Tướng Quân, Chàng Đồng Ý Hoà Ly Đi
Chương 65: Ngoại truyện
Su Cam
12/11/2024
Sáng sớm, trời vào đông đã bắt đầu lạnh, hà hơi một cái cũng có thể thổi ra một làn khói trắng. Sáng nay Dư Tư Niên hẹn Tiêu Hà cùng đi dạo với nàng, lần đầu tiên hai người hẹn hò khiến hẳn hồi hộp không ngủ được nên trời còn chưa sáng, Dư Tư Niên đứng trước cửa phủ tể tướng, hắn không gõ cửa chỉ đứng đó kéo theo Trần Can cùng chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt này với mình.
Đợi đến khi thị vệ gác cổng mở cửa nhìn thấy phu quân tương lai của tam tiểu thư đứng đợi trước cửa mới hốt hoảng chạy vào nhà báo tin, không ai nghĩ tiểu tướng quân cao cao tại thượng này cũng có một ngày sẽ ủy khuất bản thân như vậy.
***
Dư Tư Niên bao một chiếc thuyền nhỏ tự mình chèo thuyền, nói muốn đưa nàng đi hóng gió, hắn vừa chèo thuyền chốc chốc lại nhìn Tiêu Hà mím môi cười. Tiêu Hà chống cằm nhìn hắn như một tên ngốc, hai người đến chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, hắn ra cái vẽ bẽn lẽn đó cho ai xem cơ chứ?
Thuyền chèo đến giữa sông, Dư Tư Niên dừng lại, vươn tay đỡ nàng ra phía mạn thuyền, gió trên sông nhẹ nhàng thổi, mặt sông gợn sóng nhè nhẹ, con thuyền cũng lắc lư một cách êm ả, Dư Tư Niên ôm lấy Tiêu Hà trong lòng mình, hắn hôn nhẹ lên trán nàng, thấp giọng nói:
"Có chuyện này muốn nói với nàng."
Tiêu Hà nắm lấy bàn tay Dư Tư Niên chơi đùa, nhỏ giọng đáp lại:
"Chuyện gì?"
"Tứ muội đó của nàng đã đem bán toàn bộ nữ trang."
Tiêu Hà ngước nhìn Dư Tư Niên, nhướn mày hỏi: "Muội ấy muốn bỏ trốn?"
Nàng nhìn Dư Tư Niên nghi hoặc "Chàng luôn theo dõi muội ấy à?"
Ánh mắt hắn trầm xuống, thanh âm cũng thấp xuống mấy phần:
"Dám đánh chủ ý lên người phu nhân của ta... Nàng nói xem ta có nên tha cho cô ta không?"
"Nhưng ta không muốn muội ấy liên lụy Lương gia." Trong lòng Tiêu Hà, nàng không hề muốn người khác phát hiện kẻ giết người là ai, hung thủ không bắt được vụ án rồi cũng sẽ đi vào ngỏ cụt, cũng sẽ kết án qua loa, mặc dù có chút bất công với Văn Trọng, nhưng nàng không muốn liên lụy phụ thân nàng, con gái trong nhà mang tột giết người, vinh nhục cả gia tộc đều phải cùng chịu.
"Vậy cứ thế thả cô ta đi sao?"
Tiêu Hà lắc đầu nói: "Nữ nhi trong nhà bỏ trốn... Không cần biết vì nguyên nhân gì... Phụ mẫu của ta biết giấu mặt vào đâu đây?"
Dư Tư Niên thở dài, ôm chặt Tiêu Hà vào lòng, phu nhân của hắn lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ cho người khác:
"Lúc người ta có ý hại nàng... Người ta cũng không suy nghĩ nhiều như vậy."
Tiêu Hà im lặng nằm trong lòng Dư Tư Niên rất lâu, ngón tay nàng vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Dư Tư Niên khiến hắn ngứa ngáy không yên bắt chặt lấy ngón tay nàng đưa lên miệng cắn một cái.
Tiêu Hà khẽ kêu lên, gọi tên hắn: "A... Tư Niên..."
Dư Tư Niên khẽ cười, ánh mắt hắn nhu tình nhìn nàng: "Ta nghe..."
"Giúp ta một việc..."
***
Đêm tối, xe ngựa của Lương Tiêu Liên vừa ra khỏi thành thì đã bị một đám ám vệ mặc đồ đen chặn lại, bọn chúng lôi Lương Tiêu Liên từ trong xe ngựa ra. Lương Tiêu Liên còn tưởng mình gặp phải thổ phỉ sợ hãi hét lớn:
"Các người là ai?"
"Ta là con gái của tể tướng đại nhân..."
Bọn chúng đưa Lương Tiêu Liên đến trước một xe ngựa khác, khi cửa xe ngựa được mở ra, Lương Tiêu Liên trợn tròn mắt kinh ngạc, trong miệng găn từng chữ:
"Lương... Tiêu... Hà!"
Tiêu Hà nhếch miệng cười, nàng vừa được Dư Tư Niên đỡ xuống xe ngựa, vừa châm biến Lương Tiêu Liên:
"Không gọi một tiếng tam tỷ sao?"
Đợi đến khi thị vệ gác cổng mở cửa nhìn thấy phu quân tương lai của tam tiểu thư đứng đợi trước cửa mới hốt hoảng chạy vào nhà báo tin, không ai nghĩ tiểu tướng quân cao cao tại thượng này cũng có một ngày sẽ ủy khuất bản thân như vậy.
***
Dư Tư Niên bao một chiếc thuyền nhỏ tự mình chèo thuyền, nói muốn đưa nàng đi hóng gió, hắn vừa chèo thuyền chốc chốc lại nhìn Tiêu Hà mím môi cười. Tiêu Hà chống cằm nhìn hắn như một tên ngốc, hai người đến chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, hắn ra cái vẽ bẽn lẽn đó cho ai xem cơ chứ?
Thuyền chèo đến giữa sông, Dư Tư Niên dừng lại, vươn tay đỡ nàng ra phía mạn thuyền, gió trên sông nhẹ nhàng thổi, mặt sông gợn sóng nhè nhẹ, con thuyền cũng lắc lư một cách êm ả, Dư Tư Niên ôm lấy Tiêu Hà trong lòng mình, hắn hôn nhẹ lên trán nàng, thấp giọng nói:
"Có chuyện này muốn nói với nàng."
Tiêu Hà nắm lấy bàn tay Dư Tư Niên chơi đùa, nhỏ giọng đáp lại:
"Chuyện gì?"
"Tứ muội đó của nàng đã đem bán toàn bộ nữ trang."
Tiêu Hà ngước nhìn Dư Tư Niên, nhướn mày hỏi: "Muội ấy muốn bỏ trốn?"
Nàng nhìn Dư Tư Niên nghi hoặc "Chàng luôn theo dõi muội ấy à?"
Ánh mắt hắn trầm xuống, thanh âm cũng thấp xuống mấy phần:
"Dám đánh chủ ý lên người phu nhân của ta... Nàng nói xem ta có nên tha cho cô ta không?"
"Nhưng ta không muốn muội ấy liên lụy Lương gia." Trong lòng Tiêu Hà, nàng không hề muốn người khác phát hiện kẻ giết người là ai, hung thủ không bắt được vụ án rồi cũng sẽ đi vào ngỏ cụt, cũng sẽ kết án qua loa, mặc dù có chút bất công với Văn Trọng, nhưng nàng không muốn liên lụy phụ thân nàng, con gái trong nhà mang tột giết người, vinh nhục cả gia tộc đều phải cùng chịu.
"Vậy cứ thế thả cô ta đi sao?"
Tiêu Hà lắc đầu nói: "Nữ nhi trong nhà bỏ trốn... Không cần biết vì nguyên nhân gì... Phụ mẫu của ta biết giấu mặt vào đâu đây?"
Dư Tư Niên thở dài, ôm chặt Tiêu Hà vào lòng, phu nhân của hắn lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ cho người khác:
"Lúc người ta có ý hại nàng... Người ta cũng không suy nghĩ nhiều như vậy."
Tiêu Hà im lặng nằm trong lòng Dư Tư Niên rất lâu, ngón tay nàng vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Dư Tư Niên khiến hắn ngứa ngáy không yên bắt chặt lấy ngón tay nàng đưa lên miệng cắn một cái.
Tiêu Hà khẽ kêu lên, gọi tên hắn: "A... Tư Niên..."
Dư Tư Niên khẽ cười, ánh mắt hắn nhu tình nhìn nàng: "Ta nghe..."
"Giúp ta một việc..."
***
Đêm tối, xe ngựa của Lương Tiêu Liên vừa ra khỏi thành thì đã bị một đám ám vệ mặc đồ đen chặn lại, bọn chúng lôi Lương Tiêu Liên từ trong xe ngựa ra. Lương Tiêu Liên còn tưởng mình gặp phải thổ phỉ sợ hãi hét lớn:
"Các người là ai?"
"Ta là con gái của tể tướng đại nhân..."
Bọn chúng đưa Lương Tiêu Liên đến trước một xe ngựa khác, khi cửa xe ngựa được mở ra, Lương Tiêu Liên trợn tròn mắt kinh ngạc, trong miệng găn từng chữ:
"Lương... Tiêu... Hà!"
Tiêu Hà nhếch miệng cười, nàng vừa được Dư Tư Niên đỡ xuống xe ngựa, vừa châm biến Lương Tiêu Liên:
"Không gọi một tiếng tam tỷ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.