Chương 27
Nhi Karen
03/02/2020
Sau khi Vĩ Thanh nấu ăn xong, cô đã nhờ Tiểu
Khang gọi Tịch Vũ xuống, bởi vì cô đang bận làm nước sốt, không tiện đi
lên trên lầu được. Lúc đầu Tiểu Khang nhất quyết không chịu lên, nhưng
sau một hồi, không biết thằng bé suy nghĩ gì mà bỗng chốc tự động đi lên trên.
Nó bước lên trên không phải do không còn ác cảm với Tịch Vũ, mà vì nó đang thắc mắc: "Cái ông chú kia chắc chắc là đã bắt nạt mama, mình sẽ trả thù cho mama!"
Tiểu Khang lén lén lút lút mở hé cửa phòng Tịch Vũ ra, dò xem trước tình hình, không có động tĩnh, với bản năng của 1 đứa trẻ nó đã không 1 chút đề phòng bước vào trong, nhấc từng bước chân khẽ nhẹ trên sàn nhà.
Thật không may cho cậu bé nhỏ, không biết cậu có âm mưu gì nhưng Tịch Vũ ở phía sau cánh cửa đã bắt được cậu, hai tay chụp lấy thằng bé mà đưa lên cao.
- Nhóc! Định làm gì đó?
Hắn trừng mắt nhìn thằng bé, trong tình cảnh này Tiểu Khang liền giở chiêu mè nheo vờ khóc ầm lên khiến cho Vĩ Thanh từ dưới phòng ăn phải lật đật chạy lên trên phòng này.
Thấy Vĩ Thanh đi lên, Tịch Vũ nhanh chóng đặt thằng bé xuống, nó lập tức chạy đến vòng tay của cô, cứ òa lên khóc như đúng rồi.
- Anh làm gì thằng bé mà nó khóc dữ vậy?- Vĩ Thanh vừa xoa đầu nó vừa quay sang hỏi anh ta.
Hắn khoanh hai tay trước ngực, ngạo mạn trả lời:
- Anh có làm gì nó đâu? Nó vào đây lén lút mờ ám, anh chỉ mới hỏi nó thôi mà khóc như mưa rồi. Đúng là nghịch phá!
- Mama, ông ta đánh con đó! Ông đó là người xấu!
Hai người, 1 trẻ 1 lớn cãi nhau qua lại một hồi. Vĩ Thanh chịu không nổi nữa nên chen ngăn lại, rồi bảo bọn họ xuống dưới ăn cơm.
Ngay cả khi ăn cơm hai người họ vẫn phát ra sát khí đùng đùng. Vĩ Thanh có gắp 1 miếng thịt ngon định bỏ vào bát của Tịch Vũ, nhưng không ngờ Tiểu Khang cũng đòi được gắp thịt cho:
- Mama, con cũng muốn ăn thịt!
- Được rồi! Lát mama cũng sẽ gắp cho con nha!
- Nhưng con muốn miếng thịt đó cơ! Mama!
Tịch Vũ hiện tại đang lòng như lửa đốt, chưa bao giờ hắn tức như bây giờ, còn tức hơn lúc mà tranh cãi vụ việc công ti bị vu oan bên nước ngoài nữa. Nhưng anh không tỏ ra bên ngoài, kêu Vĩ Thanh gắp cho nó để chứng tỏ với cô anh là một người rất rộng lượng...
-Mama, ông ta là ai vậy? Sao ông ta lại ở trong nhà chúng ta chứ?
Trong lúc Vĩ Thanh đang suy nghĩ phải trả lời sao cho phù hợp thì Tịch Vũ đã trả lời với giọng điệu rất kiêu ngạo:
- Ta chính là chủ nhân của ngôi nhà này đây, và cũng chính là chồng yêu của mama nhóc đó!
"Chậc"! Vĩ Thanh thật bó tay, ai lại đi nói mấy câu đó với một đứa trẻ chứ.
Tiểu Khang bĩu môi không muốn tin lời của hắn ta:
- Sao chứ! Mama không phải đã nói Papa là một người rất đẹp trai và lịch lãm hay sao?
Sự kiêu ngạo của hắn lại một lần nữa trỗi dậy, nghe vậy hắn đắc chí đáp lại:
- Hừm... quá khen rồi! Gọi ba đi!
Vĩ Thanh không dám nhìn mặt hắn luôn, sự thật là cô đã nói vậy mà.
Nhìn thấy thằng bé bối rối không nói câu gì, anh ta lại chọc tiếp:
- Gọi đi! Ba...Gọi đi nào?
- Mama, ông ta có kết hôn với mama chưa? Ông ta không phải papa của con đúng không?
Nó bước lên trên không phải do không còn ác cảm với Tịch Vũ, mà vì nó đang thắc mắc: "Cái ông chú kia chắc chắc là đã bắt nạt mama, mình sẽ trả thù cho mama!"
Tiểu Khang lén lén lút lút mở hé cửa phòng Tịch Vũ ra, dò xem trước tình hình, không có động tĩnh, với bản năng của 1 đứa trẻ nó đã không 1 chút đề phòng bước vào trong, nhấc từng bước chân khẽ nhẹ trên sàn nhà.
Thật không may cho cậu bé nhỏ, không biết cậu có âm mưu gì nhưng Tịch Vũ ở phía sau cánh cửa đã bắt được cậu, hai tay chụp lấy thằng bé mà đưa lên cao.
- Nhóc! Định làm gì đó?
Hắn trừng mắt nhìn thằng bé, trong tình cảnh này Tiểu Khang liền giở chiêu mè nheo vờ khóc ầm lên khiến cho Vĩ Thanh từ dưới phòng ăn phải lật đật chạy lên trên phòng này.
Thấy Vĩ Thanh đi lên, Tịch Vũ nhanh chóng đặt thằng bé xuống, nó lập tức chạy đến vòng tay của cô, cứ òa lên khóc như đúng rồi.
- Anh làm gì thằng bé mà nó khóc dữ vậy?- Vĩ Thanh vừa xoa đầu nó vừa quay sang hỏi anh ta.
Hắn khoanh hai tay trước ngực, ngạo mạn trả lời:
- Anh có làm gì nó đâu? Nó vào đây lén lút mờ ám, anh chỉ mới hỏi nó thôi mà khóc như mưa rồi. Đúng là nghịch phá!
- Mama, ông ta đánh con đó! Ông đó là người xấu!
Hai người, 1 trẻ 1 lớn cãi nhau qua lại một hồi. Vĩ Thanh chịu không nổi nữa nên chen ngăn lại, rồi bảo bọn họ xuống dưới ăn cơm.
Ngay cả khi ăn cơm hai người họ vẫn phát ra sát khí đùng đùng. Vĩ Thanh có gắp 1 miếng thịt ngon định bỏ vào bát của Tịch Vũ, nhưng không ngờ Tiểu Khang cũng đòi được gắp thịt cho:
- Mama, con cũng muốn ăn thịt!
- Được rồi! Lát mama cũng sẽ gắp cho con nha!
- Nhưng con muốn miếng thịt đó cơ! Mama!
Tịch Vũ hiện tại đang lòng như lửa đốt, chưa bao giờ hắn tức như bây giờ, còn tức hơn lúc mà tranh cãi vụ việc công ti bị vu oan bên nước ngoài nữa. Nhưng anh không tỏ ra bên ngoài, kêu Vĩ Thanh gắp cho nó để chứng tỏ với cô anh là một người rất rộng lượng...
-Mama, ông ta là ai vậy? Sao ông ta lại ở trong nhà chúng ta chứ?
Trong lúc Vĩ Thanh đang suy nghĩ phải trả lời sao cho phù hợp thì Tịch Vũ đã trả lời với giọng điệu rất kiêu ngạo:
- Ta chính là chủ nhân của ngôi nhà này đây, và cũng chính là chồng yêu của mama nhóc đó!
"Chậc"! Vĩ Thanh thật bó tay, ai lại đi nói mấy câu đó với một đứa trẻ chứ.
Tiểu Khang bĩu môi không muốn tin lời của hắn ta:
- Sao chứ! Mama không phải đã nói Papa là một người rất đẹp trai và lịch lãm hay sao?
Sự kiêu ngạo của hắn lại một lần nữa trỗi dậy, nghe vậy hắn đắc chí đáp lại:
- Hừm... quá khen rồi! Gọi ba đi!
Vĩ Thanh không dám nhìn mặt hắn luôn, sự thật là cô đã nói vậy mà.
Nhìn thấy thằng bé bối rối không nói câu gì, anh ta lại chọc tiếp:
- Gọi đi! Ba...Gọi đi nào?
- Mama, ông ta có kết hôn với mama chưa? Ông ta không phải papa của con đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.