Tương Nhu Dĩ "mặc"

Chương 23: chương 23

A1809M

25/05/2018

Tầng thứ nhất là phòng khách, có điều cũng không giống như một phòng khách.

Góc tường tùy ý để một ít nông cụ rửa ráy rất sạch sẽ, trên cao là một tầng ngăn cách cây cối, chính giữa có treo một cái đèn treo bọc loại vải hạn chế, chính giữa trung tâm đại sảnh sau cùng có một cái ghế đàn hương, hai bên trái phải là hai hàng ghế gỗ sáu cái hiện lên tia sáng màu nâu đỏ, mỗi bên một cái ghế đều có một bàn uống trà nhỏ cùng loại, cũng là tông đỏ giống nhau. Trong đó trên hai cái ghế tùy ý để một cái áo khoác lông cùng một cái khăn quàng.

Trên ghế dựa điêu khắc hình vẽ ở dưới ánh đèn lờ mờ tựa như đang bay múa, giống như kim long ở dưới trời chiều đầy nắng vũ động.

Tứ ý tự do.

Trong phòng có lò sưởi, cũng không biết từ đâu tới, chỉ biết là trong phòng rất ấm áp, khiến mọi người cũng phải cởi áo khoác ra, khoát trên cánh tay.

Mà hai chị em Lâm Uyên dọc đường đi đùa vui ồn ào yên lặng đến lạ thường, đi theo sau lưng Cổ Dĩ Mạt, đi theo bên người Tần Mi cùng Tiêu Huyên Nghệ, an tĩnh đi, không nói một lời, vẻ mặt là xen lẫn ngạc nhiên đứng đắn.

Giống như là, đột nhiên thoát khỏi thế giới hiện tại, đi tới một đất nước cổ xưa, thấy được lịch sử mấy ngàn năm trước. Trong lòng nhưng là yên lặng với kích động.

Cả người đều bị cổ kính hết thảy bao vây, rửa đi bụi bặm cùng rộn ràng dính vào ở một cái thế giới khác, chậm rãi nhắm mắt, trôi lơ lửng ở trong đó, an tĩnh điềm mật.

Cho dù người phụ nữ ăn mang hết sức hiện đại phía trước như Thẩm Mặc, kia bóng lưng thẳng tắp giống vậy, bước chân không nhanh không chậm, cả người khí chất đạm nhã trầm tĩnh, để cho người cảm thấy hoàn toàn không có vi hòa cảm, hai người kia, là chủ nhân cái thế giới này, bọn họ cùng căn phòng này, căn nhà này, không gian này, hòa làm một thể, có khống chế người cao quý, cũng có loài người đạm nhã sinh tồn ở nơi này.

Dọc theo đường đi, giọng nói mát lạnh của Thẩm Mặc luôn luôn vang lên, ở thay cha giới thiệu cho năm người theo tới.

Những người khác cũng chỉ là lúc Thẩm phụ nghe xong giới thiệu nhìn tới, lễ phép hữu hảo chào hỏi mới lên tiếng, thời điểm khác, trong không gian yên tĩnh, quanh quẩn giọng nói mát lạnh dửng dưng bình tĩnh của Thẩm Mặc, thật lâu, cùng không gian này hỗ ứng lẫn nhau.

Tầng thứ hai là phòng khách và phòng bếp, còn có một phòng chiếu phim điện ảnh.

Cái này hẳn coi như là một tầng cùng kỹ thuật hiện đại nối đường ray.

Cho nên tự nhiên cũng giảm bớt rất nhiều cổ hương.

Tầng thứ ba là tầng nghỉ ngơi, vì sao nói là tầng ư, bởi vì tất cả đều là phòng.



Tổng cộng bốn gian phòng, rải rác ở hai bên đại sảnh.

Phòng khách trang trí giống tầng thứ nhất vậy, cửa phòng bên ngoài cũng là bằng gỗ, trái lại phía bên trong có cửa chống trộm trang bị như nhau, vốn nên là vị trí của chốt cửa, bên ngoài lại là khóa nhỏ ngân quang.”Mọi người trước nghỉ ngơi đi, chỉ có hai phòng trống, xin lỗi, nhà nhỏ.” Thẩm phụ dẫn mấy người hành lý tương đối lớn một đường không mệt không thở lên tầng ba, đem đồ để ở đại sảnh, đứng thẳng người, ôn hòa cười nói, nếp nhăn khóe mắt theo đó hiện ra, tỏ rõ tuổi tác ngạo mạn.

“Dĩ Mạt cùng tôi một phòng đi, mọi người bốn người hai người một gian.” Thẩm Mặc nhận lấy mấy phần hành lý nhỏ trên tay mọi người, để vào cái ghế gỗ, xoay người nhìn Cổ Dĩ Mạt dọc theo đường đi một mực đi theo sau lưng nàng, đôi mắt màu hổ phách ở dưới ánh đèn lờ mờ, hiện lên ánh sáng dịu dàng yên tĩnh, vô hình cho người yên tĩnh cùng cảm giác an toàn.

Thẩm phụ vốn là tìm chìa khóa, nghe được con gái nhà mình lại còn nói muốn cùng người khác cùng phòng lại cùng giường, cầm lên chìa khóa thiếu chút nữa rơi xuống sàn nhà đi. (Bác trai thật là...k hiểu phong tình mà -.-)

Len lén liếc mắt nhìn con gái đang hờ hững, trong con ngươi kinh ngạc.

“Thẩm Mặc, ba giờ rồi, cô không phải muốn đi họp lớp sao?” Cổ Dĩ Mạt không biết mình đã khiến cho “Nhạc phụ tương lai “ nhà mình chú ý, chẳng qua là nhàn nhạt cùng đôi mắt Thẩm Mặc đối mặt, giọng ôn nhu.

“Ân, ngồi xe chỉ cần bốn mươi phút, còn có thể, bất quá tôi cũng phải đi.” Thẩm Mặc trên người như thường lệ áo sơ mi trắng, dưới người là quần dài màu đen bình thường, trên cánh tay khoát một cái áo khoác màu đen. (Mặc Mặc soái quá ta!!!)

“Ba lái xe đưa con đi, nha đầu?” Thẩm phụ đem chìa khóa thả vào trên bàn uống trà nhỏ bên cạnh, thẳng người nhìn Thẩm Mặc, nói.

Ở trấn trên đón xe rất khó, mặc dù du lịch nhiều, bất quá dù sao cũng là trấn nhỏ, phương tiện giao thông chỉ có xe buýt, ca đến lại rất ít, thời gian khởi hành xe buýt luôn cố định.

Buổi chiều hai lớp, một lớp thì một chút nửa, một lớp thì bốn giờ rưỡi.

Thẩm phụ hiểu con gái nhà mình ghét nhất nói không giữ lời, cho nên định lái xe đưa nàng đi.“Ba ở lại chào hỏi bạn con là được. Con tự lái xe đi.” Thẩm Mặc nhìn mấy người Lâm Uyên, vốn là không phải người quen, nhưng dẫn đến nhà.

Thật không biết mình đây là thế nào.

“Nga, đúng đúng, nhưng bên ngoài tuyết tan, trơn trợt, một mình con ba không yên tâm.” Trầm ổn trong tròng mắt, là tràn đầy ôn nhu cùng lo âu. Cho dù khí chất trầm ổn mạnh mẽ, nhưng lúc đối mặt với con gái mình, rút đi hết thảy, chỉ còn lại hình ảnh từ phụ ôn nhu.

“Bác....bác trai, con lái xe đưa Thẩm Mặc đi.” Cổ Dĩ Mạt vốn là muốn kêu chú, nhưng cảm giác không đúng, quá xa lạ, kêu bác trai lại có chút chột dạ cùng xấu hổ đi, vì vậy giọng nói trong trẻo lạnh lùng ngày thường có chút trầm thấp nhu hòa, mang một tia ngượng ngùng không dễ phát giác.

Thẩm Mặc lẳng lặng chăm chú nhìn bóng người Cổ Dĩ Mạt áo sơ mi sọc kẻ cùng quần dài, trong lòng ba phần ấm áp bảy phần bất đắc dĩ.

“Cổ tổng đưa đi sao, tôi ngược lại là yên tâm, nhưng....” Thẩm phụ đánh giá cái cô gái khí chất cao nhã xinh đẹp này, cấp trên của con gái nhà mình, giọng do dự.



“Bác trai, bây giờ con không phải cấp trên của Thẩm Mặc, người kêu tiểu Mạt là được rồi.” Cổ Dĩ Mạt lễ phép khéo léo mỉm cười trả lời, trên khuôn mặt tinh xảo là trấn tĩnh cùng dửng dưng. Giống như nàng của thường ngày vậy.

Nàng chuyện gì cũng thành thạo, cao quý, ưu nhã.

Thẩm Mặc nhìn Cổ Dĩ Mạt như vậy, câu môi lên.

“Vậy ta cũng không lề mề chậm chạp, đây là chìa khóa xe, là chiếc xe màu đen nhỏ, Thẩm Mặc mang con xuống gara để xe, ta đi đun chút nước, đây là chìa khóa mấy gian phòng, mấy đứa trước dọn dẹp một chút hành lý đi, ta một cá Đại lao gia cũng không giúp.” Thẩm phụ liếc nhìn Thẩm Mặc, con ngươi màu hổ phách thoáng qua một tia ánh sáng không rõ ý, đem chìa khóa chia ra đưa cho Cổ Dĩ Mạt cùng Tần Mi nhìn tương đối đáng tin, liền đi xuống phòng bếp dưới lầu.

“Oa oa, Thẩm Mặc tiểu cô nương, ba ba nhà cô cũng quá đẹp trai, thật sự có hơn năm mươi sao?” Thẩm phụ vừa đi, Lâm Uyên liền khôi phục không đứng đắn thường ngày, khoác ở trên vai Tần Mi, cặp mắt đào hoa chảy xuống mị ý.

“Trước chọn phòng đi, hai phòn bên trái là phòng tôi cùng ba tôi, hai phòng bên phải mọi người quyết định.” Thẩm Mặc cười một tiếng, chỉ chỉ hai phòng bị khóa bên phải, nói.

Sau đó, liền dẫn Cổ Dĩ Mạt đi xuống gara dưới tầng lấy xe.

Gara để xe có ba chiếc xe.

Một chiếc là BMW màu đen của Thẩm Mặc, một chiếc là Jeep Hurricane màu đen cát phổ, còn có một chiếc là siêu Hummer H3.

Mấy chiếc xe xe, coi như ít nhất cũng cần hơn mười triệu, đặc biệt là chiếc siêu Hummer kia, trang bị đầy đủ hết, bên trong mặc dù không thấy, nhưng cũng phòng tắm cũng đều nên có, loại xe này, không cần nhìn cũng biết mấy chũ triệu.

Thẩm Mặc cho dù ở công ty làm ba năm, nhưng chỉ là một nhân viên thường, không thể nào kiếm nhiều như vậy.

Cổ Dĩ Mạt nhìn một cái ba chiếc xe, cặp mắt đen hơi trầm xuống, cũng không nói.

Từ từ đi.

Một ngày nào đó, sẽ biết.

Một ngày nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tương Nhu Dĩ "mặc"

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook