Chương 37
Nhi Karen
07/03/2020
- Anh...còn yêu em đúng không?
Tịch Vũ phì cười, rồi hỏi ngược lại:
- Cho hỏi tại sao tôi vẫn còn yêu cô?
Do dự một hồi, Gian Tâm mới trả lời:
- Vì em và Vĩ Thanh khá giống nhau, em chắc chắn là anh còn yêu em nên mới đến với cô ấy!
Hắn ta ngưng lại một lúc, lúc đầu quả đúng là vậy, từ lúc đưa Vĩ Thanh vào bệnh viện vào hai năm trước, hắn ta thực sự chưa quên được người cũ, trùng hợp là Vĩ Thanh, người phụ nữ này dường như là có rất nhiều nét giống, hắn ta vừa mới gặp đã thích Vĩ Thanh vì sự tương đồng đó. Tuy nhiên, sau này Vĩ Thanh không còn là người thay thế vị trí cũ nữa mà chỉ còn là người duy nhất trong tim.
- Cô nghĩ nhiều rồi! À... Cho cô biết một điều!
- Điều gì?
- Nhờ cô mà đêm đó tôi gặp được Vĩ Thanh, cảm ơn nhé!
- Ý anh là sao?
- Trùng hợp là hôm đó cô ấy ở ngoài đó, nếu không thì không biết bây giờ có đứng đây được không nữa!
Gian Tâm trợn mắt lên, không ngờ sự việc 2 năm trước lại lọt ra khỏi tầm kiểm soát của cô như thế."Cái gì chứ? Sao lại như vậy được?"
- Tôi biết Vĩ Thanh rất coi trọng cô, tuy nhiên, tốt nhất cô nên tránh xa cô ấy ra!
Tịch Vũ nói xong, đứng dậy khỏi ghế, bước ra bên ngoài, còn không thèm nhìn lấy Gian Tâm một ánh mắt. Để lại cô phía sau với sự căm phẫn, ức chế vô cùng, ánh mắt giờ đã lóe lên tia gian xảo.
Hai năm trước, cô vì nghe lời tên lừa gạt kia, từ chối rồi đi sai người bỏ thuốc Tịch Vũ, định cho hắn không biết trời đất gì, để hắn tự hứng chịu, sống chết gì thì tùy hắn. Nào ngờ hôm đó Vĩ Thanh cũng ra đó lấy lại một ít đồ bỏ quên trong lều, vì sáng hôm sau là quay về rồi, không lấy thì không kịp... Thế là Tịch Vũ có người để giải thuốc. Gian Tâm cứ nghĩ là mọi việc sẽ êm xuôi, nhưng ai dè cô ta bị lật kèo, tên kia đá cô ra rìa thế là cô không nhận được gì cả, cô luôn tiếc nuối việc đã bõ lỡ một kho tiền như Tịch Vũ. Bây giờ lại càng nuối tiếc hơn, có cả ghen tị, tức giận nữa... Cô đang ghen tị với Vĩ Thanh, người từng coi cô như chị em, luôn coi trọng cô, cô trách móc ông trời bất công, cho Vĩ Thanh một chỗ dựa tốt như thế mà còn cô ta thì chỉ là một ca sĩ hát đêm không danh không phận. Cô hận... Thế là Gian Tâm lại tự nghĩ Tịch Vũ chính là của mình, cô nhất định phải giành lại, nhất định phải lấy lại, như vậy tương lai cô nhất định sẽ giàu to. "Vĩ Thanh, xin lỗi!"
Tịch Vũ phì cười, rồi hỏi ngược lại:
- Cho hỏi tại sao tôi vẫn còn yêu cô?
Do dự một hồi, Gian Tâm mới trả lời:
- Vì em và Vĩ Thanh khá giống nhau, em chắc chắn là anh còn yêu em nên mới đến với cô ấy!
Hắn ta ngưng lại một lúc, lúc đầu quả đúng là vậy, từ lúc đưa Vĩ Thanh vào bệnh viện vào hai năm trước, hắn ta thực sự chưa quên được người cũ, trùng hợp là Vĩ Thanh, người phụ nữ này dường như là có rất nhiều nét giống, hắn ta vừa mới gặp đã thích Vĩ Thanh vì sự tương đồng đó. Tuy nhiên, sau này Vĩ Thanh không còn là người thay thế vị trí cũ nữa mà chỉ còn là người duy nhất trong tim.
- Cô nghĩ nhiều rồi! À... Cho cô biết một điều!
- Điều gì?
- Nhờ cô mà đêm đó tôi gặp được Vĩ Thanh, cảm ơn nhé!
- Ý anh là sao?
- Trùng hợp là hôm đó cô ấy ở ngoài đó, nếu không thì không biết bây giờ có đứng đây được không nữa!
Gian Tâm trợn mắt lên, không ngờ sự việc 2 năm trước lại lọt ra khỏi tầm kiểm soát của cô như thế."Cái gì chứ? Sao lại như vậy được?"
- Tôi biết Vĩ Thanh rất coi trọng cô, tuy nhiên, tốt nhất cô nên tránh xa cô ấy ra!
Tịch Vũ nói xong, đứng dậy khỏi ghế, bước ra bên ngoài, còn không thèm nhìn lấy Gian Tâm một ánh mắt. Để lại cô phía sau với sự căm phẫn, ức chế vô cùng, ánh mắt giờ đã lóe lên tia gian xảo.
Hai năm trước, cô vì nghe lời tên lừa gạt kia, từ chối rồi đi sai người bỏ thuốc Tịch Vũ, định cho hắn không biết trời đất gì, để hắn tự hứng chịu, sống chết gì thì tùy hắn. Nào ngờ hôm đó Vĩ Thanh cũng ra đó lấy lại một ít đồ bỏ quên trong lều, vì sáng hôm sau là quay về rồi, không lấy thì không kịp... Thế là Tịch Vũ có người để giải thuốc. Gian Tâm cứ nghĩ là mọi việc sẽ êm xuôi, nhưng ai dè cô ta bị lật kèo, tên kia đá cô ra rìa thế là cô không nhận được gì cả, cô luôn tiếc nuối việc đã bõ lỡ một kho tiền như Tịch Vũ. Bây giờ lại càng nuối tiếc hơn, có cả ghen tị, tức giận nữa... Cô đang ghen tị với Vĩ Thanh, người từng coi cô như chị em, luôn coi trọng cô, cô trách móc ông trời bất công, cho Vĩ Thanh một chỗ dựa tốt như thế mà còn cô ta thì chỉ là một ca sĩ hát đêm không danh không phận. Cô hận... Thế là Gian Tâm lại tự nghĩ Tịch Vũ chính là của mình, cô nhất định phải giành lại, nhất định phải lấy lại, như vậy tương lai cô nhất định sẽ giàu to. "Vĩ Thanh, xin lỗi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.