểu tâm lý phức tạp, một kiểu tình cảm khi mà ở kiếp trước hắn bất lực không có cách gì để thay đổi thực trạng thì thần kỳ khi đến thời đại này hắn lại không phải kiêng nể bất cứ thứ gì, tự do tự tại, không chịu bất cứ gò bó, ép buộc nào cả. Thứ tình cảm này có cái tên khi nghe thì cảm thấy cực kỳ vô nghĩa, đó không phải là tình yên đất nước, nó hoàn toàn không liên quan đến quốc gia, nó được gọi là lòng tự tôn dân tộc.
Sinh ra ở Đại Tùy, nhưng hắn lại không tự nhận mình là người Tùy, nhưng ít nhất Lý Nhàn vẫn biết hắn vẫn là người Hán.
Thoáng nhìn thì hành vi của Lý Nhàn hoàn toàn không tuân theo bất cứ một quy tắc nào, nhưng thực ra trong lòng của hắn luôn tồn tại một ranh giới không cho phép hắn vượt qua.
]Lý Nhàn không phải là người căm thù nhà Thanh chỉ là hắn là một người có quy tắc.
Dựa sát vào cây đại thụ Lý Nhàn nhắm mắt lại hồi tưởng lại vị trí của những tên áo trắng lúc nãy. Hắn hít thở sâu một cái rồi mạnh mẽ giương cung bắn về phía trước,. Đúng lúc hắn bay người lên trên không trung cũng là lúc thì từ ba hướng khác nhau mười mấy mũi tên đồng loạt phóng tới cắm phập vào cây đại thụ sau lưng Lý Nhàn. Lý Nhàn nhảy lên như một con chim ưng, rồi giữa khoảng không mũi tên của hắn như một ngôi sao băng vụt qua, cắm phập vào giữa trán một tên áo trắng, khiến gã ngã vật ra đất.
Sau khi tiếp đất, Lý Nhàn lại hóp bụng lại, bật về phía trước, những tiếng vút vút vút của liên nỏ liên tục vang lên, những mũi tên thi nhau sợt qua người hắn. Tốc độ của Lý Nhàn đúng là khiến người khác phải kinh ngạc, khi hắn vừa chạy đến cây đại thụ phía trước hắn liền nhanh chóng đạp mạnh một cái, cả người bay lên đồng thời một mũi tên bay ra bắn trúng vào một tên áo trắng cũng đang bắn liên nỏ. Mũi tên này của hắn đâm thẳng vào mắt trái của tên này, rồi xuyên từ mắt trái đến tận sau gáy, khiến cho tên này không kịp kêu lên một tiếng, lập tức ngã ngửa ra đằng sau.
Sự xuất hiện của Lý Nhàn đã thu hút sự chú ý của đám sát thủ, ngay lập tức chúng chuyển mục tiêu Lý Nhàn, chúng bất tất cả chấp lộ diện. Trước tình hình này, ngay lúc đó, đám người của Lạc Phó lại một lần nữa bắt đầu tấn công những tên áo trắng. Những mũi tên ngay lập tức bay về phía bốn năm tên kia một cách chuẩn xác.
Vô Loan cố cắn răng chịu đựng, mũi tên của cô đã bắn trúng vào yết hầu một tên áo trắng. Lúc tên này ôm cổ ngã xuống thì Vô Loan chớp thời cơ, nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống. Mấy tên áo trắng vẫn đang giương liên nỏ nhằm vào chỗ cô nấp trước đó. Mặc dù mặt của cô cắt không còn giọt máu nhưng cô vẫn cố gắng, bởi cô biết chỉ cần cô chậm đi nửa nhịp thì sẽ tạo cơ hội cho mấy tên sát thủ kia hoàn thành nhiệm vụ - giết chết cô. Vô Loan cắn chặt răng, mím chặt môi, cố gắng bước đến phía A Sử Na Đóa Đóa đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, và lôi tiểu thư về phía sau gốc cây. Mấy tên áo trắng vừa nhìn thấy cô, liền lập tức giương nỏ nhắm bắn.
Hơn mười mũi tên liên tiếp bay tới, nhằm thẳng về phía Vô Loan và A Sử Na Đóa Đóa. Đúng thời khắc những mũi tên này sắp đâm thẳng vào hai người thì Lý Nhàn giống như một con báo nhảy qua, hiên ngang đứng trước che chở cho họ. Hắn lùi về đằng sau một bước, khiến cho Vô Loan ngã xuống đất. Trên tay hắn bây giờ không còn là cung tên nữa, nó đã được thay thế bằng một thanh trực đao, rồi những tiếng tinh tang cứ liên tục vang lên không dứt, mười mấy mũi tên đã bị hắn chẻ đôi một cách chuẩn xác. Liên tiếp hơn mười chiêu đao với độ chính xác và tốc độ nhanh đến mức kinh người. Trong thời khắc đó Lý Nhàn cảm thấy bản thân không phải là đang chém mũi tên, mà là hắn đang bổ những cây côn nhỏ, giống như thường ngày hắn luyện công.
Đám Người Lạc Phó xông tới, bắn tên liên tiếp về phía đám người áo trắng nhằm áp chế chúng, yểm trợ cho Lý Nhàn đưa A Sử Na Đóa Đóa an toàn đến đực cây đại thụ ở phía sau.
- Đúng là có chút khó đối phó!
Lạc Phó nói vội với Lý Nhàn một câu.
Lý Nhàn gật đầu đáp lại:
- Mọi người ngăn cản chúng, đệ xông qua đó!
Đáp lại một câu gỏn lỏn, rồi Lý Nhàn lại xông ra.
Vì mục đích hôm nay là đi săn nên đám người Lạc Phó không có mang theo liên nỏ, trong những lúc đánh nhau với khoảng cách tầm trung như thế này, cung tên rõ ràng là kém hiệu quả hơn liên nỏ. Bảy tám người cùng lúc giương cung hướng về phía đám người áo trắng nhưng chỉ ngay sau đó đã bị bọn chúng đáp trả đến mức không thể ngóc đầu lên được. Nhưng cũng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Lý Nhàn đã hoàn toàn biến mất trong tầm ngắm của bọn áo trắng.
Tên cầm đầm trong số chúng chau chau mày, quay đầu lại nói khẽ với cả bọn:
- Tên thiếu niên áo đen đâu?
Mấy tên thuộc hạ của gã lắc đầu đáp lại, ra hiệu bản thân cũng không để ý lắm.
Mà lúc này, Lý Nhàn đã nấp đằng sau một cái cây to cách bọn chúng không xa, nhẹ nhàng cẩn thận cởi trường bào đen, mặc chiếc áo trắng của một tên truy binh vừa bị hắn giết, xong xuôi hắn đem chiếc áo đen móc ra đằng sau cây, cố ý để lộ ra một góc.
Hắn chậm rãi lùi lại phía sau vài mét, rồi đột nhiên chỉ về chiếc áo mà mình vừa treo lên quát một tiếng:
- Hắn ở kia!
Thep phản xạ, mấy tên áo trắng đang vùi mình trong đống tuyết đồng thời bắn tên về phía chiếc áo đen đó. Khóe miệng của Lý Nhàn khẽ nhếch lên, nhanh chóng lăn đến chỗ một tên áo trắng gần đó nhất.
- Có trúng không?
Lý Nhàn khẽ hỏi tên này.
Tên này không nghĩ ngợi gì hết đáp luôn:
- Chắc là …
Vế đằng sau gã vẫn chưa nói ra, Lý Nhàn cũng không biết rốt cuộc ý của gã là trúng hay là không trúng. Bởi vì, trong lúc gã này đang nói, chủy thủ trong tay Lý Nhàn đã đâm vào yết hầu của gã rồi. Hắn nhanh nhẹn bịt miệng tên này lại, còn mình thì lẩn đi chỗ khác. Rất nhanh sau đó, một mảng tuyết đã được nhuộm đỏ.
Cứ như vậy, Lý Nhàn lặng lẽ giải quyết được 3-4 tên áo trắng, sau đó thì từ từ tiếp cận tên cầm đầu, y phục của tên này đúng là có chút khác biệt với những tên kia.
Đúng lúc Lý Nhàn đi đến sau lưng y, đang giơ chủy thủ lên chuẩn bị đâm thì đột nhiên y lại quay người lại, giơ liên nỏ chĩa vào người Lý Nhàn. Khoảng cách lúc này đúng là quá gần, gần đến mức Lý Nhàn không kịp để né tránh. Mà trên thực tế, Lý Nhàn căn bản là không né tránh, mặc cho mấy cái liên nỏ liên tiếp đâm vào ngực của hắn. Lý Nhàn cầm chủy thủ đâm thẳng vào huyệt thái Dương của y, rồi rút con chủy thủ ra, hắn đổi tay đâm tiếp một nhát nữa vào tim của một tên áo trắng khác.
Sau khi liên tiếp giết chết hai tên áo trắng, Lý Nhàn ngã xuống đất, thở hổn hển.
Khóe miệng của hắn giật giật, trong lòng tự nhủ rằng không nên quá ỷ lại vào chiếc nhuyễn vị giáp mà Hồng Phất cô cô đưa cho.
Điều chỉnh là nhịp thở, chuẩn bị di chuyển thì đột nhiên Lý Nhàn nhìn thấy, cách đó mười mấy mét, một tên áo trắng dùng chân đá Vô Loan ngã sõng xoài xuống mặt đất, sau đó thì cầm thanh hoành đao lên chuẩn bị đâm A Sử Na Đóa Đóa đang hôn mê trên mặt đất.
Không kịp giúp rồi!
Lý Nhàn chưa bao giờ dám xem thường trí tuệ của người xưa, mà hoàn toàn ngược lại, hắn luôn cho rằng người hiện đại trong rất nhiều trường hợp thiếu đi sự linh hoạt của người xưa. Cho nên, mặc dù là người của thời kỳ vũ khí lạnh nhưng hắn cũng không dám đánh giá thấp sự khổ luyện hằng ngày về chiến thuật của binh lính. Tuyết trắng áo trắng, từ điểm này có thể nhìn ra tuy đám người này không quá đông nhưng vẫn không thể xem thường chúng. Trong lúc truy sát A Sử Na Đóa Đóa mà còn không quên thay y phục cho hợp với thời tiết và địa hình, điều này đúng là đã khiến Lý Nhàn không thể không kính nể chúng vài phần.
Lúc ở trên ngọn cây, hắn đã cẩn thận quan sát một lượt, đám người áo trắng truy sát A Sử Na Đóa Đóa tổng cộng có ba mươi hai tên. Nếu như Vô Loan không nói dối thì trên đường truy sát đã có mười tám tên chết trong tay hai nữ nhân này. Từ đó có thể thấy rằng, hai nữ nhân nhìn qua thì liễu yếu đào tơ nhưng lại không phải là hai ngọn đèn sắp cạn dầu, trên đường đi chưa biết chừng hai người này còn giở ra không biết bao nhiêu là mánh khóe để đánh lạc hướng bọn chúng. Lý Nhàn luôn cho rằng, một khi nữ nhân đã tức giận thì sự tức giận này sẽ vượt xa sức tưởng tượng của nam nhân. Ví dụ như, lúc đó đang ẩn nấp trên một cây đại thụ, tuy rằng trên khóe miệng vẫn còn đọng lại máu, vết thương trên người nặng như vậy mà Vô Loan vẫn có thể kiên trì được, gắng gượng theo sau Lý Nhàn, thậm chí không hề bị tụt lại phía sau. Vết thương sau lưng vẫn còn đang rỉ máu, tưởng chừng người con gái yếu mềm này sẽ không trụ vững được, nhưng hình ản cô ta cắn răng giương cung bắn địch, bất luận là như thế nào cũng đủ khiến cho người khác phải thán phục từ tận đáy lòng.
Trên thực tế, Lý Nhàn chưa bao giờ đấu tranh tư tưởng về chuyện có cứu hay là không cứu A Sử Na Đóa Đóa. Dù gì đi chăng nữa thì đây cũng là một nữ nhi ngoại tộc, hơn nữa còn là một viên minh châu trong tay của Đột Quyết Thủy Tất Khả Hãn, bất luận là vì mục đích gì, La Nghệ muốn giết nàng ta thì cứ giết, chuyện này không hề ảnh hưởng đến lợi ích của hắn, huống hồ cách đây không lâu Lục Thập Tam- người do La Nghệ phái tới đã bày tỏ thiện ý thay đổi. Mặc dù Lý Nhàn biết tinh kỵ của U Châu sẽ không thể nào san bằng Yến Sơn trại nếu như không có Lục Thập Tam, nhưng nếu như La Nghệ không hạ mệnh lệnh thép thì Lục Thập Tam nhất định sẽ không chần chừ do dự đưa người lên núi giết họ.
Khinh kỵ xuống ngựa, sức chiến đầu vẫn lớn hơn sơn tặc Yến Sơn rất rất nhiều.
Binh lính của U Châu là một trong những biên quân tinh nhuệ nhất của Đại Tùy, sức chiến đấu của họ tuyệt đối không phải là bất cứ một đội quân ô hợp nào cũng có thể kháng cự lại được, cho nên bất luận là La Nghệ có mục đích gì đi chăng nữa thì cũng có lợi cho bản thân rất nhiều. Nếu xét về khía cạnh đạo đức thì hắn nợ La Nghệ một món nợ ân tình, nên dù có nói như thế nào thì hắn cũng không nên nhúng ta vào chuyện này.
Nhưng cuối cùng Lý Nhàn vẫn quyết định ra tay tương trợ, lý do rất đơn giản, bởi vì có một chuyện hắn vẫn chưa hiểu rõ, cho nên hắn buộc phải hành động rồi sau đó đi xác thực.
Đại Tùy tập trung được trăm vạn đại quân, gấp hai lần số nông phu chiến binh đi chinh phạt Cao Cú Lệ, người Đột Quyết tại sao lại không nhân cơ hội này mà xuôi về phía nam? Từ khi từ thảo nguyên quay về, đám người Lý Nhàn không biết trời xui đất khiến thế nào mà lại đem đốt Mộc Thành của A Sử Na Khứ Hộc, và có thể nói là đã tình cờ giúp Đại Tùy giải trừ một mối nguy hại lớn. Với tính cách của người Đột Quyết thì họ tuyệt đối sẽ không vì thiện mà bỏ qua cơ hội tốt này, Mộc Thành đã mất, lẽ nào họ lại không có dã tâm với một Đại Tùy phồn hoa tráng lệ? Nhưng vì sao khi binh mã của Đại Tùy và Cao Cú Lệ đang giao chiến ác liệt, người Đột Quyết lại có thể sống chết mặc bay như vậy ?
Phải chăng là có một người nào đó hay là một chuyện nào đó đã ảnh hưởng đến Thủy Tất Khả Hãn?
Tuy rằng Lý Nhàn và La Nghệ mới có gặp nhau một lần, nhưng hắn có thể cảm nhận được rất rõ trong lòng vị Hổ Bí đại tướng quân đã mọc lên một bụi cỏ lớn có tên là dã tâm, y đã không còn là bức tường thành kiên cố nhất của Đại Tùy nữa rồi, thậm chí y đã trở thành mối nguy hại ngầm cho Đại Tùy. Khi một người đã có dã tâm thì thứ họ khát khao không đơn giản chỉ là ba chữ “đại tướng quân” nữa, và thực ra thì từ rất lâu rồi ba chữ đó đã không có ý nghĩa thuần túy ban đầu của nó. Nếu như có thể, Lý Nhàn không cho rằng La Nghệ không làm ra cái chuyện dẫn người Đột Quyết nhập quan và khiến cho trăm vạn đại quân đi chinh phạt Liêu Đông phải chết ở nơi đất khách quê người.
Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn nhất hắn đã đưa ra quyết định cứu người cô gái kia, để cô ấy có thể bình an trở về thảo nguyên.
Lý Nhàn không biết được rằng liệu trong lịch sử có người nào đó đã tác động ảnh hưởng đến Thủy Tất Khả Hãn hay không, và có một người đã ảnh hưởng đến La Nghệ, từ đó dẫn đến chuyện đại quân lần đầu tiên đi chinh phạt Cao Cú Lệ chưa đánh mà đã phải lui, chịu tổn thất về tính mạng hay không.
Liệu có một người nào đó sắm vai nhân vật chính giống như hắn không? Hoặc là nhân vật mà hắn đang diễn liệu có tồn tại trong lịch sử hay không? Ví dụ như lúc A Sử Na Đóa Đóa bị truy sát, trên Yến Sơn liệu có xuất hiện một chàng trai cùng độ tuổi như hắn ra tay tương trợ? Từ đó thay đổi tiến trình của cả một giai đoạn lịch sử, và dẫn đến chuyện không có cục diện người ngoại tộc xâm lấn?
Nếu như đúng là có một đám mã tặc như vậy, liệu bọn họ có biết rằng bản thân đã làm ra một chuyện vô cùng vô cùng to lớn hay không?
Đây là một suy nghĩ rất thú vị thậm chí cũng rất quỷ dị, những lúc không có người, Lý Nhàn thường xuyên có những suy nghĩ như vậy, hắn luôn cảm thấy thời đại nào cũng chật trôi, chật trội đến mức thêm một người cũng có thể tạo nên cảnh tượng thiên địa bất dung. Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ, Trần Lục, Tiết Thất mặt rỗ đều là những nhân vật có thật trong lịch sử, vậy thì Lý Nhàn, một người đến đây với hai bàn tay không, liệu có phải là đến thay thế cho một người nào đó?
Như vậy thì, Lý Nhàn lại nghĩ, con đường mà hắn đang đi, liệu có phải là độc nhất vô nhị hay không? Hay là … thực ra trong lịch sử đúng là có những chuyện như vậy?
Có một số chuyện càng nghĩ thì càng phức tạp, rất dễ khiến cho người ta phải phát điên lên.
Lý Nhàn vẫn chưa điên là bởi vì hắn là một người coi sự sống chính là mục tiêu thứ nhất của bản thân, bất luận hắn đang đi trên con đường của bản thân hay là con đường của kẻ khác, thì đều là trở thành câu chuyện cho người khác bàn luận mà thôi.
Cho nên, cách sống trong mấy năm gần đây đã quyết định tới suy nghĩ của Lý Nhàn, nó hình thành nên một kiểu suy nghĩ cố chấp, cũng có chút giảo hoạt của loài hồ lý và chút độc ác hung tợn của loài sói. Cái gọi là thiện và ác hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ trong mỗi chúng ta.
Nếu như quả thật cứu A Sử Na Đóa Đóa có thể ngăn cản người Đột Quyết xuôi xuống phía nam thì Lý Nhàn nói làm thì nhất định là sẽ làm, không có cảm giác bứt rứt hay có lỗi với bất cứ ai. Lý Nhàn là một người từ nhỏ được nghe bình thư Nhạc gia tướng và Dương gia tướng mà lớn lên, khi hắn phát hiện ra bản thân có cơ hội quay về làm anh hùng dân tộc thì hắn làm sao có thể chịu cầm lòng được không làm chứ? Đây là một kiểu tâm lý phức tạp, một kiểu tình cảm khi mà ở kiếp trước hắn bất lực không có cách gì để thay đổi thực trạng thì thần kỳ khi đến thời đại này hắn lại không phải kiêng nể bất cứ thứ gì, tự do tự tại, không chịu bất cứ gò bó, ép buộc nào cả. Thứ tình cảm này có cái tên khi nghe thì cảm thấy cực kỳ vô nghĩa, đó không phải là tình yên đất nước, nó hoàn toàn không liên quan đến quốc gia, nó được gọi là lòng tự tôn dân tộc.
Sinh ra ở Đại Tùy, nhưng hắn lại không tự nhận mình là người Tùy, nhưng ít nhất Lý Nhàn vẫn biết hắn vẫn là người Hán.
Thoáng nhìn thì hành vi của Lý Nhàn hoàn toàn không tuân theo bất cứ một quy tắc nào, nhưng thực ra trong lòng của hắn luôn tồn tại một ranh giới không cho phép hắn vượt qua.
]Lý Nhàn không phải là người căm thù nhà Thanh chỉ là hắn là một người có quy tắc.
Dựa sát vào cây đại thụ Lý Nhàn nhắm mắt lại hồi tưởng lại vị trí của những tên áo trắng lúc nãy. Hắn hít thở sâu một cái rồi mạnh mẽ giương cung bắn về phía trước,. Đúng lúc hắn bay người lên trên không trung cũng là lúc thì từ ba hướng khác nhau mười mấy mũi tên đồng loạt phóng tới cắm phập vào cây đại thụ sau lưng Lý Nhàn. Lý Nhàn nhảy lên như một con chim ưng, rồi giữa khoảng không mũi tên của hắn như một ngôi sao băng vụt qua, cắm phập vào giữa trán một tên áo trắng, khiến gã ngã vật ra đất.
Sau khi tiếp đất, Lý Nhàn lại hóp bụng lại, bật về phía trước, những tiếng vút vút vút của liên nỏ liên tục vang lên, những mũi tên thi nhau sợt qua người hắn. Tốc độ của Lý Nhàn đúng là khiến người khác phải kinh ngạc, khi hắn vừa chạy đến cây đại thụ phía trước hắn liền nhanh chóng đạp mạnh một cái, cả người bay lên đồng thời một mũi tên bay ra bắn trúng vào một tên áo trắng cũng đang bắn liên nỏ. Mũi tên này của hắn đâm thẳng vào mắt trái của tên này, rồi xuyên từ mắt trái đến tận sau gáy, khiến cho tên này không kịp kêu lên một tiếng, lập tức ngã ngửa ra đằng sau.
Sự xuất hiện của Lý Nhàn đã thu hút sự chú ý của đám sát thủ, ngay lập tức chúng chuyển mục tiêu Lý Nhàn, chúng bất tất cả chấp lộ diện. Trước tình hình này, ngay lúc đó, đám người của Lạc Phó lại một lần nữa bắt đầu tấn công những tên áo trắng. Những mũi tên ngay lập tức bay về phía bốn năm tên kia một cách chuẩn xác.
Vô Loan cố cắn răng chịu đựng, mũi tên của cô đã bắn trúng vào yết hầu một tên áo trắng. Lúc tên này ôm cổ ngã xuống thì Vô Loan chớp thời cơ, nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống. Mấy tên áo trắng vẫn đang giương liên nỏ nhằm vào chỗ cô nấp trước đó. Mặc dù mặt của cô cắt không còn giọt máu nhưng cô vẫn cố gắng, bởi cô biết chỉ cần cô chậm đi nửa nhịp thì sẽ tạo cơ hội cho mấy tên sát thủ kia hoàn thành nhiệm vụ - giết chết cô. Vô Loan cắn chặt răng, mím chặt môi, cố gắng bước đến phía A Sử Na Đóa Đóa đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, và lôi tiểu thư về phía sau gốc cây. Mấy tên áo trắng vừa nhìn thấy cô, liền lập tức giương nỏ nhắm bắn.
Hơn mười mũi tên liên tiếp bay tới, nhằm thẳng về phía Vô Loan và A Sử Na Đóa Đóa. Đúng thời khắc những mũi tên này sắp đâm thẳng vào hai người thì Lý Nhàn giống như một con báo nhảy qua, hiên ngang đứng trước che chở cho họ. Hắn lùi về đằng sau một bước, khiến cho Vô Loan ngã xuống đất. Trên tay hắn bây giờ không còn là cung tên nữa, nó đã được thay thế bằng một thanh trực đao, rồi những tiếng tinh tang cứ liên tục vang lên không dứt, mười mấy mũi tên đã bị hắn chẻ đôi một cách chuẩn xác. Liên tiếp hơn mười chiêu đao với độ chính xác và tốc độ nhanh đến mức kinh người. Trong thời khắc đó Lý Nhàn cảm thấy bản thân không phải là đang chém mũi tên, mà là hắn đang bổ những cây côn nhỏ, giống như thường ngày hắn luyện công.
Đám Người Lạc Phó xông tới, bắn tên liên tiếp về phía đám người áo trắng nhằm áp chế chúng, yểm trợ cho Lý Nhàn đưa A Sử Na Đóa Đóa an toàn đến đực cây đại thụ ở phía sau.
- Đúng là có chút khó đối phó!
Lạc Phó nói vội với Lý Nhàn một câu.
Lý Nhàn gật đầu đáp lại:
- Mọi người ngăn cản chúng, đệ xông qua đó!
Đáp lại một câu gỏn lỏn, rồi Lý Nhàn lại xông ra.
Vì mục đích hôm nay là đi săn nên đám người Lạc Phó không có mang theo liên nỏ, trong những lúc đánh nhau với khoảng cách tầm trung như thế này, cung tên rõ ràng là kém hiệu quả hơn liên nỏ. Bảy tám người cùng lúc giương cung hướng về phía đám người áo trắng nhưng chỉ ngay sau đó đã bị bọn chúng đáp trả đến mức không thể ngóc đầu lên được. Nhưng cũng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Lý Nhàn đã hoàn toàn biến mất trong tầm ngắm của bọn áo trắng.
Tên cầm đầm trong số chúng chau chau mày, quay đầu lại nói khẽ với cả bọn:
- Tên thiếu niên áo đen đâu?
Mấy tên thuộc hạ của gã lắc đầu đáp lại, ra hiệu bản thân cũng không để ý lắm.
Mà lúc này, Lý Nhàn đã nấp đằng sau một cái cây to cách bọn chúng không xa, nhẹ nhàng cẩn thận cởi trường bào đen, mặc chiếc áo trắng của một tên truy binh vừa bị hắn giết, xong xuôi hắn đem chiếc áo đen móc ra đằng sau cây, cố ý để lộ ra một góc.
Hắn chậm rãi lùi lại phía sau vài mét, rồi đột nhiên chỉ về chiếc áo mà mình vừa treo lên quát một tiếng:
- Hắn ở kia!
Thep phản xạ, mấy tên áo trắng đang vùi mình trong đống tuyết đồng thời bắn tên về phía chiếc áo đen đó. Khóe miệng của Lý Nhàn khẽ nhếch lên, nhanh chóng lăn đến chỗ một tên áo trắng gần đó nhất.
- Có trúng không?
Lý Nhàn khẽ hỏi tên này.
Tên này không nghĩ ngợi gì hết đáp luôn:
- Chắc là …
Vế đằng sau gã vẫn chưa nói ra, Lý Nhàn cũng không biết rốt cuộc ý của gã là trúng hay là không trúng. Bởi vì, trong lúc gã này đang nói, chủy thủ trong tay Lý Nhàn đã đâm vào yết hầu của gã rồi. Hắn nhanh nhẹn bịt miệng tên này lại, còn mình thì lẩn đi chỗ khác. Rất nhanh sau đó, một mảng tuyết đã được nhuộm đỏ.
Cứ như vậy, Lý Nhàn lặng lẽ giải quyết được 3-4 tên áo trắng, sau đó thì từ từ tiếp cận tên cầm đầu, y phục của tên này đúng là có chút khác biệt với những tên kia.
Đúng lúc Lý Nhàn đi đến sau lưng y, đang giơ chủy thủ lên chuẩn bị đâm thì đột nhiên y lại quay người lại, giơ liên nỏ chĩa vào người Lý Nhàn. Khoảng cách lúc này đúng là quá gần, gần đến mức Lý Nhàn không kịp để né tránh. Mà trên thực tế, Lý Nhàn căn bản là không né tránh, mặc cho mấy cái liên nỏ liên tiếp đâm vào ngực của hắn. Lý Nhàn cầm chủy thủ đâm thẳng vào huyệt thái Dương của y, rồi rút con chủy thủ ra, hắn đổi tay đâm tiếp một nhát nữa vào tim của một tên áo trắng khác.
Sau khi liên tiếp giết chết hai tên áo trắng, Lý Nhàn ngã xuống đất, thở hổn hển.
Khóe miệng của hắn giật giật, trong lòng tự nhủ rằng không nên quá ỷ lại vào chiếc nhuyễn vị giáp mà Hồng Phất cô cô đưa cho.
Điều chỉnh là nhịp thở, chuẩn bị di chuyển thì đột nhiên Lý Nhàn nhìn thấy, cách đó mười mấy mét, một tên áo trắng dùng chân đá Vô Loan ngã sõng xoài xuống mặt đất, sau đó thì cầm thanh hoành đao lên chuẩn bị đâm A Sử Na Đóa Đóa đang hôn mê trên mặt đất.
Không kịp giúp rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.