Chương 24: chương 24
A1809M
25/05/2018
Ngày mùa đông luôn là tối rất sớm.
Hiện tại mới ba giờ ba mươi, ngày lại âm trầm giống như hoàng hôn, nắng ấm mùa đông hiếm thấy ngày hôm nay đã rũ ra, bầy trời tối om tựa hồ lại muốn rơi tuyết.
Thẩm Mặc ngồi ở ghế phụ lái, tựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ.
Mái tóc đen như mực dài rơi rớt, trên vai, trước người, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ không ngừng thoáng hiện trong con ngươi màu hổ phách, dần dần mất hẳn, cặp mắt kia vẫn luôn không có chút nào ưu tư, nhàn nhạt nhìn cảnh sắc đung đưa, nhìn hết thảy thế gian này xuất hiện, đi qua, biến mất.
“Thẩm Mặc.” Cổ Dĩ Mạt liếc nhìn dáng vẻ Thẩm Mặc, lòng xuống một mảnh, là êm ái đau lòng.
“ Hử?” Thẩm Mặc quay đầu, nhìn Cổ Dĩ Mạt chăm chú nhìn phía trước, ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ thoáng qua gò má đẹp đẽ của nàng, lưu quang yêu kiều.
“Họp mặt bạn học lúc nào kết thúc, tôi đón em trở về.” Mùi hương đạm nhã thoang thoảng vây quanh ở bên trong xe, chóp mũi Thẩm Mặc khẽ nhúc nhích, ngửi một cái, là mui vị để cho người an tâm.
“Không biết, chị cứ về trước đi, nơi này buổi tối có xe taxi, tôi đón xe là được.”
Như vậy người ta làm sao sẽ thích mình chứ?
Hoàn toàn không cách nào hiểu.
Như vậy không muốn vô vọng, giống như cái xác biết đi, có nơi nào có thể hấp dẫn cô sao?
Không có đi.
“Nga.” Cổ Dĩ Mạt nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không biết có nghe vào không.
Thẩm Mặc nhìn gò má góc cạnh rõ ràng của tồn tại toàn bộ ánh sáng của vũ trụ.
Ai.
Thẩm Mặc trong lòng bất đắc dĩ thở dài, lại quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ, không nói nữa.
“Đến, chính là chỗ này.” Thẩm Mặc nhìn cửa trường học quen thuộc ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên một cổ hoài niệm, nàng nhẹ giọng kêu, Cổ Dĩ Mạt hiểu ý ngừng xe.
“Mọi người ở nơi nào tụ họp?” Cổ Dĩ Mạt xuống xe, nhìn Thẩm Mặc đứng ở bên xe, gió lạnh thổi qua, vén lên mái tóc dài của người kia, mang theo áo khoác người nọ không tính là vừa nặng vừa dày.
Rõ ràng là một cô gái đơn bạc như vậy, vì sao lòng lại chất chứa nhiều gông xiềng nặng như vậy.
“Cuối cùng là hát ở XX, ước chừng mười giờ về nhà.” Thẩm Mặc biết người này sẽ không như vậy nghe lời bỏ lại mình trở về, xoay người nhìn bàn tay Cổ Dĩ Mạt nơi cửa xe, con người màu hổ phách không biết làm sao đầy vẻ lưu chuyển.
“ Được.” Cổ Dĩ Mạt nhìn trong mắt Thẩm Mặc rõ ràng không biết làm sao, câu khởi thần giác, trong con người màu đen là nụ cười ôn nhu.
“Ân, vậy chị trước đi dạo một chút đi. Hoặc là về nhà?” Thẩm Mặc nhìn dáng người thon dài của người nọ, mi mắt tinh xảo, chợt cười.
Thôi thôi.
“Tôi mua một ít thứ, em vào đi thôi.” Cổ Dĩ Mạt đứng ở nơi đó, mái tóc dài lưu luyến, mi mắt ôn hòa, cứ như vậy an tĩnh nhìn Thẩm Mặc, môi khẽ cong lên.Người con gái này, chẳng qua là đứng ở nơi đó, liền là một bức tranh thủy mặc dịu dàng.
“ Được.” Thẩm Mặc hơi hạ mắt xuống, lúc mở ra là bảy phân ôn nhu ba phân đạm nhã. Nàng nhìn mái tóc Cổ Dĩ Mạt theo gió lay động, lãnh ý giữa chân mày mềm nhũn.
Nói xong, Thẩm Mặc liền đóng cửa xe, đi về trước cửa trường đã có rất nhiều người.
Cổ Dĩ Mạt nhìn bóng lưng cao gầy của Thẩm Mặc đi về phía đám người ồn ào kia, nhìn dáng người nàng dửng dưng ôn nhã từng bước từng bước đi về phía trần tục, cứ như vậy nhìn nàng, cho đến nàng được một tiểu kiều nữ phía trước chạy tới đón, mới trầm xuống con ngươi, ngồi vào chỗ điều khiển, cho xe chạy rời đi.
Bây giờ mới bốn giờ, cách mười giờ còn tới sáu giờ, đi mua cho bác trai chút lễ vật đi.
Thẩm Mặc nhìn gương mặt quen thuộc của tiểu kiều nữ trước mặt, nhất thời nhưng không nhớ nổi tên.
“Thẩm Mặc! Oa oa, trưởng thành liền là một người đẹp a, cậu sẽ không phải không nhớ tên của mình chứ?” Cô gái hết sức kích động, con người nhỏ nhắn tản ra tinh thần tuổi trẻ phấn chấn, sức sống bừng bừng.
Trưởng thành cái gì, nghe có luồng khí tức bà bác.
Thanh âm này có chút quen thuộc, trước đây không lâu mới nghe qua.
Nga, cái đó cô gái đến tháng đau nghiêm trọng, Khổng Nghệ.
“Nhớ, Khổng Nghệ.” Thẩm Mặc nhìn kiều tiểu nữ trước mặt tinh thần tràn đầy, trong đôi mắt thật to lóe vẻ hưng phấn nhìn mình, khuôn mặt thịt thịt, thân thể nho nhỏ, ước chừng khoảng 1m6, thon nhỏ khả ái. Thẩm Mặc cúi đầu xuống nhìn nàng, câu môi lên.
Như vậy rất tốt.
Vui vẻ, cao hứng, hưng phấn, kích động, những thứ này là ưu tư mình không có, nhưng lại là có thể làm cho người khác hạnh phúc ưu tư.
Mình không có, mà người khác có, không bỏ mất tinh thần phấn chấn, như vậy rất tốt.
Như vậy, cũng rất tốt.
Thẩm Mặc là cô gái như vậy, trong thế giới đều là không hề bận tâm, bình tĩnh dửng dưng, nhìn lâu, sẽ còn có chút cảm giác tĩnh mịch, nàng một mình sống ở thế giới như vậy ngây người hai mươi tám năm.
Không muốn vô vọng, nghe thanh âm ngoài cửa mọi người trò chuyện, tiếng hoan hô, tiếng cười lớn, tưởng tượng những hình ảnh ấm áp kia, sau đó nhàn nhạt mỉm cười, thay bọn họ câu môi, nhưng là cười rơi lệ.
Không có gì cả, nàng ở không có gì ở thế giới này cả, một thân một mình, vượt qua tất cả, vượt qua hai mươi tám năm trong bi thương, thống khổ, không ai giúp, tuyệt vọng tất cả.
Một người co ro, trái tim kia từng ngày từng ngày, bị người khác, bị mình, từng điểm từng điểm tăng thêm từng tầng từng tầng xiềng xích.
Sau đó, nó bị nặng xích sắt lạnh như băng quấn quanh không có một khe hở.
Cả người cũng thê lương nghẹt thở.
Thẩm Mặc dưới sự hướng dẫn của Khổng Nghệ đi vào đám người kia không khí tràn đầy cao hứng cùng gặp mặt, cười nhạt cùng bạn học mười năm trước chào hỏi, nhìn các bạn trai năm đó cùng anh em nhạo báng cười to đã trở thành thanh niên, nhìn các bạn nữ năm đó tràn đầy ý tốt cùng khuê mật lặng lẽ nói sau lại che miệng cười khẽ giờ cũng đã trở thành phụ nữ.
Nơi đó, là thế giới vui sướng, là thế giới không thuộc về mình.
Thẩm Mặc mỉm cười cùng lại chào hỏi mọi người hàn huyên mấy câu, cười nhìn những người của thế giới kia, trong lòng ấm áp.
Như vậy cũng tốt, như vậy cũng rất tốt.
“Thẩm bí thư, còn nhớ tôi không?” Một người thanh niên cao gầy mét tám hưu nhàn quần jean từ trong đám người đi ra, nhìn Thẩm Mặc nâng tay lên giơ giơ, thân thể cường tráng mi mắt cong cong, là nụ cười nhiệt tình.
Nhớ, là lớp trưởng Trần Hải Án đi, lớp phó là ảnh cả sinh đôi, kêu Trần Hà Thanh.
Sông thanh hải yến a, Trần gia không hổ là quan chức thế gia.
Thẩm Mặc nhìn bạn học trai trẻ trung lỗ mãng năm đó nhưng luôn nói lời nghĩa khí giờ trở thành một người đàn ông cường tráng, dâng lên một chút hoài niệm nở nụ cười.
“Lớp trưởng, tôi bây giờ không phải là bí thư tuyên truyền nữa.” Thẩm Mặc bắt tay đứng ở nơi đó, mặt mũi tinh xảo đạm nhã, mi mắt dài nhọn, sóng mắt lưu chuyển màu hổ phách trong con ngươi, môi mỏng câu khởi, lưu luyến điệt lệ.
Trần Hải Án nhìn cô gái bận rộn đã từng giúp đỡ mình, cảm thán cùng nàng chào hỏi, nhìn nhau cười.
Trước kia mình ngây thơ lỗ mãng, thật đúng là cho nữ tử này không ít phiền toái a.
Nhớ tới lúc đó mọi người đều là tuổi tác thanh xuân ngây thơ, người này lại có khí tức tang thương khác biệt, lúc đó mình không hiểu, cũng không muốn đi hiểu, cho là người này làm bộ làm tịch, còn làm không ít chuyện xấu a.
“Lớp trưởng, cậu đã là người có gia đình, một mực nhìn Thẩm Mặc như vậy, mình sẽ đi tố cáo với chị dâu nga.” Khổng Nghệ đứng ở một bên, nhìn hai người nhìn nhau cười, che cái miệng nhỏ nhắn nhẹ giọng cười, nhìn Trần Hải Án, trong đôi mắt to tràn đầy ánh sáng trêu ghẹo.
“Chúng ta cái này gọi là 'Quân tử chi giao nhạt như nước', tiểu nha đầu biết cái gì, cậu còn chưa phải người lập gia đình, chúng ta như nhau.” Trần Hải Án cười liếc Khổng Nghệ một cái, trêu ghẹo lại đối phương.
Hai người là này trong lớp kết hôn sớm nhất, nghe nói lớp trưởng là ở trong quan trường gặp phải một người, là luật sư, bởi vì một trận kiện có chút trao đổi, kết quả là tiếp tục một mực trao đổi, cuối cùng thành vợ chồng. Khổng Nghệ là thời điểm thực tập gặp một tiền bối, lớn hơn nàng ba tuổi một giám đốc bộ môn, nhân phẩm chính trực, đối đãi người ôn hòa, hai người cũng là hiểu nhau, liền cùng tiến tới.
Hai cặp vợ chồng cuộc sống cũng phải không tệ, đánh nhỏ nháo nhỏ lúc có lúc cũng sẽ ở trong bầy than phiền mấy câu, nhưng cũng bình bình đạm đạm, ôn hòa chung sống, tương kính như tân.
Cái này để cho người hâm mộ hạnh phúc.
Thành gia lập nghiệp, hạnh phúc gia đình mỹ mãn.
Cho nên hai người này mới tản ra khí tức đi lên mát như vậy.
Thẩm Mặc nhìn hai người lại bắt đầu cãi vã, mi mắt hơi cong, nụ cười dây dưa.
Nguyện mọi người hạnh phúc.
Nàng nhìn về phía bầu trời có khunh hướng tuyết rơi, nhẹ giọng lẩm bẩm thì thầm.
Hiện tại mới ba giờ ba mươi, ngày lại âm trầm giống như hoàng hôn, nắng ấm mùa đông hiếm thấy ngày hôm nay đã rũ ra, bầy trời tối om tựa hồ lại muốn rơi tuyết.
Thẩm Mặc ngồi ở ghế phụ lái, tựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ.
Mái tóc đen như mực dài rơi rớt, trên vai, trước người, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ không ngừng thoáng hiện trong con ngươi màu hổ phách, dần dần mất hẳn, cặp mắt kia vẫn luôn không có chút nào ưu tư, nhàn nhạt nhìn cảnh sắc đung đưa, nhìn hết thảy thế gian này xuất hiện, đi qua, biến mất.
“Thẩm Mặc.” Cổ Dĩ Mạt liếc nhìn dáng vẻ Thẩm Mặc, lòng xuống một mảnh, là êm ái đau lòng.
“ Hử?” Thẩm Mặc quay đầu, nhìn Cổ Dĩ Mạt chăm chú nhìn phía trước, ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ thoáng qua gò má đẹp đẽ của nàng, lưu quang yêu kiều.
“Họp mặt bạn học lúc nào kết thúc, tôi đón em trở về.” Mùi hương đạm nhã thoang thoảng vây quanh ở bên trong xe, chóp mũi Thẩm Mặc khẽ nhúc nhích, ngửi một cái, là mui vị để cho người an tâm.
“Không biết, chị cứ về trước đi, nơi này buổi tối có xe taxi, tôi đón xe là được.”
Như vậy người ta làm sao sẽ thích mình chứ?
Hoàn toàn không cách nào hiểu.
Như vậy không muốn vô vọng, giống như cái xác biết đi, có nơi nào có thể hấp dẫn cô sao?
Không có đi.
“Nga.” Cổ Dĩ Mạt nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không biết có nghe vào không.
Thẩm Mặc nhìn gò má góc cạnh rõ ràng của tồn tại toàn bộ ánh sáng của vũ trụ.
Ai.
Thẩm Mặc trong lòng bất đắc dĩ thở dài, lại quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ, không nói nữa.
“Đến, chính là chỗ này.” Thẩm Mặc nhìn cửa trường học quen thuộc ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên một cổ hoài niệm, nàng nhẹ giọng kêu, Cổ Dĩ Mạt hiểu ý ngừng xe.
“Mọi người ở nơi nào tụ họp?” Cổ Dĩ Mạt xuống xe, nhìn Thẩm Mặc đứng ở bên xe, gió lạnh thổi qua, vén lên mái tóc dài của người kia, mang theo áo khoác người nọ không tính là vừa nặng vừa dày.
Rõ ràng là một cô gái đơn bạc như vậy, vì sao lòng lại chất chứa nhiều gông xiềng nặng như vậy.
“Cuối cùng là hát ở XX, ước chừng mười giờ về nhà.” Thẩm Mặc biết người này sẽ không như vậy nghe lời bỏ lại mình trở về, xoay người nhìn bàn tay Cổ Dĩ Mạt nơi cửa xe, con người màu hổ phách không biết làm sao đầy vẻ lưu chuyển.
“ Được.” Cổ Dĩ Mạt nhìn trong mắt Thẩm Mặc rõ ràng không biết làm sao, câu khởi thần giác, trong con người màu đen là nụ cười ôn nhu.
“Ân, vậy chị trước đi dạo một chút đi. Hoặc là về nhà?” Thẩm Mặc nhìn dáng người thon dài của người nọ, mi mắt tinh xảo, chợt cười.
Thôi thôi.
“Tôi mua một ít thứ, em vào đi thôi.” Cổ Dĩ Mạt đứng ở nơi đó, mái tóc dài lưu luyến, mi mắt ôn hòa, cứ như vậy an tĩnh nhìn Thẩm Mặc, môi khẽ cong lên.Người con gái này, chẳng qua là đứng ở nơi đó, liền là một bức tranh thủy mặc dịu dàng.
“ Được.” Thẩm Mặc hơi hạ mắt xuống, lúc mở ra là bảy phân ôn nhu ba phân đạm nhã. Nàng nhìn mái tóc Cổ Dĩ Mạt theo gió lay động, lãnh ý giữa chân mày mềm nhũn.
Nói xong, Thẩm Mặc liền đóng cửa xe, đi về trước cửa trường đã có rất nhiều người.
Cổ Dĩ Mạt nhìn bóng lưng cao gầy của Thẩm Mặc đi về phía đám người ồn ào kia, nhìn dáng người nàng dửng dưng ôn nhã từng bước từng bước đi về phía trần tục, cứ như vậy nhìn nàng, cho đến nàng được một tiểu kiều nữ phía trước chạy tới đón, mới trầm xuống con ngươi, ngồi vào chỗ điều khiển, cho xe chạy rời đi.
Bây giờ mới bốn giờ, cách mười giờ còn tới sáu giờ, đi mua cho bác trai chút lễ vật đi.
Thẩm Mặc nhìn gương mặt quen thuộc của tiểu kiều nữ trước mặt, nhất thời nhưng không nhớ nổi tên.
“Thẩm Mặc! Oa oa, trưởng thành liền là một người đẹp a, cậu sẽ không phải không nhớ tên của mình chứ?” Cô gái hết sức kích động, con người nhỏ nhắn tản ra tinh thần tuổi trẻ phấn chấn, sức sống bừng bừng.
Trưởng thành cái gì, nghe có luồng khí tức bà bác.
Thanh âm này có chút quen thuộc, trước đây không lâu mới nghe qua.
Nga, cái đó cô gái đến tháng đau nghiêm trọng, Khổng Nghệ.
“Nhớ, Khổng Nghệ.” Thẩm Mặc nhìn kiều tiểu nữ trước mặt tinh thần tràn đầy, trong đôi mắt thật to lóe vẻ hưng phấn nhìn mình, khuôn mặt thịt thịt, thân thể nho nhỏ, ước chừng khoảng 1m6, thon nhỏ khả ái. Thẩm Mặc cúi đầu xuống nhìn nàng, câu môi lên.
Như vậy rất tốt.
Vui vẻ, cao hứng, hưng phấn, kích động, những thứ này là ưu tư mình không có, nhưng lại là có thể làm cho người khác hạnh phúc ưu tư.
Mình không có, mà người khác có, không bỏ mất tinh thần phấn chấn, như vậy rất tốt.
Như vậy, cũng rất tốt.
Thẩm Mặc là cô gái như vậy, trong thế giới đều là không hề bận tâm, bình tĩnh dửng dưng, nhìn lâu, sẽ còn có chút cảm giác tĩnh mịch, nàng một mình sống ở thế giới như vậy ngây người hai mươi tám năm.
Không muốn vô vọng, nghe thanh âm ngoài cửa mọi người trò chuyện, tiếng hoan hô, tiếng cười lớn, tưởng tượng những hình ảnh ấm áp kia, sau đó nhàn nhạt mỉm cười, thay bọn họ câu môi, nhưng là cười rơi lệ.
Không có gì cả, nàng ở không có gì ở thế giới này cả, một thân một mình, vượt qua tất cả, vượt qua hai mươi tám năm trong bi thương, thống khổ, không ai giúp, tuyệt vọng tất cả.
Một người co ro, trái tim kia từng ngày từng ngày, bị người khác, bị mình, từng điểm từng điểm tăng thêm từng tầng từng tầng xiềng xích.
Sau đó, nó bị nặng xích sắt lạnh như băng quấn quanh không có một khe hở.
Cả người cũng thê lương nghẹt thở.
Thẩm Mặc dưới sự hướng dẫn của Khổng Nghệ đi vào đám người kia không khí tràn đầy cao hứng cùng gặp mặt, cười nhạt cùng bạn học mười năm trước chào hỏi, nhìn các bạn trai năm đó cùng anh em nhạo báng cười to đã trở thành thanh niên, nhìn các bạn nữ năm đó tràn đầy ý tốt cùng khuê mật lặng lẽ nói sau lại che miệng cười khẽ giờ cũng đã trở thành phụ nữ.
Nơi đó, là thế giới vui sướng, là thế giới không thuộc về mình.
Thẩm Mặc mỉm cười cùng lại chào hỏi mọi người hàn huyên mấy câu, cười nhìn những người của thế giới kia, trong lòng ấm áp.
Như vậy cũng tốt, như vậy cũng rất tốt.
“Thẩm bí thư, còn nhớ tôi không?” Một người thanh niên cao gầy mét tám hưu nhàn quần jean từ trong đám người đi ra, nhìn Thẩm Mặc nâng tay lên giơ giơ, thân thể cường tráng mi mắt cong cong, là nụ cười nhiệt tình.
Nhớ, là lớp trưởng Trần Hải Án đi, lớp phó là ảnh cả sinh đôi, kêu Trần Hà Thanh.
Sông thanh hải yến a, Trần gia không hổ là quan chức thế gia.
Thẩm Mặc nhìn bạn học trai trẻ trung lỗ mãng năm đó nhưng luôn nói lời nghĩa khí giờ trở thành một người đàn ông cường tráng, dâng lên một chút hoài niệm nở nụ cười.
“Lớp trưởng, tôi bây giờ không phải là bí thư tuyên truyền nữa.” Thẩm Mặc bắt tay đứng ở nơi đó, mặt mũi tinh xảo đạm nhã, mi mắt dài nhọn, sóng mắt lưu chuyển màu hổ phách trong con ngươi, môi mỏng câu khởi, lưu luyến điệt lệ.
Trần Hải Án nhìn cô gái bận rộn đã từng giúp đỡ mình, cảm thán cùng nàng chào hỏi, nhìn nhau cười.
Trước kia mình ngây thơ lỗ mãng, thật đúng là cho nữ tử này không ít phiền toái a.
Nhớ tới lúc đó mọi người đều là tuổi tác thanh xuân ngây thơ, người này lại có khí tức tang thương khác biệt, lúc đó mình không hiểu, cũng không muốn đi hiểu, cho là người này làm bộ làm tịch, còn làm không ít chuyện xấu a.
“Lớp trưởng, cậu đã là người có gia đình, một mực nhìn Thẩm Mặc như vậy, mình sẽ đi tố cáo với chị dâu nga.” Khổng Nghệ đứng ở một bên, nhìn hai người nhìn nhau cười, che cái miệng nhỏ nhắn nhẹ giọng cười, nhìn Trần Hải Án, trong đôi mắt to tràn đầy ánh sáng trêu ghẹo.
“Chúng ta cái này gọi là 'Quân tử chi giao nhạt như nước', tiểu nha đầu biết cái gì, cậu còn chưa phải người lập gia đình, chúng ta như nhau.” Trần Hải Án cười liếc Khổng Nghệ một cái, trêu ghẹo lại đối phương.
Hai người là này trong lớp kết hôn sớm nhất, nghe nói lớp trưởng là ở trong quan trường gặp phải một người, là luật sư, bởi vì một trận kiện có chút trao đổi, kết quả là tiếp tục một mực trao đổi, cuối cùng thành vợ chồng. Khổng Nghệ là thời điểm thực tập gặp một tiền bối, lớn hơn nàng ba tuổi một giám đốc bộ môn, nhân phẩm chính trực, đối đãi người ôn hòa, hai người cũng là hiểu nhau, liền cùng tiến tới.
Hai cặp vợ chồng cuộc sống cũng phải không tệ, đánh nhỏ nháo nhỏ lúc có lúc cũng sẽ ở trong bầy than phiền mấy câu, nhưng cũng bình bình đạm đạm, ôn hòa chung sống, tương kính như tân.
Cái này để cho người hâm mộ hạnh phúc.
Thành gia lập nghiệp, hạnh phúc gia đình mỹ mãn.
Cho nên hai người này mới tản ra khí tức đi lên mát như vậy.
Thẩm Mặc nhìn hai người lại bắt đầu cãi vã, mi mắt hơi cong, nụ cười dây dưa.
Nguyện mọi người hạnh phúc.
Nàng nhìn về phía bầu trời có khunh hướng tuyết rơi, nhẹ giọng lẩm bẩm thì thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.