Chương 38
Nhi Karen
10/03/2020
Sân bay...
- Cậu! Con về nước rồi, cậu ra đón con đi!
Chàng trai tắt máy, bước ra khỏi sân bay và tìm nơi ngồi đợi. Vương Tịch Nam, 17 tuổi, là họ hàng xa của Vương Tịch Vũ, theo vai vế thì gọi Tịch Vũ là cậu. Trước giờ sống cùng ba mẹ ở bên Mỹ, nay lại xin về nước để chơi và sẽ tạm thời sống ở nhà của Tịch Vũ.
Sau khi nghe cuộc gọi, Tịch Vũ cũng đi đến sân bay đón cậu về nhà.
Lúc đứng trước cổng, cậu bước xuống xe và nhìn vào bên trong, tháo mắt kính ra và nói:
- Cậu sống một mình sao trong căn biệt thự lớn vậy sao?
- Không! Có mợ con nữa.
Nghe thấy vậy, Tịch Nam quay sang nhìn Tịch Vũ, cười cười nói:
- Oh! Con cứ tưởng là cậu sẽ không lấy vợ luôn chứ! Ha ha!
- Không vào à?
- Ok! Con vào ngay!
Hôm trước Vĩ Thanh đã nghe Tịch Vũ nói về việc sẽ đón đứa cháu về nhà chơi, nhưng không ngờ lại là hôm nay. Cô từ trên lầu hai bước xuống, để xem tình hình. Cô nhìn thấy từ bên ngoài bước vào, đi sau Tịch Vũ là một cậu thanh niên trẻ dáng người cao ráo, mái tóc màu vàng, nước da trắng trong rất năng động trẻ trung. Cô đoán đây chắc là người cháu mà Tịch Vũ nói nên đi xuống xem thử.
Thấy Vĩ Thanh đang bước xuống, Tịch Nam hỏi:
- Cậu! Đó là mợ à?
- Ừm! - Tịch Vũ trả lời, sau đó nhìn cô rồi lại nói tiếp "Nó là đứa cháu mà hôm trước anh nói với em đó!"
Cậu chàng tươi cười rồi gật đầu lễ phép với cô:
- Chào mợ! Con tên là Vương Tịch Nam, 17 tuổi. Con xin phép làm phiền cậu mợ trong thời gian ở lại Trung Quốc ạ!
- À! Không có phiền đâu!
Vĩ Thanh trả lời rồi cười trừ. Cô không ngờ là cháu mà Tịch Vũ nói lại trưởng thành thế này đâu, xem ra cô lầm rồi. Cô cao chỉ có 1m69, đứng gần tên Tịch Vũ cao 1m88 thấy mình quá thấp rồi đã đành, đến cả thằng cháu này mới 17 tuổi thôi mà đã cao hơn cô kha khá, nếu cô đoán không sai thì thằng nhóc này cũng độ 1m70 đến 1m75 gì đấy. "Chậc, gia đình này có gen di truyền về chiều cao chắc luôn, tên cũng đặt theo một kiểu nữa" Cô thầm nghĩ.
"Phòng con trên lầu ba, con lên đó chọn đi!" Tịch Vũ nhắc đứa cháu của mình.
- Dạ! Con đi lên trước đây!
Đợi Tịch Nam đi rồi cô mới ngồi xuống ghế sofa đối diện mặt hắn, cô nói:
- Sao anh lại cho nó kêu là mợ vậy? Chúng ta còn chưa kết hôn mà?
- Vậy em muốn nó gọi bằng gì?
Đúng là không biết nên gọi thế nào cho phù hợp thật! Gọi là chị? Nghe kì kì sao ấy nhỉ. Cô đắn đo một hồi rồi cũng chấp nhận việc xưng hô, chỉ là cảm thấy mình bị già đi sao sao ấy. Nhưng cô đành chịu vậy.
- Sau này nếu nó có phiền em thì em cứ nói với anh!
- Không đâu! Em thấy thằng bé dễ thương mà! Hoạt bát, năng động... chứ không giống như cậu nó!
Hắn ta nhìn cô "Giống anh là thế nào?"
"Em đi chuẩn bị cơm đây!" Cô nói rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.
Cô đang chuẩn bị đeo tạp dề vào trong người, đột nhiên có một lực mạnh từ phía sau xoay người cô lại rồi nhấc bổng cô lên, hắn ta đặt người cô lên chiếc bàn gần đó, tay luồn ra sau ôm lấy hông rồi hỏi:
- Giống anh là sao?
- Thì giống vậy này, lúc đầu thì rất tử tế dịu dàng nhưng thực chất rất đen tối và khó hiểu!
- Vậy à? Đen tối thế nào? Khó hiểu thế nào?
- Em không có nói gì hết nhá! Buông em ra đi, em đang bận!
Hắn nép sát vào người cô:
- Vậy sao? Tự dưng anh lại nhớ đến đứa con đã mất của mình! Hay là em sinh con cho anh nữa đi!
- Chưa cưới mà đã đòi sinh con, anh đừng có đùa kiểu đó, buông ra nhanh!
Hắn ta nép sát cận kề hơn nữa, giờ khoảng cách chỉ còn mỏng manh như những sợi chỉ vô hình. Cô vẫn cố đẩy người hắn ra:
- Cháu anh còn ở trong nhà đó! Anh đừng có làm bậy! Nó biết thì không hay đâu!
- Thì mình làm đừng cho nó biết! Đừng lớn tiếng, lặng lẽ thôi! Suỵt!
- Nè! Em nói thật đó, em không muốn ngay lúc này đâu! Anh đừng...
"Cậu à! Cậu!" Tiếng Tịch Nam kêu ở bên ngoài làm cho cô giật mình, chắc chắc chỉ có xuống lầu rồi thì mới nghe rõ như vậy thôi. Cô vỗ vỗ vào vai hắn. "Tịch Nam kêu kìa! Nó xuống bây giờ! Anh nghe em một lần này đi!"
"Cậu à?"
Vĩ Thanh vẫn tiếp tục vỗ vai hắn, khuôn mặt thì ngước lên cao, giọng nói đã có chút khàn tiếng:
- Anh nghe không? Chắc nó tìm có việc cần nhờ đó!
Hắn dừng lại, buông cô ra, thấy khuôn mặt cô trầm xuống, không có biểu cảm gì. Hắn cũng không muốn đùa cô nữa. Hắn chỉnh lại trang phục cho cô rồi vuốt tóc cô, kéo cô xuống khỏi bàn và sau đó đi ra ngoài. Hắn bước ra thì thấy Tịch Nam đang ngồi ngó xung quanh phòng khách, hắn vội khép cửa lại, sau đó đi đến chỗ Tịch Nam.
- Chuyện gì?
- Dạ! Tại con chọn xong phòng rồi! Mà phòng nào cũng giống nhau, con phải rất tốn thời gian để tìm điểm khác biệt mới chọn được đó!
Hắn ta nhìn Tịch Nam, ánh mắt có chút căm phẫn, hắn nói:
- Chọn xong thì ở đi, cần gì phải báo cáo! Cái thằng này! Không quan trọng cũng gọi!
- Cậu đang bận sao?
- Đương nhiên là đang bận rồi!
- Cậu bận gì ạ?
- Nhiều chuyện!
- Cậu! Con về nước rồi, cậu ra đón con đi!
Chàng trai tắt máy, bước ra khỏi sân bay và tìm nơi ngồi đợi. Vương Tịch Nam, 17 tuổi, là họ hàng xa của Vương Tịch Vũ, theo vai vế thì gọi Tịch Vũ là cậu. Trước giờ sống cùng ba mẹ ở bên Mỹ, nay lại xin về nước để chơi và sẽ tạm thời sống ở nhà của Tịch Vũ.
Sau khi nghe cuộc gọi, Tịch Vũ cũng đi đến sân bay đón cậu về nhà.
Lúc đứng trước cổng, cậu bước xuống xe và nhìn vào bên trong, tháo mắt kính ra và nói:
- Cậu sống một mình sao trong căn biệt thự lớn vậy sao?
- Không! Có mợ con nữa.
Nghe thấy vậy, Tịch Nam quay sang nhìn Tịch Vũ, cười cười nói:
- Oh! Con cứ tưởng là cậu sẽ không lấy vợ luôn chứ! Ha ha!
- Không vào à?
- Ok! Con vào ngay!
Hôm trước Vĩ Thanh đã nghe Tịch Vũ nói về việc sẽ đón đứa cháu về nhà chơi, nhưng không ngờ lại là hôm nay. Cô từ trên lầu hai bước xuống, để xem tình hình. Cô nhìn thấy từ bên ngoài bước vào, đi sau Tịch Vũ là một cậu thanh niên trẻ dáng người cao ráo, mái tóc màu vàng, nước da trắng trong rất năng động trẻ trung. Cô đoán đây chắc là người cháu mà Tịch Vũ nói nên đi xuống xem thử.
Thấy Vĩ Thanh đang bước xuống, Tịch Nam hỏi:
- Cậu! Đó là mợ à?
- Ừm! - Tịch Vũ trả lời, sau đó nhìn cô rồi lại nói tiếp "Nó là đứa cháu mà hôm trước anh nói với em đó!"
Cậu chàng tươi cười rồi gật đầu lễ phép với cô:
- Chào mợ! Con tên là Vương Tịch Nam, 17 tuổi. Con xin phép làm phiền cậu mợ trong thời gian ở lại Trung Quốc ạ!
- À! Không có phiền đâu!
Vĩ Thanh trả lời rồi cười trừ. Cô không ngờ là cháu mà Tịch Vũ nói lại trưởng thành thế này đâu, xem ra cô lầm rồi. Cô cao chỉ có 1m69, đứng gần tên Tịch Vũ cao 1m88 thấy mình quá thấp rồi đã đành, đến cả thằng cháu này mới 17 tuổi thôi mà đã cao hơn cô kha khá, nếu cô đoán không sai thì thằng nhóc này cũng độ 1m70 đến 1m75 gì đấy. "Chậc, gia đình này có gen di truyền về chiều cao chắc luôn, tên cũng đặt theo một kiểu nữa" Cô thầm nghĩ.
"Phòng con trên lầu ba, con lên đó chọn đi!" Tịch Vũ nhắc đứa cháu của mình.
- Dạ! Con đi lên trước đây!
Đợi Tịch Nam đi rồi cô mới ngồi xuống ghế sofa đối diện mặt hắn, cô nói:
- Sao anh lại cho nó kêu là mợ vậy? Chúng ta còn chưa kết hôn mà?
- Vậy em muốn nó gọi bằng gì?
Đúng là không biết nên gọi thế nào cho phù hợp thật! Gọi là chị? Nghe kì kì sao ấy nhỉ. Cô đắn đo một hồi rồi cũng chấp nhận việc xưng hô, chỉ là cảm thấy mình bị già đi sao sao ấy. Nhưng cô đành chịu vậy.
- Sau này nếu nó có phiền em thì em cứ nói với anh!
- Không đâu! Em thấy thằng bé dễ thương mà! Hoạt bát, năng động... chứ không giống như cậu nó!
Hắn ta nhìn cô "Giống anh là thế nào?"
"Em đi chuẩn bị cơm đây!" Cô nói rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.
Cô đang chuẩn bị đeo tạp dề vào trong người, đột nhiên có một lực mạnh từ phía sau xoay người cô lại rồi nhấc bổng cô lên, hắn ta đặt người cô lên chiếc bàn gần đó, tay luồn ra sau ôm lấy hông rồi hỏi:
- Giống anh là sao?
- Thì giống vậy này, lúc đầu thì rất tử tế dịu dàng nhưng thực chất rất đen tối và khó hiểu!
- Vậy à? Đen tối thế nào? Khó hiểu thế nào?
- Em không có nói gì hết nhá! Buông em ra đi, em đang bận!
Hắn nép sát vào người cô:
- Vậy sao? Tự dưng anh lại nhớ đến đứa con đã mất của mình! Hay là em sinh con cho anh nữa đi!
- Chưa cưới mà đã đòi sinh con, anh đừng có đùa kiểu đó, buông ra nhanh!
Hắn ta nép sát cận kề hơn nữa, giờ khoảng cách chỉ còn mỏng manh như những sợi chỉ vô hình. Cô vẫn cố đẩy người hắn ra:
- Cháu anh còn ở trong nhà đó! Anh đừng có làm bậy! Nó biết thì không hay đâu!
- Thì mình làm đừng cho nó biết! Đừng lớn tiếng, lặng lẽ thôi! Suỵt!
- Nè! Em nói thật đó, em không muốn ngay lúc này đâu! Anh đừng...
"Cậu à! Cậu!" Tiếng Tịch Nam kêu ở bên ngoài làm cho cô giật mình, chắc chắc chỉ có xuống lầu rồi thì mới nghe rõ như vậy thôi. Cô vỗ vỗ vào vai hắn. "Tịch Nam kêu kìa! Nó xuống bây giờ! Anh nghe em một lần này đi!"
"Cậu à?"
Vĩ Thanh vẫn tiếp tục vỗ vai hắn, khuôn mặt thì ngước lên cao, giọng nói đã có chút khàn tiếng:
- Anh nghe không? Chắc nó tìm có việc cần nhờ đó!
Hắn dừng lại, buông cô ra, thấy khuôn mặt cô trầm xuống, không có biểu cảm gì. Hắn cũng không muốn đùa cô nữa. Hắn chỉnh lại trang phục cho cô rồi vuốt tóc cô, kéo cô xuống khỏi bàn và sau đó đi ra ngoài. Hắn bước ra thì thấy Tịch Nam đang ngồi ngó xung quanh phòng khách, hắn vội khép cửa lại, sau đó đi đến chỗ Tịch Nam.
- Chuyện gì?
- Dạ! Tại con chọn xong phòng rồi! Mà phòng nào cũng giống nhau, con phải rất tốn thời gian để tìm điểm khác biệt mới chọn được đó!
Hắn ta nhìn Tịch Nam, ánh mắt có chút căm phẫn, hắn nói:
- Chọn xong thì ở đi, cần gì phải báo cáo! Cái thằng này! Không quan trọng cũng gọi!
- Cậu đang bận sao?
- Đương nhiên là đang bận rồi!
- Cậu bận gì ạ?
- Nhiều chuyện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.